Hướng Tiểu Vãn bị tát đến hai mắt nhìn thấy sao, một tia máu từ khóe miệng trào ra, bên má phải sưng đỏ không thôi.
Mẹ nó, mới vừa rồi đánh má trái, bây giờ đánh má phải, hôm nay là ngày gì, hai bên mặt đáng thương của nàng.
Ánh mắt của Thu Hồng hận không thể giết Hướng Tiểu Vãn. “Tiện nhân ngươi giỏi lắm, lại dám gạt ta, cũng may tâm tư ta tinh xảo đặc sắc, liền phát hiện ngươi nói dối.” Nói xong, Thu Hồng có chút đắc ý cười lạnh, tựa hồ đối với mình có thể phát hiện Hướng Tiểu Vãn nói dối có chút hài lòng.
Hừ, tinh xảo, đặc sắc? Ngươi cũng không soi gương, quả thực chính là người thô lỗ, còn dám so sánh với Hướng Tiểu Vãn nàng.
“Hắc hắc hắc, đúng vậy, Thu Hồng lão tiền bối trí dũng nhiều mưu, âm hiểm xảo trá, quả thật một độc phụ nhân gian hiếm có.”
“Ba ——” Lại một bạt tai tát qua.
Lần này, vừa lúc đánh vào chính giữa mặt của Hướng Tiểu Vãn. Ô ô, như thế, cả khuôn mặt của nàng, càng thêm hài hòa.
Bất quá, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì luôn là nàng bị đánh. Mẹ nó, tiểu gia ta liều mạng với ngươi.
“Ta OOXX cúc hoa Thu Hồng ngươi, ngươi còn dám đánh tiểu gia ta thử xem, tiểu gia ta mặc dù không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng chủ nhân đã nói, mặt của ta, là một cây gai trong lòng hắn, Thu Hồng ngươi nếu dám phá hủy gốc cây gai này, hắc hắc, đến lúc đó chỉ sợ ngươi không chỉ bị bạo đơn giản như vậy...”
Thu Hồng hận, tay nhanh chóng giơ lên, muốn tát Hướng Tiểu Vãn nữa. Cuối cùng nhìn chằm chằm măt của Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt run lên, tay liền thu trở về.
“Hắc hắc, ngươi nói không sai, gương mặt của ngươi đúng là một cây gai trong lòng chủ nhân, ta sẽ không đánh ngươi...”
Hướng Tiểu Vãn vừa nghe, cả thần kinh căng thẳng buông lỏng xuống. Hô...thật mạo hiểm ...
Nhưng một giây sau, nàng càng căng thẳng hơn.
Chỉ thấy Thu Hồng cười đến cực kỳ âm hiểm xảo trá. “Đánh ngươi chỉ làm bẩn tay ta mà thôi, da thịt cải người ngươi không tệ, nghĩ đến lấy ra thử độc, nhất định hiệu quả thật tốt, hắc hắc hắc...”
Thu Hồng lớn lối đắc ý cuồng tiếu ở bên trong, còn Hướng Tiểu Vãn trong tâm tức giận tới phun máu.
Thu Hồng, đồ biến thái này. Ngươi chờ xem, một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ báo thù, nhất định...
*********
Cùng thời khắc đó, ở phủ tướng quân, lúc này đám người tâm phúc của Độc Cô Diễm đều ở trong sân.
“Tướng quân, mọi thứ đều đã bố trí xong, chỉ chờ người nọ tự chui đầu vào lưới.”
“Tốt, bây giờ đã tới lúc, mọi người nghe lệnh, đem tất cả phủ tướng quân bao vây lại, mặt khác, Hà Tất, Lý Do hai người các ngươi theo bổn tướng đến địa lao.”
“Dạ, tướng quân.”
Độc Cô Diễm sau khi phân phó tốt tất cả, đáy mắt quỷ dị hồng quang lại chợt lóe lên, hắn nhìn về hướng địa lao, cười có thâm ý...
…
“Thu Hồng, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Nói như thế nào chúng ta cũng là cùng một môn phái, cũng coi là đồng hương đúng không, bởi vì cái gọi là đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng, Thu Hồng, không bằng ngươi đổi lại một biện pháp...”
Câu nói kế tiếp, bị Thu Hồng mắt lạnh như băng trừng tới, Hướng Tiểu Vãn nhất thời im bặt.
Không bao lâu, tiếng của Hướng Tiểu Vãn lại vang lên.”Thu Hồng, thân thể của ta không tốt, thật, thân thể của ta bệnh nan tạp chứng một đống, dùng để thử độc hiệu quả nhất định không tốt, không bằng như vậy đi, ta cho ngươi...”
“Câm miệng.”
“...”
“Thu Hồng, ngươi thật xác định, khẳng định, kiên định muốn bắt ta thử độc?”
Ánh mắt giết người đánh tới, Hướng Tiểu Vãn lại im bặt.
Bất quá mới một hồi, lại lên tiếng lần nữa. “Thu Hồng, ngươi thật xác định sao? Ta đây nhiều bệnh, tuy nói tánh mạng của ta không đáng giá, nhưng lấy ra thử độc, không phải là lãng phí độc dược của ngươi sao, tội lãng phí là đáng xấu hổ, người người trách phạt...
Thu Hồng rốt cuộc bạo phát, nếu nàng còn nhịn thì một ngày nào đó sẽ rối loạn thần kinh, xoay người chỉ vào Hướng Tiểu Vãn, vừa oán hận lại không có lực nói: “Cửu Anh, ngươi rốt cuộc như thế nào mới bằng lòng câm miệng?”
