Lã Lương đúng là hết cách.
Hoàn toàn không thể nói cho rõ ràng được với Dương Khai, tuy nhiên lão là gia chủ của Lã gia, nhưng thân phận của Dương Khai người ta cũng không thấp, Lã Lương cho dù trong lòng bực bội cũng không thể phát tác, chỉ có thể nhẹ nhàng mà nói chuyện, hy vọng vị Dương công tử này có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của mình, dễ dàng với người, cũng là dễ dàng với mình.
Lại là Dương công tử này căn bản không phải người hiểu chuyện, cứ như trong đầu hắn toàn cơ bắp, là cái đầu rỗng tới cùng cực, ý tứ trong lời nói của Lã Lương rõ ràng như thế, hắn lại cứ hỏi lại ra vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao phải đi nơi khác?
Gân xanh trên trán Lã Lương hơi giựt giựt.
Đè nén lửa giận và bực bội trong lòng, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Không dám giấu Dương công tử, đây là nơi vị cao nhân của Lã gia bế quan, ngày bình thường không ai được đến làm phiền, chúng ta nói chuyện như vậy, ta e sẽ làm kinh động đến lão nhân gia người, nếu là như vậy… Hì hì.
- Cao nhân?
Dương Khai vội vàng đứng lên, giọng nói đột nhiên cao lên không ít, như tiếng sấm bình thường vọng tới.
Sắc mặt của đám người Lã gia đột nhiên trở nên khó coi vô cùng.
Tiểu tử này… cố ý đấy à?
Dương Khai làm như không hề hay biết, quan sát xung quanh, tràn đầy hứng thú, quay một vòng, cười tủm tỉm nhìn Lã Lương:
- Cao bao nhiêu?
- Dương công tử!
Sắc mặt Lã Lương u ám đứng dậy, hừ nhẹ một tiếng, thực sự là y đã chịu đến hết nổi rồi,
- Xin tự trọng!
Có thể khiến Lã Lương nói ra câu như vậy, quả là không dễ dàng.
Nếu đây không phải là nơi bế quan của Lã Tư, Lã Lương thế nào cũng không thể mạo hiểm đắc tội với tên Dương Khai liều lĩnh này.
Vẻ mặt Dương Khai ngẩn ra, cười hề hề.
Cười đến là tự nhiên. Không có bất kì ẩn ý gì khác, chỉ là hơi có chút bất ngờ mà thôi.
Hắn thật sự không ngờ, nơi này là trọng địa của Lã gia!
Hắn biết nơi đây chắc chắn có một vị cao thủ ở, nếu không cũng chẳng phải tốn công tốn sức thế này, để Kim Vũ Ưng làm rơi con nhím xuống, rồi mình mượn cơ hội này chạy đến đây.
Nhưng cho dù biết nơi này có cao thủ, cũng phải đến khi đám người Lã gia vội vội vàng vàng đi đến Dương Khai mới biết. Bản thân e là đã chạm đến thần kinh không thể đụng vào của Lã gia.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ đành giả ngây giả ngô, tránh khỏi hai bên khó xử.
Dương Khai không phải người không biết tiến lui. Đám người Lã Lương vừa xuất hiện, hắn đã biết ngày có chút không hay rồi. Bây giờ Lã Lương bày ra bộ mặt này, hắn tự nhiên có thể xác định được người bế quan ở đây là người như thế nào.
Lã gia có một vị Thần Du Chi Thượng duy nhất!
Nếu không thì, Lã Lương đã chẳng khẩn trương như vậy, làm việc thận trọng như vậy.
Có ý tứ, thứ mình thấy hứng thú lại ở trong phòng của cao nhân như thế này, thế này có chút khó khăn đây.
Nhíu nhíu mày, Dương Khai đang suy nghĩ có phải là lúc nên bỏ đi hay không, bên cạnh cửa lớn của một gian phòng bỗng nhiên mở lớn.
Két.. .một tiếng vang nhỏ.
