Miêu Tiêu Bắc đồng ý ăn cơm cùng Diêu Chính Thành, lập trường của hắn cũng rất rõ ràng, ăn cơm thì được nhưng phải rút đơn kiện trước.
Diêu Chính Thành cũng không nguyện ý rút đơn kiện, nhưng hắn đồng ý có thể nộp tiền bảo lãnh lão Dương ra.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ đương nhiên sẽ không để hắn nộp tiền bảo lãnh, không muốn tự nhiên thiếu hắn một ân tình, Tiêu Hoa đã sớm xử lý sự việc, lão Dương mau chóng được đưa về EX.
“Lão Dương.” Miêu Tiêu Bắc đỡ ông ngồi xuống, đưa cho ông một ly trà nóng, thấy vẻ mặt lão Dương uể oải, an ủi ông đừng lo lắng.
“Tiêu Bắc, là chú hại con, con… con không cần đồng ý với Diêu Chính Thành điều gì cả.” Lão Dương dậm chân, “Con không thể đồng ý với hắn, hắn không phải người tốt, hắn sẽ hủy hoại tương lai của con!”
“Yên tâm đi lão Dương.” Miêu Tiêu Bắc vỗ vai ông, “Con sẽ xử lý cẩn thận, hắn không có cách nào khác để gây khó dễ cho con, chú đừng suy nghĩ nhiều.”
“Nhưng mà.” Lão Dương còn muốn khuyên nhưng ông thấy áy náy, ông gửi gắm toàn bộ những điệu múa vào Miêu Tiêu Bắc, sao có thể để hắn mạo hiểm.
“Lão Dương, chú yên tâm đi.” Phong Tiểu Vũ lại đến khuyên lão Dương, cùng Đa Mị đưa ông về nhà, nói một đống thứ để ông giải sầu. Về đến nhà còn lo lắng nói với vợ của ông, là cảnh sát bắt sai người, chuyện nhỏ thôi sẽ mau chóng giải quyết.
Lão Dương ngồi ở nhà suy nghĩ miên man thì nhận được điện thoại của Miêu Tiêu Bắc, bảo ông ổn định trước, lo cho vợ con trong nhà.
Lão Dương bỏ xuống sốt ruột và tức giận công thêm hối hận năm đó kết bạn nhầm người.
Trong phòng ngủ của Miêu Tiêu Bắc.
Lam Minh tựa trên giường, nhìn Miêu Tiêu Bắc đang chậm rãi thay quần áo, lên tiếng, “Bắc Bắc, cậu chuẩn bị đi thi người mẫu sao mà mặc đẹp như vậy làm gì.”
“Tôi mặc đại thôi.” Miêu Tiêu Bắc xoay người nhìn Lam Minh, “Tại tôi đẹp trai!”
Lam Minh mỉm cười, bước tới phía sau, nhìn Miêu Tiêu Bắc trong gương, cúi đầu, gác cằm lên vai hắn, “Hai chúng ta thật ra rất xứng đôi, cậu không cảm thấy thế sao?”
Miêu Tiêu Bắc còn thật sự ngẩng đầu nhìn vào gương, thật lâu sau mới nói, “Không thấy.”
Lam Minh nheo mắt lại, đột nhiên đánh một cái vào mông Miêu Tiêu Bắc.
“Biến!” Miêu Tiêu Bắc giơ chân đá.
“Học được chiêu này ở đâu thế?” Lam Minh giật mình với chiêu này của Miêu Tiêu Bắc, Bắc Bắc cũng biết võ?
“Trong vũ dạ tập có…” Miêu Tiêu Bắc còn chưa dứt lời, hắn đã thấy mặt đất rung chuyển.
“A!” Miêu Tiêu Bắc nhảy dựng, “Quên mất, cái này là cú đá động đất.”
Lam Minh mở to mắt nhìn hắn, phòng bên cạnh, Khiết Liêu đang mát xa cho mấy con sói con, “Nước hôm nay sao mạnh vậy…”
Miêu Tiêu Bắc lập tức dậm chân, tay chắp lại, “Dừng!”
Mặt đất lập tức đứng im.
Khiết Liêu mở chốt cửa — Sao đột nhiên không còn lực gì nữa rồi?
Mà lúc này, dưới đường vô cùng hỗn loạn, nơi nơi đều là tiếng báo động, mọi người ở trên lầu cảm nhận động đất rõ ràng đều chạy ào ra, có người hô to, “Động đất! Động đất!”
Đài truyền hình cũng khẩn cấp đưa tin, nói có động đất rất nhỏ, nhưng đã qua rồi, mọi người không cần hoảng loạn.
Miêu Tiêu Bắc cả kinh đóng cửa sổ lại, căng thẳng nhìn Lam Minh.
Lam Minh lại chỉ mỉm cười, vươn tay nắm cằm hắn, “Muốn tôi không nói ra ngoài? Cho tôi ưu đãi đi!”
Miêu Tiêu Bắc đá hắn một cái, “Anh muốn nói với người ta tôi đá một cái đã động đất? Có người tin mới lạ!” Nói xong linh hoạt thoát khỏi Lam Minh lại định lao tới, chạy vào toilet.
Lam Minh cười chờ ở bên ngoài, chợt nghe bên ngoài có tiếng thở dài, “Haiz…”
Xoay đầu nhìn, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ngồi trên một vật trang trí bằng gốm kiểu thời Đường, tay cầm máy PSP, tai đeo tai nghe, miệng than thở, “Lưu manh!”
