Dương Khai sững sờ đứng nhìn, đột nhiên hít sâu một hơi, kinh sợ thốt lên: - Ta biết người này là ai rồi!
- Ai ạ?
- Tên ma đầu bị Sư tổ phái ta giết chết tại đây vào mấy trăm năm trước!
Địa Ma không rành về lịch sử của Lăng Tiêu Các cho lắm, Dương Khai bèn kể sơ qua cho y biết.
Vừa nghe Khốn Long Giản được tạo thành bởi một nhát kiếm của một ma đầu, Địa Ma liền phấn khởi, giọng điệu hơi kích động: - Mấy trăm năm mà thân thể vẫn không tiêu biến, ma đầu này cũng có chút uy phong ngang ngửa với lão phu năm xưa đấy.
Dương Khai cũng âm thầm kinh hãi.
Một người đã chết đi cả mấy trăm năm, tuy xác thịt đã khô gần hết, nhưng cơ thể y vẫn chưa bị phân rã, đã vậy lại còn sản sinh ra tà khí nồng nặc đến mức tràn ngập cả Khốn Long Giản, người này sinh tiền mạnh đến mức nào đây?
Người giết chết y, Sư tổ của Lăng Tiêu Các lại mạnh đến mức nào nữa?
Chắc hẳn đó là trình độ mà hiện tại Dương Khai không thể nào mong ngóng nổi, chí ít thì trong thời gian ngắn là không tưởng.
Hoang mang quan sát xung quanh, Dương Khai phát hiện ở gần đó có một dấu vết khá sâu, bước đến ngồi xuống quan sát, ánh mắt hắn bỗng sáng rỡ.
Chỗ này hẳn là nơi nhị đệ tử của Chưởng môn từng tĩnh tọa tu luyện vào mười mấy năm trước, y quanh năm suốt tháng ngồi ở đây, đến mức đệ lại dấu vết.
Nói như vậy, thì nhị để tử của Chưởng môn hẳn đã dò la được điều huyền bí hoặc đã lấy được vật gì đó từ gã ma đầu kia, nên mới có thể hồi phục công lực, thoát khỏi đây sau mười mấy năm ròng.
Chưởng môn nhốt y ở Khốn Long Giản này, không ngờ lại thành ra giúp y.
Đúng là thế sự vô thường, chẳng ai hiểu được chữ ngờ.
- Thiếu chủ.
Địa Ma đột nhiên kêu lên, ngữ khí mang vẻ hưng phấn và mong đợi: - Ngài có lấy món bí bảo trên cổ gã ma đầu này không?
- Đương nhiên phải lấy rồi! Dương Khai sớm đã nhìn ra điểm bất phàm ở cái vòng cổ đó, vật này chí cương chí dương, là bí bảo thuộc tính Dương khắc tinh với tà khí, Chân Dương Quyết mà Dương Khai tu luyện vô cùng phù hợp với món đồ này, làm gì có chuyện hắn bỏ qua.
Bí bảo này chắc là thứ mà Sư tổ Lăng Tiêu Các để tại để trấn áp tà khí của ma đầu này. Nhưng mấy trăm năm sau, nhị đệ tử của Chưởng môn chẳng rõ đã bày trò gì ở đây mà tà khí đã thoát ra. Để bí bảo này ở lại cũng chẳng có tác dụng gì.
- Có điều ta lấy nó hay không, liên quan gì đến nhà ngươi? Dương Khai ngờ vực, hắn cảm thấy Địa Ma nảy ra sáng kiến nào đó.
- Hì hì... Địa Ma cười ngượng ngập. - Nếu thiếu chủ lấy bí bảo đó đi, lão nô có thể thử nhập hồn vào cơ thể của ma đầu này.
- Cướp xác à? Dương Khai khẽ biến sắc.
- Không không không... Địa Ma hấp tấp thanh minh: - Thần hồn của y đã tan biết rồi, chỉ còn lại thân xác thôi, lão nhập hồn vào xác y thì cũng chẳng phải cướp đoạt gì cho cam.
- Có chắc chắn không đấy?
