“Thần giữ rừng?” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ tới Tarzan này nọ, cũng tự rùng mình một cái, chắc thần minh không phải mấy loại hình tội ác tày trời gì đi nhỉ?
“Ý là loại quỷ mèo Xiêm La này giống như sát thủ, nghe lệnh của người ta?” Sishir sờ cằm, “Nói vậy có người chỉ thị nó? Chúng ta đi tìm thủ phạm phía sau có vẻ tốt hơn.”
“Thuật nguyền rủa của phù thủy Xiêm La cổ đại rất quỷ dị.” Sphinx lắc lắc người, “Cho nên vẫn cố gắng cẩn thận thì vẫn hơn, nếu là thần giữ rừng vậy thì cũng rất phiền phức.”
“Tôi thì lại nghĩ nếu là thuật nguyền rủa thì tốt rồi.” Bạch Lâu nói, “Nếu muốn tìm nguồn gốc của vu thuật, quỷ mèo chấp hành nhiệm vụ hoặc nhận ủy thác của thần minh, cũng chỉ là giai đoạn hai, người làm thật sự là người nhờ nguyền rủa. Loại người này sau khi lời nguyền rủa có hiệu lực, thường cũng phải nhận cái giá rất thê thảm.”
“Cái này là oan oan tương báo?” Khiết Liêu cười một tiếng.
Tiêu Hoa có chút kinh ngạc nhìn hắn, “Dạo này cậu hay nói mấy câu kì lạ, tới kỳ phản nghịch rồi?”
Khiết Liêu nhìn trời, khó chịu ngồi xuống sô pha.
Miêu Tiêu Bắc vỗ vai Tiêu Hoa, “Khiết Liêu là người lớn, không phải con nít.”
Tiêu Hoa khẽ nhíu mày, “Thật không? Nếu so với tuổi con người, hắn khoảng bao nhiêu?”
“Ờm…” Long Tước tính giúp, “Khoảng 17, 18 tuổi, cho nên Khiết Liêu là người trẻ nhất Lang tộc cũng là Lang vương mạnh nhất.”
Tiêu Hoa nhướn mày với Miêu Tiêu Bắc — Nam sinh 17, 18 tuổi là phản nghịch nhất!
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, Khiết Liêu càng thêm khó chịu!
“Được rồi.” Miêu Tiêu Bắc hỏi Cảnh Diệu Phong, “Anh vừa nói mèo đen có liên quan tới vụ án?”
“À, thiếu chút nữa thì quên.” Cành Diệu Phong lấy tài liệu ra, đưa cho Miêu Tiêu Bắc bọn họ xem, “Đây!”
Mọi người thấy xấp tài liệu với ảnh chụp dày, biết chắc là chết không ít người, gần đây xảy ra nhiều vụ như vậy, làm cho mọi người lo lắng.
“Đúng là có mèo đen!” Miêu Tiêu Bắc xem mấy tấm ảnh, thi thể còn có tấm chụp phải mèo đen lúc người chết còn sống.
“Đây là quỷ mèo?” Lam Minh cầm tấm ảnh nhìn một lúc, hỏi Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc nhún vai, “Nhìn không ra, hình như chỉ là con mèo đen bình thường.”
“Tôi có tìm bác sĩ thú y, nhà nhân loại học, động vật học các loại cho bọn họ xem… Bọn họ đều nhất trí, con mèo đen trong mấy tấm ảnh này là cùng một con! Tuy rằng trong mắt của tôi, dáng dấp của mèo đen con nào cũng giống nhau. Nhưng khi tôi nhìn nó, lần đầu tiên tôi có suy nghĩ trên đời này cũng có một con mèo không dễ thương.”
“Nhiều người cùng nhận nuôi một con mèo, đồng thời đều xảy ra chuyện?” Lam Minh nhíu mày, “Chẳng khác nào nói với người ngoài, con mèo này có vấn đề.”
“Ừ.” Mọi người đều gật đầu — Đúng vậy.
“Mấy người này đi đâu tìm được con mèo? Tới trung tâm nhận nuôi?” Phong Tiểu Vũ nhìn thế nào cũng thấy con mèo này quỷ dị, không giống con mèo nhỏ mấy người thích mèo nhận nuôi.
“Không.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu, “Tôi đã gọi tới trung tâm nhận nuôi, không có con mèo đen nào giống như vậy… Còn nữa, nếu một con mèo được qua tay mấy lần, mà lần nào chủ nó cũng chết, ai còn dám động vào nó?”
“Nói không chừng là nhặt.” Phong Tiểu Vũ chơi với Tiffany, “Mèo chỉ cần ngoan ngoãn một chút, được nhặt về nuôi là chuyện bình thường.”
“Nhưng mà nếu có người nhặt nó về nuôi nữa sẽ rất nguy hiểm.” Long Tước trầm ngâm, “Hay là thông báo lên truyền thông?”
“Không được.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Người trong thành phố sẽ đuổi hết mèo đen hoặc đánh chết chúng nó.”