Lam Minh giật giật khóe miệng, chạy tới xem, thấy nó đang coi phim. Lam Minh cũng có nghe Miêu Tiêu Bắc oán trách, làm sao để dạy Cổ Lỗ Y học nói, cách tốt nhất là cho Cổ Lỗ Y xem phim. Chẳng qua, mấy cuốn phim Cổ Lỗ Y xem lại nói những từ con nít không nên học, cho nên Miêu Tiêu Bắc quyết định tìm mấy bộ phim dành cho con nít để tẩy não lại cho nó, tránh sau này trở thành một lưu manh.
Nghĩ nghĩ, Lam Minh nắm quai hàm Cổ Lỗ Y, nói, “Cổ Lỗ Y, nói hai câu nghe thử.”
Cổ Lỗ Y chớp mắt, mở miệng, “Lưu manh, biến thái, ngu ngốc, Phắc du (F*ck u), yamete!”
“A…” Lam Minh hít một hơi, cảm thấy phải sửa lại gấp, đồng thời cũng sinh ra hứng thú với bộ phim mà Cổ Lỗ Y đang xem.
Miêu Tiêu Bắc từ toilet bước ra, đánh vào mông Cổ Lỗ Y, “Sau này không được nói những cái này nữa, nghe chưa?!”
Cổ Lỗ Y bĩu môi, vươn bàn tay nhỏ bé nắm cằm Miêu Tiêu Bắc, “Người đẹp! Hôn một cái!”
Miêu Tiêu Bắc trợn tròn mắt, Cổ Lỗ Y xoay người bỏ chạy…
Miêu Tiêu Bắc mặc một bộ quần áo do Phong Danh Vũ may riêng cho hắn, sau khi mặc vào rất dễ chịu, tạo dáng người rất đẹp. Lam Minh nhìn rất buồn bực, thật không muốn để người ta thấy Bắc Bắc mặc như vậy, cơ mà khi Miêu Tiêu Bắc luyện múa càng đẹp hơn, mồ hôi còn chảy… Chậc chậc!
Cơ mà mặc thế này nên đeo balo không hợp lắm, Miêu Tiêu Bắc dựa theo yêu cầu đi trước một mình. Lam Minh, Khiết Liêu và Bạch Lâu cùng đi theo phía sau, nhưng bọn họ làm bộ như không quen biết Miêu Tiêu Bắc, Cổ Lỗ Y trốn trong balo, đeo trên lưng Lam Minh.
Diêu Chính Thành hẹn Miêu Tiêu Bắc ở một nhà hàng, cũng không chọn phòng riêng, mà hẹn ở một nơi đông người, đại khái cũng không muốn bị nghi ngờ và làm Miêu Tiêu Bắc khó chịu.
Miêu Tiêu Bắc thật ra lại thở phào, so với gặp trong phòng riêng, ở đây tốt hơn nhiều, hắn chỉ sợ nhìn thấy Lam Minh bọn họ xuyên tường qua.
Diêu Chính Thành trông cũng không đáng khinh lắm, chỉ có lông mày cong lên làm lộ ra sự khôn khéo của thương nhân.
Miêu Tiêu Bắc bước tới bắt tay hắn, hai người chào hỏi cũng rất bình thường, Diêu Chính Thành vô cùng nhiệt tình, đạo lý giao tiếp của Miêu Tiêu Bắc phần lớn đều là lão Dương dạy hắn, hắn nhớ rõ ông có nói — Thấy người lần đầu tiên gặp mặt chỉ cười mà không nói thì phải vô cùng đề phòng, người như vậy chỉ tin được ba phần thôi.
“Miêu tiên sinh, mời ngồi, tôi có hơi đường đột, mong Miêu tiên sinh đừng trách.”
Miêu Tiêu Bắc thấy loại người làm ăn phần lớn đều là người hai mặt, đương nhiên, ngoại trừ Tiêu Hoa và Phong Danh Vũ, cho nên trong lòng đã có sẵn sự đề phòng. Hắn cười cười, “Diêu tiên sinh nhiệt tình giúp đỡ lão Dương như vậy, tôi tất nhiên cũng muốn tới nói lời cám ơn.”
Bàn cơm bên cạnh hai người, Lam Minh và Khiết Liêu đang ăn một bàn lớn, cảm thấy nhà hàng này cũng không tệ.
Bạch Lâu bất đắc dĩ nhìn hai thùng cơm, vừa cầm đồ ăn bỏ vào balo cho Cổ Lỗ Y, tai vừa nghe Miêu Tiêu Bắc nói chuyện. Hắn cảm thấy Miêu Tiêu Bắc ứng biến không tồi, cũng xem như thỏa đáng, đàm phán với người như thế này, quyền quyết định nằm trong tay mình, đừng bao giờ nói nhiều bọn họ!
Diêu Chính Thành gật đầu, cũng không vòng vèo, “Miêu tiên sinh biết đó, tôi là người làm ăn, chỉ cần không lỗ vốn là được! Nhưng mà chúng tôi mở cửa buôn bán, bạn bè nhiều mà kẻ thù cũng nhiều… Cậu nói xem có phải không?”
