Đêm đến, Dịch Phong lẳng lặng ngồi trong sân. Xung quanh thoang thoảng mùi thức ăn thơm nức hấp dẫn do Bạch Linh đang nấu ăn trong bếp.
Dịch Phong ngồi xếp bằng, thủ chưởng mở ra, lập tức trong lòng bàn tay hắn xuất hiện lôi điện dày đặc màu bạc nhảy nhót không ngừng, phát ra tiếng nổ lách tách. Trong đám ngân lôi đó còn đan xen những tia lôi điện đỏ rực như máu.
Trong trận đấu ngày hôm nay với Lăng Thiên Vũ, Dịch Phong đã tình cờ phát hiện ra lôi điện màu đỏ này.
Số lượng lôi điện màu đỏ này ít hơn lôi điện màu bạc rất nhiều, nhưng lôi điện màu đỏ lại cho Dịch Phong cảm giác cuồng bạo vượt xa lôi điện màu bạc, lôi điện màu bạc khi tiếp xúc với lôi điện màu đỏ giống như thần dân nhìn thấy quân vương, cực kỳ sợ hãi.
Lôi điện màu bạc này chính là do lôi hệ đấu khí của hắn ngưng tụ mà thành. Còn lôi điện màu đỏ này, không nghi ngờ gì nữa, chính là lôi kiếp mà lần trước hắn thôn phệ.
Dịch Phong trầm ngâm, tùy ý điểm ra một chỉ. Một đường ngân quang bạo xuất mà ra đánh trúng một tảng đá, tạo nên một lỗ thủng nhỏ như đầu ngón tay.
Thấy vậy, hắn lại điểm tiếp một chỉ, một tia chớp đỏ rực như một con huyết xà lấp lánh, phá không mà lao đi, đánh trúng vào tảng đá lúc nãy.
- Rầm!
Tiếng bạo tạc trầm thấp vang lên, chỉ thấy tảng đá kia lập tức xuất hiện thêm một lỗ thủng. Chỉ có điều lỗ thủng này to như miệng bát, hơn hẳn lỗ thủng khi nãy.
Chứng kiến uy lực mà lôi kiếp màu đỏ tạo ra, Dịch Phong mỉm cười lộ vẻ hài lòng. Nếu hắn có thể học thêm đấu kỹ lôi hệ, thì sức mạnh của lôi điện này sẽ được phát huy tối đa nhất.
Thanh Mai hẳn là sẽ có lôi hệ đấu kỹ. Dịch Phong thầm nghĩ.
Bất giác khi nghĩ đến Thanh Mai, trong lòng hắn chợt cảm thấy đau nhói. Sau trận đại chiến ở Hoang Cổ Sâm Lâm, nàng còn đang ngủ say để chậm rãi ôn dưỡng linh hồn thể, chưa biết đến khi nào nàng mới thức tỉnh.
Thở nhẹ ra một hơi, Dịch Phong hai mắt nhắm lại, tinh thần tiến nhập vào thức hải. Ánh mắt Dịch Phong dần trở nên nhu hòa quan sát một đoàn bạch quang.
Trong bạch quang, một phu nhân trung niên phong thái xuất trần, mặc bộ quần áo tơ lụa màu hồng tôn lên không ít sắc thái bao bọc lấy những đường cong đẫy đà, gương mặt xinh đẹp của nàng không có chút nếp nhăn, vũ mị phong tình, nàng chính là Phong Thanh Mai. Hai mắt nàng nhắm nghiền như đang ngủ.
Dịch Phong đưa tay lên vuốt nhẹ vào khuôn mặt hư hảo của nàng. Linh hồn và linh hồn chạm nhau, ánh mắt thoáng lộ vẻ bi ai, Dịch Phong mỉm cười nói:
- Thanh Mai, mau chóng tỉnh lại đi, ta sẽ cố gắng tìm cách ngưng tụ thân thể cho bà... à mà không... phải là cho nàng.
