Lại nói, hai tên Hộ pháp vừa rời khỏi trang viện, mới đi được một quãng ngắn thì chợt nghe thấy một giọng cười âm u lạnh lẽo như ma rên quỷ khóc vọng đến bên tai. Cả hai biết có việc bất tường, liền vội đứng tựa lưng vào nhau, tay đặt sẵn lên chuôi kiếm. Tên họ Hà trầm giọng quát hỏi :
- Ai ?
Giọng âm u đáp :
- Ta.
Tên họ Hà hỏi :
- Ta là ai ?
Giọng kia lại cất lên tiếng cười ma quái âm u lạnh lẽo, nghe đến lạnh người, rồi hắng giọng khẽ ngâm :
“Ta là Chung Húc,
Trú tại Âm cung
Phụng mệnh Diêm chúa
Chuyên trị yêu tà,
Dương gian địa phủ
Yêu nghiệt tà ma
Cô hồn dạ quỷ,
Đều phải sợ ta.”
Đoạn lại quát hỏi :
- Các ngươi là cô hồn dạ quỷ xứ nào ? Đã gặp ta sao còn không mau chịu phép ? Bộ không biết uy danh ta à ?
Tên họ Hà quát lớn :
- Ngươi là ai ? Đã gặp bản nhân mà còn dám giở trò ma quỷ hay sao ? Sao còn không mau hiện thân ?
Người kia lại cất giọng cười âm u lạnh lẽo, ngâm tiếp :
“Trong bọn yêu tà,
Trên cõi trần ai
Thông Thiên nghịch tặc
Cần trị thẳng tay.
Đại ma tiểu quỷ,
Mà gặp phải ta,
Hãy nên chịu phép,
Kẻo ta không tha.”
Đoạn lại cao giọng quát :
- Các ngươi có phải là hai tên tiểu quỷ ở trong cái tổ quỷ gọi là Thông Thiên Giáo gì đó hay không ? Ta đợi các ngươi ở đây đã lâu lắm rồi.
Tên họ Hà quát :
- Hãy thôi cái trò ma quỷ ấy ngay đi. Có gan thì ra đây giao đấu với bản nhân. Còn không có gan thì cút xéo.
Người kia khẽ cười lạnh, lại ngâm :
“Âm hồn tiểu quỷ
Đã gặp phải ta,
Mà còn lớn lối
Tội thật khó tha.”
Rồi lạnh lùng nói :
- Các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, quả là ngông cuồng lớn lối. Nhưng hôm nay gặp phải ta thì quả là số mạng các ngươi đã tận tuyệt rồi. Chống cự chỉ thêm đau khổ mà thôi. Sao còn không mau chịu phép ?
Thanh âm vừa dứt, từ trong bóng tối có đến mấy chục thanh y hán tử kéo ra vây quanh hai người, đao kiếm tuốt trần lăm lăm trên tay. Nhưng người lên tiếng nãy giờ vẫn còn ẩn trong bóng tối, chưa xuất hiện.
Cả hai tên thấy bị vây chặt đều giật mình kinh hãi. Tên đi cùng tên họ Hà nãy giờ im lặng, giờ bỗng đột ngột lên tiếng :
- Tôn giá chẳng hay là cao nhân phương nào ? Có thù oán gì với chúng tôi hay không mà sao lại chặn đường chúng tôi thế này ?
Giọng người trong bóng tối vọng ra :
- Ta chẳng có thù hằn chi với hai ngươi. Nhưng bổn phận của ta là trị bọn cô hồn dạ quỷ. Có trách thì nên trách các ngươi xui xẻo, lại chui vào cái tổ quỷ Thông Thiên Giáo. Hễ gặp tên tiểu quỷ nào ở Thông Thiên Giáo, bất kể lớn bé, ta đều không tha hết. Giờ các ngươi định xuôi tay chịu trói hay tự sát ?
Tên đi cùng họ Hà hỏi :
- Chẳng lẽ không còn đường nào khác hay sao ?
Giọng nói kia đáp :
- Cũng còn một đường thứ ba.
Tên nọ hỏi :
- Xin tôn giá chỉ giáo cho ?
Giọng kia nói :
- Giờ hai người các ngươi cứ tỷ đấu với nhau. Tên nào thắng thì ta sẽ tha mạng cho. Còn tên nào bại thì đành chịu theo số mệnh vậy.
Tên họ Hà gằn giọng quát :
- Ngươi đừng có nằm mơ. Bất quá chúng ta tử chiến với các ngươi một phen. Muốn hạ được chúng ta cũng phải đổi bằng mấy mạng người đó.
Đột ngột, một giọng nói oai nghiêm vang lên từ phía sau :
- Giờ thì các ngươi cũng chẳng còn cơ hội động thủ nữa rồi.
Hai tên kinh hãi đồng quay lại nhìn, chợt thấy một chàng công tử dung mạo thanh tú, khí chất cao sang, vận y phục cực kỳ hoa lệ đang đứng nhìn cả hai bằng ánh mắt uy nghiêm. Không biết chàng đã đứng đó tự lúc nào. Ánh mắt chàng uy nghiêm nhưng hiền hòa, không vương chút sát khí, đầy vẻ thân thiện.
Chàng công tử nhìn cả hai một lúc, rồi mỉm cười nói :
- Ta biết trong miệng các ngươi có ngậm sẵn độc dược để tự sát khi thất thủ. Nhưng ta khuyên hai ngươi hãy nên ngoan ngoãn xuôi tay chịu trói, đừng nên tính đến chuyện tự sát nữa. Tên phó đường chủ của các ngươi khi bị bắt cũng đâu có tự sát. Bọn các ngươi hiện giờ chỉ còn lại hai ngươi đó thôi.
