Hoàng cung, hành cung của Chung Ly Tuyệt.
Cái bóng ở phủ tướng quân vừa rồi, lúc này đang quỳ gối trước mặt Chung Ly Tuyệt.
Thần sắc hoàng thượng Chung Ly Tuyệt ngưng trọng nhìn người này, thật lâu lên tiếng nói: “Vô Danh, ngươi có biết thân phận của người này?”
Tối nay hắn phái Vô Danh đi ra ngoài là muốn ông ta âm thầm lưu ý và bảo vệ Hướng Tiểu Vãn, không nghĩ tới, lại phát hiện bí mật như vậy. Hộ vệ phủ tướng quân từ trước đến nay luôn luôn vô cùng nghiêm ngặt. Vậy mà bây giờ, có người có thể tránh tất cả tai mắt lẻn vào, sợ rằng thực lực sau lưng không đơn giản.
Nước hoá thi (nước tan xác) đã biến mất mấy chục năm, nay lại được sử dụng, người này rốt cuộc là người nào? Có mục đích gì?
Thần sắc Chung Ly Tuyệt tối tăm, lại chuyển sáng tỏ.
“Hồi hoàng thượng, Vô Danh chưa từng thấy người này, nhưng thủ pháp người này, cùng một ma đầu Vô Danh từng thấy có chút tương tự.”
“Ai? Nói trẫm nghe một chút.”
“Ma đầu này là môn chủ Vô Cực Môn, đương kim tà ma đứng đầu võ lâm. Hai mươi năm trước, Vô Danh từng giao thủ với hắn. Tối nay, thủ pháp của nữ nhân kia, chẳng những là tình thế tương tự, ngay cả thần thái cũng có ba phần giống, Vô Danh đoán, nữ nhân này có thể là người Vô Cực Môn.”
Chung Ly Tuyệt nghe xong, trên mặt dường như mang theo nhàn nhạt tái nhợt giật mình, hắn giật mình đứng lên, sâu kín thì thầm: “Vô Cực Môn, chẳng lẽ là hắn...”
Bất quá rất nhanh hắn liền khôi phục bình thường, hướng về phía Vô Danh nhàn nhạt vung tay lên. “Thôi, chuyện này tạm thời không đề cập tới, Vô Danh, ngươi ở lại phủ tướng quân, âm thầm lưu ý tới Hướng Tiểu Vãn, trẫm muốn biết tất cả về nàng ấy.”
“Vâng”
Sau khi Vô Danh rời đi, trên mặt Chung Ly Tuyệt thoáng qua hung ác.
Phủ tướng quân.
Độc Cô Diễm từ khi tắm xong, cảm giác được sự khác lạ trong phủ, ban đêm hắn liền sai người tăng cường thủ vệ. Lúc này cả phủ tướng quân, mặc dù thoạt nhìn so với bình thường cũng không sai biệt lắm, nhưng chỉ cần là người có võ, cũng phát hiện hộ vệ phủ tướng quân đã gia tăng nhiều.
Lúc này, Vô Danh từ hoàng cung phục mệnh mà đến, mặc dù võ công bí hiểm, nhưng đối với hộ vệ chặt chẽ như vậy, hắn như cũ không dám đường đột lẻn vào, mà là núp bốn phía phủ tướng quân, chờ đợi thời cơ đi vào.
Đêm càng thêm sâu, đèn bên trong phủ tướng quân đã tắt hơn nửa, phần lớn mọi người đã ngủ, mà bên trong Túc Nhiên cư, lại là tình cảnh hoàn toàn khác.
Bên cạnh bàn bát tiên (bàn vuông to tám chỗ) rộng rãi, chia ra ngồi mười mấy tên thủ hạ tâm phúc của Độc Cô Diễm, lúc này thần sắc người nào người nấy rất ngưng trọng.
Mới vừa rồi bọn họ nhận được lệnh của Độc Cô Diễm, âm thầm lục soát cả phủ tướng quân, phát hiện trong sân, xuất hiện một thi thể chảy nước có vẻ quỷ dị.
“Tướng quân, ngài nói người lẻn vào nơi này, có phải là địch quốc?”
Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm người nói chuyện, lãnh đạm trả lời: “Điểm này khả năng không lớn.”
“Chẳng lẽ là đối đầu trong triều với tướng quân, nhưng tướng quân ở trong triều cũng không có kẻ địch mà?”
“Theo ta thấy, chuyện này không phải đơn giản, hóa thi nước há là tùy tiện người người có thể lấy được sao, nghe nói hóa thi nước này đã mất tích mấy chục năm, hôm nay tái xuất hiện, chỉ sợ mưu đồ đã lâu.” Hà Tất cắt đứt suy đoán của mọi người, lạnh lùng lên tiếng.
