Trong mắt Phượng Tiên Vân, Sở Nam làm nhiều chuyện như vậy vì Thỏ Ngọc tộc còn không phải vì muốn chinh chiến thiên hạ, có được toàn bộ đại lục Đồ Đằng hay sao? Vì vậy cho nên Phượng Tiên Vân mới nói những lời vừa rồi.
Chỉ có điều, suy nghĩ của Phượng Tiên Vân đã hoàn toàn sai, sai nghiêm trọng.
Sở Nam quay đầu nhìn chằm chằm Phượng Tiên Vân, Phượng Tiên Vân nhất thời lộ ra vẽ đẹp dung nhan rực rỡ nhất của mình, Sở Nam vẫn bình tĩnh như nước, nhàn nhạt nói:
- Đẹp thì đẹp thật, nhưng tâm lại như rắn rết, niệm tình ta đã có được lợi ích lớn từ Phượng Ngô Sơn cho nên tha cho ngươi một con đường sống, đi đi!
- Cái gì?
Phượng Tiên Vân hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình lại bị cự tuyệt, trong đầu lập tức hiện lên một suy nghĩ:
- Chẳng lẽ ta thật sự không đẹp sao? Chẳng lẽ hắn không muốn có được thiên hạ?
Trong lòng nghi vấn không có đáp án, Phượng Tiên Vân liền nhìn thấy thân ảnh Sở Nam loesl ên, trực tiếp biến mất trước mắt nàng, Phượng Tiên Vân dậm chân không ngừng, lẩm bẩm:
- Bổn tộc trưởng đích thân thi triển mỹ nhân kế, vậy mà lại không tác dụng?
Phượng Tiên Vân nhìn hướng Sở Nam biến mất, vẻ chán nản trên mặt dần biến mất, khẽ lẩm bẩm:
- Lần này cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít nhất hắn giết khắp đại lục này cũng không ra tay với ta. Cái gì mà Phượng Ngô Sơn có chỗ tốt, Phượng Ngô Sơn có chỗ tốt gì chứ? Ta ở Phượng Ngô Sơn lâu như vậy còn không phát hiện, cái gọi là chỗ tốt, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, không nỡ thì cứ nói là không nỡ. Chúng ta còn rất nhiều cơ hội gặp nhau, lần tiếp theo, ta nhất định sẽ bắt được ngươi. Linh dược trường sanh bất lão, ai có thể không động tâm được đây?
Nói đến đây, Phượng Tiên Vân lại tin tưởng mười phần, lập tức Đồ Đằng hóa, huyễn hóa ra một đôi cánh lớn đuổitheo. Đương nhiên, ở trong Vùng đất không rơi này, tốc độ của đám người Phượng Tiên Vân cũng bị ảnh hưởng.
Sở Nam nhằm về hướng dược cốc phóng đi, hắn lộ ra bí mật đại bảo tàng của hắc sắc lệnh bài, đồng thời buông tha rất nhiều người, lưu lại một mạng cho bọn hắn, làm vậy là bởi vì Sở Nam muốn mượn miệng của bọn hắn, đem tin tức đại bảo tàng này truyền đến tai tất cả những đại nhân vật tại đại lục Đồ Đằng này.
Hắn muốn dùng bản thân mình làm mồi nhử.
Từ tình huống hiện tại mà nói, những thế lực Sở Nam gặp có thể tính là đại nhân chỉ có Thần Long tộc và Phượng Hoàng tộc mà thôi, mà tại Vùng đất không rơi, Sở Nam không tin rằng ở đây chỉ có những người này, còn có những tộc tín ngưỡng Tự nhiên Đồ Đằng, ví dụ như Thụ tộc, hơn phân nửa đều ở trong này.
Khoảng cách thuấn di khi thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích càng lúc càng ngắn, từ năm mươi dặm đã hạ thấp còn năm mươi mét, mà lúc này Sở Nam ước chừng đã đi được 9 vạn dặm, chỉ còn lại 9999 dặm nữa mà thôi.
