Trong nháy mắt Độc Cô Diễm bị nắm, trên mặt lóe lóe thần sắc cổ quái.
Hắn khẽ rũ mắt xuống, liếc chỗ bị Hướng Tiểu Vãn bóp một cái, khi nâng mi lên thì trong con ngươi lại chớp động một loại vui thích.
“Vãn nhi, nàng quả nhiên là người bản tướng coi trọng, rất có phong cách của bản tướng, thích liền động thủ, ha ha ha, tốt, rất tốt, bản tướng càng yêu nàng hơn.” Thanh âm khàn khàn, mang theo hưng phấn nào đó.
Hướng Tiểu Vãn co quắp, khóe miệng căng ra, chỉ nặn ra mấy chữ. “Tướng quân Thiên Hạ Vô Song.” Nàng đúng là không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua không biết xấu hổ như vậy, không thể không kinh bội vạn phần.
Độc Cô Diễm vừa nghe, lông mày nhướng nhướng. Bàn tay lôi kéo, cả người Hướng Tiểu Vãn trở lại trong ngực hắn.
Bởi vì quá đáng đột nhiên, Hướng Tiểu Vãn dưới sự kinh hãi, hai tay nhỏ bé không khỏi cầm loạn, theo đầu gối của nàng rơi vào trên đùi Độc Cô Diễm, còn hai tay nhỏ bé, trong nháy mắt cũng nắm một vật...
“A...” Tiếng gào thét đè nén giống như dã thú phát ra từ miệng Độc Cô Diễm.
“A...” Tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế đến từ miệng Hướng Tiểu Vãn.
Trời ạ, nàng thật đáng chết, nắm gì không nắm lại nắm dưa chuột của Độc Cô Diễm lần nữa, bất quá xúc cảm lần này, tựa hồ so sánh với lần trước thì cường đại hơn... Ách, cực kỳ cường đại...
Trận trận sóng nhiệt từ lòng bàn tay truyền ra, giờ phút này nội tâm Hướng Tiểu Vãn, là phức tạp, vừa có một loại muốn biết muốn tìm tòi đến tột cùng, lại có một cổ phiền lòng xấu hổ. Tay nhỏ bé đang nắm, lui cũng không xong, cầm cũng không phải, trong lúc nhất thời, Hướng Tiểu Vãn ngây ngốc mà chống đỡ.
Xem xét lại Độc Cô Diễm, khuôn mặt tuấn mỹ tựa như thiên thần, giờ phút này thần sắc thay đổi liên tục, có vui mừng, kinh ngạc, hưng phấn, thống khổ, ẩn nhẫn, hơn nữa là một loại cuồng vận sức chờ phát động.
Đôi mắt ôn nhu kia, giờ khắc này nhìn Hướng Tiểu Vãn, tựa như dã thú nhìn con mồi của mình chằm chằm, hận không thể duỗi móng nhọn, đem con mồi nhỏ kia ăn hết cả xương.
Có ý tưởng này thì Độc Cô Diễm lập tức chọn lựa hành động, bàn tay ôm vòng eo Hướng Tiểu Vãn, lúc này lực đạo căng thẳng, cả thân thể Hướng Tiểu Vãn, cơ hồ không có một tia khe hở dính vào trên người của hắn.
Cách một lớp quần áo, hắn có thể cảm thấy rõ ràng xương đang mềm ra, nội tâm kích động, hai tròng mắt bị lửa nóng tình dục bao phủ.
Theo bản năng, Độc Cô Diễm đưa tay ra, tìm kiếm hai luồng hương mềm mại kia.
Chẳng qua là nhè nhẹ nắm chặt như vậy, nhất thời, hai người cũng phát ra hai đạo tiếng ngâm khẽ.
Thân thể Hướng Tiểu Vãn phát run, sắc mặt quẫn hồng, đại não càng thêm trống rỗng.
Cảm giác gì, mẹ nó, chẳng lẽ đây chính là phiêu phiêu dục tiên trong truyền thuyết sao? Nàng cảm giác mình lúc này, thật giống như bay lên chín tầng mây, theo tay Độc Cô Diễm càng ngày càng dùng sức xoa nắn, cảm giác như vậy càng thêm mạnh mẽ đánh tới...
Không được, Hướng Tiểu Vãn, ngươi phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể bị sắc đẹp của nam nhân dụ dỗ, nếu không thất thân là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn.
Tay Độc Cô Diễm giống như gặp ma, cảm giác tốt đẹp kia, khiến cho hắn căn bản không cách nào dừng lại, lực đạo trong tay, không khỏi nặng mấy phần, vậy mà bất kể hắn xoa như thế nào, trong cơ thể như có một cỗ hơi thở đang không ngừng xông tới. Hơi thở kia làm hắn cảm thấy tất cả trước mắt như xa vời không đủ, hắn còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn...
Tay kia giống như rắn linh hoạt bơi tới bên mềm mại kia, cùng lực đạo xoa nắn, tiểu hồng mai mềm mại phía trên dưới bàn tay nóng mang theo mồ hôi của hắn, dần dần cứng lại, giống như trái cây tản ra mùi thơm giữa rừng núi, dụ hắn hái.
Tròng tử đỏ lên, tình dục mạnh mẽ thao túng lý trí của hắn, bàn tay đột nhiên xé, y phục trước ngực Hướng Tiểu Vãn, hóa thành từng mảnh vải vụn, bay xuống bên ngoài giường...