Tất cả đám người Lã Lương đều run lên, vẻ mặt nghiêm nghị, vội vàng xoay người về phía cửa lớn, đồng loạt hành lễ.
- Anh bạn nhỏ kia, vào đây nói chuyện đi.
Trong phòng truyền ra giọng nói già nua, giọng nói bình thản không có vẻ ngạc nhiên, không nghe ra hỷ nộ ái ố, lại khiến đám người bên ngoài lộ vẻ kinh hãi.
Ánh mắt Dương Khai lóe lóe, cười ha hả. Cũng không khách khí, cất bước đi về phía đấy.
Mắt Lã Lương mở to nhìn, vẻ mặt ngưỡng mộ, cũng từ tốn bước theo.
Trước khi vào phòng, Dương Khai dừng bước, quay đầy nhìn Lã Lương. Ra hiệu ý nói:
- Lã gia chủ mời đi trước.
Lã Lương không ngừng cười gượng, liên tục xua tay:
- Không dám không dám, Tư trưởng lão chỉ gọi một mình ngươi, ngươi đi được rồi.
Nói như vậy, liền cho đám người ngoài cửa rời đi, rồi cứ loanh quanh ở đó, vẻ mặt suy nghĩ.
Dương Khai nhìn y, biết y cũng không phải nói lời khách khí gì, nhẹ gật đầu, cất bước vào trong phòng.
Phòng ốc đơn sơ, trong này thậm chí ngay đến cái giường cũng không có, chỉ có cái bàn, trên bàn bày một ấm tử sa, trừ cái đó ra, không còn thứ gì khác.
Nhưng Dương Khai vừa vào phòng, hai con mắt phát ra ánh nhìn sáng quắc, không chút kiêng dè nhìn chằm chằm vào một thứ dưới mông lão già.
Ánh mắt không chút kiêng nể, không chút che dấu!
Lão già trong phòng hiển nhiên là Lã Tư người mạnh nhất Lã gia, thân hình Lã Tư thoạt nhìn có chút yếu ớt, râu tóc bạc trắng, khí chất cùng Lăng Thái Hư cũng tương tự, nhưng không sánh kịp cái vẻ thản nhiên như vạn sự cũng không thể ảnh hưởng của Lăng Thái Hư.
Nhưng mà về tổng thể mà nói, Lã Tư vẫn có phong thái của một vị cao nhân.
Đến ngày hôm nay Dương Khai mới nhìn thấy vịThần Du Chi Thượng thứ hai.
Thực lực Thần Du Chi Thượng, dường như khiến cho người khác có cảm giác vượt qua ngoài vạn vật, loại cảm giác này không thể nói rõ, vô cùng huyền diệu.
Bất luận là ai ở Thần Du Chi Thượng, cũng là cao nhân đỉnh điểm.
Mà lúc này, Lã Tư đang khoanh chân ngồi trên một khối bảo ngọc rất lớn, toàn bộ khối bảo ngọc này màu vàng óng ánh, từng đạo hoa quang không ngừng lưu chuyển trên ngọc, giống như con cá ở trong nước đang bơi tung tăng.
Khối bảo ngọc này giống như chiếc giường được làm tạo ra từ thiên nhiên, vừa đủ cho người ngủ.
Lã Tư cứ ngồi ngay ngắn như vậy ở bên trên, hơi thở kéo dài không ngớt.
Năng lượng trong bảo ngọc cực kỳ nỗi liễm, ngay cả Dương Khai đứng cách nó một trượng, cũng không cảm thấy có chút dao động nào, nhưng Dương Nguyên ấn trước ngực Dương Khai lại không ngừng nhảy lên thình thịch.
Dương Nguyên ấn, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của những bảo bối thuộc tính dương, có được vật này, Dương Khai có thể tìm kiếm một cách chính xác những thiên tài địa bảo thuộc tính dương.
