Editor: Ưu Tịch
Cốt Đầu ôm Linh Linh chạy về động, chuyện đầu tiên hắn làm là một cước đá Hi Chân ra ngoài, sau đó bế Linh Linh, ba chân bốn cẳng chui vào trong ổ chăn, đặc biệt cố chấp nói đúng một câu: Hách oa toái thấy.
Linh Linh: ...
Hóa ra đồ ngốc này cũng chỉ biết nói mỗi câu này thôi sao?!
Vẫn đang là ban ngày đấy. Linh Linh nói, nhưng Cốt Đầu vẫn gắt gao ôm nàng vào trong lòng: Toái thấy!
Ôi chao, chẳng biết hắn có bao nhiêu cố chấp với việc ôm Linh Linh cùng ngủ nữa!
Cho dù hắn đổi thành hình người, Linh Linh cũng không có bất kỳ cảm giác lạ lẫm nào. Nàng và Cốt Đầu đã ở chung với nhau hơn mười năm có lẻ, bản thân nàng là do Cốt Đầu một tay nuôi lớn, tình cảm tất nhiên là vô cùng sâu đậm. Đừng nói Cốt Đầu biến thành hình người, dù hắn có biến thành lợn, Linh Linh cũng nguyện ý ngủ cùng hắn.
Nàng bị Cốt Đầu ôm chặt trong ngực quá lâu, tò mò đưa tay sờ tới sờ lui trên người hắn. Xúc cảm của cơ bắp trên người hắn vô cùng chân thực, làm Linh Linh vô cùng vui vẻ: Cốt Đầu thúc thúc, đây là thân thể thật sự nha, thúc thật là lợi hại!
Cốt Đầu liền đặc biệt đắc ý. Hắn giơ một tay lên kéo vạt áo xuống, lộ ra một mảng da ngực trắng nõn cho nàng xem (@@””). Đối với việc hắn đột nhiên biến thành hình người, đương nhiên Linh Linh cũng rất tò mò. Nàng cũng không khách khí, giơ tay kéo vạt áo của hắn thấp thêm chút nữa, kéo thẳng đến chỗ thắt lưng gầy nhỏ, lấy tay sờ cơ ngực, cơ bụng của hắn.
Dáng người của đồ ngốc này ấy thế mà hoàn hảo đến rối tinh rối mù, thân hình cân xứng thon dài, dẻo dai, eo nhỏ, chân dài, mông cong. Không phải dạng cơ bắp cuồn cuộn cục súc, nhưng những đường nét cơ thể gọn ghẽ tuyệt đẹp, thon gầy rắn chắc, thật sự là vô cùng tinh tráng. Nếu đổi lại là một nữ tử nhỏ tuổi khác nhìn thấy chắc đã phun máu mũi, nhưng Linh Linh lại không có bất kỳ phản ứng quá mức nào. Chỉ là nàng cảm thấy, trong ngực hắn dày rộng ấm áp, nàng thực thích. Nghĩ nghĩ, nàng còn nằm úp sấp trên ngực hắn, cắn một miếng. Cơ thể khó giữ thăng bằng nên không cắn được, nhưng quả thật là cảm giác cắn vào da thịt.
Linh Linh ngẩng đầu, vui vẻ nhìn hắn, ánh mắt lóe sáng, nàng thực sự thay Cốt Đầu vui vẻ. Cốt Đầu ôm Linh Linh trong lòng, vẫn dung túng cho nàng sờ loạn trên ngực mình. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng, con ngươi đen không ngừng lóe sáng. Linh Linh ngẩng đầu, vừa thấy ánh mắt lóe lóe của hắn liền có dự cảm xấu. Quả nhiên, hắn bỗng xoay người một cái, liền đặt Linh Linh dưới thân mình, cũng giơ tay cởi quần áo Linh Linh muốn sờ lại. =. =
Linh Linh mặc áo lót bên trong. Trước kia nàng còn nhỏ không biết gì, từ lúc Bạch Phượng Hoàng tên khốn đáng khinh này bắt nàng hàng ngày ăn những món ăn làm ngực lớn, mà đây cũng đang là thời điểm nàng bắt đầu dậy thì, nên thi thoảng bộ ngực nàng đôi khi sẽ ẩn ẩn có chút trướng.
