Nhóm người này phụng mệnh tới bắt Tiêu Phù Sinh, vốn dĩ chỉ có hai người tới, ý chí ngùn ngụt, quyết tâm tóm gọn Tiêu Phù Sinh.
Vừa mới ló đầu lên Vân Ẩn Đỉnh đã bị Mộng Vô Nhai đập chết.
Sau khi hai cao thủ Thần Du Cảnh kia bị giết chết, sáu người biết được trên Vân Ẩn Đỉnh có cường nhân trấn thủ liền kéo nhau tới, nào ngờ chẳng có làm được gì, sáu người họ liên thủ công kích dù là công lực vượt trên Thần Du Cảnh cũng phải tránh đi, thế nhưng Mộng Vô Nhai chỉ đạt đến Thần Du Cảnh đỉnh phong lại có thể ngăn chặn toàn bộ bọn họ.
Võ kỹ Mộng chưởng quầy đánh tới có sức sát thương vô cùng lớn, đều là những chiêu thức chưa từng thấy, sáu người càng đánh càng thấy kinh hãi, biết lần này đã gặp phải thiết bản rồi.
Lão già này không biết nhảy từ cái xó nào ra? Sáu người không hiểu sao, không phải nói là trên Vân Ẩn Đỉnh chỉ có Tiêu Phù Sinh một cao thủ Thần Du Cảnh thôi sao?
Trên đỉnh núi, Tiêu Phù Sinh sắc mặt ngưng trọng đứng đó, lẳng lặng quan sát trận chiến trong không trung.
Lão đúng là cao thủ Thần Du Cảnh, nhưng cả đời say mê luyện đan, cũng không tinh thông chiến đấu, những vũ kỹ đã tu luyện cũng không thể nào triển khai ra được, căn bản không giúp được gì.
Hai mỹ phụ đoan trang kia cũng đứng sau lão, hai người tái mặt đứng sau chính là Đổng Khinh Yên và Hạ Ngưng Thường rồi, bốn nữ nhân thần sắc đều căng thẳng chứ không có vẻ nước chảy mây trôi điềm tĩnh như Tiêu lão tiên sinh.
- Thiếu chủ về rồi. Địa Ma đột nhiên kêu lên sung sướng, ngay sau đó Dương Khai đã hiện thân ở Vân Ẩn Đỉnh.
Phá Hồn Chuỳ bay thẳng tới, Dương Khai đưa tay tiếp nhận, hoá thành một đạo hắc khí nhập vào trong người.
Tiêu Phù Sinh thản nhiên nhìn qua không nói năng gì. Đổng Khinh Yên vội vàng vẫy tay về phía Dương Khai gọi hắn nhanh tới đây.
- Đã xảy ra chuyện gì? Dương Khai nhanh chóng hướng về phía mọi người nhẹ giọng hỏi.
- Một ngày trước, Thương Vân Tà Địa đột nhiên tấn công Dược Vương Cốc, khí thế hung hăng lại sớm đã có mưu đồ, trấn thủ trong cốc thành có người chết người bị thương, nhưng lại bị bọn họ tiến công thần tốc. Sau khi vào được các đỉnh của Dược Vương Cốc, vô số đệ tử của mười hai đỉnh đều bị bắt đi, các luyện đan sư đến tham gia đại hội luyện đan cũng không may mắn thoát được.
Hạ Ngưng Thường nhẹ giọng tường thuật lại sự tình xảy ra trong một ngày nay.
Thông qua lời kể của nàng Dương Khai cũng hiểu ra không ít chuyện.
Thương Vân Tà Địa nơi tà ma tụ tập lớn nhất trong thiên hạ là nơi những người luyện võ tà ác cư trú, chiếm đoạt một địa phận Tây Nam Đại Hán.
Ở Tây Nam, tất cả đều là địa bàn của Thương Vân Tà Địa.
Thương Vân Tà Địa có vô số cao thủ, thế lực mạnh không yếu hơn bất kỳ nhà nào trong Bát Đại Gia, cũng coi như là thế lực siêu nhiên lớn.
