VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Chương 2884

/2840


Chém ngàn đao Thực Cốt Bộ là một trong bốn đại bộ lạc đứng đầu Man tộc, bởi vì bộ lạc này có Vụ Thánh tọa trấn, hơn nữa so sánh với những bộ lạc Man tộc khác, người Thực Cốt Bộ càng thêm hung bạo tàn nhẫn.

Trước khi Ma tộc xâm lấn, không bị lạc Man tộc nào chịu xảy ra xung đột với Thực Cốt Bộ, dù mọi người đều cực kỳ căm ghét bộ lạc này, thậm chí tận đáy lòng không muốn thừa nhận thân phận Man tộc của chúng.

Nhưng không thể phủ nhận, trong chiến dịch chống đỡ Ma tộc xâm lấn, Thực Cốt Bộ phát huy tác dụng to lớn. Toàn bộ chiến tuyến phía đồng đều do Thực Cốt Bộ một mình chống đỡ, đồng thời liên tục dồn ép, thu phục rất nhiều lãnh thổ bị mất, chém giết vô số Ma tộc.

Các tộc nhân Thực Cốt Bộ dùng dũng cảm của mình chứng minh tâm huyết Man tộc, bọn họ hung bạo tàn nhẫn lúc này lại thành vũ khí sắc nhọn, làm cho không ít cường gia Ma tộc biết được sự tồn tại của họ, càng chú ý nhiều hơn.

Thương Nhĩ sơn cốc, một trong chỗ đóng quan của Thực Cốt Bộ, tụ tập mấy trăm ngàn tộc nhân Thực Cốt Bộ, có 5 vị Vu Vương tọa trấn, nằm ở gần tiền tuyến nhất, chính là chỗ đồn trú quan trọng của Thực Cốt Bộ, cùng cả Man tộc.

| Từ khi mấy trăm ngàn người Thực Cốt Bộ vào đồn trú ở đây, giao chiến hơn 6 lần với một chi đại quân Ma tộc cách đó trăm dặm, thắng nhiều thua thiếu, giành được chiến tích không nhỏ.

Nhưng không biết sao, trong 1 tháng gần nhất, các Ma tộc kia trở nên thành thật hơn, dẫn tới bên Thực Cốt Bộ không có gì làm.

Ngày qua ngày, Thương Nhi sơn cốc chìm trong không khí náo nhiệt ồn ào, mấy trăm ngàn người tụ tập ở trung tâm sơn cốc, nhìn lên đài cao xây dựng tạm thời, ánh mắt nóng rực, thần sắc hưng phấn.

Chỉ có khi nhìn thấy mùi thức ăn tuyệt vời, các tộc nhân Thực Cốt Bộ mới thể hiện vẻ mặt này.

| Trên đài cao, dựng một cọc gỗ lớn, một bóng người cao to bị các loại Vu thuật trói cứng không động đậy được, cọc gỗ có khắc các hoa văn phức tạp cổ quái, thỉnh thoảng diễn sinh ra những dòng chảy như tia chớp, trút vào cái bóng bị trói, làm cho cái bóng kia co rút, thần sắc dữ tợn, chịu đựng đau đớn vô cùng.

Tất cả tộc nhân Thực Cốt Bộ đều tràn ngập nóng cháy nhìn cái bóng kia, có người đôi lúc liếm môi, nếu không phải biết kẻ đó có thân phận gì, chỉ sợ đã có người xông lên cắn ra miếng thịt của hắn để nếm thủ.

Đây là một Ma Vương! Thực lực không kém!

Là mấy vị Vu Vương đại nhân liên thủ bắt về, dù là Thực Cốt Bộ không cấm kỵ ăn thịt người, thực tế nhiều năm qua họ vẫn làm thế, nhưng đối mặt với một Ma Vương thì lại không ai dám có ý này.

Không ai biết ăn một miếng thịt của Ma Vương, bản thân có thể bị ma khí ăn mòn, chuyển hóa thành ma nhân hay không. Nhưng kiêng kỵ này vẫn không che giấu nội tâm rục rịch của bọn họ.

Càng nghĩ thế, lại càng muốn nếm thử mùi thịt Ma Vương, muốn biết ăn vào thì mình sẽ có kết cục gì.

Nhưng hiện tại không đến lượt những tộc nhân bình thường suy nghĩ, bởi vì bên cạnh Ma Vương đó, có một vị Vu Vương đang đứng.

Đây là người quen cũ của Dương Khai, Vu Trì!

Trong tay Vu Trì cầm một cây chủy thủ không rõ làm bằng chất liệu gì, vẻ mặt dữ tợn điên cuồng, hắn cầm chủy thủ, từng dao cắt thịt của Ma Vương, bàn tay to lớn lúc này lại hết sức linh hoạt, mỗi một dao đặt xuống đều chỉ cắt ra một lát thịt mỏng, không thừa không thiếu một ly

nào.



