Đám người Ngả Âu cũng đều là những nhân vaath rung động hoàn vũ, tâm trí chi kiên người thường khó có thể so sánh, nhưng trước mặt Doãn Nhạc Sinh lực đạo thông thiên như vực sâu kia thì năng lực bản thân tự mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo chỉ một thoáng đã như ánh sáng đom đóm, không đáng nhắc tới.
Sau một kích, mọi người đều không dám vọng động, sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng chí cực, cảnh giác nhìn Doãn Nhạc Sinh e sợ hắn sẽ lại một lần nữa xuất thủ.
- Thú vị đây. Doãn Nhạc Sinh cười nhạt một tiếng. - Tuy nhiên chỉ bằng lực lượng bây giờ của các ngươi đã muốn chống lại bổn toạ thì còn hơi sớm. Bổn toạ cảnh cáo các ngươi một lần cuối cùng nếu không muốn chết hãy buông lỏng phòng ngự thức hải.
- Đừng mơ tưởng.
- Ngươi giết chúng ta đi.
- Kiệt kiệt, bổn toạ cũng không làm nô bộc cho ngươi.
Đám người Ngả Âu tuy rằng cảm giác không ổn nhưng vẫn kiên định đáp lại.
- Được, nếu các ngươi một lòng muốn chết thì đừng trách sao bổn toạ lòng dạ độc ác. Doãn Nhạc Sinh ánh mắt phát lạnh, thân hình thoắt một cái đã biến mất không th, chờ tới khi hắn xuất hiện trở lại, bất ngờ đã tới trước mặt Cổ Thương Vân.
Hắn đưa ra một tay hướng đánh Cổ Thương Vân.
Trong lòng bàn tay kia hình như có sức mạnh vô cùng to lớn xoay tròn lại làm cho Cổ Thương Vân không thể sinh bất kỳ lòng phản kháng nào, liều mạng thúc giục lực lượng cơ thể cũng khó thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay kia đập xuống.
Ngô mệnh hưu hĩ. Cổ Thương Vân trong đầu thoáng hiện lên suy nghĩ.
Ngay sau đó một đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, có năm màu hào quang toát ra chói mắt.
- Cổ minh chủ mau lui. Thanh âm Dương Khai truyền vào trong tai Cổ Thương Vân, đồng thời Cổ Thương Vân cũng ngạc nhiên phát hiện lực lượng đang giữ thân mình kia cũng nới lỏng chút ít.
Lão không dám sơ suất liều mạng thúc giục lực lượng, vội vàng thoát đi khỏi chỗ.
Dương Khai chợt ra quyền, trên tay Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí bao phủ, ngũ hành tương khắc tương sinh tuần hoàn không thôi.
Ầm…
Quả đấm cùng bàn tay chạm nhau truyền ra tiếng vang kịch liệt. Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, hào quang năm màu trên nắm tay vỡ nát như bọt biển, cả người bay ra như vải rách.
Nhìn lại Doãn Nhạc Sinh thân thể lắc lư lùi về phía sau mấy bước mới có thể ổn định thân hình.
Một màn này đã xảy ra quá mức bất ngờ làm mọi người nhìn đều ngây người.
Chờ tới lúc mọi người lấy lại tinh thần Dương Khai đã bị đánh bay ra ngoài không rõ sống chết.
- Dương Khai. Ngả Âu cùng Xích Nguyệt đám người sắc mặt đại biến, vội vàng hướng bên kia bay qua muốn tìm kiếm hắn.
Cổ Thương Vân sống lại từ cõi chết cùng Quỷ Tổ đứng chắn phía trước Doãn Nhạc Sinh, cảnh giác nhìn hắn chăm chú, e sợ hắn sẽ xuất thủ lần nữa đuổi tận giết tuyệt.
- Người này… Lưu Tiêm Vân vẫn đứng tại Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo co rút đôi mắt đẹp vô cùng ngạc nhiên nhìn về hướng Dương Khai bị đánh bay, gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ không thể tin, thấp giọng nói: - Hắn vừa rồi đỡ được một kích của Doãn sư huynh.
Không chỉ như thế mà còn làm Doãn sư huynh lui về sau mấy bước.
Tuy rằng bản thân hắn hiện tại không rõ sống chết nhưng một võ giả Hư Vương Cảnh có thể đạt tới trình độ này đã đủ làm người khác khiếp sợ, huống chi người kia còn là một Hư Vương lưỡng tầng cảnh.