Nói rồi chàng khẽ vẫy tay một cái. Bọn thanh y hán tử liền điệu tên phó đường chủ đi ra. Hai tên Hộ pháp ngơ ngác nhìn nhau. Bọn chúng vừa mới rời khỏi tên phó đường chủ trong khoảnh khắc, thế mà …
Tên họ Hà đưa mắt nhìn tên kia hỏi ý. Tên kia rút kiếm ra nói :
- Hà huynh. Hay là chúng ta tỷ đấu với nhau ? Người nào sống sót may ra được tha mạng. Còn hơn là cả hai cùng chết.
Tên họ Hà lắc đầu nói :
- Không được. Tiểu huynh không thể giao đấu với hiền đệ.
Tên kia nói :
- Nhưng tình cảnh hiện giờ …
Tên họ Hà nói :
- Hay là hiền đệ hãy đâm tiểu huynh một kiếm, coi như tiểu huynh nhận thua. Bọn họ sẽ buông tha hiền đệ.
Tên kia nói :
- Nếu Hà huynh đã quyết như thế thì tiểu đệ cũng đành nghe theo. Nhưng xin Hà huynh nhường cho tiểu đệ được nhận lấy cái chết.
Tên họ Hà lắc đầu :
- Không được. Người chết phải là tiểu huynh mới phải.
Tên kia bất thần vung kiếm lên đâm thẳng vào cổ. Biến diễn quá bất ngờ khiến không ai kịp trở tay.
Bỗng nhiên nghe keng một tiếng. Thanh kiếm đã rơi xuống đất. Còn tên kia đã bị điểm huyệt, đứng bất động. Công phu của chàng công tử thật lợi hại quá, cả hai tên đều thoáng rùng mình, vẻ kinh hãi lộ rõ ngoài mặt.
Chàng công tử lại nhìn cả hai mỉm cười hiền hòa :
- Tình huynh đệ của hai ngươi cũng thật đáng khen. Ta rất thích những người có nghĩa khí như vậy. Nhưng tạm thời ta không thể tha hai ngươi được. Ngươi hãy đỡ huynh đệ của ngươi đi theo ta.
Nói rồi chàng rảo bước đi thẳng về phía bờ sông. Bọn thanh y hán tử cũng thu đao kiếm lại, lũ lượt kéo theo sau, để mặc huynh đệ tên họ Hà lại đấy. Nhưng hai người bọn họ giờ cũng không còn ý nghĩ đào tẩu. Tên họ Hà do dự giây lát rồi cũng cõng người huynh đệ của mình chạy theo. Ngay bờ sông đã có mấy chiếc thuyền lớn thả neo chờ sẵn. Tất cả xuống thuyền trở về thủy trại.
Thủy trại Hán Khẩu hôm nay bỗng náo nhiệt khác thường. Tuần Giang đô đốc Trần Vũ cho các tướng sĩ, quan binh trong thủy trại mở đại tiệc ăn mừng, chúc mừng Giang Thừa Phong xuất quân thắng lợi. Bọn quan binh trước nay phải sống khắc khổ theo quân kỷ, nay được chủ soái cho phép thoải mái vui chơi, ai nấy đều hồ hởi vui mừng. Tiếng cười nói vang dậy khắp mặt sông.
Nhưng có một nơi trong quân doanh không hề biết đến tiệc tùng. Đó là một dãy nhà lớn nằm ngay chính giữa doanh trại. Tại đây quang cảnh vẫn lặng lẽ yên ắng, trong khi bốn bề ồn ào náo nhiệt. Tại nơi đây, Lưu Quốc Hiên và Công Tôn Long chia nhau khai thác tin tức từ bọn giáo chúng Thông Thiên Giáo vừa bắt được. Bên ngoài, chúng thủ hạ luân phiên canh tuần không ngơi nghỉ. Nơi đây được xem là cấm địa. Những người không có trách nhiệm thì không được phép lai vãng.
Hai lão tận tâm với trách nhiệm, liên tục tra hỏi bọn tù binh cho đến tên cuối cùng rồi mới chịu nghỉ ngơi.
Công việc vừa tạm xong, hai lão quát bảo thủ hạ mang rượu thịt đến để cùng ăn uống. Bận rộn suốt cả ngày, mãi đến lúc này hai người họ mới có dịp nghỉ ngơi thư giãn. Rượu thịt được dọn đầy trên bàn. Cả hai đều là người văn nhã nên việc ăn uống rất khoan thai từ tốn, mặc dù đang đói.
Sau khi ăn uống đã no nê, hai lão còn đang ngồi uống trà chuyện vãn, chợt thấy Giang Thừa Phong từ bên ngoài bước vào. Cả hai người vội vàng đứng dậy, chắp tay cung kính hành lễ :
- Công tử.
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Ta có chuyện cần bàn với nhị vị huynh đệ.
Cả hai cung kính vâng dạ. Đợi cả hai ngồi xuống rồi, chàng mới hỏi :
- Việc tra hỏi bọn tù nhân thế nào rồi ?
Lưu Quốc Hiên cung kính đáp :
- Dạ. Kết quả cũng khả quan. Cũng thu được nhiều tin tức có giá trị. Nhất là các địa điểm trú đóng của bọn Thông Thiên Giáo. Nhưng bọn này chỉ biết được các cơ sở tại Giang Tô, An Huy, Sơn Đông thuộc vùng phụ trách của Đông đường.
Giang Thừa Phong có vẻ hài lòng, nói :
- Như thế cũng tốt lắm rồi.
Ngẫm nghĩ giây lát, chàng nói tiếp :
- Bọn Thông Thiên Giáo trú đóng phân tán ở nhiều nơi, tuy tiện cho việc giữ bí mật, nhưng cũng rất thuận lợi cho chúng ta khi tiến hành đánh dẹp. Thực lực đã phân tán thì cũng không mạnh lắm.
Lưu Quốc Hiên nói :
- Công tử nói rất phải.
Giang Thừa Phong lại nói :
- Ta định bàn với nhị vị huynh đệ việc ở Nam Xương.
Công Tôn Long hỏi :
- Công tử định đối phó với bọn Thông Thiên Giáo thế nào ạ ?
