- Không được! Ngả Âu sa sầm mặt, bác bỏ thẳng thừng: - Những chuyện khác đều dễ thương lượng, nhưng chuyện này ta không đồng ý!
Sắc mặt của Tuyết Nguyệt ảm đạm.
- Phu quân, ngươi cũng nên suy nghĩ cho Tuyết Nguyệt một chút, tiêu chuẩn của nó cao như vậy, trên đời này người có thể khiến nó để mắt tới có mấy ai chứ? Chẳng lẽ ngươi nguyện ý thấy cả đời sau này của nó sống trong cô đơn sao?
Cốc Bích Hồ mềm mỏng khuyên giải.
- Trong lòng của võ giả, võ đạo là tối cao, đợi khi võ đạo đại thành rồi nghĩ đến tình yêu nam nữ cũng không muộn! Sắc mặt Ngả Âu vẫn âm trầm như cũ, không chút nhượng bộ.
Cốc Bích Hồ chợt cười tươi như hoa nói: - Xem ra... Bổn phu nhân nói chuyện mềm mỏng với ngươi không được rồi.
Nghe vậy, Ngả Âu biến sắc, kinh hãi nói: - Ấy, phu nhân, ngươi định làm gì!
- Không có gì. Cốc Bích Hồ cười lạnh: - Ngả Âu hội trưởng một đời kiêu hùng, quyền cao chức trọng, một tay nắm thương hội, trong lòng võ đạo là tối cao, sợ là địa vị của một nữ nhân nhỏ bé như ta trong lòng ngươi không có chút nào Hiện tại, ngươi cách võ đạo đại thành cũng còn một khoảng xa, nếu ngươi nói đợi cho võ đạo đại thành mới nghĩ tới tình yêu nam nữ cũng không muộn, vậy tiểu nữ tử ta chỉ có thể xa rời ngươi mà đi, không làm trễ nải sự nghiệp võ đạo to lớn của ngươi nữa.
Nói rồi, Cốc Bích Hồ rưng rưng - chực khóc, dáng vẻ như tâm ý nguội lạnh sắp phải đi xa vậy, lại phối hợp vẻ nhợt nhạt yếu ớt vừa khỏi bệnh của nàng, quả thực trông rất thương cảm.
Quả nhiên Ngả Âu liền cuống lên, vội vàng bước tới, đẩy Dương Khai và Tuyết Nguyệt ra, nắm tay Cốc Bích Hồ lo lắng nói: - Phu nhân, ta không có ý này, ta chỉ đang giáo huấn Tuyết Nguyệt mà thôi, ta cũng không có nói...
- Ý của ngươi ta hiểu. Cốc Bích Hồ đưa tay dụi dụi khóe mắt đang ậng nước nói: - Hội trưởng đại nhân hãy yên tâm, tiểu nữ tử chỉ nghỉ ngơi mấy ngày, đợi khi có thể xuống giường được sẽ đi ngay, nhất định sẽ không làm trễ nải sự nghiệp võ đạo vĩ đại của ngươi, đợi khi ngươi đứng ở đỉnh cao võ đạo, tiểu nữ tử sẽ trở lại bầu bạn với ngươi, vĩnh viễn ở bên cạnh.
Nàng khẽ cắn môi mỏng, nghiêng đầu, dường như vô cùng đau xót, vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã.
- Phu nhân... Ngả Âu hoàn toàn bối rối, không biết nên nói gì cho phải, trong lòng quýnh lên như mèo bị giẫm phải đuôi, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu nhận sai với Cốc Bích Hồ, nhưng vừa nghĩ tới Dương Khai và Tuyết Nguyệt vẫn còn ở bên cạnh xem trò vui, sao có thể đeo mo lên mặt như vậy chứ?
Lão lập tức quay đầu lại, trợn mắt nhìn về phía Dương Khai và Tuyết Nguyệt.
- Ách, phụ thân đại nhân, nữ nhi cáo từ trước. Tuyết Nguyệt hiểu ý, biết rằng mình không thích hợp ở lại nữa, vội vàng kéo Dương Khai bỏ chạy.