Từ mấy tháng trước, Thương Vân Tà Địa đã dự trù hành động vào thời điểm này, bắt giữ con cháu các thế lực lớn ở khắp nơi, lần Đổng Khinh Yên bị tập kích ở ngoài Dược Vương Cốc cũng là do Thương Vân Tà Địa động thủ.
Lúc này đây cố ý chọn thời điểm đại hội luyện đan để ra tay, dùng các đệ tử bắt giữ được làm bia chắn đạn mở đường, khiến các thế lực trong cốc đều e dè không dám manh động.
Chính điều này làm Dược Vương Cốc đổ bại như núi sập.
Mục đích của bọn họ không phải là tiêu diệt Dược Vương Cốc mà là bắt giữ các luyện đan sư trong thiên hạ, bất kể là đệ tử Dược Vương Cốc hay là những người ngoài đến tham gia đại hội luyện đan đều bị bắt đi ít nhiều.
Bọn họ thậm chí còn định đánh tới di ảnh Đan Thánh, chẳng qua di ảnh Đan Thánh quá lớn, cao thủ Thần Du Cảnh ở Dược Vương Cốc lại liều chết ngăn cản không cho bọn họ đạt được mục đích, trong lúc hai bên kịch chiến, di ảnh Đan Thánh không cẩn thận đã bị đánh tan.
Thương Vân Tà Địa không từ bất cứ thủ đoạn ti tiện nào làm Dược Vương Cốc không thể chống đỡ lại.
Ở Vân Ẩn Đỉnh nếu không phải có Mộng Vô Nhai tới làm khách thì chỉ sợ Tiêu Phù Sinh đã sớm bị bắt đi.
Rất nhanh chóng Dương Khai đã hiểu được thế cuộc trước mắt.
Trong lòng thất kinh, Thương Vân Tà Địa dám cả gan làm loạn, cũng đang suy đoán bọn họ rốt cuộc có mục đích gì, tại sao lại muốn bắt nhiều luyện đan sư như vậy.
Trên bầu trời vẫn chiến đấu vô cùng căng thẳng, Mộng Vô Nhai lấy một chọi sáu nhưng vẫn không rơi vào thế hạ phong.
- Kết trận. Một lão già đầu đầy tóc đen giận giữ quát một tiếng.
Nghe lệnh, sáu người bỗng nhiên chuyển động lại một chỗ bài bố trận pháp huyền diệu kế tiếp, chiêu thức của sáu người đều triển khai, Mộng Vô Nhai cũng kêu lên một tiếng trầm đục, sắc mặt hơi tái.
Đang lúc lão điều hoà hơi thở sáu người đó liếc nhau, một người Thần Du Cảnh ngũ tầng đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến bay về phía Vân Ẩn Đỉnh.
Còn lại năm người hung hãn tiến công, ý đồ làm Mộng Vô Nhai nhiễu loạn.
- Ngươi dám. Mộng Vô Nhai giận giữ gầm lên một tiếng, thủ ấn tung bay đầy trời làm thân hình năm người kia chấn động không ngừng, thừa cơ đánh một chưởng về phía người đang bay về Vân Ẩn Đỉnh.
Khô Mộc Thánh Thủ! Huyền giai thượng phẩm vũ kỹ.
Một chưởng vô hình vô phong bỗng đánh úp laị, tên cao thủ Thần Du Cảnh của Thương Vân Tà Địa này phát hiện có điều không ổn liền vội vàng hạ thân.
Chưởng phong nhẹ lướt qua cánh tay hắn, cánh tay lập tức tê liệt, đưa mắt nhìn thì thấy cánh tay tê dại như một cành cây già khô quắt chết héo.
Sắc mặt người này hoảng sợ vội vàng vận công ngăn cản.
May mà chỉ bị chút uy lực chưởng phong quét trúng nên hắn còn có thể chặn lại được, thấy cánh tay khô đã khôi phục huyết khí mới không khỏi thở phào trong lòng.