Miêu Tiêu Bắc cười cười, cũng không gật đầu, chỉ hỏi, “Không biết Diêu tinh sinh có đề nghị gì.”
“Miêu tiên sinh là người thoải mái, cũng là người hiểu đạo lý.” Diêu Chính Thành cầm ly rượu lên uống một ngụm, “Tôi biết số tiền đã mất trong vụ án của lão Dương không nhiều, đương nhiên, nếu không có cậu, tôi sẽ lựa chọn bàn chuyện làm ăn với Phong thị, dù sao, cho dù để lão Dương ngồi tù, tôi còn bị lỗ vốn, tôi và lão Dương không có ân oán gì. Chỉ là tôi thấy cậu có giá trị làm ăn lớn hơn, cho nên rất đơn giản, cậu hợp tác với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu nữa, trả hết chứng cứ cho các cậu.”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, “Anh muốn hợp tác dưới hình thức nào?”
“Miêu tiên sinh không từ chối thật làm cho tôi vui vẻ.” Diêu Chính Thành nói, “Yêu cầu của tôi rất đơn giản… tôi biết Miêu tiên sinh chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp múa, không thích quay quảng cáo hay phim ảnh. Quân tử sẽ không làm khó, tôi tất nhiên sẽ không ép Miêu tiên sinh làm chuyện không muốn, như vậy hiệu quả sẽ không tốt, chuyện tôi yêu cầu có liên quan đến múa! Đối với sự nghiệp của Miêu tiên sinh chỉ lợi chứ không hại.”
Miêu Tiêu Bắc hơi nhíu mày, hỏi, “Anh có thể nói cụ thể một chút không?”
Ở bàn bên kia, Lam Minh buồn bực nhai con tôm, dùng suy nghĩ trao đổi với Khiết Liêu và Bạch Lâu — Thằng cha này có gì trong hồ lô?
Bạch Lâu lắc đầu, đút thịt xông khói cho Cổ Lỗ Y — Nhưng chắc chắn thằng cha này chẳng có ý tốt, nếu không lão Dương sẽ không phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Lam Minh gật đầu — Đúng vậy, nếu có lợi với Tiêu Bắc, lão Dương sẽ không ngăn cản.
Khiết Liêu dùng thìa múc con ốc sên, bĩu môi — Nói chuyện điều kiện với thằng cha này, chi bằng lên tòa án, đến lúc đó mình làm quan tòa nói theo ý của mình là xong rồi, sau đó làm thịt hắn.
Bạch Lâu cười — Cậu quên rồi, chúng ta không thể vô duyên vô cớ khống chế con người, với lại làm gì mà đơn giản như thế, pháp luật cần chứng cứ.
Hừ… Khiết Liêu bĩu môi — Phiền thật, những người này trong mắt đều chẳng tin vào tình yêu, sĩ diện mà còn ngốc!
Lam Minh và Bạch Lâu cùng đồng thanh nói — Cậu nói ai?
Khiết Liêu không lên tiếng, thở phì phò ăn tiếp.
Diêu Chính Thành bắt đầu giải thích với Miêu Tiêu Bắc, “Là như vầy, sắp tới tôi có một chiếc du thuyền tới châu Âu, thời gian ở trên biển là một tháng, tiếp đãi các vị khách quý khắp các quốc gia.”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày… Du thuyền kiểu này không phải là không có, nhưng mà nghe nói khi thuyền ra vùng biển quốc tế, thường xuyên bị bắt cóc, buôn bán thuốc phiện, sòng bạc còn có tổ chức bán dâm quốc tế.
“Cái này gọi là nghệ thuật không biên giới.” Diêu Chính Thành cười cười, “Thuyền của tôi được trang bị các thiết bị tốt nhất để tiếp đãi những vị khách quý, đương nhiên còn phải được hưởng thụ nghệ thuật chất lượng tốt nhất. Tôi muốn Miêu tiên sinh mang theo vũ đoàn của mình lên thuyền biểu diễn. Đương nhiên, không hề có sân khấu cao cấp ở phòng khách vàng bạc gì, nội dung biểu diễn cũng tuyệt đối tao nhã, các cậu tự chọn tiết mục, tôi sẽ không có yêu cầu gì. Như thế, cùng lúc tăng tiêu chuẩn du thuyền của tôi, cùng lúc tuyên truyền cho Miêu tiên sinh. Tôi biết, mặc dù Miêu tiên sinh không phải rất nổi tiếng trong nước, đó là do cậu ít tuyên truyền… Nhưng hương hoa thì tỏa khắp nơi, ở giới nghệ thuật nước ngoài và giới vũ đạo quốc tế, cậu chính là linh hồn của điệu múa, có cậu, du thuyền của tôi sẽ được đại cát đại lợi!”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc này hắn càng muốn nghe ý kiến của Lam Minh bọn họ hơn, bên ngoài giả bộ tự hỏi, dùng ý thức hỏi Lam Minh — Thế nào? Các anh cảm thấy sao?
Lam Minh cười lạnh, cắn miếng sandwich cá ngừ — Tôi thấy thằng cha này đang nói nhảm.
Khiết Liêu thì đang ăn mì Ý — Đúng đó, nếu chuyện làm ăn tốt, có địa vị còn chịu bỏ tiền, nghệ thuật gia nào mà chẳng đến, rõ ràng cứ tìm dàn giao hưởng nào tới hát ‘Les Misérables’ là được, sẽ tao cmn nhã đó.