Sau một lúc, tinh thần Dịch Phong rời khỏi thức hải, hai mắt hắn từ từ mở ra. Chợt có tiếng gọi dịu dàng của Bạch Linh vang lên:
- Chàng mau vào ăn cơm, hôm nay thiếp nấu rất nhiều món ngon.
Dịch Phong đáp một tiếng đi vào phòng. Hắn không để ý thấy, ngay lúc này bên trong thức hải, khóe mắt đang nhắm chặt của Thanh Mai khẽ run run động đậy...
Hai ngày sau, bên trong đấu trường trung tâm Minh Diệp thành, vòng đấu thứ hai chính thức được bắt đầu. Xung quanh các khán đài đã chật kín người xem. Dịch Phong và Bạch Linh đã có mặt từ sớm, cười cười nói nói vui vẻ trò chuyện.
Số tuyển thủ còn lại mười lăm người, lần lượt bốc thăm chia làm bảy cặp đấu. Bảy cặp đấu tương ứng với mười bốn người, như vậy sẽ lẻ ra một người không phải thi đấu nếu bốc được lá thăm may mắn, người đó là Lữ Hồng của Lữ gia.
Sau khi bốc thăm xong, các trận đấu liên tiếp diễn ra, không khí vô cùng kịch liệt, tiếng binh khí va chạm leng keng, thân ảnh giao nhau so chiêu chớp nhoáng khiến toàn bộ đấu trường liên tục sôi trào.
Trong khi đấu trường đang kịch liệt chiến đấu, đột nhiên có một đầu tam giai ma thú Thiểm Điện Ưng đáp xuống võ đài, một cái vỗ cánh đánh bay hai tuyển thủ đang đối chiến.
Một thanh niên từ trên lưng ưng nhảy xuống. Thanh niên này dáng người cao gầy, mặc hắc bào, mắt thâm quầng, môi mỏng, lộ ra một cỗ ý vị âm trầm.
Toàn trưởng một mảnh tĩnh lặng trước sự xuất hiện đường đột của thanh thiên này. Ngay sau đó, bầu không khí lập tức ồn ào trước sự xuất hiện bất ngờ của gã, mọi người liên tục bàn tán, chỉ trỏ trước vị khách không mời này.
Thanh niên cười khàn khàn nói:
- Ta là Điền Hạo, hôm nay muốn khiêu chiến tất cả tuyển thủ tại đây, tên nào có bản lĩnh thì lên đây.
- Hừ, nếu ngươi muốn khiêu chiến thì phải đăng ký từ trước. Nơi này đâu phải chỗ để tiểu tử ngươi tùy tiện làm bừa, xuống cho ta.
Trọng tài quát lạnh một tiếng. Xung quanh khán đài cũng liên tục vang lên tiếng la ó, hiển nhiên là bị thái độ của tên Điền Hạo này làm cho tức giận.
- Lão tử chính là không xuống đấy, ngươi làm gì được ta haha.
Thanh niên kia cười ha hả nói.
- Hừ, tiểu tử thật là cuồng vọng, tu vi chỉ là Đấu Sư cấp mà dám lớn lối.
Trọng tài tức giận quát lạnh, uy áp Đấu Quân tỏa ra ép sát về phía Điền Hạo. Thấy thế, tên Điền Hạo này vẫn lộ vẻ bình tĩnh, mỉm cười cợt nhả.
Dịch Phong hơi nhíu mày trầm tư, tên Điền Hạo này một là đầu óc không được bình thường nên mới dám lớn lối như vậy. Hoặc là hắn có chỗ dựa vô cùng vững chắc nên mới có tự tin như thế.
- Kiệt kiệt, đệ tử của lão phu ai dám động đến.
Tiếng cười âm lãnh đột nhiên vang lên, chỉ thấy một lão giả tóc trắng mặc ngân bào không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên không trung, phía sau lưng có một đôi cánh đấu khí màu bạc lấp lánh lôi quang.
Lão vung tay điểm nhẹ một chỉ, một đường chỉ mang như một tia chớp màu bạc gào thét lao đi.
