Hôm đó là ngày đầu Thu, trời âm u, gió thổi nhè nhẹ mát rượi như xua tan đi phần nào cái nóng gay gắt của những ngày qua. Vì là cuối tuần nên hai người họ quyết định đến Vincom để thư giãn và mua sắm chút đồ dùng sinh hoạt. Khi tới ngã tư Lý Thường Kiệt – Lê Minh Xuân thì có tai nạn xảy ra: Hàng chục chiếc xe máy từ cả bốn hướng đồng loạt lao lên và đâm sầm vào nhau, rồi xe hơi, xe buýt phía sau lại ủi tới khiến cho khung cảnh ngã tư lúc đó thật hỗn loạn và kinh hoàng.
Những người bị thương được dìu vào lề đường. Những tiếng rên rỉ, than khóc, la ó, những tiếng còi xe inh ỏi hòa quyện với nhau như một bản hòa âm tạp nhạp. An bị bô xe bên cạnh quẹt vào làm phỏng chân, cộng thêm cú ngã ban nãy khiến anh choáng váng. Vài phút trôi qua và anh gượng dậy, đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm bạn gái mình giữa khung cảnh hỗn loạn. Cô ấy ở đằng kia, chảy máu và đang được người ta đưa lên xe… Rồi chợt hông anh nhói đau và anh gục xuống, bất tỉnh.
Đó là chuyện của hai tháng trước. Vào cuối tuần rồi, An tỉnh dậy và được đưa ra khỏi bệnh viện bởi Hon và Đức. Trên đường đi, chứng kiến người đàn ông bị thương đang gọi tên bạn gái mình khiến tâm trí An như bừng tỉnh và nhớ lại vụ tai nạn đã xảy ra. Anh nói “Bạn gái tôi bị bắt cóc” nhưng liền đính chính là có thể không phải vậy. Anh đổ cho Hon vì kể cho anh nghe chuyện về “cô gái trên tivi” bị Hội Tiến Bộ bắt giam nên anh mới buột miệng nói thế thôi. “Có lẽ cô ấy cũng bị thương và đang nằm ở bệnh viện khác thì sao?” An lẩm bẩm.
“Thế anh có nhớ nơi mình gặp nạn không?” Đức hỏi.
“Đường Lý Thường Kiệt, ngã tư ngay góc chợ Tân Bình ấy.”
“Đúng rồi, hai tháng trước báo có đăng vụ đó mà.” Hon nói.
“Cứ cho là cô ấy được đưa vào bệnh viện đi, nhưng còn anh thì sao?” Đức hỏi lại. “Đây là quận 7 đấy! Chỗ anh gặp nạn tôi biết rồi, gần đó có bệnh viện Thống Nhất và xa hơn một chút có bệnh viện Chợ Rẫy mà? Tại sao họ không chuyển anh vào đó mà lại chuyển đi xa đến như vậy?”
“Ý anh là sao?” An nhăn mặt, “Biết đâu Chợ Rẫy hết phòng nên mới chuyển tôi vào đây? Còn Thống Nhất thì thường dành cho cán bộ hay mấy người có tiền nằm thôi mà.”
“Ủa? Có vụ đó nữa hả?” Hon hỏi.
“Được rồi, tôi không muốn tranh cãi với anh nữa.” Đức nhún vai, “Sẵn tiện chúng ta chưa ra khỏi bệnh viện, hãy thử hỏi thăm xem liệu cô ấy có đang nằm ở đây không? Để tôi đi hỏi được rồi, hai người cứ… giữ nguyên thế đi. Bạn gái anh tên là gì?”
“Lan. Yến Lan.”
“Cô ấy có siêu năng lực không?” Hon hỏi.
“Có… Cổ có thể đọc suy nghĩ người khác, nhưng chỉ khi nào có cảm xúc tương tự với họ.”
“Tôi không hiểu?”
An thở dài, “Ờ thì ví dụ như anh đang vui mà cổ cũng thấy vui thì cổ sẽ đọc được suy nghĩ anh. Còn nếu anh vui mà cổ thấy buồn thì không đọc được gì cả. Vậy đó!”
Hon gãi đầu: “À… Nhưng vậy bất tiện quá nhỉ? Lỡ như cần đọc suy nghĩ của ai đó mà không cùng cảm xúc với họ thì coi như thua rồi.”
“Không hẳn, bởi vì cổ cũng không thích đọc suy nghĩ của người khác lắm. Cổ chỉ muốn biết người ta nghĩ sao về cổ thôi. Mà nếu muốn biết người ta nghĩ sao về mình thì một là hỏi trực tiếp, hai là hỏi gián tiếp. Nếu hỏi trực tiếp thì người ta thường né tránh, không nói thẳng vì sợ mích lòng. Còn hỏi gián tiếp thì có thể hỏi trong những dịp họp mặt, ăn uống vui chơi gì đó. Tất nhiên họ vẫn sẽ trả lời tránh né, nhưng do tâm trạng đang vui giống nhau nên cổ sẽ biết được họ đang nghĩ gì ngay.”
“Cũng hay nhỉ. Thế ngoài việc đọc suy nghĩ ra, cổ còn khả năng gì khác không?”
“Tôi không chắc lắm.” An vỗ trán, “Hình như cổ cũng có thể khiến cho người ta thay đổi cảm xúc theo cổ… Tôi không chắc! Trí nhớ của tôi giờ còn mông lung lắm.”
“Như một trò đùa hả?” Hon buột miệng nói.
“Cái gì?”
“À không, anh bị như vậy thì biết trách ai bây giờ đây? Mà thôi, sếp hỏi xong rồi kìa!” Hon chỉ tay về phía Đức. Nhìn vẻ mặt anh thì họ cũng đoán được câu trả lời rồi.
“Anh còn nhớ nhà mình ở đâu không?” Đức hỏi sau khi ba người họ đã xuống tới bãi gửi xe.
“Còn!”
“Vậy Hon sẽ đưa anh về nhà, còn chuyện của Lan thì tính sau vậy.”
“Không cần phiền vậy đâu. Tôi có nhiều bạn lắm!” An đáp cộc lốc rồi khoát tay bảo Hon đi cho mau.
Cho tới một tuần sau đó, Hon ghé qua và báo với Đức là Đội Giải Cứu sẽ gặp mặt vào tối nay.
“Ủa?” Đức ngạc nhiên, “Tôi tưởng ông nói ông bỏ vụ này rồi mà?”
“Không phải tôi. Là An đó, anh ta nói cần chúng ta giúp cứu bạn gái ảnh!”
“Hả?” Đức bật cười, “Vậy ra hắn xác định được cô gái trên tivi chính là Lan thật à?”
“Chín mươi chín phần trăm thôi.” Hon cười theo, “Cả tuần qua ảnh đi khắp các bệnh viện và nhờ vả bạn bè hỏi thăm tin tức về Lan nhưng không có tin gì. Sau đó ảnh bảo tôi nhận diện xem cô gái trên tivi với Lan có phải là một không. Tôi nói là hình ảnh trên tivi khá mờ nhưng thấy kiểu tóc và dáng dấp có vẻ giống đây.”
“Nhưng mà chả phải hắn nói hắn có nhiều bạn lắm sao? Giờ cần thêm chúng ta làm gì? Với lại có chuyện tôi vẫn không hiểu lắm. Năng lực của Lan là đọc suy nghĩ và điều khiển cảm xúc, thôi thì cứ tạm cho là cổ cũng có thể điều khiển ý nghĩ đi, vì dù sao chúng cũng cùng loại năng lực tinh thần. Nhưng làm sao cổ có thể “truyền ý nghĩ” qua tivi và còn điều khiển người khác được?”
Hon đơ người ra. “Tôi không hiểu gì cả. Nhưng sếp vẫn nghĩ là tôi đang bị điều khiển sao?”
“Chúng ta đã nói là không nhắc tới chuyện đó nữa mà! Ông có bị điều khiển hay không thì tự ông biết, tôi là người ngoài cuộc và chỉ thấy ông hành động hơi khác lạ nên mới nghi ngờ thôi.”
“Mấy hôm đó tôi thiếu ngủ với lại căng thẳng công việc nên hơi “tưng tửng” vậy thôi.”
“Cứ cho là vậy đi! Trở lại chuyện đang nói ban nãy, ý của tôi là có thể Lan không bị nhốt một mình. Có thể người bị nhốt chung với cổ có năng lực nào đó liên quan tới sóng truyền hình, và người đó đã đưa Lan lên tivi để phát lời kêu cứu tới mọi người.”
“Nghĩa là Hội Tiến Bộ đang bắt cóc nhiều người siêu năng lực, ý sếp là vậy sao?”
“Đúng vậy. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu là tại sao chúng lại làm vậy? Nếu so sánh với mục tiêu hoạt động của chúng thì việc bắt cóc những người siêu năng lực chả có liên quan gì cả.”
“Không hẳn đâu sếp, sếp nhớ lại mấy lời Khang từng nói xem? Truyền thông và báo chí hằng ngày cứ ra rả thông tin rằng siêu năng lực là tồi tệ, là xấu xa. Người có siêu năng lực thì trước sau gì cũng dùng năng lực làm mấy chuyện bậy bạ… Những lời này vô tình đã khiến cho xã hội thù ghét siêu năng lực và khiến chúng ta bị xa lánh, bị cách ly. Giả sử Hội Tiến Bộ tin theo những lời đó thì sao? Mục đích của chúng là muốn cho xã hội phát triển hơn, biết đâu chúng tin rằng nếu “loại bỏ” siêu năng lực thì sẽ khiến xã hội tốt hơn chăng?”
Đức im lặng một lúc rồi nói: “Giả thuyết đó cũng có lý, nhưng có vẻ hơi cực đoan thái quá chăng? Ông nhìn xem, trong ngân hàng nhỏ thế này đã có tới bốn người có siêu năng lực rồi, tính luôn cả ngài Kim ấy. Thành phố hiện có năm triệu dân thì số người có siêu năng lực sẽ là bao nhiêu? Rồi cả quốc gia này nữa? Còn chưa kể là những Thành Viên Cấp Cao cũng có siêu năng lực vậy, nên giả thuyết “loại bỏ” siêu năng lực không hợp lí cho lắm.”
Hon vò đầu, bứt tóc: “Ái chà, khó quá nhỉ? Thôi thì đợi tối nay rồi bàn tính tiếp cũng được.”
Đức gật đầu, “Mà khoan, ông nói là cả Đội Giải Cứu nghĩa là sẽ có Thái và…”
“Ngọc.” Hon mỉm cười ẩn ý nhìn Đức rồi bỏ ra ngoài.