Dương Khai cũng vội vã ôm quyền, theo sát Tuyết Nguyệt rời đi.
Trước khi đi, Dương Khai chợt phát hiện Cốc Bích Hồ đang nhìn hắn nháy mắt ra hiệu, kiểu như "đã có ta rồi, không cần phải lo lắng" vậy.
Dương Khai toét miệng mỉm, biết rằng Ngả Âu nhìn như thô kệch, nhưng cũng là một người trọng tình nghĩa, nếu không lão không thể coi trọng Cốc Bích Hồ như vậy.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu một ngày nào đó Tô Nhan hay Hạ Ngưng Thường, rồi Phiến Khinh La cũng dở chiêu này ra, chỉ sợ hắn cũng không chịu nổi.
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", đó là chân lý mãi mãi không thay đổi.
Đi ra khỏi phòng trúc, Thần Đồ sớm đã không thấy bóng dáng, không biết đã đi đâu. Cấm chế trong nháy mắt đã ngăn cách trúc phòng với bên ngoài cũng không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa. Thậm chí Dương Khai lặng lẽ thả thần niệm ra thử cảm ứng một phen, nhưng cũng không thể xâm nhập vào bên trong.
Hắn đành phải dừng phóng thần niệm.
- Cốc phu nhân... Dương Khai nghĩ nghĩ, không biết nên dùng lời gì để đánh giá nàng cho thích hợp. Dù sao hiện tại Cốc Bích Hồ cũng xem như là trưởng bối của hắn, đánh giá như thế nào cũng không thích hợp lắm, chỉ có thể nói tiếp:
- dường như rất yêu quý muội.
- Đúng vậy, tiểu nương đối với chúng ta đều rất tốt, hơn nữa tiểu nương là người thân thiết nhu hòa, cho nên chúng ta đều rất tôn kính Người. Tuyết Nguyệt hé miệng cười: - Cũng chỉ có tiểu nương mới có thể áp chế được phụ thân, huynh đừng thấy phụ thân ở trước mặt tiểu nương dễ bảo như vậy mà lầm, ở trước mặt người khác, thái độ của phụ thân hoàn toàn khác hẳn.
- Huynh có thể tưởng tượng được. Dương Khai gật gật đầu, dù sao cũng là trưởng của một hội, không có chút uy nghiêm sao được?
Bỗng nhiên Tuyết Nguyệt lén chọc Dương Khai một cái, nói thẳng: - Huynh chuẩn bị khi nào cưới ta?
- Hử? Dương Khai ngạc nhiên nhìn Tuyết Nguyệt, tựa như cười mà không cười nói: - Muội chắc chắn Cốc phu nhân có thể thuyết phục được Ngả Âu hội trưởng sao?
- Tiểu nương đích thân ra tay, phụ thân sao có thể không thỏa hiệp chứ? Hơn nữa, cho dù không có tiểu nương ra mặt, với thân phận và tu vi của huynh, phụ thân cũng sẽ không lo nghĩ nhiều, cho nên chuyện này không có khả năng thứ hai.
- Vậy là muội không nhịn được muốn gả cho ta ngay rồi sao? Dương Khai đe dọa nhìn vào mắt Tuyết Nguyệt.
Sắc mặt Tuyết Nguyệt ửng đỏ, dậm chân nói: - Thì đã sao? Huynh xuất sắc như vậy, ta không chủ động một chút, sau này làm sao có được vị trí trong lòng ngươi chứ?
Dương Khai ngạc nhiên, không nói được gì.
Tuyết Nguyệt hừ lạnh một tiếng, rồi tiến lên chọc một ngón tay lên vị trí trái tim Dương Khai, nghiến răng nghiến lợi nói: - Nói đi, ngoại trừ yêu nữ Phiến Khinh La ta gặp ở Đế Uyển lúc trước, huynh còn có bao nhiêu nữ nhân nữa, tên là gì?
Tuyết Nguyệt vừa nói vừa phát ra thánh nguyên chọc vào tim Dương Khai.