Kể từ lúc bước vào Lã gia, Dương Khai đã nhận thấy được sự tồn tại của khối bảo ngọc lớn này.
Cho nên hắn mới có thể nói cho Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, Lã gia có thứ làm hắn rất hứng thú. Nhưng nói cho cùng hắn chỉ biết bảo bối đó thuộc tính dương, chứ không biết cụ thể là vật gì.
Bây giờ vừa nhìn thấy, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng.
Một khối bảo ngọc thiên nhiên lớn như vậy, nếu hấp thu toàn bộ vào đan điền, không chừng có thể khiến sức mạnh thăng tiến hẳn lên một tầng.
Dương dịch trong đan điền sau khi dùng trong Hung Sát Tà Động, còn lại không nhiều lắm. Nếu dương dịch tiêu hao hết, Dương Khai không biết sức mạnh tà ác của Ngạo Cốt Kim Thân trong người liệu có bạo phát ra hết hay không, như vậy ảnh hưởng đến bản thân mình. Hơn nữa Dương dịch hao hết, bao nhiêu bản lĩnh phải dựa vào Dương dịch mới có thể thi triển sẽ không cách nào phát huy.
Cho nên thời gian này, điều Dương Khai muốn làm nhất là bổ sung Dương dịch.
Nhưng thiên tài địa bảo thuộc tính dương khó kiếm, ngày cả quay về Dương gia, Dương gia cũng sẽ không cho hắn bất kì sự giúp đỡ nào. Công tử muốn tham gia cuộc chiến đoạt đích, tất cả nhân tài và vật tư, toàn bộ đều phải do chính bản thân mình tích lũy được.
Bây giờ gặp được cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Chỉ là hoàn toàn không ngờ, bảo bối mình mơ ước, lại có thể là giường của một vị Thần Du Chi Thượng!
Thần sắc Dương Khai lập túc biến thành cổ quái, trong lòng suy nghĩ nên nói ra điều kiện như thế nào, mới có thể khiến lão cam tâm tình nguyện nhường lại đây?
Hơn nữa, đây còn là tay không bắt giặc, độ khó càng tăng thêm.
Nhất thời, trong lòng Dương Khai cũng bắt đầu băn khoăn, nhưng biểu hiện bên ngoài lại là bất động thanh sắc, cứ nhìn chằm chằm vào bảo bối dưới mông người ta.
Lã Tư từ sau khi Dương Khai bước vào cứ nhìn hắn, trước sau thần sắc thản nhiên, yên tĩnh như nước giếng, lát sau không kìm nổi ngạc nhiên bật cười, nói:
- Ý đồ của tiểu tử rõ ràng như vậy, quả nhiên là đến có chuẩn bị!
Dương Khai cuối cùng cũng thu lại ánh nhìn thèm muốn, cười ha hả:
- Bêu xấu rồi!
Mọi thủ đoạn với tâm tư nhỏ bé của mình, trước mặt vị cao thủ Thần Du Chi thượng này, chỉ e sớm đã bị lão nhìn thấu rồi. Chuyện đến ngày hôm nay, Dương Khai cũng không thể giảo biện gì nữa.
Vừa nói, vừa khoanh chân ngồi xuống trước mặt Lã Tư.
Ngoài phòng, các vị trưởng bối của Lã gia ai ai cũng dỏng tai, nín thở, muốn nghe xem hai người trong phòng rốt cuộc nói những gì.
- Công tử của Dương gia, quả nhiên không tầm thường.
Lã Tư khẽ gật đầu, lộ vẻ tán thưởng,
- Suy cho cùng là xuất thân đại thế gia, vẻ khí khái và trầm ổn này, không phải thứ Lã gia có thể bồi dưỡng được.
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Tiền bối khen nhầm rồi, Lã gia thật sự cũng không kém.
Lã Tư cười cười.