Sáu giờ chiều, Đức đóng cửa ngân hàng và cùng Hon qua quận 5, đến trước một căn nhà ba tầng khang trang. An mở cửa mời họ vào với một thái độ niềm nở khác hẳn lần gặp trước: “Để xe bên này. Họ tới hết rồi. Trong nhà bếp có cơm chiên, mì xào, đùi gà, và chả giò đấy. Nước ngọt trong tủ lạnh. Sau khi lấy thức ăn rồi thì lên thẳng sân thượng nhé.”
“Ngon vậy? Bàn chuyện trên sân thượng à?” Hon nói.
“Tại tôi thấy phòng khách hơi nhỏ, sợ mọi người sẽ thấy tù túng…”
“Chắc hẳn đông người lắm đây.” – Đức thầm nghĩ và liếc nhìn phòng khách: đúng là nó có vẻ hơi chật chội thật. Bên trái căn phòng, dựa vào tường để một bộ sofa lớn màu cà phê sữa, cạnh đó là một cái bàn nhỏ. Phía đối diện bộ ghế là một cái tủ lớn màu nâu, trên đầu tủ để cái tivi 72 inch, đầu đĩa, dàn loa và vài bộ dĩa ca nhạc, phim ảnh. Qua khỏi phòng khách là cầu thang, rồi toilet và nhà bếp.
Hon múc đầy cơm chiên vào tô của mình, bỏ thêm hai cái đùi gà và bốn cuốn chả giò. Trong khi Đức lấy một nửa cơm chiên và nửa mì xào cho vào dĩa, thêm một cái đùi gà và hai cuốn chả giò. Mỗi người lấy một lon nước ngọt và đi lên sân thượng. Ở đó có kê sẵn hai cái bàn lớn hình chữ nhật, quanh bàn có sáu người đang vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
“Tới trễ vậy mày?” Thái lên tiếng trước. Hon nhún vai đáp lại vài câu.
“Anh Đức.”Được nghe giọng nói ngọt ngào của Ngọc lần nữa khiến tim Đức đập thình thịch. Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô và rồi quay sang chào ba người bạn của An. Họ gồm hai nữ, một nam:
Cô gái ngồi góc trái với làn da sẫm, thân hình thon thả, tóc dài quá lưng tên là Duyên. Cặp mắt mơ màng của cô ẩn sau cặp kính gọng đen đang ngước nhìn lơ đễnh lên bầu trời đầy sao. Cô là một trong số những bạn thân của Lan từ hồi học cao đẳng tới giờ. Năng lực của cô là khiến cho những vật bằng giấy nằm trong tầm mắt mình bốc cháy chỉ với một cái búng tay.
Ngồi cạnh Duyên là một cô gái có làn da trắng và thân hình hơi mũm mĩm. Cô ta mặc áo hồng, tóc buộc nơ hồng và vòng tay cũng màu hồng nốt. Cô tên Lê Hương và là bạn của An (không hẳn là thân) với khả năng tạo ảo giác: Khi cô nói ra những từ như “béo”, “mập”, “phì nộn”,.. nói chung là những từ miệt thị vóc dáng và nhằm vào một đối tượng nào đó (bằng cách đặt câu, ví dụ như: “Anh áo xanh hôm nay nhìn béo thế” thì chỉ người nào là đàn ông, còn trẻ và bận áo xanh mới trúng ảo giác). Người gặp ảo giác sẽ cảm thấy cơ thể của họ phát phì ra, tay chân trở nên lóng ngóng, vụng về, chậm chạp.
Người thanh niên còn lại tên là Thịnh. Anh ta có mái tóc chải chuốt, thân hình lực lưỡng, mang kính gọng đen, đeo đồng hồ hiệu, chân đi giày bốt. Anh ta là bạn của An (dễ nhận ra bởi thái độ khinh khỉnh và có chút ngạo mạn y như An vậy). Gọi khả năng của mình là “The sound of silence” (Âm thanh của sự yên lặng - tên của một bài hát), tiếng sáo của anh ta có thể làm người khác gặp phải những triệu chứng từ ù tai tới điếc đặc. Anh tự giải thích rằng do bản thân rất mê sáo nhưng tập ở nhà thì bị ba mẹ mắng, ra công viên tập thì bị người khác chê cười nên bản thân đâm hận mà phát sinh được năng lực này.
“Tôi tưởng anh nói anh có nhiều bạn lắm mà?” Đức hỏi An, “Rốt cuộc chỉ có ba người này thôi sao?”
An nhún vai: “Thì đúng là tôi có nhiều bạn lắm, nhưng đa số họ có công ăn việc làm, có gia đình và cũng có chút… danh tiếng. Nên khi nghe tới chuyện phải đi đánh nhau với tổ chức nào đó để cứu Lan thì họ ngại không dám tham gia, cũng dễ hiểu mà. Tuy nhiên họ không tham gia cách này thì tôi vẫn có thể khiến họ tham gia cách khác. Tính tôi sòng phẳng lắm, không thích nợ ai và cũng không thích người ta nợ mình. Đợi một tí nhé…” Nói rồi An bỏ vào trong nhà và quay lại với một thùng hồ sơ.
Anh ta để nó lên giữa bàn, bảo mọi người chia đều mớ hồ sơ ra. Khi nào xem xong phần của mình thì đổi với người khác. Thế là họ chia nhau mỗi người được năm, sáu tập hồ sơ. Mỗi tập hồ sơ chỉ có hai, ba trang giấy, ghi chép thông tin cá nhân của một người nào đó. “Mấy người này là ai đây?” Thịnh hỏi.
“Nạn nhân của Hội Tiến Bộ đấy!”
“Cái gì?” Cả Đức và Hon cùng thốt lên đầy ngạc nhiên khiến những người khác quay lại nhìn họ.
“Có lẽ thôi.” An nhún vai, “Nhưng đây là những vụ tai nạn kì lạ đã xảy ra trong suốt bốn tháng qua. Và tuyệt nhiên không có vụ nào được đăng lên báo hay lên truyền hình, thậm chí Facebook cũng không nhắc tới nữa. Mọi người nghĩ xem tại sao?”
Không ai nói gì. Rồi Thịnh lên tiếng: “Hay mọi người thử nói về hồ sơ mà mình đang cầm xem? Vụ của tôi là nổ bình ga làm chết bốn người trong nhà, cơ thể họ tan nát đến không nhận diện được.”
“Của tôi là em học sinh vào rừng chơi bị ai đó bắn nhầm. Xuyên đầu…” Lê Hương run run nói.
“Vụ của tôi là chủ shop quần áo chết vì ngạt thở trong đám cháy.” Duyên tiếp lời.
“Của tôi là về một bà nội trợ, hôm đó đang đứng chờ tàu hỏa tới thì bỗng dưng tắt máy, xuống xe rồi lao đầu vào. Do tàu đang đi với tốc độ cao nên không cứu kịp…” Đức chắc lưỡi.
“Của Ngọc là một ông chú đang đổ xăng mà xui xẻo sao xăng văng trúng quần áo rồi bắt lửa cháy khét.”
“Của tôi là ông thợ mộc bị té vào lưỡi cưa trong lúc làm việc. Nghe có vẻ giống cái phim kinh dị gì đó mà chết từng người một ấy?”
“Final Destination hả?” Duyên đáp.
Không kịp để Thái trả lời, Hon nói luôn: “Còn của tôi là một vụ xe hơi tự phát nổ, người trong xe nát tan luôn. Thôi chúng tôi chịu thua đó anh An, mau nói ra đi.”
“Từ từ nào.” An lật hồ sơ của mình ra, “Vụ của tôi là một người đi hành hương và lạc trên núi. Đến khi người ta tìm ra thì đã chết lâu rồi. Ủa sao kì vậy nè?”
“Trời đất! Tôi tưởng anh đọc qua mớ tài liệu này rồi chứ?” Hon bật cười.
“Tôi chỉ mới đọc lướt thôi, không ngờ lại lòi ra vụ lạ lùng như vầy. Thật ra thì những hồ sơ này do tôi nhờ vả bạn mình thu thập về đây. Như tôi đã nói là họ cũng có chút danh tiếng nên việc có được các thông tin này không khó lắm. Chúng được góp nhặt từ người thân, người quen biết các nạn nhân và thậm chí những người đã chứng kiến tai nạn nữa. Đã được xác nhận từ phía gia đình là tất cả họ (nạn nhân) đều có siêu năng lực.”
An vừa kết thúc câu nói thì một cảm giác nặng nề liền xuất hiện. “Vậy là giả thuyết của tôi đúng sao? Hội Tiến Bộ thật sự đang lùng bắt, giết những người có siêu năng lực sao?” Hon nói.
“Nhưng tôi nghe nói là trong bọn chúng cũng có những kẻ có siêu năng lực mà? Giết chóc như vậy có lợi gì cho chúng?” Thịnh hỏi.
“Có lẽ bọn nó muốn trở thành những người duy nhất có siêu năng lực chăng?” Thái nói và Duyên liền phản bác lại: “Thế thì phải giết bao nhiêu người cho đủ? Ở đây thôi đã có bảy người rồi, cả thành phố lớn thế này cũng phải có cả trăm ngàn, cả triệu người có năng lực ấy chứ?”
“Liệu có khi nào những người này đã dùng năng lực sai mục đích nên bị giết không?” Ngọc hỏi.
“Có lý đó, Ngọc!” Đức kêu lên, “Chúng ta đều biết xã hội này thù ghét siêu năng lực vì một lí do nào đó mà tôi không hiểu nỗi. Vậy nên nếu có người siêu năng lực nào bị giết một cách bí ẩn thì báo chí sẽ chẳng làm rùm beng lên để kêu gọi công lý cho người đó làm chi. Theo giả thuyết của Ngọc thì những nạn nhân này có thể đã sử dụng năng lực sai mục đích, và điều đó đã ảnh hưởng tới xã hội không ít thì nhiều. Nếu mục tiêu của Hội Tiến Bộ là muốn phát triển xã hội, thì có thể họ coi những người kia là “nhân tố” cản đường, cản trở sự tiến bộ, và vì thế cần phải bị thủ tiêu.”
“Đổ lỗi.” Thịnh nói.
“Sao cơ?” Đức hỏi lại.
