Vũ Động Càn Khôn

Chương 438: Lăng Chí, Liễu Nguyên

/1309


Vương triều Lăng Vân?

Đang lúc thanh âm bình thản vang vọng khắp không trung, sắc mặt không ít người đều hơi đổi, chợt ánh mắt vô cùng kiêng kỵ nhìn về phía đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh Hải Sa.

Đó là một gã nam tử mặc áo trắng, bộ dáng tuấn tú, trên quần áo có hoa văn giống như đám mây, trên gương mặt mang theo nụ cười bình thản như không. Người này bất luận là khí chất hay bộ dáng đều không tệ. Đương nhiên, khiến người ta kiêng kỵ không phải là những thứ này, mà là trong lúc thân ảnh này xuất hiện, chỉ tùy tiện giơ tay nhấc chân mà đã tản mát ra một cỗ ba động vô cùng cường đại.

Ba động như vậy so với cường giả Bán Bộ Niết Bàn như Hải Sa thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Đồng tử Lâm Động cũng bởi vì sự xuất hiện của người này mà có chút co rụt lại, hắn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của nam tử áo trắng trước mặt này.

- Lâm Động, người này là Lăng Chí của Vương triều Lăng Vân, nghe nói chỉ cần gom đủ Niết Bàn Đan là có thể chính thức trùng kích Niết Bàn Cảnh, hơn nữa thực lực của Vương triều Lăng Vân gần như có thể cùng so sánh với một vài Vương triều Cao cấp, đắc tội không được.

Ma Thiết đồng dạng cũng bởi vì sự xuất hiện của người này mà sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, sau đó đến gần Lâm Động, thấp giọng nói.

Vẻ mặt Lâm Động không chút biểu tình, hắn đồng dạng cũng biết rõ sự cường đại của Vương triều Lăng Vân. Nhưng điều này cũng không thể khiến người khác cảm thấy kính sợ như vậy được. Thực lực của Lăng Chí này quả thật không tệ, nhưng dù sao cũng không phải là cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính, nếu như muốn động thủ thì Lâm Động cũng không hề sợ hắn chút nào.

- Lăng Chí huynh!

Hải Sa nhìn thấy Lăng Chí xuất hiện, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng. Nhưng còn không đợi hắn nói gì thì Lăng Chí liền hơi phất phất tay áo, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn về phía Lâm Động, mỉm cười nói:

- Vị bằng hữu này, chuyện tối nay, Hải Sa quả thật có chút không phải. Chỉ có điều dù sao đi nữa thì Tấn Mục mới là chủ mưu, hôm nay ngươi đã giết hắn thì có lẽ cơn tức giận này cũng đã trút ra rồi, chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, có được không?

Âm thanh của Lăng Chí cũng xem như bình thản, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy thực lực của Lâm Động, tuy nhiên thực lực của Vương triều Lăng Vân hắn lại mạnh hơn, Lâm Động trước mắt này cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với hắn, nhưng hắn không muốn vô duyên vô cớ tạo nên một địch nhân, đặc biệt là ngay tại lúc này.

Cho nên, nếu như không phải nhớ lại tình giao hảo lúc trước giữa hắn và Hải Sa thì có lẽ hắn cũng không ra mặt.

Những người xung quanh nghe thấy Lăng Chí nói lời này thì đều có chút kinh ngạc. Thanh danh của Vương triều Lăng Vân bọn hắn hiển nhiên cũng từng nghe nói qua, nhưng không ngờ rằng ngữ khí của người kia lại có thể ôn hòa như vậy.

Sắc mặt Hải Sa ngược lại vì lời nói của Lăng Chí mà có chút thay đổi. Hắn còn tưởng rằng Lăng Chí xuất hiện sẽ lấy lại mặt mũi cho hắn, chỉ có điều nghe thấy lời này, có lẽ Lăng Chí cũng không muốn trở mặt với Lâm Động, như thế khiến hắn có chút thất vọng. Chỉ có điều tâm tình này hắn cũng không dám thể hiện ra mặt mà thôi.

Lâm Động hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc nhìn vẻ hòa khí của Lăng Chí, hắn còn tưởng người này hiện thân sẽ ra tay vì Hải Sa, cho nên khi nghe thấy lời này của gã, sắc mặt của hắn cũng hơi hòa hoãn lại. Mặc dù hắn không sợ Lăng Chí, nhưng dù sao thì sau lưng hắn vẫn còn một Vương triều Lăng Vân, tại thời điểm này đắc tội với một địch nhân như vậy cũng không phải là chuyện mà hắn muốn nhìn thấy, lập tức hơi có chút trầm ngâm, sau đó nói:

- Nếu như Vương triều Lăng Vân đã ra mặt, không thể không nể mặt được, chuyện tối nay coi như bỏ qua, chỉ có điều lời này cũng phải nói trước, nếu như còn có lần sau nữa, có lẽ…

Lời nói của hắn còn chưa dứt, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hải Sa đã hơi có chút lạnh lẽo, khiến cho mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

Hải Sa đồng dạng cũng nghe ra, sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng có chút không cam tâm. Chuyện bị trước mặt mọi người uy hiếp như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải.