Cười ha hả một tiếng quái dị, tốc độ của người này lập tức tăng nhanh như hùng ưng giương cánh hướng về phía dưới đánh tới.
Dương Khai cùng đám người như lâm đại địch, mọi người đều khẩn trương đề phòng.
Trên đỉnh núi, chỉ có mình Tiêu Phù Sinh là Thần Du Cảnh, hơn nữa còn không phải là Thần Du Cảnh có khả năng chiến đấu, người tới đó chỉ cần là Thần Du Cảnh ngũ tầng cũng đủ để đưa bọn họ tới chỗ chết.
Tà khí ngút trời ập tới, người này thần sắc dữ tợn cười to nói: - Tiêu Phù Sinh, nếu không muốn chết thì đừng chống cự. Lão phu tới mời ngươi đến thánh địa làm khách chứ không muốn lấy tính mạng của ngươi.
Tiêu lão thần sắc không thay đổi cũng không sợ hãi.
Người nọ trong lúc cấp bách liếc nhìn dì Hương và dì Lan, lại nhìn Đổng Khinh Yên và Hạ Ngưng Thường lè lưỡi liếm môi cười nham hiểm: - Thật nhiều mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trầnđáng tiếc, hôm nay lão phu có chuyện quan trọng rồi, hôm khác quay lại sủng hạnh các ngươi.
Đang khi nói tay lão nắm thành quyền hướng về phía Tiêu lão.
Tiêu lão hừ lạnh một tiếng, đưa tay tung một quyền.
Lão khi liên tục cười lạnh, trong nháy mắt đã phá tan vũ kỹ của Tiêu Phù Sinh, dư thế không giảm, một bàn tay nhanh chóng giáng trên bả vai Tiêu Phù Sinh.
Hấp khí, đề khí, lão này định bay lên không trung.
Lúc này, Dương Khai, Hạ Ngưng Thường và Đổng Khinh Yên đều đồng loạt ra tay.
Mặc dù chỉ là vài ba người luyện võ trẻ tuổi nhưng võ kỹ toàn lực bạo phát đi cũng làm sắc mặt cao thủ này khẽ biến, nhất là khi Dương Khai công kích, Chân Nguyên vô cùng tinh thuần, lực chiêu thức mạnh, nếu như thực sự dính đòn sẽ khó lòng chịu đựng.
Vội vàng thu hồi bàn tay to hoá giải chiêu thức của ba người lão lớn tiếng quát: - Cút ngay, lão phu không có thời gian chơi đùa với các người.
Còn chưa dứt lời hai bàn tay mảnh khảnh đã đưa lên nghênh đón.
Năng lượng thiên địa đột nhiên hỗn độn, từng luồng hươnghoa quanh quẩn trong không gian, giữa không trung loé ra muôn vàn đoá hoa đủ loại, dường như trên bầu trời hiện lên một cơn mưa hoa, hoa nối tiếp hoa.
Dương Khai vô cùng ngạc nhiên chăm chú nhìn, Hạ Ngưng Thường, Đổng Khinh Yên cũng vậy.
Trong trận mưa hoa, dì Hương và dì Lan thân hình biến ảo, một trái một phải bao bọc lấy cao thủ Thương Vân Tà Địa, chiêu thức nhẹ nhàng mờ ảo không dấu vết, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy múa trong màn mưa hoa.
- Các ngươi Nét mặt cao thủ Thương Vân Tà Địa hoảng sợ, lơ đãng hít vào một chút hương hoa, thân thể bỗng trở nên mềm nhũn thất kinh kêu lên: - Các ngươi mà có thân thủ như vậy sao?
- Hừ! Tiêu Phù Sinh hai tay chắp sau lưng hừ lạnh một tiếng: - Đã tới đây rồi thì đừng nghĩ đến chuyện đi.