Hắn khẽ rũ mắt xuống, liếc chỗ bị Hướng Tiểu Vãn bóp một cái, khi nâng mi lên thì trong con ngươi lại chớp động một loại vui thích.
“Vãn nhi, nàng quả nhiên là người bản tướng coi trọng, rất có phong cách của bản tướng, thích liền động thủ, ha ha ha, tốt, rất tốt, bản tướng càng yêu nàng hơn.” Thanh âm khàn khàn, mang theo hưng phấn nào đó.
Hướng Tiểu Vãn co quắp, khóe miệng căng ra, chỉ nặn ra mấy chữ. “Tướng quân Thiên Hạ Vô Song.” Nàng đúng là không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua không biết xấu hổ như vậy, không thể không kinh bội vạn phần.
Độc Cô Diễm vừa nghe, lông mày nhướng nhướng. Bàn tay lôi kéo, cả người Hướng Tiểu Vãn trở lại trong ngực hắn.
Bởi vì quá đáng đột nhiên, Hướng Tiểu Vãn dưới sự kinh hãi, hai tay nhỏ bé không khỏi cầm loạn, theo đầu gối của nàng rơi vào trên đùi Độc Cô Diễm, còn hai tay nhỏ bé, trong nháy mắt cũng nắm một vật...
“A...” Tiếng gào thét đè nén giống như dã thú phát ra từ miệng Độc Cô Diễm.
“A...” Tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế đến từ miệng Hướng Tiểu Vãn.
Trời ạ, nàng thật đáng chết, nắm gì không nắm lại nắm dưa chuột của Độc Cô Diễm lần nữa, bất quá xúc cảm lần này, tựa hồ so sánh với lần trước thì cường đại hơn... Ách, cực kỳ cường đại...
Trận trận sóng nhiệt từ lòng bàn tay truyền ra, giờ phút này nội tâm Hướng Tiểu Vãn, là phức tạp, vừa có một loại muốn biết muốn tìm tòi đến tột cùng, lại có một cổ phiền lòng xấu hổ. Tay nhỏ bé đang nắm, lui cũng không xong, cầm cũng không phải, trong lúc nhất thời, Hướng Tiểu Vãn ngây ngốc mà chống đỡ.
Xem xét lại Độc Cô Diễm, khuôn mặt tuấn mỹ tựa như thiên thần, giờ phút này thần sắc thay đổi liên tục, có vui mừng, kinh ngạc, hưng phấn, thống khổ, ẩn nhẫn, hơn nữa là một loại cuồng vận sức chờ phát động.
Đôi mắt ôn nhu kia, giờ khắc này nhìn Hướng Tiểu Vãn, tựa như dã thú nhìn con mồi của mình chằm chằm, hận không thể duỗi móng nhọn, đem con mồi nhỏ kia ăn hết cả xương.
Có ý tưởng này thì Độc Cô Diễm lập tức chọn lựa hành động, bàn tay ôm vòng eo Hướng Tiểu Vãn, lúc này lực đạo căng thẳng, cả thân thể Hướng Tiểu Vãn, cơ hồ không có một tia khe hở dính vào trên người của hắn.
Cách một lớp quần áo, hắn có thể cảm thấy rõ ràng xương đang mềm ra, nội tâm kích động, hai tròng mắt bị lửa nóng tình dục bao phủ.
Theo bản năng, Độc Cô Diễm đưa tay ra, tìm kiếm hai luồng hương mềm mại kia.
Chẳng qua là nhè nhẹ nắm chặt như vậy, nhất thời, hai người cũng phát ra hai đạo tiếng ngâm khẽ.
Thân thể Hướng Tiểu Vãn phát run, sắc mặt quẫn hồng, đại não càng thêm trống rỗng.
Cảm giác gì, mẹ nó, chẳng lẽ đây chính là phiêu phiêu dục tiên trong truyền thuyết sao? Nàng cảm giác mình lúc này, thật giống như bay lên chín tầng mây, theo tay Độc Cô Diễm càng ngày càng dùng sức xoa nắn, cảm giác như vậy càng thêm mạnh mẽ đánh tới...
Không được, Hướng Tiểu Vãn, ngươi phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể bị sắc đẹp của nam nhân dụ dỗ, nếu không thất thân là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn.
Tay Độc Cô Diễm giống như gặp ma, cảm giác tốt đẹp kia, khiến cho hắn căn bản không cách nào dừng lại, lực đạo trong tay, không khỏi nặng mấy phần, vậy mà bất kể hắn xoa như thế nào, trong cơ thể như có một cỗ hơi thở đang không ngừng xông tới. Hơi thở kia làm hắn cảm thấy tất cả trước mắt như xa vời không đủ, hắn còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn...
Tay kia giống như rắn linh hoạt bơi tới bên mềm mại kia, cùng lực đạo xoa nắn, tiểu hồng mai mềm mại phía trên dưới bàn tay nóng mang theo mồ hôi của hắn, dần dần cứng lại, giống như trái cây tản ra mùi thơm giữa rừng núi, dụ hắn hái.
Tròng tử đỏ lên, tình dục mạnh mẽ thao túng lý trí của hắn, bàn tay đột nhiên xé, y phục trước ngực Hướng Tiểu Vãn, hóa thành từng mảnh vải vụn, bay xuống bên ngoài giường...
/209
|