Trên lan can là một nam tử áo nâu đang ngồi, tay dung đưa hũ rượu. Hắn bình thản nhìn Lâm Động không nói gì, nhưng khí thế tỏa ra khiến người ta sợ hãi.
Khi nhìn thấy nam tử này, một số người biến sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn.
- Thanh Đằng đại ca.
Hoàng Lăng thấy nam tử đó thì mừơng húm, vội gọi.
- Thanh Đằng?
Lâm Động nghe thấy cái tên đó thì tim rung lên. Thì ra đó là Ảo Yêu Thanh Đằng, người đứng thứ tư trong Tân Tú Bảng.
Xung quanh lúc này có tiếng xôn xao lan tỏa, rõ ràng danh tiếng của Thanh Đằng không hề nhỏ, ngay ở nơi cường giả nhiều như lá rụng mùa thu cũng có sức chấn nhiếp không nhỏ.
- Vị bằng hữu đây, giáo huấn người cũng cần có chừng mực chứ!
Thanh Đằng lạnh lùng nhìn Lâm Động, nói.
- Ta không thích phiền phức, nhưng nếu phiền phức tự tìm đến thì ta cũng không ngại gạt bỏ đâu.
Lâm Động cũng bình thản nhu thế chẳng vì thân phận của đối phương mà e dè.
- Khá ngông cuồng, nhưng cũng có bản lĩnh để ngông cuồng. Bạn đang đọc truyện tại
Khi nhìn thấy nam tử này, một số người biến sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn.
- Thanh Đằng đại ca.
Hoàng Lăng thấy nam tử đó thì mừơng húm, vội gọi.
- Thanh Đằng?
Lâm Động nghe thấy cái tên đó thì tim rung lên. Thì ra đó là Ảo Yêu Thanh Đằng, người đứng thứ tư trong Tân Tú Bảng.
Xung quanh lúc này có tiếng xôn xao lan tỏa, rõ ràng danh tiếng của Thanh Đằng không hề nhỏ, ngay ở nơi cường giả nhiều như lá rụng mùa thu cũng có sức chấn nhiếp không nhỏ.
- Vị bằng hữu đây, giáo huấn người cũng cần có chừng mực chứ!
Thanh Đằng lạnh lùng nhìn Lâm Động, nói.
- Ta không thích phiền phức, nhưng nếu phiền phức tự tìm đến thì ta cũng không ngại gạt bỏ đâu.
Lâm Động cũng bình thản nhu thế chẳng vì thân phận của đối phương mà e dè.
- Khá ngông cuồng, nhưng cũng có bản lĩnh để ngông cuồng. Bạn đang đọc truyện tại
/1309
|