Cô nương này nộ khí bừng bừng, như con tiểu hổ đang tức giận, giọng điệu bực tức: - Gã đó tên là Dương Khai đúng không? Lần trước Phạm sư huynh vừa trở về Tử Vi Cốc đã bế quan suốt, huynh ấy bảo phải tu luyện cho đàng hoàng, tránh việc đến đệ tử của một tông phái nhị đẳng cũng đánh không lại. Lâu rồi muội không được gặp huynh ấy cũng chỉ vì tên Dương Khai đó, lần này mà tóm được hắn, muội nhất định phải cho hắn biết tay!
Phạm sư huynh mà nàng nhắc đến, chính là tên Phạm Hồng từng quá bộ đến Lăng Tiêu Các.
Lạc Tiểu Mạn và Phạm Hồng đều cùng là đệ tử tinh anh của Tử Vi Cốc, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm thâm sâu, nhưng đến nay đã mấy tháng không được gặp người trong mộng, dĩ nhiên sẽ xem Dương Khai là căn nguyên của tất cả mọi chuyện.
Thu Ức Mộng mỉm cười nhìn nàng, vỗ về: - Tiểu Mạn muội muội khoan nổi giận, lần này chúng ta đến đây chủ yếu để dò la tin tức của Tà chủ, những việc khác chỉ là thứ yếu, muội chớ có làm hỏng đại sự!
Lạc Tiểu Mạn hục hặc: - Muội mặc kệ, dù gì lần này bất kể thế nào muội cũng phải lôi lên Dương Khai đó về Tử Vi Cốc, để sư huynh đánh với hắn một trận ra ngô ra khoai, giải hết khúc mắc trong lòng sư huynh.
Nói xong, Lạc Tiểu Mạn lại lay lay bả vai Thu Ức Mộng, giọng nũng nịu: - Thu tỷ tỷ, bất quá cũng chỉ là một tên đệ tử tông phái nhị đẳng thôi mà? Đợi tỷ làm xong đại sự, muội sẽ dẫn người lén bắt tên đó đi, bảo đảm sẽ không kinh động đến người khác đâu.
Thu Ức Mộng cười khổ sở, bất đắc dĩ gật đầu: - Được rồi, chung quy cũng chỉ là một tên đệ tử nhỏ nhoi, chắc Lăng Tiêu Các cũng chẳng để ý mấy đâu.
- Hì hì, Thu tỷ tỷ là tốt nhất. Lạc Tiểu Mạn cười thích thú.
Bạch Vân Phong ở một bên khẽ đằng hắng, mỉm cười nói: - Lạc sư muội, không phải Bạch mỗ tự hạ thấp mình mà nâng cao kẻ khác. Tên Dương Khai đó chẳng dễ đối phó đâu, một năm trước hắn chỉ mới là Li Hợp Cảnh mà đã có thể đánh bại ta, công lực của ta và Phạm huynh lại tương đương nhau. Đã một năm trôi qua rồi, chẳng rõ hắn đã tiến đến trình độ nào rồi. Cho nên, kể cả muội có bắt được hắn đưa về Tử Vi Cốc để quyết đấu với Phạm huynh, thì e là...
- Hừ, Phạm sư huynh của muội sao lại thua kẻ vô danh tiểu tốt đó được! Lạc Tiểu Mạn tỏ vẻ không tin, đảo mắt mấy hồi: - Cùng lắm thì... muội hạ độc thủ, thế nào cũng phải để Phạm sư huynh đánh bại hắn mới được.
Bọn họ đang nói chuyện, chợt một cao thủ Thần Du Cảnh cửu tầng bên cạnh nhíu mày lên tiếng: - Tiểu thư, hình như có gì đó không ổn, ở đây chẳng có bao nhiêu người cả!
Thu Ức Mộng khẽ biến sắc, giọng âm trầm: - Nghĩa là sao?
