Linh Linh nhấn Cốt Đầu trên mặt đất, lại lấy gậy gỗ đập nó y hệt như giặt quần áo (thời xưa người ta thường lấy gậy đập đập quần áo, coi như chà quần áo cho sạch). Chờ đến khi nàng phát tiết tới mức kiệt sức, liền vứt gậy gỗ sang một bên, thần sắc cả người đầy vẻ cô đơn lủi vào một góc trong động, lẳng lặng ngồi đó ôm đầu gối khóc.
Cốt Đầu lúc này đã bị nàng đánh đến mức đầu óc choáng váng. Nó vốn cũng không sợ đau, chỉ là bị Linh Linh đánh cho đến mức dầu óc quay cuồng, ngã ngồi xuống, ánh mắt ngơ ngác, hốt hoảng đờ đẫn một hồi lâu nó mới định thần lại được. Thấy Linh Linh ôm đầu gối cô đơn một mình lủi ở trong góc động khóc huhu, nó lập tức lại không sợ chết đi tới ôm Linh Linh vào trong ngực dỗ dành, trong cổ họng phát ra âm thanh “Ô ô…” như trấn an.
Kết quả, liền làm ơn mắc oán, bị Linh Linh đang nổi nóng lại ra tay đánh cho một trận.
Hi Chân yên lặng xem hết một màn này, trong lòng cũng thực nhức nhối. Ni mã nó, chuyện này đúng thực là bi kịch mà.
Trong lòng nàng thực lo lắng Bạch Phượng Hoàng sẽ lại tìm đến.
Nàng đã biết mối quan hệ giữa Bạch Phượng Hoàng và Linh Linh, đương nhiên cũng đoán được năm đó sau khi Bạch Tiểu Linh gặp nạn, khẳng định là đã được Bạch Phượng Hoàng lấy pháp lực ngưng kết hồn phách vốn tiêu tán, đầu nhập luân hồi chuyển sinh, lại tìm cơ hội hội tu tiên đắc đạo.
Nàng ngược dòng xem xét những kiếp trước của Linh Linh, thì thấy cả chín kiếp của nàng, mỗi một kiếp đều là tiểu thư con nhà phú quý, nhưng mà kiếp nào cũng đều hương tiêu ngọc vẫn khi còn đương tuổi thanh xuân, e rằng đây chính là Bạch Phượng Hoàng đi cửa sau chỗ Diêm Vương. Kiếp trước chết sớm liền lấy đức đó tích vào kiếp sau, lại thêm nàng tâm địa thiện lương, bình thường làm rất nhiều việc thiện nên tích không ít âm đức, chín kiếp tích lũy, nên kiếp này vô cùng có khả năng có tiên duyên, chín kiếp trước kia chỉ sợ chính là chuẩn bị cho kiếp này tu tiên.
Bạch Phượng Hoàng lần này e rằng đã dốc toàn lực, vị Bạch đại nhân Bạch Ngọc Thư kia e rằng cũng chính là Bạch Phượng Hoàng cắt máu thịt của mình tạo nên, vì thế mà cả người cũng mang tiên khí, dung mạo cũng tương tự với Bạch Phượng Hoàng, khiến cho nàng cũng đoán nhầm Bạch Ngọc Thư chính là Bạch Phượng Hoàng lịch kiếp.
Bạch Phượng Hoàng vốn là hỏa thần, Linh Linh lại là hải xà, ngũ hành chứa chúc(lửa) thủy, thủy hỏa bất dung, hắn không thể trực tiếp lấy máu thịt làm thân thể cho Linh Linh, đành gián tiếp tạo ra Bạch Ngọc Thư ở thế gian. Đến khi Bạch phu nhân hoài thai là nữ nhi, lại để cho Linh Linh đầu thai. Linh Linh sinh ra liền mang cốt nhục của thần tiên, tất nhiên là căn cốt kỳ giai(tốt hiếm có khó tìm), tu tiên cũng dễ dàng, xác suất thành công cực cao.
Chỉ là Hi Chân không dự đoán được, Bạch Phượng Hoàng tên khốn này không chỉ dùng huyết nhục của chính mình tạo nên Bạch Ngọc Thư, mà vì bảo đảm vạn vô nhất thất, hắn còn dùng một nửa thần nguyên của chính mình tạo ra tiên căn cho Linh Linh. Linh Linh chẳng những có được huyết mạch thần tiên của hắn, mà bởi vì vừa sinh ra đã có tiên căn, đắc đạo phi thăng sẽ vô cùng dễ dàng, nửa điểm sai lầm cũng không thể nào có.
Đáng thương Bạch Cốt Tinh tên ngốc này không có đầu óc, Bạch Phượng Hoàng khổ sở dụng tâm, tạo ra tình thế bắt buộc với Linh Linh, nó lại một mực không hề hay biết. Trong mắt nó, chỉ có duy nhất một Bạch Tiểu Linh.
Linh Linh không chịu để ý đến nó, nó gấp đến độ xoay quanh, trăm phương nghìn kế muốn dỗ dành nàng. Chỉ là lần này Linh Linh thật sự giận mà giở hết tình tình tiểu thư ra, Cốt Đầu chỉ cần tới gần nàng thì liền bị đá ra xa, không cho nó chạm vào người. Ngu ngốc chỉ có thể tránh ở một góc thật xa, chờ Linh Linh ngủ mới dám đi tới ôm nàng.
Cốt Đầu ôm được Linh Linh vào lòng liền cảm thấy mĩ mãn, nhưng vừa mới hôn hôn cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Hi Chân đã chạy mạnh mẽ lôi Cốt Đầu ra khỏi động.
Nàng kéo Cốt Đầu ra ngoài động, thấp giọng thương lượng cùng nó: Đại nhân, ta thấy tình huống nếu cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách. Người nhìn xem, hiện tại Linh Linh đã chán ghét người như vậy! Nay tuy là nàng vẫn có chút luyến tiếc người, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Bạch Phượng Hoàng tên khốn đó quyền cao chức trọng có tiền có thế, bộ dạng đẹp trai miệng lại ngọt, rõ là một cao phú suất*. Hắn chỉ cần cho ra mấy lời ngon tiếng ngọt hứa hứa hẹn hẹn, vốn giỏi nhất là dỗ dành nữ nhân. Chờ thêm hai ngày nữa, khi hắn tìm được đến đây, nói hai ba câu thì trong nháy mắt liền có thể dỗ Linh Linh đi cùng mình, người ngẫm lại rồi tìm biện pháp đi.
