Dương Khai chau mày, cảm nhận được sự thăm dò của lão nhưng lại không nói gì cả, chỉ nói:
- Đệ tử không rõ lai lịch của y.
- Không rõ?
Dương Lập Đình chau mày, lập tức không vui. Tuy cảm thấy Dương Khai có ý giấu diếm, nhưng quan sát vẻ mặt và lời nói lại phát hiện ra hắn không hề có vẻ gì là đang nói dối.
Dương Khai quả thật là không rõ lai lịch của Địa Ma. Lúc thu phục lão trong Truyền Thừa Động Thiên, Địa Ma chỉ là một khối linh thể, ký ức hỗn loạn mơ hồ, ngay cả tên của mình cũng không nhớ. Sau này sống chung, Dương Khai cũng không hỏi nhiều chuyện trước kia của lão, cho nên Dương Khai không biết lai lịch của lão.
- Tuy không rõ, nhưng đệ tử có thể xác định, y không phải là người của Thương Vân Tà Địa.
Dương Khai cũng biết Dương Lập Đình đang lo lắng điều gì, vội vàng nghiêm túc nói.
Dương Lập Đình không tỏ thái độ gì, chỉ chau mày không thôi, mãi một lúc lâu sau mới nơi:
- Đoạt đích chi chiến, theo lý mà nói thì người trong toàn thiên hạ này đều có thể tham gia. Chỉ cần là bằng hữu mà thanh niên các ngươi kết giao đều có thể tham gia. Dù sao thì đây cũng chính là chiến dịch khảo nghiệm nhân mạch của các ngươi. Nếu lão phu nói đuổi y ra khỏi Chiến Thành, hoặc kích sát ngay lập tức, có thể ngươi sẽ không phục. Làm như vậy là chèn ép ngươi, không phù hợp với ước nguyện ban đầu mà chúng ta trấn thủ chiến trường.
Trong lòng Dương Khai lạnh lùng, nhưng nét mặt không mảy may để lộ.
- Lần này gọi người đến cũng không phải vì chuyện gì đặc biệt. Như vậy đi, y có thể tham gia đoạt đích chi chiến, cũng có thể ở lại Chiến Thành. Nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi, nếu để lão phu phát hiện ra y làm chuyện gì khác, nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình. Sau khi người trở về thì nói rõ cho y.
Thần sắc Dương Lập Đình lãnh đạm, nhắc nhở:
- Ngoài ra, sau khi đoạt đích chi chiến kết thúc, y phải lập tức rời đi, nếu không đừng trách lão phu không nể mặt ngươi.
- Đệ tử nhớ rồi.
Nét mắt Dương Khai thờ ở, đáp lại một tiếng.
Tuy hắn còn trẻ, còn có một tương lai tốt đẹp. Một ngày nào đó, không chừng hắn cũng có thể quát nạt trời cao, vung tay xé trời. Nhưng bây giờ hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chỉ cần làm trái lời Dương Lập Đình, e là chẳng có kết cục gì tốt đẹp.
Tuy Dương Lập Đình là thái thượng trưởng lão của Dương gia. Dựa vào danh nghĩa mà nói thì Dương Khai là đồ tử đồ tôn của lão, nhưng lần tiếp xúc này lại như người dưng. Sự cảnh cáo của Dương Lập Đình còn có chút ý không cho phản bác.
- Ngươi đi đi.
Dương Lập Đình xua tay, quay người bay lên không trung, đại chiến với bảy người kia.
Không hiểu sao trong lòng Dương Khai có cảm giác buồn bực, định rời đi nhưng lại không biết phải đi như thế nào.
Ngay cả hắn cũng không biết mình vào như thế nào.
Ngẩn ra một hồi lâu cũng không tìm được đường ra, đang định mở miệng hỏi thì một âm thanh như sấm nổ vang trời truyền vào tai:
- Còn chưa đi?
Thanh âm vừa truyền tới, một cỗ lực đẩy cực lớn đẩy thân thể Dương Khai đi. Với lực đẩy mạnh mẽ ấy, tất cả mọi phản kháng của Dương Khai đều vô ích. Trong lúc thân hình đang vội vã lùi ra, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lướt qua tầm mắt.