- Trúng kế rồi! Lão đó bi thương thét lớn một tiếng, bất kể là dì Hương hay dì Lan giờ phút này đều thể hiện thực lực không kém cỏi gì lão, hai người liên kết lại, bên cạnh còn có Tiêu Phù Sinh như hổ rình mồi, lão có muốn chạy trốn cũng khó có cơ hội.
Hai mỹ phụ không nói một lời, dung mạo xinh đẹp trong trẻo mà lạnh lùng.
Dì Hương vươn cánh tay ngọc, thái độ ưu nhã vê một cánh hoa phiêu du trong không trung,búng tay bắn đi.
Phù một tiếng, đoá hoa này xuyên thẳng qua vai lão kia khiến lão đau đớn không ngừng kêu lên.
Dì Lan hai tay biến ảo, thân hình đầy đặn không ngừng chuyển động, hoa bay đầy trời vây quanh kẻ địch.
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, đợi cho hoa vũ rơi xuống đất, lão già đó đã mình đầy thương tích, quần áo rách nát, máu tươi chảy thành dòng.
Ba người trẻ tuổi liếc nhau, vẻ mặt hoảng sợ khó tin.
Nhất là Dương Khai và Đổng Khinh Yên, thời gian hai người chung sống cùng hai dì nhiều hơn Hạ Ngưng Thường nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết của người luyện võ trên người các dìi.
Bên ngoài cũng đồn đại như vậy, Vân Ẩn Đỉnh ngoại trừ Tiêu Phù Sinh chỉ có hai mỹ nữ không danh tiếng gì hầu hạ lão như tỳ nữ bình thường, rất nhiều người đến tên của hai người cũng không biết.
Nhưng hiện tại hai tỳ nữ bình thường này nhanh chóng biến hoá thành cao thủ Thần Du Cảnh ngũ tầng lục tầng.
Sự biến hoá quá lớn, Đổng Khinh Yên thậm chí không thể tin được hai mỹ phụ này chính là dì Hương dì Lan mà dáng vẻ dịu dàng yếu đuối lại rất thấu hiểu lòng người.
Dương Khai âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ chẳng trách Tiêu lão thần khí lại nhẹ nhàng thanh thản như vậy, hoá ra bên người lão còn có hai vị cao thủ này hỗ trợ.
Dì Hương và dì Lan đại chiến với cao thủ Thương Vân Tà Địa làm đối phương không có lực chống đỡ, trong màn hoa vũ bay toán loạn, hai người qua lại không ngớt, mỗi lần công kích đều gây cho đối phương không ít thương tổn, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Một tiếng thét dài từ xa truyền đến, tiếng huýt gió dồn dập vang dội.
Nghe được âm thanh này, các cao thủ đang chiến đấu với Mộng Vô Nhai liếc nhìn nhau, đột nhiên giả diễn một chiêu nhất tề bứt ra khỏi vòng chiến, cũng không quay đầu lại mà chỉ vùi đầu chạy đi.
Mộng Vô Nhai cũng không truy kích, một mình đứng giữa không trung, hít sâu một hơi áp chế khí huyết đang quay cuồng trong ngực.
Người ở trên đỉnh núi kia thấy đồng bọn đều đã rời đi, thấy mình không có hi vọng thoát thân, đột nhiên cười quái dị một tiếng, một thân Chân Nguyên hung hãn bốc lên, sát khí phát ra càng thêm nồng đậm.
- Ngăn hắn lại. Tiêu Phù Sinh mặt biến sắc lớn tiếng quát.
Tuy nhiên cũng đã muộn, dì Hương dì Lan còn chưa kịp ra tay ngăn lại, toàn thân Chân Nguyên của người kia đột nhiên tiêu tan không còn dấu vết, cả người cũng trở nên uể oải.
Chính là tự tuyệt kinh mạch.
- Ha ha Người này trước khi chết còn khặc khặc cười quái dị: - Tà chủ mà trở về , các ngươi không ngăn cản được đâu, sớm quy thuận Thương vân Tà Địa còn được miễn cái chết.
Nói xong rồi ngã lăn ra.