Bạch Lâu cũng gật đầu — Bắc Bắc, đừng đồng ý.
Miêu Tiêu Bắc đương nhiên nghe bọn họ nói, nhưng lúc này hắn có xúc động muốn lật bàn.
Lam Minh bọn họ dùng ý thức để trao đổi mà còn lo ăn, năng lực của Miêu Tiêu Bắc rất độc đáo, chỉ cần hắn muốn nghe, ngoại trừ có thể trao đổi bằng ý thức hắn còn có thể nghe thấy tiếng lòng trong tiềm thức của đối phương.
Lúc hắn nói chuyện còn nghe thấy nhiều tạp âm, tổng kết một chút là — Ngon ghê, kêu thêm phần nữa đi, mì Ý hơi cứng thì phải, Cổ Lỗ Y ăn nhiều vậy không sao chứ… Hắn mắng to trong lòng — Thùng cơm!
Miêu Tiêu Bắc còn cố tình để bọn họ nghe thấy, ai cũng “khụ khụ” hai tiếng, Miêu Tiêu Bắc lập tức thu lại tinh thần, đối diện Diêu Chính Thành.
“Miêu tiên sinh, đây là một vị trí không tệ, đối với cậu hay với tôi đều có lợi.” Diêu Chính Thành thêm mắm dặm muối vào tương lai đầy triển vọng, xem Miêu Tiêu Bắc như con nít lên ba. Miêu Tiêu Bắc trong lòng nghĩ, hay thật, tuy tôi chưa va chạm nhiều nhưng không có nghĩa là tôi khờ khạo, sẽ không vì mấy câu của anh mà liền theo anh đi giết người phóng hỏa.
Nhưng bây giờ cách tốt nhất là ổn định hắn, sau đó ngầm điều tra, tốt nhất là nghĩ cách khác để giải quyết.
Miêu Tiêu Bắc nghĩ, “Đề nghị của anh đúng là rất hấp dẫn, khi nào thì diễn?”
“Ngay cuối tháng này!” Diêu Chính Thành thấy Miêu Tiêu Bắc thả lỏng, liền mở cờ trong bụng.
Miêu Tiêu Bắc giả bộ tính ngày, khẽ nhíu mày, “Ừm… Đi diễn kiểu này không thể nói đi là đi được, tôi phải tính toán thời gian rồi còn sắp xếp lịch trình. Với lại, chúng tôi chuẩn bị diễn vở mới, tôi chỉ sợ không sắp xếp được sớm như thế.”
“Không sao!” Diêu Chính Thành gõ nhịp, “Tôi có thể chờ cậu một tháng!”
Lam Minh bọn họ đang ăn đều dừng lại, trong đầu cùng có một suy nghĩ — Thằng nhãi này chắc chắn không có ý gì tốt! Chỉ vì Miêu Tiêu Bắc mà chịu lùi một tháng? Cái này đốt bao nhiêu là tiền, nhiêu đó không đủ để mời những nhà nghệ thuật chắc?!
Miêu Tiêu Bắc tất nhiên nghĩ thấy, trong lòng cũng nghi hoặc, nhưng hắn không tỏ vẻ gì, “Nói vậy… để tôi về suy nghĩ, sẽ mau chóng cho anh câu trả lời thuyết phục.”
“Được Được!” Diêu Chính Thành lập tức đồng ý, bảo phục vụ mang đồ ăn lên.
Bạch Lâu thấy đến lúc, vươn tay bóp miệng căng phòng của Cổ Lỗ Y đang vừa ăn vừa đọc truyện tranh.
Cổ Lỗ Y lấy điện thoại ra, bấm bấm mấy con số, gọi cho Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc đang xấu hổ không biết nói gì với Diêu Chính Thành, chợt nghe thấy điện thoại reo lên, đồng thời trong đầu vang lên giọng nói của Lam Minh — Tìm cơ hội trốn về đi!
Miêu Tiêu Bắc ngầm hiểu, bắt điện thoại, đầu bên kia vang lên tiếng hôn của Cổ Lỗ Y, “Moah ~~ yêu anh yêu anh!”
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, “Rồi, ngoan ngoãn, không được quậy, anh về liền.”
Diêu Chính Thành ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, có chút khó hiểu, trông như đang lừa con nít.
Miêu Tiêu Bắc có chút xin lỗi nói với Diêu Chính Thành, “Xin lỗi Diêu tiên sinh, ở nhà có vài chuyện cần tôi xử lý, bữa cơm này không dùng được, đành phải để…”
“Không sao, không sao, lần sau còn cơ hội.”
Miêu Tiêu Bắc đứng dậy, “Được rồi, tôi sẽ trả lời anh mau chóng.”
“Được được, tôi sẽ chờ tin tốt.” Nói xong, đứng lên tiễn Miêu Tiêu Bắc về.
Lam Minh cũng đeo balo lên, để Khiết Liêu và Bạch Lâu ở lại.
Chỉ lát sau, Diêu Chính Thành quay lại ăn cơm, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Bạch Lâu nhớ kỹ âm thanh vang lên, suy ra dãy số, chuẩn bị về tra đối phương là ai.
“Ừ.” Diêu Chính Thành mỉm cười, gật đầu, cúi đầu nói với người bên kia đầu dây, “Hắn không thể không đồng ý, lão Dương là tử huyệt, lần này nhất định phải nắm chắc cây hái ra tiền.”