Bản thân tốt xấu gì cũng là một Thần Du Chi Thượng. Trừ phi công tử của Bát đại gia đến, bất kì kẻ nào khác gặp được lão, e là ít nhiều cũng sẽ có chút câu nệ chú ý, nhưng người thanh niên trước mặt lại không một chút để ý, vừa bước vào cửa ánh mắt đã dính xuống mông mình, căn bản không hề xem mình ra gì. Nếu không phải trải qua sự đời, nếu không phải xuất thân đại thế gia, làm sao có được biểu hiện điềm tĩnh như vậy?
- Ngươi vì nó mà đến?
Lã Tư nói, ngón tay chỉ xuống phía dưới mình.
- Phải!
Dương Khai thản nhiên thừa nhận,
- Không phải là có mưu tính từ trước, chỉ là nhất thời nảy lòng tham, hì hì!
- Sao lại cần nó?
- Chỉ là cần, hơn nữa rất cần, cần gấp!
Dương Khai nói một cách nghiêm túc.
- Lão phu hiểu rồi.
Lã Tư khẽ gật đầu, bỗng nhiên cười,
- Tuy hiểu, nhưng cũng không thể cho ngươi.
- Điểm này ta hiểu.
Dương Khai cũng không có vẻ thất vọng, hiển nhiên sớm đã dự liệu được, ngồi thẳng người, nói:
- Cho nên ta muốn đàm phán điều kiện với tiền bối.
Lã Tư nhìn hắn cân nhắc, nói:
- Cho dù ngươi là công tử của Dương gia, lão phu cũng không muốn, càng không thể nói điều kiện gì với ngươi, cho nên ngươi nhất định phải thất vọng rồi.
Dương Khai lắc đầu:
- Tiền bối nói có phần võ đoán quá rồi, thế gian vạn vật, chỉ cần nó là một đồ vật, là có giá tiền có thể khiến cho tiền bối chịu đau từ bỏ thứ yêu thích, chỉ là ta có thể trả nổi hay không thôi.
Lã Tư vẫn lắc đầu, kiên định vô cùng.
Cả đám Lã gia ở bên ngoài căng tai nghe ngóng, nghe được một lúc, thần sắc ai ai cũng trở nên quái dị.
Câu nói của một già một trẻ trong phòng tuy một chữ không sót, nhưng như rơi vào sương mù, càng nghe càng mơ hồ.
Tại sao cảm giác giống như vị công tử của Dương gia này theo dõi bảo bối của nhà mình?
Có âm mưu?
Nhất thời nảy lòng tham?
Giá tiền chịu đau bỏ những thứ yêu thích?
Rốt cuộc là muốn mua à, hay là muốn cướp!
Đám người Lã gia ngơ ngác nhìn nhau, đầu óc mờ mịt.
Trong phòng, Lã Tư cười ha hả:
- Dương công tử không cần uổng phí công sức nữa, ta gọi ngươi vào, cũng không phải muốn nói với ngươi chuyện này.
- Tiền bối đương nhiên không phải muốn nói chuyện này, cái này ta biết.
Dương Khai khẽ gật đầu, nhếch miệng cười, nói:
- Nhưng ta chỉ coi trọng chiếc giường bảo bối của người!
Lã Tư không tỏ vẻ gì, Lã Lương ở bên ngoài nghe được câu này vẻ mặt đột nhiên thay đổi, ngữ khí tức giận, cất giọng chen ngang:
- Dương công tử, Dương Tinh Ngọc Sàng của Tư trưởng lão ngồi là thứ quan trọng nhất của Lã gia tôi, bất kì ai cũng đừng mong có được nó.
Hôm nay năm lần bảy lượt bị Dương Khai làm cho nổi cơn tam bành, Lã Lương cũng nhẫn nhục chịu đựng, nhưng bây giờ vừa nghe thấy hắn nhắm được thứ gì đó lại còn là Dương Tinh Ngọc Sàng, Lã Lương không chịu nổi thêm nữa, giọng điệu cũng thẳng thắn rõ ràng, không ngờ Dương Khai còn dám ra điệu bộ trở mặt như thế.