“Anh nói anh không hiểu vì sao xã hội lại thù ghét siêu năng lực, theo tôi thì đó là để đổ lỗi. Cũng giống như người ta đổ cho game là thứ khiến cho học sinh trở nên bạo lực, học hành sa sút vậy đó. Vậy còn yếu tố gia đình, nhà trường và xã hội thì sao? Cha mẹ không quản lý được con, không chăm lo cho nó nên nó mới sa đà vào game. Trường học thì buồn chán và áp lực thi cử, xã hội thì lên tiếng chỉ trích khiến nó càng căm hận hơn, rốt cuộc càng lún sâu vào vũng lầy không lối thoát. Ở đây cũng vậy, tình trạng xã hội bất ổn là bởi nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng họ không muốn nhận trách nhiệm nên mới tìm một “con tốt thí mạng”, đó chính là những người siêu năng lực chúng ta. Đổ lỗi cho chúng ta rồi thì lương tâm của họ sẽ thấy nhẹ nhàng, thanh thản hơn, chắc vậy.”
“Còn điểm này nữa anh Đức à.” An nói, “Anh nói là nếu một người siêu năng lực bị giết một cách bí ẩn thì báo chí sẽ không làm rùm beng lên à? Không đâu, ngược lại thì đúng hơn! Báo chí vốn đã thích nhồi nhét vào đầu dân chúng sự thù ghét với siêu năng lực thì họ sẽ không ngại lợi dụng cái chết của người đó để làm “thỏa mãn” dân chúng. Đồng thời cũng để răn đe những người khác, kiểu như: Đừng tùy tiện khoe năng lực ra nếu không muốn bị giết giống như thằng này chẳng hạn.”
“Nghe bất nhẫn quá!” Duyên nói, “Dẫu những người này có thực sự dùng năng lực sai mục đích đi chăng nữa thì giết họ là quá tàn nhẫn rồi, giờ lại còn đem cái chết của họ ra giễu cợt sao?”
“Đời là thế mà!” Thái nói, “Như người ta hay nói người mình biết thương yêu, đùm bọc lẫn nhau gì gì đó. Nhưng ra đường toàn thấy lừa gạt, hãm hại nhau không còn gì?”
“Thôi đừng nói nữa!” Lê Hương kêu lên. Nhưng những người khác như chả thèm để ý mà tiếp tục nêu lên quan điểm của mình. Cuộc tranh luận với chủ đề “nạn nhân của Hội Tiến Bộ” đã chuyển sang “tình hình xã hội hiện tại” từ lúc nào không hay. Ban đầu An cảm thấy có hơi bực mình vì cuộc tranh luận đã đi quá xa, nhưng rồi nghĩ lại là mình đang cần những người này giúp cứu Lan nên thôi, đừng làm mích lòng họ. Hơn nữa, những thông tin có được hiện giờ vẫn còn quá mơ hồ nên nếu có bàn luận nữa thì “lạc đề” là chuyện sớm muộn thôi.
Thế là An đứng dậy, vươn vai vài cái, nói là ngồi lâu nên thấy hơi tê chân, bảo mọi người cứ tiếp tục đi, đừng để ý tới anh làm chi. Lững thững cầm lon nước đi tới một góc của ban công, An chống tay lên bờ tường và thở dài. Nhìn những chậu hoa đã úa tàn vì không ai chăm sóc vài tháng qua, lòng anh cảm thấy có chút nuối tiếc. Rồi anh nhìn xuống con đường bên dưới và thấy vài chiếc xe lướt qua. Ở góc phố có đám trẻ con đang chơi đùa trước ánh đèn từ tiệm tạp hóa, tiếng cười đùa của chúng vang vọng khắp nơi. Còn góc đường bên đây, đèn đường có vẻ sắp hư rồi hay sao mà cứ phát ra ánh sáng chập chờn. Cạnh đó vài mét là một chiếc xe van mini. Nó hiệu gì nhỉ? Hình như là Suzuki thì phải…
Và An giật mình! Giờ anh mới nhớ ra là đã thấy chiếc xe đậu ở đó từ ba, bốn tiếng trước rồi. Dưới ánh đèn chập chờn, An thấy dòng chữ “EMS” ở bên hông xe, vậy ra nó là xe giao thư. Lúc này trong đầu anh liền đặt ra hai giả thuyết: Đầu tiên, đó chỉ là chiếc xe giao thư bình thường, nhưng hiện tại đã gần tám giờ tối rồi thì còn thư từ gì nữa? Với lại chỉ giao thư cho khu này thôi mà ba, bốn tiếng chưa xong là sao?
Giả thuyết thứ hai, có thể chủ căn nhà đối diện là tài xế của chiếc xe. Có thể hôm nay người đó không đi làm nên chiếc xe đã đậu ở đây cả ngày mà An không biết đó thôi. Nhưng khoan đã, EMS là công ty lớn nên việc tài xế tự đem xe công ty về nhà hình như không đúng lắm.
Trừ phi, chiếc xe này đậu ở đây vì mục đích khác.
“Ê! Đám mây kia nhìn lạ quá!” Duyên chợt kêu lên. Vài người liền ngước nhìn theo hướng cô chỉ và thấy một vật đen xì đang chuyển động qua lại, chao đảo giữa màn đêm. Thịnh nheo mắt nhìn thấy ánh sáng lóe ra từ vật đó và nhận ra ngay: “Đó không phải mây đâu! Là drone đấy!”
“Thái! Trói nó lại! Lôi nó xuống!” An kêu lên.
“Đợi một chút!” Thái lúi cúi tháo dây nịt của mình ra nhưng Đức đã nhanh tay ném cà vạt sang cho anh. Thái duỗi tay về trước, chiếc cà vạt bay tới và như một con rắn, nó lập tức siết chặt lấy cái flycam lại. Liền sau đó Hon cũng ném cà vạt và dây nịt của mình ra để trợ giúp thêm.
Lúc này mấy cô gái vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra; Lê Hương thì cứ léo nhéo mãi bên tai khiến Thịnh bực mình gắt lên: “Nó là dụng cụ để theo dõi. Có ai đó đang theo dõi chúng ta!”
“Lỡ đâu có ai điều khiển nó bay nhầm thì sao?” Hương hỏi lại.
“Nhầm sao được? Nó mang lớp ngụy trang nhìn như đám mây thế kia mà!”
“Chiếc xe!” An xoay người lại nhìn xuống dưới. “Người điều khiển nó ngồi trong chiếc xe màu cam bên kia đường!” Vừa dứt lời thì Hon đã lao vội xuống cầu thang, và Đức thì ở ngay phía sau.
“Sếp! Dừng thời gian lại mau!” Hon nói trong tiếng thở gấp.
“Vẫn chưa học được!” Đức vừa dứt lời thì Hon đã biến mất khỏi tầm mắt anh. Xuống tới nhà dưới, anh thấy cửa trước đã mở toang. Ra tới đường thì không còn thấy chiếc xe đâu nữa. “Nó chạy hướng đó!” An ở trên sân thượng la lên và chỉ tay loạn xạ.
Đức nhắm mắt, hít một hơi dài và nhăn mặt lại, gồng mình lên. Bắt chước Goku sắp lên trạng thái siêu Saiyan, anh nghĩ rằng biết đâu mình cũng có thể Dừng Thời Gian theo cách này. Người anh run lên bần bật một lúc tới khi nghe giọng nói buồn bã của Hon: “Sếp, đủ rồi. Nó chạy thoát rồi.”
Họ quay trở lại sân thượng, lúc này chiếc flycam đã bị kéo xuống và bị quấn chặt bởi hai cái cà vạt, hai sợi dây nịt và mấy lớp dây dù màu đỏ. “Không kịp à?” Thái hỏi và Hon lắc đầu: “Thật ra tôi đã nghĩ tới chuyện quăng điện thoại của mình vào trong xe qua cửa sau, sau đó sẽ nhờ định vị để tìm chiếc xe. Nhưng rồi tôi thấy có người ngồi ở phía sau, đúng là người điều khiển chiếc drone như An nói. Nếu tôi quăng điện thoại vào thì hắn sẽ biết và quăng trở ra, thế cũng như không.”
“Nhưng lỡ hắn không để ý thì sao? Lúc đó hắn chỉ lo chiếc flycam bị cướp mất thôi mà.” Thịnh nói.
“Và mày sợ hư cái điện thoại “cùi bắp” của mình nên không dám quăng nó đi phải không? Thử một lần cũng có sao đâu chứ?” Thái nói.
Hon cúi gằm mặt buồn hiu, An lại vỗ vai anh: “Không sao, anh đã cố rồi! Phải chi trong chúng ta có ai biết bay thì tốt quá…”
“Hoặc dừng thời gian lại.” Thái nói bóng gió, “Nhưng Hon, mày có ghi lại được biển số xe không?”
“Có chứ!”
“Vậy mau viết ra giấy cho khỏi quên đi! Bây giờ đã có chiếc flycam và cả biển số xe, việc truy tìm ra chủ nhân của chúng chỉ là chuyện nay mai thôi phải không?”
“Không hẳn.” Thịnh nói, “Biết đâu chúng xài biển số giả thì sao? Còn về chiếc drone, chúng ta có thể tháo thẻ nhớ ra và xem nó đã quay được những gì. Còn nếu muốn truy ra nguồn gốc của nó có vẻ hơi khó, tôi có thể nhờ vài người bạn nhưng cũng đừng hy vọng gì nhiều.”
Phải mất vài phút để họ tháo thẻ nhớ trên chiếc drone và chuyển nó sang máy tính. Ngoài đoạn video dài hơn một tiếng quay lại buổi gặp mặt trên sân thượng của Đội Giải Cứu thì còn một đoạn video ngắn khoảng hai phút quay lại cảnh “bay thử” chiếc drone trong một không gian nhìn khá giống nhà kho. Thịnh liền tra cứu về nhà kho EMS để so sánh thì thấy quả là có sự trùng khớp.
“Vậy ra trụ sở của Hội Tiến Bộ ở kho EMS sao?” Duyên hỏi, “Lan cũng bị nhốt ở đó luôn à?”
“Có thể. Mà cũng có thể không.” An lắc đầu, “Trong thành phố chỉ có duy nhất một nhà kho EMS nằm bên quận Tân Bình, gần sân bay thôi.”
Đức liền nói tiếp: “Tôi có một giả thuyết về năng lực của Lan và nghĩ rằng có thể cô ấy đang bị giam chung với một người nào đó có năng lực liên quan tới sóng tín hiệu, nhờ vậy mà Lan mới có thể “xâm nhập” qua truyền hình và phát đi lời kêu cứu được. Nhưng theo tôi biết thì sóng tín hiệu có thể bị phản hồi bởi thân máy bay nên những khu gần sân bay thường có tín hiệu di động, wifi và truyền hình yếu hơn những nơi khác. Nếu vậy thì có thể Lan không bị nhốt ở đó, vì nếu tín hiệu truyền hình yếu như vậy thì làm sao họ chắc rằng lời nhắn có thể đến được người nào chứ?”
