Huyết Ma Bảo Kỳ Trên bầu trời tòa thành trì phong cách Man tộc thổ cuồng, một đoàn bóng đen lơ lửng bay tới nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã đột phá tầng tầng lớp lớp phòng ngự, vọt vào bên trong tòa thành.
Các Ma tộc bên trong thành rối rít bị kinh động, từ bốn phương tám hướng chạy tới, nối tiếp hiện ra thân hình ở phụ cận, vừa cảnh giác vừa kiêng kỵ nhìn chằm chằm hai thân anh hiện ra từ trong đoàn bóng đen kia. V
Trong đó một người dáng người uyển chuyển, khí tức hùng hậu, rõ ràng là tồn tại cấp Ma Vương.
Lập tức làm cho Ma tộc bốn phía không dám tùy tiện tiến lên.
Sa Nhã nhìn quanh một vòng, phát ra một trang tiếng cười như chuồng bạc, xen lẫn ý mị hoặc khiến người nghe khó có thể phòng bị.
Rất nhiều Ma tộc liên tục thối lui, cách xa hơn. Mị Ma kinh khủng, bọn họ hiển nhiên đều biết, chỉ có những Ma soái thực lực không tầm thường kia, mới dám dừng lại tại chỗ, nhưng cũng yên lặng chống đỡ.
Dương Khai đứng ở phía sau Sa Nhã không nói một lời, ngược lại cũng không tính là chói mắt lắm.
Tiện nhân, ngươi lại dám tới của địa bàn bổn vương!
Bỗng nhiên từ trong cung điện phía trước truyền ra một thanh âm rền vang như tiếng sấm, đồng thời với tiếng vang, từ trong cung điện đi ra một đạo huyết quang, giây lát liền đi tới trước mặt Sa Nhã, huyễn hóa ra thân ảnh một người cao lớn như cái tháp sắt.
Hắn một tay duỗi ra, lại nắm cần cổ Sa Nhà, nhấc nàng lên thật cao, trên mặt tất cả đều là cười gằn, tràn đầy sát ý.
Sa Nhã bị hắn xách lên, cũng không có vùng vẫy, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không có mảy may kinh hoảng, dường như sớm có dự liệu sẽ gặp tình trạng này.
Ngươi muốn chết à? Bảo Kỳ lạnh lùng nhìn chăm chú vào Sa Nhã,
Tự tiện đánh chết… một Ma Vương, các Ma Thánh đại nhân… chắc là sẽ không cho phép!
Sa Nhã gian khổ phun ra một câu nói, sắc mặt có chút tái nhợt. Đều là Ma Vương, nhưng nàng trước mặt tên Bảo Kỳ này dường như ngay cả ý niệm phản kháng đều không nổi lên được.
Bảo Kỳ hừ lạnh nói:
Nơi này đều là người của ta, giết người… đâu ai biết? Các Ma Thánh đại nhân đều đang trị thương, nào có tâm tư quản chuyện của ngươi?
Sa Nhã nói: Vậy ngươi giết ta đi!
Bảo Kỳ ánh mắt trở nên nguy hiểm, bất quá vẫn là nhịn không có ra tay, vung mạnh tay một cái, ném Sa Nhã bay ra ngoài.
Rơi xuống đất, Sa Nhã ho khan kịch liệt một hồi, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói:
Bảo Kỳ, ta tới đây không phải muốn xung đột với người, mà là có một việc muốn thương lượng với người!
Ta không có gì thương lượng với ngươi! Mau cút ra ngoài, nếu không đừng trách ta thật giết ngươi!
Bảo Kỳ hừ lạnh một tiếng.
Sa Nhã mỉm cười, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nói một câu gì đó, nhưng không có truyền ra bất kỳ thanh âm gi…
Bảo Kỳ ngẩn ra, vẻ mặt cổ quái nhìn Sa Nhã, rõ ràng có chút ngoài ý muốn, châm chọc nói:
Ngươi thật là đồ để tiện!
Sa Nhã không quan tâm, dịu dàng nói:
Ta chỉ là một Mị Ma mà thôi, người dị tộc cũng khó đối phó, ta phải liên thủ với người mới có hy vọng sống tiếp, vì thế, ta nguyện ý bỏ ra bất kỳ giá nào!