Bên cạnh Lưu Tiêm Vân, Phong Đức cũng há to miệng trong lòng chấn động mãnh liệt.
Hắn lại biết rõ Doãn Nhạc Sinh giờ khắc này cường đại mức nào, vừa rồi lúc Doãn Nhạc Sinh hạ thủ, hắn căn bản không sinh được dũng khí phản kháng bị nắm trong tay sự sống chết, nhưng thanh niên đến từ Tinh Bực không biết kia lại có thể đạt tới trình độ này thực là làm cho Phong Đức không thể tin vào hai mắt mình.
Chắc là chết rồi chứ? Phong Đức trong lòng thầm nghĩ, nhưng cho dù chết cũng đủ để kiêu ngạo, dù sao hắn với tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, chính diện đỡ chiêu vừa rồi của Doãn Nhạc Sinh.
Cái ý niệm này còn chưa chuyển hết bên kia đã truyền tới một trận tiếng ho khan kịch liệt.
- Không chết. Phong Đức la thất thanh, một bộ biểu tình kỳ lạ, hận không thể đem con ngươi rời đi để tới chỗ Dương Khai nhìn cho rõ.
Lưu Tiêm Vân cũng duyên dáng hô to một tiếng, bàn tay nhỏ bé che miệng lại.
Bên kia, Dương Khai vùng vẫy bò dậy, hướng về phía bên này bay tới phất tay với Ngả Âu cùng Xích Nguyệt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khí huyết nơi ngực sôi trào, nhất thời không nhịn được một ngụm máu vàng phun ra ngoài.
- Lợi hại. Dương Khai hít sâu mấy hơi đứng thẳng người hí mắt nhìn lại Doãn Nhạc Sinh.
Doãn Nhạc Sinh từ lúc bị Dương Khai đẩy lui vài bước vẫn giữ biểu tình cổ quái đứng ở đó, cũng không nhân cơ hội đuổi giết mà chau mày, như đang trầm tư nghi ngờ điều gì đó.
Nghe Dương Khai nói vậy Doãn Nhạc Sinh mới lấy lại tinih thần nhàn nhạt nhìn về phía Dương Khai gật đầu nói: - Ngươi cũng rất khá, bổn toạ nhìn lầm, hoá ra ngươi mới là người mạnh nhất trong đám người kia.
- Haha. Dương Khai cười kiệt ngạo hướng bên cạnh nhổ ra ít máu loãng, liếc mắt nhìn hắn nói: - Không dám nhận, chỉ là chuyển hoá nhiều lực lượng hơn bọn họ một chút thôi, ngươi không phải cũng vậy sao? Lực lượng trong cơ thể ngươi chắc là đã chuyển hoá xong toàn bộ rồi.
Doãn Nhạc Sinh mi mắt co rụt vỗ tay nói: - Ánh mắt tiểu tử rất độc.
Dương Khai toét miệng nói: - Nếu không như vậy đều là Hư Vương tam tầng cảnh, ngươi sao lại có thể lấy một địch năm? Không phải bọn họ không đủ mạnh mà là thời gian chưa đủ thôi.
Nghe Dương Khai nói vậy, đám người Ngả Âu nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Trước đó bọn họ cũng đã cảm nhận được sau khi lực lượng trong cơ thể chuyển hoá một chút lực chiến cũng tăng lên, nhưng vì thời gian không lâu cho nên chênh lêch của mọi người không phải rất rõ ràng.
Còn chưa đợi bọn họ thích ứng lực lượng mới trong cơ thể đã đụng phải Doãn Nhạc Sinh như vậy làm đám người Ngả Âu nhất thời sinh ra hoài nghi đối với thực lực của mình.
Qua Dương Khai nói vậy bọn họ mới hiểu nguyên nhân của một màn trước mặt cũng không phải là vấn đề của bọn họ, mà là vấn đề của Doãn Nhạc Sinh.
Lực lượng trong cơ thể hắn toàn bộ đã chuyển hoá xong, nhóm người mình mặc dù tu vi cảnh giới giống hắn nhưng làm sao có thể đánh lại được.
Cái này giống như một võ giả có hai lực lượng, một cái cầm kiếm gỗ, một cái cầm thần binh, tự nhiên là người nắm thần binh chiếm ưu thế tuyệt đối.