Tiêu Phù Sinh sắc mặt biến đổi lẩm bẩm: - Tà chủ
Vừa mới ló đầu lên Vân Ẩn Đỉnh đã bị Mộng Vô Nhai đập chết.
Sau khi hai cao thủ Thần Du Cảnh kia bị giết chết, sáu người biết được trên Vân Ẩn Đỉnh có cường nhân trấn thủ liền kéo nhau tới, nào ngờ chẳng có làm được gì, sáu người họ liên thủ công kích dù là công lực vượt trên Thần Du Cảnh cũng phải tránh đi, thế nhưng Mộng Vô Nhai chỉ đạt đến Thần Du Cảnh đỉnh phong lại có thể ngăn chặn toàn bộ bọn họ.
Võ kỹ Mộng chưởng quầy đánh tới có sức sát thương vô cùng lớn, đều là những chiêu thức chưa từng thấy, sáu người càng đánh càng thấy kinh hãi, biết lần này đã gặp phải thiết bản rồi.
Lão già này không biết nhảy từ cái xó nào ra? Sáu người không hiểu sao, không phải nói là trên Vân Ẩn Đỉnh chỉ có Tiêu Phù Sinh một cao thủ Thần Du Cảnh thôi sao?
Trên đỉnh núi, Tiêu Phù Sinh sắc mặt ngưng trọng đứng đó, lẳng lặng quan sát trận chiến trong không trung.
Lão đúng là cao thủ Thần Du Cảnh, nhưng cả đời say mê luyện đan, cũng không tinh thông chiến đấu, những vũ kỹ đã tu luyện cũng không thể nào triển khai ra được, căn bản không giúp được gì.
Hai mỹ phụ đoan trang kia cũng đứng sau lão, hai người tái mặt đứng sau chính là Đổng Khinh Yên và Hạ Ngưng Thường rồi, bốn nữ nhân thần sắc đều căng thẳng chứ không có vẻ nước chảy mây trôi điềm tĩnh như Tiêu lão tiên sinh.
- Thiếu chủ về rồi. Địa Ma đột nhiên kêu lên sung sướng, ngay sau đó Dương Khai đã hiện thân ở Vân Ẩn Đỉnh.
Phá Hồn Chuỳ bay thẳng tới, Dương Khai đưa tay tiếp nhận, hoá thành một đạo hắc khí nhập vào trong người.
Tiêu Phù Sinh thản nhiên nhìn qua không nói năng gì. Đổng Khinh Yên vội vàng vẫy tay về phía Dương Khai gọi hắn nhanh tới đây.
- Đã xảy ra chuyện gì? Dương Khai nhanh chóng hướng về phía mọi người nhẹ giọng hỏi.
- Một ngày trước, Thương Vân Tà Địa đột nhiên tấn công Dược Vương Cốc, khí thế hung hăng lại sớm đã có mưu đồ, trấn thủ trong cốc thành có người chết người bị thương, nhưng lại bị bọn họ tiến công thần tốc. Sau khi vào được các đỉnh của Dược Vương Cốc, vô số đệ tử của mười hai đỉnh đều bị bắt đi, các luyện đan sư đến tham gia đại hội luyện đan cũng không may mắn thoát được.
Hạ Ngưng Thường nhẹ giọng tường thuật lại sự tình xảy ra trong một ngày nay.
Thông qua lời kể của nàng Dương Khai cũng hiểu ra không ít chuyện.
Thương Vân Tà Địa nơi tà ma tụ tập lớn nhất trong thiên hạ là nơi những người luyện võ tà ác cư trú, chiếm đoạt một địa phận Tây Nam Đại Hán.
Ở Tây Nam, tất cả đều là địa bàn của Thương Vân Tà Địa.
Thương Vân Tà Địa có vô số cao thủ, thế lực mạnh không yếu hơn bất kỳ nhà nào trong Bát Đại Gia, cũng coi như là thế lực siêu nhiên lớn.