Tia chớp lao nhanh vun vút phát ra những tiếng xẹt xẹt chói tai, tựa như một con ngân xà đánh trúng người trọng tài. Tiếng hét thảm chưa kịp phát ra, trọng tài đường đường là cao thủ Đấu Quân lại không chịu nổi một kích, thân thể tan thành tro bụi rải đầy khắp võ đài.
- Các hạ là ai? Vì sao lại đến đây gây chuyện.
Một trung niên nam tử có tu vi Đấu Vương trong hàng ghế khách quý bay ra, sau lưng hai cánh đấu khí đỏ rực, đối mặt với ngân bào lão giả.
Trung niên nhân là một trưởng lão của một tông phái có tiếng tại Nhạc quốc, là cao thủ cảnh giới Đấu Vương, tu vi không tầm thường. Không ít người nhận ra thân phận của gã.
- Lão phu là ai, ngươi còn chưa đủ tư cách biết.
Ngân bào lão giả cười hòa ái, nhưng trong mắt lão lại lóe lên sát cơ nồng đậm. Lão đánh ra một chưởng, chưởng ấn màu bạc to đến mấy trượng, xung quanh lấp lánh lôi quang ầm ầm lao đi.
Trung niên nhân hừ lạnh chém ra một đạo kiếm khí, kiếm quang đỏ rực mạnh mẽ va chạm với chưởng ấn phát ra tiếng nổ trầm thấp.
- Ầm ầm!
Đơn giản là một màn nghiền ép, ngay khi va chạm với chưởng ấn, kiếm khí lập tức tan nát trước ánh mắt kinh hãi của trung niên nhân.
Với uy thế không giảm, chưởng ấn lôi điện lao đi nhanh như chớp hung hăng giáng mạnh lên người trung niên nhân.
Trung niên nhân phun ra một ngụm máu tươi, khắp thân thể lập tức lấp lánh lôi quang. Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thân thể của hắn bạo liệt, huyết vụ bay đầy trời, mùi máu tanh lan tỏa trong không khí. Nhiều thường nhân chứng kiến một màn này lập tức nôn mửa.
Đường đường là cao thủ Đấu Vương danh chấn một phương vậy mà trong tay lão giả này giống như con kiến, không có một chút lực phản kháng đáng kể nào.
- Cường... cường giả Đấu Hoàng.
Sau khoảnh khắc im lặng, có người thất thanh kêu lên. Xung quanh phát ra từng tiếng hít khí lạnh xen lẫn sợ hãi. Đấu Hoàng cường giả cường đại vô cùng, trong mắt mọi người không khác gì thần linh.
- Tất cả tuyển thủ bước ra đây.
Tiếng nói uy nghiêm của ngân bào lão giả cất lên, lời nói tựa như mệnh lệnh không thể chống cự.
Các tuyển thủ sắc mặt tái nhợt thấp thỏm bước ra, đứng thành hàng ngang. Chỉ có Dịch Phong trầm tĩnh ngồi bên cạnh Bạch Linh, liên tục vuốt nhẹ bàn tay mềm mại của nàng.
- Ai có thể đánh bại đệ tử của ra thì sẽ được sống, còn nếu không, thì chết
Sau khi nhìn qua một lượt, ngân bào lão giả không nhanh không chậm hờ hững nói.
Sắc mặt các tuyển thủ liên tục biến đổi, một lát sau có người cắn răng tiến lên võ đài nhưng hắn nhanh chóng bị đánh bại, lập tức bỏ mạng.
Đứng trước nguy cơ sinh tử, liên tục có người lên võ đài quyết đấu. Nhưng trước uy thế cửu tinh Đấu Sư của Điền Hạo, liên tục có người bị đánh bại mà bỏ mạng, tràng cảnh vô cùng máu me.
- Cạc cạc, lũ phế vật.
Điền Hạo thở dài lắc đầu, sắc mặt lộ vẻ lãnh khốc, cảm thán nhân sinh tịch mịch.
Thoáng chốc trong đám tuyển thủ chỉ còn lại một thiếu niên xinh đẹp như nữ nhân, chính là Lý Vân Kỳ.
