Phượng Tiên Vân ở bên cạnh cũng ngây ra nhìn.
- Là ta! Nhìn biểu lộ này của ngươi, không phải vừa rồi ngươi nói xấu gì ta chứ?
Sở Nam nhàn nhạt hỏi, hắn vốn không để ý đến người này, chỉ muốn nhanh chóng đến dược cốc, bởi vì Vùng đất không rơi đã thu hút hứng thú của hắn, nhưng lúc hắn dùng thần niệm quét ra liền quét đến đám người Long Khiếu Thiên, mặc dù Sở Nam chưa từng gặp qua Long Khiếu Thiên, nhưng khí tức tản mát ra từ trên người Long Khiếu Thiên vẫn rất rõ ràng.
Chỉ lướt qua một phen thì Sở Nam liền nghĩ đến rất có thể trên người Long Khiếu Thiên quả thật có hắc sắc lệnh bài, vì vậy cho nên mới quay trởi lại.
Sau khi Long Khiếu Thiên sững sờ, sát khí lập tức tuôn tràn, quát:
- Ngươi thực sự hủy Thần Long Sơn của ta?
- Ngươi thực sự hủy Thần Long Sơn của ta?
Long Khiếu Thiên mang theo sát khí đầy trời hỏi, nhưng Sở Nam lại trả lời một câu không đầu không đuôi:
- Ta nghĩ ngươi muốn cho ta mượn một vật?
- Mượn một vật? Ngươi muốn mượn cái gì?
Sở Nam lấy ra một tấm lệnh bài, đặt trên bàn tay, đưa cho Long Khiếu Thiên xem rồi nói:
- Là vật này.
Long Khiếu Thiên vừa nhìn thấy hắc sắc lệnh bài, biểu lộ liền trở nên cực kỳ phong phú, sát khí và dục vọng dâng đầy trong mắt, chỉ có điều biểu hiện phong chú chỉ thoáng xuất hiện, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:
- Vật này ta có, ngươi muốn dùng cái gì để thế chấp?
- Ngươi muốn gì?
Sở Nam nhàn nhạt nói, cũng không để tâm đến ánh mắt vừa rồi của Long Khiếu Thiên.
Long Khiếu Thiên cười ha hả như điên, trong tiếng cuồng tiếu, trưởng lão và tinh ảnh của Thần Long tộc đã đem Sở Nam bao vây, ngay cả Phượng Tiên Vân cũng dẫn theo người của mình vây phía sau lưng Sở Nam, vị trí này tùy thời đều có thể phong bế đường lui của Sở Nam.
Lúc này Long Khiếu Thiên mới lên tiếng:
- Thứ ra muốn rất đơn giản! Thứ nhất chính là cái mạng của ngươi. Và thứ hai chính là khối lệnh bài trong tay ngươi.
- Thực ra, ta không phải chỉ có một khối lệnh bài như vậy.
Lời vừa dứt, trong tay Sở Nam lại xuất hiện thêm bốn tấm lệnh bài giống như đúc, chỉ khác là hình vẽ bên trên hắc sắc lệnh bài là không giống nhau, vừa nhìn thấy một màn này, lại càng nhiều người sáng mắt hơn.
Long Khiếu Thiên cảm thấy hô hấp của mình thoáng cái trở nên dồn dập đến đỉnh điểm, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra cổ họng, lúc này Long Khiếu Thiên đã hoàn toàn không cần che giấu sự tham lam của mình nữa rồi, hắn nói thẳng với Sở Nam:
- Bây giờ, ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là giết ngươi!
- Giết ta thì ngươi có thể có được mọi thứ của ta, phải không?
- Thông minh, chỉ tiếc rằng ngươi hiểu điều này quá muộn!
- Nếu như đem tính mạng của tộc nhân Thần Long Sơn cùng năm tấm lệnh bài này đặt ra trước mặt, ngươi sẽ lựa chọn bên nào?