*Câu tiếng lóng của giới trẻ Trung Quốc, chỉ người đàn ông hội tụ đủ 3 yếu tố: Cao lớn, giàu có, đẹp trai.
Kỳ thật lập trường của Hi Chân vốn là muốn để Cốt Đầu đem Linh Linh trả lại cho Bạch Phượng Hoàng. Vì dù sao trước kia cũng là do Cốt Đầu hoành đao đoạt ái, lại liên tiếp làm thương tổn Linh Linh. Mà Hi Chân để an nguy lo lắng của Linh Linh vào trong lòng nên mới năm lần bảy lượt muốn đưa Linh Linh rời khỏi Cốt Đầu.
Nhưng mà nay tình cảm của Cốt Đầu dành cho Linh Linh nàng thấy ở trong mắt, sâu nặng khó rời như thé, nàng cũng biết đại nhân chắc chắn vô luận thế nào cũng sẽ không buông tay. Nàng còn có thể làm cái gì đây? Cũng chỉ có thể giúp Cốt Đầu nghĩ biện pháp.
Nàng nói nhiều như vậy, Cốt Đầu một câu cũng nghe không hiểu. Hi Chân: ==”, ta nói này đại nhân, đầu óc của người không thể phát triển ra nhanh hơn một chút sao?
Kỳ thật trong lòng nàng cũng đã có biện pháp. Có câu nói là:“ Con gái lớn không thể giữ lại nhà”, Cốt Đầu tuy rằng nuôi lớn Linh Linh, nhưng Bạch Phượng Hoàng tên khốn này phong lưu phóng khoáng, trên thiên đình cũng có không biết bao nhiêu tiên tử ái mộ hắn. Mà nay hắn lại muốn giở trò phong nguyệt, một tên dày dặn kinh nghiệm mà muốn quyến rũ Linh Linh, một tiểu cô nương ngây thơ không rành thế sự chưa hiểu chuyện tình yêu, chẳng phải là vô cùng dễ dàng hay sao? Cho nên biện pháp tốt nhất hiện tại, chính là nhanh chóng cùng Linh Linh gạo nấu thành cơm ăn sạch sẽ, thì sao còn sợ về sau nàng không đi theo đại nhân? (Bỉ ổi quá đi Hi Chân ơi!!! ==”)
Chỉ là nay Cốt Đầu một thân là bộ xương, nên cũng chẳng có nổi công cụ mà hành sự, có muốn nấu cơm thì nấu như thế nào cũng là một cái vấn đề.
Nàng có tâm khuyến khích Cốt Đầu đi tìm một bộ da khoác lên người. Hi Chân cả tình cả lý cũng đã nghĩ đến chu toàn, nàng nghĩ rằng bộ da người này còn phải là của một công tử trẻ tuổi xinh đẹp, thế mới quyến rũ được cô gái ngây thơ.
Nàng xuống núi tìm một bãi tha ma cách đó không xa, bận rộn hơn nửa đêm đào đào bới bới không biết bao nhiêu mộ phần, cuối cùng trời cũng không phụ người có lòng, nàng thật sự tìm được mộ của một công tử trẻ tuổi.
Vị công tử kia mới hạ thổ có hai ngày, xác chết vẫn còn khá tươi mới, bộ dáng cũng tuấn tú, chỉ là tướng mạo này so sánh với Bạch Phượng Hoàng vốn nổi danh đại mỹ nam thì đương nhiên không thể so sánh cùng. Nhưng tốt xấu gì đây cũng là một nam nhân, nên “công cụ” cần có thì đương nhiên cũng có, còn lại thì nàng cũng có thể thi pháp biến nó trở nên xinh đẹp, sau đó nàng ngay lập tức liền khiêng thi thể đem trở về.
Cái tên ngu ngốc Cốt Đầu này làm gì có ý thức về nguy cơ, nó tự cho là chạy như vậy đã cách cái tên Bạch Phượng Hoàng kia thật xa rồi, có muốn đuổi cũng đuổi không kịp, liền an tâm ôm Linh Linh ngủ ngon, lúc trước Hi Chân sống chết túm nó lại nó cũng không chịu theo nàng xuống núi hỗ trợ. Đáng thương Hi Chân số khổ làm trâu làm ngựa, đào bới tới nửa đêm lại còn phải khiêng xác chết trèo đèo lội suối mang đến bên chân Cốt Đầu, cũng chỉ chờ nó nhấc cái tay, lột cái da là hoàn thành, ai dè đồ ngốc này lại chỉ thản nhiên liếc liếc mắt một cái, lại ôm Linh Linh tiếp tục ngủ ngon.
Hi Chân cũng muốn tìm hiểu sau hai lần lột da người, Linh Linh đã phản cảm Cốt Đầu thành bộ dáng gì , mà giờ khiến Cốt Đầu không hề động chút xíu nào tâm tư. Nhưng vấn đề là hiện tại không phải thời điểm lo lắng mấy chuyện vặt vãnh này, phải nhanh chóng nấu cơm thôi chứ!
Nàng náo loạn Cốt Đầu tới hơn nửa đêm, Cốt Đầu đều bất vi sở động(nằm yên không động đậy), ngược lại còn cảm thấy nàng thực phiền phức, đá nàng ra khỏi động. Hi Chân ngồi xổm ngoài động, yên lặng vuốt vuốt cái mông đau nhức, không nói gì nghẹn ngào nhìn trăng sáng: đại nhân, ta tốt xấu gì cũng là nữ nhân, người có thể thương hương tiếc ngọc chút được không?
...
Ngày thứ hai, Linh Linh tỉnh lại vẫn còn có chút hờn dỗi, Cốt Đầu lại ôm nàng dỗ một ngày, Linh Linh cũng không cùng nó nói một câu.
Mà cả ngày này Hi Chân cũng ở ngoài động đau khổ suy nghĩ, vắt hết óc rốt cục nàng cũng nghĩ đến một biện pháp —— nàng muốn dạy đại nhân thuật biến hóa!