Lý Vân Kỳ từ từ bước lên lôi đài, sắc mặt lộ vẻ vô cùng ngưng trọng.
Chứng kiến dung mạo như mỹ nữ của Lý Vân Kỳ, Điền Hạo hơi ngẩn ra, sau đó chợt lắc đầu cười lạnh, cũng không nhiều lời trực tiếp triển khai tấn công. Lôi quang lấp lánh, cự ly vài chục mét nhanh chóng bị vượt qua, chớp mắt đã thấy xuất hiện trước mặt Lý Vân Kỳ, một quyền mang theo điện quang nhấp nháy đánh ra.
Lý Vân Kỳ trong lòng có chút chấn động, quang tráo lục sắc toàn thân cuồn cuộn khuếch tán, triệt tiêu quyền kình đối phương.
- Đùng đùng đùng!
Vô số những con điện xà nhỏ xíu bắn ra, nhảy nhót dao động trong không khí.
- Để xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?
Điền Hạo cười lạnh một tiếng, lôi quang trên quyền trái càng cương mãnh hơn đánh lên quang tráo, bởi vì tốc độ quá nhanh sản sinh âm thanh bén nhọn, khoảnh khắc này tốc độ công kích của Điền Hạo bạo tăng.
- Rắc rắc!
Quang tráo hộ thân vỡ vụn như thủy tinh, tan biến trong không khí.
Lý Vân Kỳ không lùi mà tiến triển khai phản kích, tung ra một thoái, thoái kình hung mãnh trong nháy mắt hoá thành một một đạo thanh sắc cước ảnh, đối chọi với quyền phong của Điền Hạo.
Ầm!
Quyền cước đối chọi, lực phản chấn sản sinh lột bỏ một tầng dày trên sàn đấu, dư kình thậm chí còn làm rung cả quang tráo phòng hộ xung quanh võ đài.
Thân hình hai người vừa chạm đã phân, tu vi của Điền Hạo vẫn cao hơn, đánh lui Lý Vân Kỳ khiến cho mặt đất nơi hắn đang đứng bị mài thành một vết vừa dài vừa sâu, thân thể lùi nhanh ra sau.
- Lôi Quang Thiểm!
Điền Hạo quát lạnh, điện quang trên tay bạo trướng hợp làm một, bắn ra một đường lôi quang về phía Lý Vân Kỳ.
Rắc!
Lôi quang nhanh như điện xẹt, đợi đến khi nó chỉ còn cách Lý Vân Kỳ ba bước, mặt đất mới bắt đầu nứt vỡ, xuất hiện một vết cháy xém hình vòng cung.
Sự cường đại của Điền Hạo vượt qua dự liệu của Lý Vân Kỳ, sắc mặt hắn trầm xuống, đấu khí trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn, hai chân hơi mở, hai tay siết chặt, lục sắc đấu khí hùng hậu từ chân phải tung ra, hoá thành một chiếc mũi khoan xoắn ốc, chặn đứng trước lôi quang.
Keng!
Lôi quang và mũi khoan phát ra tiếng kim loại va chạm đồng thời bạo phát, mang theo lôi quang cùng sóng âm xung kích điên cuồng lan ra xung quanh. Lý Vân Kỳ khoé miệng rỉ máu, y phục xuất hiện những vết cháy xém, ngã xuống sàn đấu.
- Có thể ép ta đến trình độ này, coi như không tệ haha.
Điền Hạo cuồng tiếu, cách không đánh ra một quyền, nắm đấm lôi điện hung mãnh mang theo uy thế đáng sợ ầm ầm tiến về phía Lý Vân Kỳ.
Trước đòn tấn công này, Lý Vân Kỳ bất lực thở dài, nhắm mắt lại chờ chết.
Dịch Phong không chút do dự, thân thể hoá thành một đường tàn ảnh xuất hiện trước mặt Lý Vân Kỳ, bổ một chưởng về phía nắm đấm lôi điện.