“Nhưng tôi đã nhận được lời nhắn còn gì?” Hon kêu lên, “Với lại lần nào nhận được lời nhắn của Lan thì tivi cũng luôn chập chờn nhiễu sóng đó thôi. Biết đâu họ bị giam ở đó thật thì sao?”
Đức tranh cãi với Hon thêm vài câu rồi bảo nên để An quyết định xem sao. An nhìn mọi người một lúc rồi nói: “Nếu không thử thì không biết được. Thôi thì chúng ta sẽ đi thám thính tình hình trước rồi có gì tính tiếp. Đi ngay bây giờ!”
Mọi người bắt đầu xôn xao lên, Thái bèn nói với giọng bỡn cợt: “Mấy cô gái không cần đi theo đâu, cả anh Đức nữa.”
“Tại sao chứ? Anh coi thường chúng tôi à?” Duyên bực tức nói.
“Không phải thế, tôi nào có dám coi thường mấy cô. Nhưng đây chỉ là nhiệm vụ thám thính nên không cần nhiều người làm gì, đi đông dễ bị lộ lắm. Còn phần anh Đức thì anh vẫn chưa biết cách dừng thời gian nên có đi chung chắc cũng không giúp ích được gì đâu.”
“Thôi đi Thái!” Hon kêu lên, “Thật ra thì sếp vẫn có thể ngừng thời gian nhưng chỉ khi nào cơ thể ổng mệt mỏi thôi, nó giống như một cơ chế tự động của cơ thể vậy.”
“Vậy à?” Thịnh nói, “Vậy anh Đức cứ đi cùng với chúng tôi, năng lực của anh và Hon rất có ích trong trường hợp bị bao vây đấy. An, nhà có thuốc ngủ không? Không có thì lát ghé qua nhà thuốc mua cũng được. Chúng ta cũng cần mua thêm vài cây kềm cát sắt, xà beng…”
Nói xong thì đám đàn ông bắt đầu lục tục chuẩn bị đồ đạc cần thiết. An sau đó phải mất hơn mười lăm phút thuyết phục các cô gái ra về nhưng họ nhất quyết không chịu. Cuối cùng anh giao chìa khóa nhà cho Duyên và nói rằng nếu tới nửa đêm mà không thấy ai quay lại hay gọi điện gì thì các cô hãy khóa cửa và ra về ngay. Vì sự an toàn của các cô thôi!
Chín giờ ba mươi, năm người đến được đường Ba Vì và khá vất vả để tìm chỗ đậu xe. Mãi một lúc họ mới chọn được một căn nhà đã tắt đèn, cách kho EMS khoảng một trăm mét. Sau đó họ tranh cãi về việc nên để một người ở lại giữ xe vì nếu đậu khơi khơi như vậy lỡ mất thì sao? Cuối cùng Đức đành nhận trách nhiệm đó vì An bảo rằng giả sử Lan đang bị giam giữ tại đây thì anh có nhiệm vụ “nhận diện” xem người đó có thật là Lan hay chỉ là một kẻ biến hình mạo danh nào đó.
“Thuốc ngủ thường mất khoảng ba mươi tới sáu chục phút mới có tác dụng. Cũng không biết chúng tôi sẽ vào đó bao lâu. Nên để an toàn, khi chúng tôi vào đó khoảng mười phút rồi anh hãy uống nhé.” Thịnh dặn dò Đức. “Cơ thể anh sẽ bắt đầu thấy mệt mỏi, có buồn ngủ cũng phải cố gượng lên. Nếu ba mươi phút sau chúng tôi chưa trở ra thì anh dừng thời gian và xông vào ngay, được chứ?”
“Được!” Đức cười trừ, “Mọi người nhớ cẩn thận đấy!”
“Yên tâm đi sếp.” Hon vỗ vai Đức rồi cùng ba người kia men theo bờ tường tới gần nhà kho. Thịnh đi đầu và mang theo cây sáo; theo sau là An mang hai cái đèn pin cùng một cây xà beng; Thái thì cầm cuộn dây thừng và một cây xà beng khác, cuối cùng là Hon tay cầm hai cây kềm cắt sắt.
Cổng vào nhà kho là loại cổng xếp inox tự động, trông khá thấp nên có thể leo vào dễ dàng. Hon đề nghị để mình leo vào trước rồi chạy qua mở cánh cửa sắt nhỏ cạnh phòng bảo vệ, mọi người sau đó sẽ cúi thấp người, bò từ từ vào để ông ta không để ý. Thịnh quan sát cánh cửa một lúc rồi nói rằng nó đang bị khóa nên Hon sẽ phải gỡ chốt để mở cửa, mà như thế sẽ đánh động ông bảo vệ mất.
“Mọi người bịt tai lại và lầm bầm trong miệng để át tiếng sáo của tôi đi, nhưng đừng nói to quá kẻo ông bảo vệ để ý, nhớ ra hiệu cho Đức biết nữa.”
Nói xong, Thịnh tiến lại gần cánh cửa sắt, cẩn thận quan sát xung quanh rồi đưa cây sáo lên và thổi một đoạn nhạc. Xong anh quay lại chỗ Hon và thì thầm vài câu. Hon gật đầu và Biến Mất. Vài phút sau, họ nghe có âm thanh gì đó phát ra từ bên trong, rồi có tiếng cửa mở và Hon Xuất Hiện lại:
“Vào đi, ông bảo vệ ngủ mất tiêu rồi.”
“Vậy là toi công thổi sáo nhỉ?” Thái nói. Thịnh lườm anh một cái rồi đi vào trong. Lúc băng qua phòng bảo vệ, họ thấy ông bảo vệ đầu gục trên bàn, tay thòng xuống đất, cạnh đó có lon nước bị đổ và điếu thuốc còn cháy dở. “Hon, không phải mày đánh chết ổng rồi chứ?”
“Không phải tao, lúc tao leo vô là ổng đã như vậy rồi.”
“Yên lặng!” Thịnh lên tiếng, “Có lẽ ổng ngủ quên thôi. Bây giờ chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”
Qua khỏi cổng bảo an là một khoảng sân nhỏ rồi đến một tòa nhà hai tầng. Trên cánh cửa kính ra vào có treo tấm bảng “Trung tâm dịch vụ khách hàng ” và giờ làm việc. “Tầng này chắc là để tiếp khách tới gửi hàng và nhận hàng. Còn tầng trên chắc toàn là phòng làm việc và lưu trữ hồ sơ thôi. Không đời nào chúng nhốt Lan trong đây đâu.” An nói.
Phía bên phải của tòa nhà, gần bức tường ngăn cách EMS với công ty bên cạnh là bãi đậu xe máy. Dãy nhà kho và bãi đậu xe chở hàng nằm bên trái và phía sau tòa nhà. Họ men theo con đường rộng lớn được che bởi mái tôn phía trên, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Hai cái đèn pin do An và Hon mỗi người cầm một cái, trong khi Thịnh và Thái thì cầm chắc “vũ khí” của riêng mình.
“Kiểm tra ở đây trước!” An chỉ vào một cánh cửa cuốn thuộc về dãy nhà nằm bên trái tòa nhà Trung Tâm Dịch Vụ Khách Hàng. Mất khoảng vài phút để cắt khóa và nâng cửa lên, bên trong là một không gian rộng lớn với những gói hàng nhỏ được chất thành đống dựa vào tường, những kiện hàng lớn được xếp chồng lên nhau và để bừa bãi khắp mặt đất. Cách vài mét lại có một cái quạt lớn gắn trên tường và có nhiều ô cửa sổ nên cảm giác cũng không ngột ngạt, tù túng cho lắm.
Bên dưới các ô cửa sổ là bảng phân công công việc, bảng thông báo và bảng có dán hình những “Bưu tá tận tụy”. Phía dưới các tấm bảng là những chiếc bàn làm việc bằng thiết, trên bàn để giấy tờ, bút viết và những vật dụng văn phòng khác. Dãy nhà có hai tầng nên họ mất khoảng mười lăm phút mới kiểm tra xong, và không thấy gì khả nghi cả.
Rời khỏi dãy nhà, họ tiếp tục men theo con đường lớn xuống bãi đậu xe phía sau để tìm chiếc xe đã theo dõi họ trước đó (Hon có ghi lại biển số xe), nhưng rốt cuộc cũng không tìm được. Đúng như lời Thịnh nói, có lẽ chúng đã dùng biển số giả để đề phòng bị truy ra.
“Còn mỗi dãy nhà kho này, kiểm tra luôn cho rồi đi!” An nói với giọng chán nản.
Vào bên trong rồi thì họ thấy dãy nhà này cũng chả khác mấy so với dãy nhà họ vừa kiểm tra ban nãy: Cũng có hai tầng, có nhiều ô cửa sổ, bàn làm việc của nhân viên cùng một kiểu và đặt sát nhau. Hon đếm được cứ cách hai cây cột là để được năm cái bàn, tổng cộng dọc theo bờ tường để được mười lăm cái như thế, đó là tầng một. Nhưng khi lên tới tầng hai thì anh chỉ đếm được có mười bốn cái bàn mà thôi.
“Đúng vậy thật!” Thịnh nói sau khi đếm xong, “Theo tôi biết thì cấu trúc tòa nhà phải đồng nhất từ trên xuống nên không thể có sự sai lệch khoảng cách giữa hai cây cột được. Nhưng mọi người hãy nhìn xem, từ cây cột này tới cuối phòng chỉ để có bốn cái bàn thôi.”
An tiến lại bức tường phía cuối và gõ lên đó vài cái, những người khác cũng làm theo và lập tức nhận ra đây không phải là một bức tường được xây bằng gạch, nó giống như được làm bằng gỗ hơn.
“Phía sau tấm gỗ này chính là khoảng không bị che khuất, nó là một căn phòng, một căn phòng bí mật!” Thịnh kêu lên, “Căn phòng có chiều dài bằng bề ngang của dãy nhà và chiều rộng cỡ cái bàn. Nhưng cửa ra vào ở đâu nhỉ?”
Cả bốn người cùng rờ rẫm và thử đẩy “bức tường gỗ” thì thấy nó hơi chuyển động. An nói rằng khi áp sát tai vào tấm gỗ thì nghe như bên trong có tiếng thở.
“Tôi hiểu rồi!” Thịnh nói, “Nó giống như nguyên tắc chơi bập bênh vậy, khi một bên hạ xuống thì bên còn lại sẽ nâng lên. Nếu chúng ta đẩy cho một bên “bức tường” này vào sâu bên trong thì đầu bên kia sẽ tự hướng ra ngoài, tạo thành một khoảng không đủ lách người qua.”