Cùng lúc đó, tộc nhân Thần Long tộc còn chưa ra khỏi Vùng đất không rơi thì đã bị một đám người bắt giữ, cùng lúc đó, Phượng Tiên Vân đang bay trên không cũng bị người ta bắt lại.
Tin tức này cứ như vậy truyền ra ngoài.
Sở Nam đi thêm năm ngìn dặm thì mỗi lần thuấn di chỉ có thể tiến xa năm mét, Sở Nam không đạp không phi hành nữa, ngược lại hạ xuống đất đi bộ, trên mặt đất quả nhiên bắt gặp phải nhiều thứ hơn trên không trung rất nhiều, gồm những Huyền thú hung mãnh, độc vụ, những hoa thảo thụ mộc khiến người khác sinh ảo giác…
Chỉ có điều, những thứ này đối với Sở Nam mà nói đều không phải là vấn đề, trên người tiểu Hắc tản mát ra uy áp, những Huyền thú hung mãnh kia lập tức giống như con dê, vô cùng ngoan ngoãn đứng hai bên, độc vụ ngược lại khiến Sở Nam có chút cảm giác ngứa, chỉ vẻn vẹn vậy mà thôi, về phần những hoa thảo thu mộc ẩn tàng sát cơ, lúc Sở Nam đi qua thì tất cả đều bị héo rũ…
Khoảng cách càng rút ngắn, Sở Nam lại càng tăng tần suất lên, cứ như vậy, tốc độ cũng không chậm. Lúc mặt trời lặn xuống dưới thì hắn đã cách dược cốc 99999 dặm không còn bao xa.
Một canh giờ sau, Sở Nam đứng trước cửa dược cốc.
Thụ tộc nhân kia quả nhiên không nói dối, trong Vùng đất không rơi quả nhiên có một dược cốc, mà dược cốc này lại có không ít linh dược, ngoài ra hắn cũng phát hiện linh khí nơi này rất nồng đậm.
Chính vì thế, bí mật của dược cốc này càng khiến người khác chú ý hơn.
Dược cốc này khá lớn, thần niệm của Sở Nam căn bản không thể bao trùm được toàn bộ dược cốc, hắn vốn muốn nhảy lên không trung nhìn, thế nhưng lại phát hiện không được, ngay cả đạp không cũng không được, lông mày Sở Nam khẽ nhướng lên, giống như không có chuyện gì tiến vào.
-DG-: Thế này phải nói là Vùng đất không bay mới đúng chứ nhỉ?
Sở Nam đi trong linh dược, không hề lưu tình chút nào, đem toàn bộ dược thảo, dù biết hay không thu sạch, trong đó có rất nhiều dược thảo lâu năm, đều là vài trăm năm, thậm chí vài ngàn năm cũng có.
Diện tích hoang vu trong dược cốc càng lúc càng lớn, Sở Nam càng lúc càng đi sâu vào bên trong.
Đúng lúc này, bên trong dược cốc chợt truyền ra âm thanh, âm thanh này giống như vang lên bên tai, nhưng thực lế là cách rất xa, Sở Nam men theo âm thanh đi đến, không nhanh không chậm đã tới nơi, đương nhiên, linh dược trên đường đi cũng bị Sở Nam thu sạch.
Thanh âm càng lúc càng gấp, giống như thúc dục Sở Nam đi nhanh hơn, nhanh thêm chút nữa, Sở Nam hoàn toàn không để ý, đến tận hai canh giờ sau mới đến nơi phát ra âm thanh.
Trong khoảnh khắc đó, cỗ thanh âm kia không còn quanh quẩn nữa, trực tiếp vang lên:
- Tiểu tử, lão tử đợi ngươi đã rất lâu rồi, rốt cuộc cũng có người đến đây, ngươi mau giải thoát lão tử khỏi đây đi!