Nắm đấm lôi điện lập tức tan nát, trên tay Dịch Phong vẫn còn đang lượn lờ một tia chớp màu đỏ nhấp nháy.
Dịch Phong ngồi xếp bằng, thủ chưởng mở ra, lập tức trong lòng bàn tay hắn xuất hiện lôi điện dày đặc màu bạc nhảy nhót không ngừng, phát ra tiếng nổ lách tách. Trong đám ngân lôi đó còn đan xen những tia lôi điện đỏ rực như máu.
Trong trận đấu ngày hôm nay với Lăng Thiên Vũ, Dịch Phong đã tình cờ phát hiện ra lôi điện màu đỏ này.
Số lượng lôi điện màu đỏ này ít hơn lôi điện màu bạc rất nhiều, nhưng lôi điện màu đỏ lại cho Dịch Phong cảm giác cuồng bạo vượt xa lôi điện màu bạc, lôi điện màu bạc khi tiếp xúc với lôi điện màu đỏ giống như thần dân nhìn thấy quân vương, cực kỳ sợ hãi.
Lôi điện màu bạc này chính là do lôi hệ đấu khí của hắn ngưng tụ mà thành. Còn lôi điện màu đỏ này, không nghi ngờ gì nữa, chính là lôi kiếp mà lần trước hắn thôn phệ.
Dịch Phong trầm ngâm, tùy ý điểm ra một chỉ. Một đường ngân quang bạo xuất mà ra đánh trúng một tảng đá, tạo nên một lỗ thủng nhỏ như đầu ngón tay.
Thấy vậy, hắn lại điểm tiếp một chỉ, một tia chớp đỏ rực như một con huyết xà lấp lánh, phá không mà lao đi, đánh trúng vào tảng đá lúc nãy.
- Rầm!
Tiếng bạo tạc trầm thấp vang lên, chỉ thấy tảng đá kia lập tức xuất hiện thêm một lỗ thủng. Chỉ có điều lỗ thủng này to như miệng bát, hơn hẳn lỗ thủng khi nãy.
Chứng kiến uy lực mà lôi kiếp màu đỏ tạo ra, Dịch Phong mỉm cười lộ vẻ hài lòng. Nếu hắn có thể học thêm đấu kỹ lôi hệ, thì sức mạnh của lôi điện này sẽ được phát huy tối đa nhất.
Thanh Mai hẳn là sẽ có lôi hệ đấu kỹ. Dịch Phong thầm nghĩ.
Bất giác khi nghĩ đến Thanh Mai, trong lòng hắn chợt cảm thấy đau nhói. Sau trận đại chiến ở Hoang Cổ Sâm Lâm, nàng còn đang ngủ say để chậm rãi ôn dưỡng linh hồn thể, chưa biết đến khi nào nàng mới thức tỉnh.
Thở nhẹ ra một hơi, Dịch Phong hai mắt nhắm lại, tinh thần tiến nhập vào thức hải. Ánh mắt Dịch Phong dần trở nên nhu hòa quan sát một đoàn bạch quang.
Trong bạch quang, một phu nhân trung niên phong thái xuất trần, mặc bộ quần áo tơ lụa màu hồng tôn lên không ít sắc thái bao bọc lấy những đường cong đẫy đà, gương mặt xinh đẹp của nàng không có chút nếp nhăn, vũ mị phong tình, nàng chính là Phong Thanh Mai. Hai mắt nàng nhắm nghiền như đang ngủ.
Dịch Phong đưa tay lên vuốt nhẹ vào khuôn mặt hư hảo của nàng. Linh hồn và linh hồn chạm nhau, ánh mắt thoáng lộ vẻ bi ai, Dịch Phong mỉm cười nói:
- Thanh Mai, mau chóng tỉnh lại đi, ta sẽ cố gắng tìm cách ngưng tụ thân thể cho bà... à mà không... phải là cho nàng.
Sau một lúc, tinh thần Dịch Phong rời khỏi thức hải, hai mắt hắn từ từ mở ra. Chợt có tiếng gọi dịu dàng của Bạch Linh vang lên:
- Chàng mau vào ăn cơm, hôm nay thiếp nấu rất nhiều món ngon.