Trên mặt Sở Nam không mang theo vẻ tươi cười, lại hỏi một câu hỏi đột ngột đến cực điểm, Long Khiếu Thiên đột nhiên giật mình, lúc này hắn cũng đang tự hỏi, đến cùng bản thân sẽ chọn bên nào, nhưng không đến ba giây thì hắn lập tức quyết định chọn năm khối lệnh bài kia, Thần Long Sơn đã tính là cái gì? Ngàn vạn tộc nhân của Thần Long tộc đã tính là gì? Chẳng qua chỉ là phù vân mà thôi. Quan trọng nhất vẫn là phải đem năm khối lệnh bài trước mắt đoạt vào tay.
Sở Nam nhìn thần tình và mục quang của hắn, liền hiểu ý nghĩa trong đó, cũng không giễu cợt, chỉ tùy ý nói:
- Chẳng qua chỉ là mạnh được yếu thua mà thôi, hôm nay ngươi muốn lấy mạng ta, đoạt thứ trong tay ta, không phải là so với ta còn mạnh hơn sao?
- Chính là muốn giết ngươi, đoạt bảo của ngươi, ngươi làm gì được nào? Vốn ta định chuẩn bị cho ngươi rất nhiều sát chiêu, không ngờ ngươi lại dễ dàng xuất hiện như vậy, chỉ có điều cũng không sao cả, bây giờ tính mạng của ngươi sẽ kết thúc thôi.
- Xem ra, trên người ngươi quả thật có một tấm lệnh bài, hơn nữa còn biết chút gì đó về tấm hắc sắc lệnh bài này.
Sở Nam bắt đầu suy tính, khiến Long Khiếu Thiên có chút không theo kịp lối tư duy của hắn, Phượng Tiên Vân ở phía sau cũng nhìn chằm chằm hắc sắc lệnh bài, trong đầu cũng không ngừng xoay chuyển tâm tư, nàng ta cũng không biết tấm hắc sắc lệnh bài này đến cùng là vật gì, nhưng nàng ta biết rõ thứ có thể khiến cho Long Khiếu Thiên thất thố như vậy chắc chắn không phải vật phàm, nàng ta lúc này cũng đang nghĩ biện pháp làm thế nào mới có thể tiếp cận thứ ẩn giấu phía sau hắc sắc lệnh bài này.
- Muốn động thủ thì bắt đầu đi, thời gian của ta rất ít, mà ta thì cũng rất vội.
- Ngươi đã muốn chết sớm như vậy thì ta sẽ tiễn ngươi lên đường! Động thủ!
Long Khiếu Thiên hạ lệnh một tiếng, gần hai mươi người Thần Long tộc, mỗi người đều lập tức “Long hóa”, tiếp đó hét lớn:
- Thần Long Bãi Vĩ!
- Thần Long Liệt Không!
- Thần Long Bối Thiên!
- Thần Long Nộ Ngâm!
….
Các Đồ Đằng chiến kỹ cường đại của Thần Long tộc giống như tuyết hoa ập đến Sở Nam, Sở Nam đứng yên bất động, Long Khiếu Thiên lúc này lại phát ra một tiếng ồ kinh ngạc:
- Tiên Vân, tại sao ngươi không ra tay?
Phượng Tiên Vân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm năm khối hắc sắc lệnh bài, lập tức, Long Khiếu Thiên đã hiểu ra ý đồ của Phượng Tiên Vân, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại dùng ngữ khí kiên định mà nói:
- Ta là rồng, ngươi là phượng, một rồng một phượng chính là thế gian tuyệt phối, bí mật của hắc sắc lệnh bài này, đương nhiên là chúng ta cùng hưởng!
- Ngươi phải hạ Đồ Đằng huyết thệ.
Phượng Tiên Vân cũng không phải dễ lừa gạt, ánh mắt Long Khiếu Thiên thoáng rung động, lập tức trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn về phía chiến cục, nhìn Sở Nam bị những Đồ Đằng chiến kỹ cường đại bao phủ.
Ngay lập tức, khóe miệng Long Khiếu Thiên hơi nhếch lên, cũng không vội hạ Đồ Đằng huyết thệ, chỉ thi triển ra một thức “Thần Long Phạt”, một con rồng thoạt nhìn có vài phần tương tự với Đồ Đằng tế tự của Thần Long tộc liền ập đến Sở Nam.