Liên tục mười mấy chỉ đâm vào, khiến Dương Khai không nhịn được khẽ ho khan vài tiếng, có chút chột dạ nói: - Cũng không có nhiều.
- Không có nhiều là bao nhiêu? Tuyết Nguyệt híp mắt hỏi.
Dương Khai giơ lên hai ngón tay.
- Là những ai? Có xứng với huynh không?
- Là hai vị sư tỷ của huynh. Dương Khai cười khan.
- Đẹp đôi quá ha. Tuyết Nguyệt kinh ngạc, ngay sau đó lại hơi ảo não nói:
- Vậy thì làm vợ cả không có hy vọng rồi, vợ hai vợ ba cũng không có phần của ta, chẳng lẽ chỉ có thể làm vợ tư?
Nàng lập tức có chút không vui, nghiến răng nói: - Sau này còn có ai không?
- Sau này không có ai nữa! Dương Khai nghiêm mặt nói.
Tuyết Nguyệt cười ha ha, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: - Huynh tưởng nói như vậy là xong sao? Cẩn thận nếu sau này bị ta tóm được đuôi, đến lúc đó ta sẽ mách ba vị tỷ tỷ, xem huynh có thể nuốt trôi được không?
- Thật sự không có sau này mà. Dương Khai tỏ ra hết sức thành khẩn, chỉ thiếu mỗi thề thốt nữa mà thôi. Hắn nhìn thẳng vào trong đôi mắt trong suốt của Tuyết Nguyệt, nắm bàn tay mềm mại của nàng dịu dàng mà chân thành nói: - Có các nàng như vậy là đủ rồi.
Sắc mặt Tuyết Nguyệt hơi đỏ lên, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, cúi đầu xuống trách mắng: - Bực mình!
Giải quyết xong!
Dương Khai không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán!
Khi hai người đang nói chuyện, cửa trúc phòng bỗng nhiên mở ra, thân hình đồ sộ của Ngả Âu hội trưởng từ bên trong hiện ra.
Tuyết Nguyệt lập tức giống như chuột thấy mèo vậy, vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay Dương Khai, lui về phía sau hai bước.
Ánh mắt Ngả Âu sáng quắc, nhìn thẳng về phía hai người, hiển nhiên là đã phát hiện ra, tuy nhiên lão cũng không nói gì, chỉ là hừ lạnh một tiếng. Gương mặt già nua, bình tĩnh đưa tay chỉ thẳng mặt Dương Khai, không khách khí chút nào nói: - Tiểu tử, theo bổn tọa đến đây.
Nói xong lão liền bước thẳng về một hướng.
Từ "Dương huynh đệ" đến "Dương đại sư", rồi đến "tiểu tử"... Có thể thấy được ấn tượng trong lòng Ngả Âu hội trưởng đối với Dương Khai biến hóa như thế nào.
Dương Khai mỉm cười, quay đầu nói với Tuyết Nguyệt: - Ta cùng tiền bối hàn huyên một chút, muội trở về đi, ta sẽ tìm muội sau.
Tuyết Nguyệt mở miệng, định đòi đi theo, nhưng nàng cũng hiểu, lúc này quả thực không tiện quấy rầy hai người đàn ông này nói chuyện với nhau, chỉ có thể nói: - Huynh cẩn thận một chút, nếu phụ thân có làm khó gì huynh, có thể nhịn được thì nhịn, khi nào gặp lại muội sẽ bồi thường.
Nói rồi nàng lập tức đỏ mặt, chạy mất.
Dương Khai lập tức lộ ra vẻ mơ màng.
- Tiểu tử sao còn chưa cút lại đây! Ngả Âu đứng cách đó không xa, bất mãn thúc giục.
- Tới liền, tới liền. Dương Khai biết lão ăn phải quả đắng trong tay Cốc Bích Hồ, lúc này đang khó chịu trong lòng nên không chút phật lòng nói.
Chạy chậm đến trước mặt Ngả Âu, Dương Khai mỉm cười, ôm quyền nói: - Dương Khai bái kiến... Nhạc phụ đại nhân tương lai!
- Tiểu tử, ngươi gọi ta là gì!