- Dạ, có một chút. Sinh thời lão nô cũng là ma đầu, khí tức của y cũng khá tương đồng với lão nô, nên lão nô muốn thử xem có thể sử dụng cái xác này được không. Địa Ma cười mếu máo: - Thật ra, bất luận là đoạt xác hay nhập hồn vào thân thể người khác đều không hề đơn giản như thiếu chủ nghĩ đâu. Thân thể của một người cũng giống như một vật chứa đặc biệt, theo nguyên tắc thì vật này chỉ có thể dung nạp một thần hồn nhất định, còn những thần hồn khác khó mà sinh tồn trong đó.
- Vậy năm đó lúc ngươi gặp ta, sao lại liều mạng đòi đoạt xác? Dương Khai nở nụ cười cổ quái, hồi tưởng lại chuyện cũ.
Địa Ma cười gượng hai tiếng: - Lúc đó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, lão bị phong ấn bao nhiêu năm, vừa thức tỉnh thì gặp được ngài, nên đành làm bừa. Có điều nếu năm đó ngài không chống cự, thì có hơn nửa phần đoạt xác cũng chẳng thành công được.
- Nếu vậy liệu sẽ xảy ra hậu quả gì?
- Thần hồn của ngài sẽ bị lão tiêu diệt, sau đó lão chi phối cơ thể ngài, cùng lắm chỉ có thể tồn tại thêm nửa đến một tháng, thân xác sẽ thối rữa. Lúc đó lão nô lại trở về kiếp thần hồn phiêu đãng. Địa Ma miêu tả cặn kẽ hậu quả nhận được nếu đoạt xác bất thành, Dương Khai nghe xong liền tái xanh mặt mày.
May mà ngày đó, Ngạo Cốt Kim Thân đã phát huy tác dụng, bằng không hắn đã chết uổng rồi.
- Với lại, bất kể có đoạt xác thành không hay không, sức mạnh thần hồn của lão nô cũng sẽ bị hao tổn rất nhiều, cho nên một người dù mạnh đến đâu, cũng không thể tùy tiện đoạt xác một ai khác. Chỉ có những thân xác vô cùng phù hợp với bản thân thì mới nên động thủ. Địa Ma kiên nhẫn giải thích.
- Vậy cơ thể của người này phù hợp với yêu cầu của ngươi?
- Vâng! Mong thiếu chủ tác thành cho, nếu lão nô nắm được thân xác y, tác dụng của lão sẽ lớn hơn hiện tại rất nhiều, đến lúc đó lão có thể thật sự giúp đỡ được thiếu chủ. Địa Ma cũng tự cảm thấy nhục nhã thay cho chính mình, hai năm đi theo Dương Khai mà chưa hề phát huy được tác dụng của một lão ma đầu vạn năm, bây giờ phát hiện ra một cái xác thích hợp, dĩ nhiên lão phải động lòng rồi.
- Được, ta cũng rất kỳ vọng!
Dương Khai nhoẻn miệng cười, đồng ý với Địa Ma.
Bước đến trước xác ma đầu nọ, Dương Khai vươn tay ra truyền chân nguyên vào sợi sích đó.
Chưa đầy nửa ngày sau, sợi xích đó chợt hóa thành một dòng lưu quang màu hoàng kim, luồn vào trong cơ thể Dương Khai.
Dương Khai giật mình thảng thốt.
Hắn cứ tưởng muốn luyện hóa bí bảo này chắc phải tốn khá nhiều thời gian, thậm chí hắn đã chuẩn bị ở lại đây thêm một hai tháng, có nào ngờ quá trình này lại đơn giản, nhẹ nhàng đến thế.
Sợi xích vừa biến mất, vòi rồng đen kịt đang quay cuồng không ngừng quanh ma đầu nọ cứ như được giải thoát, hung hãn lao ra, bay vút lên trên, chẳng những thế, tà khí còn trào ra không ngừng từ trong cơ thể ma đầu và bốc hơi, cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
Dương Khai vội vàng đứng vững lại, vẻ mặt nghiêm nghị, xuất ra Phá Hồn Chùy.
Địa Ma ẩn thân trong chùy, chui vào trong người ma đầu nọ, chớp mắt đã biến mất dạng.
Khí tức tà ác đang cuồn cuộn đột nhiên thuyên giảm, hẳn là nhờ Địa Ma đang ra sức khống chế.
Dương Khai hô lên vài tiếng, không thấy lão đáp lại, nhưng từ phản ứng tà khí tràn ra khỏi người ma đầu có thể thấy, Địa Ma đang nhập hồn vào cái xác này, có điều không rõ phải mất bao lâu mới hoàn thành.