Mắt hoa lên, rồi lại trở về điện đường. Trước mắt vẫn là viên đài kia, tám vị Thần Du Chi Thượng ngồi phía trên, ở giữa vẫn là quả cầu phát quang cực lớn. Tám người vẫn không ngừng truyền từng đạo năng lượng vào bên trong, luận bàn cảm ngộ của mình đối với võ đạo thông qua phương thức thần kỳ đó.
Soạt, soạt, soạt
Dương Khai bất giác ngã ra phía sau, Ảnh Cửu thất sắc, kinh hô một tiếng, đỡ hắn dậy.
Sau khi đứng vững, chân nguyên trong nội thể quay cuồng không ngừng, thần thức trong đầu vô cùng hỗn loạn, đau như bị kim chích.
Phun ra một ngụm máu, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sắc mặt của Ảnh Cửu thay đổi, không biết rốt cuộc Dương Khai gặp chuyện gì lại bị chút thương tổn.
Sau khi đến đây, Dương Khai đứng ở đó không nói gì. Ảnh Cửu cũng không tiện mở miệng, chỉ âm thầm chờ đợi. Bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy, đương nhiên Ảnh Cửu chẳng hiểu gì hết.
- Chúng ta đi!
Dương Khai lau khóe miệng, liếc nhìn lên đài cao, dẫn Ảnh Cửu rời đi.
Trong thế giới thần kỳ bé nhỏ đó, hỗn chiến của tám người đột nhiên dừng lại. Bảy người khác đều khẽ lắc đầu nhìn Dương Lập Đình. Lão giả hơi mập lúc trước nói chuyện lên tiếng:
- Dương huynh, đối xử với một hậu bối như vậy, hơi quá đáng thì phải?
- Đúng vậy, tuy nói ánh mắt hắn hơi bá đạo, sắc nhọn, nhưng thanh niên mà, có ai không huyết khí phương cương chứ? Hơn nữa hắn lại chẳng giận dữ gì trước mặt ngươi.
- Ngươi làm như vậy, không chừng sẽ khiến hắn không gượng dậy nổi. Tên tiểu tử này không tệ, sau này Dương gia các ngươi có thể phải trông chờ vào hắn. Nếu mất mát, ngươi không đau lòng à?
Bảy lão giả, bảy cái miệng lên tiếng. Đều không hiểu tại sao lúc nãy Dương Lập Đình lại đối phó với một đệ tử hậu bối như vậy.
Dương Lập Đình hừ lạnh một tiếng nói:
- Phế thì phế, Dương gia ta còn sợ không có người kế tục sao? Lúc nãy lão phu nói với hắn, rõ ràng hắn có ý không muốn nghe. Đó chỉ là một lời cảnh cáo, bây giờ chắc chắn hắn sẽ rất để ý đến lời của lão phu!
- Vẫn hơi quá đáng, ngươi cũng có tuổi rồi, so đo với đám trẻ làm gì?
- Dương huynh, lần này quả thật ngươi hơi quá đáng. Hắn có thể dựa vào năng lực của mình để xông vào trong ý thức của tám người chúng ta, chỉ riêng tư hất này thôi cũng là độc nhất vô nhị rồi. Dương gia ngươi còn có người khác có thể làm được? Ta không tin, đừng nói là Dương gia các ngươi, người trẻ tuổi của bảy nhà chúng ta cũng không có ai có thể làm được.
Người lên tiếng không ngừng lắc đầu.
- Được rồi, lão phu làm việc có chừng mực, không đến lượt các ngươi xen vào. Có đánh không?
Thần sắc Dương Lập Đình không vui, bảy người chỉ trích một mình lão, đương nhiên là lão không vui.
- Đánh! Đến khi tiểu tử này bị phế rồi, ta đợi nhìn bộ dạng hối hận của người, ha ha ha!
- Hử… hình như không đúng!
Thái thượng trưởng lão Thu Đạo Nhân của Thu gia bỗng nhiên hốt hoảng lên tiếng, sắc mặt trở nên cổ quái.
Bảy người khác cũng lần lượt lộ vẻ mặt kinh nghi, liếc nhìn nhau.
- Xem ra, tên tiểu tử này nhân họa đắc phúc rồi.
Lão giả hơi mập mạp kia cười lớn, nhìn Dương Lập Đình đầy ý tứ.
- Quả thật là nhân họa đắc phúc.