Người này vội vàng tung thần thức ra, một lát sau sắc mặt chợt cổ quái: - Xem ra Lăng Tiêu Các biết mình đã gây ra họa lớn nên cũng sớm chuẩn bị cả rồi. Bên này có năm cao thủ Thần Du Cảnh đang đứng chờ sẵn, còn bên kia có rất nhiều người đang tụ tập, chắc là các đệ tử hậu bối của Lăng Tiêu Các, hình như họ đang rời khỏi đây!
- Mơ tưởng hảo huyền! Thu Ức Mộng lạnh lùng hừ một tiếng: - Một số đi bắt hết toàn bộ năm tên Thần Du Cảnh đó lại, nếu dám phản kháng, giết không tha! Những người còn lại đi theo ta!
- Vâng!
Vì theo như tin thông tin mà Bạch Vân Phong cung cấp trước đó, ở đây có hai cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong là Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai, nên lần này Thu gia đã cử ra đến bốn tên Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Họ tin rằng, có bốn tên này trấn thủ, đã đủ để hạ gục Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai.
Đoàn người tách ra làm hai nhóm, trật tự đâu ra đấy. Theo sau bốn cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong còn có bảy, tám tên Thần Du Cảnh khác, trực tiếp xông thẳng đến chỗ của Lăng Thái Hư. Số còn lại theo Thu Ức Mộng khẩn cấp chạy đến Khốn Long Giản.
Bên dưới Khốn Long Giản, Dương Khai và Tô Nhan đang hưởng thụ chút khoảng khắc yên tĩnh, bỗng nhiên, sắc mặt hắn chợt thay đổi, ngẩng đầu nhìn về một hướng.
- Sao thế? Tô Nhan nhận ra thay đổi ở hắn, vội vàng hỏi.
- Có người đến!
Dương Khai sa sầm nét mặt, vội vã tri hô: - Nhanh lên một chút nữa, bọn người đó đã phát hiện ra chúng ta rồi.
Phía trên, vẫn còn gần hai mươi đệ tử chưa được đưa xuống, nghe Dương Khai kêu gọi, mấy vị sư thúc nọ bèn huy động chân nguyên, gia tăng tốc độ.
Các đệ tử hậu bối lần lượt được đưa xuống từng người một và biến mất tăm trong thông đạo hư không.
Một lát sau, họ đã thu xếp ổn thỏa tất cả.
- Sư điệt... Mấy vị sư thúc nọ bay đến, thần sắc cảnh giác vạn phần như đối diện đại địch.
- Các thúc hãy đi trước đi! Dương Khai nói khẽ: - Đệ tử sẽ chặn hậu!
- Ừ! Bọn họ không chút do dự, bay thẳng vào trong thông đạo hư không.
- Chạy đi đâu! Xa xa, một tiếng quát vang lên, thanh âm còn chưa dứt, thì một tia sáng như dải lụa vụt chiếu xuống.
Tốc độ của những người này vượt xa ngoài tưởng tượng của Dương Khai.
Cả Dương Khai và Tô Nhan đều có chút biến sắc, hai người hợp lực huy động chân nguyên, cùng lúc tung một chưởng vào ánh sáng nọ.
Một âm thanh trầm đục vang lên, ánh sáng nọ tiêu tán, hai đến ba mươi bóng người đột nhiên hiển hiện, Dương Khai và Tô Nhan cũng giật bắn người, dịch chuyển sang mười mấy trượng, suýt nữa thì ngã xuống dưới.
- Dương Khai... Lại gặp nhau rồi! Trong đám người nọ, Bạch Vân Phong rít lên, thần sắc dữ tợn.
Nhìn thấy kẻ thù, mắt long lên sòng sọc, Bạch Vân Phong dĩ nhiên sẽ không để Dương Khai được yên thân nổi.
- Ngươi chính là Dương Khai? Lạc Tiểu Mạn lướt mắt nhìn hắn, bĩu môi nói:
- Nhìn cũng chả ra sao cả, ta cứ tưởng ngươi phải có ba đầu sáu tay kia, hóa ra cũng bình thường thôi.