Đây là cuộc chiến của riêng Địa Ma, Dương Khai không thể giúp được gì.
Bó tay, hắn chỉ biết khoanh chân ngồi xuống, âm thầm chờ đợi.
Ở nơi hung hiểm này, Dương Khai có muốn tu luyện Mê Hồn Chi Cung cũng chẳng được. Thần thức mà thoát ly ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Không thể sử dụng thần thức cũng đồng nghĩa với việc không thể nắm bắt đám tà khí kia được.
Chán chường, Dương Khai lại lấy sợi xích cất trong nội thể ra xem.
Sợi xích này đúng là bất phàm, không rõ nó được chết tạo từ chất liệu gì, nhưng dẫu sao nó cũng là bí bảo mà Sư tổ Lăng Tiêu Các để lại trấn áp ma đầu, vậy thì đẳng cấp hẳn cũng không hề thấp.
Sợi xích này chỉ dài chừng một thước, đầu mút có một cái vòng cổ, dùng để cùm vào cổ người.
Bên trong cái vòng này có một hàng chữ nhỏ, đưa lại gần nhìn kỹ, Dương Khai lẩm bẩm: - Tỏa Ma Liên!
Vật này có lẽ chẳng giúp ích gì cho người bình thường, vì nó là bí bảo dùng để đối phó tà ma.
Ngồi nhìn Tỏa Ma Liên này, Dương Khai như mất hết hồn vía.
Nếu nhị đệ tử của Chưởng môn đã tìm được huyền cơ trên người ma đầu nọ, từ đó khôi phục công lực, thì chắc chắn cũng đã sớm phát hiện ra Tỏa Ma Liên này. Nhưng y vẫn không lấy món bí bảo này đi, vậy có thể thấy Tỏa Ma Liên khắc chế với y.
Nếu có cơ hội đeo vật này vào cổ y... Mặc kệ y là Tà chủ hay gì, nó cũng sẽ phong tỏa hết thảy chân nguyên của y.
Vậy thì đây đúng là một món đồ tốt để đối phó với y!
Nghĩ đến vị sư thúc chưa từng gặp mặt và đã trở thành Tà chủ này, sắc mặt Dương Khai chợt lạnh tanh.
Lăng Thái Hư nhọc lòng vì y suốt mười mấy năm, Dương tứ gia cũng vì y mà bị trọng thương, đến tận bây giờ cũng chưa hoàn toàn hồi phục.
Thậm chí có thể nói, sở dĩ bản thân Dương Khai sinh ra đã có tư chất kém, cũng hoàn toàn nhờ hồng phúc của y.
Vì lẽ đó, dù cả hai chưa từng gặp mặt, nhưng đã là kẻ thù rồi.
Nếu đã là kẻ thù, Dương Khai dĩ nhiên sẽ không để y sống nhởn nhơ.
Trầm mặc, thu hồi Tỏa Ma Liên vào nội thể, Dương Khai dùng chân nguyên ôn dưỡng nó, hy vọng ngày nào đó có thể phát huy hết tác dụng thật sự của nó.
Mấy ngày kế tiếp, Địa Ma vẫn đang dung hợp với xác ma đầu, bất luận Dương Khai có hô hoán thế nào, lão cũng không trả lời.
Ngày thứ năm trôi qua, giọng nói yếu ớt của Địa Ma mới vang lên:
- Thiếu chủ...
- Thế nào rồi? Dương Khai vội hỏi.
- Tàm tạm rồi. Địa Ma thở phì phò, sức mạnh thần hồn rõ ràng đã tiêu hao không ít, cũng may nơi này tràn đầy tà khí, có thể kịp thời bổ sung cho lão. - Có điều lão nô phải thu hồi hết khí tức tà ma ở đây lại, bằng không chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể của người này, e không thể phát huy được gì hết.
- Mất bao lâu?
- Rất lâu, ít nhất cũng phải mấy tháng.
- Lâu đến thế... Vậy ta không đợi ngươi nữa. Dương Khai nói rồi đứng dậy.
- Dạ, thiếu chủ cứ lo việc của ngài đi, lão nô hoàn tất việc ở đây xong sẽ về tìm ngài.