“Er… cũng đúng.” Long Tước gật đầu, “Nhưng thành phố S lớn như vậy, đi đâu tìm con mèo đây… Trừ khi hỏi mèo hoang vùng này, nhưng mèo thì không biết nói.”
“Hỏi mèo…” Mọi người ngẩn người, sau đó cùng nhìn Tiffany!
Miêu Tiêu Bắc bước tới, vẫy tay gọi Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, giúp anh hỏi Fanny, có biết cách tìm ra một con mèo hay không.”
Cổ Lỗ Y hỏi, Fanny nhìn ảnh chụp, meo meo kêu hai tiếng, Cổ Lỗ Y liền nói lại với Miêu Tiêu Bắc.
“Nó nói cái này không chắc, nhưng mèo không phải loài đi lang thang, chúng nó đều có khu vực và đường đi nhất định, ý thức lãnh thổ của họ nhà mèo rất mãnh liệt, một con mèo ngoại lai vào khu vực của mèo hoang tụ tập sẽ bị đánh đuổi.”
Miêu Tiêu Bắc nói xong, mọi người cũng hiểu, Khiết Liêu lấy bản đồ ra, mọi người đánh dấu vị trí những người bị hại, sau đó vẽ thành một khu vực, cho ra kết luận làm người ta khá khó hiểu.
Con mèo này không hoạt động ở một khu vực, mà là đi theo hình chữ S, đi xong chữ S sẽ vòng sang chỗ khác, sau đó lại quẹo một cái, cuộn tròn.
“Thật ra thú vị lắm nha!” Sphinx lắc đầu, “Ở đây là một con mèo thông minh lanh lợi, còn chỗ của mình chỉ có con sói lạc đường ngu ngốc…”
Nói còn chưa hết đã bị Khiết Liêu đạp một cái.
“Cái này có bình thường không?” Miêu Tiêu Bắc nhờ Cổ Lỗ Y hỏi Fanny.
Fanny cũng không biết, nó chưa từng thấy bao giờ.
“Còn người chết thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Cảnh Diệu Phong, “Bọn họ có cái gì giống nhau không?”
“Vẫn chưa tra được.” Cảnh Diệu Phong nhún vai, “Thân phận người chết khác nhau, hơn nữa nơi chết cũng không giống nhau, hiện trường quá nhiều chúng tôi chưa thể điều tra từng cái một.”
“Vụ án xảy ra cách đây bao lâu?” Lam Minh xem thời gian tử vong.
“Rất lâu rồi, hôm nay tôi trùng hợp thấy ảnh chụp hai vụ án, phát hiện có cùng một con mèo, sau đó tôi mới tìm xem tất cả ảnh chụp của những vụ chết ngoài ý muốn gần đây, đúng là có liên hệ với nhau. Kế tiếp tôi đã phái người đi điều tra rồi, mọi người có hứng thú đi xem hiện trường không?”
Mọi người tất nhiên gật đầu, vì vậy liền phân công nhau ra hành động.
Miêu Tiêu Bắc, Lam Minh, Khiết Liêu và Sishir một tổ, nhận bốn địa chỉ, người chết theo thứ tự là nhiếp ảnh gia, chủ quán ăn, cụ già về hưu và một giáo sư.
“Thân phận thì khác nhau, hình như không có điểm chung gì.” Miêu Tiêu Bắc xem tư liệu, chân bước về phía trước, Cổ Lỗ Y nằm trong balo, bên cạnh là Fanny.
Hai đứa không biết nói gì, Cổ Lỗ Y bắt đầu khóc.
Lam Minh nhìn thấy, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Nó bị sao vậy?”
“À, Fanny đang kể cho Cổ Lô Y nghe cuộc sống lang thang trước kia, Cổ Lỗ Y thấy đáng thương nên khóc.” Nói xong, hắn vươn tay sờ đầu Cổ Lỗ Y, “Đừng khóc Cổ Lỗ Y, chúng ta sẽ nhận nuôi Fanny mà.”
Cổ Lỗ Y lập tức nói với Fanny, sau này có thể ở cùng nhau làm bạn bè.
“Từ lúc con người chiếm đoạt toàn bộ trái đất, cuộc sống của động vật cũng trở nên thê thảm.” Khiết Liêu nắm lỗ mũi, Sishir đi bên cạnh không hiểu, nhìn hắn hỏi, “Bị sao vậy?”
“Mèo!” Khiết Liêu rất bất mãn — Hắn bị dị ứng!
“Chúng ta nhận nuôi Fanny có sao không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Cổ Lỗ Y và Fanny đều ngẩng mặt nhìn Khiết Liêu, trông rất tội nghiệp.
“Er…” Khiết Liêu nhún vai, “Tôi không sao, dị ứng thôi mà, chỉ là con mèo nhỏ, có gì đâu.”
Trên mặt mọi người lộ ra nụ cười, Miêu Tiêu Bắc âm thầm gật đầu, thật ra Khiết Liêu rất tốt, rất khó tưởng tượng ra hắn lại là sự kết hợp giữa quỷ hút máu và người sói, hai loài vô cùng đáng sợ.