Bảo Kỳ cười lạnh nói: Cũng chính vì vậy, ta mới xem thường ngươi! /
Sa Nhã nói:
Xem thường ta không sao, ta chỉ quan tâm ngươi có đáp ứng đề nghị của ta hay không?
Bảo Kỳ trầm ngâm một lát, gật gật đầu nói: –
Ngươi đã hiểu như thế, ta còn sợ cái gì? Khi nói chuyện liếm môi một cái, trong ánh mắt tràn ra tia sáng dâm
Mị Ma cấp Ma Vương, ta còn thật chưa từng chơi đùa!
Sa Nhã cười khúc khích, vòng eo uốn éo đi tới: / Vậy đêm nay ngươi sẽ được như nguyện! –
Bảo Kỳ cười ha hả, đưa tay nắm vòng eo Sa Nhã, vỗ mạnh một cái trên mông nàng.
Sa Nhã làm ra dáng rất là thẹn thùng:
Đừng ở chỗ này, thật nhiều người đó!
Bảo Kỳ khinh bỉ nói: Người còn sợ nhiều người?
Tuy nói như thế, nhưng thân hình hắn vẫn nhoáng một cái, mang theo Sa Nhã bay đi hướng cung điện.
Hai người này vừa rồi gặp mặt làm ra xu thế thủy hỏa bất dung, trong nháy mắt lại là thiên lối dẫn động địa hỏa, quả thực có chút không thể nói đạo lý.
Dương Khai không nói một lời đi theo.
Trong cung điện, Bảo Kỳ buông Sa Nhã, quay đầu lại liếc mắt nhìn Dương Khai, hừ lạnh nói:
Ngươi từ nơi nào bắt được nô bộc vậy?
CO
Hắn liếc mắt liền nhìn ra Dương Khai, cũng không phải thật là Ma tộc, mà bởi vì bị ma khí ăn mòn chuyển hóa thành. Tuy rằng bên ngoài thân cũng có ma khí vờn quanh, nhưng loại khí tức của dị tộc thì không cách nào che giấu.
Sa Nha khẽ cười nói:
Người này không biết tự lượng sức mình dẫn người tới tấn công ta, sau đó ta liền dạy cho hắn một bài học… không cần để ý tới hắn!
Cả người nàng như con rắn quấn quanh trên thân thể cường tráng của Bảo Kỳ, bộ ngực đầy đặn ép sát lồng ngực của hắn… hơi biến hình.
Bảo Kỳ cười lạnh một tiếng, một tay nắm thân thể mềm mại như không có xương của Sa Nhã, hung hăng dùng sức, dường như muốn sáp nhập nàng vào thân thể mình, một tay kia bắt đầu càn rỡ mò mẫm…
Đúng lúc này, Dương Khai bỗng nhiên bước ra một bước.
Động tác dị thường này khiến Bảo Kỳ cảnh giác, giương mắt nhìn
Đập vào mắt hắn, con mắt trái của dị tộc kia lại là một mảng ánh sáng màu vàng, một con mắt tràn đầy uy nghiêm, hình như có uy năng nhiếp hồn đoạt phách, thần hồn Bảo Kỳ chấn động, nhưng lại hoảng hốt một cái chớp mắt.
Tiện nhân! Bảo Kỳ lớn tiếng quát mắng.
Hắn cho tới bây giờ cũng không có thật sự tin Sa Nhã muốn liên thủ với hắn, chỉ là ỷ vào thực lực của mình cao hơn Sa Nhã, nơi đây lại là địa bàn của mình. Hắn ôm ý nghĩ thức ăn ngon đưa tới miệng, không ăn thì uổng phí… nên muốn đùa bỡn một phen.
Hắn tin rằng Sa Nhã dưới tay mình không làm nổi lên chút bọt sóng gì. Mị thuật của Mị Ma nhất tộc quả thật khó có thể phòng bị, nhưng hắn thân là một Ma Vương thực lực không tầm thường, đối với mị thuật cũng có sức đề kháng cực cao.
Hắn trước tiên ôm Sa Nhã, cũng là tuyệt ý đồ của nàng âm thầm tính kế mình, chỉ cần Sa Nhã dán biểu hiện ra bất kỳ ý đồ bất chính, sẽ lập tức nghênh đón công kích như mưa rền gió dữ của hắn.
Hắn cho tới lúc này không nghĩ tới người ra tay lại không phải Sa Nhã, mà là tên nô bộc nàng mang đến!