Trong lúc nói, Địa Ma đã bắt đầu hút tà khí trong Khốn Long Giản, từng luồng tà khí nồng nặc như được dẫn lối, đồng loạt xoáy vào xác gã ma đầu.
Cơ thể của ma đầu lúc này như cái động không đáy, bao nhiêu tà khí cũng nuốt gọn hết.
Dương Khai nhìn đến hoảng, không để ý lão nữa, hắn thi triển Dương Viêm Chi Dực bay lên khỏi Khốn Long Giản.
Lăng Tiêu Các, cảnh vật đìu hiu.
Mấy nghìn đệ tử lúc trước đã biến mất dạng, khá nhiều người sợ liên lụy đến những thay đổi ở Khốn Long Giản và Tà chủ tái thế, nên đã tự rời khỏi tông môn, cũng có rất nhiều người phải rời đi bởi lệnh sơ tán của Lăng Thái Hư.
Cả Lăng Tiêu Các hiện giờ chỉ còn khoảng trăm người, trăm người này đều là thành viên trung kiên nhất của Lăng Tiêu Các, cũng là những đệ tử quyết một lòng vì tông môn.
Bất kể Lăng Thái Hư có khuyên giải thế nào, bọn họ cũng không chịu rời đi, thề quyết sống chết cùng tông môn.
Lăng Thái Hư cũng đành bó tay, đành mặc kệ bọn họ.
Trên vọng các của Tô Nhan, bóng dáng Dương Khai khẽ lướt qua. Gần hai tháng không gặp, Tô Nhan đã thành công tấn thăng lên Chân Nguyên Cảnh cửu tầng, và đang chuẩn bị đột phá lên Thần Du Cảnh.
Vừa ngồi đối diện song tu, Dương Khai vừa lắng nghe Tô Nhan thuật lại mọi thay đổi trong tông môn hai tháng qua.
Hắn cũng chua xót vô cùng.
Một tông môn lớn đến thế, mà giờ phải đối diện với vận mệnh giải tán, kết quả này không ai chấp nhận nổi, nhưng Lăng Thái Hư cũng đành chịu, xuất thân của Tà chủ sớm muộn gì cũng bị phát giác, nếu không muốn liên lụy các đệ tử bình thường khác, thì trước mắt chỉ còn cách đuổi họ đi.
- Ai ạ?
- Tên ma đầu bị Sư tổ phái ta giết chết tại đây vào mấy trăm năm trước!
Địa Ma không rành về lịch sử của Lăng Tiêu Các cho lắm, Dương Khai bèn kể sơ qua cho y biết.
Vừa nghe Khốn Long Giản được tạo thành bởi một nhát kiếm của một ma đầu, Địa Ma liền phấn khởi, giọng điệu hơi kích động: - Mấy trăm năm mà thân thể vẫn không tiêu biến, ma đầu này cũng có chút uy phong ngang ngửa với lão phu năm xưa đấy.
Dương Khai cũng âm thầm kinh hãi.
Một người đã chết đi cả mấy trăm năm, tuy xác thịt đã khô gần hết, nhưng cơ thể y vẫn chưa bị phân rã, đã vậy lại còn sản sinh ra tà khí nồng nặc đến mức tràn ngập cả Khốn Long Giản, người này sinh tiền mạnh đến mức nào đây?
Người giết chết y, Sư tổ của Lăng Tiêu Các lại mạnh đến mức nào nữa?
Chắc hẳn đó là trình độ mà hiện tại Dương Khai không thể nào mong ngóng nổi, chí ít thì trong thời gian ngắn là không tưởng.
Hoang mang quan sát xung quanh, Dương Khai phát hiện ở gần đó có một dấu vết khá sâu, bước đến ngồi xuống quan sát, ánh mắt hắn bỗng sáng rỡ.
Chỗ này hẳn là nơi nhị đệ tử của Chưởng môn từng tĩnh tọa tu luyện vào mười mấy năm trước, y quanh năm suốt tháng ngồi ở đây, đến mức đệ lại dấu vết.
Nói như vậy, thì nhị để tử của Chưởng môn hẳn đã dò la được điều huyền bí hoặc đã lấy được vật gì đó từ gã ma đầu kia, nên mới có thể hồi phục công lực, thoát khỏi đây sau mười mấy năm ròng.
Chưởng môn nhốt y ở Khốn Long Giản này, không ngờ lại thành ra giúp y.