Diêu Chính Thành cũng không nguyện ý rút đơn kiện, nhưng hắn đồng ý có thể nộp tiền bảo lãnh lão Dương ra.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ đương nhiên sẽ không để hắn nộp tiền bảo lãnh, không muốn tự nhiên thiếu hắn một ân tình, Tiêu Hoa đã sớm xử lý sự việc, lão Dương mau chóng được đưa về EX.
“Lão Dương.” Miêu Tiêu Bắc đỡ ông ngồi xuống, đưa cho ông một ly trà nóng, thấy vẻ mặt lão Dương uể oải, an ủi ông đừng lo lắng.
“Tiêu Bắc, là chú hại con, con… con không cần đồng ý với Diêu Chính Thành điều gì cả.” Lão Dương dậm chân, “Con không thể đồng ý với hắn, hắn không phải người tốt, hắn sẽ hủy hoại tương lai của con!”
“Yên tâm đi lão Dương.” Miêu Tiêu Bắc vỗ vai ông, “Con sẽ xử lý cẩn thận, hắn không có cách nào khác để gây khó dễ cho con, chú đừng suy nghĩ nhiều.”
“Nhưng mà.” Lão Dương còn muốn khuyên nhưng ông thấy áy náy, ông gửi gắm toàn bộ những điệu múa vào Miêu Tiêu Bắc, sao có thể để hắn mạo hiểm.
“Lão Dương, chú yên tâm đi.” Phong Tiểu Vũ lại đến khuyên lão Dương, cùng Đa Mị đưa ông về nhà, nói một đống thứ để ông giải sầu. Về đến nhà còn lo lắng nói với vợ của ông, là cảnh sát bắt sai người, chuyện nhỏ thôi sẽ mau chóng giải quyết.
Lão Dương ngồi ở nhà suy nghĩ miên man thì nhận được điện thoại của Miêu Tiêu Bắc, bảo ông ổn định trước, lo cho vợ con trong nhà.
Lão Dương bỏ xuống sốt ruột và tức giận công thêm hối hận năm đó kết bạn nhầm người.
Trong phòng ngủ của Miêu Tiêu Bắc.
Lam Minh tựa trên giường, nhìn Miêu Tiêu Bắc đang chậm rãi thay quần áo, lên tiếng, “Bắc Bắc, cậu chuẩn bị đi thi người mẫu sao mà mặc đẹp như vậy làm gì.”
“Tôi mặc đại thôi.” Miêu Tiêu Bắc xoay người nhìn Lam Minh, “Tại tôi đẹp trai!”
Lam Minh mỉm cười, bước tới phía sau, nhìn Miêu Tiêu Bắc trong gương, cúi đầu, gác cằm lên vai hắn, “Hai chúng ta thật ra rất xứng đôi, cậu không cảm thấy thế sao?”
Miêu Tiêu Bắc còn thật sự ngẩng đầu nhìn vào gương, thật lâu sau mới nói, “Không thấy.”
Lam Minh nheo mắt lại, đột nhiên đánh một cái vào mông Miêu Tiêu Bắc.
“Biến!” Miêu Tiêu Bắc giơ chân đá.
“Học được chiêu này ở đâu thế?” Lam Minh giật mình với chiêu này của Miêu Tiêu Bắc, Bắc Bắc cũng biết võ?
“Trong vũ dạ tập có…” Miêu Tiêu Bắc còn chưa dứt lời, hắn đã thấy mặt đất rung chuyển.
“A!” Miêu Tiêu Bắc nhảy dựng, “Quên mất, cái này là cú đá động đất.”
Lam Minh mở to mắt nhìn hắn, phòng bên cạnh, Khiết Liêu đang mát xa cho mấy con sói con, “Nước hôm nay sao mạnh vậy…”
Miêu Tiêu Bắc lập tức dậm chân, tay chắp lại, “Dừng!”
Mặt đất lập tức đứng im.
Khiết Liêu mở chốt cửa — Sao đột nhiên không còn lực gì nữa rồi?
Mà lúc này, dưới đường vô cùng hỗn loạn, nơi nơi đều là tiếng báo động, mọi người ở trên lầu cảm nhận động đất rõ ràng đều chạy ào ra, có người hô to, “Động đất! Động đất!”
Đài truyền hình cũng khẩn cấp đưa tin, nói có động đất rất nhỏ, nhưng đã qua rồi, mọi người không cần hoảng loạn.
Miêu Tiêu Bắc cả kinh đóng cửa sổ lại, căng thẳng nhìn Lam Minh.
Lam Minh lại chỉ mỉm cười, vươn tay nắm cằm hắn, “Muốn tôi không nói ra ngoài? Cho tôi ưu đãi đi!”
Miêu Tiêu Bắc đá hắn một cái, “Anh muốn nói với người ta tôi đá một cái đã động đất? Có người tin mới lạ!” Nói xong linh hoạt thoát khỏi Lam Minh lại định lao tới, chạy vào toilet.
Lam Minh cười chờ ở bên ngoài, chợt nghe bên ngoài có tiếng thở dài, “Haiz…”
Xoay đầu nhìn, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ngồi trên một vật trang trí bằng gốm kiểu thời Đường, tay cầm máy PSP, tai đeo tai nghe, miệng than thở, “Lưu manh!”