Rất nhiều tộc nhân Thực Cốt Bộ đều có nghiên cứu kỹ về ăn người sống, bởi vì đối với họ, thịt tươi sống càng thêm ngon lành hơn thịt thối của người chết. Mà trong quá trình ăn thịt, nếu có thể thưởng thức cảnh thức ăn giãy giụa hét thảm, vậy quả thật là cảnh tượng làm người ta hưởng thụ.

Vu Trì thân là người cắt thịt, lại càng thêm ưa thích.

Một lát thịt bị cắt ra, Bảo Kỳ mặt không đổi sắc, chỉ lạnh lùng nhìn Vu Trì, giống như không phai hắn bị lóc thịt. Thân là Ma Vương, hắn tự nhiên có lực ý chí mạnh mẽ cứng cỏi, lúc trước thần phục Dương Khai, cũng là vì bị cưỡng chế gieo dấu ấn thần hồn, không thể chống lại được.

Còn kỹ xảo của tên Vu Vương này, hắn thật không sợ.

Nhưng mà rõ ràng Bảo Kỳ hiểu quá ít về Thực Cốt Bộ.

Vu Trì mặt đầy hưng phấn bỏ miếng thịt vào miệng, nhai một hồi mới toát ra vẻ hưởng thụ, cuối cùng sắc mặt Bảo Kỳ cũng thay đổi.

| Róc xương cắt thịt, cũng không là gì, nhưng Vu Trì nuốt thịt sống mới rõ ràng ngoài dự liệu của hắn. Thịt của mình lúc này bị Vu Vương kia nhai nuốt, phát ra tiếng chóp chép, ngay cả Ma tộc cũng không có ngoại tộc như vậy.

Mấy trăm ngàn tộc nhân Thực Cốt Bộ đều mỏi mắt nhìn Vu Trì, không ngừng có người nuốt nước miếng, vội vàng muốn biết thịt của một vị Ma Vương có ngon không, có gì khác với những thứ bọn họ từng ăn.

Thần sắc hưởng thụ trên mặt Vu Trì vẫn không giảm bớt, nhắm mắt lại như đang hưởng thụ món ăn ngon nhất trên đời.

Hồi lâu sau, hắn mới ực một cái nuốt hết thịt đã nhai nát xuống bụng, quát lớn:

– Rất ngon!

Các tộc nhân sôi trào, mỗi người đều hăng máu gà, kêu gào không ngớt.

Vụ Trì quay sang nhìn Bảo Kỳ, khóe miệng nhếch lên cười gằn:

– Đừng có chết nhanh quá, Ma Vương không dễ bắt, người phải để các tộc nhân của ta đều nếm thử hết mới được!

Da mặt Bảo Kỳ co rút một chút. –

Dù không đếm kỹ, nhưng hắn cũng biết chỗ này ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn người Thực Cốt Bộ, nói cách khác, Vu Vương này phải cắt lên người mình mấy trăm ngàn dao, cắt ra mấy trăm ngàn lát thịt, mới cho phép hắn được chết.

| Lực sinh mệnh của Ma Vương là vô cùng mạnh mẽ, dù thật sự cắt lấy mấy trăm ngàn lát thịt, Bảo Kỳ cũng sẽ không chết, nhưng biết trước hành hạ như thế, chính là làm cho đau đớn lâu dài đến mức làm người ta không nhịn được.

O N | Vu Trì cười gằn, lại vung dao, một lát sau, từng lát thịt cắt ra từ trên người Bảo Kỳ, hắn không quay đầu ném ra phía sau, lớn tiếng:

– Đây là trừng phạt đối với Ma tộc các ngươi, Thực Cốt Bộ ta sẽ ăn hết tộc nhân các ngươi, làm cho các ngươi không dám đặt chân lên lãnh địa của chúng ta nữa!

| Lát thịt mỏng bay vào trong đám đông, lập tức dẫn tới hỗn loạn, rất nhiều người tranh giành lát thịt này mà ra tay đánh nhau vỡ đầu, cuối cùng lát thịt này rơi vào tay một nữ nhân, liền không chút do dự bỏ vào miệng, vừa ôm đầu ngồi xuống chịu đựng những người khác đánh, vừa hưng phấn hét lớn:

– Thật ngon thật ngon, thật là quá ngon!

– Nhìn thấy chưa? Đây chính là tộc nhân Thực Cốt Bộ ta, Ma tộc các ngươi có là gì chứ! | Vu Trì chẳng những không quan tâm rối loạn bên dưới, mà lại lấy làm kiêu ngạo, nhe răng cười găn.