“Tới rồi, nhà của nhiếp ảnh gia ở lầu ba, là thuê.” Sishir chỉ tòa nhà ba tầng của nạn nhân đầu tiên.
“Cũ quá.” Lam Minh ngẩng mặt nhìn, xem ra hắn là một nhiếp ảnh gia nghèo túng.
Mọi người bước lên cầu thang rỉ sét, tới trước cửa.
“Là căn này?” Khiết Liêu nhíu mày nhìn địa chỉ, nhấc chân đạp cửa.
Bên trong bụi bay mù mịt.
“Oa… Hôi quá!” Miêu Tiêu Bắc che mũi lại, nghe thấy một mùi hôi nồng nặc.
“Mùi của vật chết.” Lam Minh nhíu mày.
“Có thể là đồ ăn hư, thể tích không lớn.” Khiết Liêu rất nhạy với mùi, “Người chết, mùi sẽ nặng hơn…” Nói xong liền đi vào.
Mọi người che mũi bước vào, phòng khách cũng xem như bình thường, nhưng nhà bếp thì rất thê thảm không dám nhìn, dưới đất đầy máu làm mọi người càng thêm hoảng sợ. Nhưng nhìn kỹ lại, đều có chút bất đắc dĩ, bởi vì đây không phải là hiện trường hung án của người mà là cá chết và chuột… Bị xé xác ném đầy đất. Cả cơ thể đều hư thối biến dạng.
“Tại sao lại như vậy?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Ở đâu lại có nhiều chuột chết như vậy?”
“Meo meo ~”
Lúc này, Fanny trong balo Miêu Tiêu Bắc kêu một tiếng, Cổ Lỗ Y liền phiên dịch giúp.
“Mèo làm?” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Fanny nói, nếu như mèo nóng nảy, sẽ xé con chuột thành ra như thế, mèo hoang bây giờ xem đó là một trò chơi.”
“Mèo và chó khác nhau rất lớn.” Khiết Liêu ngồi xổm xuống, xem mấy con chuột chết, “Lúc chó không đói, chúng nó tập kích người vì bị con người làm hoảng sợ, còn mèo khi không đói lại đi tập kích động vật nhỏ hơn mình, vì xem đó là trò chơi.”
“Nhưng mà Sphinx cả ngày đều lười biếng.” Lam Minh sờ cằm, “Sư tử với mèo hình như có tập quán không giống nhau.”
“Quan hệ giữa họ hàng gần và xa thôi.” Khiết Liêu cười cười, “Giống như sói và chó trên bản chất cũng khác nhau vậy.”
Mọi người cũng nhịn không được nhướn mày, dạo này Khiết Liêu có vẻ trưởng thành lên nhiều, ít nói, tâm trạng không tốt… Không biết có phải là do Tiêu Hoa không, cứ cảm thấy hình thức phát triển của hai người hình như có gì đó không đúng.
“Ừm…”
Lúc này, Sishir như có điều suy nghĩ, bước vòng vòng nói, “Có mùi của cái chết.”
“Cái chết?”
“Ừ!” Sishir sờ mũi, “Sát khí rất nặng… kì lạ, kì lạ thật!”
“Kì lạ thế nào?” Mọi người tò mò nhìn hắn.
Sishir trầm ngâm một lúc, “Rất kì lạ… vô cùng kì lạ.”
Mọi người nhụt chí, Sishir đột nhiên cảm thấy mình bị đánh một cái vào đầu, cả kinh quay lại, Cổ Lỗ Y bay vọt vào balo.
Sishir muốn đuổi qua, Lam Minh đứng phía sau nắm áo kéo lại, “Được rồi, bình thường tôi đều bị nó đánh, chờ hôm nào Tiêu Bắc để nó ở nhà, chúng ta bắt lại đánh cho một trận, để xem nó có còn phách lối nữa không!”
Sishir gật đầu, híp mắt nhìn Cổ Lỗ Y, mấy đứa nhóc trong long tộc rất bướng bỉnh, ở mặt này Long Tước có rất nhiều kiến thức.
Cổ Lỗ Y cảnh giác ôm Miêu Tiêu Bắc, nó sẽ không ở nhà một mình đâu!
“Hey.”
Mọi người đang ầm ĩ, Khiết Liêu lại đứng bên cửa sổ, ngoắc mọi người, “Hung thủ có thể là tụi nó.”
Mọi người bước tới, phía dưới là một đám mèo, hình như đang ngủ.
“Có thể.” Miêu Tiêu Bắc thăm dò, mấy con mèo này có vẻ không sợ người, hé mắt nhìn một cái rồi lại ngủ tiếp.
“Phách lối vậy à.” Sishir nhíu mày.
“Làm tụi nó sợ đi.” Khiết Liêu nói xong, đột nhiên nhe răng gầm nhẹ một tiếng.