Từ mấy tháng trước, Thương Vân Tà Địa đã dự trù hành động vào thời điểm này, bắt giữ con cháu các thế lực lớn ở khắp nơi, lần Đổng Khinh Yên bị tập kích ở ngoài Dược Vương Cốc cũng là do Thương Vân Tà Địa động thủ.
Lúc này đây cố ý chọn thời điểm đại hội luyện đan để ra tay, dùng các đệ tử bắt giữ được làm bia chắn đạn mở đường, khiến các thế lực trong cốc đều e dè không dám manh động.
Chính điều này làm Dược Vương Cốc đổ bại như núi sập.
Mục đích của bọn họ không phải là tiêu diệt Dược Vương Cốc mà là bắt giữ các luyện đan sư trong thiên hạ, bất kể là đệ tử Dược Vương Cốc hay là những người ngoài đến tham gia đại hội luyện đan đều bị bắt đi ít nhiều.
Bọn họ thậm chí còn định đánh tới di ảnh Đan Thánh, chẳng qua di ảnh Đan Thánh quá lớn, cao thủ Thần Du Cảnh ở Dược Vương Cốc lại liều chết ngăn cản không cho bọn họ đạt được mục đích, trong lúc hai bên kịch chiến, di ảnh Đan Thánh không cẩn thận đã bị đánh tan.
Thương Vân Tà Địa không từ bất cứ thủ đoạn ti tiện nào làm Dược Vương Cốc không thể chống đỡ lại.
Ở Vân Ẩn Đỉnh nếu không phải có Mộng Vô Nhai tới làm khách thì chỉ sợ Tiêu Phù Sinh đã sớm bị bắt đi.
Rất nhanh chóng Dương Khai đã hiểu được thế cuộc trước mắt.
Trong lòng thất kinh, Thương Vân Tà Địa dám cả gan làm loạn, cũng đang suy đoán bọn họ rốt cuộc có mục đích gì, tại sao lại muốn bắt nhiều luyện đan sư như vậy.
Trên bầu trời vẫn chiến đấu vô cùng căng thẳng, Mộng Vô Nhai lấy một chọi sáu nhưng vẫn không rơi vào thế hạ phong.
- Kết trận. Một lão già đầu đầy tóc đen giận giữ quát một tiếng.
Nghe lệnh, sáu người bỗng nhiên chuyển động lại một chỗ bài bố trận pháp huyền diệu kế tiếp, chiêu thức của sáu người đều triển khai, Mộng Vô Nhai cũng kêu lên một tiếng trầm đục, sắc mặt hơi tái.
Đang lúc lão điều hoà hơi thở sáu người đó liếc nhau, một người Thần Du Cảnh ngũ tầng đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến bay về phía Vân Ẩn Đỉnh.
Còn lại năm người hung hãn tiến công, ý đồ làm Mộng Vô Nhai nhiễu loạn.
- Ngươi dám. Mộng Vô Nhai giận giữ gầm lên một tiếng, thủ ấn tung bay đầy trời làm thân hình năm người kia chấn động không ngừng, thừa cơ đánh một chưởng về phía người đang bay về Vân Ẩn Đỉnh.
Khô Mộc Thánh Thủ! Huyền giai thượng phẩm vũ kỹ.
Một chưởng vô hình vô phong bỗng đánh úp laị, tên cao thủ Thần Du Cảnh của Thương Vân Tà Địa này phát hiện có điều không ổn liền vội vàng hạ thân.
Chưởng phong nhẹ lướt qua cánh tay hắn, cánh tay lập tức tê liệt, đưa mắt nhìn thì thấy cánh tay tê dại như một cành cây già khô quắt chết héo.
Sắc mặt người này hoảng sợ vội vàng vận công ngăn cản.
May mà chỉ bị chút uy lực chưởng phong quét trúng nên hắn còn có thể chặn lại được, thấy cánh tay khô đã khôi phục huyết khí mới không khỏi thở phào trong lòng.