Ngả Âu lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.
- Ha ha. Dương Khai cười khan.
- Ăn có thể ăn lung tung, nhưng nói không thể nói bậy được. Tiểu tử, ta cho ngươi biết, muốn kết hôn với Tuyết Nguyệt, chuyện này không có thương lượng gì hết! Ngả Âu phẫn nộ nhìn Dương Khai, trông hết sức khó chịu.
- Thật sự không thương lượng được sao? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Chắc chắn là không! Ngả Âu gườm gườm, trầm giọng nói, tựa như thiên lôi có đánh xuống cũng không bao giờ nhượng bộ vậy.
- Vậy sao... Dương Khai trầm ngâm một chút, rồi nói: - Vậy dường như vãn bối và tiền bối không còn gì để nói nữa, thôi bỏ đi vậy, ngày mai ta sẽ rời khỏi Thủy Thiên Thành.
- Hử? Lần này đến phiên Ngả Âu giật mình, lão hoàn toàn không ngờ Dương Khai lại dễ nói chuyện như vậy, vốn tưởng rằng tiểu tử này sẽ mặt dày nài nỉ lão, làm sao lại rút lui nhanh như vậy chứ?
Lão cảm thấy hết sức mừng rỡ, nếu là như vậy, lão cũng có lý do để nói với Cốc Bích Hồ. Dù sao cũng không phải lão buộc hắn rời đi, mà là chính hắn chủ động muốn ly khai, không liên quan gì đến lão.
Đang định lên tiếng nói cái gì đó, lão chợt nghe Dương Khai thở dài, nặng nề nói: - Aiii, nhưng nếu ta rời khỏi đây, chỉ sợ hơn 500 vị luyện đan sư của Dược Sư Điện kia cũng muốn cùng đi theo ta quá.
- Ngươi nói vậy là ý gì?
Ngả Âu lập tức khẩn trương.
- Ha ha, quên nói cho Ngả Âu hội trưởng biết, sau khi ngài rời khỏi ta đã khai đàn giảng đan mấy ngày, hiện tại cũng coi như là một nửa ân sư của những luyện đan sư kia. Bọn họ vốn định đi theo bên cạnh ta để học tập thuật luyện đan, nhưng ta nghĩ lại, chúng ta đều là người một nhà cả, ở bên cạnh ta cùng ở lại Dược Sư Điện cũng không khác gì nhau, cho nên cũng không đồng ý. Có điều, nếu hiện tại ta cùng Tuyết Nguyệt không nên duyên phận, vậy chỉ sợ khi ta rời đi, bọn họ cũng sẽ đi theo.
- Nửa ân sư sao? Ngả Âu cả kinh biến sắc, ngay sau đó giận dữ nói:
- Tiểu tử, ngươi đang uy hiếp ta sao!
Lão biết, Dương Khai tuyệt đối không phải đang nói đùa, luyện đan sư đều rất tôn trọng ân sư, nhìn Chiêm Nguyên đi theo Tả Đức rời khỏi là có thể biết được điểm này. Dương Khai hôm nay đã là nửa ân sư của hơn 500 vị luyện đan sư kia, có ơn truyền đạo, chỉ cần hắn nói một câu, chắc chắn Dược Sư Điện sẽ không còn một bóng người để lại cho lão.
Đây chính là lực lượng tinh nhuệ của toàn bộ Hằng La Thương Hội đó!
Ngả Âu trong lòng rét run, ý thức được lão có chút đánh giá thấp khả năng của Dương Khai.
- Không dám, không dám! Dương Khai cười híp mắt nhìn Ngả Âu.
- Ngươi giỏi lắm! Ngả Âu nghiến răng lạnh lùng nói.
Dương Khai không quan tâm đến thái độ của lão, chợt lấy ra từ nhẫn không gian của mình một khối thạch bài, than thở nói: - Vãn bối vốn còn chuẩn bị tặng vật này cho tiền bối, đáng tiếc mà... Thôi, đã vậy cũng tiết kiệm được, khỏi phải cho đi.
- Đây là cái gì? Ngả Âu tò mò hỏi.