Lam Minh giật giật khóe miệng, chạy tới xem, thấy nó đang coi phim. Lam Minh cũng có nghe Miêu Tiêu Bắc oán trách, làm sao để dạy Cổ Lỗ Y học nói, cách tốt nhất là cho Cổ Lỗ Y xem phim. Chẳng qua, mấy cuốn phim Cổ Lỗ Y xem lại nói những từ con nít không nên học, cho nên Miêu Tiêu Bắc quyết định tìm mấy bộ phim dành cho con nít để tẩy não lại cho nó, tránh sau này trở thành một lưu manh.
Nghĩ nghĩ, Lam Minh nắm quai hàm Cổ Lỗ Y, nói, “Cổ Lỗ Y, nói hai câu nghe thử.”
Cổ Lỗ Y chớp mắt, mở miệng, “Lưu manh, biến thái, ngu ngốc, Phắc du (F*ck u), yamete!”
“A…” Lam Minh hít một hơi, cảm thấy phải sửa lại gấp, đồng thời cũng sinh ra hứng thú với bộ phim mà Cổ Lỗ Y đang xem.
Miêu Tiêu Bắc từ toilet bước ra, đánh vào mông Cổ Lỗ Y, “Sau này không được nói những cái này nữa, nghe chưa?!”
Cổ Lỗ Y bĩu môi, vươn bàn tay nhỏ bé nắm cằm Miêu Tiêu Bắc, “Người đẹp! Hôn một cái!”
Miêu Tiêu Bắc trợn tròn mắt, Cổ Lỗ Y xoay người bỏ chạy…
Miêu Tiêu Bắc mặc một bộ quần áo do Phong Danh Vũ may riêng cho hắn, sau khi mặc vào rất dễ chịu, tạo dáng người rất đẹp. Lam Minh nhìn rất buồn bực, thật không muốn để người ta thấy Bắc Bắc mặc như vậy, cơ mà khi Miêu Tiêu Bắc luyện múa càng đẹp hơn, mồ hôi còn chảy… Chậc chậc!
Cơ mà mặc thế này nên đeo balo không hợp lắm, Miêu Tiêu Bắc dựa theo yêu cầu đi trước một mình. Lam Minh, Khiết Liêu và Bạch Lâu cùng đi theo phía sau, nhưng bọn họ làm bộ như không quen biết Miêu Tiêu Bắc, Cổ Lỗ Y trốn trong balo, đeo trên lưng Lam Minh.
Diêu Chính Thành hẹn Miêu Tiêu Bắc ở một nhà hàng, cũng không chọn phòng riêng, mà hẹn ở một nơi đông người, đại khái cũng không muốn bị nghi ngờ và làm Miêu Tiêu Bắc khó chịu.
Miêu Tiêu Bắc thật ra lại thở phào, so với gặp trong phòng riêng, ở đây tốt hơn nhiều, hắn chỉ sợ nhìn thấy Lam Minh bọn họ xuyên tường qua.
Diêu Chính Thành trông cũng không đáng khinh lắm, chỉ có lông mày cong lên làm lộ ra sự khôn khéo của thương nhân.
Miêu Tiêu Bắc bước tới bắt tay hắn, hai người chào hỏi cũng rất bình thường, Diêu Chính Thành vô cùng nhiệt tình, đạo lý giao tiếp của Miêu Tiêu Bắc phần lớn đều là lão Dương dạy hắn, hắn nhớ rõ ông có nói — Thấy người lần đầu tiên gặp mặt chỉ cười mà không nói thì phải vô cùng đề phòng, người như vậy chỉ tin được ba phần thôi.
“Miêu tiên sinh, mời ngồi, tôi có hơi đường đột, mong Miêu tiên sinh đừng trách.”
Miêu Tiêu Bắc thấy loại người làm ăn phần lớn đều là người hai mặt, đương nhiên, ngoại trừ Tiêu Hoa và Phong Danh Vũ, cho nên trong lòng đã có sẵn sự đề phòng. Hắn cười cười, “Diêu tiên sinh nhiệt tình giúp đỡ lão Dương như vậy, tôi tất nhiên cũng muốn tới nói lời cám ơn.”
Bàn cơm bên cạnh hai người, Lam Minh và Khiết Liêu đang ăn một bàn lớn, cảm thấy nhà hàng này cũng không tệ.
Bạch Lâu bất đắc dĩ nhìn hai thùng cơm, vừa cầm đồ ăn bỏ vào balo cho Cổ Lỗ Y, tai vừa nghe Miêu Tiêu Bắc nói chuyện. Hắn cảm thấy Miêu Tiêu Bắc ứng biến không tồi, cũng xem như thỏa đáng, đàm phán với người như thế này, quyền quyết định nằm trong tay mình, đừng bao giờ nói nhiều bọn họ!
Diêu Chính Thành gật đầu, cũng không vòng vèo, “Miêu tiên sinh biết đó, tôi là người làm ăn, chỉ cần không lỗ vốn là được! Nhưng mà chúng tôi mở cửa buôn bán, bạn bè nhiều mà kẻ thù cũng nhiều… Cậu nói xem có phải không?”
Miêu Tiêu Bắc cười cười, cũng không gật đầu, chỉ hỏi, “Không biết Diêu tinh sinh có đề nghị gì.”
