Trường chở Gilbert tới trước nhà hàng, gửi xe rồi vào trong đứng đợi. Khoảng mười phút sau thì có một chiếc xe buýt đỗ trước cửa nhà hàng rồi một đoàn người tiến vào. Người đi đầu đám người trạc khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, dáng đi thong thả. Ông ta có khuôn mặt tròn, đeo kính mũi cao, chân mày đậm, ánh mắt nhìn có vẻ không nghiêm túc lắm.
“Ờ…xin lỗi, chúng tôi đã đặt chỗ trước rồi đấy.” Người đàn ông nói với anh nhân viên tiếp tân. Trong lúc chờ đợi người nhân viên tra tên mình, ông ta nhìn bao quát nhà hàng rồi ánh nhìn dừng lại chỗ mà Gilbert và Trường đang ngồi chờ: “Ê, ê! Trường!”
“Hội Trưởng đó à?” Gilbert cười mếu, “Ổng nhìn hài hước ghê nhỉ?”
“Anh chưa biết hết mọi thứ đâu.” Trường nhún vai và cùng Gilbert bước lại chào hỏi Hội Trưởng. Đến khi người nhân viên kiểm tra xong rồi thì đoàn người lũ lượt tiến vào trong: Hội Trưởng cùng mười người khác vào một phòng riêng, còn những hội viên còn lại thì cứ chia bàn ngồi. Chỉ trong chốc lát, cả nhà hàng đã tràn ngập những tiếng trò chuyện rôm rả, những tiếng cụng bia nghe lốp cốp.
Vài phút sau, có hai người khách đi chung một chiếc xe đến trước nhà hàng. Người đàn ông lớn tuổi nhảy xuống xe, cởi nón bảo hiểm đưa cho người kia cất vào cốp, ngước nhìn biển hiệu nhà hàng rồi nói: “Chỗ này à? Nhìn cũng được đấy.”
“Vâng, tôi hay đi dự tiệc tại chỗ này, thấy đồ ăn ở đây là được nhất. Vẫn còn một số nơi khác, nếu ngài muốn đi lúc nào thì tôi cũng sẵn lòng đưa ngài đi.” Người trẻ đáp.
“Ừ, khi nào tôi muốn đi ăn nhà hàng thì tôi sẽ báo trước cho cậu một ngày để cậu mang theo nón bảo hiểm, chứ mượn Khang thế này thấy cũng hơi kì.”
“Sau này tôi sẽ luôn để một cái nón dự phòng trong cốp xe…” Đức đáp rồi mời ngài Kim cùng vào trong. Họ vừa đi được vài bước thì đã nghe tiếng nói chuyện ồn ào khiến Đức phải thốt lên: “Ôi trời, sao hôm nay sao lại đông khách thế này?”
“Đó là đoàn du khách đã đặt chỗ trước đấy ạ.” Người tiếp tân lên tiếng, “Vẫn còn vài phòng riêng, hai vị muốn phòng đó cho yên tĩnh không?”
Đức quay qua nói vài lời với ngài Kim và ngài Kim lắc đầu: “Không sao, tôi thích không khí nhộn nhịp như thế này hơn, hãy xếp cho chúng tôi một bàn ở trong góc nhé. À mà này…” Ngài Kim ra hiệu cho người nhân viên ghé sát mình, ngài thì thầm gì đó vào tai anh ta rồi mỉm cười. Người nhân viên sau khi dẫn Đức cùng ngài Kim đến bàn ăn rồi thì bước qua nói vài lời với đám người kia. Đột nhiên những tiếng ồn giảm dần rồi thành im bặc khiến các thực khách xung quanh ngạc nhiên. Không khí trong nhà hàng vì thế mà trở nên ấm cúng trở lại chứ không còn như một quán nhậu nữa.
“Lạ nhỉ? Tự nhiên họ hết la hét luôn?” Đức nhìn đám người ngồi xa xa và bật cười. Khi đó người phục vụ mang thực đơn tới và ngài Kim bảo Đức giới thiệu vài món ăn xem thế nào. Đức hỏi ngài Kim muốn ăn cơm phần hay là ăn kiểu có đồ ăn và canh. Ngài Kim đắn đo hồi lâu rồi nói: “Dạo này trời hay mưa nên buổi tối có hơi se lạnh, hay là ăn lẩu cho ấm người nhé? Cậu ăn lẩu cay được không?”
“Hơi hơi cay tôi vẫn chịu được.” Đức đáp, Ngài Kim gật đầu và gọi thêm vài món khác để làm khai vị.
“Tôi thích ăn cay lắm, nhất là mấy món có nước như mì, canh, lẩu này. Càng cay thì càng khoái, mà cậu nghĩ thế nào về một người thích ăn cay?”
Đức ngập ngừng: “Tôi nghĩ sao à? Một người thích ăn cay có lẽ… có lẽ người đó đã từng chịu nhiều cay đắng trong cuộc đời chăng? Nên thức ăn dù có cay tới đâu cũng chịu được.”
“Nghe có vẻ không được vần nhỉ?” (Do hai người đang giao tiếp bằng tiếng Anh nên câu nói của Đức không có mấy ăn nhập so với câu hỏi của ngài Kim).
“Mà nghĩ kĩ thì cũng có lý nhỉ?” Ngài Kim nói tiếp, giọng ngài chợt trầm xuống và đôi mắt đượm buồn: “Nói tôi nghe xem, các cậu có nghe những lời đồn về tôi không?”
“Có ạ, nhiều là đằng khác.” Đức nói xong thì chợt giật mình, không hiểu sao mình lại nói mà không suy nghĩ đến vậy.
Ngài Kim hiểu ý nên khoát tay bảo Đức: “Là do tôi đấy, tôi khiến cậu không thể nói dối được.”
“Ý ngài “khiến” là thế nào? Tôi xin lỗi nhưng tôi không hiểu từ đó lắm.”
“Ừ, cậu không hiểu. Có lẽ do giọng của tôi hơi khó nghe nhỉ?” Ngài Kim bật cười, nụ cười có chút gì đó chua chát, “Tôi có nhiều chuyện để kể cho cậu nghe lắm, chúng ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”
“Khoan đã!” Đức đưa tay ra hiệu: “Nếu là chuyện riêng tư thì ngài không cần kể với tôi đâu. Mà tôi hơi thắc mắc là tại sao ngài lại muốn kể chuyện cho tôi nghe chứ?”
“Để tạo niềm tin với cậu!” Ngài Kim đáp và cầm ly trà đá lên uống một hơi, “Tôi sẽ kể cậu nghe một chuyện rất khó tin, và vì thế tôi cần tạo niềm tin nơi cậu trước. Và...” Ngài Kim ngập ngừng: “Tôi thực sự không nghĩ ra cách nào khác để mở lời và thuyết phục cậu tin vào những điều tôi sẽ kể. Nên...tôi nghĩ nếu kể chuyện đời mình ra, biết đâu sẽ có tác dụng thì sao nhỉ?”