- Ta rất tò mò, ngươi rốt cuộc đã ở chỗ này đợi bao lâu?
Dương Khai bất động thanh sắc tìm hiểu.
- Không dài, chỉ năm năm mà thôi. Doãn Nhạc Sinh tuy nhìn thấu ý đồ Dương Khai nhưng cũng không úp mở vòng vo.
- Năm năm, như vậy xem ra các hạ cũng là một vị Tinh Chủ. Dương Khai như có điều suy nghĩ.
- Suy nghĩ của ngươi quả nhiên nhạy cảm. Doãn Nhạc Sinh mắt sáng ngời, tán thưởng nhìn Dương Khai. - Bổn toạ rất thích ngươi, thần phục bổn toạ, bổn toạ sẽ cho ngươi vô tận chỗ tốt, thậm chí có thể không giết những bằng hữu này của ngươi.
Dương Khai cười to. - Thần phục ngươi thì ta muốn gì cũng được sao?
Doãn Nhạc Sinh hơi nhấc cằm, kiêu căng nói: - Chỉ cần là bổn toạ có.
- Vậy nếu ta muốn mạng của ngươi? Dương Khai cười dữ tợn.
Doãn Nhạc Sinh chậm rãi lắc đầu: - Tự tìm đường chết. Tuy rằng các ngươi rất thông minh, nhưng các ngươi còn không biết loại lực lượng mới này gọi là gì, như thế nào có thể chống lại bổn toạ? Mặt khác nói cho các ngươi biết một tin, vừa rồi bổn toạ mới chỉ dùng ba phần công lực mà thôi.
Lời vừa nói ra mọi người đều sắc mặt đại biến.
Chỉ là ba phần đã khiến cho mọi người đều không thể làm gì, nếu hắn toàn lực ứng phó…
- Hahaha, hãy chịu chết trong tuyệt vọng đi, bổn toạ thích nhìn thấy biểu tình này của các ngươi. Doãn Nhạc Sinh cười lớn bước hướng lên phía trước,cả người đi tới trước mặt Cổ Thương Vân cùng Vô Đạo.
- Minh Ngục, Thất Ngục Luyện Hoa. Miệng hắn khẽ quát, hai tay bấm quyết, nguyên lực tinh thuần bính phát ra, theo hai tay thúc đẩy, một đoá hoa thoạt nhìn cực kỳ lộng lẫy chợt xuất hiện đánh thẳng tới trước mặt đám người Cổ Thương Vân cùng Vô Đạo.
- Định Giang Sơn. Vô Đạo sắc mặt đại biến, trường kiếm vừa chuyển, kiếm mang phóng ra, tận công lực rót vào trong kiếm, một kiếm hướng về phía trước chém tới.
- Nhật Kiếm, Phổ Chiếu Tứ Phương. Cổ Thương Vân cả người cũng huyết quang đại phóng, một ngụm cắn chót lưỡi, tinh huyết thiêu đốt, văng lên hướng về phía trường kiếm trên tay đâm tới phía trước như trường hồng quán nhật.
Hai người hợp lực, đồng loạt cản trở sát chiêu của Doãn Nhạc Sinh.
- Trước mặt bổn toạ, các ngươi đều là nhãi nhép, có tư cách gì phản kháng? Ánh mắt Doãn Nhạc Sinh phát lạnh, lại chỉ như kiếm hướng nhìn hai người.
Hai tiếng vang nhỏ, thánh nguyên hộ thân của hai người trong nháy mắt bị hàng ngàn lỗ thủng, cả người đẫm máu tươi, không nhịn được kêu to.
Doãn Nhạc Sinh đưa tay quét qua, như quét ruồi bọ quét bay hai người ra ngoài. Trong không trung hai người thân đãm máu tươi, xương cốt đều sai vị.
- Giết. Doãn Nhạc Sinh hừ lạnh một tiếng, bước chân không ngừng tiếp tục hướng phía trước chậm chạp đi tới.
Còn Phong Đức cùng Lưu Tiêm Vân đang núp ở trong Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo sau khi nghe lệnh của hắn chỉ có thể bước ra ngoài.
Phong Đức trực tiếp xông tới chỗ Cổ Thương ân, gương mặt một vẻ ngoan lệ phải hạ sát thủ.
Hắn không dám chống lại mệnh lệnh của Doãn Nhạc Sinh.
Lưu Tiêm Vân tìm tới Vô Đạo miệng khẽ quát: - Đắc tội.