Giang Thừa Phong hỏi :
- Nhị vị huynh đệ nghĩ sao ? Theo nhị vị thì bản cung nên có thái độ như thế nào đối với bọn chúng ?
Lưu Quốc Hiên trầm ngâm suy nghĩ giây lát, rồi mới nói :
- Theo thuộc hạ thì chúng ta không nên ra mặt đối địch với bọn chúng.
Công Tôn Long ngạc nhiên hỏi :
- Sao vậy ạ ? Lưu Thành là một nhà cự phú ở Giang Tây, và cũng là một nhân vật có danh vọng khá lớn trong giới võ lâm. Nếu như có thể chiêu nạp được lão ta gia nhập bản cung thì sẽ có lợi rất nhiều.
Lưu Quốc Hiên nói :
- Huynh đệ nói không sai. Về việc chiêu nạp Lưu Thành thì ta không có ý kiến. Nhưng chúng ta nên tránh những cuộc đụng độ không cần thiết với bọn yêu nghiệt Thông Thiên Giáo ở Nam Xương.
Công Tôn Long hỏi :
- Thực lực bọn chúng sao bằng được chúng ta. Việc gì phải tránh né ?
Lưu Quốc Hiên nói :
- Muốn đánh bại bọn chúng cũng chẳng khó khăn gì. Nhưng bọn chúng đã dời xa trọng địa như thế thì chắc cũng chẳng đem theo được bao nhiêu tài vật. Đánh nhau mà chẳng mang lại lợi ích thì phí công sức của các huynh đệ làm gì ?
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Lưu huynh đệ nói phải đó. Chúng ta chỉ cần thị uy cho bọn chúng biết sợ là được.
Công Tôn Long hỏi :
- Công tử định sẽ hành động thế nào ?
Giang Thừa Phong nói :
- Sáng mai ta định sẽ theo thủy lộ đi xuống Nam Xương. Nhị vị huynh đệ nhân lúc này bất ngờ tập kích các cơ sở của Thông Thiên Giáo mà chúng ta đã tra ra được. Sau khi xong việc thì hãy cho tung tin ra giang hồ. Sáu ngày sau, Lưu huynh đệ đến Nam Xương để lo liệu việc thu phục Cái Mạnh Thường. Chỉ cần mang theo một trăm nhân thủ là được. Những việc còn lại cứ giao cho Lý huynh đệ giải quyết. Nhưng nhớ cần tính toán sao cho Lưu huynh đệ đến kịp trước khi ta vào thành Nam Xương.
Lưu Quốc Hiên hỏi :
- Thuộc hạ có cần thông tri cho các vị huynh đệ đang ở trong cung hay không ?
Giang Thừa Phong nói :
- Thế cũng được. Nếu vị huynh đệ nào không bận việc thì có thể tham gia. Thực lực càng mạnh thì càng dễ thành công.
Lưu Quốc Hiên nói :
- Theo thuộc hạ thì chỉ cần để Trình huynh đệ và Hoa muội cùng bản bộ ở lại trong cung là đủ. Nhân dịp này chúng ta huy động đại đội nhân mã mở một cuộc càn quét đại quy mô để thị uy, khiến võ lâm các đạo phải nể sợ. Nhân dịp này sẽ thu gom thêm một ít tài vật. Chỉ sợ sau này chẳng còn dịp nào thuận lợi như hiện nay nữa.
Công Tôn Long lên tiếng tán đồng :
- Đại Tổng quản nói phải đó. Tài bảo của bọn Thông Thiên Giáo đa số là của bất nghĩa. Chúng ta có thu lấy thì cũng hợp với công đạo.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Vậy thì hãy cứ làm như vậy. Sau chiến dịch này, có lẽ bọn Thông Thiên Giáo phải mất đi ít nhất cũng một nửa tài sản.
Công Tôn Long nói :
- Chắc còn phải hơn thế nữa ấy chứ. Bởi vì vùng phụ trách của Đông, Nam nhị đường vốn trù phú sung túc hơn các đường kia nhiều. Hai đường này đương nhiên cũng phải giàu có hơn rồi.
Lưu Quốc Hiên cười nói :
- Như thế càng tốt chứ sao. Chúng bị mất tài bảo, ngân khoản không đủ chi dụng thì tất sẽ phải ra sức thu gom thêm.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Đến lúc đó thì chúng ta lại ra tay một lần nữa phải không ?
Lưu Quốc Hiên và Công Tôn Long cùng cười. Cả hai cũng đều nghĩ vậy. Giang Thừa Phong lại nói :
- Còn việc chiêu nạp Lưu Thành tuyệt đối không được tiết lộ tin tức ra ngoài. Sau khi xong việc cũng vậy. Hiện tại ta không muốn người võ lâm biết y có quan hệ với bản cung. Như thế mới có thể tiếp tục sử dụng các mối quan hệ hiện có của y.
Lưu Quốc Hiên gật đầu nói :
- Thuộc hạ cũng nghĩ vậy. Vì có thế mới tránh khỏi trở thành đích nhắm của bọn quần tà, việc kinh thương mới thuận lợi.
Giang Thừa Phong nói :
- Nếu như y chịu gia nhập bản cung thì sẽ lập ra … à … Chiêu Hương Viện, giao cho y chưởng quản.
Lưu Quốc Hiên chắp tay nói :
- Dạ. Thuộc hạ sẽ cố thu xếp.
Giang Thừa Phong lại nói :
- Nhị vị huynh đệ cứ tiếp tục công việc. Ta phải đi chuẩn bị. Sáng mai sẽ khởi trình đi Nam Xương.
Lưu Quốc Hiên nói :
- Việc ấy cũng đâu có gì quan trọng. Công tử đâu cần phải thân hành xuất lực, cứ giao cho bọn thuộc hạ lo liệu được rồi.
Giang Thừa Phong khẽ thở dài :
- Ta cũng biết vậy. Nhưng còn Lý cô nương … cô ấy …
Chàng lại khẽ thở dài. Lưu Quốc Hiên nói :
- Công việc trọng đại khẩn cấp. Thuộc hạ định sẽ lên đường ngay lúc này.