- Dương huynh, đây không phải là mục đích thực sự của ngươi chứ?
Có người nghi hoặc nhìn Dương Lập Đình.
Dương Lập Đình lắc đầu, khẽ đáp lại, thần thức cũng hơi động. Lúc nãy lão đối phó với Dương Khai, không mảy may kiêng dè khoảng cách thực lực và bối phận, chính là muốn hắn suy nghĩ cho kỹ, kết giao với tà ma đúng hay không.
Không ngờ, dưới áp lực cực lớn của mình, tiểu tử này lại có dấu hiệu sắp đột phá.
Quái! Dương Lập Đình chau mày, thực sự không biết tên đồ tôn trẻ tuổi này của mình rốt cuộc có tâm tính như thế nào. Bị đả kích một trận, lại nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mọi trở ngại trong lòng, tìm được cơ hội đột phá.
Trong Phong Thần Điện, bước chân Dương Khai đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên khó chịu.
Ảnh Cửu không hiểu, còn cho rằng hắn bị ám thương, vội vàng lên trước hỏi han.
Dương Khai xua tay, nói:
- Ngươi về trước đi, nói với Thu Ức Mộng, hành động đêm mai cứ vậy mà làm, mọi thứ do nàng điều hành, nàng sẽ sắp xếp ổn thỏa.
- Tiểu công tử, ngươi …
- Ta còn có chút việc.
Nói xong, Dương Khai quay đầu nhìn xung quanh, tìm bừa một căn phòng, chui vào trong.
Ảnh Cửu ngạc nhiên, ngẩn ngơ một lúc, cũng không chậm trễ, rời khỏi Phong Thần Điện.
Kỳ thực Phong Thần Điện rất lớn, bên trong cũng chỉ có tám người, ngay cả thị nữ người hầu đều không có. Tám vị Thần Du Chi Thượng đó không cần ai phục vụ.
Căn phòng Dương Khai tìm được đương nhiên là phòng không chủ.
Sau khi vào phòng lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Khí cơ trên người di động, thực ra là đã đến ranh giới sắp đột phá, nhưng vẫn chưa đến cực hạn. Lúc đột phá, nếu đã đạt đến cực điểm thì quá trình đó sẽ rất nhẹ nhàng, dễ dàng.
Nhưng tình hình bây giờ của Dương Khai có chút đặc biệt. Vốn dĩ không có hiện tượng sắp đột phá, chẳng qua chỉ là dưới áp lực cực lớn của Dương Lập Đình, chân nguyên cơ thể và khát vọng trong lòng làm tăng sự phản ngược của tâm tình mà thôi.
Sự phản ngược chèn ép lần này khiến hắn đã lần ra cánh cửa Chân Nguyên Cảnh cửu tầng.
Chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi!
Đại chiến đêm mai sắp bắt đầu, Dương Khai cũng hi vọng có thể ứng phó trận chiến kia với tu vi cao hơn.
Ninh tâm tĩnh thần, vận chuyện Chân Dương Quyết, Dương Khai nhắm hai mặt, hồi ức cảnh tượng nhìn thấy được trong thế giới nhỏ lúc nãy, để mặc khí cơ trong cơ thể di động.
Lúc nãy Dương Khai không thấy được nhiều, nhưng mỗi một động tác của tám vị Thần Du Chi Thượng kia đều ám hợp thiên đạo. Thăm dò thâm ý ẩn chứa trong những động tác này cũng là đang lĩnh ngộ võ đạo của họ.
Đối với bất kỳ người nào cũng có trợ giúp lớn lao.
Thời gian trôi qua, tâm tình của Dương Khai dần dần bình tĩnh trở lại, lần lượt thu lại những thứ mình nhìn thấy, bên tai lại vang lên tiếng vang kỳ diệu kia.
Tiếng róc rách êm tai, chim hót hoa nở trước mặt, như đang ở trong tiên cảnh, khiến người ta lưu luyến quên đường về, toàn thân nhẹ nhõm.
Dương Khai phủ.
Ánh nến như hạt đậu tỏa ra, khuôn mặt Thu Ức Mộng hiện lên vẻ lo lắng, tay chống cằm ngồi bên bàn, nín thở ngưng thanh lắng nghe động tĩnh từ quý phủ, đồng thời thần thức không mạnh cho lắm cũng thăm dò mọi lúc.