Đúng là thế sự vô thường, chẳng ai hiểu được chữ ngờ.
- Thiếu chủ.
Địa Ma đột nhiên kêu lên, ngữ khí mang vẻ hưng phấn và mong đợi: - Ngài có lấy món bí bảo trên cổ gã ma đầu này không?
- Đương nhiên phải lấy rồi! Dương Khai sớm đã nhìn ra điểm bất phàm ở cái vòng cổ đó, vật này chí cương chí dương, là bí bảo thuộc tính Dương khắc tinh với tà khí, Chân Dương Quyết mà Dương Khai tu luyện vô cùng phù hợp với món đồ này, làm gì có chuyện hắn bỏ qua.
Bí bảo này chắc là thứ mà Sư tổ Lăng Tiêu Các để tại để trấn áp tà khí của ma đầu này. Nhưng mấy trăm năm sau, nhị đệ tử của Chưởng môn chẳng rõ đã bày trò gì ở đây mà tà khí đã thoát ra. Để bí bảo này ở lại cũng chẳng có tác dụng gì.
- Có điều ta lấy nó hay không, liên quan gì đến nhà ngươi? Dương Khai ngờ vực, hắn cảm thấy Địa Ma nảy ra sáng kiến nào đó.
- Hì hì... Địa Ma cười ngượng ngập. - Nếu thiếu chủ lấy bí bảo đó đi, lão nô có thể thử nhập hồn vào cơ thể của ma đầu này.
- Cướp xác à? Dương Khai khẽ biến sắc.
- Không không không... Địa Ma hấp tấp thanh minh: - Thần hồn của y đã tan biết rồi, chỉ còn lại thân xác thôi, lão nhập hồn vào xác y thì cũng chẳng phải cướp đoạt gì cho cam.
- Có chắc chắn không đấy?
- Dạ, có một chút. Sinh thời lão nô cũng là ma đầu, khí tức của y cũng khá tương đồng với lão nô, nên lão nô muốn thử xem có thể sử dụng cái xác này được không. Địa Ma cười mếu máo: - Thật ra, bất luận là đoạt xác hay nhập hồn vào thân thể người khác đều không hề đơn giản như thiếu chủ nghĩ đâu. Thân thể của một người cũng giống như một vật chứa đặc biệt, theo nguyên tắc thì vật này chỉ có thể dung nạp một thần hồn nhất định, còn những thần hồn khác khó mà sinh tồn trong đó.
- Vậy năm đó lúc ngươi gặp ta, sao lại liều mạng đòi đoạt xác? Dương Khai nở nụ cười cổ quái, hồi tưởng lại chuyện cũ.
Địa Ma cười gượng hai tiếng: - Lúc đó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, lão bị phong ấn bao nhiêu năm, vừa thức tỉnh thì gặp được ngài, nên đành làm bừa. Có điều nếu năm đó ngài không chống cự, thì có hơn nửa phần đoạt xác cũng chẳng thành công được.
- Nếu vậy liệu sẽ xảy ra hậu quả gì?
- Thần hồn của ngài sẽ bị lão tiêu diệt, sau đó lão chi phối cơ thể ngài, cùng lắm chỉ có thể tồn tại thêm nửa đến một tháng, thân xác sẽ thối rữa. Lúc đó lão nô lại trở về kiếp thần hồn phiêu đãng. Địa Ma miêu tả cặn kẽ hậu quả nhận được nếu đoạt xác bất thành, Dương Khai nghe xong liền tái xanh mặt mày.
May mà ngày đó, Ngạo Cốt Kim Thân đã phát huy tác dụng, bằng không hắn đã chết uổng rồi.
- Với lại, bất kể có đoạt xác thành không hay không, sức mạnh thần hồn của lão nô cũng sẽ bị hao tổn rất nhiều, cho nên một người dù mạnh đến đâu, cũng không thể tùy tiện đoạt xác một ai khác. Chỉ có những thân xác vô cùng phù hợp với bản thân thì mới nên động thủ. Địa Ma kiên nhẫn giải thích.
- Vậy cơ thể của người này phù hợp với yêu cầu của ngươi?