Để Cốt Đầu biến thành bộ dáng con người, cũng sẽ biến thành bộ dạng so với Bạch Phượng Hoàng còn ngọc thụ lâm phong tuấn mỹ tuyệt sắc hơn, còn sợ quyến rũ Linh Linh không thành sao?
Nàng nói làm liền làm, nhanh nhanh chóng chóng chạy xuống núi, đi mua đầy đủ giấy và bút mực, họa ra một mỹ nam tử phong lưu tuấn tú, làm mẫu cho Cốt Đầu chiếu theo để biến thành.
Nàng cảm thấy thật may mắn chính mình lúc vừa tới thế gian đã học qua thư họa, cũng từng làm họa sĩ nhiều năm, họa kỹ tất nhiên là vô cùng tốt. Nàng y theo dáng vẻ của đại nhân trong trí nhớ vẽ lên bức chân dung hoàn chỉnh, sau đó thi pháp làm cho bức họa sống động lên, tựa như cảnh tượng chân thật được tái hiện.
Nàng họa lên một mỹ nam tử giống y hệt dung mạo Cốt Đầu trong quá khứ, hắn đẹp đến mức khó có thể dùng ngôn từ để hình dung, bởi vì đây đã là một vẻ đẹp siêu việt, thoát khỏi mọi giới hạn của thế gian này. Chúng ta chỉ có khả năng dùng những ngôn từ đẹp nhất tốt nhất hình dung hắn, lại bởi vì vẻ đẹp ấy không gì sánh kịp, khí chất siêu nhiên, liền làm người ta liếc mắt một cái mà quên sinh quên tử, xem nhẹ hết thảy tốt xấu thiện ác của thế gian.
Lông mi hắn dày dài cong vút, lông mày lưỡi mác kéo dài xiên qua tóc mai, phía khóe mắt bên trái có ba ngân quang gợn trào hình sóng nước như ẩn như hiện (giống kiểu hình xăm ý, nhưng chắc cái nỳ đẹp hơn nhiều ^&^). Người đạp trên sóng nước cuộn trào, làn nước gợn sóng mênh mông đi tới từ phía chân trời, áo lam bay lên, tóc đen như ô ngọc trút xuống, tản ra trong cơn gió giữa làn nước xanh thẳm, tựa như đóa mặc liên đang từ từ nở rộ.
Hải âu từng đàn vui mừng nhảy nhót, bay lên trời xanh múa khúc vũ ca. Biển rộng mênh mông vốn yên lặng nay vì người mà cuộn trào dâng sóng, hải âu vì người mà ngân nga ca xướng, áng mây tiên tước trên đầu người vờn quanh xoay múa, những cánh hoa trắng noãn như tuyết rơi rơi đầy trời, nối đuôi nhau bay lượn giữa không trung, truy đuổi theo bước chân của người, lại không dám dính ướt đế hài của vị thần biển cả. Người chậm rãi đi trên vạn khoảnh bích ba tuôn sóng cuộn trào, phóng tầm mắt nhìn ra xa, dùng ánh mắt ôn nhu khoan thứ nhất trên đời này, dịu dàng nhìn biển xanh cùng các con dân.
Đôi mắt xanh lam sâu thẳm của người là sắc thái thuần khiết nhất, là sắc màu thiên không, là nhan sắc biển cả, xinh đẹp mà trầm tĩnh, thâm thúy mà rộng rãi, coi tất cả con dân biển cả đều ngang hàng...
Tuấn mỹ như thế, không cần phải nói nhiều, Bạch Phượng Hoàng kia còn chẳng có tư cách mà so sánh cùng.
Đáng tiếc Cốt Đầu tên ngốc này nhìn không hiểu. Hắn nhìn vào hai mắt người trong tranh, không biết, sau đó, xoay người muốn đi.( chính mình cũng không nhớ nổi ==””)
Hi Chân nhanh chóng giữ chặt nó, lại cố gắng làm cho Cốt Đầu nhìn nàng thực kỹ thực rõ ràng, sau đó liền mặt đối mặt với bức họa, niết quyết niệm rủa, 'Bồng' một tiếng, nháy mắt biến thành giống y như đúc nam tử lam mâu trong tranh.
“Hắn” vóc người cao to, thân thon dài như ngọc, mặc thủy sắc áo lam giống nam tử trên bức họa, mày đen mảnh, mắt xanh ngọc. Hi Chân còn cố ý tạo hình cái xiêm áo, ý đồ tạo ra hình tượng thực đẹp đẽ cho đại nhân kia đại thần, Cốt Đầu hết sức hiếu kỳ. Đồ ngốc này hoàn toàn không biết nam tử áo lam trước mắt này ni mã chính là hình tượng trước kia của nó, nó cực kỳ tò mò vươn tay ra véo mặt Hi Chân, ước chừng hoàn toàn không rõ tại sao nàng có thể biến ra bộ dạng như thế này.
Hi Chân đối với Cốt Đầu cũng tương đối hiểu rõ, chỉ cần khiến cho đồ ngốc này hứng thú, nó sẽ dùng hết hơi hết sức cố gắng làm theo.
Nàng dắt Cốt Đầu vào động, Linh Linh vẫn còn ngủ say trên giường. Hi Chân chỉa chỉa Linh Linh, lại cầm tay Cốt Đầu để nó sờ sờ mình, cảm thụ thân thể sinh động của mình, lại chỉa chỉa Linh Linh. Cái ý tứ này thì đương nhiên vô cùng dễ hiểu —— muốn Linh Linh không chán ghét người sao? Muốn Linh Linh thích người sao? Muốn nàng vĩnh viễn cùng người cùng một chỗ không cách không rời sao? Vậy biến đi, biến thành cái bộ dạng này của ta, nàng sẽ yêu người yêu chết đi sống lại trời sụp đất nứt sông cạn đá mòn nhật nguyệt tàn lụi không ánh sáng...
(… bó tay với Hi Chân…)
...
Cốt Đầu đầu gỗ liền quyết đoán chạy ra ngoài động, bắt đầu cố gắng thực hành với bức họa kia.
Hi Chân tràn ngập chờ mong cùng cổ vũ nhìn nó.
Kỳ thật Cốt Đầu không phải không có pháp lực, nội đan tu vi của nó chỉ sợ hiện nay nhiều thần tiên trên thiên đình cũng khó tìm được ai có thể so với được với nó. Khổ nỗi đồ ngốc này gì cũng không thiếu, nhưng lại thiếu não, không có cách nào học pháp thuật.