Thời điểm lúc hiện tượng đó mới xảy ra Linh Linh cũng rất sợ hãi, còn tưởng rằng bản thân sinh bệnh. Nàng cũng khó có thể mở miệng, quá ngượng ngùng để nói với Bạch Phượng Hoàng. Đến sau khi chuyển đến ở cùng các vị sư tỷ, các tỷ muội nói cho nàng một ít chuyện của nữ hài tử, nàng thế mới biết đây đều là chuyện bình thường.
Nàng cũng biết thiếu nữ lớn lên phải mặc áo lót, nàng liền cũng bắt đầu mặc. Cốt Đầu tên ngốc này cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, hắn tò mò nhìn một hồi, liền giơ tay lên sờ vào áo yếm đỏ thêu sen.
Bộ ngực của nàng đã bắt đầu nhô lên một chút, giống như gò đất, sờ lên có chút cứng. Nhất thời ánh mắt Cốt Đầu thập phần nghi hoặc: sưng lên?
Linh Linh tập kiếm từ nhỏ, khó tránh khỏi việc bị thương. Mỗi khi trên người nàng bị bầm tím, Cốt Đầu sẽ lau rượu thuốc xoa bóp cho nàng. Nên giờ đây, nó liền ba chân bốn cẳng cởi áo lót nhỏ trên người Linh Linh ném sang một bên, giơ tay lên xoa bóp. (@@””””)
Linh Linh mặt trướng đỏ bừng, xấu hổ nhanh chóng bắt lấy bàn tay to của hắn. Ánh mắt Cốt Đầu đặc biệt đau lòng, cúi đầu thổi thổi cho nàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu ôn nhu nhìn nàng, tựa như đang an ủi nàng.
Linh Linh cầm lấy tay hắn, mặt đỏ cúi đầu nói: Cốt Đầu thúc thúc, ta là đại cô nương, không thể nhìn cơ thể của ta, cũng không thể sờ loạn.
Cốt Đầu nghiêng đầu cẩn thận nghe nàng nói chuyện, bằng đó chữ hắn đều biết, chỉ là ghép thành câu như vậy hắn vẫn không hiểu được.
Hắn tiếp tục cúi đầu thổi thổi, nói lắp ba lắp bắp an ủi nàng: Không chỉ, không chỉ. ( không đau không đau. =. =)
Cuối cùng Cốt Đầu còn xuống giường muốn lấy rượu thuốc, Linh Linh chỉ đành nhanh chóng tóm lấy tay hắn, xấu hổ túm quần áo lại, nhanh chóng chui vào trong chăn, mặt trướng đỏ bừng.
Cốt Đầu chưa từng thấy bộ dáng Linh Linh đỏ mặt ngượng ngùng, hôm nay lại thấy mặt nàng đỏ lên nhiều lần, hắn hết sức hiếu kỳ. Mặt nàng đỏ bừng, giống như quả táo, mắt to nhìn chung quanh, ánh mắt mơ hồ lóe ra không ngừng, tràn đầy vẻ ngượng ngùng.
Cốt Đầu đặc biệt yêu thích.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy mấu chốt ở chỗ cởi quần áo của Linh Linh. Tuy rằng hắn không rõ trước kia cũng cởi quần áo Linh Linh nhưng nàng lại không có bộ dạng đáng yêu như vậy, hắn vẫn cứ ba chân bốn cẳng trèo lên giường lôi kéo quần áo của Linh Linh. (Editor: Tôi… này… ặc… Chương này… khụ khụ….)