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Thế cũng được.
Lưu Quốc Hiên và Công Tôn Long liền lập tức ra lệnh triệu tập bộ chúng, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ thật sẵn sàng, rồi lên đường hành sự ngay.
Sau khi bọn Lưu Quốc Hiên đi rồi, Giang Thừa Phong lững thững ra ngoài đi dạo. Nhưng chàng vừa bước ra ngoài đã gặp Lý Nhược Hồng đang đi đến. Nàng vừa nhìn thấy chàng đã vội chạy đến bên cạnh, hỏi :
- Nãy giờ ngươi đi đâu ? Ta tìm ngươi muốn chết luôn.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Cô nương tìm tiểu sinh có việc gì không ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Sao ngươi không ở lại dự tiệc với mọi người mà bỏ đi đâu thế ? Ngươi mau ra cùng mọi người dự tiệc. Ngươi là nhân vật chính, đâu thể vắng mặt được. Không có ngươi, không khí bữa tiệc làm sao ấy. Chẳng vui vẻ chút nào.
Nói rồi, nàng chẳng cần biết chàng có đồng ý hay không, đã vừa kéo vừa lôi chàng ra đại sảnh. Mọi người vừa thấy chàng đến đã đồng loạt đứng dậy chắp tay vái chào. Chàng mỉm cười nói :
- Chư vị cứ tự nhiên, không cần phải quá khách sáo.
Chàng thấy chủ vị hiện vẫn còn để trống. Lý Nhược Hồng kéo chàng đến đó, đẩy chàng ngồi xuống. Mọi người cung kính vấn an rồi cũng lần lượt ngồi theo. Trần Vũ đích thân rót rượu cho chàng. Y hết lời tán tụng :
- Vương gia quả thần dũng phi phàm. Một mình vương gia xông vào sào huyệt bọn nghịch tặc, khống chế tên đầu đảng mà chẳng phí chút hơi sức. Trong thiên hạ thật khó ai hơn. Tiểu tướng vô cùng bái phục.
Mọi người cũng đua nhau khen ngợi hết lời, và tỏ lòng ngưỡng mộ. Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười nói :
- Với người khác, bảo thần dũng phi phàm là một lời khen, nhưng với Giang gia thì lại là chê đấy. Đối với Giang gia, câu “thần dũng phi phàm” là dùng để chỉ hạng võ phu, chỉ có thể là thần tử chứ không thể là đấng quân thượng.
Trần Vũ ồ lên nói :
- Tiểu tướng quên mất. Giang gia đứng trên thiên hạ, không thể nói thế được. Tiểu tướng nhất thời hồ đồ, xin vương gia lượng thứ. Nhưng vương gia đã bắt sống toàn bộ nghịch đảng mà không hề đổ máu thì quả là cơ trí tuyệt luân, xứng đáng kế thừa đại nghiệp Giang gia mà nắm giữ binh quyền, thống lĩnh chư vương các lộ.
Y nói thế khiến mọi người đều ngơ ngác, nhìn Giang Thừa Phong với vẻ ngạc nhiên pha chút hiếu kỳ. Trừ Lý Nhược Hồng, những người còn lại đều không biết lai lịch thật sự của chàng. Nhưng chàng chỉ mỉm cười.
Lý Nhược Hồng ngấm ngầm quan sát, chợt nhận thấy ánh mắt của Lưu Kỳ Anh thỉnh thoảng lại kín đáo liếc nhìn Giang Thừa Phong với vẻ khác thường. Nàng chợt hiểu là chàng đã nói đúng. Và trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm xúc lạ kỳ mà nàng không sao hình dung được.
Rượu được vài tuần, nàng chợt hỏi :
- Lưu tiên sinh và Công Tôn tiên sinh đi đâu rồi ? Sao ta chẳng thấy hai người bọn họ đâu cả vậy ?
Giang Thừa Phong nói :
- Hai người họ đang lo triệu tập nhân mã, chuẩn bị lên đường hành sự.
Lý Nhược Hồng lại hỏi :
- Bọn họ định đi đâu vậy ?
Giang Thừa Phong nói :
- Ở Giang Tô, Sơn Đông hiện đang có công vụ khẩn cấp cần hai người họ đến giải quyết. Hai người họ đã định sẽ đi ngay trong đêm nay.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Còn việc của Lưu cô nương đây thì sao ?
Giang Thừa Phong nói :
- Sáng mai tiểu sinh sẽ cho người hộ tống Lưu cô nương trở về Lưu gia trang, chắc chắn là sẽ yên ổn về đến nơi.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Thế còn việc ở Nam Xương ?
Giang Thừa Phong nói :
- Chúng ta đâu có việc gì mà phải xuôi Nam. Nếu đi Nam Xương rồi trở về sẽ mất rất nhiều thời gian đấy.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
- Thế việc ngươi đã hứa với ta thì sao ?
Giang Thừa Phong nói :
- Chính vì tiểu sinh đã hứa với cô nương nên mới phải phái người hộ tống Lưu cô nương hồi trang đấy.
Lý Nhược Hồng nói :
- Giúp người thì phải giúp cho trót, tiễn phật phải tiễn đến tận Tây Thiên. Ngươi cho đưa cô ấy về Lưu gia trang rồi lại bỏ mặc ở đấy thì có khác nào đem cô ấy trao cho bọn Thông Thiên Giáo chứ ?
Lưu Kỳ Anh cũng ấp úng nói :
- Vương gia …
Nàng định lên tiếng nhờ chàng giúp đỡ, nhưng lại ngại ngùng không tiện mở miệng. Bọn Lưu Minh, Trần Chính Đường cũng vậy. Ba người họ cùng đưa mắt nhìn chàng với vẻ cần khẩn. Nhất là Lưu Kỳ Anh. Đôi mi nàng ướt rượt. Thực lực Thông Thiên Giáo thế nào bọn họ cũng đã được thấy qua rồi. Trước tình hình hiện tại, nếu không được chàng giúp đỡ sợ rằng Lưu gia trang khó thoát khỏi kiếp nạn.