Họ chọn góc bên phải “bức tường” và ra sức đẩy thật mạnh. “Nó nhúc nhích rồi kìa, mà hình như có cái gì chặn lại phía sau thì phải.” Hon nói.
Họ cố đẩy mạnh hơn nữa và nghe có vật gì rơi xuống, ở phía sau tấm gỗ.
Một ánh chớp lóe lên. Rồi cả căn phòng nổ tung!
Những người bị thương được dìu vào lề đường. Những tiếng rên rỉ, than khóc, la ó, những tiếng còi xe inh ỏi hòa quyện với nhau như một bản hòa âm tạp nhạp. An bị bô xe bên cạnh quẹt vào làm phỏng chân, cộng thêm cú ngã ban nãy khiến anh choáng váng. Vài phút trôi qua và anh gượng dậy, đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm bạn gái mình giữa khung cảnh hỗn loạn. Cô ấy ở đằng kia, chảy máu và đang được người ta đưa lên xe… Rồi chợt hông anh nhói đau và anh gục xuống, bất tỉnh.
Đó là chuyện của hai tháng trước. Vào cuối tuần rồi, An tỉnh dậy và được đưa ra khỏi bệnh viện bởi Hon và Đức. Trên đường đi, chứng kiến người đàn ông bị thương đang gọi tên bạn gái mình khiến tâm trí An như bừng tỉnh và nhớ lại vụ tai nạn đã xảy ra. Anh nói “Bạn gái tôi bị bắt cóc” nhưng liền đính chính là có thể không phải vậy. Anh đổ cho Hon vì kể cho anh nghe chuyện về “cô gái trên tivi” bị Hội Tiến Bộ bắt giam nên anh mới buột miệng nói thế thôi. “Có lẽ cô ấy cũng bị thương và đang nằm ở bệnh viện khác thì sao?” An lẩm bẩm.
“Thế anh có nhớ nơi mình gặp nạn không?” Đức hỏi.
“Đường Lý Thường Kiệt, ngã tư ngay góc chợ Tân Bình ấy.”
“Đúng rồi, hai tháng trước báo có đăng vụ đó mà.” Hon nói.
“Cứ cho là cô ấy được đưa vào bệnh viện đi, nhưng còn anh thì sao?” Đức hỏi lại. “Đây là quận 7 đấy! Chỗ anh gặp nạn tôi biết rồi, gần đó có bệnh viện Thống Nhất và xa hơn một chút có bệnh viện Chợ Rẫy mà? Tại sao họ không chuyển anh vào đó mà lại chuyển đi xa đến như vậy?”
“Ý anh là sao?” An nhăn mặt, “Biết đâu Chợ Rẫy hết phòng nên mới chuyển tôi vào đây? Còn Thống Nhất thì thường dành cho cán bộ hay mấy người có tiền nằm thôi mà.”
“Ủa? Có vụ đó nữa hả?” Hon hỏi.
“Được rồi, tôi không muốn tranh cãi với anh nữa.” Đức nhún vai, “Sẵn tiện chúng ta chưa ra khỏi bệnh viện, hãy thử hỏi thăm xem liệu cô ấy có đang nằm ở đây không? Để tôi đi hỏi được rồi, hai người cứ… giữ nguyên thế đi. Bạn gái anh tên là gì?”
“Lan. Yến Lan.”
“Cô ấy có siêu năng lực không?” Hon hỏi.
“Có… Cổ có thể đọc suy nghĩ người khác, nhưng chỉ khi nào có cảm xúc tương tự với họ.”
“Tôi không hiểu?”
An thở dài, “Ờ thì ví dụ như anh đang vui mà cổ cũng thấy vui thì cổ sẽ đọc được suy nghĩ anh. Còn nếu anh vui mà cổ thấy buồn thì không đọc được gì cả. Vậy đó!”
Hon gãi đầu: “À… Nhưng vậy bất tiện quá nhỉ? Lỡ như cần đọc suy nghĩ của ai đó mà không cùng cảm xúc với họ thì coi như thua rồi.”
“Không hẳn, bởi vì cổ cũng không thích đọc suy nghĩ của người khác lắm. Cổ chỉ muốn biết người ta nghĩ sao về cổ thôi. Mà nếu muốn biết người ta nghĩ sao về mình thì một là hỏi trực tiếp, hai là hỏi gián tiếp. Nếu hỏi trực tiếp thì người ta thường né tránh, không nói thẳng vì sợ mích lòng. Còn hỏi gián tiếp thì có thể hỏi trong những dịp họp mặt, ăn uống vui chơi gì đó. Tất nhiên họ vẫn sẽ trả lời tránh né, nhưng do tâm trạng đang vui giống nhau nên cổ sẽ biết được họ đang nghĩ gì ngay.”
“Cũng hay nhỉ. Thế ngoài việc đọc suy nghĩ ra, cổ còn khả năng gì khác không?”
“Tôi không chắc lắm.” An vỗ trán, “Hình như cổ cũng có thể khiến cho người ta thay đổi cảm xúc theo cổ… Tôi không chắc! Trí nhớ của tôi giờ còn mông lung lắm.”
“Như một trò đùa hả?” Hon buột miệng nói.
“Cái gì?”
“À không, anh bị như vậy thì biết trách ai bây giờ đây? Mà thôi, sếp hỏi xong rồi kìa!” Hon chỉ tay về phía Đức. Nhìn vẻ mặt anh thì họ cũng đoán được câu trả lời rồi.
“Anh còn nhớ nhà mình ở đâu không?” Đức hỏi sau khi ba người họ đã xuống tới bãi gửi xe.
“Còn!”
“Vậy Hon sẽ đưa anh về nhà, còn chuyện của Lan thì tính sau vậy.”
“Không cần phiền vậy đâu. Tôi có nhiều bạn lắm!” An đáp cộc lốc rồi khoát tay bảo Hon đi cho mau.
Cho tới một tuần sau đó, Hon ghé qua và báo với Đức là Đội Giải Cứu sẽ gặp mặt vào tối nay.
“Ủa?” Đức ngạc nhiên, “Tôi tưởng ông nói ông bỏ vụ này rồi mà?”
“Không phải tôi. Là An đó, anh ta nói cần chúng ta giúp cứu bạn gái ảnh!”
“Hả?” Đức bật cười, “Vậy ra hắn xác định được cô gái trên tivi chính là Lan thật à?”
“Chín mươi chín phần trăm thôi.” Hon cười theo, “Cả tuần qua ảnh đi khắp các bệnh viện và nhờ vả bạn bè hỏi thăm tin tức về Lan nhưng không có tin gì. Sau đó ảnh bảo tôi nhận diện xem cô gái trên tivi với Lan có phải là một không. Tôi nói là hình ảnh trên tivi khá mờ nhưng thấy kiểu tóc và dáng dấp có vẻ giống đây.”
“Nhưng mà chả phải hắn nói hắn có nhiều bạn lắm sao? Giờ cần thêm chúng ta làm gì? Với lại có chuyện tôi vẫn không hiểu lắm. Năng lực của Lan là đọc suy nghĩ và điều khiển cảm xúc, thôi thì cứ tạm cho là cổ cũng có thể điều khiển ý nghĩ đi, vì dù sao chúng cũng cùng loại năng lực tinh thần. Nhưng làm sao cổ có thể “truyền ý nghĩ” qua tivi và còn điều khiển người khác được?”
Hon đơ người ra. “Tôi không hiểu gì cả. Nhưng sếp vẫn nghĩ là tôi đang bị điều khiển sao?”
“Chúng ta đã nói là không nhắc tới chuyện đó nữa mà! Ông có bị điều khiển hay không thì tự ông biết, tôi là người ngoài cuộc và chỉ thấy ông hành động hơi khác lạ nên mới nghi ngờ thôi.”
“Mấy hôm đó tôi thiếu ngủ với lại căng thẳng công việc nên hơi “tưng tửng” vậy thôi.”
“Cứ cho là vậy đi! Trở lại chuyện đang nói ban nãy, ý của tôi là có thể Lan không bị nhốt một mình. Có thể người bị nhốt chung với cổ có năng lực nào đó liên quan tới sóng truyền hình, và người đó đã đưa Lan lên tivi để phát lời kêu cứu tới mọi người.”
“Nghĩa là Hội Tiến Bộ đang bắt cóc nhiều người siêu năng lực, ý sếp là vậy sao?”
“Đúng vậy. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu là tại sao chúng lại làm vậy? Nếu so sánh với mục tiêu hoạt động của chúng thì việc bắt cóc những người siêu năng lực chả có liên quan gì cả.”
“Không hẳn đâu sếp, sếp nhớ lại mấy lời Khang từng nói xem? Truyền thông và báo chí hằng ngày cứ ra rả thông tin rằng siêu năng lực là tồi tệ, là xấu xa. Người có siêu năng lực thì trước sau gì cũng dùng năng lực làm mấy chuyện bậy bạ… Những lời này vô tình đã khiến cho xã hội thù ghét siêu năng lực và khiến chúng ta bị xa lánh, bị cách ly. Giả sử Hội Tiến Bộ tin theo những lời đó thì sao? Mục đích của chúng là muốn cho xã hội phát triển hơn, biết đâu chúng tin rằng nếu “loại bỏ” siêu năng lực thì sẽ khiến xã hội tốt hơn chăng?”
Đức im lặng một lúc rồi nói: “Giả thuyết đó cũng có lý, nhưng có vẻ hơi cực đoan thái quá chăng? Ông nhìn xem, trong ngân hàng nhỏ thế này đã có tới bốn người có siêu năng lực rồi, tính luôn cả ngài Kim ấy. Thành phố hiện có năm triệu dân thì số người có siêu năng lực sẽ là bao nhiêu? Rồi cả quốc gia này nữa? Còn chưa kể là những Thành Viên Cấp Cao cũng có siêu năng lực vậy, nên giả thuyết “loại bỏ” siêu năng lực không hợp lí cho lắm.”
Hon vò đầu, bứt tóc: “Ái chà, khó quá nhỉ? Thôi thì đợi tối nay rồi bàn tính tiếp cũng được.”
Đức gật đầu, “Mà khoan, ông nói là cả Đội Giải Cứu nghĩa là sẽ có Thái và…”
“Ngọc.” Hon mỉm cười ẩn ý nhìn Đức rồi bỏ ra ngoài.
Sáu giờ chiều, Đức đóng cửa ngân hàng và cùng Hon qua quận 5, đến trước một căn nhà ba tầng khang trang. An mở cửa mời họ vào với một thái độ niềm nở khác hẳn lần gặp trước: “Để xe bên này. Họ tới hết rồi. Trong nhà bếp có cơm chiên, mì xào, đùi gà, và chả giò đấy. Nước ngọt trong tủ lạnh. Sau khi lấy thức ăn rồi thì lên thẳng sân thượng nhé.”
