Kinh Cức nhìn chằm chằm Kiếm Thiên Quật, ánh mắt lạnh lẽo, nói:
- Ngươi biết ta?
Kiếm Thiên Quật lắc đầu, âm thanh lạnh như băng:
- Không đúng, ngươi và nàng… Mặc dù các ngươi rất giống nhau, nhưng ngươi không phải nàng, ngươi cũng không thể là nàng, ngươi rốt cuộc là ai?
- Ngươi biết tỷ tỷ của ta?
Kinh Cức thoáng cái liền liên tưởng ra, trong thanh âm tràn đầy sát cơ, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chỉ e Kiếm Thiên Quật đã bị xuyên thủng trăm ngàn lỗ rồi.
Lúc này, đống cát vàng mới tản đi, Kiếm Thiên Quật đưa mắt nhìn lại, lúc này mới thấy một nam nhân ôm thỏ đang dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn mình.
Đang định hét lớn thì Kiếm Thiên Quật bỗng nhiên nhớ đến người này mang theo nhiều người như vậy cùng phi hành trên không cho nên tốc độ mới chậm như vậy, nghĩ đến khả năng này, khóe miệng Kiếm Thiên Quật thoáng giật, lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi mang theo nhiều người như vậy cùng phi hành sao?
Kiếm Thiên Quật kinh ngạc như thế là bởi vì nếu đổi lại là hắn cũng tuyệt đối không làm được, đừng nói là mang theo gần ba người phi hành, nếu như mang theo ba mươi người thì hắn có thể bay được hay không cũng chưa biết, trừ phi là dùng pháp bảo.
- Pháp bảo?
Trong mắt Kiếm Thiên Quật lóe lên một tia sáng, không đợi Sở Nam trả lời thì hắn đã quát:
- Ngươi nhất định là dùng pháp bảo, chỉ có pháp bảo phi hành mới có thể mang theo nhiều người như vậy phi hành trên không.
- Ngươi cũng biết pháp bảo?
Sở Nam lạnh lùng hỏi, đồng thời tiến lên trước một bước.
- Ta tất nhiên là biết rồi.
Kiếm Thiên Quật nghĩ đến Sở Nam sử dụng pháp bảo để mang người theo thì đã bình tĩnh hơn, cũng không cam chịu yếu thế, bày ra vẻ cường thế mà nói, đồng thời cũng bước về phía Sở Nam một bước.
- Là ngươi muốn đem Thỏ Ngọc tộc biến thành đồ chơi?
Sở Nam lại bước ra một bước.
- Không sai, cả ngươi nữa, ngươi cũng sẽ biến thành một thứ đồ chơi!
Kiếm Thiên Quật cũng bước ra một bước.
- Ngươi chính là con chó không được buộc kỹ, đến đây sủa loạn?
Sở Nam lại nhàn nhạt nói tiếp, đồng thời bước ra, Kiếm Thiên Quật đang muốn gầm lên, nhưng hắn bỗng nhiên phát hiện hắn không thể bước ra một bước, không chỉ không bước về phía trước được mà còn từng bước thối lui, Sở Nam bước tới một bước thì Kiếm Thiên Quật đã lui đến bảy bước.
Tình cảnh như vậy liền khiến vẻ sầu thảm trên mặt đám người Tiểu Tinh lộ vẻ mừng rỡ. Những người của các Đồ Đằng tộc Thủy tộc, Hỏa tộc, Lôi tộc lại luống cuống, ngay cả Liễu Phiêu Hồng cũng sợ hãi, trong suy nghĩ của nàng, Thiên Quật sư huynh chính là vô địch, không ngờ lại bị người khác áp đảo, không chút do dự, Liễu Phiêu Hồng đem thanh kiếm trong tay xuất ra ba đóa liên hoa.
Ba đóa liên hoa do kiếm khí hình thành đâm thẳng về phía mi tâm, lồng ngực và đan điền Sở Nam.