- Ai ?
Giọng âm u đáp :
- Ta.
Tên họ Hà hỏi :
- Ta là ai ?
Giọng kia lại cất lên tiếng cười ma quái âm u lạnh lẽo, nghe đến lạnh người, rồi hắng giọng khẽ ngâm :
“Ta là Chung Húc,
Trú tại Âm cung
Phụng mệnh Diêm chúa
Chuyên trị yêu tà,
Dương gian địa phủ
Yêu nghiệt tà ma
Cô hồn dạ quỷ,
Đều phải sợ ta.”
Đoạn lại quát hỏi :
- Các ngươi là cô hồn dạ quỷ xứ nào ? Đã gặp ta sao còn không mau chịu phép ? Bộ không biết uy danh ta à ?
Tên họ Hà quát lớn :
- Ngươi là ai ? Đã gặp bản nhân mà còn dám giở trò ma quỷ hay sao ? Sao còn không mau hiện thân ?
Người kia lại cất giọng cười âm u lạnh lẽo, ngâm tiếp :
“Trong bọn yêu tà,
Trên cõi trần ai
Thông Thiên nghịch tặc
Cần trị thẳng tay.
Đại ma tiểu quỷ,
Mà gặp phải ta,
Hãy nên chịu phép,
Kẻo ta không tha.”
Đoạn lại cao giọng quát :
- Các ngươi có phải là hai tên tiểu quỷ ở trong cái tổ quỷ gọi là Thông Thiên Giáo gì đó hay không ? Ta đợi các ngươi ở đây đã lâu lắm rồi.
Tên họ Hà quát :
- Hãy thôi cái trò ma quỷ ấy ngay đi. Có gan thì ra đây giao đấu với bản nhân. Còn không có gan thì cút xéo.
Người kia khẽ cười lạnh, lại ngâm :
“Âm hồn tiểu quỷ
Đã gặp phải ta,
Mà còn lớn lối
Tội thật khó tha.”
Rồi lạnh lùng nói :
- Các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, quả là ngông cuồng lớn lối. Nhưng hôm nay gặp phải ta thì quả là số mạng các ngươi đã tận tuyệt rồi. Chống cự chỉ thêm đau khổ mà thôi. Sao còn không mau chịu phép ?
Thanh âm vừa dứt, từ trong bóng tối có đến mấy chục thanh y hán tử kéo ra vây quanh hai người, đao kiếm tuốt trần lăm lăm trên tay. Nhưng người lên tiếng nãy giờ vẫn còn ẩn trong bóng tối, chưa xuất hiện.
Cả hai tên thấy bị vây chặt đều giật mình kinh hãi. Tên đi cùng tên họ Hà nãy giờ im lặng, giờ bỗng đột ngột lên tiếng :
- Tôn giá chẳng hay là cao nhân phương nào ? Có thù oán gì với chúng tôi hay không mà sao lại chặn đường chúng tôi thế này ?
Giọng người trong bóng tối vọng ra :
- Ta chẳng có thù hằn chi với hai ngươi. Nhưng bổn phận của ta là trị bọn cô hồn dạ quỷ. Có trách thì nên trách các ngươi xui xẻo, lại chui vào cái tổ quỷ Thông Thiên Giáo. Hễ gặp tên tiểu quỷ nào ở Thông Thiên Giáo, bất kể lớn bé, ta đều không tha hết. Giờ các ngươi định xuôi tay chịu trói hay tự sát ?
Tên đi cùng họ Hà hỏi :
- Chẳng lẽ không còn đường nào khác hay sao ?
Giọng nói kia đáp :
- Cũng còn một đường thứ ba.
Tên nọ hỏi :
- Xin tôn giá chỉ giáo cho ?
Giọng kia nói :
- Giờ hai người các ngươi cứ tỷ đấu với nhau. Tên nào thắng thì ta sẽ tha mạng cho. Còn tên nào bại thì đành chịu theo số mệnh vậy.
Tên họ Hà gằn giọng quát :
- Ngươi đừng có nằm mơ. Bất quá chúng ta tử chiến với các ngươi một phen. Muốn hạ được chúng ta cũng phải đổi bằng mấy mạng người đó.
Đột ngột, một giọng nói oai nghiêm vang lên từ phía sau :
- Giờ thì các ngươi cũng chẳng còn cơ hội động thủ nữa rồi.
Hai tên kinh hãi đồng quay lại nhìn, chợt thấy một chàng công tử dung mạo thanh tú, khí chất cao sang, vận y phục cực kỳ hoa lệ đang đứng nhìn cả hai bằng ánh mắt uy nghiêm. Không biết chàng đã đứng đó tự lúc nào. Ánh mắt chàng uy nghiêm nhưng hiền hòa, không vương chút sát khí, đầy vẻ thân thiện.
Chàng công tử nhìn cả hai một lúc, rồi mỉm cười nói :
- Ta biết trong miệng các ngươi có ngậm sẵn độc dược để tự sát khi thất thủ. Nhưng ta khuyên hai ngươi hãy nên ngoan ngoãn xuôi tay chịu trói, đừng nên tính đến chuyện tự sát nữa. Tên phó đường chủ của các ngươi khi bị bắt cũng đâu có tự sát. Bọn các ngươi hiện giờ chỉ còn lại hai ngươi đó thôi.
Nói rồi chàng khẽ vẫy tay một cái. Bọn thanh y hán tử liền điệu tên phó đường chủ đi ra. Hai tên Hộ pháp ngơ ngác nhìn nhau. Bọn chúng vừa mới rời khỏi tên phó đường chủ trong khoảnh khắc, thế mà …
Tên họ Hà đưa mắt nhìn tên kia hỏi ý. Tên kia rút kiếm ra nói :
- Hà huynh. Hay là chúng ta tỷ đấu với nhau ? Người nào sống sót may ra được tha mạng. Còn hơn là cả hai cùng chết.