Khi nói bàn tay ngọc xinh đẹp hướng vỗ tới Vô Đạo, chiêu thức tuy rằng tàn nhẫn nhưng không có sát khí.
Nếu không vì bất đắc dĩ nàng cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội, dù sao ở Đại Hoang Tinh Vực thanh danh của nàng còn rất tốt,đáng tiếc hiện tại người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Một tấm màn đen bỗng nhiên xuất hiện, che lên hai người Vô Đạo và Cổ Thương Vân đang bị thương rồi hiện lên ở đằng xa, đợi cho tới khi tấm màn đen tản đi, thân ảnh Quỷ Tổ hiển lộ, cả người lão bao phủ trong hắc khí, chỉ có hai con mắt nhún nhảy như hoá quỷ toé ra hào quang tà dị.
- Hai người không sao chứ? Quỷ Tổ thấp giọng hỏi.
- Không chết được. Vô Đạo đáp lời.
- Chuyến này rắc rối lớn rồi. Quỷ Tổ buồn bực vô cùng nói: - Vừa nghe tên vừa rồi nói bọn họ ở đây đợi năm năm, nói cách khác bọn họ hao tốn năm năm để chuyển hoá lực lượng trong cơ thể, lợi hại hơn chúng ta rất nhiều.
- Vậy thì sao, cho dù chết cũng không được để cho bọn chúng được dễ dàng. Cổ Thương Vân lộ vẻ hung quang nhìn hướng về phía Phong Đức cùng Lưu Tiêm Vân đang tiến gần đến chỗ mấy người mình.
Bên kia, Dương Khai thở dốc vài hơi nhìn thấy nguy cơ của đám người Quỷ Tổ thấp giọng nói: - Hai vị, bên này giao cho ta, các người đi giúp bọn họ đi.
Ngả Âu cùng Xích Nguyệt hai người nghe vậy cả kinh, đều lắc đầu không chút nghĩ ngợi.
Bọn họ cũng đều đã nhìn ra thực lực của Doãn Nhạc Sinh không cùng cấp bậc với tất cả những người ở đây, Dương Khai căn bản không phải là đối thủ của hắn, để Dương Khai đơn đả độc đấu với hắn chỉ sợ dữ nhiều lành ít, bọn họ sau lại có thể yên tâm bỏ mặc Dương Khai không quản.
Sau một kích, mọi người đều không dám vọng động, sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng chí cực, cảnh giác nhìn Doãn Nhạc Sinh e sợ hắn sẽ lại một lần nữa xuất thủ.
- Thú vị đây. Doãn Nhạc Sinh cười nhạt một tiếng. - Tuy nhiên chỉ bằng lực lượng bây giờ của các ngươi đã muốn chống lại bổn toạ thì còn hơi sớm. Bổn toạ cảnh cáo các ngươi một lần cuối cùng nếu không muốn chết hãy buông lỏng phòng ngự thức hải.
- Đừng mơ tưởng.
- Ngươi giết chúng ta đi.
- Kiệt kiệt, bổn toạ cũng không làm nô bộc cho ngươi.
Đám người Ngả Âu tuy rằng cảm giác không ổn nhưng vẫn kiên định đáp lại.
- Được, nếu các ngươi một lòng muốn chết thì đừng trách sao bổn toạ lòng dạ độc ác. Doãn Nhạc Sinh ánh mắt phát lạnh, thân hình thoắt một cái đã biến mất không th, chờ tới khi hắn xuất hiện trở lại, bất ngờ đã tới trước mặt Cổ Thương Vân.
Hắn đưa ra một tay hướng đánh Cổ Thương Vân.
Trong lòng bàn tay kia hình như có sức mạnh vô cùng to lớn xoay tròn lại làm cho Cổ Thương Vân không thể sinh bất kỳ lòng phản kháng nào, liều mạng thúc giục lực lượng cơ thể cũng khó thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay kia đập xuống.
Ngô mệnh hưu hĩ. Cổ Thương Vân trong đầu thoáng hiện lên suy nghĩ.
Ngay sau đó một đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, có năm màu hào quang toát ra chói mắt.
- Cổ minh chủ mau lui. Thanh âm Dương Khai truyền vào trong tai Cổ Thương Vân, đồng thời Cổ Thương Vân cũng ngạc nhiên phát hiện lực lượng đang giữ thân mình kia cũng nới lỏng chút ít.
