Trời đã rất khuya rồi, bên ngoài lại mưa rất lớn, vậy mà người đó vẫn còn chưa ngủ. Ánh bạch lạp dao động mỗi khi có một cơn gió thổi qua. Diệp Kỳ Y vẫn ngồi bên ngoài, nhìn mưa lộng trên mái hiên, đôi khi hắt vào người mà y chẳng hề thấy lạnh. Mái tóc đã gần như ướt sũng, vài giọt nhỏ vào ván cờ bên cạnh, vẫn là thế cờ kia, vẫn còn chờ người đến giải…
Bây giờ y mới biết cả người hắn đều đã ướt sũng nước. Kỳ Y hoảng hốt đẩy hắn ra, đưa tay vuốt lên trán hắn, nụ cười héo hắt có phần tươi tắn hơn:” Ngươi xem, đều ướt cả rồi… Để ta đi chuẩn bị vài ấm lô.”
Nhưng hắn quên ngay cái ý nghĩ kia, hắn muốn khơi dậy dục vọng chìm sâu trong y, cho dù ngay bây giờ, cùng nhau hủy diệt cũng cam lòng.
Bây giờ y mới biết cả người hắn đều đã ướt sũng nước. Kỳ Y hoảng hốt đẩy hắn ra, đưa tay vuốt lên trán hắn, nụ cười héo hắt có phần tươi tắn hơn:” Ngươi xem, đều ướt cả rồi… Để ta đi chuẩn bị vài ấm lô.”
Nhưng hắn quên ngay cái ý nghĩ kia, hắn muốn khơi dậy dục vọng chìm sâu trong y, cho dù ngay bây giờ, cùng nhau hủy diệt cũng cam lòng.
/12
|