Linh Linh nắm chặt cổ áo, cố sống
Cốt Đầu ôm Linh Linh chạy về động, chuyện đầu tiên hắn làm là một cước đá Hi Chân ra ngoài, sau đó bế Linh Linh, ba chân bốn cẳng chui vào trong ổ chăn, đặc biệt cố chấp nói đúng một câu: Hách oa toái thấy.
Linh Linh: ...
Hóa ra đồ ngốc này cũng chỉ biết nói mỗi câu này thôi sao?!
Vẫn đang là ban ngày đấy. Linh Linh nói, nhưng Cốt Đầu vẫn gắt gao ôm nàng vào trong lòng: Toái thấy!
Ôi chao, chẳng biết hắn có bao nhiêu cố chấp với việc ôm Linh Linh cùng ngủ nữa!
Cho dù hắn đổi thành hình người, Linh Linh cũng không có bất kỳ cảm giác lạ lẫm nào. Nàng và Cốt Đầu đã ở chung với nhau hơn mười năm có lẻ, bản thân nàng là do Cốt Đầu một tay nuôi lớn, tình cảm tất nhiên là vô cùng sâu đậm. Đừng nói Cốt Đầu biến thành hình người, dù hắn có biến thành lợn, Linh Linh cũng nguyện ý ngủ cùng hắn.
Nàng bị Cốt Đầu ôm chặt trong ngực quá lâu, tò mò đưa tay sờ tới sờ lui trên người hắn. Xúc cảm của cơ bắp trên người hắn vô cùng chân thực, làm Linh Linh vô cùng vui vẻ: Cốt Đầu thúc thúc, đây là thân thể thật sự nha, thúc thật là lợi hại!
Cốt Đầu liền đặc biệt đắc ý. Hắn giơ một tay lên kéo vạt áo xuống, lộ ra một mảng da ngực trắng nõn cho nàng xem (@@””). Đối với việc hắn đột nhiên biến thành hình người, đương nhiên Linh Linh cũng rất tò mò. Nàng cũng không khách khí, giơ tay kéo vạt áo của hắn thấp thêm chút nữa, kéo thẳng đến chỗ thắt lưng gầy nhỏ, lấy tay sờ cơ ngực, cơ bụng của hắn.
Dáng người của đồ ngốc này ấy thế mà hoàn hảo đến rối tinh rối mù, thân hình cân xứng thon dài, dẻo dai, eo nhỏ, chân dài, mông cong. Không phải dạng cơ bắp cuồn cuộn cục súc, nhưng những đường nét cơ thể gọn ghẽ tuyệt đẹp, thon gầy rắn chắc, thật sự là vô cùng tinh tráng. Nếu đổi lại là một nữ tử nhỏ tuổi khác nhìn thấy chắc đã phun máu mũi, nhưng Linh Linh lại không có bất kỳ phản ứng quá mức nào. Chỉ là nàng cảm thấy, trong ngực hắn dày rộng ấm áp, nàng thực thích. Nghĩ nghĩ, nàng còn nằm úp sấp trên ngực hắn, cắn một miếng. Cơ thể khó giữ thăng bằng nên không cắn được, nhưng quả thật là cảm giác cắn vào da thịt.
Linh Linh ngẩng đầu, vui vẻ nhìn hắn, ánh mắt lóe sáng, nàng thực sự thay Cốt Đầu vui vẻ. Cốt Đầu ôm Linh Linh trong lòng, vẫn dung túng cho nàng sờ loạn trên ngực mình. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng, con ngươi đen không ngừng lóe sáng. Linh Linh ngẩng đầu, vừa thấy ánh mắt lóe lóe của hắn liền có dự cảm xấu. Quả nhiên, hắn bỗng xoay người một cái, liền đặt Linh Linh dưới thân mình, cũng giơ tay cởi quần áo Linh Linh muốn sờ lại. =. =
Linh Linh mặc áo lót bên trong. Trước kia nàng còn nhỏ không biết gì, từ lúc Bạch Phượng Hoàng tên khốn đáng khinh này bắt nàng hàng ngày ăn những món ăn làm ngực lớn, mà đây cũng đang là thời điểm nàng bắt đầu dậy thì, nên thi thoảng bộ ngực nàng đôi khi sẽ ẩn ẩn có chút trướng.