Khuyết điểm của loài Bạch Cốt Tinh là pháp thuật, không phải bọn họ sẽ không dùng pháp thuật, chỉ là bọn họ sợ nhất pháp thuật. Dù sao chúng nó cũng là vật chí âm chí tà, đạo sĩ nhân gian mượn dương khí cũng có thể dễ dàng thu phục, thế nên mới truyền ra lời đồn Bạch Cốt Tinh yếu về mặt pháp thuật.
Kỳ thật Bạch Cốt Tinh giai đoạn trước bởi vì không có đầu óc, không thể học tập, thế nên mới không sử dụng pháp thuật. Nhưng sau này một khi Bạch Cốt Tinh đạt tới một tu vi, một cảnh giới nhất định, cũng có thể tu tập pháp thuật, mà bởi vì bọn họ vốn không có thân thể trói buộc, am hiểu nhất đó chính là thuật biến hóa.
Hi Chân cảm thấy chính mình quả thực vô cùng thông minh. Nàng vẫn cổ vũ Cốt Đầu, Cốt Đầu luyện đến mức hai mắt đỏ sậm, Hi Chân cũng không nề hà phiền nhiễu mà dạy nó.
Đầu gỗ của chúng ta học cũng không chậm, bộ dáng nó chỉ cần nhìn sẽ học được phải khoa tay múa chân như thế nào, căn bản khó là khó ở chỗ nó không thể niệm rủa quyết, đây chính là chỗ bẩm sinh thiếu hụt!
Hi Chân một lần lại một lần niệm quyết cho nó nghe. Đồ ngốc này chỉ có thể dựa vào sóng âm để phán đoán phát âm, nếu là lời nói bình thường hay được nghe, thí dụ như 'Cốt Đầu thúc thúc', 'Phụ thân' linh tinh, còn phải là do Linh Linh nói ra, nó liền có thể phán đoán ra là có ý tứ gì. Nhưng mà nếu thay đổi thành những người khác nói ra, cho dù là từ ngữ giống nhau nó cũng rất khó nhận biết, huống chi là những bí quyết niệm rủa xa lạ chưa bao giờ nghe qua.
Hi Chân cũng hiểu được nó thực khổ sở, trước đại nhân vốn mẫn tiệp ngời sáng, nay nàng lại nhìn đại nhân vừa ngốc lại ngu ngơ như vậy, quả thực đau khổ đến rơi lệ mà.
Cốt Đầu luyện tập cả một đêm cũng không có được thành quả, Hi Chân cũng thay nó cảm thấy khổ sở, nó lại không nổi giận chút nào —— đây có lẽ là biện pháp duy nhất có thể làm cho Linh Linh thích mình, nó tuyệt không buông tha.
Ban đêm Linh Linh mới vừa ngủ, Cốt Đầu cũng cố trèo lên giường ôm nàng một lúc, sau đó lập tức chạy ra ngoài động, mặt đối mặt luyện tập với bức họa.
Thiên không sấm chớp đùng đùng, mưa to gió bão nổi lên, Cốt Đầu đang chăm chú luyện hồn nhiên không phát giác, chỉ là thấy lá cây dày đặc cùng nước mưa ẩm ướt từ trên trời rơi xuống làm nhòe nét họa, nó liền đi lên bảo vệ. Hi Chân liền nhanh chóng chạy tới, bày tiên chướng vây ở trên bức họa che mưa, Cốt Đầu liền tiếp tục anh dũng luyện tập...
Bỗng nhiên, một tiếng phượng hót vang vọng giữa bầu trời đêm mưa to tầm tã, ngay cả tiếng sấm ầm vang cũng bị một tiếng phượng ngâm ngạo mạn ép cho trầm xuống, khí thế của vạn phượng chi vương lập tức lan tỏa, giữa bầu trời đêm tối đen bỗng nhiên giống như khổng tước xòe đuôi, một đạo bạch quang sáng lòa dần mở rộng như con đường chào đón người sắp tới, thiên không chói lóa làm người ta hoa cả mắt.
Xuất hiện trên con đường ánh sáng rực rỡ kia, một con phượng hoàng tuyết trắng xinh đẹp tao nhã giương cánh mà đến, rừng cây trong đêm khuya bỗng nhiên sôi trào, mọi loài chim đều cất cánh bay lên như bươm bướm, trong trời đêm chào đón Bạch Phượng Hoàng, quay chung quanh nó tựa chúng tinh củng nguyệt kêu to, đúng là cảnh quan trăm điểu hướng phượng, phi thường tráng lệ.
Bạch Phượng Hoàng ở thiên không xoay quanh một vòng, bỗng nhiên quan sát nhìn xuống dưới, sau đó tựa như mũi tên rời cung bay ra, lao xuống hướng thẳng về phía Bạch Cốt Tinh, tốc độ cực nhanh. Mà Cốt Đầu nhanh như thiểm điện, một kích đó nó đã trong nháy mắt mà tránh ra ngoài mười trượng.
Lúc Bạch Phượng Hoàng rơi xuống đất đã hóa thành hình người. Y phục hắn phiêu phiêu bay trong gió, vung tay áo trên không một cái, toàn bộ loài chim trong bầu trời đem ở phía chân trời xoay quanh, vì hắn mà cất một tiếng tề minh cuối cùng, sau đó liền ẩn nấp nhập vào sâu trong màn đêm u tối, không dám xâm phạm uy nghiêm vô thượng của vạn phượng chi vương.
Hắn ngạo nghễ đứng sừng sững giữa mưa gió rền vang, mỹ nhân như họa, ngay cả mưa gió cũng đều lặng yên né tránh khỏi hắn. Đêm khuya núi rừng trùng trùng điệp điệp, hắn thân tựa ngọc lập, như nét bút đậm nhất sắc nhất trên nền tranh thuỷ mặc, sáng rỡ như ngọc người đẹp tựa hoa, lại mang vẻ mặt lạnh lùng kiêu căng liếc bọn họ một cái, cũng tràn ngập ngạo ý Phượng Hoàng, làm cho Hi Chân lần đầu tiên thấy được thế nào là phong thái của Phượng vương...