Chỉ có điều không cam lòng thì không cam lòng, việc Tấn Mục bị Lâm Động trảm sát lúc trước đã giáng vào Hải Sa một đòn nặng nề, bởi vậy mặc dù biết rõ đẳng cấp của Lâm Động thấp hơn hắn, nhưng nhất thời cũng không dám biểu lộ địch ý.

- Ha ha, tối nay xem ra có trò hay, Lăng Chí, xem ra mặt mũi của ngươi cũng không lớn như trong tưởng tượng a.

Đang lúc Hải Sa không cam lòng, đột nhiên một tiếng cười lớn vang lên, sau đó ánh mắt mọi người liền chuyển về phía một đạo thân ảnh lướt đến.

- Đó là Liễu Nguyên của Vương triều Đại Nguyên, chậc chậc, không ngờ người này cũng bị hấp dẫn đến!

Trước đông đảo ánh mắt của mọi người, lúc thân ảnh lướt tới lập tức bộc phát ra những tiếng xôn xao bàn luận. Ai cũng biết rằng hai Đại Vương triều mạnh nhất trong Dương Thành chính là Vương triều Lăng Vân và Vương triều Đại Nguyên.

Ánh mắt của Lâm Động cũng nhìn về nam tử trước mặt được gọi là Liễu Nguyên. Người này lưng hùm vai gấu, dáng người cực kỳ cường tráng, hai tay to như bàn tay gấu, khiến người ta có một loại cảm giác áp bức cực kỳ mãnh liệt, mặt khác, từ ba động như ẩn như hiện từ trong cơ thể tràn ra, hiển nhiên cũng giống như Lăng Chí vậy, gom đủ số lượng Niết Bàn Đan liền có thể trùng kích Niết Bàn Cảnh.

Ánh mắt của Lăng Chí nhàn nhạt liếc nhìn Liễu Nguyên, với tâm cơ của hắn tự nhiên có thể nghe ra được ý châm ngòi bên trong của tên này. Hai bên ngày thường luôn đối đầu nhau, bọn người kia hiển nhiên luôn ước gì Vương triều Lăng Vân bọn hắn đắc tội với một đối thủ khó giải quyết nào đó ở đây. Đương nhiên, nếu như hắn thật sự theo ý nguyện của Liễu Nguyên thì có lẽ hắn đã không còn gọi là Lăng Chí nữa rồi.

- Liễu Nguyên, chuyện này không cần ngươi xen vào nói những lời vô dụng như vậy.

Tiếng nói vừa dứt, Lăng Chí quay đầu về phía Lâm Động ôm quyền, sau đó liền xoay người rời đi. Tuy nhiên Lâm Động nói chuyện không nể mặt cũng khiến trong lòng hắn có chút khó chịu. Dù sao đi nữa thì Vương triều Lăng Vân tại Dương Thành cũng đứng trong hàng ngũ hàng đầu. Lúc thường, hắn nếu như muốn nói gì thì những Vương triều đều sẽ không tiếc mà phụ họa theo, loại thái độ giống như Lâm Động ngược lại rất ít khi gặp phải. Chỉ có điều, chút ít khó chịu này, với tâm cơ của Lăng Chí thì đương nhiên cũng không để lộ ra.

- Hừ, tiểu tử này có là gì mà Đại sư huynh hà tất phải khách khí với hắn như vậy?

- Đúng vậy, Vương triều Lăng Vân chúng ta ra mặt, không khiến hắn chịu nhận lỗi cũng không tệ rồi, không ngờ lại còn dám nói lời như vậy.

Mà lúc Lăng Chí xoay người đi ra một khoảng thì những cường giả Vương triều Lăng Vân đến cùng Lăng Chí thì lại nhịn không được nói. Tại Dương Thành này, có ai mà không nể mặt bọn hắn, rất nhiều Vương triều còn phải xem sắc mặt bọn hắn mà làm việc, thế nhưng thái độ của Lâm Động tối nay lại khiến trong lòng của bọn hắn có chút căm ghét.

- Thực lực của Lâm Động này chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, nhưng lại có thể trảm sát cường giả Bán Bộ Niết Bàn, các ngươi có thể làm được không?

Lăng Chí bước chân nhẹ nhàng, đối với những lời của thủ hạ, hai mắt hơi híp lại, chợt thản nhiên nói.

Nghe vậy, những người không cam lòng nhất thời ngẩn ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/1309

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status