“Tôi thực sự không hiểu ngài muốn nói gì...” Đức nhún vai rồi liếc nhìn khắp nhà hàng: “Thức ăn chắc còn lâu lắm mới đem ra, thôi thì nghe kể chuyện chút cũng hay đây.”
Ngài Kim nhỏen miệng cười rồi vươn vai cởi áo vét ngoài, cởi luôn cả cà vạt và để những thứ đó qua một bên: “Tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi. Để xem, nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Những tin đồn, phải rồi...” Ngài Kim thở dài và ánh mắt nhìn xa xăm:
“Ngân hàng Wilshire là dạng công ty cổ phần và cha tôi từng là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất, thành ra ông được ngồi vào vị trí tổng giám đốc qua nhiều năm và ông đã làm rất tốt trách nhiệm mình. Tôi là người con duy nhất của ông, hiển nhiên toàn bộ tài sản của ông sau này sẽ đứng tên tôi, nhưng tôi vốn không có hứng thú gì với những thứ đó cả. Tôi không thích kinh doanh vì nghĩ rằng nó chỉ toàn mánh mung lừa bịp nhau chứ có gì hay. Tôi và cha tôi đã tranh cãi chuyện này nhiều lần, đến cuối cùng thì tôi bỏ nhà sang Mỹ, lang thang vài năm thì quay lại trường học, lấy bằng và trở thành giáo viên dạy tiếng Anh.”
Ngài Kim dừng lại nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Đức và bật cười: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, chất giọng của tôi khó nghe vậy mà làm giáo viên tiếng Anh à? Thực ra tôi chỉ đảm nhận dạy những lớp cơ bản về ngữ pháp thôi nên...Công việc cũng không mấy khó khăn nhưng tôi cũng không nhận được sự tôn trọng từ đám sinh viên cho lắm.”
“Cho đến hai năm trước, cha tôi qua đời sau ngày Lễ Tạ Ơn... Tôi phải quay về quê nhà chịu tang, sau đó thì đến ngân hàng để nhận phần tài sản của mình. Lúc đó...tôi mới biết là cha tôi đã không còn là người sở hữu nhiều cổ phần nhất rồi. Bởi mấy năm trước, công việc làm ăn của ngân hàng gặp khó khăn và ông đã bán đi khá nhiều cổ phần, nhằm giữ cho ngân hàng có thể tồn tại thêm một thời gian nữa.”
“Chỉ sở hữu ít cổ phần, lại vốn không có kinh nghiệm hay kiến thức trong việc kinh doanh đã khiến tôi trở thành kẻ bị ra rìa, lời nói không có chút trọng lượng nào. Cũng tốt, tôi đã nói tôi chưa bao giờ thích công việc kinh doanh cả, nhưng vẫn tham dự những cuộc họp của Hội đồng quản trị để bỏ phiếu theo yêu cầu của họ. Khoảng cuối năm ngoái thì có cuộc bầu chọn tổng giám đốc mới, mỗi ứng viên sẽ thay nhau lên trình bày những cách thức để cứu vãn ngân hàng trong tình hình kinh tế khó khăn như hiện nay.”
“Tôi cũng chú ý nghe họ trình bày ra sao, cho tới có một ứng viên đệ trình kế hoạch liên kết với một ngân hàng khác, tôi lúc đó tức giận mà đứng dậy phản bác lại. Ngân hàng này là tâm huyết của cha tôi cùng nhiều người khác, họ đã trải qua bao nhiêu vất vả để gầy dựng được cái tên “Wilshire” như bây giờ. Tôi nhất quyết phản đối ý kiến này tới cùng!”
Ngài Kim dừng lại hít thở lấy lại sức, khi đó Đức rụt rè lên tiếng: “Chuyện ngài kể nghe cuốn hút thật, đến mức mà tôi chả nhớ chúng ta làm thế nào đến được đây nữa?”
“Ờ phải ha.” Ngài Kim giật mình nhìn xung quanh: bữa ăn đã kết thúc từ lâu, hai người họ bây giờ đang ngồi trong một công viên nhỏ, trước mặt họ là rạch Bến Nghé, sau lưng họ là đại lộ Võ Văn Kiệt rộng lớn và lung linh dưới ánh đèn. “Tôi mải kể chuyện, đến ăn xong hồi nào cũng không nhớ, ra tới đây rồi mà chuyện vẫn chưa dứt nhỉ? Thôi thì để tôi kể tóm tắt luôn vậy: Ngày hôm đó, sau khi tôi đứng lên phản bác lại cô ứng viên đó thì cả hội đồng quản trị quyết định đưa tôi vào vị trí tổng giám đốc.”
Đức trố mắt ngạc nhiên, ngài Kim cười nhạt: “Nghe vô lý lắm đúng không? Nhưng mà…mọi thứ sẽ trở nên có lý nếu cậu sở hữu năng lực “thuyết phục” người khác. Phải, cậu không nghe lầm đâu, tôi đang nói tới siêu năng lực đấy! Tôi có khả năng dùng lời nói của mình làm thay đổi hành động và suy nghĩ của người khác, kiểu như thôi miên vậy. Hôm bầu chọn tổng giám đốc cũng chính là lần đầu tiên năng lực của tôi thức tỉnh. Ban đầu tôi không nghĩ là mình có siêu năng lực đâu, nhưng tới khi hễ tôi có yêu cầu gì thì không ai từ chối tôi cả, lâu dần tôi phát hiện ra…”
Đức vẫn trố mắt ngạc nhiên nhìn ngài Kim, miệng lẩm bẩm: “Siêu năng lực...là...là có thật sao?”
“Ủa? Tôi tưởng cậu đã chịu nhiều cay đắng cuộc đời lắm rồi nên phải thấy mấy chuyện này bình thường chứ nhỉ? Vậy từ giờ cậu nên tập ăn cay cho nhiều vào đi.” Ngài Kim giễu, “Thôi, đã gần chín giờ tối còn gì, hãy làm cho xong chuyện này nào!”
“Chuyện gì?” Đức ngơ ngác hỏi lại.
“Tôi đoán là cậu không biết là bản thân cậu cũng có siêu năng lực nhỉ? Không sao, tôi sẽ giúp cậu “giải phóng” khả năng đó ra và sau đó sẽ thực hiện luyện tập nâng cao khả năng đó lên.”
“Tôi? Siêu năng lực? Tại sao...”
“Ê!” Ngài Kim búng ngón tay trước mặt Đức: “Mấy ngày qua tôi thấy cậu có vẻ điềm tĩnh và lãnh đạm lắm mà? Sao hôm nay chỉ kể chuyện siêu năng lực thôi mà cậu bối rối như gà mắc tóc vậy?”
“Trong một đêm mà ngài kể quá nhiều chuyện thế này, não tôi không kịp tiếp thu thông tin kịp nên rối loạn rồi. Tại sao tôi có năng lực mà tôi không biết gì cả? Tại sao tôi cần phải bộc phát năng lực? Tại...”