Hi Chân nhanh trước một bước thu hồi bức họa giấu phía sau. Đùa gì chứ, nếu để cho Bạch Phượng Hoàng kiêu ngạo như vậy chiếm hữu Linh Linh như vậy lại biết được bộ dáng đại nhân so với hắn còn suất hơn, đại nhân còn sống được sao?
Cốt Đầu lúc này đã bị nàng đánh đến mức đầu óc choáng váng. Nó vốn cũng không sợ đau, chỉ là bị Linh Linh đánh cho đến mức dầu óc quay cuồng, ngã ngồi xuống, ánh mắt ngơ ngác, hốt hoảng đờ đẫn một hồi lâu nó mới định thần lại được. Thấy Linh Linh ôm đầu gối cô đơn một mình lủi ở trong góc động khóc huhu, nó lập tức lại không sợ chết đi tới ôm Linh Linh vào trong ngực dỗ dành, trong cổ họng phát ra âm thanh “Ô ô…” như trấn an.
Kết quả, liền làm ơn mắc oán, bị Linh Linh đang nổi nóng lại ra tay đánh cho một trận.
Hi Chân yên lặng xem hết một màn này, trong lòng cũng thực nhức nhối. Ni mã nó, chuyện này đúng thực là bi kịch mà.
Trong lòng nàng thực lo lắng Bạch Phượng Hoàng sẽ lại tìm đến.
Nàng đã biết mối quan hệ giữa Bạch Phượng Hoàng và Linh Linh, đương nhiên cũng đoán được năm đó sau khi Bạch Tiểu Linh gặp nạn, khẳng định là đã được Bạch Phượng Hoàng lấy pháp lực ngưng kết hồn phách vốn tiêu tán, đầu nhập luân hồi chuyển sinh, lại tìm cơ hội hội tu tiên đắc đạo.
Nàng ngược dòng xem xét những kiếp trước của Linh Linh, thì thấy cả chín kiếp của nàng, mỗi một kiếp đều là tiểu thư con nhà phú quý, nhưng mà kiếp nào cũng đều hương tiêu ngọc vẫn khi còn đương tuổi thanh xuân, e rằng đây chính là Bạch Phượng Hoàng đi cửa sau chỗ Diêm Vương. Kiếp trước chết sớm liền lấy đức đó tích vào kiếp sau, lại thêm nàng tâm địa thiện lương, bình thường làm rất nhiều việc thiện nên tích không ít âm đức, chín kiếp tích lũy, nên kiếp này vô cùng có khả năng có tiên duyên, chín kiếp trước kia chỉ sợ chính là chuẩn bị cho kiếp này tu tiên.
Bạch Phượng Hoàng lần này e rằng đã dốc toàn lực, vị Bạch đại nhân Bạch Ngọc Thư kia e rằng cũng chính là Bạch Phượng Hoàng cắt máu thịt của mình tạo nên, vì thế mà cả người cũng mang tiên khí, dung mạo cũng tương tự với Bạch Phượng Hoàng, khiến cho nàng cũng đoán nhầm Bạch Ngọc Thư chính là Bạch Phượng Hoàng lịch kiếp.
Bạch Phượng Hoàng vốn là hỏa thần, Linh Linh lại là hải xà, ngũ hành chứa chúc(lửa) thủy, thủy hỏa bất dung, hắn không thể trực tiếp lấy máu thịt làm thân thể cho Linh Linh, đành gián tiếp tạo ra Bạch Ngọc Thư ở thế gian. Đến khi Bạch phu nhân hoài thai là nữ nhi, lại để cho Linh Linh đầu thai. Linh Linh sinh ra liền mang cốt nhục của thần tiên, tất nhiên là căn cốt kỳ giai(tốt hiếm có khó tìm), tu tiên cũng dễ dàng, xác suất thành công cực cao.
Chỉ là Hi Chân không dự đoán được, Bạch Phượng Hoàng tên khốn này không chỉ dùng huyết nhục của chính mình tạo nên Bạch Ngọc Thư, mà vì bảo đảm vạn vô nhất thất, hắn còn dùng một nửa thần nguyên của chính mình tạo ra tiên căn cho Linh Linh. Linh Linh chẳng những có được huyết mạch thần tiên của hắn, mà bởi vì vừa sinh ra đã có tiên căn, đắc đạo phi thăng sẽ vô cùng dễ dàng, nửa điểm sai lầm cũng không thể nào có.
Đáng thương Bạch Cốt Tinh tên ngốc này không có đầu óc, Bạch Phượng Hoàng khổ sở dụng tâm, tạo ra tình thế bắt buộc với Linh Linh, nó lại một mực không hề hay biết. Trong mắt nó, chỉ có duy nhất một Bạch Tiểu Linh.
Linh Linh không chịu để ý đến nó, nó gấp đến độ xoay quanh, trăm phương nghìn kế muốn dỗ dành nàng. Chỉ là lần này Linh Linh thật sự giận mà giở hết tình tình tiểu thư ra, Cốt Đầu chỉ cần tới gần nàng thì liền bị đá ra xa, không cho nó chạm vào người. Ngu ngốc chỉ có thể tránh ở một góc thật xa, chờ Linh Linh ngủ mới dám đi tới ôm nàng.
Cốt Đầu ôm được Linh Linh vào lòng liền cảm thấy mĩ mãn, nhưng vừa mới hôn hôn cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Hi Chân đã chạy mạnh mẽ lôi Cốt Đầu ra khỏi động.
Nàng kéo Cốt Đầu ra ngoài động, thấp giọng thương lượng cùng nó: Đại nhân, ta thấy tình huống nếu cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách. Người nhìn xem, hiện tại Linh Linh đã chán ghét người như vậy! Nay tuy là nàng vẫn có chút luyến tiếc người, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Bạch Phượng Hoàng tên khốn đó quyền cao chức trọng có tiền có thế, bộ dạng đẹp trai miệng lại ngọt, rõ là một cao phú suất*. Hắn chỉ cần cho ra mấy lời ngon tiếng ngọt hứa hứa hẹn hẹn, vốn giỏi nhất là dỗ dành nữ nhân. Chờ thêm hai ngày nữa, khi hắn tìm được đến đây, nói hai ba câu thì trong nháy mắt liền có thể dỗ Linh Linh đi cùng mình, người ngẫm lại rồi tìm biện pháp đi.