- Dựa vào cái gì?
- Cầm đồ của lão tử, thì tất nhiên phải thay lão tử tiêu tai, đạo lý này ngươi còn không rõ?
Chỉ có điều, suy nghĩ của Phượng Tiên Vân đã hoàn toàn sai, sai nghiêm trọng.
Sở Nam quay đầu nhìn chằm chằm Phượng Tiên Vân, Phượng Tiên Vân nhất thời lộ ra vẽ đẹp dung nhan rực rỡ nhất của mình, Sở Nam vẫn bình tĩnh như nước, nhàn nhạt nói:
- Đẹp thì đẹp thật, nhưng tâm lại như rắn rết, niệm tình ta đã có được lợi ích lớn từ Phượng Ngô Sơn cho nên tha cho ngươi một con đường sống, đi đi!
- Cái gì?
Phượng Tiên Vân hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình lại bị cự tuyệt, trong đầu lập tức hiện lên một suy nghĩ:
- Chẳng lẽ ta thật sự không đẹp sao? Chẳng lẽ hắn không muốn có được thiên hạ?
Trong lòng nghi vấn không có đáp án, Phượng Tiên Vân liền nhìn thấy thân ảnh Sở Nam loesl ên, trực tiếp biến mất trước mắt nàng, Phượng Tiên Vân dậm chân không ngừng, lẩm bẩm:
- Bổn tộc trưởng đích thân thi triển mỹ nhân kế, vậy mà lại không tác dụng?
Phượng Tiên Vân nhìn hướng Sở Nam biến mất, vẻ chán nản trên mặt dần biến mất, khẽ lẩm bẩm:
- Lần này cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít nhất hắn giết khắp đại lục này cũng không ra tay với ta. Cái gì mà Phượng Ngô Sơn có chỗ tốt, Phượng Ngô Sơn có chỗ tốt gì chứ? Ta ở Phượng Ngô Sơn lâu như vậy còn không phát hiện, cái gọi là chỗ tốt, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, không nỡ thì cứ nói là không nỡ. Chúng ta còn rất nhiều cơ hội gặp nhau, lần tiếp theo, ta nhất định sẽ bắt được ngươi. Linh dược trường sanh bất lão, ai có thể không động tâm được đây?
Nói đến đây, Phượng Tiên Vân lại tin tưởng mười phần, lập tức Đồ Đằng hóa, huyễn hóa ra một đôi cánh lớn đuổitheo. Đương nhiên, ở trong Vùng đất không rơi này, tốc độ của đám người Phượng Tiên Vân cũng bị ảnh hưởng.
Sở Nam nhằm về hướng dược cốc phóng đi, hắn lộ ra bí mật đại bảo tàng của hắc sắc lệnh bài, đồng thời buông tha rất nhiều người, lưu lại một mạng cho bọn hắn, làm vậy là bởi vì Sở Nam muốn mượn miệng của bọn hắn, đem tin tức đại bảo tàng này truyền đến tai tất cả những đại nhân vật tại đại lục Đồ Đằng này.
Hắn muốn dùng bản thân mình làm mồi nhử.
Từ tình huống hiện tại mà nói, những thế lực Sở Nam gặp có thể tính là đại nhân chỉ có Thần Long tộc và Phượng Hoàng tộc mà thôi, mà tại Vùng đất không rơi, Sở Nam không tin rằng ở đây chỉ có những người này, còn có những tộc tín ngưỡng Tự nhiên Đồ Đằng, ví dụ như Thụ tộc, hơn phân nửa đều ở trong này.
Khoảng cách thuấn di khi thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích càng lúc càng ngắn, từ năm mươi dặm đã hạ thấp còn năm mươi mét, mà lúc này Sở Nam ước chừng đã đi được 9 vạn dặm, chỉ còn lại 9999 dặm nữa mà thôi.