Phàm là có tiếng người đi truyền lại, đôi mắt đẹp của Thu Ức Mộng lại sáng lên, âm thầm chú ý, nhưng lần nào cũng khiến nàng thất vọng.
Ban ngày, Dương Khai nói với nàng về hành động và kế hoạch buổi tối. Mình bất chấp lễ nghĩ kéo tay hắn không buông, nào biết tên nam nhân thối tha này không hề nể mặt mình, thoát khỏi sự quấy rầy của mình.
Buổi tối quả nhiên hắn đã lén lút chạy đi, hại mình lo lắng không yên. Trong lòng không khỏi thầm hận, chỉ mong là tối nay Dương Khai đừng có về!
Bộ dạng và thần thái lúc này của mình, chắc chẳng khác gì oán phụ thành thân rồi nhưng trượng phu lại hoa thiên địa tửu ở ngoài suốt đêm không về khuê phòng.
Nghĩ đến đây, mặt Thu Ức Mộng đỏ cả lên, hơi nóng, vội vàng lắc đầu, xua đuổi những suy nghĩ lung tung này đi.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa lộc cộc, Thu Ức Mộng chau mày, lạnh giọng nói:
- Ai?
- Thu tiểu thư.
Thanh âm của Ảnh Cửu truyền tới.
Thần sắc Thu Ức Mộng vui vẻ, vội vàng đứng dậy mở cửa, chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng của Ảnh Cửu trong bóng tối, hồ nghi nhìn ra phía sau y, nghiêm nghị nói:
- Tên khốn kia về rồi?
Ảnh Cửu chậm rãi lắc đầu.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Thu Ức Mộng không khỏi hoa dung thất sắc.
Ảnh Cửu vẫn luôn theo sát bên cạnh Dương Khai, nửa bước không rời. Nhưng bây giờ y lại về một mình, Dương Khai không rõ tung tích. Chẳng lẽ …
Thu Ức Mộng không dám nghĩ tiếp.
�i ngươi, người kia xuất thân ở đâu? Dương Lập Đình không nói lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề, khi hỏi vấn đề này, đôi mắt thâm thúy như muốn nhìn sâu vào trong linh hồn của Dương Khai.
- Đệ tử không rõ lai lịch của y.
- Không rõ?
Dương Lập Đình chau mày, lập tức không vui. Tuy cảm thấy Dương Khai có ý giấu diếm, nhưng quan sát vẻ mặt và lời nói lại phát hiện ra hắn không hề có vẻ gì là đang nói dối.
Dương Khai quả thật là không rõ lai lịch của Địa Ma. Lúc thu phục lão trong Truyền Thừa Động Thiên, Địa Ma chỉ là một khối linh thể, ký ức hỗn loạn mơ hồ, ngay cả tên của mình cũng không nhớ. Sau này sống chung, Dương Khai cũng không hỏi nhiều chuyện trước kia của lão, cho nên Dương Khai không biết lai lịch của lão.
- Tuy không rõ, nhưng đệ tử có thể xác định, y không phải là người của Thương Vân Tà Địa.
Dương Khai cũng biết Dương Lập Đình đang lo lắng điều gì, vội vàng nghiêm túc nói.
Dương Lập Đình không tỏ thái độ gì, chỉ chau mày không thôi, mãi một lúc lâu sau mới nơi:
- Đoạt đích chi chiến, theo lý mà nói thì người trong toàn thiên hạ này đều có thể tham gia. Chỉ cần là bằng hữu mà thanh niên các ngươi kết giao đều có thể tham gia. Dù sao thì đây cũng chính là chiến dịch khảo nghiệm nhân mạch của các ngươi. Nếu lão phu nói đuổi y ra khỏi Chiến Thành, hoặc kích sát ngay lập tức, có thể ngươi sẽ không phục. Làm như vậy là chèn ép ngươi, không phù hợp với ước nguyện ban đầu mà chúng ta trấn thủ chiến trường.
Trong lòng Dương Khai lạnh lùng, nhưng nét mặt không mảy may để lộ.
- Lần này gọi người đến cũng không phải vì chuyện gì đặc biệt. Như vậy đi, y có thể tham gia đoạt đích chi chiến, cũng có thể ở lại Chiến Thành. Nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi, nếu để lão phu phát hiện ra y làm chuyện gì khác, nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình. Sau khi người trở về thì nói rõ cho y.