*Câu tiếng lóng của giới trẻ Trung Quốc, chỉ người đàn ông hội tụ đủ 3 yếu tố: Cao lớn, giàu có, đẹp trai.
Kỳ thật lập trường của Hi Chân vốn là muốn để Cốt Đầu đem Linh Linh trả lại cho Bạch Phượng Hoàng. Vì dù sao trước kia cũng là do Cốt Đầu hoành đao đoạt ái, lại liên tiếp làm thương tổn Linh Linh. Mà Hi Chân để an nguy lo lắng của Linh Linh vào trong lòng nên mới năm lần bảy lượt muốn đưa Linh Linh rời khỏi Cốt Đầu.
Nhưng mà nay tình cảm của Cốt Đầu dành cho Linh Linh nàng thấy ở trong mắt, sâu nặng khó rời như thé, nàng cũng biết đại nhân chắc chắn vô luận thế nào cũng sẽ không buông tay. Nàng còn có thể làm cái gì đây? Cũng chỉ có thể giúp Cốt Đầu nghĩ biện pháp.
Nàng nói nhiều như vậy, Cốt Đầu một câu cũng nghe không hiểu. Hi Chân: ==”, ta nói này đại nhân, đầu óc của người không thể phát triển ra nhanh hơn một chút sao?
Kỳ thật trong lòng nàng cũng đã có biện pháp. Có câu nói là:“ Con gái lớn không thể giữ lại nhà”, Cốt Đầu tuy rằng nuôi lớn Linh Linh, nhưng Bạch Phượng Hoàng tên khốn này phong lưu phóng khoáng, trên thiên đình cũng có không biết bao nhiêu tiên tử ái mộ hắn. Mà nay hắn lại muốn giở trò phong nguyệt, một tên dày dặn kinh nghiệm mà muốn quyến rũ Linh Linh, một tiểu cô nương ngây thơ không rành thế sự chưa hiểu chuyện tình yêu, chẳng phải là vô cùng dễ dàng hay sao? Cho nên biện pháp tốt nhất hiện tại, chính là nhanh chóng cùng Linh Linh gạo nấu thành cơm ăn sạch sẽ, thì sao còn sợ về sau nàng không đi theo đại nhân? (Bỉ ổi quá đi Hi Chân ơi!!! ==”)
Chỉ là nay Cốt Đầu một thân là bộ xương, nên cũng chẳng có nổi công cụ mà hành sự, có muốn nấu cơm thì nấu như thế nào cũng là một cái vấn đề.
Nàng có tâm khuyến khích Cốt Đầu đi tìm một bộ da khoác lên người. Hi Chân cả tình cả lý cũng đã nghĩ đến chu toàn, nàng nghĩ rằng bộ da người này còn phải là của một công tử trẻ tuổi xinh đẹp, thế mới quyến rũ được cô gái ngây thơ.
Nàng xuống núi tìm một bãi tha ma cách đó không xa, bận rộn hơn nửa đêm đào đào bới bới không biết bao nhiêu mộ phần, cuối cùng trời cũng không phụ người có lòng, nàng thật sự tìm được mộ của một công tử trẻ tuổi.
Vị công tử kia mới hạ thổ có hai ngày, xác chết vẫn còn khá tươi mới, bộ dáng cũng tuấn tú, chỉ là tướng mạo này so sánh với Bạch Phượng Hoàng vốn nổi danh đại mỹ nam thì đương nhiên không thể so sánh cùng. Nhưng tốt xấu gì đây cũng là một nam nhân, nên “công cụ” cần có thì đương nhiên cũng có, còn lại thì nàng cũng có thể thi pháp biến nó trở nên xinh đẹp, sau đó nàng ngay lập tức liền khiêng thi thể đem trở về.
Cái tên ngu ngốc Cốt Đầu này làm gì có ý thức về nguy cơ, nó tự cho là chạy như vậy đã cách cái tên Bạch Phượng Hoàng kia thật xa rồi, có muốn đuổi cũng đuổi không kịp, liền an tâm ôm Linh Linh ngủ ngon, lúc trước Hi Chân sống chết túm nó lại nó cũng không chịu theo nàng xuống núi hỗ trợ. Đáng thương Hi Chân số khổ làm trâu làm ngựa, đào bới tới nửa đêm lại còn phải khiêng xác chết trèo đèo lội suối mang đến bên chân Cốt Đầu, cũng chỉ chờ nó nhấc cái tay, lột cái da là hoàn thành, ai dè đồ ngốc này lại chỉ thản nhiên liếc liếc mắt một cái, lại ôm Linh Linh tiếp tục ngủ ngon.
Hi Chân cũng muốn tìm hiểu sau hai lần lột da người, Linh Linh đã phản cảm Cốt Đầu thành bộ dáng gì , mà giờ khiến Cốt Đầu không hề động chút xíu nào tâm tư. Nhưng vấn đề là hiện tại không phải thời điểm lo lắng mấy chuyện vặt vãnh này, phải nhanh chóng nấu cơm thôi chứ!
Nàng náo loạn Cốt Đầu tới hơn nửa đêm, Cốt Đầu đều bất vi sở động(nằm yên không động đậy), ngược lại còn cảm thấy nàng thực phiền phức, đá nàng ra khỏi động. Hi Chân ngồi xổm ngoài động, yên lặng vuốt vuốt cái mông đau nhức, không nói gì nghẹn ngào nhìn trăng sáng: đại nhân, ta tốt xấu gì cũng là nữ nhân, người có thể thương hương tiếc ngọc chút được không?
...
Ngày thứ hai, Linh Linh tỉnh lại vẫn còn có chút hờn dỗi, Cốt Đầu lại ôm nàng dỗ một ngày, Linh Linh cũng không cùng nó nói một câu.
Mà cả ngày này Hi Chân cũng ở ngoài động đau khổ suy nghĩ, vắt hết óc rốt cục nàng cũng nghĩ đến một biện pháp —— nàng muốn dạy đại nhân thuật biến hóa!
Để Cốt Đầu biến thành bộ dáng con người, cũng sẽ biến thành bộ dạng so với Bạch Phượng Hoàng còn ngọc thụ lâm phong tuấn mỹ tuyệt sắc hơn, còn sợ quyến rũ Linh Linh không thành sao?
