“Ba...” Một âm thanh lanh lảnh vang lên, trên mặt Độc Cô Diễm xuất hiện một vết đỏ.
Hướng Tiểu Vãn sửng sốt, vội vàng rút tay về: “Ngươi... là hắn thật sao?” Nàng cũng không biết vì sao, lúc này, trong ánh mắt mình hiện lên một vẻ mặt đầy thương yêu, trong khoảnh khắc đó, sự sung sướng làm người ta lóa mắt.
Độc Cô Diễm kinh ngạc nhìn nàng, thời gian như ngừng lại, hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mặt nàng: “Không đau, sao rồi, bây giờ nàng hết giận chưa? Nếu như chưa, vậy cứ đánh ta tiếp đi.” Nói xong, kéo tay Hướng Tiểu Vãn, đến trước mặt hắn chuẩn bị đánh.
Hướng Tiểu Vãn kéo tay của hắn, đỏ mặt, có chút ngượng ngùng cúi mặt nói: “Việc đó, sao ta lại phải tức giận, ngài lại không làm chuyện giết người phóng hỏa đối với ta, làm chuyện không có tính người, yên tâm đi, Hướng Tiểu Vãn ta rất độ lượng, sẽ không tính toán với ngài, chỉ cần sau này ngài khoác vai ta thì mọi chuyện đều tốt rồi.” Nói xong vẫn không quên vỗ ngực.
Độc Cô Diễm nhìn động tác của nàng, sắc mặt hơi sững sờ. Ánh mắt nhìn theo hướng tay của Hướng Tiểu Vãn, đang đặt trước ngực nàng vỗ vỗ, mới thấy điều tốt đẹp kia chính là cảm xúc, chợt nhớ lại, giống như là gặp ma vậy, tay của hắn, thật kinh ngạc là lại vươn ra...
Trên mặt Hướng Tiểu Vãn cũng hiện lên sự lúng túng, đỏ mặt đứng yên tại chỗ, lùi không được, mà tiến cũng không xong, nàng nhìn Độc Cô Diễm một cái, cúi đầu nhìn xuống đất.
“Sao vậy?” Giọng nói Độc Cô Diễm trầm thấp, nhẹ nhàng gọi nàng.
“Chuyện gì?” Trong đầu Hướng Tiểu Vãn lúc này đang hỗn loạn, lời trong miệng căn bản chỉ là thuận miệng nói ra, khi nói xong lại không biết mình đang nói cái gì.
Trong lòng nàng đang nhảy loạn xạ, sau đó thân thể như bị sụp xuống, đặc biệt là trên mặt rất nóng, làm cho nàng thiếu chút nữa đứng không vững, giống như một lọai cảm giác kỳ dị khiến người ta vui mừng, lần đầu tiên nàng có. Lẽ nào? chẳng lẽ đây chính là yêu thương như người ta thường nói sao?
Ở hiện đại, nàng chưa từng trải qua việc yêu lần nào, đối với việc này, nàng cũng không biết. Lúc này, hơi thở của Độc Cô Diễm càng lúc càng gần, lòng của nàng lại căng thẳng, tim đập mạnh giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Độc Cô Diễm cũng rất khẩn trương, cảm giác bây giờ cùng lúc nãy thật bất đồng, mới vừa rồi hắn bị tình dục trong cơ thể điều khiển. Mà bây giờ, trong mắt của hắn toát lên sự ngọt ngào, lúc lại thấp thỏm, khi lại đầy mong đợi, động tác vươn tay ra kia cũng là do quá đáng kích động, trong lúc run rẩy nhất thời...
“Này, người nào dám đẩy ta...” Độc Cô Sương bị chen nghiêng cả mặt, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bốn tên nhóc phía sau.
“Lão tứ, muội nói nhỏ chút đi, đừng dể phụ thân nghe được.” Lão tam Độc Cô Phi vừa nói, vừa nhìn về phía cái lỗ nhỏ chọc ở cửa sổ.
Sao nhìn không thấy gì hết vậy? Rõ ràng là lão nhị lừa gạt cậu, bên trong có phụ thân sao? Còn nói là phụ thân đang luyện công ở bên trong, rõ ràng là đùa cợt cậu mà.
Trong lòng bất mãn, Độc Cô Phi trừng mắt nhìn người lớn lên giống mình như đúc, chính là Độc Cô Khuynh.
Độc Cô Khuynh không nhìn vẻ mặt tam đệ đang trợn mắt, ánh mắt lướt qua Độc Cô Phi, nhìn về phía khe cửa sổ hẹp, lộ ra tia giảo hoạt, lại hiện tiếp lên một nụ cười.
Lão đại Độc Cô Ly đứng ở bên ngoài rìa, trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn hiện lên vẻ không kiên nhẫn. Sáng sớm đã thấy lão nhị đến, nói cha đang ở trong gian phòng của nhũ mẫu, có thể sẽ có trò hay để xem.
Cậu vốn không muốn đi, nhưng lại nghĩ đến việc phụ thân ở trong gian phòng của nữ nhân vừa ngu vừa ngốc kia, cậu sợ phụ thân tàn bạo kia sẽ khi dễ nhũ mẫu đần, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn nhanh chóng rời giường, đi theo bọn chúng đến cửa sổ liếc trộm.
Trong ngực cửa cậu ôm Độc Cô Hoa nhỏ nhất, lúc này Độc Cô Hoa đang lôi lôi kéo kéo vạt áo của cậu.
“Gì thế?” Liếc Độc Cô Hoa một cái, Độc Cô Ly nhíu mày hỏi, cái bộ dáng này, có mấy phần rất giống đại nhân tí hon, không tự nhiên nói ra lời không được tốt đẹp lắm.