- Là ta! Nhìn biểu lộ này của ngươi, không phải vừa rồi ngươi nói xấu gì ta chứ?
Sở Nam nhàn nhạt hỏi, hắn vốn không để ý đến người này, chỉ muốn nhanh chóng đến dược cốc, bởi vì Vùng đất không rơi đã thu hút hứng thú của hắn, nhưng lúc hắn dùng thần niệm quét ra liền quét đến đám người Long Khiếu Thiên, mặc dù Sở Nam chưa từng gặp qua Long Khiếu Thiên, nhưng khí tức tản mát ra từ trên người Long Khiếu Thiên vẫn rất rõ ràng.
Chỉ lướt qua một phen thì Sở Nam liền nghĩ đến rất có thể trên người Long Khiếu Thiên quả thật có hắc sắc lệnh bài, vì vậy cho nên mới quay trởi lại.
Sau khi Long Khiếu Thiên sững sờ, sát khí lập tức tuôn tràn, quát:
- Ngươi thực sự hủy Thần Long Sơn của ta?
- Ngươi thực sự hủy Thần Long Sơn của ta?
Long Khiếu Thiên mang theo sát khí đầy trời hỏi, nhưng Sở Nam lại trả lời một câu không đầu không đuôi:
- Ta nghĩ ngươi muốn cho ta mượn một vật?
- Mượn một vật? Ngươi muốn mượn cái gì?
Sở Nam lấy ra một tấm lệnh bài, đặt trên bàn tay, đưa cho Long Khiếu Thiên xem rồi nói:
- Là vật này.
Long Khiếu Thiên vừa nhìn thấy hắc sắc lệnh bài, biểu lộ liền trở nên cực kỳ phong phú, sát khí và dục vọng dâng đầy trong mắt, chỉ có điều biểu hiện phong chú chỉ thoáng xuất hiện, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:
- Vật này ta có, ngươi muốn dùng cái gì để thế chấp?
- Ngươi muốn gì?
Sở Nam nhàn nhạt nói, cũng không để tâm đến ánh mắt vừa rồi của Long Khiếu Thiên.
Long Khiếu Thiên cười ha hả như điên, trong tiếng cuồng tiếu, trưởng lão và tinh ảnh của Thần Long tộc đã đem Sở Nam bao vây, ngay cả Phượng Tiên Vân cũng dẫn theo người của mình vây phía sau lưng Sở Nam, vị trí này tùy thời đều có thể phong bế đường lui của Sở Nam.
Lúc này Long Khiếu Thiên mới lên tiếng:
- Thứ ra muốn rất đơn giản! Thứ nhất chính là cái mạng của ngươi. Và thứ hai chính là khối lệnh bài trong tay ngươi.
- Thực ra, ta không phải chỉ có một khối lệnh bài như vậy.
Lời vừa dứt, trong tay Sở Nam lại xuất hiện thêm bốn tấm lệnh bài giống như đúc, chỉ khác là hình vẽ bên trên hắc sắc lệnh bài là không giống nhau, vừa nhìn thấy một màn này, lại càng nhiều người sáng mắt hơn.
Long Khiếu Thiên cảm thấy hô hấp của mình thoáng cái trở nên dồn dập đến đỉnh điểm, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra cổ họng, lúc này Long Khiếu Thiên đã hoàn toàn không cần che giấu sự tham lam của mình nữa rồi, hắn nói thẳng với Sở Nam:
- Bây giờ, ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là giết ngươi!
- Giết ta thì ngươi có thể có được mọi thứ của ta, phải không?
- Thông minh, chỉ tiếc rằng ngươi hiểu điều này quá muộn!
- Nếu như đem tính mạng của tộc nhân Thần Long Sơn cùng năm tấm lệnh bài này đặt ra trước mặt, ngươi sẽ lựa chọn bên nào?