Nàng nói làm liền làm, nhanh nhanh chóng chóng chạy xuống núi, đi mua đầy đủ giấy và bút mực, họa ra một mỹ nam tử phong lưu tuấn tú, làm mẫu cho Cốt Đầu chiếu theo để biến thành.
Nàng cảm thấy thật may mắn chính mình lúc vừa tới thế gian đã học qua thư họa, cũng từng làm họa sĩ nhiều năm, họa kỹ tất nhiên là vô cùng tốt. Nàng y theo dáng vẻ của đại nhân trong trí nhớ vẽ lên bức chân dung hoàn chỉnh, sau đó thi pháp làm cho bức họa sống động lên, tựa như cảnh tượng chân thật được tái hiện.
Nàng họa lên một mỹ nam tử giống y hệt dung mạo Cốt Đầu trong quá khứ, hắn đẹp đến mức khó có thể dùng ngôn từ để hình dung, bởi vì đây đã là một vẻ đẹp siêu việt, thoát khỏi mọi giới hạn của thế gian này. Chúng ta chỉ có khả năng dùng những ngôn từ đẹp nhất tốt nhất hình dung hắn, lại bởi vì vẻ đẹp ấy không gì sánh kịp, khí chất siêu nhiên, liền làm người ta liếc mắt một cái mà quên sinh quên tử, xem nhẹ hết thảy tốt xấu thiện ác của thế gian.
Lông mi hắn dày dài cong vút, lông mày lưỡi mác kéo dài xiên qua tóc mai, phía khóe mắt bên trái có ba ngân quang gợn trào hình sóng nước như ẩn như hiện (giống kiểu hình xăm ý, nhưng chắc cái nỳ đẹp hơn nhiều ^&^). Người đạp trên sóng nước cuộn trào, làn nước gợn sóng mênh mông đi tới từ phía chân trời, áo lam bay lên, tóc đen như ô ngọc trút xuống, tản ra trong cơn gió giữa làn nước xanh thẳm, tựa như đóa mặc liên đang từ từ nở rộ.
Hải âu từng đàn vui mừng nhảy nhót, bay lên trời xanh múa khúc vũ ca. Biển rộng mênh mông vốn yên lặng nay vì người mà cuộn trào dâng sóng, hải âu vì người mà ngân nga ca xướng, áng mây tiên tước trên đầu người vờn quanh xoay múa, những cánh hoa trắng noãn như tuyết rơi rơi đầy trời, nối đuôi nhau bay lượn giữa không trung, truy đuổi theo bước chân của người, lại không dám dính ướt đế hài của vị thần biển cả. Người chậm rãi đi trên vạn khoảnh bích ba tuôn sóng cuộn trào, phóng tầm mắt nhìn ra xa, dùng ánh mắt ôn nhu khoan thứ nhất trên đời này, dịu dàng nhìn biển xanh cùng các con dân.
Đôi mắt xanh lam sâu thẳm của người là sắc thái thuần khiết nhất, là sắc màu thiên không, là nhan sắc biển cả, xinh đẹp mà trầm tĩnh, thâm thúy mà rộng rãi, coi tất cả con dân biển cả đều ngang hàng...
Tuấn mỹ như thế, không cần phải nói nhiều, Bạch Phượng Hoàng kia còn chẳng có tư cách mà so sánh cùng.
Đáng tiếc Cốt Đầu tên ngốc này nhìn không hiểu. Hắn nhìn vào hai mắt người trong tranh, không biết, sau đó, xoay người muốn đi.( chính mình cũng không nhớ nổi ==””)
Hi Chân nhanh chóng giữ chặt nó, lại cố gắng làm cho Cốt Đầu nhìn nàng thực kỹ thực rõ ràng, sau đó liền mặt đối mặt với bức họa, niết quyết niệm rủa, 'Bồng' một tiếng, nháy mắt biến thành giống y như đúc nam tử lam mâu trong tranh.
“Hắn” vóc người cao to, thân thon dài như ngọc, mặc thủy sắc áo lam giống nam tử trên bức họa, mày đen mảnh, mắt xanh ngọc. Hi Chân còn cố ý tạo hình cái xiêm áo, ý đồ tạo ra hình tượng thực đẹp đẽ cho đại nhân kia đại thần, Cốt Đầu hết sức hiếu kỳ. Đồ ngốc này hoàn toàn không biết nam tử áo lam trước mắt này ni mã chính là hình tượng trước kia của nó, nó cực kỳ tò mò vươn tay ra véo mặt Hi Chân, ước chừng hoàn toàn không rõ tại sao nàng có thể biến ra bộ dạng như thế này.
Hi Chân đối với Cốt Đầu cũng tương đối hiểu rõ, chỉ cần khiến cho đồ ngốc này hứng thú, nó sẽ dùng hết hơi hết sức cố gắng làm theo.
Nàng dắt Cốt Đầu vào động, Linh Linh vẫn còn ngủ say trên giường. Hi Chân chỉa chỉa Linh Linh, lại cầm tay Cốt Đầu để nó sờ sờ mình, cảm thụ thân thể sinh động của mình, lại chỉa chỉa Linh Linh. Cái ý tứ này thì đương nhiên vô cùng dễ hiểu —— muốn Linh Linh không chán ghét người sao? Muốn Linh Linh thích người sao? Muốn nàng vĩnh viễn cùng người cùng một chỗ không cách không rời sao? Vậy biến đi, biến thành cái bộ dạng này của ta, nàng sẽ yêu người yêu chết đi sống lại trời sụp đất nứt sông cạn đá mòn nhật nguyệt tàn lụi không ánh sáng...
(… bó tay với Hi Chân…)
...
Cốt Đầu đầu gỗ liền quyết đoán chạy ra ngoài động, bắt đầu cố gắng thực hành với bức họa kia.
Hi Chân tràn ngập chờ mong cùng cổ vũ nhìn nó.
Kỳ thật Cốt Đầu không phải không có pháp lực, nội đan tu vi của nó chỉ sợ hiện nay nhiều thần tiên trên thiên đình cũng khó tìm được ai có thể so với được với nó. Khổ nỗi đồ ngốc này gì cũng không thiếu, nhưng lại thiếu não, không có cách nào học pháp thuật.