Quả nhiên, mấy con mèo kinh hô, nhanh chân bỏ chạy.
“Haha.” Khiết Liêu há miệng cười, Lam Minh nhìn trời, “Cậu làm tụi nó chạy mất rồi sao chúng ta hỏi?!”
“Er…” Khiết Liêu ngẩn người, vèo một tiếng phóng ra ngoài, bắt được một con mèo hoang chạy chậm, nắm sau cổ mang về.
Con mèo này cũng không ngoan hiền như Fanny, nhe răng trợn mắt với mọi người, còn không ngừng quơ quào giãy dụa.
Khiết Liêu nheo mắt lại, “Mày còn ồn ào nữa tao ném mày cho đám chó hoang.”
Không biết mèo hoang nghe có hiểu không, nhưng nó quả thật đã nằm im.
“Cổ Lỗ Y, hỏi nó xem có biết manh mối không.” Miêu Tiêu Bắc nói.
“Cục.” Cổ Lỗ Y bay ra ngoài, nói chuyện với con mèo kia, ban đầu con mèo này cũng không muốn phối hợp, Cổ Lỗ Y phun lửa đốt lông nó, nó cả kinh kêu thảm thiết, sau cùng chỉ có thể thành thật khai báo.
Cổ Lỗ Y phiên dịch, tụi nó là mèo hoang sống ở đây, hôm đó có một con mèo đen đi qua, tụi nó vốn định đánh đuổi, nhưng không nghĩ con mèo kia lại quá lợi hại, nó nói mang theo một sứ mệnh. Con mèo đen đó cần tụi nó nghe theo sắp xếp của nó, sau khi xong việc, mấy con mèo hoang này có đủ đồ ăn ăn trong một tháng.
“Nó kêu tụi nó làm gì?” Lam Minh bảo Cổ Lỗ Y hỏi rõ.
Cổ Lỗ Y hỏi, con mèo đen kêu chúng nó điều tra trong tất cả các hộ gia đình ở đây, nhà nào theo chủ nghĩa ăn chay!
“Người theo chủ nghĩa ăn chay?!”
Mọi người đều không hiểu.
“Được rồi.” Sishir mở tư liệu ra xem, “Mọi người nhìn đi, bọn họ đều rất gầy!”
Miêu Tiêu Bắc xem xong gật đầu, bản thân hắn cũng gầy lắm rồi, nhưng mấy người này gầy đến mức quá đáng.
“Đúng là giống những người quanh năm ăn chay.” Lam Minh đột nhiên chú ý sang bức tường bên cạnh, “Có để ý đồng hồ bị lệch không?”
“Hình như bức tường cũng không thẳng.” Khiết Liêu vứt con mèo đi, đẩy bước tường… Rầm một tiếng, lại kéo ra được, thì ra đây là cánh cửa.
Sau khi mở cửa ra, phía sau trang trí như một miếu thờ, bên trên để một tượng Phật mọi người chưa từng thấy qua bao giờ.
“Đây là Phật nào?” Miêu Tiêu Bắc quan sát tỉ mỉ, bức tượng này vô cùng kì lạ, đầu cuốn cuốn, trông rất giống La Hán, nhưng La Hán mập mạp, còn thần này lại gầy gò, răng dài, có nhiều tay, bày tư thế rất kì lạ, một chân đứng thẳng, một chân co lại, bức tượng được làm bằng sắt màu đen.
“Chưa từng thấy.” Tất cả mọi người lắc đầu, nhìn Sishir.
Sishir nhìn trái nhìn phải, chăm chú nói, “Trên thực tế tôi còn chưa thành niên, mấy anh không biết sao tôi biết được!”
…
Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc nhìn nhau, Miêu Tiêu Bắc lấy điện thoại ra, chụp bức tượng lại, gửi cho Bạch Lâu, hình ảnh vừa gửi đi, không lâu sau điện thoại đã reo lên, Bạch Lâu gọi lại.
Miêu Tiêu Bắc nhấn loa ngoài.
“Bên các cậu cũng tìm được tượng Phật?” Đầu bên kia vang lên giọng nói của Cảnh Diệu Phong, “Bên chúng tôi cũng có, Long Tước cũng gọi qua, bọn họ cũng phát hiện!”
“Điểm giống nhau là bọn họ cùng thờ bức tượng này?” Lam Minh bước tới nhìn kỹ, “Đây là Phật nào? Hình như không phải bằng sắt, như là tảng đá nào đó.”
“Bức tượng này không phải Phật mà là thần đất.” Bạch Lâu lên tiếng, “Ông ta là thần đất quản lý rừng rậm, nắm quyền sinh sát, có rất nhiều vu sư đều nghe theo lệnh ông ta.”
“Haha.” Lam Minh đột nhiên cười một tiếng.
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, không hiểu hỏi, “Có ý gì?”
“Ý gì là ý gì?”
Miêu Tiêu Bắc cau mũi, “Cái tiếng ‘haha’ của anh đó.”