Thần sắc Dương Lập Đình lãnh đạm, nhắc nhở:
- Ngoài ra, sau khi đoạt đích chi chiến kết thúc, y phải lập tức rời đi, nếu không đừng trách lão phu không nể mặt ngươi.
- Đệ tử nhớ rồi.
Nét mắt Dương Khai thờ ở, đáp lại một tiếng.
Tuy hắn còn trẻ, còn có một tương lai tốt đẹp. Một ngày nào đó, không chừng hắn cũng có thể quát nạt trời cao, vung tay xé trời. Nhưng bây giờ hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chỉ cần làm trái lời Dương Lập Đình, e là chẳng có kết cục gì tốt đẹp.
Tuy Dương Lập Đình là thái thượng trưởng lão của Dương gia. Dựa vào danh nghĩa mà nói thì Dương Khai là đồ tử đồ tôn của lão, nhưng lần tiếp xúc này lại như người dưng. Sự cảnh cáo của Dương Lập Đình còn có chút ý không cho phản bác.
- Ngươi đi đi.
Dương Lập Đình xua tay, quay người bay lên không trung, đại chiến với bảy người kia.
Không hiểu sao trong lòng Dương Khai có cảm giác buồn bực, định rời đi nhưng lại không biết phải đi như thế nào.
Ngay cả hắn cũng không biết mình vào như thế nào.
Ngẩn ra một hồi lâu cũng không tìm được đường ra, đang định mở miệng hỏi thì một âm thanh như sấm nổ vang trời truyền vào tai:
- Còn chưa đi?
Thanh âm vừa truyền tới, một cỗ lực đẩy cực lớn đẩy thân thể Dương Khai đi. Với lực đẩy mạnh mẽ ấy, tất cả mọi phản kháng của Dương Khai đều vô ích. Trong lúc thân hình đang vội vã lùi ra, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lướt qua tầm mắt.
Mắt hoa lên, rồi lại trở về điện đường. Trước mắt vẫn là viên đài kia, tám vị Thần Du Chi Thượng ngồi phía trên, ở giữa vẫn là quả cầu phát quang cực lớn. Tám người vẫn không ngừng truyền từng đạo năng lượng vào bên trong, luận bàn cảm ngộ của mình đối với võ đạo thông qua phương thức thần kỳ đó.
Soạt, soạt, soạt
Dương Khai bất giác ngã ra phía sau, Ảnh Cửu thất sắc, kinh hô một tiếng, đỡ hắn dậy.
Sau khi đứng vững, chân nguyên trong nội thể quay cuồng không ngừng, thần thức trong đầu vô cùng hỗn loạn, đau như bị kim chích.
Phun ra một ngụm máu, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sắc mặt của Ảnh Cửu thay đổi, không biết rốt cuộc Dương Khai gặp chuyện gì lại bị chút thương tổn.
Sau khi đến đây, Dương Khai đứng ở đó không nói gì. Ảnh Cửu cũng không tiện mở miệng, chỉ âm thầm chờ đợi. Bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy, đương nhiên Ảnh Cửu chẳng hiểu gì hết.
- Chúng ta đi!
Dương Khai lau khóe miệng, liếc nhìn lên đài cao, dẫn Ảnh Cửu rời đi.
Trong thế giới thần kỳ bé nhỏ đó, hỗn chiến của tám người đột nhiên dừng lại. Bảy người khác đều khẽ lắc đầu nhìn Dương Lập Đình. Lão giả hơi mập lúc trước nói chuyện lên tiếng:
- Dương huynh, đối xử với một hậu bối như vậy, hơi quá đáng thì phải?
- Đúng vậy, tuy nói ánh mắt hắn hơi bá đạo, sắc nhọn, nhưng thanh niên mà, có ai không huyết khí phương cương chứ? Hơn nữa hắn lại chẳng giận dữ gì trước mặt ngươi.
- Ngươi làm như vậy, không chừng sẽ khiến hắn không gượng dậy nổi. Tên tiểu tử này không tệ, sau này Dương gia các ngươi có thể phải trông chờ vào hắn. Nếu mất mát, ngươi không đau lòng à?