Khuyết điểm của loài Bạch Cốt Tinh là pháp thuật, không phải bọn họ sẽ không dùng pháp thuật, chỉ là bọn họ sợ nhất pháp thuật. Dù sao chúng nó cũng là vật chí âm chí tà, đạo sĩ nhân gian mượn dương khí cũng có thể dễ dàng thu phục, thế nên mới truyền ra lời đồn Bạch Cốt Tinh yếu về mặt pháp thuật.
Kỳ thật Bạch Cốt Tinh giai đoạn trước bởi vì không có đầu óc, không thể học tập, thế nên mới không sử dụng pháp thuật. Nhưng sau này một khi Bạch Cốt Tinh đạt tới một tu vi, một cảnh giới nhất định, cũng có thể tu tập pháp thuật, mà bởi vì bọn họ vốn không có thân thể trói buộc, am hiểu nhất đó chính là thuật biến hóa.
Hi Chân cảm thấy chính mình quả thực vô cùng thông minh. Nàng vẫn cổ vũ Cốt Đầu, Cốt Đầu luyện đến mức hai mắt đỏ sậm, Hi Chân cũng không nề hà phiền nhiễu mà dạy nó.
Đầu gỗ của chúng ta học cũng không chậm, bộ dáng nó chỉ cần nhìn sẽ học được phải khoa tay múa chân như thế nào, căn bản khó là khó ở chỗ nó không thể niệm rủa quyết, đây chính là chỗ bẩm sinh thiếu hụt!
Hi Chân một lần lại một lần niệm quyết cho nó nghe. Đồ ngốc này chỉ có thể dựa vào sóng âm để phán đoán phát âm, nếu là lời nói bình thường hay được nghe, thí dụ như 'Cốt Đầu thúc thúc', 'Phụ thân' linh tinh, còn phải là do Linh Linh nói ra, nó liền có thể phán đoán ra là có ý tứ gì. Nhưng mà nếu thay đổi thành những người khác nói ra, cho dù là từ ngữ giống nhau nó cũng rất khó nhận biết, huống chi là những bí quyết niệm rủa xa lạ chưa bao giờ nghe qua.
Hi Chân cũng hiểu được nó thực khổ sở, trước đại nhân vốn mẫn tiệp ngời sáng, nay nàng lại nhìn đại nhân vừa ngốc lại ngu ngơ như vậy, quả thực đau khổ đến rơi lệ mà.
Cốt Đầu luyện tập cả một đêm cũng không có được thành quả, Hi Chân cũng thay nó cảm thấy khổ sở, nó lại không nổi giận chút nào —— đây có lẽ là biện pháp duy nhất có thể làm cho Linh Linh thích mình, nó tuyệt không buông tha.
Ban đêm Linh Linh mới vừa ngủ, Cốt Đầu cũng cố trèo lên giường ôm nàng một lúc, sau đó lập tức chạy ra ngoài động, mặt đối mặt luyện tập với bức họa.
Thiên không sấm chớp đùng đùng, mưa to gió bão nổi lên, Cốt Đầu đang chăm chú luyện hồn nhiên không phát giác, chỉ là thấy lá cây dày đặc cùng nước mưa ẩm ướt từ trên trời rơi xuống làm nhòe nét họa, nó liền đi lên bảo vệ. Hi Chân liền nhanh chóng chạy tới, bày tiên chướng vây ở trên bức họa che mưa, Cốt Đầu liền tiếp tục anh dũng luyện tập...
Bỗng nhiên, một tiếng phượng hót vang vọng giữa bầu trời đêm mưa to tầm tã, ngay cả tiếng sấm ầm vang cũng bị một tiếng phượng ngâm ngạo mạn ép cho trầm xuống, khí thế của vạn phượng chi vương lập tức lan tỏa, giữa bầu trời đêm tối đen bỗng nhiên giống như khổng tước xòe đuôi, một đạo bạch quang sáng lòa dần mở rộng như con đường chào đón người sắp tới, thiên không chói lóa làm người ta hoa cả mắt.
Xuất hiện trên con đường ánh sáng rực rỡ kia, một con phượng hoàng tuyết trắng xinh đẹp tao nhã giương cánh mà đến, rừng cây trong đêm khuya bỗng nhiên sôi trào, mọi loài chim đều cất cánh bay lên như bươm bướm, trong trời đêm chào đón Bạch Phượng Hoàng, quay chung quanh nó tựa chúng tinh củng nguyệt kêu to, đúng là cảnh quan trăm điểu hướng phượng, phi thường tráng lệ.
Bạch Phượng Hoàng ở thiên không xoay quanh một vòng, bỗng nhiên quan sát nhìn xuống dưới, sau đó tựa như mũi tên rời cung bay ra, lao xuống hướng thẳng về phía Bạch Cốt Tinh, tốc độ cực nhanh. Mà Cốt Đầu nhanh như thiểm điện, một kích đó nó đã trong nháy mắt mà tránh ra ngoài mười trượng.
Lúc Bạch Phượng Hoàng rơi xuống đất đã hóa thành hình người. Y phục hắn phiêu phiêu bay trong gió, vung tay áo trên không một cái, toàn bộ loài chim trong bầu trời đem ở phía chân trời xoay quanh, vì hắn mà cất một tiếng tề minh cuối cùng, sau đó liền ẩn nấp nhập vào sâu trong màn đêm u tối, không dám xâm phạm uy nghiêm vô thượng của vạn phượng chi vương.
Hắn ngạo nghễ đứng sừng sững giữa mưa gió rền vang, mỹ nhân như họa, ngay cả mưa gió cũng đều lặng yên né tránh khỏi hắn. Đêm khuya núi rừng trùng trùng điệp điệp, hắn thân tựa ngọc lập, như nét bút đậm nhất sắc nhất trên nền tranh thuỷ mặc, sáng rỡ như ngọc người đẹp tựa hoa, lại mang vẻ mặt lạnh lùng kiêu căng liếc bọn họ một cái, cũng tràn ngập ngạo ý Phượng Hoàng, làm cho Hi Chân lần đầu tiên thấy được thế nào là phong thái của Phượng vương...
Hi Chân nhanh trước một bước thu hồi bức họa giấu phía sau. Đùa gì chứ, nếu để cho Bạch Phượng Hoàng kiêu ngạo như vậy chiếm hữu Linh Linh như vậy lại biết được bộ dáng đại nhân so với hắn còn suất hơn, đại nhân còn sống được sao?
/101
|