“Nín!” Ngài Kim thở dài, “Lỗi do tôi cả, tôi đã lạm dụng khả năng của mình quá nhiều, đến mức bây giờ không biết cách để mở lời với cậu ra sao. Tôi hứa trong một ngày không xa, cậu sẽ được biết hết tường tận mọi việc, giờ giữ chút bí mật cho chuyện thêm phần thú vị chứ nhỉ?” Ngài Kim nhìn dòng nước đang cuồn cuộn chảy và hít một hơi thật sâu: “Không khí ở đây trong lành thật, quả là rất tốt để làm việc này. Bây giờ tôi sẽ dùng khả năng của mình để thử “thôi miên” cậu, cũng như cách mấy nhà tâm lý thôi miên bệnh nhân để giúp họ nhớ về kí ức đã mất ấy. Tôi sẽ thôi miên cậu và giúp cậu giải phóng siêu năng lực ra bên ngoài, dẫu rằng tôi cũng chả biết năng lực của cậu là dạng gì…”
Đức muốn nói gì đó nhưng ngài Kim đã đưa tay ra hiệu, thành ra anh cố sức mãi không nói được một từ. Ngài Kim ra lệnh cho anh ngồi xuống cái ghế đá và thả lỏng cơ thể, anh làm theo như một cái máy nhưng bên trong suy nghĩ của anh thì rối loạn và có chút sợ hãi: không thể chống trả, không thể làm gì khác. Vậy chả lẽ siêu năng lực là có thật sao? Ngài Kim thấy anh đang gồng mình như muốn chống trả thì ngạc nhiên, nhíu mày bảo:
“Thả lỏng và thư giãn nào, nhắm mắt lại và hít sâu, thở dài. Đúng rồi! Thư giãn đi, tôi có bảo cậu làm chuyện bậy bạ gì đâu? Đây là vì mục đích tốt thôi, cho cả cậu và cho cả…nhân loại này nữa.” Ngài Kim gãi đầu, cố nhớ lại cách thôi miên mà mình đã coi vội trên YouTube hồi chiều.
“Bây giờ, cậu sẽ không còn nghe thấy âm thanh nào khác ngoài giọng nói của tôi. Không có tiếng nước chảy, tiếng máy xe hay tiếng người nói gì cả, chỉ có giọng của tôi thôi. Trước mặt cậu không có gì ngoài màn đêm đen, mũi cậu cũng không cảm nhận thấy mùi hương nào, xúc giác của cậu cũng không cảm thấy cái lạnh của buổi đêm, cả năm giác quan của cậu đều đóng lại.”
Ngài Kim dừng lại và bóp trán, tự nhủ sao bản thân lại nghĩ ra được mấy lời “sến sủa” thế được:
“Bây giờ cả năm giác quan đã đóng lại, cậu sẽ dễ dàng khai mở giác quan thứ sáu, tức là siêu năng lực bên trong mình. Cho dù đó là năng lực gì, hãy cứ để nó giải phóng ra bên ngoài. Cậu cần phải có niềm tin vào tôi và vào bản thân mình, rằng cậu có siêu năng lực và cậu cần nó!”
Vài phút trôi qua, ngài Kim búng ngón tay và Đức từ từ hé mắt, thở một hơi thật dài ra vẻ mệt mỏi: “Tôi không nghĩ là cách này có tác dụng đâu, tôi chả cảm thấy gì khác lạ cả.”
“Tại tôi học thôi miên chưa tới đâu, thôi thì cứ thử nào.” Ngài Kim bảo Đức đứng dậy và thử làm vài động tác để xem có năng lực nào phát ra không.
Đức đứng nhún chân, nhảy bật lên vài cái rồi lắc đầu: “Tôi không bay được!”
“Tàng hình?” Ngài Kim hỏi; Đức nhắm mắt, nhăn mặt cắn răng hồi lâu, rồi mở mắt thì thấy ngài Kim lắc đầu thất vọng, “Đọc suy nghĩ tôi xem?”
Đức hít một hơi dài, gồng người lên một lúc rồi lắc đầu.
Cứ thế, ngài Kim liệt kê hơn hai mươi loại siêu năng lực thông dụng mà Đức hoàn toàn không có biểu hiện sở hữu cái nào. Đức mệt mỏi không nói gì, ngài Kim thì buồn bã ngồi gục xuống ghế, lẩm bẩm:
“Tôi thất bại rồi. Tôi…tôi đã quá tin tưởng vào khả năng của mình mà không nghĩ tới những việc khác.”
Đức im lặng hồi lâu rồi lên tiếng: “Tôi không biết lí do gì mà ngài muốn tôi phải thức tỉnh năng lực, nhưng tôi tin ngài thực sự chắc không có ý xấu gì. Hãy để tôi chút thời gian suy nghĩ đã!”
Ngài Kim ngước nhìn, Đức khoát tay: “Tôi đang cố phân tích những mấu chốt từ câu chuyện ngài kể, về lần đầu ngài sử dụng năng lực ấy. Khả năng của ngài là dùng lời nói thay đổi hành động của người khác, và tôi thấy hình như ngài hơi…tự ti về chất giọng của mình, ngài đã than vãn về nó tới hai lần. Còn hôm đó, ngài vì bực bội với lời đề nghị của…cô gái mà đứng lên nói ra những lời từ đáy lòng mình. Cảm xúc…lúc đó phải mãnh liệt lắm đúng không? Thành ra năng lực mới thức tỉnh?”
“Đúng rồi!” Ngài Kim bật dậy khỏi ghế, khuôn mặt vui sướng: “Cậu là thiên tài! Tôi cũng từng có suy nghĩ về điều này nhưng lại ngại nói ra. Được, bây giờ cậu ngồi xuống ghế lại nào!”
Đức làm theo như một cái máy, ngài Kim xoay hai tay vào nhau, đi qua lại nói với giọng phấn khởi: “Như cậu nói, tôi khá tự ti về chất giọng của mình, thành ra tôi ngại phải nói chuyện với người khác, không dám nói lên chính kiến của mình vì sợ người ta không hiểu mà còn cười nhạo sau lưng. Tôi trở thành giáo viên để vượt qua mặc cảm này nhưng không thành công, lúc quay về ngân hàng thì bị người ta coi thường thấy rõ. Và rồi năng lực này xuất hiện, phản ánh đúng nỗi sợ của tôi…Chính xác, là nỗi sợ!”
Ngài Kim bảo Đức hãy nhắm mắt lại và cứ hít thở đều đều: “Hãy tưởng tượng cậu đang trên đường về ngôi nhà yêu dấu cùng những người thân thương. Hôm nay đèn đường bị hỏng và trời đã tối, cậu chỉ có thể trông chờ vào ánh sáng từ đèn pha xe máy. Rồi cậu thấy có một vật chắn ngang đường, hình thù kì dị không rõ ràng, nó là gì? Nó là nỗi sợ lớn nhất của cậu! Nó là thứ ngăn cách cậu với những người cậu thương, những thứ quý giá trong đời cậu. Cậu không thể đi vòng qua nó, chỉ có thể đi xuyên qua nó mà thôi. Nhưng hãy nhanh lên, xe đã sắp hết xăng và ánh đèn đang mờ dần, nỗi sợ sẽ càng lớn hơn và sẽ nuốt chửng cậu. Hãy đâm sầm vào nó, cào cấu cắn xé nó, làm bất cứ điều gì để vượt qua nó!”