Lão không dám sơ suất liều mạng thúc giục lực lượng, vội vàng thoát đi khỏi chỗ.
Dương Khai chợt ra quyền, trên tay Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí bao phủ, ngũ hành tương khắc tương sinh tuần hoàn không thôi.
Ầm…
Quả đấm cùng bàn tay chạm nhau truyền ra tiếng vang kịch liệt. Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, hào quang năm màu trên nắm tay vỡ nát như bọt biển, cả người bay ra như vải rách.
Nhìn lại Doãn Nhạc Sinh thân thể lắc lư lùi về phía sau mấy bước mới có thể ổn định thân hình.
Một màn này đã xảy ra quá mức bất ngờ làm mọi người nhìn đều ngây người.
Chờ tới lúc mọi người lấy lại tinh thần Dương Khai đã bị đánh bay ra ngoài không rõ sống chết.
- Dương Khai. Ngả Âu cùng Xích Nguyệt đám người sắc mặt đại biến, vội vàng hướng bên kia bay qua muốn tìm kiếm hắn.
Cổ Thương Vân sống lại từ cõi chết cùng Quỷ Tổ đứng chắn phía trước Doãn Nhạc Sinh, cảnh giác nhìn hắn chăm chú, e sợ hắn sẽ xuất thủ lần nữa đuổi tận giết tuyệt.
- Người này… Lưu Tiêm Vân vẫn đứng tại Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo co rút đôi mắt đẹp vô cùng ngạc nhiên nhìn về hướng Dương Khai bị đánh bay, gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ không thể tin, thấp giọng nói: - Hắn vừa rồi đỡ được một kích của Doãn sư huynh.
Không chỉ như thế mà còn làm Doãn sư huynh lui về sau mấy bước.
Tuy rằng bản thân hắn hiện tại không rõ sống chết nhưng một võ giả Hư Vương Cảnh có thể đạt tới trình độ này đã đủ làm người khác khiếp sợ, huống chi người kia còn là một Hư Vương lưỡng tầng cảnh.
Bên cạnh Lưu Tiêm Vân, Phong Đức cũng há to miệng trong lòng chấn động mãnh liệt.
Hắn lại biết rõ Doãn Nhạc Sinh giờ khắc này cường đại mức nào, vừa rồi lúc Doãn Nhạc Sinh hạ thủ, hắn căn bản không sinh được dũng khí phản kháng bị nắm trong tay sự sống chết, nhưng thanh niên đến từ Tinh Bực không biết kia lại có thể đạt tới trình độ này thực là làm cho Phong Đức không thể tin vào hai mắt mình.
Chắc là chết rồi chứ? Phong Đức trong lòng thầm nghĩ, nhưng cho dù chết cũng đủ để kiêu ngạo, dù sao hắn với tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, chính diện đỡ chiêu vừa rồi của Doãn Nhạc Sinh.
Cái ý niệm này còn chưa chuyển hết bên kia đã truyền tới một trận tiếng ho khan kịch liệt.
- Không chết. Phong Đức la thất thanh, một bộ biểu tình kỳ lạ, hận không thể đem con ngươi rời đi để tới chỗ Dương Khai nhìn cho rõ.
Lưu Tiêm Vân cũng duyên dáng hô to một tiếng, bàn tay nhỏ bé che miệng lại.
Bên kia, Dương Khai vùng vẫy bò dậy, hướng về phía bên này bay tới phất tay với Ngả Âu cùng Xích Nguyệt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khí huyết nơi ngực sôi trào, nhất thời không nhịn được một ngụm máu vàng phun ra ngoài.
- Lợi hại. Dương Khai hít sâu mấy hơi đứng thẳng người hí mắt nhìn lại Doãn Nhạc Sinh.
Doãn Nhạc Sinh từ lúc bị Dương Khai đẩy lui vài bước vẫn giữ biểu tình cổ quái đứng ở đó, cũng không nhân cơ hội đuổi giết mà chau mày, như đang trầm tư nghi ngờ điều gì đó.
Nghe Dương Khai nói vậy Doãn Nhạc Sinh mới lấy lại tinih thần nhàn nhạt nhìn về phía Dương Khai gật đầu nói: - Ngươi cũng rất khá, bổn toạ nhìn lầm, hoá ra ngươi mới là người mạnh nhất trong đám người kia.