Thu Ức Mộng mỉm cười, ánh mắt chất chứa sự hiếu kỳ, đến khi nàng nhìn thấy Tô Nhan thì đồng tử bất giác co lại.
Từ cô nương trẻ tuổi lạnh băng như núi tuyết muôn đời không tan chảy này, Thu Ức Mộng có thể cảm nhận được một áp lực cực mạnh.
Cao thủ! Hơn nữa công lực không hề thấp hơn mình! Sắc thái quái lạ lóe lên trong mắt Thu Ức Mộng, hình như không thể ngờ được nơi nhỏ như Lăng Tiêu Các này lại có nhân tài xuất chúng đến vậy.
Hơn nữa, cô nương này không những công lực cao cường, mà dung mạo cũng nghiêng nước nghiêng thành, so sánh với nàng, Thu Ức Mộng không khỏi có cảm giác tự ti.
Thu Ức Mộng hừ lên một tiếng, vội vàng xua tan cơn đố kỵ trong lòng.
- Hai vị, lần này chúng tôi đến quý tông chỉ là có việc cần thỉnh giáo, mong hai vị hiểu cho. Thu Ức Mộng hít một hơi sâu, vừa nói với Dương Khai và Tô Nhan, vừa đưa mắt nhìn sang thông đạo đen ngòm.
Kiến thức và thân phận của nàng cũng không giúp nang biết được thứ này rốt cuộc dùng để làm gì, không kìm được lòng hiếu kỳ, nàng lại liếc nhìn thêm vài lần.
Dương Khai cười khinh miệt:
- Cái gọi là thỉnh giáo mà cô nương nói đó chính là việc phô trương thanh thế tiến công Lăng Tiêu Các này?
Phía bên kia đã xuất hiện động thái của Lăng Thái Hư và các trưởng lão, rõ ràng những tên cao thủ Thần Du Cảnh nọ khi đến đó chẳng hề chào hỏi gì mà đã xuất thủ rồi.
Thu Ức Mộng làm lơ, vẫn cười điềm đạm: - Không phô trương chút thanh thế thì làm sao quý tông chịu ngoan ngoãn phối hợp? Đó chẳng qua cũng chỉ là chút bản lĩnh nhỏ thôi, ta khuyên các ngươi đừng phản kháng thì hơn, không thì chỉ chuốc khổ vào người thôi.
Dương Khai sắc mặt u ám, trước mặt hắn có khoảng hai đến ba mươi người, hơn nữa trong đó không ít kẻ là cao thủ Thần Du Cảnh, có rất nhiều thần thức đang phủ lên người hắn và Tô Nhan.
Hắn và Tô Nhan mà có bất cứ động tĩnh gì, chỉ e sẽ bị giết ngay không nương tay.
Thông đạo hư không chỉ cách hắn có mười mấy trượng, vả lại vẫn đang mở, nhưng e rằng không bao lâu nữa nó sẽ đóng lại.
Có thể xông ra được không? Dương Khai không đảm bảo được gì, quay sang nhìn Tô Nhan, thần sắc nàng vẫn phẳng lặng như mặt nước, dù phải đối mặt với hai mươi, ba mươi cao thủ, nàng cũng vẫn thờ ơ hờ hững.
- Xem ra hai vị không muốn hợp tác, nếu vậy thì xin đắc tội. Phong tỏa tu vi của chúng đem về cho ta! Thu Ức Mộng quyết đoán hạ lệnh, từ đầu đến cuối, gương mặt nàng đều nở một nụ cười nhàn nhạt, nét mặt lặng như trời trong mây nhẹ.
- Vâng! Lập tức liền có hai cao thủ Thần Du Cảnh bay vọt ra từ sau lưng nàng, cười khẩy kinh miệt, tiến đến gần Dương Khai và Tô Nhan.