Đức giật bắn người, hai mắt vẫn nhắm nghiền, mồ hôi chảy ướt đẫm cả trán: cuộc thôi miên đã thành công! Bây giờ trong tư tưởng, anh đang chiến đấu với nỗi sợ lớn nhất đời mình, mà chỉ có vượt qua nó anh mới có thể quay lại thực tại này thôi. Ban đầu cái hình thù kì dị của nỗi sợ không làm anh chùn bước, anh lao cả chiếc xe vào nó, để rồi khi nó chạm vào anh thì nó đã cho anh thấy những hồi tưởng của quá khứ:
Anh nhớ lại thời còn học cấp ba, bài vở chồng chất khiến anh mệt mỏi. Có quá nhiều thứ phải học mà vài ngày nữa thi đại học đã khiến anh căng thẳng muốn nổi điên. Tới lúc vào đại học thì được nhàn nhã đôi chút, nhưng cha mẹ lại bảo anh kiếm việc làm thêm để trang trải cuộc sống; anh không cân đối giữa việc học và việc làm thành ra phải thi lại vài môn. Đến khi thành nhân viên của ngân hàng Wilshire rồi, anh thường phải thức trắng nhiều đêm để hoàn thành báo cáo, không thì sẽ hứng chịu những trận mắng chửi xối xả từ giám đốc. Và…khi anh đã ngồi vào ghế giám đốc rồi, công việc nhiều hơn, trách nhiệm nhiều hơn, khiến anh chả còn chút thời gian nào dành cho gia đình nữa.
Thời gian….
Chính là nỗi sợ vô hình đang gặm nhấm anh từng ngày giờ đã trở thành hữu hình và đang nuốt chửng anh trong tiềm thức. Nó như một vũng bùn đang cố nhấn chìm anh, anh ngập ngụa, quờ quạng tay mình và chợt thấy có tia sáng lóe lên. Phải rồi, còn người sống phải hướng tới tương lai, hướng tới ánh sáng, và nỗi sợ này là thứ cản trở anh hướng tới đó. Anh bước trong đám nhớp nhúa, lấy tay quạt hai bên mở đường. Rồi dùng hết sức, anh gào lên một tiếng và nhảy ra ngoài, cùng lúc một ánh sáng chói chang chiếu vào mắt anh.
Anh bừng tỉnh, thở dốc. Anh đã quay lại công viên cạnh đại lộ, trước mặt anh là con rạch êm đềm. Không có một tiếng động nào cả, không gian thật yên tĩnh đến lạ lùng. Anh xoay đầu sang phải và ngạc nhiên khi thấy ngài Kim đang đứng nhìn anh chằm chằm. Anh cúi đầu nói xin lỗi, có lẽ lại thất bại rồi, nhưng hồi lâu không thấy ngài Kim đáp lại. Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy ngài Kim vẫn đứng yên như tượng, cả vài phút trôi qua mà hí mắt ông ta không chớp lấy lần nào.
Anh hơi ngờ ngợ nên liền đứng dậy, xoay người nhìn đại lộ nhưng không thấy chiếc xe nào cả. Anh nhìn ngài Kim rồi lên tiếng hỏi nhưng vẫn không nghe ông ta đáp lại. Anh giật mình! Rồi thò tay tính lấy điện thoại ra kiểm tra thì hốt hoảng: không thấy điện thoại đâu cả. Anh cuống quýt đi vòng vòng rồi nhớ ra chắc mình đã để quên ở chỗ nhà hàng. Anh tính nói với ngài Kim nhưng vô ích, ông ta vẫn không đáp lại.
“Là thật sao?” Đức lẩm bẩm. “Thời gian…thời gian đã thực sự dừng lại!” Một cảm giác vui sướng nhem nhóm lên trong lòng anh, nhưng rồi nhanh chóng vụt tắt để thay cho cảm giác hoảng loạn: Anh không biết làm cách nào để thời gian “chạy” lại, vậy anh sẽ mắc kẹt mãi trong tình trạng này sao? Anh lại cuống cuồng lên, vò đầu bứt tóc đi vòng vòng suy nghĩ. Càng nghĩ lại càng rối, lại càng hoảng, cuối cùng chẳng biết nghĩ sao, anh bỏ chạy ra ngoài, dọc theo đại lộ.
Anh cứ chạy, chạy mãi cho tới khi hai chân rã rời và phải đi chậm lại. Anh thấy thấp thoáng tòa nhà Bitexco trước mắt, anh thở từng hơi mệt nhọc và liếc nhìn xung quanh, xem coi thời gian có trở lại bình thường chưa. Ngoài đường không có chiếc xe nào, anh quay sang nhìn con sông thì thấy có chiếc tàu đang đứng yên giữa dòng nước, chờ nhiều phút mà nó vẫn đứng yên khiến anh thất vọng.
Anh buồn chán liếc nhìn bầu trời đêm, thở dài. Chợt anh tròn mắt, hít một hơi thật sâu: giữa bầu trời đêm, thấp thoáng hình bóng của một người đang bay! Anh nhìn xuống thì thấy phía trước có chiếc cầu bắt qua sông, anh liền chạy tới đó, vừa chạy vừa liếc nhìn người trên kia.
Chợt anh kêu lên một tiếng rồi ngã sóng soài trên mặt đường. Do anh vừa chạy vừa nhìn lên nên đã không để ý cái gờ phía trước mà vấp chân. Cú ngã bất ngờ khiến anh xây xẩm mặt mày, hai tay trầy xước chút đỉnh. Anh lồm cồm ngồi dậy, tay sờ hàm của mình để chắc là không có chiếc răng nào bị sứt mẻ.
“Không sao chứ? Đang vội lắm à?”
Đức giật mình nhìn lên, trước mắt anh là người đàn ông trông như viên phi công từ hồi Thế chiến thứ nhất: Ông ta bận áo khoác dài, quần ống và một đôi ủng lớn, tất cả đều cùng tông màu nâu. Quanh cổ có quấn một cái khăn choàng màu đỏ, đầu đội mũ trùm kín hai tai, trên trán có một cặp kính bảo hộ lớn.
“Vâng…vâng, tôi để quên đồ ở nhà hàng.” Đức đáp lại và đứng dậy.
“Nhà hàng? Suýt nữa tôi quên mất.” Người đàn ông đáp lại, “Tôi thấy anh chạy nhanh lắm, chắc cũng hao hao tốc độ của tôi ấy nhỉ?” Rồi ông ta đưa bàn tay trái ra trước mặt Đức: “Tôi để quên cái găng tay này bên Cần Giờ nên phải bay gấp quá đó lấy lại đấy, nó là loại tốt mà. Thôi tôi đi đây, không biết bọn nó có chừa lại chút đồ ăn nào không nhỉ?”