Cười ha hả một tiếng quái dị, tốc độ của người này lập tức tăng nhanh như hùng ưng giương cánh hướng về phía dưới đánh tới.
Dương Khai cùng đám người như lâm đại địch, mọi người đều khẩn trương đề phòng.
Trên đỉnh núi, chỉ có mình Tiêu Phù Sinh là Thần Du Cảnh, hơn nữa còn không phải là Thần Du Cảnh có khả năng chiến đấu, người tới đó chỉ cần là Thần Du Cảnh ngũ tầng cũng đủ để đưa bọn họ tới chỗ chết.
Tà khí ngút trời ập tới, người này thần sắc dữ tợn cười to nói: - Tiêu Phù Sinh, nếu không muốn chết thì đừng chống cự. Lão phu tới mời ngươi đến thánh địa làm khách chứ không muốn lấy tính mạng của ngươi.
Tiêu lão thần sắc không thay đổi cũng không sợ hãi.
Người nọ trong lúc cấp bách liếc nhìn dì Hương và dì Lan, lại nhìn Đổng Khinh Yên và Hạ Ngưng Thường lè lưỡi liếm môi cười nham hiểm: - Thật nhiều mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trầnđáng tiếc, hôm nay lão phu có chuyện quan trọng rồi, hôm khác quay lại sủng hạnh các ngươi.
Đang khi nói tay lão nắm thành quyền hướng về phía Tiêu lão.
Tiêu lão hừ lạnh một tiếng, đưa tay tung một quyền.
Lão khi liên tục cười lạnh, trong nháy mắt đã phá tan vũ kỹ của Tiêu Phù Sinh, dư thế không giảm, một bàn tay nhanh chóng giáng trên bả vai Tiêu Phù Sinh.
Hấp khí, đề khí, lão này định bay lên không trung.
Lúc này, Dương Khai, Hạ Ngưng Thường và Đổng Khinh Yên đều đồng loạt ra tay.
Mặc dù chỉ là vài ba người luyện võ trẻ tuổi nhưng võ kỹ toàn lực bạo phát đi cũng làm sắc mặt cao thủ này khẽ biến, nhất là khi Dương Khai công kích, Chân Nguyên vô cùng tinh thuần, lực chiêu thức mạnh, nếu như thực sự dính đòn sẽ khó lòng chịu đựng.
Vội vàng thu hồi bàn tay to hoá giải chiêu thức của ba người lão lớn tiếng quát: - Cút ngay, lão phu không có thời gian chơi đùa với các người.
Còn chưa dứt lời hai bàn tay mảnh khảnh đã đưa lên nghênh đón.
Năng lượng thiên địa đột nhiên hỗn độn, từng luồng hươnghoa quanh quẩn trong không gian, giữa không trung loé ra muôn vàn đoá hoa đủ loại, dường như trên bầu trời hiện lên một cơn mưa hoa, hoa nối tiếp hoa.
Dương Khai vô cùng ngạc nhiên chăm chú nhìn, Hạ Ngưng Thường, Đổng Khinh Yên cũng vậy.
Trong trận mưa hoa, dì Hương và dì Lan thân hình biến ảo, một trái một phải bao bọc lấy cao thủ Thương Vân Tà Địa, chiêu thức nhẹ nhàng mờ ảo không dấu vết, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy múa trong màn mưa hoa.
- Các ngươi Nét mặt cao thủ Thương Vân Tà Địa hoảng sợ, lơ đãng hít vào một chút hương hoa, thân thể bỗng trở nên mềm nhũn thất kinh kêu lên: - Các ngươi mà có thân thủ như vậy sao?
- Hừ! Tiêu Phù Sinh hai tay chắp sau lưng hừ lạnh một tiếng: - Đã tới đây rồi thì đừng nghĩ đến chuyện đi.
- Trúng kế rồi! Lão đó bi thương thét lớn một tiếng, bất kể là dì Hương hay dì Lan giờ phút này đều thể hiện thực lực không kém cỏi gì lão, hai người liên kết lại, bên cạnh còn có Tiêu Phù Sinh như hổ rình mồi, lão có muốn chạy trốn cũng khó có cơ hội.