- Vâng! Mong thiếu chủ tác thành cho, nếu lão nô nắm được thân xác y, tác dụng của lão sẽ lớn hơn hiện tại rất nhiều, đến lúc đó lão có thể thật sự giúp đỡ được thiếu chủ. Địa Ma cũng tự cảm thấy nhục nhã thay cho chính mình, hai năm đi theo Dương Khai mà chưa hề phát huy được tác dụng của một lão ma đầu vạn năm, bây giờ phát hiện ra một cái xác thích hợp, dĩ nhiên lão phải động lòng rồi.
- Được, ta cũng rất kỳ vọng!
Dương Khai nhoẻn miệng cười, đồng ý với Địa Ma.
Bước đến trước xác ma đầu nọ, Dương Khai vươn tay ra truyền chân nguyên vào sợi sích đó.
Chưa đầy nửa ngày sau, sợi xích đó chợt hóa thành một dòng lưu quang màu hoàng kim, luồn vào trong cơ thể Dương Khai.
Dương Khai giật mình thảng thốt.
Hắn cứ tưởng muốn luyện hóa bí bảo này chắc phải tốn khá nhiều thời gian, thậm chí hắn đã chuẩn bị ở lại đây thêm một hai tháng, có nào ngờ quá trình này lại đơn giản, nhẹ nhàng đến thế.
Sợi xích vừa biến mất, vòi rồng đen kịt đang quay cuồng không ngừng quanh ma đầu nọ cứ như được giải thoát, hung hãn lao ra, bay vút lên trên, chẳng những thế, tà khí còn trào ra không ngừng từ trong cơ thể ma đầu và bốc hơi, cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
Dương Khai vội vàng đứng vững lại, vẻ mặt nghiêm nghị, xuất ra Phá Hồn Chùy.
Địa Ma ẩn thân trong chùy, chui vào trong người ma đầu nọ, chớp mắt đã biến mất dạng.
Khí tức tà ác đang cuồn cuộn đột nhiên thuyên giảm, hẳn là nhờ Địa Ma đang ra sức khống chế.
Dương Khai hô lên vài tiếng, không thấy lão đáp lại, nhưng từ phản ứng tà khí tràn ra khỏi người ma đầu có thể thấy, Địa Ma đang nhập hồn vào cái xác này, có điều không rõ phải mất bao lâu mới hoàn thành.
Đây là cuộc chiến của riêng Địa Ma, Dương Khai không thể giúp được gì.
Bó tay, hắn chỉ biết khoanh chân ngồi xuống, âm thầm chờ đợi.
Ở nơi hung hiểm này, Dương Khai có muốn tu luyện Mê Hồn Chi Cung cũng chẳng được. Thần thức mà thoát ly ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Không thể sử dụng thần thức cũng đồng nghĩa với việc không thể nắm bắt đám tà khí kia được.
Chán chường, Dương Khai lại lấy sợi xích cất trong nội thể ra xem.
Sợi xích này đúng là bất phàm, không rõ nó được chết tạo từ chất liệu gì, nhưng dẫu sao nó cũng là bí bảo mà Sư tổ Lăng Tiêu Các để lại trấn áp ma đầu, vậy thì đẳng cấp hẳn cũng không hề thấp.
Sợi xích này chỉ dài chừng một thước, đầu mút có một cái vòng cổ, dùng để cùm vào cổ người.
Bên trong cái vòng này có một hàng chữ nhỏ, đưa lại gần nhìn kỹ, Dương Khai lẩm bẩm: - Tỏa Ma Liên!
Vật này có lẽ chẳng giúp ích gì cho người bình thường, vì nó là bí bảo dùng để đối phó tà ma.
Ngồi nhìn Tỏa Ma Liên này, Dương Khai như mất hết hồn vía.
Nếu nhị đệ tử của Chưởng môn đã tìm được huyền cơ trên người ma đầu nọ, từ đó khôi phục công lực, thì chắc chắn cũng đã sớm phát hiện ra Tỏa Ma Liên này. Nhưng y vẫn không lấy món bí bảo này đi, vậy có thể thấy Tỏa Ma Liên khắc chế với y.
Nếu có cơ hội đeo vật này vào cổ y... Mặc kệ y là Tà chủ hay gì, nó cũng sẽ phong tỏa hết thảy chân nguyên của y.
Vậy thì đây đúng là một món đồ tốt để đối phó với y!
Nghĩ đến vị sư thúc chưa từng gặp mặt và đã trở thành Tà chủ này, sắc mặt Dương Khai chợt lạnh tanh.