- Một bộ công pháp! Dương Khai mỉm cười.
Sắc mặt của Tuyết Nguyệt ảm đạm.
- Phu quân, ngươi cũng nên suy nghĩ cho Tuyết Nguyệt một chút, tiêu chuẩn của nó cao như vậy, trên đời này người có thể khiến nó để mắt tới có mấy ai chứ? Chẳng lẽ ngươi nguyện ý thấy cả đời sau này của nó sống trong cô đơn sao?
Cốc Bích Hồ mềm mỏng khuyên giải.
- Trong lòng của võ giả, võ đạo là tối cao, đợi khi võ đạo đại thành rồi nghĩ đến tình yêu nam nữ cũng không muộn! Sắc mặt Ngả Âu vẫn âm trầm như cũ, không chút nhượng bộ.
Cốc Bích Hồ chợt cười tươi như hoa nói: - Xem ra... Bổn phu nhân nói chuyện mềm mỏng với ngươi không được rồi.
Nghe vậy, Ngả Âu biến sắc, kinh hãi nói: - Ấy, phu nhân, ngươi định làm gì!
- Không có gì. Cốc Bích Hồ cười lạnh: - Ngả Âu hội trưởng một đời kiêu hùng, quyền cao chức trọng, một tay nắm thương hội, trong lòng võ đạo là tối cao, sợ là địa vị của một nữ nhân nhỏ bé như ta trong lòng ngươi không có chút nào Hiện tại, ngươi cách võ đạo đại thành cũng còn một khoảng xa, nếu ngươi nói đợi cho võ đạo đại thành mới nghĩ tới tình yêu nam nữ cũng không muộn, vậy tiểu nữ tử ta chỉ có thể xa rời ngươi mà đi, không làm trễ nải sự nghiệp võ đạo to lớn của ngươi nữa.
Nói rồi, Cốc Bích Hồ rưng rưng - chực khóc, dáng vẻ như tâm ý nguội lạnh sắp phải đi xa vậy, lại phối hợp vẻ nhợt nhạt yếu ớt vừa khỏi bệnh của nàng, quả thực trông rất thương cảm.
Quả nhiên Ngả Âu liền cuống lên, vội vàng bước tới, đẩy Dương Khai và Tuyết Nguyệt ra, nắm tay Cốc Bích Hồ lo lắng nói: - Phu nhân, ta không có ý này, ta chỉ đang giáo huấn Tuyết Nguyệt mà thôi, ta cũng không có nói...
- Ý của ngươi ta hiểu. Cốc Bích Hồ đưa tay dụi dụi khóe mắt đang ậng nước nói: - Hội trưởng đại nhân hãy yên tâm, tiểu nữ tử chỉ nghỉ ngơi mấy ngày, đợi khi có thể xuống giường được sẽ đi ngay, nhất định sẽ không làm trễ nải sự nghiệp võ đạo vĩ đại của ngươi, đợi khi ngươi đứng ở đỉnh cao võ đạo, tiểu nữ tử sẽ trở lại bầu bạn với ngươi, vĩnh viễn ở bên cạnh.
Nàng khẽ cắn môi mỏng, nghiêng đầu, dường như vô cùng đau xót, vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã.
- Phu nhân... Ngả Âu hoàn toàn bối rối, không biết nên nói gì cho phải, trong lòng quýnh lên như mèo bị giẫm phải đuôi, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu nhận sai với Cốc Bích Hồ, nhưng vừa nghĩ tới Dương Khai và Tuyết Nguyệt vẫn còn ở bên cạnh xem trò vui, sao có thể đeo mo lên mặt như vậy chứ?
Lão lập tức quay đầu lại, trợn mắt nhìn về phía Dương Khai và Tuyết Nguyệt.
- Ách, phụ thân đại nhân, nữ nhi cáo từ trước. Tuyết Nguyệt hiểu ý, biết rằng mình không thích hợp ở lại nữa, vội vàng kéo Dương Khai bỏ chạy.
Dương Khai cũng vội vã ôm quyền, theo sát Tuyết Nguyệt rời đi.