- Haha. Dương Khai cười kiệt ngạo hướng bên cạnh nhổ ra ít máu loãng, liếc mắt nhìn hắn nói: - Không dám nhận, chỉ là chuyển hoá nhiều lực lượng hơn bọn họ một chút thôi, ngươi không phải cũng vậy sao? Lực lượng trong cơ thể ngươi chắc là đã chuyển hoá xong toàn bộ rồi.
Doãn Nhạc Sinh mi mắt co rụt vỗ tay nói: - Ánh mắt tiểu tử rất độc.
Dương Khai toét miệng nói: - Nếu không như vậy đều là Hư Vương tam tầng cảnh, ngươi sao lại có thể lấy một địch năm? Không phải bọn họ không đủ mạnh mà là thời gian chưa đủ thôi.
Nghe Dương Khai nói vậy, đám người Ngả Âu nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Trước đó bọn họ cũng đã cảm nhận được sau khi lực lượng trong cơ thể chuyển hoá một chút lực chiến cũng tăng lên, nhưng vì thời gian không lâu cho nên chênh lêch của mọi người không phải rất rõ ràng.
Còn chưa đợi bọn họ thích ứng lực lượng mới trong cơ thể đã đụng phải Doãn Nhạc Sinh như vậy làm đám người Ngả Âu nhất thời sinh ra hoài nghi đối với thực lực của mình.
Qua Dương Khai nói vậy bọn họ mới hiểu nguyên nhân của một màn trước mặt cũng không phải là vấn đề của bọn họ, mà là vấn đề của Doãn Nhạc Sinh.
Lực lượng trong cơ thể hắn toàn bộ đã chuyển hoá xong, nhóm người mình mặc dù tu vi cảnh giới giống hắn nhưng làm sao có thể đánh lại được.
Cái này giống như một võ giả có hai lực lượng, một cái cầm kiếm gỗ, một cái cầm thần binh, tự nhiên là người nắm thần binh chiếm ưu thế tuyệt đối.
- Ta rất tò mò, ngươi rốt cuộc đã ở chỗ này đợi bao lâu?
Dương Khai bất động thanh sắc tìm hiểu.
- Không dài, chỉ năm năm mà thôi. Doãn Nhạc Sinh tuy nhìn thấu ý đồ Dương Khai nhưng cũng không úp mở vòng vo.
- Năm năm, như vậy xem ra các hạ cũng là một vị Tinh Chủ. Dương Khai như có điều suy nghĩ.
- Suy nghĩ của ngươi quả nhiên nhạy cảm. Doãn Nhạc Sinh mắt sáng ngời, tán thưởng nhìn Dương Khai. - Bổn toạ rất thích ngươi, thần phục bổn toạ, bổn toạ sẽ cho ngươi vô tận chỗ tốt, thậm chí có thể không giết những bằng hữu này của ngươi.
Dương Khai cười to. - Thần phục ngươi thì ta muốn gì cũng được sao?
Doãn Nhạc Sinh hơi nhấc cằm, kiêu căng nói: - Chỉ cần là bổn toạ có.
- Vậy nếu ta muốn mạng của ngươi? Dương Khai cười dữ tợn.
Doãn Nhạc Sinh chậm rãi lắc đầu: - Tự tìm đường chết. Tuy rằng các ngươi rất thông minh, nhưng các ngươi còn không biết loại lực lượng mới này gọi là gì, như thế nào có thể chống lại bổn toạ? Mặt khác nói cho các ngươi biết một tin, vừa rồi bổn toạ mới chỉ dùng ba phần công lực mà thôi.
Lời vừa nói ra mọi người đều sắc mặt đại biến.
Chỉ là ba phần đã khiến cho mọi người đều không thể làm gì, nếu hắn toàn lực ứng phó…
- Hahaha, hãy chịu chết trong tuyệt vọng đi, bổn toạ thích nhìn thấy biểu tình này của các ngươi. Doãn Nhạc Sinh cười lớn bước hướng lên phía trước,cả người đi tới trước mặt Cổ Thương Vân cùng Vô Đạo.
- Minh Ngục, Thất Ngục Luyện Hoa. Miệng hắn khẽ quát, hai tay bấm quyết, nguyên lực tinh thuần bính phát ra, theo hai tay thúc đẩy, một đoá hoa thoạt nhìn cực kỳ lộng lẫy chợt xuất hiện đánh thẳng tới trước mặt đám người Cổ Thương Vân cùng Vô Đạo.