Thực lực của tên nô bộc này hắn vừa nhìn là phát hiện được, một tên tương đương với Ma soái, căn bản hắn không coi vào đầu.
Nhưng giờ phút này tên nô bộc kia vừa ra tay, không ngờ hắn trúng chiều, trong cơn tức giận, ma khí trong cơ thể tràn ra, định trước đánh chết Sa Nhã, còn như quy củ của các Ma Thánh và có thể sẽ có trừng phạt, hắn đã không quan tâm tới.
Sa Nhã hiển nhiên cũng giật mình.
Bảo Kỳ không nghĩ tới Dương Khai sẽ ra tay, nàng cũng không nghĩ tới Dương Khai lại ra tay đúng lúc này. Dựa theo quyết định của hắn, hẳn là đợi đến lúc nàng đang cùng Bảo Kỳ phiên vẫn phúc vũ, điên đảo càn khôn mới là cơ hội tốt nhất.
Nam nhân chỉ có vào lúc đó tính cảnh giác sẽ giảm xuống cực thấp.
Dương Khai đột nhiên ra tay quá bất ngờ, làm nàng không kịp phản ứng, cảm nhận được ma khí cuồng bạo trong cơ thể Bảo Kỳ, Sa Nhã sợ hãi kêu một tiếng, truyền ra một thanh âm chói tai… Nhưng dưới công kích của bí thuật thần hồn, Bảo Kỳ lại ngẩn ra. –
Ngay sau đó, hắn chợt nhìn thấy một nụ hoa sen nhanh chóng nở rộ ra trước mắt mình, mà cùng lúc đó, trong đầu hắn kịch liệt đau đớn.
Ma khí ngưng tụ đột nhiên tán loạn, thậm chí Bảo Kỳ không kịp phát ra tiếng rống giận, liền cảm giác thân mình choáng váng. Chờ đến lúc lần nữa khống chế ổn định thân thể, hắn đã không còn ở trong cung điện quen thuộc, mà đã tới một địa phương xa lạ. –
Trong lòng ngực trống rỗng, Sa Nhã thừa dịp hắn choáng váng trong nháy mắt chạy ra ngoài, thời khắc này trên mặt vẫn còn sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Dương Khai đứng ở cách đó không xa, chắp hai tay sau lưng lăng lặng nhìn Bảo Kỳ.
Đại nhân làm sao vậy…
Sa Nhã có chút ai oán nhìn Dương Khai, bất quá rất nhanh thì nhớ lại thân phận của mình rồi, đổi giọng uyển chuyển nói:
Muốn động thổ, sớm nói với ta một tiếng chứ! –
Đối phó một tên Ma Vương trung phẩm nhỏ nhoi, cần phải nói với cô làm gì?
Dương Khai lạnh nhạt nói với nàng.
Sa Nhã không dám lên tiếng nữa, thầm nghĩ vừa rồi nếu không phải ta chạy nhanh, chỉ sợ hiện tại đã bị Bảo Kỳ đánh chết rồi!
Nhưng nàng còn không tránh khỏi khiếp sợ, nghĩ tới lần trước mình bị Dương Khai lội vào thế giới này, lần đó là bởi vì ma tầm mình bị thương nặng, trong lúc nhất thời có chút hành động bất tiện không thể phản kháng.
Thế giới này tuy rằng quỷ dị, nhưng nàng cũng đoán được Dương Khai không có khả năng tùy tiện lôi kéo người khác vào, nhất định là có điều kiện hoặc là cần phải bỏ ra một chút giá cao gì đó, nếu không hẳn sẽ thật sự là thiên hạ vô địch, còn cần tu luyện làm gì?
Bảo Kỳ thực lực so với nàng cao hơn rất nhiều, Sa Nhã không rõ Dương Khai là làm thế nào đưa hắn vào được.
Nhìn tình huống trước mắt, thật ra Sa Nhã nhẹ thở ra, nếu Bảo Kỳ đã vào thế giới này, thì sống chết không phải do hắn quyết định… Nghĩ tới đây, Sa Nhã lộ ra nụ cười từ nội tâm.
Tiện nhân! Ngươi dám ám toán ta?
Bảo Kỳ gặp biến không sợ hãi, một mặt lén lút quan sát thế giới này, một mặt mặt lạnh nhìn Sa Nhã.