Trước khi đi, Dương Khai chợt phát hiện Cốc Bích Hồ đang nhìn hắn nháy mắt ra hiệu, kiểu như "đã có ta rồi, không cần phải lo lắng" vậy.
Dương Khai toét miệng mỉm, biết rằng Ngả Âu nhìn như thô kệch, nhưng cũng là một người trọng tình nghĩa, nếu không lão không thể coi trọng Cốc Bích Hồ như vậy.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu một ngày nào đó Tô Nhan hay Hạ Ngưng Thường, rồi Phiến Khinh La cũng dở chiêu này ra, chỉ sợ hắn cũng không chịu nổi.
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", đó là chân lý mãi mãi không thay đổi.
Đi ra khỏi phòng trúc, Thần Đồ sớm đã không thấy bóng dáng, không biết đã đi đâu. Cấm chế trong nháy mắt đã ngăn cách trúc phòng với bên ngoài cũng không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa. Thậm chí Dương Khai lặng lẽ thả thần niệm ra thử cảm ứng một phen, nhưng cũng không thể xâm nhập vào bên trong.
Hắn đành phải dừng phóng thần niệm.
- Cốc phu nhân... Dương Khai nghĩ nghĩ, không biết nên dùng lời gì để đánh giá nàng cho thích hợp. Dù sao hiện tại Cốc Bích Hồ cũng xem như là trưởng bối của hắn, đánh giá như thế nào cũng không thích hợp lắm, chỉ có thể nói tiếp:
- dường như rất yêu quý muội.
- Đúng vậy, tiểu nương đối với chúng ta đều rất tốt, hơn nữa tiểu nương là người thân thiết nhu hòa, cho nên chúng ta đều rất tôn kính Người. Tuyết Nguyệt hé miệng cười: - Cũng chỉ có tiểu nương mới có thể áp chế được phụ thân, huynh đừng thấy phụ thân ở trước mặt tiểu nương dễ bảo như vậy mà lầm, ở trước mặt người khác, thái độ của phụ thân hoàn toàn khác hẳn.
- Huynh có thể tưởng tượng được. Dương Khai gật gật đầu, dù sao cũng là trưởng của một hội, không có chút uy nghiêm sao được?
Bỗng nhiên Tuyết Nguyệt lén chọc Dương Khai một cái, nói thẳng: - Huynh chuẩn bị khi nào cưới ta?
- Hử? Dương Khai ngạc nhiên nhìn Tuyết Nguyệt, tựa như cười mà không cười nói: - Muội chắc chắn Cốc phu nhân có thể thuyết phục được Ngả Âu hội trưởng sao?
- Tiểu nương đích thân ra tay, phụ thân sao có thể không thỏa hiệp chứ? Hơn nữa, cho dù không có tiểu nương ra mặt, với thân phận và tu vi của huynh, phụ thân cũng sẽ không lo nghĩ nhiều, cho nên chuyện này không có khả năng thứ hai.
- Vậy là muội không nhịn được muốn gả cho ta ngay rồi sao? Dương Khai đe dọa nhìn vào mắt Tuyết Nguyệt.
Sắc mặt Tuyết Nguyệt ửng đỏ, dậm chân nói: - Thì đã sao? Huynh xuất sắc như vậy, ta không chủ động một chút, sau này làm sao có được vị trí trong lòng ngươi chứ?
Dương Khai ngạc nhiên, không nói được gì.
Tuyết Nguyệt hừ lạnh một tiếng, rồi tiến lên chọc một ngón tay lên vị trí trái tim Dương Khai, nghiến răng nghiến lợi nói: - Nói đi, ngoại trừ yêu nữ Phiến Khinh La ta gặp ở Đế Uyển lúc trước, huynh còn có bao nhiêu nữ nhân nữa, tên là gì?
Tuyết Nguyệt vừa nói vừa phát ra thánh nguyên chọc vào tim Dương Khai.
Liên tục mười mấy chỉ đâm vào, khiến Dương Khai không nhịn được khẽ ho khan vài tiếng, có chút chột dạ nói: - Cũng không có nhiều.