Trên mặt Sở Nam không mang theo vẻ tươi cười, lại hỏi một câu hỏi đột ngột đến cực điểm, Long Khiếu Thiên đột nhiên giật mình, lúc này hắn cũng đang tự hỏi, đến cùng bản thân sẽ chọn bên nào, nhưng không đến ba giây thì hắn lập tức quyết định chọn năm khối lệnh bài kia, Thần Long Sơn đã tính là cái gì? Ngàn vạn tộc nhân của Thần Long tộc đã tính là gì? Chẳng qua chỉ là phù vân mà thôi. Quan trọng nhất vẫn là phải đem năm khối lệnh bài trước mắt đoạt vào tay.
Sở Nam nhìn thần tình và mục quang của hắn, liền hiểu ý nghĩa trong đó, cũng không giễu cợt, chỉ tùy ý nói:
- Chẳng qua chỉ là mạnh được yếu thua mà thôi, hôm nay ngươi muốn lấy mạng ta, đoạt thứ trong tay ta, không phải là so với ta còn mạnh hơn sao?
- Chính là muốn giết ngươi, đoạt bảo của ngươi, ngươi làm gì được nào? Vốn ta định chuẩn bị cho ngươi rất nhiều sát chiêu, không ngờ ngươi lại dễ dàng xuất hiện như vậy, chỉ có điều cũng không sao cả, bây giờ tính mạng của ngươi sẽ kết thúc thôi.
- Xem ra, trên người ngươi quả thật có một tấm lệnh bài, hơn nữa còn biết chút gì đó về tấm hắc sắc lệnh bài này.
Sở Nam bắt đầu suy tính, khiến Long Khiếu Thiên có chút không theo kịp lối tư duy của hắn, Phượng Tiên Vân ở phía sau cũng nhìn chằm chằm hắc sắc lệnh bài, trong đầu cũng không ngừng xoay chuyển tâm tư, nàng ta cũng không biết tấm hắc sắc lệnh bài này đến cùng là vật gì, nhưng nàng ta biết rõ thứ có thể khiến cho Long Khiếu Thiên thất thố như vậy chắc chắn không phải vật phàm, nàng ta lúc này cũng đang nghĩ biện pháp làm thế nào mới có thể tiếp cận thứ ẩn giấu phía sau hắc sắc lệnh bài này.
- Muốn động thủ thì bắt đầu đi, thời gian của ta rất ít, mà ta thì cũng rất vội.
- Ngươi đã muốn chết sớm như vậy thì ta sẽ tiễn ngươi lên đường! Động thủ!
Long Khiếu Thiên hạ lệnh một tiếng, gần hai mươi người Thần Long tộc, mỗi người đều lập tức “Long hóa”, tiếp đó hét lớn:
- Thần Long Bãi Vĩ!
- Thần Long Liệt Không!
- Thần Long Bối Thiên!
- Thần Long Nộ Ngâm!
….
Các Đồ Đằng chiến kỹ cường đại của Thần Long tộc giống như tuyết hoa ập đến Sở Nam, Sở Nam đứng yên bất động, Long Khiếu Thiên lúc này lại phát ra một tiếng ồ kinh ngạc:
- Tiên Vân, tại sao ngươi không ra tay?
Phượng Tiên Vân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm năm khối hắc sắc lệnh bài, lập tức, Long Khiếu Thiên đã hiểu ra ý đồ của Phượng Tiên Vân, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại dùng ngữ khí kiên định mà nói:
- Ta là rồng, ngươi là phượng, một rồng một phượng chính là thế gian tuyệt phối, bí mật của hắc sắc lệnh bài này, đương nhiên là chúng ta cùng hưởng!
- Ngươi phải hạ Đồ Đằng huyết thệ.
Phượng Tiên Vân cũng không phải dễ lừa gạt, ánh mắt Long Khiếu Thiên thoáng rung động, lập tức trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn về phía chiến cục, nhìn Sở Nam bị những Đồ Đằng chiến kỹ cường đại bao phủ.
Ngay lập tức, khóe miệng Long Khiếu Thiên hơi nhếch lên, cũng không vội hạ Đồ Đằng huyết thệ, chỉ thi triển ra một thức “Thần Long Phạt”, một con rồng thoạt nhìn có vài phần tương tự với Đồ Đằng tế tự của Thần Long tộc liền ập đến Sở Nam.
/2163
|