Dương Khai nắm chặt lấy tay Tô Nhan, thì thào: - Nàng đi trước đi, mặc kệ ta, bọn chúng không dám làm gì ta đâu.
Tô Nhan sững sờ, khẽ gật đầu. Trong thời khắc nguy cấp, nàng không hề quyết ở lại cùng Dương Khai như những nữ tử không biết chừng mực khác, bởi vì nàng biết, thân phận thật sự của Dương Khai chính là sự che chở vững vàng nhất, nếu nàng còn ở lại, chỉ khiến tình hình càng thêm gay go hơn.
Nháy mắt, hai người đã bàn bạc thỏa đáng.
Hai tên Thần Du Cảnh đó chỉ còn cách họ năm trượng.
Chính ngay lúc này.
Dưới đáy Khốn Long Giản chợt sôi trào tà khí, mười mấy luồng khí tức tà ma như con giao long đen kịt tức tốc xông lên, đánh vào hai tên cao thủ nọ như chớp giật.
Trong tà khí ẩn chứa sự hung hãn vô song, đòn tấn công chính diện tuy chưa gây hại mấy cho bọn chúng, nhưng nó còn tấn công đến thần hồn, làm ảnh hưởng đến tâm trí.
Hai cao thủ Thần Du Cảnh giật mình thảng thốt, sắc mặt thống khổ, hai mắt chợt đỏ ngầu, mất hết lý trí, như con thú dữ bị giam cầm mấy trăm năm phá cũi thoát ra, hạ thủ lẫn nhau!
Dương Khai mắt sáng rỡ, lập tức ý thức được, đó là do Địa Ma, lão phát giác ra chủ nhân đang rối trí, bèn ra tay trợ giúp.
Đáng tiếc Địa Ma cũng chỉ làm được đến mức đó là cùng.
- Đi đi! Dương Khai khẽ giục, vội vàng kéo Tô Nhan bay vào trong thông đạo.
Biến cố bất ngờ khiến cả ba phía Thu gia, Bạch gia và Tử Vi Cốc đều hoảng sợ ra mặt, họ nhận ra rõ ràng có mười mấy luồng tà khí oằn mình trong con giao long, không ai là không biết sắc.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Khai và Tô Nhan đã thoát khỏi vòng vây, hấp tấp tiến về thông đạo đen ngòm.
- Chặn chúng lại! Thu Ức Mộng quát lên, xông ra bay thẳng về phía trước, hung hãn tung sát chiêu.
- Chạy đi đâu! Lạc Tiểu Mạn cũng vội vàng theo sau, nàng chỉ muốn bắt Dương Khai về Tử Vi Cốc để Phạm Hồng đánh bại hắn, đâu có chuyện dễ dàng để hắn trốn thoát được.
Hai người vừa hành động, những người khác cũng thi triển thân pháp.
Chớp mắt, Dương Khai và Tô Nhan đã lẩn vào trong thông đạo, Tô Nhan đi trước, Dương Khai ở ngay phía sau.
Bước vào thông đạo hỗn độn nọ, Dương Khai vội vã quay lại, thôi thúng chân nguyên toàn thân, ra sức tung đòn vào từng ngóc ngách xung quanh.
Hắn phải phá hủy thông đạo này, có vậy mới đảm bảo được an toàn cho những người khác của Lăng Tiêu Các.
Nhưng tốc độ của bọn Thu Ức Mộng cũng không vừa, Dương Khai còn chưa kịp phá hết thông đạo, thì đã có hơn phân nửa bọn chúng lẩn vào bên trong.
Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn dẫn đầu, giương mắt nhìn cảnh hỗn độn xung quanh, gương mặt họ chợt thoáng hằn lên vẻ sợ hãi.
Cả hai người đều không biết đây là nơi nào, nhưng nếu Dương Khai đã dám vào đây, thì hẳn sẽ không nguy hiểm nào.