Sa Nhã cười nói:
Tự mình không cẩn thận lại trách người ta?
Quay đầu nhìn Dương Khai nói: Đại nhân! Để ta giết hắn đi!
Đại nhân? Bảo Kỳ hơi híp mắt lại, khinh bỉ nhìn Sa Nhã nói:
Ngươi không ngờ xưng hô một tên Ma soái là đại nhân? Hắn có năng lực gì hơn Ma Vương chúng ta chứ? Sa Nhã! Ngươi đúng là tự cam lòng đọa lạc mà!
Sa Nhã cười nói: Đại nhân nhà ta cường đại là người không thể tưởng tượng!
Bảo Kỳ lắc đầu nói: Ngươi không xứng thân phận Ma Vương!
Sắc mặt tuy rằng bình thản, nhưng trong lòng Bảo Kỳ thì rất kinh sợ. Trước hắn nghĩ rằng quan hệ giữa Sa Nhã và tên dị tộc này là chủ tớ, trên thực tế không ngờ lại phản ngược, Tên Ma soái bị ma hóa này rốt cuộc có bản lĩnh kỳ lạ gì? Lại có thể làm cho một Ma Vương cúi đầu xưng thần.
Nói thực ra, năng lực của hắn quả thật quỷ bí, vừa rồi liên tiếp hai đạo bí thuật thần hồn mình đều không thể phòng bị, không cẩn thận một chút đã bị hắn đưa tới địa phương quỷ quái này. –
Mặc quần áo rồi nói! Dương Khai liếc Sa Nhã một cái, ra lệnh.
Da!
Sa Nhã ngoan ngoãn nghe lệnh, nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo mới tinh ăn mặc chỉnh tề, tuy vẫn còn để lộ da thịt nhiều điểm, nhưng đã tốt hơn nhiều so với thân thể trần truồng. –
Dương Khai quay đầu nhìn Bảo Kỳ, nói:
Tình huống người có lẽ có thể đoán được, ở trước mặt người chỉ có hai con đường!
Khi nói chuyện, Dương Khai dựng lên một ngón tay, chỉ vào Sa Nhã nói tiếp:
Giống như nàng, cho ta sử dụng! Tiếp theo lại dựng lên một ngón tay khác, chỉ vào Bảo Kỳ nói: Hoặc là ta giết ngươi!
Các Ma tộc bên trong thành rối rít bị kinh động, từ bốn phương tám hướng chạy tới, nối tiếp hiện ra thân hình ở phụ cận, vừa cảnh giác vừa kiêng kỵ nhìn chằm chằm hai thân anh hiện ra từ trong đoàn bóng đen kia. V
Trong đó một người dáng người uyển chuyển, khí tức hùng hậu, rõ ràng là tồn tại cấp Ma Vương.
Lập tức làm cho Ma tộc bốn phía không dám tùy tiện tiến lên.
Sa Nhã nhìn quanh một vòng, phát ra một trang tiếng cười như chuồng bạc, xen lẫn ý mị hoặc khiến người nghe khó có thể phòng bị.
Rất nhiều Ma tộc liên tục thối lui, cách xa hơn. Mị Ma kinh khủng, bọn họ hiển nhiên đều biết, chỉ có những Ma soái thực lực không tầm thường kia, mới dám dừng lại tại chỗ, nhưng cũng yên lặng chống đỡ.
Dương Khai đứng ở phía sau Sa Nhã không nói một lời, ngược lại cũng không tính là chói mắt lắm.
Tiện nhân, ngươi lại dám tới của địa bàn bổn vương!
Bỗng nhiên từ trong cung điện phía trước truyền ra một thanh âm rền vang như tiếng sấm, đồng thời với tiếng vang, từ trong cung điện đi ra một đạo huyết quang, giây lát liền đi tới trước mặt Sa Nhã, huyễn hóa ra thân ảnh một người cao lớn như cái tháp sắt.
Hắn một tay duỗi ra, lại nắm cần cổ Sa Nhà, nhấc nàng lên thật cao, trên mặt tất cả đều là cười gằn, tràn đầy sát ý.
Sa Nhã bị hắn xách lên, cũng không có vùng vẫy, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không có mảy may kinh hoảng, dường như sớm có dự liệu sẽ gặp tình trạng này.