Tên họ Hà lắc đầu nói :
- Không được. Tiểu huynh không thể giao đấu với hiền đệ.
Tên kia nói :
- Nhưng tình cảnh hiện giờ …
Tên họ Hà nói :
- Hay là hiền đệ hãy đâm tiểu huynh một kiếm, coi như tiểu huynh nhận thua. Bọn họ sẽ buông tha hiền đệ.
Tên kia nói :
- Nếu Hà huynh đã quyết như thế thì tiểu đệ cũng đành nghe theo. Nhưng xin Hà huynh nhường cho tiểu đệ được nhận lấy cái chết.
Tên họ Hà lắc đầu :
- Không được. Người chết phải là tiểu huynh mới phải.
Tên kia bất thần vung kiếm lên đâm thẳng vào cổ. Biến diễn quá bất ngờ khiến không ai kịp trở tay.
Bỗng nhiên nghe keng một tiếng. Thanh kiếm đã rơi xuống đất. Còn tên kia đã bị điểm huyệt, đứng bất động. Công phu của chàng công tử thật lợi hại quá, cả hai tên đều thoáng rùng mình, vẻ kinh hãi lộ rõ ngoài mặt.
Chàng công tử lại nhìn cả hai mỉm cười hiền hòa :
- Tình huynh đệ của hai ngươi cũng thật đáng khen. Ta rất thích những người có nghĩa khí như vậy. Nhưng tạm thời ta không thể tha hai ngươi được. Ngươi hãy đỡ huynh đệ của ngươi đi theo ta.
Nói rồi chàng rảo bước đi thẳng về phía bờ sông. Bọn thanh y hán tử cũng thu đao kiếm lại, lũ lượt kéo theo sau, để mặc huynh đệ tên họ Hà lại đấy. Nhưng hai người bọn họ giờ cũng không còn ý nghĩ đào tẩu. Tên họ Hà do dự giây lát rồi cũng cõng người huynh đệ của mình chạy theo. Ngay bờ sông đã có mấy chiếc thuyền lớn thả neo chờ sẵn. Tất cả xuống thuyền trở về thủy trại.
Thủy trại Hán Khẩu hôm nay bỗng náo nhiệt khác thường. Tuần Giang đô đốc Trần Vũ cho các tướng sĩ, quan binh trong thủy trại mở đại tiệc ăn mừng, chúc mừng Giang Thừa Phong xuất quân thắng lợi. Bọn quan binh trước nay phải sống khắc khổ theo quân kỷ, nay được chủ soái cho phép thoải mái vui chơi, ai nấy đều hồ hởi vui mừng. Tiếng cười nói vang dậy khắp mặt sông.
Nhưng có một nơi trong quân doanh không hề biết đến tiệc tùng. Đó là một dãy nhà lớn nằm ngay chính giữa doanh trại. Tại đây quang cảnh vẫn lặng lẽ yên ắng, trong khi bốn bề ồn ào náo nhiệt. Tại nơi đây, Lưu Quốc Hiên và Công Tôn Long chia nhau khai thác tin tức từ bọn giáo chúng Thông Thiên Giáo vừa bắt được. Bên ngoài, chúng thủ hạ luân phiên canh tuần không ngơi nghỉ. Nơi đây được xem là cấm địa. Những người không có trách nhiệm thì không được phép lai vãng.
Hai lão tận tâm với trách nhiệm, liên tục tra hỏi bọn tù binh cho đến tên cuối cùng rồi mới chịu nghỉ ngơi.
Công việc vừa tạm xong, hai lão quát bảo thủ hạ mang rượu thịt đến để cùng ăn uống. Bận rộn suốt cả ngày, mãi đến lúc này hai người họ mới có dịp nghỉ ngơi thư giãn. Rượu thịt được dọn đầy trên bàn. Cả hai đều là người văn nhã nên việc ăn uống rất khoan thai từ tốn, mặc dù đang đói.
Sau khi ăn uống đã no nê, hai lão còn đang ngồi uống trà chuyện vãn, chợt thấy Giang Thừa Phong từ bên ngoài bước vào. Cả hai người vội vàng đứng dậy, chắp tay cung kính hành lễ :
- Công tử.
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Ta có chuyện cần bàn với nhị vị huynh đệ.
Cả hai cung kính vâng dạ. Đợi cả hai ngồi xuống rồi, chàng mới hỏi :
- Việc tra hỏi bọn tù nhân thế nào rồi ?
Lưu Quốc Hiên cung kính đáp :
- Dạ. Kết quả cũng khả quan. Cũng thu được nhiều tin tức có giá trị. Nhất là các địa điểm trú đóng của bọn Thông Thiên Giáo. Nhưng bọn này chỉ biết được các cơ sở tại Giang Tô, An Huy, Sơn Đông thuộc vùng phụ trách của Đông đường.
Giang Thừa Phong có vẻ hài lòng, nói :
- Như thế cũng tốt lắm rồi.
Ngẫm nghĩ giây lát, chàng nói tiếp :
- Bọn Thông Thiên Giáo trú đóng phân tán ở nhiều nơi, tuy tiện cho việc giữ bí mật, nhưng cũng rất thuận lợi cho chúng ta khi tiến hành đánh dẹp. Thực lực đã phân tán thì cũng không mạnh lắm.
Lưu Quốc Hiên nói :
- Công tử nói rất phải.
Giang Thừa Phong lại nói :
- Ta định bàn với nhị vị huynh đệ việc ở Nam Xương.
Công Tôn Long hỏi :
- Công tử định đối phó với bọn Thông Thiên Giáo thế nào ạ ?
Giang Thừa Phong hỏi :
- Nhị vị huynh đệ nghĩ sao ? Theo nhị vị thì bản cung nên có thái độ như thế nào đối với bọn chúng ?