Nghĩ ngợi xong, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn đồng loạt thi triển sát chiêu với Dương Khai.
Bên trong thông đạo hư không, chân nguyên ngổn ngang, khí lực sản sinh từ những đợt va chạm mạnh phân tán ra tứ phía, không gian hỗn độn đột nhiên chuyển mình biến đổi.
Phạm sư huynh mà nàng nhắc đến, chính là tên Phạm Hồng từng quá bộ đến Lăng Tiêu Các.
Lạc Tiểu Mạn và Phạm Hồng đều cùng là đệ tử tinh anh của Tử Vi Cốc, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm thâm sâu, nhưng đến nay đã mấy tháng không được gặp người trong mộng, dĩ nhiên sẽ xem Dương Khai là căn nguyên của tất cả mọi chuyện.
Thu Ức Mộng mỉm cười nhìn nàng, vỗ về: - Tiểu Mạn muội muội khoan nổi giận, lần này chúng ta đến đây chủ yếu để dò la tin tức của Tà chủ, những việc khác chỉ là thứ yếu, muội chớ có làm hỏng đại sự!
Lạc Tiểu Mạn hục hặc: - Muội mặc kệ, dù gì lần này bất kể thế nào muội cũng phải lôi lên Dương Khai đó về Tử Vi Cốc, để sư huynh đánh với hắn một trận ra ngô ra khoai, giải hết khúc mắc trong lòng sư huynh.
Nói xong, Lạc Tiểu Mạn lại lay lay bả vai Thu Ức Mộng, giọng nũng nịu: - Thu tỷ tỷ, bất quá cũng chỉ là một tên đệ tử tông phái nhị đẳng thôi mà? Đợi tỷ làm xong đại sự, muội sẽ dẫn người lén bắt tên đó đi, bảo đảm sẽ không kinh động đến người khác đâu.
Thu Ức Mộng cười khổ sở, bất đắc dĩ gật đầu: - Được rồi, chung quy cũng chỉ là một tên đệ tử nhỏ nhoi, chắc Lăng Tiêu Các cũng chẳng để ý mấy đâu.
- Hì hì, Thu tỷ tỷ là tốt nhất. Lạc Tiểu Mạn cười thích thú.
Bạch Vân Phong ở một bên khẽ đằng hắng, mỉm cười nói: - Lạc sư muội, không phải Bạch mỗ tự hạ thấp mình mà nâng cao kẻ khác. Tên Dương Khai đó chẳng dễ đối phó đâu, một năm trước hắn chỉ mới là Li Hợp Cảnh mà đã có thể đánh bại ta, công lực của ta và Phạm huynh lại tương đương nhau. Đã một năm trôi qua rồi, chẳng rõ hắn đã tiến đến trình độ nào rồi. Cho nên, kể cả muội có bắt được hắn đưa về Tử Vi Cốc để quyết đấu với Phạm huynh, thì e là...
- Hừ, Phạm sư huynh của muội sao lại thua kẻ vô danh tiểu tốt đó được! Lạc Tiểu Mạn tỏ vẻ không tin, đảo mắt mấy hồi: - Cùng lắm thì... muội hạ độc thủ, thế nào cũng phải để Phạm sư huynh đánh bại hắn mới được.
Bọn họ đang nói chuyện, chợt một cao thủ Thần Du Cảnh cửu tầng bên cạnh nhíu mày lên tiếng: - Tiểu thư, hình như có gì đó không ổn, ở đây chẳng có bao nhiêu người cả!
Thu Ức Mộng khẽ biến sắc, giọng âm trầm: - Nghĩa là sao?
Người này vội vàng tung thần thức ra, một lát sau sắc mặt chợt cổ quái: - Xem ra Lăng Tiêu Các biết mình đã gây ra họa lớn nên cũng sớm chuẩn bị cả rồi. Bên này có năm cao thủ Thần Du Cảnh đang đứng chờ sẵn, còn bên kia có rất nhiều người đang tụ tập, chắc là các đệ tử hậu bối của Lăng Tiêu Các, hình như họ đang rời khỏi đây!