Ánh mắt Sở Nam nhìn chằm chằm Kiếm Thiên Quật, tiện tay vung ra một trảo, đem ba đóa liên hoa bằng kiến khí chộp vào trong tay, Liễu Phiêu Hồng thấy vậy, nhất thời toàn thân lạnh toát, tay chân lạnh buốt, trong đầu lập tức vang lên một âm thanh:
- Hắn, hắn dùng tay bắt được kiếm liên của ta? Cho dù là Thiên Quật sư huynh cũng không thể làm được…
Đồng dạng kinh hãi còn có cả Kiếm Thiên Quật.
Trong lòng Kiếm Thiên Quật cũng dâng lên bất an cực lớn, vừa bất an vừa thối lui, Sở Nam lấy ra tấm lụa mà ngày trước Kinh Cức đưa cho hắn, vừa mở ra thì toàn bộ cảnh tượng hiện ra trước mặt Kiếm Thiên Quật, Sở Nam quát:
- Ngươi biết hắn không?
- Sư thúc!
- Sư thúc?
Có được đáp án này, Sở Nam cười lạnh một tiếng, phản ứng kỳ quái của Kiếm Thiên Quật vừa rồi, hắn cũng đã nghĩ rất có thể liên quan đến tỷ tỷ của Kinh Cức, vì vậy mới tạo ra áp lực với Kiếm Thiên Quật, để trong đầu hắn hình thành phản xạ có điều kiện.
- Ngươi đến cùng là ai?
- Là người đến lấy mạng ngươi!
- Không thể nào! Ngươi chỉ là một thứ đồ chơi!
Áp lực Sở Nam mang đến cho hắn thật sự quá lớn, Kiếm Thiên Quật đã lần nữa mất đi lý trí, hét lớn:
- Ta phải trảm sát ngươi! Thấp Tuyến Thiên Trảm!
- Thiên Hành Cửu Bộ!
Sở Nam bước ra đến bước cuối cùng, thanh đại kiếm phong cách cổ xưa mà Kiếm Thiên Quật đang thi triển “Thập Tuyến Thiên Trảm” đột nhiên rầm rầm vỡ vụn thành từng mảnh. Cùng lúc đó, trên cơ thể Kiếm Thiên Quật bắt đầu xuất hiện vết nứt, máu tươi bắn tung tóe, tiếp đó vang lên âm thanh xương cốt vỡ vụn “răng rắc” không ngừng…
Liễu Phiêu Hồng không thể tin nổi sự thật bày ra trước mắt, nam tử ôm thỏ kia chỉ bước vài bước liền khiến Thiên Quật sư huynh vô cùng cường đại bị dồn đến tử cảnh. Những người theo Kiếm Thiên Quật mà đến cũng nhận ra tình thế không ổn, liền muốn lặng lẽ triệt thối.
Những người này vừa quay người liền nhìn thấy một con thỏ đang ngăn đường lui của bọn hắn.
Phía bên này, Kiếm Thiên Quật vẫn còn thổ huyết, điên cuồng quát:
- Ngươi không thể giết ta, giết ta rồi thì Thỏ Ngọc tộc các ngươi nhất định bị tộc diệt, ngươi nhất định sẽ bị tra tấn vô tận! Ta… ta chính là trời của mảnh đại lục này!
- Quả thật, không thể giết ngươi…
- Xem như ngươi thức thời…
- Không thể giết ngươi đơn giản như vậy!
Âm thanh nhàn nhạt của Sở Nam lại tiếp tục vang lên.
- Không thể giết ta đơn giản như vậy?
Kiếm Thiên Quật thổ huyết quát:
- Nói cách khác, ngươi vẫn muốn giết ta?
- Thật thông minh.
Kiếm Thiên Quật nhìn bộ dạng nhàn nhạt của Sở Nam, thần sắc như không để hắn vào mắt, lửa giận vốn cháy hừng hực càng thêm điên cuồng, nghiêm giọng hét:
- Ta chính là trời của đại lục Đồ Đằng này, ngươi dám giết ta sao?