Bảo Kỳ im lặng không nói, nếu đứng ở lập trường Ma tộc, hắn tự nhiên có thể phản bác mấy câu, nhưng hắn đã sớm bị Dương Khai thu phục, dù là Ma Vương, nhưng vẫn phục vụ cho Man tộc,

Buồn bực là hiện tại mình bị Man tộc bắt giữ, còn phải bị cắt mấy trăm ngàn dạo mới được chết, hắn không phải chưa thử giải thích, đáng tiếc bên Thực Cốt Bộ không có ai tin hắn. –

– Kiên trì, nhất định phải kiên trì! Vu Trì lại giơ dao lên cắt.

– Nhất định đừng có chết quá nhanh, ngươi là là Ma Vương, đừng làm mất mặt Ma tộc.

| Lại một lát thịt bị cắt ra, ném vào đám đông, lại dẫn tới một trận rối loạn.

| Tiếp theo, động tác của Vu Trì nhanh lên rõ ràng, hơn nữa hắn cắt thật có phương pháp, một dao lại một dao, ánh đao nối liền một mảnh, mỗi ánh đao lóe lên đại biểu một lát thịt bay ra, làm các tộc nhân bên dưới không ngừng tranh cướp.

Không quá nửa nén nhang, nửa cánh tay của Bảo Kỳ đã biến mất, lộ ra xương trắng bệch, trong khoảng thời gian đó, hắn phải chịu đựng 3000 lần cắt.

Ngay cả mạnh như Ma Vương, hắn cũng không nhịn được cả người run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh, đau đớn dữ dội khiến hắn cắn chặt răng.

Cách mười mấy trượng, có 20 ngàn người lặng lẽ chú ý, bọn họ rõ ràng không giống người Thực Cốt Bộ, bởi vì bọn họ nhìn giống như bị nhốt, xung quanh có các cường giả Thực Cốt Bộ bao vây bọn họ, có chút cử động sẽ dẫn tới tra xét rõ ràng.

Những người này tự nhiên là người Vu Ngưu Bộ, lấy Vũ Lộ dẫn đầu, đều nhìn về phía cọc gỗ, nhiều người toát ra thần sắc không đành

long.

| Bọn họ đều biết Bảo Kỳ đã quy thuận Dương Khai, trước đó giành được rất nhiều thắng lợi, đều có công lao của Bảo Kỳ, dù cho thân phận Ma tộc làm mọi người không tiếp nhận hắn làm đồng bạn, nhưng quả thật đã cùng kề vai chiến đấu.

Lúc này nhìn Bảo Kỳ phải chịu đựng dày vò như thế, nhiều người không đành lòng, giết người cũng chỉ là nơi đầu, cách làm của Vu Vương Thực Cốt Bộ thật quá tàn nhẫn.

Vũ đi về phía một Đại Vu Thực Cốt Bộ, cắn răng nói: – Ta muốn gặp Vũ Vương!

| Đại Vụ kia quay đầu, liếc nàng, cười lạnh một tiếng, không hề đáp lại.

– Ta muốn gặp Vu Vương! Vũ lại quát lên.

Đại Vu kia lạnh lùng nhìn nàng: – Cút trở về!

Vũ không động đậy, nói:

– Bảo Kỳ là người được Vu Ngưu đại nhân thu phục, hiện tại hắn phục vụ cho Man tộc chúng ta, các ngươi không thể giết hắn!

Đại Vụ kia cười lạnh nói:

– Hắn là là Ma Vương, Ma Vương không có khả năng bị Vu Ngưu thu phục, các ngươi đều bị hắn lừa.

– Vu Ngưu đại nhân sẽ nói rõ ràng, các ngươi thả người trước, đợi Vu Ngưu đại nhân đến, các ngươi sẽ hiểu. – Vu Ngưu?

– Đại Vu kia toát ra cười khinh thường. – Hắn là ai? Chưa từng nghe qua.

– Vu Ngưu đại nhân là Đại Vu Sư Nam Man Bộ ta, ngài ấy…

– Nam Man Bộ? Đại Vụ làm ra dáng suy nghĩ một hồi, rồi mới bừng tỉnh: – Nhưng mà Nam Man Bộ đã bị diệt tộc rồi!

– Còn chúng ta ở đây, Nam Man Bộ sẽ không diệt tộc! Vũ cắn răng quát.

– Nam Man Bộ không diệt!

Đám đông phía sau hô lên, mỗi người toát ra căm phẫn, đứng ở sau Vũ, trợn mắt trừng Đại Vu Thực Cốt Bộ.

Hắc Diệu Diệt Thế đã qua 1 tháng, chuyện mấy trăm ngàn người

Nam Man Bộ toàn diệt đã truyền bá rộng rãi, người Vu Ngưu Bộ tự nhiên cũng biết. Có lẽ bọn họ là nhóm đội ngũ cuối cùng của Nam Man Bộ, chỉ cần bọn họ còn sống, Nam Man Bộ sẽ không diệt vong.

———-o0o———-

/2840

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status