Cùng lúc đó, tộc nhân Thần Long tộc còn chưa ra khỏi Vùng đất không rơi thì đã bị một đám người bắt giữ, cùng lúc đó, Phượng Tiên Vân đang bay trên không cũng bị người ta bắt lại.
Tin tức này cứ như vậy truyền ra ngoài.
Sở Nam đi thêm năm ngìn dặm thì mỗi lần thuấn di chỉ có thể tiến xa năm mét, Sở Nam không đạp không phi hành nữa, ngược lại hạ xuống đất đi bộ, trên mặt đất quả nhiên bắt gặp phải nhiều thứ hơn trên không trung rất nhiều, gồm những Huyền thú hung mãnh, độc vụ, những hoa thảo thụ mộc khiến người khác sinh ảo giác…
Chỉ có điều, những thứ này đối với Sở Nam mà nói đều không phải là vấn đề, trên người tiểu Hắc tản mát ra uy áp, những Huyền thú hung mãnh kia lập tức giống như con dê, vô cùng ngoan ngoãn đứng hai bên, độc vụ ngược lại khiến Sở Nam có chút cảm giác ngứa, chỉ vẻn vẹn vậy mà thôi, về phần những hoa thảo thu mộc ẩn tàng sát cơ, lúc Sở Nam đi qua thì tất cả đều bị héo rũ…
Khoảng cách càng rút ngắn, Sở Nam lại càng tăng tần suất lên, cứ như vậy, tốc độ cũng không chậm. Lúc mặt trời lặn xuống dưới thì hắn đã cách dược cốc 99999 dặm không còn bao xa.
Một canh giờ sau, Sở Nam đứng trước cửa dược cốc.
Thụ tộc nhân kia quả nhiên không nói dối, trong Vùng đất không rơi quả nhiên có một dược cốc, mà dược cốc này lại có không ít linh dược, ngoài ra hắn cũng phát hiện linh khí nơi này rất nồng đậm.
Chính vì thế, bí mật của dược cốc này càng khiến người khác chú ý hơn.
Dược cốc này khá lớn, thần niệm của Sở Nam căn bản không thể bao trùm được toàn bộ dược cốc, hắn vốn muốn nhảy lên không trung nhìn, thế nhưng lại phát hiện không được, ngay cả đạp không cũng không được, lông mày Sở Nam khẽ nhướng lên, giống như không có chuyện gì tiến vào.
-DG-: Thế này phải nói là Vùng đất không bay mới đúng chứ nhỉ?
Sở Nam đi trong linh dược, không hề lưu tình chút nào, đem toàn bộ dược thảo, dù biết hay không thu sạch, trong đó có rất nhiều dược thảo lâu năm, đều là vài trăm năm, thậm chí vài ngàn năm cũng có.
Diện tích hoang vu trong dược cốc càng lúc càng lớn, Sở Nam càng lúc càng đi sâu vào bên trong.
Đúng lúc này, bên trong dược cốc chợt truyền ra âm thanh, âm thanh này giống như vang lên bên tai, nhưng thực lế là cách rất xa, Sở Nam men theo âm thanh đi đến, không nhanh không chậm đã tới nơi, đương nhiên, linh dược trên đường đi cũng bị Sở Nam thu sạch.
Thanh âm càng lúc càng gấp, giống như thúc dục Sở Nam đi nhanh hơn, nhanh thêm chút nữa, Sở Nam hoàn toàn không để ý, đến tận hai canh giờ sau mới đến nơi phát ra âm thanh.
Trong khoảnh khắc đó, cỗ thanh âm kia không còn quanh quẩn nữa, trực tiếp vang lên:
- Tiểu tử, lão tử đợi ngươi đã rất lâu rồi, rốt cuộc cũng có người đến đây, ngươi mau giải thoát lão tử khỏi đây đi!
- Dựa vào cái gì?
- Cầm đồ của lão tử, thì tất nhiên phải thay lão tử tiêu tai, đạo lý này ngươi còn không rõ?
/2163
|