“Ngon vậy? Bàn chuyện trên sân thượng à?” Hon nói.
“Tại tôi thấy phòng khách hơi nhỏ, sợ mọi người sẽ thấy tù túng…”
“Chắc hẳn đông người lắm đây.” – Đức thầm nghĩ và liếc nhìn phòng khách: đúng là nó có vẻ hơi chật chội thật. Bên trái căn phòng, dựa vào tường để một bộ sofa lớn màu cà phê sữa, cạnh đó là một cái bàn nhỏ. Phía đối diện bộ ghế là một cái tủ lớn màu nâu, trên đầu tủ để cái tivi 72 inch, đầu đĩa, dàn loa và vài bộ dĩa ca nhạc, phim ảnh. Qua khỏi phòng khách là cầu thang, rồi toilet và nhà bếp.
Hon múc đầy cơm chiên vào tô của mình, bỏ thêm hai cái đùi gà và bốn cuốn chả giò. Trong khi Đức lấy một nửa cơm chiên và nửa mì xào cho vào dĩa, thêm một cái đùi gà và hai cuốn chả giò. Mỗi người lấy một lon nước ngọt và đi lên sân thượng. Ở đó có kê sẵn hai cái bàn lớn hình chữ nhật, quanh bàn có sáu người đang vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
“Tới trễ vậy mày?” Thái lên tiếng trước. Hon nhún vai đáp lại vài câu.
“Anh Đức.”Được nghe giọng nói ngọt ngào của Ngọc lần nữa khiến tim Đức đập thình thịch. Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô và rồi quay sang chào ba người bạn của An. Họ gồm hai nữ, một nam:
Cô gái ngồi góc trái với làn da sẫm, thân hình thon thả, tóc dài quá lưng tên là Duyên. Cặp mắt mơ màng của cô ẩn sau cặp kính gọng đen đang ngước nhìn lơ đễnh lên bầu trời đầy sao. Cô là một trong số những bạn thân của Lan từ hồi học cao đẳng tới giờ. Năng lực của cô là khiến cho những vật bằng giấy nằm trong tầm mắt mình bốc cháy chỉ với một cái búng tay.
Ngồi cạnh Duyên là một cô gái có làn da trắng và thân hình hơi mũm mĩm. Cô ta mặc áo hồng, tóc buộc nơ hồng và vòng tay cũng màu hồng nốt. Cô tên Lê Hương và là bạn của An (không hẳn là thân) với khả năng tạo ảo giác: Khi cô nói ra những từ như “béo”, “mập”, “phì nộn”,.. nói chung là những từ miệt thị vóc dáng và nhằm vào một đối tượng nào đó (bằng cách đặt câu, ví dụ như: “Anh áo xanh hôm nay nhìn béo thế” thì chỉ người nào là đàn ông, còn trẻ và bận áo xanh mới trúng ảo giác). Người gặp ảo giác sẽ cảm thấy cơ thể của họ phát phì ra, tay chân trở nên lóng ngóng, vụng về, chậm chạp.
Người thanh niên còn lại tên là Thịnh. Anh ta có mái tóc chải chuốt, thân hình lực lưỡng, mang kính gọng đen, đeo đồng hồ hiệu, chân đi giày bốt. Anh ta là bạn của An (dễ nhận ra bởi thái độ khinh khỉnh và có chút ngạo mạn y như An vậy). Gọi khả năng của mình là “The sound of silence” (Âm thanh của sự yên lặng - tên của một bài hát), tiếng sáo của anh ta có thể làm người khác gặp phải những triệu chứng từ ù tai tới điếc đặc. Anh tự giải thích rằng do bản thân rất mê sáo nhưng tập ở nhà thì bị ba mẹ mắng, ra công viên tập thì bị người khác chê cười nên bản thân đâm hận mà phát sinh được năng lực này.
“Tôi tưởng anh nói anh có nhiều bạn lắm mà?” Đức hỏi An, “Rốt cuộc chỉ có ba người này thôi sao?”
An nhún vai: “Thì đúng là tôi có nhiều bạn lắm, nhưng đa số họ có công ăn việc làm, có gia đình và cũng có chút… danh tiếng. Nên khi nghe tới chuyện phải đi đánh nhau với tổ chức nào đó để cứu Lan thì họ ngại không dám tham gia, cũng dễ hiểu mà. Tuy nhiên họ không tham gia cách này thì tôi vẫn có thể khiến họ tham gia cách khác. Tính tôi sòng phẳng lắm, không thích nợ ai và cũng không thích người ta nợ mình. Đợi một tí nhé…” Nói rồi An bỏ vào trong nhà và quay lại với một thùng hồ sơ.
Anh ta để nó lên giữa bàn, bảo mọi người chia đều mớ hồ sơ ra. Khi nào xem xong phần của mình thì đổi với người khác. Thế là họ chia nhau mỗi người được năm, sáu tập hồ sơ. Mỗi tập hồ sơ chỉ có hai, ba trang giấy, ghi chép thông tin cá nhân của một người nào đó. “Mấy người này là ai đây?” Thịnh hỏi.
“Nạn nhân của Hội Tiến Bộ đấy!”
“Cái gì?” Cả Đức và Hon cùng thốt lên đầy ngạc nhiên khiến những người khác quay lại nhìn họ.
“Có lẽ thôi.” An nhún vai, “Nhưng đây là những vụ tai nạn kì lạ đã xảy ra trong suốt bốn tháng qua. Và tuyệt nhiên không có vụ nào được đăng lên báo hay lên truyền hình, thậm chí Facebook cũng không nhắc tới nữa. Mọi người nghĩ xem tại sao?”
Không ai nói gì. Rồi Thịnh lên tiếng: “Hay mọi người thử nói về hồ sơ mà mình đang cầm xem? Vụ của tôi là nổ bình ga làm chết bốn người trong nhà, cơ thể họ tan nát đến không nhận diện được.”
“Của tôi là em học sinh vào rừng chơi bị ai đó bắn nhầm. Xuyên đầu…” Lê Hương run run nói.
“Vụ của tôi là chủ shop quần áo chết vì ngạt thở trong đám cháy.” Duyên tiếp lời.
“Của tôi là về một bà nội trợ, hôm đó đang đứng chờ tàu hỏa tới thì bỗng dưng tắt máy, xuống xe rồi lao đầu vào. Do tàu đang đi với tốc độ cao nên không cứu kịp…” Đức chắc lưỡi.
“Của Ngọc là một ông chú đang đổ xăng mà xui xẻo sao xăng văng trúng quần áo rồi bắt lửa cháy khét.”
“Của tôi là ông thợ mộc bị té vào lưỡi cưa trong lúc làm việc. Nghe có vẻ giống cái phim kinh dị gì đó mà chết từng người một ấy?”
“Final Destination hả?” Duyên đáp.
Không kịp để Thái trả lời, Hon nói luôn: “Còn của tôi là một vụ xe hơi tự phát nổ, người trong xe nát tan luôn. Thôi chúng tôi chịu thua đó anh An, mau nói ra đi.”
“Từ từ nào.” An lật hồ sơ của mình ra, “Vụ của tôi là một người đi hành hương và lạc trên núi. Đến khi người ta tìm ra thì đã chết lâu rồi. Ủa sao kì vậy nè?”
“Trời đất! Tôi tưởng anh đọc qua mớ tài liệu này rồi chứ?” Hon bật cười.
“Tôi chỉ mới đọc lướt thôi, không ngờ lại lòi ra vụ lạ lùng như vầy. Thật ra thì những hồ sơ này do tôi nhờ vả bạn mình thu thập về đây. Như tôi đã nói là họ cũng có chút danh tiếng nên việc có được các thông tin này không khó lắm. Chúng được góp nhặt từ người thân, người quen biết các nạn nhân và thậm chí những người đã chứng kiến tai nạn nữa. Đã được xác nhận từ phía gia đình là tất cả họ (nạn nhân) đều có siêu năng lực.”
An vừa kết thúc câu nói thì một cảm giác nặng nề liền xuất hiện. “Vậy là giả thuyết của tôi đúng sao? Hội Tiến Bộ thật sự đang lùng bắt, giết những người có siêu năng lực sao?” Hon nói.
“Nhưng tôi nghe nói là trong bọn chúng cũng có những kẻ có siêu năng lực mà? Giết chóc như vậy có lợi gì cho chúng?” Thịnh hỏi.
“Có lẽ bọn nó muốn trở thành những người duy nhất có siêu năng lực chăng?” Thái nói và Duyên liền phản bác lại: “Thế thì phải giết bao nhiêu người cho đủ? Ở đây thôi đã có bảy người rồi, cả thành phố lớn thế này cũng phải có cả trăm ngàn, cả triệu người có năng lực ấy chứ?”
“Liệu có khi nào những người này đã dùng năng lực sai mục đích nên bị giết không?” Ngọc hỏi.
“Có lý đó, Ngọc!” Đức kêu lên, “Chúng ta đều biết xã hội này thù ghét siêu năng lực vì một lí do nào đó mà tôi không hiểu nỗi. Vậy nên nếu có người siêu năng lực nào bị giết một cách bí ẩn thì báo chí sẽ chẳng làm rùm beng lên để kêu gọi công lý cho người đó làm chi. Theo giả thuyết của Ngọc thì những nạn nhân này có thể đã sử dụng năng lực sai mục đích, và điều đó đã ảnh hưởng tới xã hội không ít thì nhiều. Nếu mục tiêu của Hội Tiến Bộ là muốn phát triển xã hội, thì có thể họ coi những người kia là “nhân tố” cản đường, cản trở sự tiến bộ, và vì thế cần phải bị thủ tiêu.”
“Đổ lỗi.” Thịnh nói.
“Sao cơ?” Đức hỏi lại.
“Anh nói anh không hiểu vì sao xã hội lại thù ghét siêu năng lực, theo tôi thì đó là để đổ lỗi. Cũng giống như người ta đổ cho game là thứ khiến cho học sinh trở nên bạo lực, học hành sa sút vậy đó. Vậy còn yếu tố gia đình, nhà trường và xã hội thì sao? Cha mẹ không quản lý được con, không chăm lo cho nó nên nó mới sa đà vào game. Trường học thì buồn chán và áp lực thi cử, xã hội thì lên tiếng chỉ trích khiến nó càng căm hận hơn, rốt cuộc càng lún sâu vào vũng lầy không lối thoát. Ở đây cũng vậy, tình trạng xã hội bất ổn là bởi nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng họ không muốn nhận trách nhiệm nên mới tìm một “con tốt thí mạng”, đó chính là những người siêu năng lực chúng ta. Đổ lỗi cho chúng ta rồi thì lương tâm của họ sẽ thấy nhẹ nhàng, thanh thản hơn, chắc vậy.”