Hoàn toàn không thể nói cho rõ ràng được với Dương Khai, tuy nhiên lão là gia chủ của Lã gia, nhưng thân phận của Dương Khai người ta cũng không thấp, Lã Lương cho dù trong lòng bực bội cũng không thể phát tác, chỉ có thể nhẹ nhàng mà nói chuyện, hy vọng vị Dương công tử này có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của mình, dễ dàng với người, cũng là dễ dàng với mình.
Lại là Dương công tử này căn bản không phải người hiểu chuyện, cứ như trong đầu hắn toàn cơ bắp, là cái đầu rỗng tới cùng cực, ý tứ trong lời nói của Lã Lương rõ ràng như thế, hắn lại cứ hỏi lại ra vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao phải đi nơi khác?
Gân xanh trên trán Lã Lương hơi giựt giựt.
Đè nén lửa giận và bực bội trong lòng, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Không dám giấu Dương công tử, đây là nơi vị cao nhân của Lã gia bế quan, ngày bình thường không ai được đến làm phiền, chúng ta nói chuyện như vậy, ta e sẽ làm kinh động đến lão nhân gia người, nếu là như vậy… Hì hì.
- Cao nhân?
Dương Khai vội vàng đứng lên, giọng nói đột nhiên cao lên không ít, như tiếng sấm bình thường vọng tới.
Sắc mặt của đám người Lã gia đột nhiên trở nên khó coi vô cùng.
Tiểu tử này… cố ý đấy à?
Dương Khai làm như không hề hay biết, quan sát xung quanh, tràn đầy hứng thú, quay một vòng, cười tủm tỉm nhìn Lã Lương:
- Cao bao nhiêu?
- Dương công tử!
Sắc mặt Lã Lương u ám đứng dậy, hừ nhẹ một tiếng, thực sự là y đã chịu đến hết nổi rồi,
- Xin tự trọng!
Có thể khiến Lã Lương nói ra câu như vậy, quả là không dễ dàng.
Nếu đây không phải là nơi bế quan của Lã Tư, Lã Lương thế nào cũng không thể mạo hiểm đắc tội với tên Dương Khai liều lĩnh này.
Vẻ mặt Dương Khai ngẩn ra, cười hề hề.
Cười đến là tự nhiên. Không có bất kì ẩn ý gì khác, chỉ là hơi có chút bất ngờ mà thôi.
Hắn thật sự không ngờ, nơi này là trọng địa của Lã gia!
Hắn biết nơi đây chắc chắn có một vị cao thủ ở, nếu không cũng chẳng phải tốn công tốn sức thế này, để Kim Vũ Ưng làm rơi con nhím xuống, rồi mình mượn cơ hội này chạy đến đây.
Nhưng cho dù biết nơi này có cao thủ, cũng phải đến khi đám người Lã gia vội vội vàng vàng đi đến Dương Khai mới biết. Bản thân e là đã chạm đến thần kinh không thể đụng vào của Lã gia.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ đành giả ngây giả ngô, tránh khỏi hai bên khó xử.
Dương Khai không phải người không biết tiến lui. Đám người Lã Lương vừa xuất hiện, hắn đã biết ngày có chút không hay rồi. Bây giờ Lã Lương bày ra bộ mặt này, hắn tự nhiên có thể xác định được người bế quan ở đây là người như thế nào.
Lã gia có một vị Thần Du Chi Thượng duy nhất!
Nếu không thì, Lã Lương đã chẳng khẩn trương như vậy, làm việc thận trọng như vậy.
Có ý tứ, thứ mình thấy hứng thú lại ở trong phòng của cao nhân như thế này, thế này có chút khó khăn đây.
Nhíu nhíu mày, Dương Khai đang suy nghĩ có phải là lúc nên bỏ đi hay không, bên cạnh cửa lớn của một gian phòng bỗng nhiên mở lớn.
Két.. .một tiếng vang nhỏ.