Hướng Tiểu Vãn sửng sốt, vội vàng rút tay về: “Ngươi... là hắn thật sao?” Nàng cũng không biết vì sao, lúc này, trong ánh mắt mình hiện lên một vẻ mặt đầy thương yêu, trong khoảnh khắc đó, sự sung sướng làm người ta lóa mắt.
Độc Cô Diễm kinh ngạc nhìn nàng, thời gian như ngừng lại, hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mặt nàng: “Không đau, sao rồi, bây giờ nàng hết giận chưa? Nếu như chưa, vậy cứ đánh ta tiếp đi.” Nói xong, kéo tay Hướng Tiểu Vãn, đến trước mặt hắn chuẩn bị đánh.
Hướng Tiểu Vãn kéo tay của hắn, đỏ mặt, có chút ngượng ngùng cúi mặt nói: “Việc đó, sao ta lại phải tức giận, ngài lại không làm chuyện giết người phóng hỏa đối với ta, làm chuyện không có tính người, yên tâm đi, Hướng Tiểu Vãn ta rất độ lượng, sẽ không tính toán với ngài, chỉ cần sau này ngài khoác vai ta thì mọi chuyện đều tốt rồi.” Nói xong vẫn không quên vỗ ngực.
Độc Cô Diễm nhìn động tác của nàng, sắc mặt hơi sững sờ. Ánh mắt nhìn theo hướng tay của Hướng Tiểu Vãn, đang đặt trước ngực nàng vỗ vỗ, mới thấy điều tốt đẹp kia chính là cảm xúc, chợt nhớ lại, giống như là gặp ma vậy, tay của hắn, thật kinh ngạc là lại vươn ra...
Trên mặt Hướng Tiểu Vãn cũng hiện lên sự lúng túng, đỏ mặt đứng yên tại chỗ, lùi không được, mà tiến cũng không xong, nàng nhìn Độc Cô Diễm một cái, cúi đầu nhìn xuống đất.
“Sao vậy?” Giọng nói Độc Cô Diễm trầm thấp, nhẹ nhàng gọi nàng.
“Chuyện gì?” Trong đầu Hướng Tiểu Vãn lúc này đang hỗn loạn, lời trong miệng căn bản chỉ là thuận miệng nói ra, khi nói xong lại không biết mình đang nói cái gì.
Trong lòng nàng đang nhảy loạn xạ, sau đó thân thể như bị sụp xuống, đặc biệt là trên mặt rất nóng, làm cho nàng thiếu chút nữa đứng không vững, giống như một lọai cảm giác kỳ dị khiến người ta vui mừng, lần đầu tiên nàng có. Lẽ nào? chẳng lẽ đây chính là yêu thương như người ta thường nói sao?
Ở hiện đại, nàng chưa từng trải qua việc yêu lần nào, đối với việc này, nàng cũng không biết. Lúc này, hơi thở của Độc Cô Diễm càng lúc càng gần, lòng của nàng lại căng thẳng, tim đập mạnh giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Độc Cô Diễm cũng rất khẩn trương, cảm giác bây giờ cùng lúc nãy thật bất đồng, mới vừa rồi hắn bị tình dục trong cơ thể điều khiển. Mà bây giờ, trong mắt của hắn toát lên sự ngọt ngào, lúc lại thấp thỏm, khi lại đầy mong đợi, động tác vươn tay ra kia cũng là do quá đáng kích động, trong lúc run rẩy nhất thời...
“Này, người nào dám đẩy ta...” Độc Cô Sương bị chen nghiêng cả mặt, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bốn tên nhóc phía sau.
“Lão tứ, muội nói nhỏ chút đi, đừng dể phụ thân nghe được.” Lão tam Độc Cô Phi vừa nói, vừa nhìn về phía cái lỗ nhỏ chọc ở cửa sổ.
Sao nhìn không thấy gì hết vậy? Rõ ràng là lão nhị lừa gạt cậu, bên trong có phụ thân sao? Còn nói là phụ thân đang luyện công ở bên trong, rõ ràng là đùa cợt cậu mà.
Trong lòng bất mãn, Độc Cô Phi trừng mắt nhìn người lớn lên giống mình như đúc, chính là Độc Cô Khuynh.
Độc Cô Khuynh không nhìn vẻ mặt tam đệ đang trợn mắt, ánh mắt lướt qua Độc Cô Phi, nhìn về phía khe cửa sổ hẹp, lộ ra tia giảo hoạt, lại hiện tiếp lên một nụ cười.
Lão đại Độc Cô Ly đứng ở bên ngoài rìa, trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn hiện lên vẻ không kiên nhẫn. Sáng sớm đã thấy lão nhị đến, nói cha đang ở trong gian phòng của nhũ mẫu, có thể sẽ có trò hay để xem.
Cậu vốn không muốn đi, nhưng lại nghĩ đến việc phụ thân ở trong gian phòng của nữ nhân vừa ngu vừa ngốc kia, cậu sợ phụ thân tàn bạo kia sẽ khi dễ nhũ mẫu đần, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn nhanh chóng rời giường, đi theo bọn chúng đến cửa sổ liếc trộm.
Trong ngực cửa cậu ôm Độc Cô Hoa nhỏ nhất, lúc này Độc Cô Hoa đang lôi lôi kéo kéo vạt áo của cậu.
“Gì thế?” Liếc Độc Cô Hoa một cái, Độc Cô Ly nhíu mày hỏi, cái bộ dáng này, có mấy phần rất giống đại nhân tí hon, không tự nhiên nói ra lời không được tốt đẹp lắm.
/209
|