“Còn điểm này nữa anh Đức à.” An nói, “Anh nói là nếu một người siêu năng lực bị giết một cách bí ẩn thì báo chí sẽ không làm rùm beng lên à? Không đâu, ngược lại thì đúng hơn! Báo chí vốn đã thích nhồi nhét vào đầu dân chúng sự thù ghét với siêu năng lực thì họ sẽ không ngại lợi dụng cái chết của người đó để làm “thỏa mãn” dân chúng. Đồng thời cũng để răn đe những người khác, kiểu như: Đừng tùy tiện khoe năng lực ra nếu không muốn bị giết giống như thằng này chẳng hạn.”
“Nghe bất nhẫn quá!” Duyên nói, “Dẫu những người này có thực sự dùng năng lực sai mục đích đi chăng nữa thì giết họ là quá tàn nhẫn rồi, giờ lại còn đem cái chết của họ ra giễu cợt sao?”
“Đời là thế mà!” Thái nói, “Như người ta hay nói người mình biết thương yêu, đùm bọc lẫn nhau gì gì đó. Nhưng ra đường toàn thấy lừa gạt, hãm hại nhau không còn gì?”
“Thôi đừng nói nữa!” Lê Hương kêu lên. Nhưng những người khác như chả thèm để ý mà tiếp tục nêu lên quan điểm của mình. Cuộc tranh luận với chủ đề “nạn nhân của Hội Tiến Bộ” đã chuyển sang “tình hình xã hội hiện tại” từ lúc nào không hay. Ban đầu An cảm thấy có hơi bực mình vì cuộc tranh luận đã đi quá xa, nhưng rồi nghĩ lại là mình đang cần những người này giúp cứu Lan nên thôi, đừng làm mích lòng họ. Hơn nữa, những thông tin có được hiện giờ vẫn còn quá mơ hồ nên nếu có bàn luận nữa thì “lạc đề” là chuyện sớm muộn thôi.
Thế là An đứng dậy, vươn vai vài cái, nói là ngồi lâu nên thấy hơi tê chân, bảo mọi người cứ tiếp tục đi, đừng để ý tới anh làm chi. Lững thững cầm lon nước đi tới một góc của ban công, An chống tay lên bờ tường và thở dài. Nhìn những chậu hoa đã úa tàn vì không ai chăm sóc vài tháng qua, lòng anh cảm thấy có chút nuối tiếc. Rồi anh nhìn xuống con đường bên dưới và thấy vài chiếc xe lướt qua. Ở góc phố có đám trẻ con đang chơi đùa trước ánh đèn từ tiệm tạp hóa, tiếng cười đùa của chúng vang vọng khắp nơi. Còn góc đường bên đây, đèn đường có vẻ sắp hư rồi hay sao mà cứ phát ra ánh sáng chập chờn. Cạnh đó vài mét là một chiếc xe van mini. Nó hiệu gì nhỉ? Hình như là Suzuki thì phải…
Và An giật mình! Giờ anh mới nhớ ra là đã thấy chiếc xe đậu ở đó từ ba, bốn tiếng trước rồi. Dưới ánh đèn chập chờn, An thấy dòng chữ “EMS” ở bên hông xe, vậy ra nó là xe giao thư. Lúc này trong đầu anh liền đặt ra hai giả thuyết: Đầu tiên, đó chỉ là chiếc xe giao thư bình thường, nhưng hiện tại đã gần tám giờ tối rồi thì còn thư từ gì nữa? Với lại chỉ giao thư cho khu này thôi mà ba, bốn tiếng chưa xong là sao?
Giả thuyết thứ hai, có thể chủ căn nhà đối diện là tài xế của chiếc xe. Có thể hôm nay người đó không đi làm nên chiếc xe đã đậu ở đây cả ngày mà An không biết đó thôi. Nhưng khoan đã, EMS là công ty lớn nên việc tài xế tự đem xe công ty về nhà hình như không đúng lắm.
Trừ phi, chiếc xe này đậu ở đây vì mục đích khác.
“Ê! Đám mây kia nhìn lạ quá!” Duyên chợt kêu lên. Vài người liền ngước nhìn theo hướng cô chỉ và thấy một vật đen xì đang chuyển động qua lại, chao đảo giữa màn đêm. Thịnh nheo mắt nhìn thấy ánh sáng lóe ra từ vật đó và nhận ra ngay: “Đó không phải mây đâu! Là drone đấy!”
“Thái! Trói nó lại! Lôi nó xuống!” An kêu lên.
“Đợi một chút!” Thái lúi cúi tháo dây nịt của mình ra nhưng Đức đã nhanh tay ném cà vạt sang cho anh. Thái duỗi tay về trước, chiếc cà vạt bay tới và như một con rắn, nó lập tức siết chặt lấy cái flycam lại. Liền sau đó Hon cũng ném cà vạt và dây nịt của mình ra để trợ giúp thêm.
Lúc này mấy cô gái vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra; Lê Hương thì cứ léo nhéo mãi bên tai khiến Thịnh bực mình gắt lên: “Nó là dụng cụ để theo dõi. Có ai đó đang theo dõi chúng ta!”
“Lỡ đâu có ai điều khiển nó bay nhầm thì sao?” Hương hỏi lại.
“Nhầm sao được? Nó mang lớp ngụy trang nhìn như đám mây thế kia mà!”
“Chiếc xe!” An xoay người lại nhìn xuống dưới. “Người điều khiển nó ngồi trong chiếc xe màu cam bên kia đường!” Vừa dứt lời thì Hon đã lao vội xuống cầu thang, và Đức thì ở ngay phía sau.
“Sếp! Dừng thời gian lại mau!” Hon nói trong tiếng thở gấp.
“Vẫn chưa học được!” Đức vừa dứt lời thì Hon đã biến mất khỏi tầm mắt anh. Xuống tới nhà dưới, anh thấy cửa trước đã mở toang. Ra tới đường thì không còn thấy chiếc xe đâu nữa. “Nó chạy hướng đó!” An ở trên sân thượng la lên và chỉ tay loạn xạ.
Đức nhắm mắt, hít một hơi dài và nhăn mặt lại, gồng mình lên. Bắt chước Goku sắp lên trạng thái siêu Saiyan, anh nghĩ rằng biết đâu mình cũng có thể Dừng Thời Gian theo cách này. Người anh run lên bần bật một lúc tới khi nghe giọng nói buồn bã của Hon: “Sếp, đủ rồi. Nó chạy thoát rồi.”
Họ quay trở lại sân thượng, lúc này chiếc flycam đã bị kéo xuống và bị quấn chặt bởi hai cái cà vạt, hai sợi dây nịt và mấy lớp dây dù màu đỏ. “Không kịp à?” Thái hỏi và Hon lắc đầu: “Thật ra tôi đã nghĩ tới chuyện quăng điện thoại của mình vào trong xe qua cửa sau, sau đó sẽ nhờ định vị để tìm chiếc xe. Nhưng rồi tôi thấy có người ngồi ở phía sau, đúng là người điều khiển chiếc drone như An nói. Nếu tôi quăng điện thoại vào thì hắn sẽ biết và quăng trở ra, thế cũng như không.”
“Nhưng lỡ hắn không để ý thì sao? Lúc đó hắn chỉ lo chiếc flycam bị cướp mất thôi mà.” Thịnh nói.
“Và mày sợ hư cái điện thoại “cùi bắp” của mình nên không dám quăng nó đi phải không? Thử một lần cũng có sao đâu chứ?” Thái nói.
Hon cúi gằm mặt buồn hiu, An lại vỗ vai anh: “Không sao, anh đã cố rồi! Phải chi trong chúng ta có ai biết bay thì tốt quá…”
“Hoặc dừng thời gian lại.” Thái nói bóng gió, “Nhưng Hon, mày có ghi lại được biển số xe không?”
“Có chứ!”
“Vậy mau viết ra giấy cho khỏi quên đi! Bây giờ đã có chiếc flycam và cả biển số xe, việc truy tìm ra chủ nhân của chúng chỉ là chuyện nay mai thôi phải không?”
“Không hẳn.” Thịnh nói, “Biết đâu chúng xài biển số giả thì sao? Còn về chiếc drone, chúng ta có thể tháo thẻ nhớ ra và xem nó đã quay được những gì. Còn nếu muốn truy ra nguồn gốc của nó có vẻ hơi khó, tôi có thể nhờ vài người bạn nhưng cũng đừng hy vọng gì nhiều.”
Phải mất vài phút để họ tháo thẻ nhớ trên chiếc drone và chuyển nó sang máy tính. Ngoài đoạn video dài hơn một tiếng quay lại buổi gặp mặt trên sân thượng của Đội Giải Cứu thì còn một đoạn video ngắn khoảng hai phút quay lại cảnh “bay thử” chiếc drone trong một không gian nhìn khá giống nhà kho. Thịnh liền tra cứu về nhà kho EMS để so sánh thì thấy quả là có sự trùng khớp.
“Vậy ra trụ sở của Hội Tiến Bộ ở kho EMS sao?” Duyên hỏi, “Lan cũng bị nhốt ở đó luôn à?”
“Có thể. Mà cũng có thể không.” An lắc đầu, “Trong thành phố chỉ có duy nhất một nhà kho EMS nằm bên quận Tân Bình, gần sân bay thôi.”
Đức liền nói tiếp: “Tôi có một giả thuyết về năng lực của Lan và nghĩ rằng có thể cô ấy đang bị giam chung với một người nào đó có năng lực liên quan tới sóng tín hiệu, nhờ vậy mà Lan mới có thể “xâm nhập” qua truyền hình và phát đi lời kêu cứu được. Nhưng theo tôi biết thì sóng tín hiệu có thể bị phản hồi bởi thân máy bay nên những khu gần sân bay thường có tín hiệu di động, wifi và truyền hình yếu hơn những nơi khác. Nếu vậy thì có thể Lan không bị nhốt ở đó, vì nếu tín hiệu truyền hình yếu như vậy thì làm sao họ chắc rằng lời nhắn có thể đến được người nào chứ?”
“Nhưng tôi đã nhận được lời nhắn còn gì?” Hon kêu lên, “Với lại lần nào nhận được lời nhắn của Lan thì tivi cũng luôn chập chờn nhiễu sóng đó thôi. Biết đâu họ bị giam ở đó thật thì sao?”