Tất cả đám người Lã Lương đều run lên, vẻ mặt nghiêm nghị, vội vàng xoay người về phía cửa lớn, đồng loạt hành lễ.
- Anh bạn nhỏ kia, vào đây nói chuyện đi.
Trong phòng truyền ra giọng nói già nua, giọng nói bình thản không có vẻ ngạc nhiên, không nghe ra hỷ nộ ái ố, lại khiến đám người bên ngoài lộ vẻ kinh hãi.
Ánh mắt Dương Khai lóe lóe, cười ha hả. Cũng không khách khí, cất bước đi về phía đấy.
Mắt Lã Lương mở to nhìn, vẻ mặt ngưỡng mộ, cũng từ tốn bước theo.
Trước khi vào phòng, Dương Khai dừng bước, quay đầy nhìn Lã Lương. Ra hiệu ý nói:
- Lã gia chủ mời đi trước.
Lã Lương không ngừng cười gượng, liên tục xua tay:
- Không dám không dám, Tư trưởng lão chỉ gọi một mình ngươi, ngươi đi được rồi.
Nói như vậy, liền cho đám người ngoài cửa rời đi, rồi cứ loanh quanh ở đó, vẻ mặt suy nghĩ.
Dương Khai nhìn y, biết y cũng không phải nói lời khách khí gì, nhẹ gật đầu, cất bước vào trong phòng.
Phòng ốc đơn sơ, trong này thậm chí ngay đến cái giường cũng không có, chỉ có cái bàn, trên bàn bày một ấm tử sa, trừ cái đó ra, không còn thứ gì khác.
Nhưng Dương Khai vừa vào phòng, hai con mắt phát ra ánh nhìn sáng quắc, không chút kiêng dè nhìn chằm chằm vào một thứ dưới mông lão già.
Ánh mắt không chút kiêng nể, không chút che dấu!
Lão già trong phòng hiển nhiên là Lã Tư người mạnh nhất Lã gia, thân hình Lã Tư thoạt nhìn có chút yếu ớt, râu tóc bạc trắng, khí chất cùng Lăng Thái Hư cũng tương tự, nhưng không sánh kịp cái vẻ thản nhiên như vạn sự cũng không thể ảnh hưởng của Lăng Thái Hư.
Nhưng mà về tổng thể mà nói, Lã Tư vẫn có phong thái của một vị cao nhân.
Đến ngày hôm nay Dương Khai mới nhìn thấy vịThần Du Chi Thượng thứ hai.
Thực lực Thần Du Chi Thượng, dường như khiến cho người khác có cảm giác vượt qua ngoài vạn vật, loại cảm giác này không thể nói rõ, vô cùng huyền diệu.
Bất luận là ai ở Thần Du Chi Thượng, cũng là cao nhân đỉnh điểm.
Mà lúc này, Lã Tư đang khoanh chân ngồi trên một khối bảo ngọc rất lớn, toàn bộ khối bảo ngọc này màu vàng óng ánh, từng đạo hoa quang không ngừng lưu chuyển trên ngọc, giống như con cá ở trong nước đang bơi tung tăng.
Khối bảo ngọc này giống như chiếc giường được làm tạo ra từ thiên nhiên, vừa đủ cho người ngủ.
Lã Tư cứ ngồi ngay ngắn như vậy ở bên trên, hơi thở kéo dài không ngớt.
Năng lượng trong bảo ngọc cực kỳ nỗi liễm, ngay cả Dương Khai đứng cách nó một trượng, cũng không cảm thấy có chút dao động nào, nhưng Dương Nguyên ấn trước ngực Dương Khai lại không ngừng nhảy lên thình thịch.
Dương Nguyên ấn, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của những bảo bối thuộc tính dương, có được vật này, Dương Khai có thể tìm kiếm một cách chính xác những thiên tài địa bảo thuộc tính dương.
Kể từ lúc bước vào Lã gia, Dương Khai đã nhận thấy được sự tồn tại của khối bảo ngọc lớn này.