Ngươi muốn chết à? Bảo Kỳ lạnh lùng nhìn chăm chú vào Sa Nhã,
Tự tiện đánh chết… một Ma Vương, các Ma Thánh đại nhân… chắc là sẽ không cho phép!
Sa Nhã gian khổ phun ra một câu nói, sắc mặt có chút tái nhợt. Đều là Ma Vương, nhưng nàng trước mặt tên Bảo Kỳ này dường như ngay cả ý niệm phản kháng đều không nổi lên được.
Bảo Kỳ hừ lạnh nói:
Nơi này đều là người của ta, giết người… đâu ai biết? Các Ma Thánh đại nhân đều đang trị thương, nào có tâm tư quản chuyện của ngươi?
Sa Nhã nói: Vậy ngươi giết ta đi!
Bảo Kỳ ánh mắt trở nên nguy hiểm, bất quá vẫn là nhịn không có ra tay, vung mạnh tay một cái, ném Sa Nhã bay ra ngoài.
Rơi xuống đất, Sa Nhã ho khan kịch liệt một hồi, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói:
Bảo Kỳ, ta tới đây không phải muốn xung đột với người, mà là có một việc muốn thương lượng với người!
Ta không có gì thương lượng với ngươi! Mau cút ra ngoài, nếu không đừng trách ta thật giết ngươi!
Bảo Kỳ hừ lạnh một tiếng.
Sa Nhã mỉm cười, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nói một câu gì đó, nhưng không có truyền ra bất kỳ thanh âm gi…
Bảo Kỳ ngẩn ra, vẻ mặt cổ quái nhìn Sa Nhã, rõ ràng có chút ngoài ý muốn, châm chọc nói:
Ngươi thật là đồ để tiện!
Sa Nhã không quan tâm, dịu dàng nói:
Ta chỉ là một Mị Ma mà thôi, người dị tộc cũng khó đối phó, ta phải liên thủ với người mới có hy vọng sống tiếp, vì thế, ta nguyện ý bỏ ra bất kỳ giá nào!
Bảo Kỳ cười lạnh nói: Cũng chính vì vậy, ta mới xem thường ngươi! /
Sa Nhã nói:
Xem thường ta không sao, ta chỉ quan tâm ngươi có đáp ứng đề nghị của ta hay không?
Bảo Kỳ trầm ngâm một lát, gật gật đầu nói: –
Ngươi đã hiểu như thế, ta còn sợ cái gì? Khi nói chuyện liếm môi một cái, trong ánh mắt tràn ra tia sáng dâm
Mị Ma cấp Ma Vương, ta còn thật chưa từng chơi đùa!
Sa Nhã cười khúc khích, vòng eo uốn éo đi tới: / Vậy đêm nay ngươi sẽ được như nguyện! –
Bảo Kỳ cười ha hả, đưa tay nắm vòng eo Sa Nhã, vỗ mạnh một cái trên mông nàng.
Sa Nhã làm ra dáng rất là thẹn thùng:
Đừng ở chỗ này, thật nhiều người đó!
Bảo Kỳ khinh bỉ nói: Người còn sợ nhiều người?
Tuy nói như thế, nhưng thân hình hắn vẫn nhoáng một cái, mang theo Sa Nhã bay đi hướng cung điện.
Hai người này vừa rồi gặp mặt làm ra xu thế thủy hỏa bất dung, trong nháy mắt lại là thiên lối dẫn động địa hỏa, quả thực có chút không thể nói đạo lý.
Dương Khai không nói một lời đi theo.
Trong cung điện, Bảo Kỳ buông Sa Nhã, quay đầu lại liếc mắt nhìn Dương Khai, hừ lạnh nói:
Ngươi từ nơi nào bắt được nô bộc vậy?
CO
Hắn liếc mắt liền nhìn ra Dương Khai, cũng không phải thật là Ma tộc, mà bởi vì bị ma khí ăn mòn chuyển hóa thành. Tuy rằng bên ngoài thân cũng có ma khí vờn quanh, nhưng loại khí tức của dị tộc thì không cách nào che giấu.
Sa Nha khẽ cười nói:
Người này không biết tự lượng sức mình dẫn người tới tấn công ta, sau đó ta liền dạy cho hắn một bài học… không cần để ý tới hắn!
Cả người nàng như con rắn quấn quanh trên thân thể cường tráng của Bảo Kỳ, bộ ngực đầy đặn ép sát lồng ngực của hắn… hơi biến hình.