Dịch Phong đáp một tiếng đi vào phòng. Hắn không để ý thấy, ngay lúc này bên trong thức hải, khóe mắt đang nhắm chặt của Thanh Mai khẽ run run động đậy...
Hai ngày sau, bên trong đấu trường trung tâm Minh Diệp thành, vòng đấu thứ hai chính thức được bắt đầu. Xung quanh các khán đài đã chật kín người xem. Dịch Phong và Bạch Linh đã có mặt từ sớm, cười cười nói nói vui vẻ trò chuyện.
Số tuyển thủ còn lại mười lăm người, lần lượt bốc thăm chia làm bảy cặp đấu. Bảy cặp đấu tương ứng với mười bốn người, như vậy sẽ lẻ ra một người không phải thi đấu nếu bốc được lá thăm may mắn, người đó là Lữ Hồng của Lữ gia.
Sau khi bốc thăm xong, các trận đấu liên tiếp diễn ra, không khí vô cùng kịch liệt, tiếng binh khí va chạm leng keng, thân ảnh giao nhau so chiêu chớp nhoáng khiến toàn bộ đấu trường liên tục sôi trào.
Trong khi đấu trường đang kịch liệt chiến đấu, đột nhiên có một đầu tam giai ma thú Thiểm Điện Ưng đáp xuống võ đài, một cái vỗ cánh đánh bay hai tuyển thủ đang đối chiến.
Một thanh niên từ trên lưng ưng nhảy xuống. Thanh niên này dáng người cao gầy, mặc hắc bào, mắt thâm quầng, môi mỏng, lộ ra một cỗ ý vị âm trầm.
Toàn trưởng một mảnh tĩnh lặng trước sự xuất hiện đường đột của thanh thiên này. Ngay sau đó, bầu không khí lập tức ồn ào trước sự xuất hiện bất ngờ của gã, mọi người liên tục bàn tán, chỉ trỏ trước vị khách không mời này.
Thanh niên cười khàn khàn nói:
- Ta là Điền Hạo, hôm nay muốn khiêu chiến tất cả tuyển thủ tại đây, tên nào có bản lĩnh thì lên đây.
- Hừ, nếu ngươi muốn khiêu chiến thì phải đăng ký từ trước. Nơi này đâu phải chỗ để tiểu tử ngươi tùy tiện làm bừa, xuống cho ta.
Trọng tài quát lạnh một tiếng. Xung quanh khán đài cũng liên tục vang lên tiếng la ó, hiển nhiên là bị thái độ của tên Điền Hạo này làm cho tức giận.
- Lão tử chính là không xuống đấy, ngươi làm gì được ta haha.
Thanh niên kia cười ha hả nói.
- Hừ, tiểu tử thật là cuồng vọng, tu vi chỉ là Đấu Sư cấp mà dám lớn lối.
Trọng tài tức giận quát lạnh, uy áp Đấu Quân tỏa ra ép sát về phía Điền Hạo. Thấy thế, tên Điền Hạo này vẫn lộ vẻ bình tĩnh, mỉm cười cợt nhả.
Dịch Phong hơi nhíu mày trầm tư, tên Điền Hạo này một là đầu óc không được bình thường nên mới dám lớn lối như vậy. Hoặc là hắn có chỗ dựa vô cùng vững chắc nên mới có tự tin như thế.
- Kiệt kiệt, đệ tử của lão phu ai dám động đến.
Tiếng cười âm lãnh đột nhiên vang lên, chỉ thấy một lão giả tóc trắng mặc ngân bào không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên không trung, phía sau lưng có một đôi cánh đấu khí màu bạc lấp lánh lôi quang.
Lão vung tay điểm nhẹ một chỉ, một đường chỉ mang như một tia chớp màu bạc gào thét lao đi.