Cho nên hắn mới có thể nói cho Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, Lã gia có thứ làm hắn rất hứng thú. Nhưng nói cho cùng hắn chỉ biết bảo bối đó thuộc tính dương, chứ không biết cụ thể là vật gì.
Bây giờ vừa nhìn thấy, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng.
Một khối bảo ngọc thiên nhiên lớn như vậy, nếu hấp thu toàn bộ vào đan điền, không chừng có thể khiến sức mạnh thăng tiến hẳn lên một tầng.
Dương dịch trong đan điền sau khi dùng trong Hung Sát Tà Động, còn lại không nhiều lắm. Nếu dương dịch tiêu hao hết, Dương Khai không biết sức mạnh tà ác của Ngạo Cốt Kim Thân trong người liệu có bạo phát ra hết hay không, như vậy ảnh hưởng đến bản thân mình. Hơn nữa Dương dịch hao hết, bao nhiêu bản lĩnh phải dựa vào Dương dịch mới có thể thi triển sẽ không cách nào phát huy.
Cho nên thời gian này, điều Dương Khai muốn làm nhất là bổ sung Dương dịch.
Nhưng thiên tài địa bảo thuộc tính dương khó kiếm, ngày cả quay về Dương gia, Dương gia cũng sẽ không cho hắn bất kì sự giúp đỡ nào. Công tử muốn tham gia cuộc chiến đoạt đích, tất cả nhân tài và vật tư, toàn bộ đều phải do chính bản thân mình tích lũy được.
Bây giờ gặp được cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Chỉ là hoàn toàn không ngờ, bảo bối mình mơ ước, lại có thể là giường của một vị Thần Du Chi Thượng!
Thần sắc Dương Khai lập túc biến thành cổ quái, trong lòng suy nghĩ nên nói ra điều kiện như thế nào, mới có thể khiến lão cam tâm tình nguyện nhường lại đây?
Hơn nữa, đây còn là tay không bắt giặc, độ khó càng tăng thêm.
Nhất thời, trong lòng Dương Khai cũng bắt đầu băn khoăn, nhưng biểu hiện bên ngoài lại là bất động thanh sắc, cứ nhìn chằm chằm vào bảo bối dưới mông người ta.
Lã Tư từ sau khi Dương Khai bước vào cứ nhìn hắn, trước sau thần sắc thản nhiên, yên tĩnh như nước giếng, lát sau không kìm nổi ngạc nhiên bật cười, nói:
- Ý đồ của tiểu tử rõ ràng như vậy, quả nhiên là đến có chuẩn bị!
Dương Khai cuối cùng cũng thu lại ánh nhìn thèm muốn, cười ha hả:
- Bêu xấu rồi!
Mọi thủ đoạn với tâm tư nhỏ bé của mình, trước mặt vị cao thủ Thần Du Chi thượng này, chỉ e sớm đã bị lão nhìn thấu rồi. Chuyện đến ngày hôm nay, Dương Khai cũng không thể giảo biện gì nữa.
Vừa nói, vừa khoanh chân ngồi xuống trước mặt Lã Tư.
Ngoài phòng, các vị trưởng bối của Lã gia ai ai cũng dỏng tai, nín thở, muốn nghe xem hai người trong phòng rốt cuộc nói những gì.
- Công tử của Dương gia, quả nhiên không tầm thường.
Lã Tư khẽ gật đầu, lộ vẻ tán thưởng,
- Suy cho cùng là xuất thân đại thế gia, vẻ khí khái và trầm ổn này, không phải thứ Lã gia có thể bồi dưỡng được.
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Tiền bối khen nhầm rồi, Lã gia thật sự cũng không kém.
Lã Tư cười cười.