Bảy lão giả, bảy cái miệng lên tiếng. Đều không hiểu tại sao lúc nãy Dương Lập Đình lại đối phó với một đệ tử hậu bối như vậy.
Dương Lập Đình hừ lạnh một tiếng nói:
- Phế thì phế, Dương gia ta còn sợ không có người kế tục sao? Lúc nãy lão phu nói với hắn, rõ ràng hắn có ý không muốn nghe. Đó chỉ là một lời cảnh cáo, bây giờ chắc chắn hắn sẽ rất để ý đến lời của lão phu!
- Vẫn hơi quá đáng, ngươi cũng có tuổi rồi, so đo với đám trẻ làm gì?
- Dương huynh, lần này quả thật ngươi hơi quá đáng. Hắn có thể dựa vào năng lực của mình để xông vào trong ý thức của tám người chúng ta, chỉ riêng tư hất này thôi cũng là độc nhất vô nhị rồi. Dương gia ngươi còn có người khác có thể làm được? Ta không tin, đừng nói là Dương gia các ngươi, người trẻ tuổi của bảy nhà chúng ta cũng không có ai có thể làm được.
Người lên tiếng không ngừng lắc đầu.
- Được rồi, lão phu làm việc có chừng mực, không đến lượt các ngươi xen vào. Có đánh không?
Thần sắc Dương Lập Đình không vui, bảy người chỉ trích một mình lão, đương nhiên là lão không vui.
- Đánh! Đến khi tiểu tử này bị phế rồi, ta đợi nhìn bộ dạng hối hận của người, ha ha ha!
- Hử… hình như không đúng!
Thái thượng trưởng lão Thu Đạo Nhân của Thu gia bỗng nhiên hốt hoảng lên tiếng, sắc mặt trở nên cổ quái.
Bảy người khác cũng lần lượt lộ vẻ mặt kinh nghi, liếc nhìn nhau.
- Xem ra, tên tiểu tử này nhân họa đắc phúc rồi.
Lão giả hơi mập mạp kia cười lớn, nhìn Dương Lập Đình đầy ý tứ.
- Quả thật là nhân họa đắc phúc.
- Dương huynh, đây không phải là mục đích thực sự của ngươi chứ?
Có người nghi hoặc nhìn Dương Lập Đình.
Dương Lập Đình lắc đầu, khẽ đáp lại, thần thức cũng hơi động. Lúc nãy lão đối phó với Dương Khai, không mảy may kiêng dè khoảng cách thực lực và bối phận, chính là muốn hắn suy nghĩ cho kỹ, kết giao với tà ma đúng hay không.
Không ngờ, dưới áp lực cực lớn của mình, tiểu tử này lại có dấu hiệu sắp đột phá.
Quái! Dương Lập Đình chau mày, thực sự không biết tên đồ tôn trẻ tuổi này của mình rốt cuộc có tâm tính như thế nào. Bị đả kích một trận, lại nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mọi trở ngại trong lòng, tìm được cơ hội đột phá.
Trong Phong Thần Điện, bước chân Dương Khai đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên khó chịu.
Ảnh Cửu không hiểu, còn cho rằng hắn bị ám thương, vội vàng lên trước hỏi han.
Dương Khai xua tay, nói:
- Ngươi về trước đi, nói với Thu Ức Mộng, hành động đêm mai cứ vậy mà làm, mọi thứ do nàng điều hành, nàng sẽ sắp xếp ổn thỏa.
- Tiểu công tử, ngươi …
- Ta còn có chút việc.
Nói xong, Dương Khai quay đầu nhìn xung quanh, tìm bừa một căn phòng, chui vào trong.
Ảnh Cửu ngạc nhiên, ngẩn ngơ một lúc, cũng không chậm trễ, rời khỏi Phong Thần Điện.
Kỳ thực Phong Thần Điện rất lớn, bên trong cũng chỉ có tám người, ngay cả thị nữ người hầu đều không có. Tám vị Thần Du Chi Thượng đó không cần ai phục vụ.
Căn phòng Dương Khai tìm được đương nhiên là phòng không chủ.
Sau khi vào phòng lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Khí cơ trên người di động, thực ra là đã đến ranh giới sắp đột phá, nhưng vẫn chưa đến cực hạn. Lúc đột phá, nếu đã đạt đến cực điểm thì quá trình đó sẽ rất nhẹ nhàng, dễ dàng.