Đức ngớ người chả hiểu ông ta nói gì, nhưng cũng gật đầu nói tạm biệt. Người đàn ông bước vài bước, liếc nhìn hai bên đường thấy không có ai rồi bèn hất cho khăn choàng bay phấp phới trong gió, xong thì nhún người bay vút lên và chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm. Đăng bởi: admin
“Ờ…xin lỗi, chúng tôi đã đặt chỗ trước rồi đấy.” Người đàn ông nói với anh nhân viên tiếp tân. Trong lúc chờ đợi người nhân viên tra tên mình, ông ta nhìn bao quát nhà hàng rồi ánh nhìn dừng lại chỗ mà Gilbert và Trường đang ngồi chờ: “Ê, ê! Trường!”
“Hội Trưởng đó à?” Gilbert cười mếu, “Ổng nhìn hài hước ghê nhỉ?”
“Anh chưa biết hết mọi thứ đâu.” Trường nhún vai và cùng Gilbert bước lại chào hỏi Hội Trưởng. Đến khi người nhân viên kiểm tra xong rồi thì đoàn người lũ lượt tiến vào trong: Hội Trưởng cùng mười người khác vào một phòng riêng, còn những hội viên còn lại thì cứ chia bàn ngồi. Chỉ trong chốc lát, cả nhà hàng đã tràn ngập những tiếng trò chuyện rôm rả, những tiếng cụng bia nghe lốp cốp.
Vài phút sau, có hai người khách đi chung một chiếc xe đến trước nhà hàng. Người đàn ông lớn tuổi nhảy xuống xe, cởi nón bảo hiểm đưa cho người kia cất vào cốp, ngước nhìn biển hiệu nhà hàng rồi nói: “Chỗ này à? Nhìn cũng được đấy.”
“Vâng, tôi hay đi dự tiệc tại chỗ này, thấy đồ ăn ở đây là được nhất. Vẫn còn một số nơi khác, nếu ngài muốn đi lúc nào thì tôi cũng sẵn lòng đưa ngài đi.” Người trẻ đáp.
“Ừ, khi nào tôi muốn đi ăn nhà hàng thì tôi sẽ báo trước cho cậu một ngày để cậu mang theo nón bảo hiểm, chứ mượn Khang thế này thấy cũng hơi kì.”
“Sau này tôi sẽ luôn để một cái nón dự phòng trong cốp xe…” Đức đáp rồi mời ngài Kim cùng vào trong. Họ vừa đi được vài bước thì đã nghe tiếng nói chuyện ồn ào khiến Đức phải thốt lên: “Ôi trời, sao hôm nay sao lại đông khách thế này?”
“Đó là đoàn du khách đã đặt chỗ trước đấy ạ.” Người tiếp tân lên tiếng, “Vẫn còn vài phòng riêng, hai vị muốn phòng đó cho yên tĩnh không?”
Đức quay qua nói vài lời với ngài Kim và ngài Kim lắc đầu: “Không sao, tôi thích không khí nhộn nhịp như thế này hơn, hãy xếp cho chúng tôi một bàn ở trong góc nhé. À mà này…” Ngài Kim ra hiệu cho người nhân viên ghé sát mình, ngài thì thầm gì đó vào tai anh ta rồi mỉm cười. Người nhân viên sau khi dẫn Đức cùng ngài Kim đến bàn ăn rồi thì bước qua nói vài lời với đám người kia. Đột nhiên những tiếng ồn giảm dần rồi thành im bặc khiến các thực khách xung quanh ngạc nhiên. Không khí trong nhà hàng vì thế mà trở nên ấm cúng trở lại chứ không còn như một quán nhậu nữa.
“Lạ nhỉ? Tự nhiên họ hết la hét luôn?” Đức nhìn đám người ngồi xa xa và bật cười. Khi đó người phục vụ mang thực đơn tới và ngài Kim bảo Đức giới thiệu vài món ăn xem thế nào. Đức hỏi ngài Kim muốn ăn cơm phần hay là ăn kiểu có đồ ăn và canh. Ngài Kim đắn đo hồi lâu rồi nói: “Dạo này trời hay mưa nên buổi tối có hơi se lạnh, hay là ăn lẩu cho ấm người nhé? Cậu ăn lẩu cay được không?”
“Hơi hơi cay tôi vẫn chịu được.” Đức đáp, Ngài Kim gật đầu và gọi thêm vài món khác để làm khai vị.
“Tôi thích ăn cay lắm, nhất là mấy món có nước như mì, canh, lẩu này. Càng cay thì càng khoái, mà cậu nghĩ thế nào về một người thích ăn cay?”
Đức ngập ngừng: “Tôi nghĩ sao à? Một người thích ăn cay có lẽ… có lẽ người đó đã từng chịu nhiều cay đắng trong cuộc đời chăng? Nên thức ăn dù có cay tới đâu cũng chịu được.”
“Nghe có vẻ không được vần nhỉ?” (Do hai người đang giao tiếp bằng tiếng Anh nên câu nói của Đức không có mấy ăn nhập so với câu hỏi của ngài Kim).
“Mà nghĩ kĩ thì cũng có lý nhỉ?” Ngài Kim nói tiếp, giọng ngài chợt trầm xuống và đôi mắt đượm buồn: “Nói tôi nghe xem, các cậu có nghe những lời đồn về tôi không?”
“Có ạ, nhiều là đằng khác.” Đức nói xong thì chợt giật mình, không hiểu sao mình lại nói mà không suy nghĩ đến vậy.
Ngài Kim hiểu ý nên khoát tay bảo Đức: “Là do tôi đấy, tôi khiến cậu không thể nói dối được.”
“Ý ngài “khiến” là thế nào? Tôi xin lỗi nhưng tôi không hiểu từ đó lắm.”
“Ừ, cậu không hiểu. Có lẽ do giọng của tôi hơi khó nghe nhỉ?” Ngài Kim bật cười, nụ cười có chút gì đó chua chát, “Tôi có nhiều chuyện để kể cho cậu nghe lắm, chúng ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”
“Khoan đã!” Đức đưa tay ra hiệu: “Nếu là chuyện riêng tư thì ngài không cần kể với tôi đâu. Mà tôi hơi thắc mắc là tại sao ngài lại muốn kể chuyện cho tôi nghe chứ?”
“Để tạo niềm tin với cậu!” Ngài Kim đáp và cầm ly trà đá lên uống một hơi, “Tôi sẽ kể cậu nghe một chuyện rất khó tin, và vì thế tôi cần tạo niềm tin nơi cậu trước. Và...” Ngài Kim ngập ngừng: “Tôi thực sự không nghĩ ra cách nào khác để mở lời và thuyết phục cậu tin vào những điều tôi sẽ kể. Nên...tôi nghĩ nếu kể chuyện đời mình ra, biết đâu sẽ có tác dụng thì sao nhỉ?”
“Tôi thực sự không hiểu ngài muốn nói gì...” Đức nhún vai rồi liếc nhìn khắp nhà hàng: “Thức ăn chắc còn lâu lắm mới đem ra, thôi thì nghe kể chuyện chút cũng hay đây.”