Độc Cô Diễm tán thưởng nhìn hắn một cái, rất là đồng ý. “Hà Tất nói không sai, hóa thi nước không phải vật tầm thường, hóa thi nước trên đời chỉ có Vô Cực Môn mới có.”
Đối với Vô Cực Môn, không có ai quen thuộc hơn Độc Cô Diễm, ái thê Tĩnh Hương của hắn chính là đệ tử Vô Cực Môn, năm đó người nọ, chính là sư huynh của nàng.
Mọi người vừa nghe, phát ra tiếng kinh ngạc liên tiếp. Vô Cực Môn, môn phái thần bí quỷ dị đó, nghe nói môn phái này chuyên dùng thi thể luyện công, rất đáng sợ...
Độc Cô Diễm nhìn lướt qua mọi người, khoát tay nói: “Đêm đã khuya, chuyện này dừng lại ở đây, chuyện Vô Cực Môn bản tướng sẽ tự xử lý, các ngươi cũng đi ngủ đi.”
Trở lại bên trong phòng, Độc Cô Diễm cũng không buồn ngủ chút nào, trong đầu của hắn, vẫn thoáng qua tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong phòng tắm tối nay. Hướng Tiểu Vãn xuất hiện khi hắn đang tắm thì người thần bí kia cũng bị người dùng hóa thi nước ám sát, tất cả tất cả, thật chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?
Làm hắn nghi vấn nhất là tất cả về thần y hộ thể theo như lời Hướng Tiểu Vãn, lúc ấy nàng trả lời hai đáp án, một thật, một giả, nhưng trong đó đích thật thiệt giả, hắn cho là tất cả trộn lẫn một nửa.
Tại sao nàng ta phải đột nhiên nói thần y hộ thể? Thần y hộ thể này đi theo hắn mấy chục năm nay. Năm đó, Tĩnh Hương vì an nguy của hắn, liều chết lén trộm từ Vô Cực môn ra, mà món thần y hộ thể này nếu thật là Hướng Tiểu Vãn chế luyện, vậy thì nàng nhất định là người Vô Cực Môn.
Suy nghĩ một hồi, ánh mắt lạnh lẽo, đẩy cửa đi ra ngoài, đi về phía Thanh Thủy cư.
Cái bóng ở phủ tướng quân vừa rồi, lúc này đang quỳ gối trước mặt Chung Ly Tuyệt.
Thần sắc hoàng thượng Chung Ly Tuyệt ngưng trọng nhìn người này, thật lâu lên tiếng nói: “Vô Danh, ngươi có biết thân phận của người này?”
Tối nay hắn phái Vô Danh đi ra ngoài là muốn ông ta âm thầm lưu ý và bảo vệ Hướng Tiểu Vãn, không nghĩ tới, lại phát hiện bí mật như vậy. Hộ vệ phủ tướng quân từ trước đến nay luôn luôn vô cùng nghiêm ngặt. Vậy mà bây giờ, có người có thể tránh tất cả tai mắt lẻn vào, sợ rằng thực lực sau lưng không đơn giản.
Nước hoá thi (nước tan xác) đã biến mất mấy chục năm, nay lại được sử dụng, người này rốt cuộc là người nào? Có mục đích gì?
Thần sắc Chung Ly Tuyệt tối tăm, lại chuyển sáng tỏ.
“Hồi hoàng thượng, Vô Danh chưa từng thấy người này, nhưng thủ pháp người này, cùng một ma đầu Vô Danh từng thấy có chút tương tự.”
“Ai? Nói trẫm nghe một chút.”
“Ma đầu này là môn chủ Vô Cực Môn, đương kim tà ma đứng đầu võ lâm. Hai mươi năm trước, Vô Danh từng giao thủ với hắn. Tối nay, thủ pháp của nữ nhân kia, chẳng những là tình thế tương tự, ngay cả thần thái cũng có ba phần giống, Vô Danh đoán, nữ nhân này có thể là người Vô Cực Môn.”
Chung Ly Tuyệt nghe xong, trên mặt dường như mang theo nhàn nhạt tái nhợt giật mình, hắn giật mình đứng lên, sâu kín thì thầm: “Vô Cực Môn, chẳng lẽ là hắn...”
Bất quá rất nhanh hắn liền khôi phục bình thường, hướng về phía Vô Danh nhàn nhạt vung tay lên. “Thôi, chuyện này tạm thời không đề cập tới, Vô Danh, ngươi ở lại phủ tướng quân, âm thầm lưu ý tới Hướng Tiểu Vãn, trẫm muốn biết tất cả về nàng ấy.”