Nhưng tình hình bây giờ của Dương Khai có chút đặc biệt. Vốn dĩ không có hiện tượng sắp đột phá, chẳng qua chỉ là dưới áp lực cực lớn của Dương Lập Đình, chân nguyên cơ thể và khát vọng trong lòng làm tăng sự phản ngược của tâm tình mà thôi.
Sự phản ngược chèn ép lần này khiến hắn đã lần ra cánh cửa Chân Nguyên Cảnh cửu tầng.
Chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi!
Đại chiến đêm mai sắp bắt đầu, Dương Khai cũng hi vọng có thể ứng phó trận chiến kia với tu vi cao hơn.
Ninh tâm tĩnh thần, vận chuyện Chân Dương Quyết, Dương Khai nhắm hai mặt, hồi ức cảnh tượng nhìn thấy được trong thế giới nhỏ lúc nãy, để mặc khí cơ trong cơ thể di động.
Lúc nãy Dương Khai không thấy được nhiều, nhưng mỗi một động tác của tám vị Thần Du Chi Thượng kia đều ám hợp thiên đạo. Thăm dò thâm ý ẩn chứa trong những động tác này cũng là đang lĩnh ngộ võ đạo của họ.
Đối với bất kỳ người nào cũng có trợ giúp lớn lao.
Thời gian trôi qua, tâm tình của Dương Khai dần dần bình tĩnh trở lại, lần lượt thu lại những thứ mình nhìn thấy, bên tai lại vang lên tiếng vang kỳ diệu kia.
Tiếng róc rách êm tai, chim hót hoa nở trước mặt, như đang ở trong tiên cảnh, khiến người ta lưu luyến quên đường về, toàn thân nhẹ nhõm.
Dương Khai phủ.
Ánh nến như hạt đậu tỏa ra, khuôn mặt Thu Ức Mộng hiện lên vẻ lo lắng, tay chống cằm ngồi bên bàn, nín thở ngưng thanh lắng nghe động tĩnh từ quý phủ, đồng thời thần thức không mạnh cho lắm cũng thăm dò mọi lúc.
Phàm là có tiếng người đi truyền lại, đôi mắt đẹp của Thu Ức Mộng lại sáng lên, âm thầm chú ý, nhưng lần nào cũng khiến nàng thất vọng.
Ban ngày, Dương Khai nói với nàng về hành động và kế hoạch buổi tối. Mình bất chấp lễ nghĩ kéo tay hắn không buông, nào biết tên nam nhân thối tha này không hề nể mặt mình, thoát khỏi sự quấy rầy của mình.
Buổi tối quả nhiên hắn đã lén lút chạy đi, hại mình lo lắng không yên. Trong lòng không khỏi thầm hận, chỉ mong là tối nay Dương Khai đừng có về!
Bộ dạng và thần thái lúc này của mình, chắc chẳng khác gì oán phụ thành thân rồi nhưng trượng phu lại hoa thiên địa tửu ở ngoài suốt đêm không về khuê phòng.
Nghĩ đến đây, mặt Thu Ức Mộng đỏ cả lên, hơi nóng, vội vàng lắc đầu, xua đuổi những suy nghĩ lung tung này đi.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa lộc cộc, Thu Ức Mộng chau mày, lạnh giọng nói:
- Ai?
- Thu tiểu thư.
Thanh âm của Ảnh Cửu truyền tới.
Thần sắc Thu Ức Mộng vui vẻ, vội vàng đứng dậy mở cửa, chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng của Ảnh Cửu trong bóng tối, hồ nghi nhìn ra phía sau y, nghiêm nghị nói:
- Tên khốn kia về rồi?
Ảnh Cửu chậm rãi lắc đầu.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Thu Ức Mộng không khỏi hoa dung thất sắc.
Ảnh Cửu vẫn luôn theo sát bên cạnh Dương Khai, nửa bước không rời. Nhưng bây giờ y lại về một mình, Dương Khai không rõ tung tích. Chẳng lẽ …
Thu Ức Mộng không dám nghĩ tiếp.
�i ngươi, người kia xuất thân ở đâu? Dương Lập Đình không nói lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề, khi hỏi vấn đề này, đôi mắt thâm thúy như muốn nhìn sâu vào trong linh hồn của Dương Khai.
/2840
|