Ngài Kim nhỏen miệng cười rồi vươn vai cởi áo vét ngoài, cởi luôn cả cà vạt và để những thứ đó qua một bên: “Tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi. Để xem, nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Những tin đồn, phải rồi...” Ngài Kim thở dài và ánh mắt nhìn xa xăm:
“Ngân hàng Wilshire là dạng công ty cổ phần và cha tôi từng là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất, thành ra ông được ngồi vào vị trí tổng giám đốc qua nhiều năm và ông đã làm rất tốt trách nhiệm mình. Tôi là người con duy nhất của ông, hiển nhiên toàn bộ tài sản của ông sau này sẽ đứng tên tôi, nhưng tôi vốn không có hứng thú gì với những thứ đó cả. Tôi không thích kinh doanh vì nghĩ rằng nó chỉ toàn mánh mung lừa bịp nhau chứ có gì hay. Tôi và cha tôi đã tranh cãi chuyện này nhiều lần, đến cuối cùng thì tôi bỏ nhà sang Mỹ, lang thang vài năm thì quay lại trường học, lấy bằng và trở thành giáo viên dạy tiếng Anh.”
Ngài Kim dừng lại nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Đức và bật cười: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, chất giọng của tôi khó nghe vậy mà làm giáo viên tiếng Anh à? Thực ra tôi chỉ đảm nhận dạy những lớp cơ bản về ngữ pháp thôi nên...Công việc cũng không mấy khó khăn nhưng tôi cũng không nhận được sự tôn trọng từ đám sinh viên cho lắm.”
“Cho đến hai năm trước, cha tôi qua đời sau ngày Lễ Tạ Ơn... Tôi phải quay về quê nhà chịu tang, sau đó thì đến ngân hàng để nhận phần tài sản của mình. Lúc đó...tôi mới biết là cha tôi đã không còn là người sở hữu nhiều cổ phần nhất rồi. Bởi mấy năm trước, công việc làm ăn của ngân hàng gặp khó khăn và ông đã bán đi khá nhiều cổ phần, nhằm giữ cho ngân hàng có thể tồn tại thêm một thời gian nữa.”
“Chỉ sở hữu ít cổ phần, lại vốn không có kinh nghiệm hay kiến thức trong việc kinh doanh đã khiến tôi trở thành kẻ bị ra rìa, lời nói không có chút trọng lượng nào. Cũng tốt, tôi đã nói tôi chưa bao giờ thích công việc kinh doanh cả, nhưng vẫn tham dự những cuộc họp của Hội đồng quản trị để bỏ phiếu theo yêu cầu của họ. Khoảng cuối năm ngoái thì có cuộc bầu chọn tổng giám đốc mới, mỗi ứng viên sẽ thay nhau lên trình bày những cách thức để cứu vãn ngân hàng trong tình hình kinh tế khó khăn như hiện nay.”
“Tôi cũng chú ý nghe họ trình bày ra sao, cho tới có một ứng viên đệ trình kế hoạch liên kết với một ngân hàng khác, tôi lúc đó tức giận mà đứng dậy phản bác lại. Ngân hàng này là tâm huyết của cha tôi cùng nhiều người khác, họ đã trải qua bao nhiêu vất vả để gầy dựng được cái tên “Wilshire” như bây giờ. Tôi nhất quyết phản đối ý kiến này tới cùng!”
Ngài Kim dừng lại hít thở lấy lại sức, khi đó Đức rụt rè lên tiếng: “Chuyện ngài kể nghe cuốn hút thật, đến mức mà tôi chả nhớ chúng ta làm thế nào đến được đây nữa?”
“Ờ phải ha.” Ngài Kim giật mình nhìn xung quanh: bữa ăn đã kết thúc từ lâu, hai người họ bây giờ đang ngồi trong một công viên nhỏ, trước mặt họ là rạch Bến Nghé, sau lưng họ là đại lộ Võ Văn Kiệt rộng lớn và lung linh dưới ánh đèn. “Tôi mải kể chuyện, đến ăn xong hồi nào cũng không nhớ, ra tới đây rồi mà chuyện vẫn chưa dứt nhỉ? Thôi thì để tôi kể tóm tắt luôn vậy: Ngày hôm đó, sau khi tôi đứng lên phản bác lại cô ứng viên đó thì cả hội đồng quản trị quyết định đưa tôi vào vị trí tổng giám đốc.”
Đức trố mắt ngạc nhiên, ngài Kim cười nhạt: “Nghe vô lý lắm đúng không? Nhưng mà…mọi thứ sẽ trở nên có lý nếu cậu sở hữu năng lực “thuyết phục” người khác. Phải, cậu không nghe lầm đâu, tôi đang nói tới siêu năng lực đấy! Tôi có khả năng dùng lời nói của mình làm thay đổi hành động và suy nghĩ của người khác, kiểu như thôi miên vậy. Hôm bầu chọn tổng giám đốc cũng chính là lần đầu tiên năng lực của tôi thức tỉnh. Ban đầu tôi không nghĩ là mình có siêu năng lực đâu, nhưng tới khi hễ tôi có yêu cầu gì thì không ai từ chối tôi cả, lâu dần tôi phát hiện ra…”
Đức vẫn trố mắt ngạc nhiên nhìn ngài Kim, miệng lẩm bẩm: “Siêu năng lực...là...là có thật sao?”
“Ủa? Tôi tưởng cậu đã chịu nhiều cay đắng cuộc đời lắm rồi nên phải thấy mấy chuyện này bình thường chứ nhỉ? Vậy từ giờ cậu nên tập ăn cay cho nhiều vào đi.” Ngài Kim giễu, “Thôi, đã gần chín giờ tối còn gì, hãy làm cho xong chuyện này nào!”
“Chuyện gì?” Đức ngơ ngác hỏi lại.
“Tôi đoán là cậu không biết là bản thân cậu cũng có siêu năng lực nhỉ? Không sao, tôi sẽ giúp cậu “giải phóng” khả năng đó ra và sau đó sẽ thực hiện luyện tập nâng cao khả năng đó lên.”
“Tôi? Siêu năng lực? Tại sao...”
“Ê!” Ngài Kim búng ngón tay trước mặt Đức: “Mấy ngày qua tôi thấy cậu có vẻ điềm tĩnh và lãnh đạm lắm mà? Sao hôm nay chỉ kể chuyện siêu năng lực thôi mà cậu bối rối như gà mắc tóc vậy?”
“Trong một đêm mà ngài kể quá nhiều chuyện thế này, não tôi không kịp tiếp thu thông tin kịp nên rối loạn rồi. Tại sao tôi có năng lực mà tôi không biết gì cả? Tại sao tôi cần phải bộc phát năng lực? Tại...”