“Miêu tiên sinh là người thoải mái, cũng là người hiểu đạo lý.” Diêu Chính Thành cầm ly rượu lên uống một ngụm, “Tôi biết số tiền đã mất trong vụ án của lão Dương không nhiều, đương nhiên, nếu không có cậu, tôi sẽ lựa chọn bàn chuyện làm ăn với Phong thị, dù sao, cho dù để lão Dương ngồi tù, tôi còn bị lỗ vốn, tôi và lão Dương không có ân oán gì. Chỉ là tôi thấy cậu có giá trị làm ăn lớn hơn, cho nên rất đơn giản, cậu hợp tác với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu nữa, trả hết chứng cứ cho các cậu.”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, “Anh muốn hợp tác dưới hình thức nào?”
“Miêu tiên sinh không từ chối thật làm cho tôi vui vẻ.” Diêu Chính Thành nói, “Yêu cầu của tôi rất đơn giản… tôi biết Miêu tiên sinh chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp múa, không thích quay quảng cáo hay phim ảnh. Quân tử sẽ không làm khó, tôi tất nhiên sẽ không ép Miêu tiên sinh làm chuyện không muốn, như vậy hiệu quả sẽ không tốt, chuyện tôi yêu cầu có liên quan đến múa! Đối với sự nghiệp của Miêu tiên sinh chỉ lợi chứ không hại.”
Miêu Tiêu Bắc hơi nhíu mày, hỏi, “Anh có thể nói cụ thể một chút không?”
Ở bàn bên kia, Lam Minh buồn bực nhai con tôm, dùng suy nghĩ trao đổi với Khiết Liêu và Bạch Lâu — Thằng cha này có gì trong hồ lô?
Bạch Lâu lắc đầu, đút thịt xông khói cho Cổ Lỗ Y — Nhưng chắc chắn thằng cha này chẳng có ý tốt, nếu không lão Dương sẽ không phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Lam Minh gật đầu — Đúng vậy, nếu có lợi với Tiêu Bắc, lão Dương sẽ không ngăn cản.
Khiết Liêu dùng thìa múc con ốc sên, bĩu môi — Nói chuyện điều kiện với thằng cha này, chi bằng lên tòa án, đến lúc đó mình làm quan tòa nói theo ý của mình là xong rồi, sau đó làm thịt hắn.
Bạch Lâu cười — Cậu quên rồi, chúng ta không thể vô duyên vô cớ khống chế con người, với lại làm gì mà đơn giản như thế, pháp luật cần chứng cứ.
Hừ… Khiết Liêu bĩu môi — Phiền thật, những người này trong mắt đều chẳng tin vào tình yêu, sĩ diện mà còn ngốc!
Lam Minh và Bạch Lâu cùng đồng thanh nói — Cậu nói ai?
Khiết Liêu không lên tiếng, thở phì phò ăn tiếp.
Diêu Chính Thành bắt đầu giải thích với Miêu Tiêu Bắc, “Là như vầy, sắp tới tôi có một chiếc du thuyền tới châu Âu, thời gian ở trên biển là một tháng, tiếp đãi các vị khách quý khắp các quốc gia.”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày… Du thuyền kiểu này không phải là không có, nhưng mà nghe nói khi thuyền ra vùng biển quốc tế, thường xuyên bị bắt cóc, buôn bán thuốc phiện, sòng bạc còn có tổ chức bán dâm quốc tế.
“Cái này gọi là nghệ thuật không biên giới.” Diêu Chính Thành cười cười, “Thuyền của tôi được trang bị các thiết bị tốt nhất để tiếp đãi những vị khách quý, đương nhiên còn phải được hưởng thụ nghệ thuật chất lượng tốt nhất. Tôi muốn Miêu tiên sinh mang theo vũ đoàn của mình lên thuyền biểu diễn. Đương nhiên, không hề có sân khấu cao cấp ở phòng khách vàng bạc gì, nội dung biểu diễn cũng tuyệt đối tao nhã, các cậu tự chọn tiết mục, tôi sẽ không có yêu cầu gì. Như thế, cùng lúc tăng tiêu chuẩn du thuyền của tôi, cùng lúc tuyên truyền cho Miêu tiên sinh. Tôi biết, mặc dù Miêu tiên sinh không phải rất nổi tiếng trong nước, đó là do cậu ít tuyên truyền… Nhưng hương hoa thì tỏa khắp nơi, ở giới nghệ thuật nước ngoài và giới vũ đạo quốc tế, cậu chính là linh hồn của điệu múa, có cậu, du thuyền của tôi sẽ được đại cát đại lợi!”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc này hắn càng muốn nghe ý kiến của Lam Minh bọn họ hơn, bên ngoài giả bộ tự hỏi, dùng ý thức hỏi Lam Minh — Thế nào? Các anh cảm thấy sao?
Lam Minh cười lạnh, cắn miếng sandwich cá ngừ — Tôi thấy thằng cha này đang nói nhảm.
Khiết Liêu thì đang ăn mì Ý — Đúng đó, nếu chuyện làm ăn tốt, có địa vị còn chịu bỏ tiền, nghệ thuật gia nào mà chẳng đến, rõ ràng cứ tìm dàn giao hưởng nào tới hát ‘Les Misérables’ là được, sẽ tao cmn nhã đó.
Bạch Lâu cũng gật đầu — Bắc Bắc, đừng đồng ý.