Tia chớp lao nhanh vun vút phát ra những tiếng xẹt xẹt chói tai, tựa như một con ngân xà đánh trúng người trọng tài. Tiếng hét thảm chưa kịp phát ra, trọng tài đường đường là cao thủ Đấu Quân lại không chịu nổi một kích, thân thể tan thành tro bụi rải đầy khắp võ đài.
- Các hạ là ai? Vì sao lại đến đây gây chuyện.
Một trung niên nam tử có tu vi Đấu Vương trong hàng ghế khách quý bay ra, sau lưng hai cánh đấu khí đỏ rực, đối mặt với ngân bào lão giả.
Trung niên nhân là một trưởng lão của một tông phái có tiếng tại Nhạc quốc, là cao thủ cảnh giới Đấu Vương, tu vi không tầm thường. Không ít người nhận ra thân phận của gã.
- Lão phu là ai, ngươi còn chưa đủ tư cách biết.
Ngân bào lão giả cười hòa ái, nhưng trong mắt lão lại lóe lên sát cơ nồng đậm. Lão đánh ra một chưởng, chưởng ấn màu bạc to đến mấy trượng, xung quanh lấp lánh lôi quang ầm ầm lao đi.
Trung niên nhân hừ lạnh chém ra một đạo kiếm khí, kiếm quang đỏ rực mạnh mẽ va chạm với chưởng ấn phát ra tiếng nổ trầm thấp.
- Ầm ầm!
Đơn giản là một màn nghiền ép, ngay khi va chạm với chưởng ấn, kiếm khí lập tức tan nát trước ánh mắt kinh hãi của trung niên nhân.
Với uy thế không giảm, chưởng ấn lôi điện lao đi nhanh như chớp hung hăng giáng mạnh lên người trung niên nhân.
Trung niên nhân phun ra một ngụm máu tươi, khắp thân thể lập tức lấp lánh lôi quang. Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thân thể của hắn bạo liệt, huyết vụ bay đầy trời, mùi máu tanh lan tỏa trong không khí. Nhiều thường nhân chứng kiến một màn này lập tức nôn mửa.
Đường đường là cao thủ Đấu Vương danh chấn một phương vậy mà trong tay lão giả này giống như con kiến, không có một chút lực phản kháng đáng kể nào.
- Cường... cường giả Đấu Hoàng.
Sau khoảnh khắc im lặng, có người thất thanh kêu lên. Xung quanh phát ra từng tiếng hít khí lạnh xen lẫn sợ hãi. Đấu Hoàng cường giả cường đại vô cùng, trong mắt mọi người không khác gì thần linh.
- Tất cả tuyển thủ bước ra đây.
Tiếng nói uy nghiêm của ngân bào lão giả cất lên, lời nói tựa như mệnh lệnh không thể chống cự.
Các tuyển thủ sắc mặt tái nhợt thấp thỏm bước ra, đứng thành hàng ngang. Chỉ có Dịch Phong trầm tĩnh ngồi bên cạnh Bạch Linh, liên tục vuốt nhẹ bàn tay mềm mại của nàng.
- Ai có thể đánh bại đệ tử của ra thì sẽ được sống, còn nếu không, thì chết
Sau khi nhìn qua một lượt, ngân bào lão giả không nhanh không chậm hờ hững nói.
Sắc mặt các tuyển thủ liên tục biến đổi, một lát sau có người cắn răng tiến lên võ đài nhưng hắn nhanh chóng bị đánh bại, lập tức bỏ mạng.
Đứng trước nguy cơ sinh tử, liên tục có người lên võ đài quyết đấu. Nhưng trước uy thế cửu tinh Đấu Sư của Điền Hạo, liên tục có người bị đánh bại mà bỏ mạng, tràng cảnh vô cùng máu me.
- Cạc cạc, lũ phế vật.
Điền Hạo thở dài lắc đầu, sắc mặt lộ vẻ lãnh khốc, cảm thán nhân sinh tịch mịch.
Thoáng chốc trong đám tuyển thủ chỉ còn lại một thiếu niên xinh đẹp như nữ nhân, chính là Lý Vân Kỳ.
Lý Vân Kỳ từ từ bước lên lôi đài, sắc mặt lộ vẻ vô cùng ngưng trọng.