- Mơ tưởng hảo huyền! Thu Ức Mộng lạnh lùng hừ một tiếng: - Một số đi bắt hết toàn bộ năm tên Thần Du Cảnh đó lại, nếu dám phản kháng, giết không tha! Những người còn lại đi theo ta!
- Vâng!
Vì theo như tin thông tin mà Bạch Vân Phong cung cấp trước đó, ở đây có hai cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong là Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai, nên lần này Thu gia đã cử ra đến bốn tên Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Họ tin rằng, có bốn tên này trấn thủ, đã đủ để hạ gục Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai.
Đoàn người tách ra làm hai nhóm, trật tự đâu ra đấy. Theo sau bốn cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong còn có bảy, tám tên Thần Du Cảnh khác, trực tiếp xông thẳng đến chỗ của Lăng Thái Hư. Số còn lại theo Thu Ức Mộng khẩn cấp chạy đến Khốn Long Giản.
Bên dưới Khốn Long Giản, Dương Khai và Tô Nhan đang hưởng thụ chút khoảng khắc yên tĩnh, bỗng nhiên, sắc mặt hắn chợt thay đổi, ngẩng đầu nhìn về một hướng.
- Sao thế? Tô Nhan nhận ra thay đổi ở hắn, vội vàng hỏi.
- Có người đến!
Dương Khai sa sầm nét mặt, vội vã tri hô: - Nhanh lên một chút nữa, bọn người đó đã phát hiện ra chúng ta rồi.
Phía trên, vẫn còn gần hai mươi đệ tử chưa được đưa xuống, nghe Dương Khai kêu gọi, mấy vị sư thúc nọ bèn huy động chân nguyên, gia tăng tốc độ.
Các đệ tử hậu bối lần lượt được đưa xuống từng người một và biến mất tăm trong thông đạo hư không.
Một lát sau, họ đã thu xếp ổn thỏa tất cả.
- Sư điệt... Mấy vị sư thúc nọ bay đến, thần sắc cảnh giác vạn phần như đối diện đại địch.
- Các thúc hãy đi trước đi! Dương Khai nói khẽ: - Đệ tử sẽ chặn hậu!
- Ừ! Bọn họ không chút do dự, bay thẳng vào trong thông đạo hư không.
- Chạy đi đâu! Xa xa, một tiếng quát vang lên, thanh âm còn chưa dứt, thì một tia sáng như dải lụa vụt chiếu xuống.
Tốc độ của những người này vượt xa ngoài tưởng tượng của Dương Khai.
Cả Dương Khai và Tô Nhan đều có chút biến sắc, hai người hợp lực huy động chân nguyên, cùng lúc tung một chưởng vào ánh sáng nọ.
Một âm thanh trầm đục vang lên, ánh sáng nọ tiêu tán, hai đến ba mươi bóng người đột nhiên hiển hiện, Dương Khai và Tô Nhan cũng giật bắn người, dịch chuyển sang mười mấy trượng, suýt nữa thì ngã xuống dưới.
- Dương Khai... Lại gặp nhau rồi! Trong đám người nọ, Bạch Vân Phong rít lên, thần sắc dữ tợn.
Nhìn thấy kẻ thù, mắt long lên sòng sọc, Bạch Vân Phong dĩ nhiên sẽ không để Dương Khai được yên thân nổi.
- Ngươi chính là Dương Khai? Lạc Tiểu Mạn lướt mắt nhìn hắn, bĩu môi nói:
- Nhìn cũng chả ra sao cả, ta cứ tưởng ngươi phải có ba đầu sáu tay kia, hóa ra cũng bình thường thôi.
Thu Ức Mộng mỉm cười, ánh mắt chất chứa sự hiếu kỳ, đến khi nàng nhìn thấy Tô Nhan thì đồng tử bất giác co lại.