Bảo Kỳ cười lạnh một tiếng, một tay nắm thân thể mềm mại như không có xương của Sa Nhã, hung hăng dùng sức, dường như muốn sáp nhập nàng vào thân thể mình, một tay kia bắt đầu càn rỡ mò mẫm…
Đúng lúc này, Dương Khai bỗng nhiên bước ra một bước.
Động tác dị thường này khiến Bảo Kỳ cảnh giác, giương mắt nhìn
Đập vào mắt hắn, con mắt trái của dị tộc kia lại là một mảng ánh sáng màu vàng, một con mắt tràn đầy uy nghiêm, hình như có uy năng nhiếp hồn đoạt phách, thần hồn Bảo Kỳ chấn động, nhưng lại hoảng hốt một cái chớp mắt.
Tiện nhân! Bảo Kỳ lớn tiếng quát mắng.
Hắn cho tới bây giờ cũng không có thật sự tin Sa Nhã muốn liên thủ với hắn, chỉ là ỷ vào thực lực của mình cao hơn Sa Nhã, nơi đây lại là địa bàn của mình. Hắn ôm ý nghĩ thức ăn ngon đưa tới miệng, không ăn thì uổng phí… nên muốn đùa bỡn một phen.
Hắn tin rằng Sa Nhã dưới tay mình không làm nổi lên chút bọt sóng gì. Mị thuật của Mị Ma nhất tộc quả thật khó có thể phòng bị, nhưng hắn thân là một Ma Vương thực lực không tầm thường, đối với mị thuật cũng có sức đề kháng cực cao.
Hắn trước tiên ôm Sa Nhã, cũng là tuyệt ý đồ của nàng âm thầm tính kế mình, chỉ cần Sa Nhã dán biểu hiện ra bất kỳ ý đồ bất chính, sẽ lập tức nghênh đón công kích như mưa rền gió dữ của hắn.
Hắn cho tới lúc này không nghĩ tới người ra tay lại không phải Sa Nhã, mà là tên nô bộc nàng mang đến!
Thực lực của tên nô bộc này hắn vừa nhìn là phát hiện được, một tên tương đương với Ma soái, căn bản hắn không coi vào đầu.
Nhưng giờ phút này tên nô bộc kia vừa ra tay, không ngờ hắn trúng chiều, trong cơn tức giận, ma khí trong cơ thể tràn ra, định trước đánh chết Sa Nhã, còn như quy củ của các Ma Thánh và có thể sẽ có trừng phạt, hắn đã không quan tâm tới.
Sa Nhã hiển nhiên cũng giật mình.
Bảo Kỳ không nghĩ tới Dương Khai sẽ ra tay, nàng cũng không nghĩ tới Dương Khai lại ra tay đúng lúc này. Dựa theo quyết định của hắn, hẳn là đợi đến lúc nàng đang cùng Bảo Kỳ phiên vẫn phúc vũ, điên đảo càn khôn mới là cơ hội tốt nhất.
Nam nhân chỉ có vào lúc đó tính cảnh giác sẽ giảm xuống cực thấp.
Dương Khai đột nhiên ra tay quá bất ngờ, làm nàng không kịp phản ứng, cảm nhận được ma khí cuồng bạo trong cơ thể Bảo Kỳ, Sa Nhã sợ hãi kêu một tiếng, truyền ra một thanh âm chói tai… Nhưng dưới công kích của bí thuật thần hồn, Bảo Kỳ lại ngẩn ra. –
Ngay sau đó, hắn chợt nhìn thấy một nụ hoa sen nhanh chóng nở rộ ra trước mắt mình, mà cùng lúc đó, trong đầu hắn kịch liệt đau đớn.
Ma khí ngưng tụ đột nhiên tán loạn, thậm chí Bảo Kỳ không kịp phát ra tiếng rống giận, liền cảm giác thân mình choáng váng. Chờ đến lúc lần nữa khống chế ổn định thân thể, hắn đã không còn ở trong cung điện quen thuộc, mà đã tới một địa phương xa lạ. –
Trong lòng ngực trống rỗng, Sa Nhã thừa dịp hắn choáng váng trong nháy mắt chạy ra ngoài, thời khắc này trên mặt vẫn còn sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Dương Khai đứng ở cách đó không xa, chắp hai tay sau lưng lăng lặng nhìn Bảo Kỳ.