- Định Giang Sơn. Vô Đạo sắc mặt đại biến, trường kiếm vừa chuyển, kiếm mang phóng ra, tận công lực rót vào trong kiếm, một kiếm hướng về phía trước chém tới.
- Nhật Kiếm, Phổ Chiếu Tứ Phương. Cổ Thương Vân cả người cũng huyết quang đại phóng, một ngụm cắn chót lưỡi, tinh huyết thiêu đốt, văng lên hướng về phía trường kiếm trên tay đâm tới phía trước như trường hồng quán nhật.
Hai người hợp lực, đồng loạt cản trở sát chiêu của Doãn Nhạc Sinh.
- Trước mặt bổn toạ, các ngươi đều là nhãi nhép, có tư cách gì phản kháng? Ánh mắt Doãn Nhạc Sinh phát lạnh, lại chỉ như kiếm hướng nhìn hai người.
Hai tiếng vang nhỏ, thánh nguyên hộ thân của hai người trong nháy mắt bị hàng ngàn lỗ thủng, cả người đẫm máu tươi, không nhịn được kêu to.
Doãn Nhạc Sinh đưa tay quét qua, như quét ruồi bọ quét bay hai người ra ngoài. Trong không trung hai người thân đãm máu tươi, xương cốt đều sai vị.
- Giết. Doãn Nhạc Sinh hừ lạnh một tiếng, bước chân không ngừng tiếp tục hướng phía trước chậm chạp đi tới.
Còn Phong Đức cùng Lưu Tiêm Vân đang núp ở trong Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo sau khi nghe lệnh của hắn chỉ có thể bước ra ngoài.
Phong Đức trực tiếp xông tới chỗ Cổ Thương ân, gương mặt một vẻ ngoan lệ phải hạ sát thủ.
Hắn không dám chống lại mệnh lệnh của Doãn Nhạc Sinh.
Lưu Tiêm Vân tìm tới Vô Đạo miệng khẽ quát: - Đắc tội.
Khi nói bàn tay ngọc xinh đẹp hướng vỗ tới Vô Đạo, chiêu thức tuy rằng tàn nhẫn nhưng không có sát khí.
Nếu không vì bất đắc dĩ nàng cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội, dù sao ở Đại Hoang Tinh Vực thanh danh của nàng còn rất tốt,đáng tiếc hiện tại người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Một tấm màn đen bỗng nhiên xuất hiện, che lên hai người Vô Đạo và Cổ Thương Vân đang bị thương rồi hiện lên ở đằng xa, đợi cho tới khi tấm màn đen tản đi, thân ảnh Quỷ Tổ hiển lộ, cả người lão bao phủ trong hắc khí, chỉ có hai con mắt nhún nhảy như hoá quỷ toé ra hào quang tà dị.
- Hai người không sao chứ? Quỷ Tổ thấp giọng hỏi.
- Không chết được. Vô Đạo đáp lời.
- Chuyến này rắc rối lớn rồi. Quỷ Tổ buồn bực vô cùng nói: - Vừa nghe tên vừa rồi nói bọn họ ở đây đợi năm năm, nói cách khác bọn họ hao tốn năm năm để chuyển hoá lực lượng trong cơ thể, lợi hại hơn chúng ta rất nhiều.
- Vậy thì sao, cho dù chết cũng không được để cho bọn chúng được dễ dàng. Cổ Thương Vân lộ vẻ hung quang nhìn hướng về phía Phong Đức cùng Lưu Tiêm Vân đang tiến gần đến chỗ mấy người mình.
Bên kia, Dương Khai thở dốc vài hơi nhìn thấy nguy cơ của đám người Quỷ Tổ thấp giọng nói: - Hai vị, bên này giao cho ta, các người đi giúp bọn họ đi.
Ngả Âu cùng Xích Nguyệt hai người nghe vậy cả kinh, đều lắc đầu không chút nghĩ ngợi.
Bọn họ cũng đều đã nhìn ra thực lực của Doãn Nhạc Sinh không cùng cấp bậc với tất cả những người ở đây, Dương Khai căn bản không phải là đối thủ của hắn, để Dương Khai đơn đả độc đấu với hắn chỉ sợ dữ nhiều lành ít, bọn họ sau lại có thể yên tâm bỏ mặc Dương Khai không quản.
/2840
|