Từ cô nương trẻ tuổi lạnh băng như núi tuyết muôn đời không tan chảy này, Thu Ức Mộng có thể cảm nhận được một áp lực cực mạnh.
Cao thủ! Hơn nữa công lực không hề thấp hơn mình! Sắc thái quái lạ lóe lên trong mắt Thu Ức Mộng, hình như không thể ngờ được nơi nhỏ như Lăng Tiêu Các này lại có nhân tài xuất chúng đến vậy.
Hơn nữa, cô nương này không những công lực cao cường, mà dung mạo cũng nghiêng nước nghiêng thành, so sánh với nàng, Thu Ức Mộng không khỏi có cảm giác tự ti.
Thu Ức Mộng hừ lên một tiếng, vội vàng xua tan cơn đố kỵ trong lòng.
- Hai vị, lần này chúng tôi đến quý tông chỉ là có việc cần thỉnh giáo, mong hai vị hiểu cho. Thu Ức Mộng hít một hơi sâu, vừa nói với Dương Khai và Tô Nhan, vừa đưa mắt nhìn sang thông đạo đen ngòm.
Kiến thức và thân phận của nàng cũng không giúp nang biết được thứ này rốt cuộc dùng để làm gì, không kìm được lòng hiếu kỳ, nàng lại liếc nhìn thêm vài lần.
Dương Khai cười khinh miệt:
- Cái gọi là thỉnh giáo mà cô nương nói đó chính là việc phô trương thanh thế tiến công Lăng Tiêu Các này?
Phía bên kia đã xuất hiện động thái của Lăng Thái Hư và các trưởng lão, rõ ràng những tên cao thủ Thần Du Cảnh nọ khi đến đó chẳng hề chào hỏi gì mà đã xuất thủ rồi.
Thu Ức Mộng làm lơ, vẫn cười điềm đạm: - Không phô trương chút thanh thế thì làm sao quý tông chịu ngoan ngoãn phối hợp? Đó chẳng qua cũng chỉ là chút bản lĩnh nhỏ thôi, ta khuyên các ngươi đừng phản kháng thì hơn, không thì chỉ chuốc khổ vào người thôi.
Dương Khai sắc mặt u ám, trước mặt hắn có khoảng hai đến ba mươi người, hơn nữa trong đó không ít kẻ là cao thủ Thần Du Cảnh, có rất nhiều thần thức đang phủ lên người hắn và Tô Nhan.
Hắn và Tô Nhan mà có bất cứ động tĩnh gì, chỉ e sẽ bị giết ngay không nương tay.
Thông đạo hư không chỉ cách hắn có mười mấy trượng, vả lại vẫn đang mở, nhưng e rằng không bao lâu nữa nó sẽ đóng lại.
Có thể xông ra được không? Dương Khai không đảm bảo được gì, quay sang nhìn Tô Nhan, thần sắc nàng vẫn phẳng lặng như mặt nước, dù phải đối mặt với hai mươi, ba mươi cao thủ, nàng cũng vẫn thờ ơ hờ hững.
- Xem ra hai vị không muốn hợp tác, nếu vậy thì xin đắc tội. Phong tỏa tu vi của chúng đem về cho ta! Thu Ức Mộng quyết đoán hạ lệnh, từ đầu đến cuối, gương mặt nàng đều nở một nụ cười nhàn nhạt, nét mặt lặng như trời trong mây nhẹ.
- Vâng! Lập tức liền có hai cao thủ Thần Du Cảnh bay vọt ra từ sau lưng nàng, cười khẩy kinh miệt, tiến đến gần Dương Khai và Tô Nhan.
Dương Khai nắm chặt lấy tay Tô Nhan, thì thào: - Nàng đi trước đi, mặc kệ ta, bọn chúng không dám làm gì ta đâu.