“Nín!” Ngài Kim thở dài, “Lỗi do tôi cả, tôi đã lạm dụng khả năng của mình quá nhiều, đến mức bây giờ không biết cách để mở lời với cậu ra sao. Tôi hứa trong một ngày không xa, cậu sẽ được biết hết tường tận mọi việc, giờ giữ chút bí mật cho chuyện thêm phần thú vị chứ nhỉ?” Ngài Kim nhìn dòng nước đang cuồn cuộn chảy và hít một hơi thật sâu: “Không khí ở đây trong lành thật, quả là rất tốt để làm việc này. Bây giờ tôi sẽ dùng khả năng của mình để thử “thôi miên” cậu, cũng như cách mấy nhà tâm lý thôi miên bệnh nhân để giúp họ nhớ về kí ức đã mất ấy. Tôi sẽ thôi miên cậu và giúp cậu giải phóng siêu năng lực ra bên ngoài, dẫu rằng tôi cũng chả biết năng lực của cậu là dạng gì…”
Đức muốn nói gì đó nhưng ngài Kim đã đưa tay ra hiệu, thành ra anh cố sức mãi không nói được một từ. Ngài Kim ra lệnh cho anh ngồi xuống cái ghế đá và thả lỏng cơ thể, anh làm theo như một cái máy nhưng bên trong suy nghĩ của anh thì rối loạn và có chút sợ hãi: không thể chống trả, không thể làm gì khác. Vậy chả lẽ siêu năng lực là có thật sao? Ngài Kim thấy anh đang gồng mình như muốn chống trả thì ngạc nhiên, nhíu mày bảo:
“Thả lỏng và thư giãn nào, nhắm mắt lại và hít sâu, thở dài. Đúng rồi! Thư giãn đi, tôi có bảo cậu làm chuyện bậy bạ gì đâu? Đây là vì mục đích tốt thôi, cho cả cậu và cho cả…nhân loại này nữa.” Ngài Kim gãi đầu, cố nhớ lại cách thôi miên mà mình đã coi vội trên YouTube hồi chiều.
“Bây giờ, cậu sẽ không còn nghe thấy âm thanh nào khác ngoài giọng nói của tôi. Không có tiếng nước chảy, tiếng máy xe hay tiếng người nói gì cả, chỉ có giọng của tôi thôi. Trước mặt cậu không có gì ngoài màn đêm đen, mũi cậu cũng không cảm nhận thấy mùi hương nào, xúc giác của cậu cũng không cảm thấy cái lạnh của buổi đêm, cả năm giác quan của cậu đều đóng lại.”
Ngài Kim dừng lại và bóp trán, tự nhủ sao bản thân lại nghĩ ra được mấy lời “sến sủa” thế được:
“Bây giờ cả năm giác quan đã đóng lại, cậu sẽ dễ dàng khai mở giác quan thứ sáu, tức là siêu năng lực bên trong mình. Cho dù đó là năng lực gì, hãy cứ để nó giải phóng ra bên ngoài. Cậu cần phải có niềm tin vào tôi và vào bản thân mình, rằng cậu có siêu năng lực và cậu cần nó!”
Vài phút trôi qua, ngài Kim búng ngón tay và Đức từ từ hé mắt, thở một hơi thật dài ra vẻ mệt mỏi: “Tôi không nghĩ là cách này có tác dụng đâu, tôi chả cảm thấy gì khác lạ cả.”
“Tại tôi học thôi miên chưa tới đâu, thôi thì cứ thử nào.” Ngài Kim bảo Đức đứng dậy và thử làm vài động tác để xem có năng lực nào phát ra không.
Đức đứng nhún chân, nhảy bật lên vài cái rồi lắc đầu: “Tôi không bay được!”
“Tàng hình?” Ngài Kim hỏi; Đức nhắm mắt, nhăn mặt cắn răng hồi lâu, rồi mở mắt thì thấy ngài Kim lắc đầu thất vọng, “Đọc suy nghĩ tôi xem?”
Đức hít một hơi dài, gồng người lên một lúc rồi lắc đầu.
Cứ thế, ngài Kim liệt kê hơn hai mươi loại siêu năng lực thông dụng mà Đức hoàn toàn không có biểu hiện sở hữu cái nào. Đức mệt mỏi không nói gì, ngài Kim thì buồn bã ngồi gục xuống ghế, lẩm bẩm:
“Tôi thất bại rồi. Tôi…tôi đã quá tin tưởng vào khả năng của mình mà không nghĩ tới những việc khác.”
Đức im lặng hồi lâu rồi lên tiếng: “Tôi không biết lí do gì mà ngài muốn tôi phải thức tỉnh năng lực, nhưng tôi tin ngài thực sự chắc không có ý xấu gì. Hãy để tôi chút thời gian suy nghĩ đã!”
Ngài Kim ngước nhìn, Đức khoát tay: “Tôi đang cố phân tích những mấu chốt từ câu chuyện ngài kể, về lần đầu ngài sử dụng năng lực ấy. Khả năng của ngài là dùng lời nói thay đổi hành động của người khác, và tôi thấy hình như ngài hơi…tự ti về chất giọng của mình, ngài đã than vãn về nó tới hai lần. Còn hôm đó, ngài vì bực bội với lời đề nghị của…cô gái mà đứng lên nói ra những lời từ đáy lòng mình. Cảm xúc…lúc đó phải mãnh liệt lắm đúng không? Thành ra năng lực mới thức tỉnh?”
“Đúng rồi!” Ngài Kim bật dậy khỏi ghế, khuôn mặt vui sướng: “Cậu là thiên tài! Tôi cũng từng có suy nghĩ về điều này nhưng lại ngại nói ra. Được, bây giờ cậu ngồi xuống ghế lại nào!”
Đức làm theo như một cái máy, ngài Kim xoay hai tay vào nhau, đi qua lại nói với giọng phấn khởi: “Như cậu nói, tôi khá tự ti về chất giọng của mình, thành ra tôi ngại phải nói chuyện với người khác, không dám nói lên chính kiến của mình vì sợ người ta không hiểu mà còn cười nhạo sau lưng. Tôi trở thành giáo viên để vượt qua mặc cảm này nhưng không thành công, lúc quay về ngân hàng thì bị người ta coi thường thấy rõ. Và rồi năng lực này xuất hiện, phản ánh đúng nỗi sợ của tôi…Chính xác, là nỗi sợ!”
Ngài Kim bảo Đức hãy nhắm mắt lại và cứ hít thở đều đều: “Hãy tưởng tượng cậu đang trên đường về ngôi nhà yêu dấu cùng những người thân thương. Hôm nay đèn đường bị hỏng và trời đã tối, cậu chỉ có thể trông chờ vào ánh sáng từ đèn pha xe máy. Rồi cậu thấy có một vật chắn ngang đường, hình thù kì dị không rõ ràng, nó là gì? Nó là nỗi sợ lớn nhất của cậu! Nó là thứ ngăn cách cậu với những người cậu thương, những thứ quý giá trong đời cậu. Cậu không thể đi vòng qua nó, chỉ có thể đi xuyên qua nó mà thôi. Nhưng hãy nhanh lên, xe đã sắp hết xăng và ánh đèn đang mờ dần, nỗi sợ sẽ càng lớn hơn và sẽ nuốt chửng cậu. Hãy đâm sầm vào nó, cào cấu cắn xé nó, làm bất cứ điều gì để vượt qua nó!”