“À.” Lam Minh nháy mắt với hắn, “Thần rừng, vu sư, mèo đen, quỷ mèo… Haha, chống đối!
“Ý là loại quỷ mèo Xiêm La này giống như sát thủ, nghe lệnh của người ta?” Sishir sờ cằm, “Nói vậy có người chỉ thị nó? Chúng ta đi tìm thủ phạm phía sau có vẻ tốt hơn.”
“Thuật nguyền rủa của phù thủy Xiêm La cổ đại rất quỷ dị.” Sphinx lắc lắc người, “Cho nên vẫn cố gắng cẩn thận thì vẫn hơn, nếu là thần giữ rừng vậy thì cũng rất phiền phức.”
“Tôi thì lại nghĩ nếu là thuật nguyền rủa thì tốt rồi.” Bạch Lâu nói, “Nếu muốn tìm nguồn gốc của vu thuật, quỷ mèo chấp hành nhiệm vụ hoặc nhận ủy thác của thần minh, cũng chỉ là giai đoạn hai, người làm thật sự là người nhờ nguyền rủa. Loại người này sau khi lời nguyền rủa có hiệu lực, thường cũng phải nhận cái giá rất thê thảm.”
“Cái này là oan oan tương báo?” Khiết Liêu cười một tiếng.
Tiêu Hoa có chút kinh ngạc nhìn hắn, “Dạo này cậu hay nói mấy câu kì lạ, tới kỳ phản nghịch rồi?”
Khiết Liêu nhìn trời, khó chịu ngồi xuống sô pha.
Miêu Tiêu Bắc vỗ vai Tiêu Hoa, “Khiết Liêu là người lớn, không phải con nít.”
Tiêu Hoa khẽ nhíu mày, “Thật không? Nếu so với tuổi con người, hắn khoảng bao nhiêu?”
“Ờm…” Long Tước tính giúp, “Khoảng 17, 18 tuổi, cho nên Khiết Liêu là người trẻ nhất Lang tộc cũng là Lang vương mạnh nhất.”
Tiêu Hoa nhướn mày với Miêu Tiêu Bắc — Nam sinh 17, 18 tuổi là phản nghịch nhất!
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, Khiết Liêu càng thêm khó chịu!
“Được rồi.” Miêu Tiêu Bắc hỏi Cảnh Diệu Phong, “Anh vừa nói mèo đen có liên quan tới vụ án?”
“À, thiếu chút nữa thì quên.” Cành Diệu Phong lấy tài liệu ra, đưa cho Miêu Tiêu Bắc bọn họ xem, “Đây!”
Mọi người thấy xấp tài liệu với ảnh chụp dày, biết chắc là chết không ít người, gần đây xảy ra nhiều vụ như vậy, làm cho mọi người lo lắng.
“Đúng là có mèo đen!” Miêu Tiêu Bắc xem mấy tấm ảnh, thi thể còn có tấm chụp phải mèo đen lúc người chết còn sống.
“Đây là quỷ mèo?” Lam Minh cầm tấm ảnh nhìn một lúc, hỏi Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc nhún vai, “Nhìn không ra, hình như chỉ là con mèo đen bình thường.”
“Tôi có tìm bác sĩ thú y, nhà nhân loại học, động vật học các loại cho bọn họ xem… Bọn họ đều nhất trí, con mèo đen trong mấy tấm ảnh này là cùng một con! Tuy rằng trong mắt của tôi, dáng dấp của mèo đen con nào cũng giống nhau. Nhưng khi tôi nhìn nó, lần đầu tiên tôi có suy nghĩ trên đời này cũng có một con mèo không dễ thương.”
“Nhiều người cùng nhận nuôi một con mèo, đồng thời đều xảy ra chuyện?” Lam Minh nhíu mày, “Chẳng khác nào nói với người ngoài, con mèo này có vấn đề.”
“Ừ.” Mọi người đều gật đầu — Đúng vậy.
“Mấy người này đi đâu tìm được con mèo? Tới trung tâm nhận nuôi?” Phong Tiểu Vũ nhìn thế nào cũng thấy con mèo này quỷ dị, không giống con mèo nhỏ mấy người thích mèo nhận nuôi.
“Không.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu, “Tôi đã gọi tới trung tâm nhận nuôi, không có con mèo đen nào giống như vậy… Còn nữa, nếu một con mèo được qua tay mấy lần, mà lần nào chủ nó cũng chết, ai còn dám động vào nó?”
“Nói không chừng là nhặt.” Phong Tiểu Vũ chơi với Tiffany, “Mèo chỉ cần ngoan ngoãn một chút, được nhặt về nuôi là chuyện bình thường.”
“Nhưng mà nếu có người nhặt nó về nuôi nữa sẽ rất nguy hiểm.” Long Tước trầm ngâm, “Hay là thông báo lên truyền thông?”
“Không được.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Người trong thành phố sẽ đuổi hết mèo đen hoặc đánh chết chúng nó.”