- Không có nhiều là bao nhiêu? Tuyết Nguyệt híp mắt hỏi.
Dương Khai giơ lên hai ngón tay.
- Là những ai? Có xứng với huynh không?
- Là hai vị sư tỷ của huynh. Dương Khai cười khan.
- Đẹp đôi quá ha. Tuyết Nguyệt kinh ngạc, ngay sau đó lại hơi ảo não nói:
- Vậy thì làm vợ cả không có hy vọng rồi, vợ hai vợ ba cũng không có phần của ta, chẳng lẽ chỉ có thể làm vợ tư?
Nàng lập tức có chút không vui, nghiến răng nói: - Sau này còn có ai không?
- Sau này không có ai nữa! Dương Khai nghiêm mặt nói.
Tuyết Nguyệt cười ha ha, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: - Huynh tưởng nói như vậy là xong sao? Cẩn thận nếu sau này bị ta tóm được đuôi, đến lúc đó ta sẽ mách ba vị tỷ tỷ, xem huynh có thể nuốt trôi được không?
- Thật sự không có sau này mà. Dương Khai tỏ ra hết sức thành khẩn, chỉ thiếu mỗi thề thốt nữa mà thôi. Hắn nhìn thẳng vào trong đôi mắt trong suốt của Tuyết Nguyệt, nắm bàn tay mềm mại của nàng dịu dàng mà chân thành nói: - Có các nàng như vậy là đủ rồi.
Sắc mặt Tuyết Nguyệt hơi đỏ lên, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, cúi đầu xuống trách mắng: - Bực mình!
Giải quyết xong!
Dương Khai không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán!
Khi hai người đang nói chuyện, cửa trúc phòng bỗng nhiên mở ra, thân hình đồ sộ của Ngả Âu hội trưởng từ bên trong hiện ra.
Tuyết Nguyệt lập tức giống như chuột thấy mèo vậy, vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay Dương Khai, lui về phía sau hai bước.
Ánh mắt Ngả Âu sáng quắc, nhìn thẳng về phía hai người, hiển nhiên là đã phát hiện ra, tuy nhiên lão cũng không nói gì, chỉ là hừ lạnh một tiếng. Gương mặt già nua, bình tĩnh đưa tay chỉ thẳng mặt Dương Khai, không khách khí chút nào nói: - Tiểu tử, theo bổn tọa đến đây.
Nói xong lão liền bước thẳng về một hướng.
Từ "Dương huynh đệ" đến "Dương đại sư", rồi đến "tiểu tử"... Có thể thấy được ấn tượng trong lòng Ngả Âu hội trưởng đối với Dương Khai biến hóa như thế nào.
Dương Khai mỉm cười, quay đầu nói với Tuyết Nguyệt: - Ta cùng tiền bối hàn huyên một chút, muội trở về đi, ta sẽ tìm muội sau.
Tuyết Nguyệt mở miệng, định đòi đi theo, nhưng nàng cũng hiểu, lúc này quả thực không tiện quấy rầy hai người đàn ông này nói chuyện với nhau, chỉ có thể nói: - Huynh cẩn thận một chút, nếu phụ thân có làm khó gì huynh, có thể nhịn được thì nhịn, khi nào gặp lại muội sẽ bồi thường.
Nói rồi nàng lập tức đỏ mặt, chạy mất.
Dương Khai lập tức lộ ra vẻ mơ màng.
- Tiểu tử sao còn chưa cút lại đây! Ngả Âu đứng cách đó không xa, bất mãn thúc giục.
- Tới liền, tới liền. Dương Khai biết lão ăn phải quả đắng trong tay Cốc Bích Hồ, lúc này đang khó chịu trong lòng nên không chút phật lòng nói.
Chạy chậm đến trước mặt Ngả Âu, Dương Khai mỉm cười, ôm quyền nói: - Dương Khai bái kiến... Nhạc phụ đại nhân tương lai!
- Tiểu tử, ngươi gọi ta là gì!
Ngả Âu lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.
- Ha ha. Dương Khai cười khan.