“Vâng”
Sau khi Vô Danh rời đi, trên mặt Chung Ly Tuyệt thoáng qua hung ác.
Phủ tướng quân.
Độc Cô Diễm từ khi tắm xong, cảm giác được sự khác lạ trong phủ, ban đêm hắn liền sai người tăng cường thủ vệ. Lúc này cả phủ tướng quân, mặc dù thoạt nhìn so với bình thường cũng không sai biệt lắm, nhưng chỉ cần là người có võ, cũng phát hiện hộ vệ phủ tướng quân đã gia tăng nhiều.
Lúc này, Vô Danh từ hoàng cung phục mệnh mà đến, mặc dù võ công bí hiểm, nhưng đối với hộ vệ chặt chẽ như vậy, hắn như cũ không dám đường đột lẻn vào, mà là núp bốn phía phủ tướng quân, chờ đợi thời cơ đi vào.
Đêm càng thêm sâu, đèn bên trong phủ tướng quân đã tắt hơn nửa, phần lớn mọi người đã ngủ, mà bên trong Túc Nhiên cư, lại là tình cảnh hoàn toàn khác.
Bên cạnh bàn bát tiên (bàn vuông to tám chỗ) rộng rãi, chia ra ngồi mười mấy tên thủ hạ tâm phúc của Độc Cô Diễm, lúc này thần sắc người nào người nấy rất ngưng trọng.
Mới vừa rồi bọn họ nhận được lệnh của Độc Cô Diễm, âm thầm lục soát cả phủ tướng quân, phát hiện trong sân, xuất hiện một thi thể chảy nước có vẻ quỷ dị.
“Tướng quân, ngài nói người lẻn vào nơi này, có phải là địch quốc?”
Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm người nói chuyện, lãnh đạm trả lời: “Điểm này khả năng không lớn.”
“Chẳng lẽ là đối đầu trong triều với tướng quân, nhưng tướng quân ở trong triều cũng không có kẻ địch mà?”
“Theo ta thấy, chuyện này không phải đơn giản, hóa thi nước há là tùy tiện người người có thể lấy được sao, nghe nói hóa thi nước này đã mất tích mấy chục năm, hôm nay tái xuất hiện, chỉ sợ mưu đồ đã lâu.” Hà Tất cắt đứt suy đoán của mọi người, lạnh lùng lên tiếng.
Độc Cô Diễm tán thưởng nhìn hắn một cái, rất là đồng ý. “Hà Tất nói không sai, hóa thi nước không phải vật tầm thường, hóa thi nước trên đời chỉ có Vô Cực Môn mới có.”
Đối với Vô Cực Môn, không có ai quen thuộc hơn Độc Cô Diễm, ái thê Tĩnh Hương của hắn chính là đệ tử Vô Cực Môn, năm đó người nọ, chính là sư huynh của nàng.
Mọi người vừa nghe, phát ra tiếng kinh ngạc liên tiếp. Vô Cực Môn, môn phái thần bí quỷ dị đó, nghe nói môn phái này chuyên dùng thi thể luyện công, rất đáng sợ...
Độc Cô Diễm nhìn lướt qua mọi người, khoát tay nói: “Đêm đã khuya, chuyện này dừng lại ở đây, chuyện Vô Cực Môn bản tướng sẽ tự xử lý, các ngươi cũng đi ngủ đi.”
Trở lại bên trong phòng, Độc Cô Diễm cũng không buồn ngủ chút nào, trong đầu của hắn, vẫn thoáng qua tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong phòng tắm tối nay. Hướng Tiểu Vãn xuất hiện khi hắn đang tắm thì người thần bí kia cũng bị người dùng hóa thi nước ám sát, tất cả tất cả, thật chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?
Làm hắn nghi vấn nhất là tất cả về thần y hộ thể theo như lời Hướng Tiểu Vãn, lúc ấy nàng trả lời hai đáp án, một thật, một giả, nhưng trong đó đích thật thiệt giả, hắn cho là tất cả trộn lẫn một nửa.
Tại sao nàng ta phải đột nhiên nói thần y hộ thể? Thần y hộ thể này đi theo hắn mấy chục năm nay. Năm đó, Tĩnh Hương vì an nguy của hắn, liều chết lén trộm từ Vô Cực môn ra, mà món thần y hộ thể này nếu thật là Hướng Tiểu Vãn chế luyện, vậy thì nàng nhất định là người Vô Cực Môn.
Suy nghĩ một hồi, ánh mắt lạnh lẽo, đẩy cửa đi ra ngoài, đi về phía Thanh Thủy cư.
/209
|