Đại nhân làm sao vậy…
Sa Nhã có chút ai oán nhìn Dương Khai, bất quá rất nhanh thì nhớ lại thân phận của mình rồi, đổi giọng uyển chuyển nói:
Muốn động thổ, sớm nói với ta một tiếng chứ! –
Đối phó một tên Ma Vương trung phẩm nhỏ nhoi, cần phải nói với cô làm gì?
Dương Khai lạnh nhạt nói với nàng.
Sa Nhã không dám lên tiếng nữa, thầm nghĩ vừa rồi nếu không phải ta chạy nhanh, chỉ sợ hiện tại đã bị Bảo Kỳ đánh chết rồi!
Nhưng nàng còn không tránh khỏi khiếp sợ, nghĩ tới lần trước mình bị Dương Khai lội vào thế giới này, lần đó là bởi vì ma tầm mình bị thương nặng, trong lúc nhất thời có chút hành động bất tiện không thể phản kháng.
Thế giới này tuy rằng quỷ dị, nhưng nàng cũng đoán được Dương Khai không có khả năng tùy tiện lôi kéo người khác vào, nhất định là có điều kiện hoặc là cần phải bỏ ra một chút giá cao gì đó, nếu không hẳn sẽ thật sự là thiên hạ vô địch, còn cần tu luyện làm gì?
Bảo Kỳ thực lực so với nàng cao hơn rất nhiều, Sa Nhã không rõ Dương Khai là làm thế nào đưa hắn vào được.
Nhìn tình huống trước mắt, thật ra Sa Nhã nhẹ thở ra, nếu Bảo Kỳ đã vào thế giới này, thì sống chết không phải do hắn quyết định… Nghĩ tới đây, Sa Nhã lộ ra nụ cười từ nội tâm.
Tiện nhân! Ngươi dám ám toán ta?
Bảo Kỳ gặp biến không sợ hãi, một mặt lén lút quan sát thế giới này, một mặt mặt lạnh nhìn Sa Nhã.
Sa Nhã cười nói:
Tự mình không cẩn thận lại trách người ta?
Quay đầu nhìn Dương Khai nói: Đại nhân! Để ta giết hắn đi!
Đại nhân? Bảo Kỳ hơi híp mắt lại, khinh bỉ nhìn Sa Nhã nói:
Ngươi không ngờ xưng hô một tên Ma soái là đại nhân? Hắn có năng lực gì hơn Ma Vương chúng ta chứ? Sa Nhã! Ngươi đúng là tự cam lòng đọa lạc mà!
Sa Nhã cười nói: Đại nhân nhà ta cường đại là người không thể tưởng tượng!
Bảo Kỳ lắc đầu nói: Ngươi không xứng thân phận Ma Vương!
Sắc mặt tuy rằng bình thản, nhưng trong lòng Bảo Kỳ thì rất kinh sợ. Trước hắn nghĩ rằng quan hệ giữa Sa Nhã và tên dị tộc này là chủ tớ, trên thực tế không ngờ lại phản ngược, Tên Ma soái bị ma hóa này rốt cuộc có bản lĩnh kỳ lạ gì? Lại có thể làm cho một Ma Vương cúi đầu xưng thần.
Nói thực ra, năng lực của hắn quả thật quỷ bí, vừa rồi liên tiếp hai đạo bí thuật thần hồn mình đều không thể phòng bị, không cẩn thận một chút đã bị hắn đưa tới địa phương quỷ quái này. –
Mặc quần áo rồi nói! Dương Khai liếc Sa Nhã một cái, ra lệnh.
Da!
Sa Nhã ngoan ngoãn nghe lệnh, nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo mới tinh ăn mặc chỉnh tề, tuy vẫn còn để lộ da thịt nhiều điểm, nhưng đã tốt hơn nhiều so với thân thể trần truồng. –
Dương Khai quay đầu nhìn Bảo Kỳ, nói:
Tình huống người có lẽ có thể đoán được, ở trước mặt người chỉ có hai con đường!
Khi nói chuyện, Dương Khai dựng lên một ngón tay, chỉ vào Sa Nhã nói tiếp:
Giống như nàng, cho ta sử dụng! Tiếp theo lại dựng lên một ngón tay khác, chỉ vào Bảo Kỳ nói: Hoặc là ta giết ngươi!
/2840
|