- Ăn có thể ăn lung tung, nhưng nói không thể nói bậy được. Tiểu tử, ta cho ngươi biết, muốn kết hôn với Tuyết Nguyệt, chuyện này không có thương lượng gì hết! Ngả Âu phẫn nộ nhìn Dương Khai, trông hết sức khó chịu.
- Thật sự không thương lượng được sao? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Chắc chắn là không! Ngả Âu gườm gườm, trầm giọng nói, tựa như thiên lôi có đánh xuống cũng không bao giờ nhượng bộ vậy.
- Vậy sao... Dương Khai trầm ngâm một chút, rồi nói: - Vậy dường như vãn bối và tiền bối không còn gì để nói nữa, thôi bỏ đi vậy, ngày mai ta sẽ rời khỏi Thủy Thiên Thành.
- Hử? Lần này đến phiên Ngả Âu giật mình, lão hoàn toàn không ngờ Dương Khai lại dễ nói chuyện như vậy, vốn tưởng rằng tiểu tử này sẽ mặt dày nài nỉ lão, làm sao lại rút lui nhanh như vậy chứ?
Lão cảm thấy hết sức mừng rỡ, nếu là như vậy, lão cũng có lý do để nói với Cốc Bích Hồ. Dù sao cũng không phải lão buộc hắn rời đi, mà là chính hắn chủ động muốn ly khai, không liên quan gì đến lão.
Đang định lên tiếng nói cái gì đó, lão chợt nghe Dương Khai thở dài, nặng nề nói: - Aiii, nhưng nếu ta rời khỏi đây, chỉ sợ hơn 500 vị luyện đan sư của Dược Sư Điện kia cũng muốn cùng đi theo ta quá.
- Ngươi nói vậy là ý gì?
Ngả Âu lập tức khẩn trương.
- Ha ha, quên nói cho Ngả Âu hội trưởng biết, sau khi ngài rời khỏi ta đã khai đàn giảng đan mấy ngày, hiện tại cũng coi như là một nửa ân sư của những luyện đan sư kia. Bọn họ vốn định đi theo bên cạnh ta để học tập thuật luyện đan, nhưng ta nghĩ lại, chúng ta đều là người một nhà cả, ở bên cạnh ta cùng ở lại Dược Sư Điện cũng không khác gì nhau, cho nên cũng không đồng ý. Có điều, nếu hiện tại ta cùng Tuyết Nguyệt không nên duyên phận, vậy chỉ sợ khi ta rời đi, bọn họ cũng sẽ đi theo.
- Nửa ân sư sao? Ngả Âu cả kinh biến sắc, ngay sau đó giận dữ nói:
- Tiểu tử, ngươi đang uy hiếp ta sao!
Lão biết, Dương Khai tuyệt đối không phải đang nói đùa, luyện đan sư đều rất tôn trọng ân sư, nhìn Chiêm Nguyên đi theo Tả Đức rời khỏi là có thể biết được điểm này. Dương Khai hôm nay đã là nửa ân sư của hơn 500 vị luyện đan sư kia, có ơn truyền đạo, chỉ cần hắn nói một câu, chắc chắn Dược Sư Điện sẽ không còn một bóng người để lại cho lão.
Đây chính là lực lượng tinh nhuệ của toàn bộ Hằng La Thương Hội đó!
Ngả Âu trong lòng rét run, ý thức được lão có chút đánh giá thấp khả năng của Dương Khai.
- Không dám, không dám! Dương Khai cười híp mắt nhìn Ngả Âu.
- Ngươi giỏi lắm! Ngả Âu nghiến răng lạnh lùng nói.
Dương Khai không quan tâm đến thái độ của lão, chợt lấy ra từ nhẫn không gian của mình một khối thạch bài, than thở nói: - Vãn bối vốn còn chuẩn bị tặng vật này cho tiền bối, đáng tiếc mà... Thôi, đã vậy cũng tiết kiệm được, khỏi phải cho đi.
- Đây là cái gì? Ngả Âu tò mò hỏi.
- Một bộ công pháp! Dương Khai mỉm cười.
/2840
|