Miêu Tiêu Bắc đương nhiên nghe bọn họ nói, nhưng lúc này hắn có xúc động muốn lật bàn.
Lam Minh bọn họ dùng ý thức để trao đổi mà còn lo ăn, năng lực của Miêu Tiêu Bắc rất độc đáo, chỉ cần hắn muốn nghe, ngoại trừ có thể trao đổi bằng ý thức hắn còn có thể nghe thấy tiếng lòng trong tiềm thức của đối phương.
Lúc hắn nói chuyện còn nghe thấy nhiều tạp âm, tổng kết một chút là — Ngon ghê, kêu thêm phần nữa đi, mì Ý hơi cứng thì phải, Cổ Lỗ Y ăn nhiều vậy không sao chứ… Hắn mắng to trong lòng — Thùng cơm!
Miêu Tiêu Bắc còn cố tình để bọn họ nghe thấy, ai cũng “khụ khụ” hai tiếng, Miêu Tiêu Bắc lập tức thu lại tinh thần, đối diện Diêu Chính Thành.
“Miêu tiên sinh, đây là một vị trí không tệ, đối với cậu hay với tôi đều có lợi.” Diêu Chính Thành thêm mắm dặm muối vào tương lai đầy triển vọng, xem Miêu Tiêu Bắc như con nít lên ba. Miêu Tiêu Bắc trong lòng nghĩ, hay thật, tuy tôi chưa va chạm nhiều nhưng không có nghĩa là tôi khờ khạo, sẽ không vì mấy câu của anh mà liền theo anh đi giết người phóng hỏa.
Nhưng bây giờ cách tốt nhất là ổn định hắn, sau đó ngầm điều tra, tốt nhất là nghĩ cách khác để giải quyết.
Miêu Tiêu Bắc nghĩ, “Đề nghị của anh đúng là rất hấp dẫn, khi nào thì diễn?”
“Ngay cuối tháng này!” Diêu Chính Thành thấy Miêu Tiêu Bắc thả lỏng, liền mở cờ trong bụng.
Miêu Tiêu Bắc giả bộ tính ngày, khẽ nhíu mày, “Ừm… Đi diễn kiểu này không thể nói đi là đi được, tôi phải tính toán thời gian rồi còn sắp xếp lịch trình. Với lại, chúng tôi chuẩn bị diễn vở mới, tôi chỉ sợ không sắp xếp được sớm như thế.”
“Không sao!” Diêu Chính Thành gõ nhịp, “Tôi có thể chờ cậu một tháng!”
Lam Minh bọn họ đang ăn đều dừng lại, trong đầu cùng có một suy nghĩ — Thằng nhãi này chắc chắn không có ý gì tốt! Chỉ vì Miêu Tiêu Bắc mà chịu lùi một tháng? Cái này đốt bao nhiêu là tiền, nhiêu đó không đủ để mời những nhà nghệ thuật chắc?!
Miêu Tiêu Bắc tất nhiên nghĩ thấy, trong lòng cũng nghi hoặc, nhưng hắn không tỏ vẻ gì, “Nói vậy… để tôi về suy nghĩ, sẽ mau chóng cho anh câu trả lời thuyết phục.”
“Được Được!” Diêu Chính Thành lập tức đồng ý, bảo phục vụ mang đồ ăn lên.
Bạch Lâu thấy đến lúc, vươn tay bóp miệng căng phòng của Cổ Lỗ Y đang vừa ăn vừa đọc truyện tranh.
Cổ Lỗ Y lấy điện thoại ra, bấm bấm mấy con số, gọi cho Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc đang xấu hổ không biết nói gì với Diêu Chính Thành, chợt nghe thấy điện thoại reo lên, đồng thời trong đầu vang lên giọng nói của Lam Minh — Tìm cơ hội trốn về đi!
Miêu Tiêu Bắc ngầm hiểu, bắt điện thoại, đầu bên kia vang lên tiếng hôn của Cổ Lỗ Y, “Moah ~~ yêu anh yêu anh!”
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, “Rồi, ngoan ngoãn, không được quậy, anh về liền.”
Diêu Chính Thành ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, có chút khó hiểu, trông như đang lừa con nít.
Miêu Tiêu Bắc có chút xin lỗi nói với Diêu Chính Thành, “Xin lỗi Diêu tiên sinh, ở nhà có vài chuyện cần tôi xử lý, bữa cơm này không dùng được, đành phải để…”
“Không sao, không sao, lần sau còn cơ hội.”
Miêu Tiêu Bắc đứng dậy, “Được rồi, tôi sẽ trả lời anh mau chóng.”
“Được được, tôi sẽ chờ tin tốt.” Nói xong, đứng lên tiễn Miêu Tiêu Bắc về.
Lam Minh cũng đeo balo lên, để Khiết Liêu và Bạch Lâu ở lại.
Chỉ lát sau, Diêu Chính Thành quay lại ăn cơm, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Bạch Lâu nhớ kỹ âm thanh vang lên, suy ra dãy số, chuẩn bị về tra đối phương là ai.
“Ừ.” Diêu Chính Thành mỉm cười, gật đầu, cúi đầu nói với người bên kia đầu dây, “Hắn không thể không đồng ý, lão Dương là tử huyệt, lần này nhất định phải nắm chắc cây hái ra tiền.”
/177
|