Đức tranh cãi với Hon thêm vài câu rồi bảo nên để An quyết định xem sao. An nhìn mọi người một lúc rồi nói: “Nếu không thử thì không biết được. Thôi thì chúng ta sẽ đi thám thính tình hình trước rồi có gì tính tiếp. Đi ngay bây giờ!”
Mọi người bắt đầu xôn xao lên, Thái bèn nói với giọng bỡn cợt: “Mấy cô gái không cần đi theo đâu, cả anh Đức nữa.”
“Tại sao chứ? Anh coi thường chúng tôi à?” Duyên bực tức nói.
“Không phải thế, tôi nào có dám coi thường mấy cô. Nhưng đây chỉ là nhiệm vụ thám thính nên không cần nhiều người làm gì, đi đông dễ bị lộ lắm. Còn phần anh Đức thì anh vẫn chưa biết cách dừng thời gian nên có đi chung chắc cũng không giúp ích được gì đâu.”
“Thôi đi Thái!” Hon kêu lên, “Thật ra thì sếp vẫn có thể ngừng thời gian nhưng chỉ khi nào cơ thể ổng mệt mỏi thôi, nó giống như một cơ chế tự động của cơ thể vậy.”
“Vậy à?” Thịnh nói, “Vậy anh Đức cứ đi cùng với chúng tôi, năng lực của anh và Hon rất có ích trong trường hợp bị bao vây đấy. An, nhà có thuốc ngủ không? Không có thì lát ghé qua nhà thuốc mua cũng được. Chúng ta cũng cần mua thêm vài cây kềm cát sắt, xà beng…”
Nói xong thì đám đàn ông bắt đầu lục tục chuẩn bị đồ đạc cần thiết. An sau đó phải mất hơn mười lăm phút thuyết phục các cô gái ra về nhưng họ nhất quyết không chịu. Cuối cùng anh giao chìa khóa nhà cho Duyên và nói rằng nếu tới nửa đêm mà không thấy ai quay lại hay gọi điện gì thì các cô hãy khóa cửa và ra về ngay. Vì sự an toàn của các cô thôi!
Chín giờ ba mươi, năm người đến được đường Ba Vì và khá vất vả để tìm chỗ đậu xe. Mãi một lúc họ mới chọn được một căn nhà đã tắt đèn, cách kho EMS khoảng một trăm mét. Sau đó họ tranh cãi về việc nên để một người ở lại giữ xe vì nếu đậu khơi khơi như vậy lỡ mất thì sao? Cuối cùng Đức đành nhận trách nhiệm đó vì An bảo rằng giả sử Lan đang bị giam giữ tại đây thì anh có nhiệm vụ “nhận diện” xem người đó có thật là Lan hay chỉ là một kẻ biến hình mạo danh nào đó.
“Thuốc ngủ thường mất khoảng ba mươi tới sáu chục phút mới có tác dụng. Cũng không biết chúng tôi sẽ vào đó bao lâu. Nên để an toàn, khi chúng tôi vào đó khoảng mười phút rồi anh hãy uống nhé.” Thịnh dặn dò Đức. “Cơ thể anh sẽ bắt đầu thấy mệt mỏi, có buồn ngủ cũng phải cố gượng lên. Nếu ba mươi phút sau chúng tôi chưa trở ra thì anh dừng thời gian và xông vào ngay, được chứ?”
“Được!” Đức cười trừ, “Mọi người nhớ cẩn thận đấy!”
“Yên tâm đi sếp.” Hon vỗ vai Đức rồi cùng ba người kia men theo bờ tường tới gần nhà kho. Thịnh đi đầu và mang theo cây sáo; theo sau là An mang hai cái đèn pin cùng một cây xà beng; Thái thì cầm cuộn dây thừng và một cây xà beng khác, cuối cùng là Hon tay cầm hai cây kềm cắt sắt.
Cổng vào nhà kho là loại cổng xếp inox tự động, trông khá thấp nên có thể leo vào dễ dàng. Hon đề nghị để mình leo vào trước rồi chạy qua mở cánh cửa sắt nhỏ cạnh phòng bảo vệ, mọi người sau đó sẽ cúi thấp người, bò từ từ vào để ông ta không để ý. Thịnh quan sát cánh cửa một lúc rồi nói rằng nó đang bị khóa nên Hon sẽ phải gỡ chốt để mở cửa, mà như thế sẽ đánh động ông bảo vệ mất.
“Mọi người bịt tai lại và lầm bầm trong miệng để át tiếng sáo của tôi đi, nhưng đừng nói to quá kẻo ông bảo vệ để ý, nhớ ra hiệu cho Đức biết nữa.”
Nói xong, Thịnh tiến lại gần cánh cửa sắt, cẩn thận quan sát xung quanh rồi đưa cây sáo lên và thổi một đoạn nhạc. Xong anh quay lại chỗ Hon và thì thầm vài câu. Hon gật đầu và Biến Mất. Vài phút sau, họ nghe có âm thanh gì đó phát ra từ bên trong, rồi có tiếng cửa mở và Hon Xuất Hiện lại:
“Vào đi, ông bảo vệ ngủ mất tiêu rồi.”
“Vậy là toi công thổi sáo nhỉ?” Thái nói. Thịnh lườm anh một cái rồi đi vào trong. Lúc băng qua phòng bảo vệ, họ thấy ông bảo vệ đầu gục trên bàn, tay thòng xuống đất, cạnh đó có lon nước bị đổ và điếu thuốc còn cháy dở. “Hon, không phải mày đánh chết ổng rồi chứ?”
“Không phải tao, lúc tao leo vô là ổng đã như vậy rồi.”
“Yên lặng!” Thịnh lên tiếng, “Có lẽ ổng ngủ quên thôi. Bây giờ chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”
Qua khỏi cổng bảo an là một khoảng sân nhỏ rồi đến một tòa nhà hai tầng. Trên cánh cửa kính ra vào có treo tấm bảng “Trung tâm dịch vụ khách hàng ” và giờ làm việc. “Tầng này chắc là để tiếp khách tới gửi hàng và nhận hàng. Còn tầng trên chắc toàn là phòng làm việc và lưu trữ hồ sơ thôi. Không đời nào chúng nhốt Lan trong đây đâu.” An nói.
Phía bên phải của tòa nhà, gần bức tường ngăn cách EMS với công ty bên cạnh là bãi đậu xe máy. Dãy nhà kho và bãi đậu xe chở hàng nằm bên trái và phía sau tòa nhà. Họ men theo con đường rộng lớn được che bởi mái tôn phía trên, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Hai cái đèn pin do An và Hon mỗi người cầm một cái, trong khi Thịnh và Thái thì cầm chắc “vũ khí” của riêng mình.
“Kiểm tra ở đây trước!” An chỉ vào một cánh cửa cuốn thuộc về dãy nhà nằm bên trái tòa nhà Trung Tâm Dịch Vụ Khách Hàng. Mất khoảng vài phút để cắt khóa và nâng cửa lên, bên trong là một không gian rộng lớn với những gói hàng nhỏ được chất thành đống dựa vào tường, những kiện hàng lớn được xếp chồng lên nhau và để bừa bãi khắp mặt đất. Cách vài mét lại có một cái quạt lớn gắn trên tường và có nhiều ô cửa sổ nên cảm giác cũng không ngột ngạt, tù túng cho lắm.
Bên dưới các ô cửa sổ là bảng phân công công việc, bảng thông báo và bảng có dán hình những “Bưu tá tận tụy”. Phía dưới các tấm bảng là những chiếc bàn làm việc bằng thiết, trên bàn để giấy tờ, bút viết và những vật dụng văn phòng khác. Dãy nhà có hai tầng nên họ mất khoảng mười lăm phút mới kiểm tra xong, và không thấy gì khả nghi cả.
Rời khỏi dãy nhà, họ tiếp tục men theo con đường lớn xuống bãi đậu xe phía sau để tìm chiếc xe đã theo dõi họ trước đó (Hon có ghi lại biển số xe), nhưng rốt cuộc cũng không tìm được. Đúng như lời Thịnh nói, có lẽ chúng đã dùng biển số giả để đề phòng bị truy ra.
“Còn mỗi dãy nhà kho này, kiểm tra luôn cho rồi đi!” An nói với giọng chán nản.
Vào bên trong rồi thì họ thấy dãy nhà này cũng chả khác mấy so với dãy nhà họ vừa kiểm tra ban nãy: Cũng có hai tầng, có nhiều ô cửa sổ, bàn làm việc của nhân viên cùng một kiểu và đặt sát nhau. Hon đếm được cứ cách hai cây cột là để được năm cái bàn, tổng cộng dọc theo bờ tường để được mười lăm cái như thế, đó là tầng một. Nhưng khi lên tới tầng hai thì anh chỉ đếm được có mười bốn cái bàn mà thôi.
“Đúng vậy thật!” Thịnh nói sau khi đếm xong, “Theo tôi biết thì cấu trúc tòa nhà phải đồng nhất từ trên xuống nên không thể có sự sai lệch khoảng cách giữa hai cây cột được. Nhưng mọi người hãy nhìn xem, từ cây cột này tới cuối phòng chỉ để có bốn cái bàn thôi.”
An tiến lại bức tường phía cuối và gõ lên đó vài cái, những người khác cũng làm theo và lập tức nhận ra đây không phải là một bức tường được xây bằng gạch, nó giống như được làm bằng gỗ hơn.
“Phía sau tấm gỗ này chính là khoảng không bị che khuất, nó là một căn phòng, một căn phòng bí mật!” Thịnh kêu lên, “Căn phòng có chiều dài bằng bề ngang của dãy nhà và chiều rộng cỡ cái bàn. Nhưng cửa ra vào ở đâu nhỉ?”
Cả bốn người cùng rờ rẫm và thử đẩy “bức tường gỗ” thì thấy nó hơi chuyển động. An nói rằng khi áp sát tai vào tấm gỗ thì nghe như bên trong có tiếng thở.
“Tôi hiểu rồi!” Thịnh nói, “Nó giống như nguyên tắc chơi bập bênh vậy, khi một bên hạ xuống thì bên còn lại sẽ nâng lên. Nếu chúng ta đẩy cho một bên “bức tường” này vào sâu bên trong thì đầu bên kia sẽ tự hướng ra ngoài, tạo thành một khoảng không đủ lách người qua.”
Họ chọn góc bên phải “bức tường” và ra sức đẩy thật mạnh. “Nó nhúc nhích rồi kìa, mà hình như có cái gì chặn lại phía sau thì phải.” Hon nói.
Họ cố đẩy mạnh hơn nữa và nghe có vật gì rơi xuống, ở phía sau tấm gỗ.
Một ánh chớp lóe lên. Rồi cả căn phòng nổ tung!
/14
|