Thời điểm lúc hiện tượng đó mới xảy ra Linh Linh cũng rất sợ hãi, còn tưởng rằng bản thân sinh bệnh. Nàng cũng khó có thể mở miệng, quá ngượng ngùng để nói với Bạch Phượng Hoàng. Đến sau khi chuyển đến ở cùng các vị sư tỷ, các tỷ muội nói cho nàng một ít chuyện của nữ hài tử, nàng thế mới biết đây đều là chuyện bình thường.
Nàng cũng biết thiếu nữ lớn lên phải mặc áo lót, nàng liền cũng bắt đầu mặc. Cốt Đầu tên ngốc này cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, hắn tò mò nhìn một hồi, liền giơ tay lên sờ vào áo yếm đỏ thêu sen.
Bộ ngực của nàng đã bắt đầu nhô lên một chút, giống như gò đất, sờ lên có chút cứng. Nhất thời ánh mắt Cốt Đầu thập phần nghi hoặc: sưng lên?
Linh Linh tập kiếm từ nhỏ, khó tránh khỏi việc bị thương. Mỗi khi trên người nàng bị bầm tím, Cốt Đầu sẽ lau rượu thuốc xoa bóp cho nàng. Nên giờ đây, nó liền ba chân bốn cẳng cởi áo lót nhỏ trên người Linh Linh ném sang một bên, giơ tay lên xoa bóp. (@@””””)
Linh Linh mặt trướng đỏ bừng, xấu hổ nhanh chóng bắt lấy bàn tay to của hắn. Ánh mắt Cốt Đầu đặc biệt đau lòng, cúi đầu thổi thổi cho nàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu ôn nhu nhìn nàng, tựa như đang an ủi nàng.
Linh Linh cầm lấy tay hắn, mặt đỏ cúi đầu nói: Cốt Đầu thúc thúc, ta là đại cô nương, không thể nhìn cơ thể của ta, cũng không thể sờ loạn.
Cốt Đầu nghiêng đầu cẩn thận nghe nàng nói chuyện, bằng đó chữ hắn đều biết, chỉ là ghép thành câu như vậy hắn vẫn không hiểu được.
Hắn tiếp tục cúi đầu thổi thổi, nói lắp ba lắp bắp an ủi nàng: Không chỉ, không chỉ. ( không đau không đau. =. =)
Cuối cùng Cốt Đầu còn xuống giường muốn lấy rượu thuốc, Linh Linh chỉ đành nhanh chóng tóm lấy tay hắn, xấu hổ túm quần áo lại, nhanh chóng chui vào trong chăn, mặt trướng đỏ bừng.
Cốt Đầu chưa từng thấy bộ dáng Linh Linh đỏ mặt ngượng ngùng, hôm nay lại thấy mặt nàng đỏ lên nhiều lần, hắn hết sức hiếu kỳ. Mặt nàng đỏ bừng, giống như quả táo, mắt to nhìn chung quanh, ánh mắt mơ hồ lóe ra không ngừng, tràn đầy vẻ ngượng ngùng.
Cốt Đầu đặc biệt yêu thích.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy mấu chốt ở chỗ cởi quần áo của Linh Linh. Tuy rằng hắn không rõ trước kia cũng cởi quần áo Linh Linh nhưng nàng lại không có bộ dạng đáng yêu như vậy, hắn vẫn cứ ba chân bốn cẳng trèo lên giường lôi kéo quần áo của Linh Linh. (Editor: Tôi… này… ặc… Chương này… khụ khụ….)
Linh Linh nắm chặt cổ áo, cố sống
/101
|