Bản thân tốt xấu gì cũng là một Thần Du Chi Thượng. Trừ phi công tử của Bát đại gia đến, bất kì kẻ nào khác gặp được lão, e là ít nhiều cũng sẽ có chút câu nệ chú ý, nhưng người thanh niên trước mặt lại không một chút để ý, vừa bước vào cửa ánh mắt đã dính xuống mông mình, căn bản không hề xem mình ra gì. Nếu không phải trải qua sự đời, nếu không phải xuất thân đại thế gia, làm sao có được biểu hiện điềm tĩnh như vậy?
- Ngươi vì nó mà đến?
Lã Tư nói, ngón tay chỉ xuống phía dưới mình.
- Phải!
Dương Khai thản nhiên thừa nhận,
- Không phải là có mưu tính từ trước, chỉ là nhất thời nảy lòng tham, hì hì!
- Sao lại cần nó?
- Chỉ là cần, hơn nữa rất cần, cần gấp!
Dương Khai nói một cách nghiêm túc.
- Lão phu hiểu rồi.
Lã Tư khẽ gật đầu, bỗng nhiên cười,
- Tuy hiểu, nhưng cũng không thể cho ngươi.
- Điểm này ta hiểu.
Dương Khai cũng không có vẻ thất vọng, hiển nhiên sớm đã dự liệu được, ngồi thẳng người, nói:
- Cho nên ta muốn đàm phán điều kiện với tiền bối.
Lã Tư nhìn hắn cân nhắc, nói:
- Cho dù ngươi là công tử của Dương gia, lão phu cũng không muốn, càng không thể nói điều kiện gì với ngươi, cho nên ngươi nhất định phải thất vọng rồi.
Dương Khai lắc đầu:
- Tiền bối nói có phần võ đoán quá rồi, thế gian vạn vật, chỉ cần nó là một đồ vật, là có giá tiền có thể khiến cho tiền bối chịu đau từ bỏ thứ yêu thích, chỉ là ta có thể trả nổi hay không thôi.
Lã Tư vẫn lắc đầu, kiên định vô cùng.
Cả đám Lã gia ở bên ngoài căng tai nghe ngóng, nghe được một lúc, thần sắc ai ai cũng trở nên quái dị.
Câu nói của một già một trẻ trong phòng tuy một chữ không sót, nhưng như rơi vào sương mù, càng nghe càng mơ hồ.
Tại sao cảm giác giống như vị công tử của Dương gia này theo dõi bảo bối của nhà mình?
Có âm mưu?
Nhất thời nảy lòng tham?
Giá tiền chịu đau bỏ những thứ yêu thích?
Rốt cuộc là muốn mua à, hay là muốn cướp!
Đám người Lã gia ngơ ngác nhìn nhau, đầu óc mờ mịt.
Trong phòng, Lã Tư cười ha hả:
- Dương công tử không cần uổng phí công sức nữa, ta gọi ngươi vào, cũng không phải muốn nói với ngươi chuyện này.
- Tiền bối đương nhiên không phải muốn nói chuyện này, cái này ta biết.
Dương Khai khẽ gật đầu, nhếch miệng cười, nói:
- Nhưng ta chỉ coi trọng chiếc giường bảo bối của người!
Lã Tư không tỏ vẻ gì, Lã Lương ở bên ngoài nghe được câu này vẻ mặt đột nhiên thay đổi, ngữ khí tức giận, cất giọng chen ngang:
- Dương công tử, Dương Tinh Ngọc Sàng của Tư trưởng lão ngồi là thứ quan trọng nhất của Lã gia tôi, bất kì ai cũng đừng mong có được nó.
Hôm nay năm lần bảy lượt bị Dương Khai làm cho nổi cơn tam bành, Lã Lương cũng nhẫn nhục chịu đựng, nhưng bây giờ vừa nghe thấy hắn nhắm được thứ gì đó lại còn là Dương Tinh Ngọc Sàng, Lã Lương không chịu nổi thêm nữa, giọng điệu cũng thẳng thắn rõ ràng, không ngờ Dương Khai còn dám ra điệu bộ trở mặt như thế.
/2840
|