Đức giật bắn người, hai mắt vẫn nhắm nghiền, mồ hôi chảy ướt đẫm cả trán: cuộc thôi miên đã thành công! Bây giờ trong tư tưởng, anh đang chiến đấu với nỗi sợ lớn nhất đời mình, mà chỉ có vượt qua nó anh mới có thể quay lại thực tại này thôi. Ban đầu cái hình thù kì dị của nỗi sợ không làm anh chùn bước, anh lao cả chiếc xe vào nó, để rồi khi nó chạm vào anh thì nó đã cho anh thấy những hồi tưởng của quá khứ:
Anh nhớ lại thời còn học cấp ba, bài vở chồng chất khiến anh mệt mỏi. Có quá nhiều thứ phải học mà vài ngày nữa thi đại học đã khiến anh căng thẳng muốn nổi điên. Tới lúc vào đại học thì được nhàn nhã đôi chút, nhưng cha mẹ lại bảo anh kiếm việc làm thêm để trang trải cuộc sống; anh không cân đối giữa việc học và việc làm thành ra phải thi lại vài môn. Đến khi thành nhân viên của ngân hàng Wilshire rồi, anh thường phải thức trắng nhiều đêm để hoàn thành báo cáo, không thì sẽ hứng chịu những trận mắng chửi xối xả từ giám đốc. Và…khi anh đã ngồi vào ghế giám đốc rồi, công việc nhiều hơn, trách nhiệm nhiều hơn, khiến anh chả còn chút thời gian nào dành cho gia đình nữa.
Thời gian….
Chính là nỗi sợ vô hình đang gặm nhấm anh từng ngày giờ đã trở thành hữu hình và đang nuốt chửng anh trong tiềm thức. Nó như một vũng bùn đang cố nhấn chìm anh, anh ngập ngụa, quờ quạng tay mình và chợt thấy có tia sáng lóe lên. Phải rồi, còn người sống phải hướng tới tương lai, hướng tới ánh sáng, và nỗi sợ này là thứ cản trở anh hướng tới đó. Anh bước trong đám nhớp nhúa, lấy tay quạt hai bên mở đường. Rồi dùng hết sức, anh gào lên một tiếng và nhảy ra ngoài, cùng lúc một ánh sáng chói chang chiếu vào mắt anh.
Anh bừng tỉnh, thở dốc. Anh đã quay lại công viên cạnh đại lộ, trước mặt anh là con rạch êm đềm. Không có một tiếng động nào cả, không gian thật yên tĩnh đến lạ lùng. Anh xoay đầu sang phải và ngạc nhiên khi thấy ngài Kim đang đứng nhìn anh chằm chằm. Anh cúi đầu nói xin lỗi, có lẽ lại thất bại rồi, nhưng hồi lâu không thấy ngài Kim đáp lại. Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy ngài Kim vẫn đứng yên như tượng, cả vài phút trôi qua mà hí mắt ông ta không chớp lấy lần nào.
Anh hơi ngờ ngợ nên liền đứng dậy, xoay người nhìn đại lộ nhưng không thấy chiếc xe nào cả. Anh nhìn ngài Kim rồi lên tiếng hỏi nhưng vẫn không nghe ông ta đáp lại. Anh giật mình! Rồi thò tay tính lấy điện thoại ra kiểm tra thì hốt hoảng: không thấy điện thoại đâu cả. Anh cuống quýt đi vòng vòng rồi nhớ ra chắc mình đã để quên ở chỗ nhà hàng. Anh tính nói với ngài Kim nhưng vô ích, ông ta vẫn không đáp lại.
“Là thật sao?” Đức lẩm bẩm. “Thời gian…thời gian đã thực sự dừng lại!” Một cảm giác vui sướng nhem nhóm lên trong lòng anh, nhưng rồi nhanh chóng vụt tắt để thay cho cảm giác hoảng loạn: Anh không biết làm cách nào để thời gian “chạy” lại, vậy anh sẽ mắc kẹt mãi trong tình trạng này sao? Anh lại cuống cuồng lên, vò đầu bứt tóc đi vòng vòng suy nghĩ. Càng nghĩ lại càng rối, lại càng hoảng, cuối cùng chẳng biết nghĩ sao, anh bỏ chạy ra ngoài, dọc theo đại lộ.
Anh cứ chạy, chạy mãi cho tới khi hai chân rã rời và phải đi chậm lại. Anh thấy thấp thoáng tòa nhà Bitexco trước mắt, anh thở từng hơi mệt nhọc và liếc nhìn xung quanh, xem coi thời gian có trở lại bình thường chưa. Ngoài đường không có chiếc xe nào, anh quay sang nhìn con sông thì thấy có chiếc tàu đang đứng yên giữa dòng nước, chờ nhiều phút mà nó vẫn đứng yên khiến anh thất vọng.
Anh buồn chán liếc nhìn bầu trời đêm, thở dài. Chợt anh tròn mắt, hít một hơi thật sâu: giữa bầu trời đêm, thấp thoáng hình bóng của một người đang bay! Anh nhìn xuống thì thấy phía trước có chiếc cầu bắt qua sông, anh liền chạy tới đó, vừa chạy vừa liếc nhìn người trên kia.
Chợt anh kêu lên một tiếng rồi ngã sóng soài trên mặt đường. Do anh vừa chạy vừa nhìn lên nên đã không để ý cái gờ phía trước mà vấp chân. Cú ngã bất ngờ khiến anh xây xẩm mặt mày, hai tay trầy xước chút đỉnh. Anh lồm cồm ngồi dậy, tay sờ hàm của mình để chắc là không có chiếc răng nào bị sứt mẻ.
“Không sao chứ? Đang vội lắm à?”
Đức giật mình nhìn lên, trước mắt anh là người đàn ông trông như viên phi công từ hồi Thế chiến thứ nhất: Ông ta bận áo khoác dài, quần ống và một đôi ủng lớn, tất cả đều cùng tông màu nâu. Quanh cổ có quấn một cái khăn choàng màu đỏ, đầu đội mũ trùm kín hai tai, trên trán có một cặp kính bảo hộ lớn.
“Vâng…vâng, tôi để quên đồ ở nhà hàng.” Đức đáp lại và đứng dậy.
“Nhà hàng? Suýt nữa tôi quên mất.” Người đàn ông đáp lại, “Tôi thấy anh chạy nhanh lắm, chắc cũng hao hao tốc độ của tôi ấy nhỉ?” Rồi ông ta đưa bàn tay trái ra trước mặt Đức: “Tôi để quên cái găng tay này bên Cần Giờ nên phải bay gấp quá đó lấy lại đấy, nó là loại tốt mà. Thôi tôi đi đây, không biết bọn nó có chừa lại chút đồ ăn nào không nhỉ?”
Đức ngớ người chả hiểu ông ta nói gì, nhưng cũng gật đầu nói tạm biệt. Người đàn ông bước vài bước, liếc nhìn hai bên đường thấy không có ai rồi bèn hất cho khăn choàng bay phấp phới trong gió, xong thì nhún người bay vút lên và chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm. Đăng bởi: admin
/14
|