Sở Nam nghe nói như vậy, trong đầu chợt xẹt qua một đạo tinh quang, giống như nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không nắm bắt được, Sở Nam cũng không để ý, nói thẳng ra:
- Pháp bảo của ngươi đâu?
- Ngươi biết ta?
Kiếm Thiên Quật lắc đầu, âm thanh lạnh như băng:
- Không đúng, ngươi và nàng… Mặc dù các ngươi rất giống nhau, nhưng ngươi không phải nàng, ngươi cũng không thể là nàng, ngươi rốt cuộc là ai?
- Ngươi biết tỷ tỷ của ta?
Kinh Cức thoáng cái liền liên tưởng ra, trong thanh âm tràn đầy sát cơ, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chỉ e Kiếm Thiên Quật đã bị xuyên thủng trăm ngàn lỗ rồi.
Lúc này, đống cát vàng mới tản đi, Kiếm Thiên Quật đưa mắt nhìn lại, lúc này mới thấy một nam nhân ôm thỏ đang dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn mình.
Đang định hét lớn thì Kiếm Thiên Quật bỗng nhiên nhớ đến người này mang theo nhiều người như vậy cùng phi hành trên không cho nên tốc độ mới chậm như vậy, nghĩ đến khả năng này, khóe miệng Kiếm Thiên Quật thoáng giật, lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi mang theo nhiều người như vậy cùng phi hành sao?
Kiếm Thiên Quật kinh ngạc như thế là bởi vì nếu đổi lại là hắn cũng tuyệt đối không làm được, đừng nói là mang theo gần ba người phi hành, nếu như mang theo ba mươi người thì hắn có thể bay được hay không cũng chưa biết, trừ phi là dùng pháp bảo.
- Pháp bảo?
Trong mắt Kiếm Thiên Quật lóe lên một tia sáng, không đợi Sở Nam trả lời thì hắn đã quát:
- Ngươi nhất định là dùng pháp bảo, chỉ có pháp bảo phi hành mới có thể mang theo nhiều người như vậy phi hành trên không.
- Ngươi cũng biết pháp bảo?
Sở Nam lạnh lùng hỏi, đồng thời tiến lên trước một bước.
- Ta tất nhiên là biết rồi.
Kiếm Thiên Quật nghĩ đến Sở Nam sử dụng pháp bảo để mang người theo thì đã bình tĩnh hơn, cũng không cam chịu yếu thế, bày ra vẻ cường thế mà nói, đồng thời cũng bước về phía Sở Nam một bước.
- Là ngươi muốn đem Thỏ Ngọc tộc biến thành đồ chơi?
Sở Nam lại bước ra một bước.
- Không sai, cả ngươi nữa, ngươi cũng sẽ biến thành một thứ đồ chơi!
Kiếm Thiên Quật cũng bước ra một bước.
- Ngươi chính là con chó không được buộc kỹ, đến đây sủa loạn?
Sở Nam lại nhàn nhạt nói tiếp, đồng thời bước ra, Kiếm Thiên Quật đang muốn gầm lên, nhưng hắn bỗng nhiên phát hiện hắn không thể bước ra một bước, không chỉ không bước về phía trước được mà còn từng bước thối lui, Sở Nam bước tới một bước thì Kiếm Thiên Quật đã lui đến bảy bước.
Tình cảnh như vậy liền khiến vẻ sầu thảm trên mặt đám người Tiểu Tinh lộ vẻ mừng rỡ. Những người của các Đồ Đằng tộc Thủy tộc, Hỏa tộc, Lôi tộc lại luống cuống, ngay cả Liễu Phiêu Hồng cũng sợ hãi, trong suy nghĩ của nàng, Thiên Quật sư huynh chính là vô địch, không ngờ lại bị người khác áp đảo, không chút do dự, Liễu Phiêu Hồng đem thanh kiếm trong tay xuất ra ba đóa liên hoa.
Ba đóa liên hoa do kiếm khí hình thành đâm thẳng về phía mi tâm, lồng ngực và đan điền Sở Nam.