“Er… cũng đúng.” Long Tước gật đầu, “Nhưng thành phố S lớn như vậy, đi đâu tìm con mèo đây… Trừ khi hỏi mèo hoang vùng này, nhưng mèo thì không biết nói.”
“Hỏi mèo…” Mọi người ngẩn người, sau đó cùng nhìn Tiffany!
Miêu Tiêu Bắc bước tới, vẫy tay gọi Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, giúp anh hỏi Fanny, có biết cách tìm ra một con mèo hay không.”
Cổ Lỗ Y hỏi, Fanny nhìn ảnh chụp, meo meo kêu hai tiếng, Cổ Lỗ Y liền nói lại với Miêu Tiêu Bắc.
“Nó nói cái này không chắc, nhưng mèo không phải loài đi lang thang, chúng nó đều có khu vực và đường đi nhất định, ý thức lãnh thổ của họ nhà mèo rất mãnh liệt, một con mèo ngoại lai vào khu vực của mèo hoang tụ tập sẽ bị đánh đuổi.”
Miêu Tiêu Bắc nói xong, mọi người cũng hiểu, Khiết Liêu lấy bản đồ ra, mọi người đánh dấu vị trí những người bị hại, sau đó vẽ thành một khu vực, cho ra kết luận làm người ta khá khó hiểu.
Con mèo này không hoạt động ở một khu vực, mà là đi theo hình chữ S, đi xong chữ S sẽ vòng sang chỗ khác, sau đó lại quẹo một cái, cuộn tròn.
“Thật ra thú vị lắm nha!” Sphinx lắc đầu, “Ở đây là một con mèo thông minh lanh lợi, còn chỗ của mình chỉ có con sói lạc đường ngu ngốc…”
Nói còn chưa hết đã bị Khiết Liêu đạp một cái.
“Cái này có bình thường không?” Miêu Tiêu Bắc nhờ Cổ Lỗ Y hỏi Fanny.
Fanny cũng không biết, nó chưa từng thấy bao giờ.
“Còn người chết thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Cảnh Diệu Phong, “Bọn họ có cái gì giống nhau không?”
“Vẫn chưa tra được.” Cảnh Diệu Phong nhún vai, “Thân phận người chết khác nhau, hơn nữa nơi chết cũng không giống nhau, hiện trường quá nhiều chúng tôi chưa thể điều tra từng cái một.”
“Vụ án xảy ra cách đây bao lâu?” Lam Minh xem thời gian tử vong.
“Rất lâu rồi, hôm nay tôi trùng hợp thấy ảnh chụp hai vụ án, phát hiện có cùng một con mèo, sau đó tôi mới tìm xem tất cả ảnh chụp của những vụ chết ngoài ý muốn gần đây, đúng là có liên hệ với nhau. Kế tiếp tôi đã phái người đi điều tra rồi, mọi người có hứng thú đi xem hiện trường không?”
Mọi người tất nhiên gật đầu, vì vậy liền phân công nhau ra hành động.
Miêu Tiêu Bắc, Lam Minh, Khiết Liêu và Sishir một tổ, nhận bốn địa chỉ, người chết theo thứ tự là nhiếp ảnh gia, chủ quán ăn, cụ già về hưu và một giáo sư.
“Thân phận thì khác nhau, hình như không có điểm chung gì.” Miêu Tiêu Bắc xem tư liệu, chân bước về phía trước, Cổ Lỗ Y nằm trong balo, bên cạnh là Fanny.
Hai đứa không biết nói gì, Cổ Lỗ Y bắt đầu khóc.
Lam Minh nhìn thấy, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Nó bị sao vậy?”
“À, Fanny đang kể cho Cổ Lô Y nghe cuộc sống lang thang trước kia, Cổ Lỗ Y thấy đáng thương nên khóc.” Nói xong, hắn vươn tay sờ đầu Cổ Lỗ Y, “Đừng khóc Cổ Lỗ Y, chúng ta sẽ nhận nuôi Fanny mà.”
Cổ Lỗ Y lập tức nói với Fanny, sau này có thể ở cùng nhau làm bạn bè.
“Từ lúc con người chiếm đoạt toàn bộ trái đất, cuộc sống của động vật cũng trở nên thê thảm.” Khiết Liêu nắm lỗ mũi, Sishir đi bên cạnh không hiểu, nhìn hắn hỏi, “Bị sao vậy?”
“Mèo!” Khiết Liêu rất bất mãn — Hắn bị dị ứng!
“Chúng ta nhận nuôi Fanny có sao không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Cổ Lỗ Y và Fanny đều ngẩng mặt nhìn Khiết Liêu, trông rất tội nghiệp.
“Er…” Khiết Liêu nhún vai, “Tôi không sao, dị ứng thôi mà, chỉ là con mèo nhỏ, có gì đâu.”
Trên mặt mọi người lộ ra nụ cười, Miêu Tiêu Bắc âm thầm gật đầu, thật ra Khiết Liêu rất tốt, rất khó tưởng tượng ra hắn lại là sự kết hợp giữa quỷ hút máu và người sói, hai loài vô cùng đáng sợ.