Lưu Quốc Hiên trầm ngâm suy nghĩ giây lát, rồi mới nói :
- Theo thuộc hạ thì chúng ta không nên ra mặt đối địch với bọn chúng.
Công Tôn Long ngạc nhiên hỏi :
- Sao vậy ạ ? Lưu Thành là một nhà cự phú ở Giang Tây, và cũng là một nhân vật có danh vọng khá lớn trong giới võ lâm. Nếu như có thể chiêu nạp được lão ta gia nhập bản cung thì sẽ có lợi rất nhiều.
Lưu Quốc Hiên nói :
- Huynh đệ nói không sai. Về việc chiêu nạp Lưu Thành thì ta không có ý kiến. Nhưng chúng ta nên tránh những cuộc đụng độ không cần thiết với bọn yêu nghiệt Thông Thiên Giáo ở Nam Xương.
Công Tôn Long hỏi :
- Thực lực bọn chúng sao bằng được chúng ta. Việc gì phải tránh né ?
Lưu Quốc Hiên nói :
- Muốn đánh bại bọn chúng cũng chẳng khó khăn gì. Nhưng bọn chúng đã dời xa trọng địa như thế thì chắc cũng chẳng đem theo được bao nhiêu tài vật. Đánh nhau mà chẳng mang lại lợi ích thì phí công sức của các huynh đệ làm gì ?
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Lưu huynh đệ nói phải đó. Chúng ta chỉ cần thị uy cho bọn chúng biết sợ là được.
Công Tôn Long hỏi :
- Công tử định sẽ hành động thế nào ?
Giang Thừa Phong nói :
- Sáng mai ta định sẽ theo thủy lộ đi xuống Nam Xương. Nhị vị huynh đệ nhân lúc này bất ngờ tập kích các cơ sở của Thông Thiên Giáo mà chúng ta đã tra ra được. Sau khi xong việc thì hãy cho tung tin ra giang hồ. Sáu ngày sau, Lưu huynh đệ đến Nam Xương để lo liệu việc thu phục Cái Mạnh Thường. Chỉ cần mang theo một trăm nhân thủ là được. Những việc còn lại cứ giao cho Lý huynh đệ giải quyết. Nhưng nhớ cần tính toán sao cho Lưu huynh đệ đến kịp trước khi ta vào thành Nam Xương.
Lưu Quốc Hiên hỏi :
- Thuộc hạ có cần thông tri cho các vị huynh đệ đang ở trong cung hay không ?
Giang Thừa Phong nói :
- Thế cũng được. Nếu vị huynh đệ nào không bận việc thì có thể tham gia. Thực lực càng mạnh thì càng dễ thành công.
Lưu Quốc Hiên nói :
- Theo thuộc hạ thì chỉ cần để Trình huynh đệ và Hoa muội cùng bản bộ ở lại trong cung là đủ. Nhân dịp này chúng ta huy động đại đội nhân mã mở một cuộc càn quét đại quy mô để thị uy, khiến võ lâm các đạo phải nể sợ. Nhân dịp này sẽ thu gom thêm một ít tài vật. Chỉ sợ sau này chẳng còn dịp nào thuận lợi như hiện nay nữa.
Công Tôn Long lên tiếng tán đồng :
- Đại Tổng quản nói phải đó. Tài bảo của bọn Thông Thiên Giáo đa số là của bất nghĩa. Chúng ta có thu lấy thì cũng hợp với công đạo.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Vậy thì hãy cứ làm như vậy. Sau chiến dịch này, có lẽ bọn Thông Thiên Giáo phải mất đi ít nhất cũng một nửa tài sản.
Công Tôn Long nói :
- Chắc còn phải hơn thế nữa ấy chứ. Bởi vì vùng phụ trách của Đông, Nam nhị đường vốn trù phú sung túc hơn các đường kia nhiều. Hai đường này đương nhiên cũng phải giàu có hơn rồi.
Lưu Quốc Hiên cười nói :
- Như thế càng tốt chứ sao. Chúng bị mất tài bảo, ngân khoản không đủ chi dụng thì tất sẽ phải ra sức thu gom thêm.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Đến lúc đó thì chúng ta lại ra tay một lần nữa phải không ?
Lưu Quốc Hiên và Công Tôn Long cùng cười. Cả hai cũng đều nghĩ vậy. Giang Thừa Phong lại nói :
- Còn việc chiêu nạp Lưu Thành tuyệt đối không được tiết lộ tin tức ra ngoài. Sau khi xong việc cũng vậy. Hiện tại ta không muốn người võ lâm biết y có quan hệ với bản cung. Như thế mới có thể tiếp tục sử dụng các mối quan hệ hiện có của y.
Lưu Quốc Hiên gật đầu nói :
- Thuộc hạ cũng nghĩ vậy. Vì có thế mới tránh khỏi trở thành đích nhắm của bọn quần tà, việc kinh thương mới thuận lợi.
Giang Thừa Phong nói :
- Nếu như y chịu gia nhập bản cung thì sẽ lập ra … à … Chiêu Hương Viện, giao cho y chưởng quản.
Lưu Quốc Hiên chắp tay nói :
- Dạ. Thuộc hạ sẽ cố thu xếp.
Giang Thừa Phong lại nói :
- Nhị vị huynh đệ cứ tiếp tục công việc. Ta phải đi chuẩn bị. Sáng mai sẽ khởi trình đi Nam Xương.
Lưu Quốc Hiên nói :
- Việc ấy cũng đâu có gì quan trọng. Công tử đâu cần phải thân hành xuất lực, cứ giao cho bọn thuộc hạ lo liệu được rồi.
Giang Thừa Phong khẽ thở dài :
- Ta cũng biết vậy. Nhưng còn Lý cô nương … cô ấy …
Chàng lại khẽ thở dài. Lưu Quốc Hiên nói :
- Công việc trọng đại khẩn cấp. Thuộc hạ định sẽ lên đường ngay lúc này.
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Thế cũng được.