Mẹ nó, mới vừa rồi đánh má trái, bây giờ đánh má phải, hôm nay là ngày gì, hai bên mặt đáng thương của nàng.
Ánh mắt của Thu Hồng hận không thể giết Hướng Tiểu Vãn. “Tiện nhân ngươi giỏi lắm, lại dám gạt ta, cũng may tâm tư ta tinh xảo đặc sắc, liền phát hiện ngươi nói dối.” Nói xong, Thu Hồng có chút đắc ý cười lạnh, tựa hồ đối với mình có thể phát hiện Hướng Tiểu Vãn nói dối có chút hài lòng.
Hừ, tinh xảo, đặc sắc? Ngươi cũng không soi gương, quả thực chính là người thô lỗ, còn dám so sánh với Hướng Tiểu Vãn nàng.
“Hắc hắc hắc, đúng vậy, Thu Hồng lão tiền bối trí dũng nhiều mưu, âm hiểm xảo trá, quả thật một độc phụ nhân gian hiếm có.”
“Ba ——” Lại một bạt tai tát qua.
Lần này, vừa lúc đánh vào chính giữa mặt của Hướng Tiểu Vãn. Ô ô, như thế, cả khuôn mặt của nàng, càng thêm hài hòa.
Bất quá, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì luôn là nàng bị đánh. Mẹ nó, tiểu gia ta liều mạng với ngươi.
“Ta OOXX cúc hoa Thu Hồng ngươi, ngươi còn dám đánh tiểu gia ta thử xem, tiểu gia ta mặc dù không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng chủ nhân đã nói, mặt của ta, là một cây gai trong lòng hắn, Thu Hồng ngươi nếu dám phá hủy gốc cây gai này, hắc hắc, đến lúc đó chỉ sợ ngươi không chỉ bị bạo đơn giản như vậy...”
Thu Hồng hận, tay nhanh chóng giơ lên, muốn tát Hướng Tiểu Vãn nữa. Cuối cùng nhìn chằm chằm măt của Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt run lên, tay liền thu trở về.
“Hắc hắc, ngươi nói không sai, gương mặt của ngươi đúng là một cây gai trong lòng chủ nhân, ta sẽ không đánh ngươi...”
Hướng Tiểu Vãn vừa nghe, cả thần kinh căng thẳng buông lỏng xuống. Hô...thật mạo hiểm ...
Nhưng một giây sau, nàng càng căng thẳng hơn.
Chỉ thấy Thu Hồng cười đến cực kỳ âm hiểm xảo trá. “Đánh ngươi chỉ làm bẩn tay ta mà thôi, da thịt cải người ngươi không tệ, nghĩ đến lấy ra thử độc, nhất định hiệu quả thật tốt, hắc hắc hắc...”
Thu Hồng lớn lối đắc ý cuồng tiếu ở bên trong, còn Hướng Tiểu Vãn trong tâm tức giận tới phun máu.
Thu Hồng, đồ biến thái này. Ngươi chờ xem, một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ báo thù, nhất định...
*********
Cùng thời khắc đó, ở phủ tướng quân, lúc này đám người tâm phúc của Độc Cô Diễm đều ở trong sân.
“Tướng quân, mọi thứ đều đã bố trí xong, chỉ chờ người nọ tự chui đầu vào lưới.”
“Tốt, bây giờ đã tới lúc, mọi người nghe lệnh, đem tất cả phủ tướng quân bao vây lại, mặt khác, Hà Tất, Lý Do hai người các ngươi theo bổn tướng đến địa lao.”
“Dạ, tướng quân.”
Độc Cô Diễm sau khi phân phó tốt tất cả, đáy mắt quỷ dị hồng quang lại chợt lóe lên, hắn nhìn về hướng địa lao, cười có thâm ý...
…
“Thu Hồng, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Nói như thế nào chúng ta cũng là cùng một môn phái, cũng coi là đồng hương đúng không, bởi vì cái gọi là đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng, Thu Hồng, không bằng ngươi đổi lại một biện pháp...”
Câu nói kế tiếp, bị Thu Hồng mắt lạnh như băng trừng tới, Hướng Tiểu Vãn nhất thời im bặt.
Không bao lâu, tiếng của Hướng Tiểu Vãn lại vang lên.”Thu Hồng, thân thể của ta không tốt, thật, thân thể của ta bệnh nan tạp chứng một đống, dùng để thử độc hiệu quả nhất định không tốt, không bằng như vậy đi, ta cho ngươi...”
“Câm miệng.”
“...”
“Thu Hồng, ngươi thật xác định, khẳng định, kiên định muốn bắt ta thử độc?”
Ánh mắt giết người đánh tới, Hướng Tiểu Vãn lại im bặt.
Bất quá mới một hồi, lại lên tiếng lần nữa. “Thu Hồng, ngươi thật xác định sao? Ta đây nhiều bệnh, tuy nói tánh mạng của ta không đáng giá, nhưng lấy ra thử độc, không phải là lãng phí độc dược của ngươi sao, tội lãng phí là đáng xấu hổ, người người trách phạt...
Thu Hồng rốt cuộc bạo phát, nếu nàng còn nhịn thì một ngày nào đó sẽ rối loạn thần kinh, xoay người chỉ vào Hướng Tiểu Vãn, vừa oán hận lại không có lực nói: “Cửu Anh, ngươi rốt cuộc như thế nào mới bằng lòng câm miệng?”
/209
|