“Tới rồi, nhà của nhiếp ảnh gia ở lầu ba, là thuê.” Sishir chỉ tòa nhà ba tầng của nạn nhân đầu tiên.
“Cũ quá.” Lam Minh ngẩng mặt nhìn, xem ra hắn là một nhiếp ảnh gia nghèo túng.
Mọi người bước lên cầu thang rỉ sét, tới trước cửa.
“Là căn này?” Khiết Liêu nhíu mày nhìn địa chỉ, nhấc chân đạp cửa.
Bên trong bụi bay mù mịt.
“Oa… Hôi quá!” Miêu Tiêu Bắc che mũi lại, nghe thấy một mùi hôi nồng nặc.
“Mùi của vật chết.” Lam Minh nhíu mày.
“Có thể là đồ ăn hư, thể tích không lớn.” Khiết Liêu rất nhạy với mùi, “Người chết, mùi sẽ nặng hơn…” Nói xong liền đi vào.
Mọi người che mũi bước vào, phòng khách cũng xem như bình thường, nhưng nhà bếp thì rất thê thảm không dám nhìn, dưới đất đầy máu làm mọi người càng thêm hoảng sợ. Nhưng nhìn kỹ lại, đều có chút bất đắc dĩ, bởi vì đây không phải là hiện trường hung án của người mà là cá chết và chuột… Bị xé xác ném đầy đất. Cả cơ thể đều hư thối biến dạng.
“Tại sao lại như vậy?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Ở đâu lại có nhiều chuột chết như vậy?”
“Meo meo ~”
Lúc này, Fanny trong balo Miêu Tiêu Bắc kêu một tiếng, Cổ Lỗ Y liền phiên dịch giúp.
“Mèo làm?” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Fanny nói, nếu như mèo nóng nảy, sẽ xé con chuột thành ra như thế, mèo hoang bây giờ xem đó là một trò chơi.”
“Mèo và chó khác nhau rất lớn.” Khiết Liêu ngồi xổm xuống, xem mấy con chuột chết, “Lúc chó không đói, chúng nó tập kích người vì bị con người làm hoảng sợ, còn mèo khi không đói lại đi tập kích động vật nhỏ hơn mình, vì xem đó là trò chơi.”
“Nhưng mà Sphinx cả ngày đều lười biếng.” Lam Minh sờ cằm, “Sư tử với mèo hình như có tập quán không giống nhau.”
“Quan hệ giữa họ hàng gần và xa thôi.” Khiết Liêu cười cười, “Giống như sói và chó trên bản chất cũng khác nhau vậy.”
Mọi người cũng nhịn không được nhướn mày, dạo này Khiết Liêu có vẻ trưởng thành lên nhiều, ít nói, tâm trạng không tốt… Không biết có phải là do Tiêu Hoa không, cứ cảm thấy hình thức phát triển của hai người hình như có gì đó không đúng.
“Ừm…”
Lúc này, Sishir như có điều suy nghĩ, bước vòng vòng nói, “Có mùi của cái chết.”
“Cái chết?”
“Ừ!” Sishir sờ mũi, “Sát khí rất nặng… kì lạ, kì lạ thật!”
“Kì lạ thế nào?” Mọi người tò mò nhìn hắn.
Sishir trầm ngâm một lúc, “Rất kì lạ… vô cùng kì lạ.”
Mọi người nhụt chí, Sishir đột nhiên cảm thấy mình bị đánh một cái vào đầu, cả kinh quay lại, Cổ Lỗ Y bay vọt vào balo.
Sishir muốn đuổi qua, Lam Minh đứng phía sau nắm áo kéo lại, “Được rồi, bình thường tôi đều bị nó đánh, chờ hôm nào Tiêu Bắc để nó ở nhà, chúng ta bắt lại đánh cho một trận, để xem nó có còn phách lối nữa không!”
Sishir gật đầu, híp mắt nhìn Cổ Lỗ Y, mấy đứa nhóc trong long tộc rất bướng bỉnh, ở mặt này Long Tước có rất nhiều kiến thức.
Cổ Lỗ Y cảnh giác ôm Miêu Tiêu Bắc, nó sẽ không ở nhà một mình đâu!
“Hey.”
Mọi người đang ầm ĩ, Khiết Liêu lại đứng bên cửa sổ, ngoắc mọi người, “Hung thủ có thể là tụi nó.”
Mọi người bước tới, phía dưới là một đám mèo, hình như đang ngủ.
“Có thể.” Miêu Tiêu Bắc thăm dò, mấy con mèo này có vẻ không sợ người, hé mắt nhìn một cái rồi lại ngủ tiếp.
“Phách lối vậy à.” Sishir nhíu mày.
“Làm tụi nó sợ đi.” Khiết Liêu nói xong, đột nhiên nhe răng gầm nhẹ một tiếng.
Quả nhiên, mấy con mèo kinh hô, nhanh chân bỏ chạy.