Tô Nhan sững sờ, khẽ gật đầu. Trong thời khắc nguy cấp, nàng không hề quyết ở lại cùng Dương Khai như những nữ tử không biết chừng mực khác, bởi vì nàng biết, thân phận thật sự của Dương Khai chính là sự che chở vững vàng nhất, nếu nàng còn ở lại, chỉ khiến tình hình càng thêm gay go hơn.
Nháy mắt, hai người đã bàn bạc thỏa đáng.
Hai tên Thần Du Cảnh đó chỉ còn cách họ năm trượng.
Chính ngay lúc này.
Dưới đáy Khốn Long Giản chợt sôi trào tà khí, mười mấy luồng khí tức tà ma như con giao long đen kịt tức tốc xông lên, đánh vào hai tên cao thủ nọ như chớp giật.
Trong tà khí ẩn chứa sự hung hãn vô song, đòn tấn công chính diện tuy chưa gây hại mấy cho bọn chúng, nhưng nó còn tấn công đến thần hồn, làm ảnh hưởng đến tâm trí.
Hai cao thủ Thần Du Cảnh giật mình thảng thốt, sắc mặt thống khổ, hai mắt chợt đỏ ngầu, mất hết lý trí, như con thú dữ bị giam cầm mấy trăm năm phá cũi thoát ra, hạ thủ lẫn nhau!
Dương Khai mắt sáng rỡ, lập tức ý thức được, đó là do Địa Ma, lão phát giác ra chủ nhân đang rối trí, bèn ra tay trợ giúp.
Đáng tiếc Địa Ma cũng chỉ làm được đến mức đó là cùng.
- Đi đi! Dương Khai khẽ giục, vội vàng kéo Tô Nhan bay vào trong thông đạo.
Biến cố bất ngờ khiến cả ba phía Thu gia, Bạch gia và Tử Vi Cốc đều hoảng sợ ra mặt, họ nhận ra rõ ràng có mười mấy luồng tà khí oằn mình trong con giao long, không ai là không biết sắc.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Khai và Tô Nhan đã thoát khỏi vòng vây, hấp tấp tiến về thông đạo đen ngòm.
- Chặn chúng lại! Thu Ức Mộng quát lên, xông ra bay thẳng về phía trước, hung hãn tung sát chiêu.
- Chạy đi đâu! Lạc Tiểu Mạn cũng vội vàng theo sau, nàng chỉ muốn bắt Dương Khai về Tử Vi Cốc để Phạm Hồng đánh bại hắn, đâu có chuyện dễ dàng để hắn trốn thoát được.
Hai người vừa hành động, những người khác cũng thi triển thân pháp.
Chớp mắt, Dương Khai và Tô Nhan đã lẩn vào trong thông đạo, Tô Nhan đi trước, Dương Khai ở ngay phía sau.
Bước vào thông đạo hỗn độn nọ, Dương Khai vội vã quay lại, thôi thúng chân nguyên toàn thân, ra sức tung đòn vào từng ngóc ngách xung quanh.
Hắn phải phá hủy thông đạo này, có vậy mới đảm bảo được an toàn cho những người khác của Lăng Tiêu Các.
Nhưng tốc độ của bọn Thu Ức Mộng cũng không vừa, Dương Khai còn chưa kịp phá hết thông đạo, thì đã có hơn phân nửa bọn chúng lẩn vào bên trong.
Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn dẫn đầu, giương mắt nhìn cảnh hỗn độn xung quanh, gương mặt họ chợt thoáng hằn lên vẻ sợ hãi.
Cả hai người đều không biết đây là nơi nào, nhưng nếu Dương Khai đã dám vào đây, thì hẳn sẽ không nguy hiểm nào.
Nghĩ ngợi xong, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn đồng loạt thi triển sát chiêu với Dương Khai.
Bên trong thông đạo hư không, chân nguyên ngổn ngang, khí lực sản sinh từ những đợt va chạm mạnh phân tán ra tứ phía, không gian hỗn độn đột nhiên chuyển mình biến đổi.
/2840
|