Lưu Quốc Hiên và Công Tôn Long liền lập tức ra lệnh triệu tập bộ chúng, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ thật sẵn sàng, rồi lên đường hành sự ngay.
Sau khi bọn Lưu Quốc Hiên đi rồi, Giang Thừa Phong lững thững ra ngoài đi dạo. Nhưng chàng vừa bước ra ngoài đã gặp Lý Nhược Hồng đang đi đến. Nàng vừa nhìn thấy chàng đã vội chạy đến bên cạnh, hỏi :
- Nãy giờ ngươi đi đâu ? Ta tìm ngươi muốn chết luôn.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Cô nương tìm tiểu sinh có việc gì không ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Sao ngươi không ở lại dự tiệc với mọi người mà bỏ đi đâu thế ? Ngươi mau ra cùng mọi người dự tiệc. Ngươi là nhân vật chính, đâu thể vắng mặt được. Không có ngươi, không khí bữa tiệc làm sao ấy. Chẳng vui vẻ chút nào.
Nói rồi, nàng chẳng cần biết chàng có đồng ý hay không, đã vừa kéo vừa lôi chàng ra đại sảnh. Mọi người vừa thấy chàng đến đã đồng loạt đứng dậy chắp tay vái chào. Chàng mỉm cười nói :
- Chư vị cứ tự nhiên, không cần phải quá khách sáo.
Chàng thấy chủ vị hiện vẫn còn để trống. Lý Nhược Hồng kéo chàng đến đó, đẩy chàng ngồi xuống. Mọi người cung kính vấn an rồi cũng lần lượt ngồi theo. Trần Vũ đích thân rót rượu cho chàng. Y hết lời tán tụng :
- Vương gia quả thần dũng phi phàm. Một mình vương gia xông vào sào huyệt bọn nghịch tặc, khống chế tên đầu đảng mà chẳng phí chút hơi sức. Trong thiên hạ thật khó ai hơn. Tiểu tướng vô cùng bái phục.
Mọi người cũng đua nhau khen ngợi hết lời, và tỏ lòng ngưỡng mộ. Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười nói :
- Với người khác, bảo thần dũng phi phàm là một lời khen, nhưng với Giang gia thì lại là chê đấy. Đối với Giang gia, câu “thần dũng phi phàm” là dùng để chỉ hạng võ phu, chỉ có thể là thần tử chứ không thể là đấng quân thượng.
Trần Vũ ồ lên nói :
- Tiểu tướng quên mất. Giang gia đứng trên thiên hạ, không thể nói thế được. Tiểu tướng nhất thời hồ đồ, xin vương gia lượng thứ. Nhưng vương gia đã bắt sống toàn bộ nghịch đảng mà không hề đổ máu thì quả là cơ trí tuyệt luân, xứng đáng kế thừa đại nghiệp Giang gia mà nắm giữ binh quyền, thống lĩnh chư vương các lộ.
Y nói thế khiến mọi người đều ngơ ngác, nhìn Giang Thừa Phong với vẻ ngạc nhiên pha chút hiếu kỳ. Trừ Lý Nhược Hồng, những người còn lại đều không biết lai lịch thật sự của chàng. Nhưng chàng chỉ mỉm cười.
Lý Nhược Hồng ngấm ngầm quan sát, chợt nhận thấy ánh mắt của Lưu Kỳ Anh thỉnh thoảng lại kín đáo liếc nhìn Giang Thừa Phong với vẻ khác thường. Nàng chợt hiểu là chàng đã nói đúng. Và trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm xúc lạ kỳ mà nàng không sao hình dung được.
Rượu được vài tuần, nàng chợt hỏi :
- Lưu tiên sinh và Công Tôn tiên sinh đi đâu rồi ? Sao ta chẳng thấy hai người bọn họ đâu cả vậy ?
Giang Thừa Phong nói :
- Hai người họ đang lo triệu tập nhân mã, chuẩn bị lên đường hành sự.
Lý Nhược Hồng lại hỏi :
- Bọn họ định đi đâu vậy ?
Giang Thừa Phong nói :
- Ở Giang Tô, Sơn Đông hiện đang có công vụ khẩn cấp cần hai người họ đến giải quyết. Hai người họ đã định sẽ đi ngay trong đêm nay.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Còn việc của Lưu cô nương đây thì sao ?
Giang Thừa Phong nói :
- Sáng mai tiểu sinh sẽ cho người hộ tống Lưu cô nương trở về Lưu gia trang, chắc chắn là sẽ yên ổn về đến nơi.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Thế còn việc ở Nam Xương ?
Giang Thừa Phong nói :
- Chúng ta đâu có việc gì mà phải xuôi Nam. Nếu đi Nam Xương rồi trở về sẽ mất rất nhiều thời gian đấy.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
- Thế việc ngươi đã hứa với ta thì sao ?
Giang Thừa Phong nói :
- Chính vì tiểu sinh đã hứa với cô nương nên mới phải phái người hộ tống Lưu cô nương hồi trang đấy.
Lý Nhược Hồng nói :
- Giúp người thì phải giúp cho trót, tiễn phật phải tiễn đến tận Tây Thiên. Ngươi cho đưa cô ấy về Lưu gia trang rồi lại bỏ mặc ở đấy thì có khác nào đem cô ấy trao cho bọn Thông Thiên Giáo chứ ?
Lưu Kỳ Anh cũng ấp úng nói :
- Vương gia …
Nàng định lên tiếng nhờ chàng giúp đỡ, nhưng lại ngại ngùng không tiện mở miệng. Bọn Lưu Minh, Trần Chính Đường cũng vậy. Ba người họ cùng đưa mắt nhìn chàng với vẻ cần khẩn. Nhất là Lưu Kỳ Anh. Đôi mi nàng ướt rượt. Thực lực Thông Thiên Giáo thế nào bọn họ cũng đã được thấy qua rồi. Trước tình hình hiện tại, nếu không được chàng giúp đỡ sợ rằng Lưu gia trang khó thoát khỏi kiếp nạn.
/88
|