“Haha.” Khiết Liêu há miệng cười, Lam Minh nhìn trời, “Cậu làm tụi nó chạy mất rồi sao chúng ta hỏi?!”
“Er…” Khiết Liêu ngẩn người, vèo một tiếng phóng ra ngoài, bắt được một con mèo hoang chạy chậm, nắm sau cổ mang về.
Con mèo này cũng không ngoan hiền như Fanny, nhe răng trợn mắt với mọi người, còn không ngừng quơ quào giãy dụa.
Khiết Liêu nheo mắt lại, “Mày còn ồn ào nữa tao ném mày cho đám chó hoang.”
Không biết mèo hoang nghe có hiểu không, nhưng nó quả thật đã nằm im.
“Cổ Lỗ Y, hỏi nó xem có biết manh mối không.” Miêu Tiêu Bắc nói.
“Cục.” Cổ Lỗ Y bay ra ngoài, nói chuyện với con mèo kia, ban đầu con mèo này cũng không muốn phối hợp, Cổ Lỗ Y phun lửa đốt lông nó, nó cả kinh kêu thảm thiết, sau cùng chỉ có thể thành thật khai báo.
Cổ Lỗ Y phiên dịch, tụi nó là mèo hoang sống ở đây, hôm đó có một con mèo đen đi qua, tụi nó vốn định đánh đuổi, nhưng không nghĩ con mèo kia lại quá lợi hại, nó nói mang theo một sứ mệnh. Con mèo đen đó cần tụi nó nghe theo sắp xếp của nó, sau khi xong việc, mấy con mèo hoang này có đủ đồ ăn ăn trong một tháng.
“Nó kêu tụi nó làm gì?” Lam Minh bảo Cổ Lỗ Y hỏi rõ.
Cổ Lỗ Y hỏi, con mèo đen kêu chúng nó điều tra trong tất cả các hộ gia đình ở đây, nhà nào theo chủ nghĩa ăn chay!
“Người theo chủ nghĩa ăn chay?!”
Mọi người đều không hiểu.
“Được rồi.” Sishir mở tư liệu ra xem, “Mọi người nhìn đi, bọn họ đều rất gầy!”
Miêu Tiêu Bắc xem xong gật đầu, bản thân hắn cũng gầy lắm rồi, nhưng mấy người này gầy đến mức quá đáng.
“Đúng là giống những người quanh năm ăn chay.” Lam Minh đột nhiên chú ý sang bức tường bên cạnh, “Có để ý đồng hồ bị lệch không?”
“Hình như bức tường cũng không thẳng.” Khiết Liêu vứt con mèo đi, đẩy bước tường… Rầm một tiếng, lại kéo ra được, thì ra đây là cánh cửa.
Sau khi mở cửa ra, phía sau trang trí như một miếu thờ, bên trên để một tượng Phật mọi người chưa từng thấy qua bao giờ.
“Đây là Phật nào?” Miêu Tiêu Bắc quan sát tỉ mỉ, bức tượng này vô cùng kì lạ, đầu cuốn cuốn, trông rất giống La Hán, nhưng La Hán mập mạp, còn thần này lại gầy gò, răng dài, có nhiều tay, bày tư thế rất kì lạ, một chân đứng thẳng, một chân co lại, bức tượng được làm bằng sắt màu đen.
“Chưa từng thấy.” Tất cả mọi người lắc đầu, nhìn Sishir.
Sishir nhìn trái nhìn phải, chăm chú nói, “Trên thực tế tôi còn chưa thành niên, mấy anh không biết sao tôi biết được!”
…
Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc nhìn nhau, Miêu Tiêu Bắc lấy điện thoại ra, chụp bức tượng lại, gửi cho Bạch Lâu, hình ảnh vừa gửi đi, không lâu sau điện thoại đã reo lên, Bạch Lâu gọi lại.
Miêu Tiêu Bắc nhấn loa ngoài.
“Bên các cậu cũng tìm được tượng Phật?” Đầu bên kia vang lên giọng nói của Cảnh Diệu Phong, “Bên chúng tôi cũng có, Long Tước cũng gọi qua, bọn họ cũng phát hiện!”
“Điểm giống nhau là bọn họ cùng thờ bức tượng này?” Lam Minh bước tới nhìn kỹ, “Đây là Phật nào? Hình như không phải bằng sắt, như là tảng đá nào đó.”
“Bức tượng này không phải Phật mà là thần đất.” Bạch Lâu lên tiếng, “Ông ta là thần đất quản lý rừng rậm, nắm quyền sinh sát, có rất nhiều vu sư đều nghe theo lệnh ông ta.”
“Haha.” Lam Minh đột nhiên cười một tiếng.
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, không hiểu hỏi, “Có ý gì?”
“Ý gì là ý gì?”
Miêu Tiêu Bắc cau mũi, “Cái tiếng ‘haha’ của anh đó.”
“À.” Lam Minh nháy mắt với hắn, “Thần rừng, vu sư, mèo đen, quỷ mèo… Haha, chống đối!
/177
|