Chứng kiến dung mạo như mỹ nữ của Lý Vân Kỳ, Điền Hạo hơi ngẩn ra, sau đó chợt lắc đầu cười lạnh, cũng không nhiều lời trực tiếp triển khai tấn công. Lôi quang lấp lánh, cự ly vài chục mét nhanh chóng bị vượt qua, chớp mắt đã thấy xuất hiện trước mặt Lý Vân Kỳ, một quyền mang theo điện quang nhấp nháy đánh ra.
Lý Vân Kỳ trong lòng có chút chấn động, quang tráo lục sắc toàn thân cuồn cuộn khuếch tán, triệt tiêu quyền kình đối phương.
- Đùng đùng đùng!
Vô số những con điện xà nhỏ xíu bắn ra, nhảy nhót dao động trong không khí.
- Để xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?
Điền Hạo cười lạnh một tiếng, lôi quang trên quyền trái càng cương mãnh hơn đánh lên quang tráo, bởi vì tốc độ quá nhanh sản sinh âm thanh bén nhọn, khoảnh khắc này tốc độ công kích của Điền Hạo bạo tăng.
- Rắc rắc!
Quang tráo hộ thân vỡ vụn như thủy tinh, tan biến trong không khí.
Lý Vân Kỳ không lùi mà tiến triển khai phản kích, tung ra một thoái, thoái kình hung mãnh trong nháy mắt hoá thành một một đạo thanh sắc cước ảnh, đối chọi với quyền phong của Điền Hạo.
Ầm!
Quyền cước đối chọi, lực phản chấn sản sinh lột bỏ một tầng dày trên sàn đấu, dư kình thậm chí còn làm rung cả quang tráo phòng hộ xung quanh võ đài.
Thân hình hai người vừa chạm đã phân, tu vi của Điền Hạo vẫn cao hơn, đánh lui Lý Vân Kỳ khiến cho mặt đất nơi hắn đang đứng bị mài thành một vết vừa dài vừa sâu, thân thể lùi nhanh ra sau.
- Lôi Quang Thiểm!
Điền Hạo quát lạnh, điện quang trên tay bạo trướng hợp làm một, bắn ra một đường lôi quang về phía Lý Vân Kỳ.
Rắc!
Lôi quang nhanh như điện xẹt, đợi đến khi nó chỉ còn cách Lý Vân Kỳ ba bước, mặt đất mới bắt đầu nứt vỡ, xuất hiện một vết cháy xém hình vòng cung.
Sự cường đại của Điền Hạo vượt qua dự liệu của Lý Vân Kỳ, sắc mặt hắn trầm xuống, đấu khí trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn, hai chân hơi mở, hai tay siết chặt, lục sắc đấu khí hùng hậu từ chân phải tung ra, hoá thành một chiếc mũi khoan xoắn ốc, chặn đứng trước lôi quang.
Keng!
Lôi quang và mũi khoan phát ra tiếng kim loại va chạm đồng thời bạo phát, mang theo lôi quang cùng sóng âm xung kích điên cuồng lan ra xung quanh. Lý Vân Kỳ khoé miệng rỉ máu, y phục xuất hiện những vết cháy xém, ngã xuống sàn đấu.
- Có thể ép ta đến trình độ này, coi như không tệ haha.
Điền Hạo cuồng tiếu, cách không đánh ra một quyền, nắm đấm lôi điện hung mãnh mang theo uy thế đáng sợ ầm ầm tiến về phía Lý Vân Kỳ.
Trước đòn tấn công này, Lý Vân Kỳ bất lực thở dài, nhắm mắt lại chờ chết.
Dịch Phong không chút do dự, thân thể hoá thành một đường tàn ảnh xuất hiện trước mặt Lý Vân Kỳ, bổ một chưởng về phía nắm đấm lôi điện.
Nắm đấm lôi điện lập tức tan nát, trên tay Dịch Phong vẫn còn đang lượn lờ một tia chớp màu đỏ nhấp nháy.
/64
|