Hai mỹ phụ không nói một lời, dung mạo xinh đẹp trong trẻo mà lạnh lùng.
Dì Hương vươn cánh tay ngọc, thái độ ưu nhã vê một cánh hoa phiêu du trong không trung,búng tay bắn đi.
Phù một tiếng, đoá hoa này xuyên thẳng qua vai lão kia khiến lão đau đớn không ngừng kêu lên.
Dì Lan hai tay biến ảo, thân hình đầy đặn không ngừng chuyển động, hoa bay đầy trời vây quanh kẻ địch.
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, đợi cho hoa vũ rơi xuống đất, lão già đó đã mình đầy thương tích, quần áo rách nát, máu tươi chảy thành dòng.
Ba người trẻ tuổi liếc nhau, vẻ mặt hoảng sợ khó tin.
Nhất là Dương Khai và Đổng Khinh Yên, thời gian hai người chung sống cùng hai dì nhiều hơn Hạ Ngưng Thường nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết của người luyện võ trên người các dìi.
Bên ngoài cũng đồn đại như vậy, Vân Ẩn Đỉnh ngoại trừ Tiêu Phù Sinh chỉ có hai mỹ nữ không danh tiếng gì hầu hạ lão như tỳ nữ bình thường, rất nhiều người đến tên của hai người cũng không biết.
Nhưng hiện tại hai tỳ nữ bình thường này nhanh chóng biến hoá thành cao thủ Thần Du Cảnh ngũ tầng lục tầng.
Sự biến hoá quá lớn, Đổng Khinh Yên thậm chí không thể tin được hai mỹ phụ này chính là dì Hương dì Lan mà dáng vẻ dịu dàng yếu đuối lại rất thấu hiểu lòng người.
Dương Khai âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ chẳng trách Tiêu lão thần khí lại nhẹ nhàng thanh thản như vậy, hoá ra bên người lão còn có hai vị cao thủ này hỗ trợ.
Dì Hương và dì Lan đại chiến với cao thủ Thương Vân Tà Địa làm đối phương không có lực chống đỡ, trong màn hoa vũ bay toán loạn, hai người qua lại không ngớt, mỗi lần công kích đều gây cho đối phương không ít thương tổn, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Một tiếng thét dài từ xa truyền đến, tiếng huýt gió dồn dập vang dội.
Nghe được âm thanh này, các cao thủ đang chiến đấu với Mộng Vô Nhai liếc nhìn nhau, đột nhiên giả diễn một chiêu nhất tề bứt ra khỏi vòng chiến, cũng không quay đầu lại mà chỉ vùi đầu chạy đi.
Mộng Vô Nhai cũng không truy kích, một mình đứng giữa không trung, hít sâu một hơi áp chế khí huyết đang quay cuồng trong ngực.
Người ở trên đỉnh núi kia thấy đồng bọn đều đã rời đi, thấy mình không có hi vọng thoát thân, đột nhiên cười quái dị một tiếng, một thân Chân Nguyên hung hãn bốc lên, sát khí phát ra càng thêm nồng đậm.
- Ngăn hắn lại. Tiêu Phù Sinh mặt biến sắc lớn tiếng quát.
Tuy nhiên cũng đã muộn, dì Hương dì Lan còn chưa kịp ra tay ngăn lại, toàn thân Chân Nguyên của người kia đột nhiên tiêu tan không còn dấu vết, cả người cũng trở nên uể oải.
Chính là tự tuyệt kinh mạch.
- Ha ha Người này trước khi chết còn khặc khặc cười quái dị: - Tà chủ mà trở về , các ngươi không ngăn cản được đâu, sớm quy thuận Thương vân Tà Địa còn được miễn cái chết.
Nói xong rồi ngã lăn ra.
Tiêu Phù Sinh sắc mặt biến đổi lẩm bẩm: - Tà chủ
/2840
|