Lăng Thái Hư nhọc lòng vì y suốt mười mấy năm, Dương tứ gia cũng vì y mà bị trọng thương, đến tận bây giờ cũng chưa hoàn toàn hồi phục.
Thậm chí có thể nói, sở dĩ bản thân Dương Khai sinh ra đã có tư chất kém, cũng hoàn toàn nhờ hồng phúc của y.
Vì lẽ đó, dù cả hai chưa từng gặp mặt, nhưng đã là kẻ thù rồi.
Nếu đã là kẻ thù, Dương Khai dĩ nhiên sẽ không để y sống nhởn nhơ.
Trầm mặc, thu hồi Tỏa Ma Liên vào nội thể, Dương Khai dùng chân nguyên ôn dưỡng nó, hy vọng ngày nào đó có thể phát huy hết tác dụng thật sự của nó.
Mấy ngày kế tiếp, Địa Ma vẫn đang dung hợp với xác ma đầu, bất luận Dương Khai có hô hoán thế nào, lão cũng không trả lời.
Ngày thứ năm trôi qua, giọng nói yếu ớt của Địa Ma mới vang lên:
- Thiếu chủ...
- Thế nào rồi? Dương Khai vội hỏi.
- Tàm tạm rồi. Địa Ma thở phì phò, sức mạnh thần hồn rõ ràng đã tiêu hao không ít, cũng may nơi này tràn đầy tà khí, có thể kịp thời bổ sung cho lão. - Có điều lão nô phải thu hồi hết khí tức tà ma ở đây lại, bằng không chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể của người này, e không thể phát huy được gì hết.
- Mất bao lâu?
- Rất lâu, ít nhất cũng phải mấy tháng.
- Lâu đến thế... Vậy ta không đợi ngươi nữa. Dương Khai nói rồi đứng dậy.
- Dạ, thiếu chủ cứ lo việc của ngài đi, lão nô hoàn tất việc ở đây xong sẽ về tìm ngài.
Trong lúc nói, Địa Ma đã bắt đầu hút tà khí trong Khốn Long Giản, từng luồng tà khí nồng nặc như được dẫn lối, đồng loạt xoáy vào xác gã ma đầu.
Cơ thể của ma đầu lúc này như cái động không đáy, bao nhiêu tà khí cũng nuốt gọn hết.
Dương Khai nhìn đến hoảng, không để ý lão nữa, hắn thi triển Dương Viêm Chi Dực bay lên khỏi Khốn Long Giản.
Lăng Tiêu Các, cảnh vật đìu hiu.
Mấy nghìn đệ tử lúc trước đã biến mất dạng, khá nhiều người sợ liên lụy đến những thay đổi ở Khốn Long Giản và Tà chủ tái thế, nên đã tự rời khỏi tông môn, cũng có rất nhiều người phải rời đi bởi lệnh sơ tán của Lăng Thái Hư.
Cả Lăng Tiêu Các hiện giờ chỉ còn khoảng trăm người, trăm người này đều là thành viên trung kiên nhất của Lăng Tiêu Các, cũng là những đệ tử quyết một lòng vì tông môn.
Bất kể Lăng Thái Hư có khuyên giải thế nào, bọn họ cũng không chịu rời đi, thề quyết sống chết cùng tông môn.
Lăng Thái Hư cũng đành bó tay, đành mặc kệ bọn họ.
Trên vọng các của Tô Nhan, bóng dáng Dương Khai khẽ lướt qua. Gần hai tháng không gặp, Tô Nhan đã thành công tấn thăng lên Chân Nguyên Cảnh cửu tầng, và đang chuẩn bị đột phá lên Thần Du Cảnh.
Vừa ngồi đối diện song tu, Dương Khai vừa lắng nghe Tô Nhan thuật lại mọi thay đổi trong tông môn hai tháng qua.
Hắn cũng chua xót vô cùng.
Một tông môn lớn đến thế, mà giờ phải đối diện với vận mệnh giải tán, kết quả này không ai chấp nhận nổi, nhưng Lăng Thái Hư cũng đành chịu, xuất thân của Tà chủ sớm muộn gì cũng bị phát giác, nếu không muốn liên lụy các đệ tử bình thường khác, thì trước mắt chỉ còn cách đuổi họ đi.
/2840
|