Ánh mắt Sở Nam nhìn chằm chằm Kiếm Thiên Quật, tiện tay vung ra một trảo, đem ba đóa liên hoa bằng kiến khí chộp vào trong tay, Liễu Phiêu Hồng thấy vậy, nhất thời toàn thân lạnh toát, tay chân lạnh buốt, trong đầu lập tức vang lên một âm thanh:
- Hắn, hắn dùng tay bắt được kiếm liên của ta? Cho dù là Thiên Quật sư huynh cũng không thể làm được…
Đồng dạng kinh hãi còn có cả Kiếm Thiên Quật.
Trong lòng Kiếm Thiên Quật cũng dâng lên bất an cực lớn, vừa bất an vừa thối lui, Sở Nam lấy ra tấm lụa mà ngày trước Kinh Cức đưa cho hắn, vừa mở ra thì toàn bộ cảnh tượng hiện ra trước mặt Kiếm Thiên Quật, Sở Nam quát:
- Ngươi biết hắn không?
- Sư thúc!
- Sư thúc?
Có được đáp án này, Sở Nam cười lạnh một tiếng, phản ứng kỳ quái của Kiếm Thiên Quật vừa rồi, hắn cũng đã nghĩ rất có thể liên quan đến tỷ tỷ của Kinh Cức, vì vậy mới tạo ra áp lực với Kiếm Thiên Quật, để trong đầu hắn hình thành phản xạ có điều kiện.
- Ngươi đến cùng là ai?
- Là người đến lấy mạng ngươi!
- Không thể nào! Ngươi chỉ là một thứ đồ chơi!
Áp lực Sở Nam mang đến cho hắn thật sự quá lớn, Kiếm Thiên Quật đã lần nữa mất đi lý trí, hét lớn:
- Ta phải trảm sát ngươi! Thấp Tuyến Thiên Trảm!
- Thiên Hành Cửu Bộ!
Sở Nam bước ra đến bước cuối cùng, thanh đại kiếm phong cách cổ xưa mà Kiếm Thiên Quật đang thi triển “Thập Tuyến Thiên Trảm” đột nhiên rầm rầm vỡ vụn thành từng mảnh. Cùng lúc đó, trên cơ thể Kiếm Thiên Quật bắt đầu xuất hiện vết nứt, máu tươi bắn tung tóe, tiếp đó vang lên âm thanh xương cốt vỡ vụn “răng rắc” không ngừng…
Liễu Phiêu Hồng không thể tin nổi sự thật bày ra trước mắt, nam tử ôm thỏ kia chỉ bước vài bước liền khiến Thiên Quật sư huynh vô cùng cường đại bị dồn đến tử cảnh. Những người theo Kiếm Thiên Quật mà đến cũng nhận ra tình thế không ổn, liền muốn lặng lẽ triệt thối.
Những người này vừa quay người liền nhìn thấy một con thỏ đang ngăn đường lui của bọn hắn.
Phía bên này, Kiếm Thiên Quật vẫn còn thổ huyết, điên cuồng quát:
- Ngươi không thể giết ta, giết ta rồi thì Thỏ Ngọc tộc các ngươi nhất định bị tộc diệt, ngươi nhất định sẽ bị tra tấn vô tận! Ta… ta chính là trời của mảnh đại lục này!
- Quả thật, không thể giết ngươi…
- Xem như ngươi thức thời…
- Không thể giết ngươi đơn giản như vậy!
Âm thanh nhàn nhạt của Sở Nam lại tiếp tục vang lên.
- Không thể giết ta đơn giản như vậy?
Kiếm Thiên Quật thổ huyết quát:
- Nói cách khác, ngươi vẫn muốn giết ta?
- Thật thông minh.
Kiếm Thiên Quật nhìn bộ dạng nhàn nhạt của Sở Nam, thần sắc như không để hắn vào mắt, lửa giận vốn cháy hừng hực càng thêm điên cuồng, nghiêm giọng hét:
- Ta chính là trời của đại lục Đồ Đằng này, ngươi dám giết ta sao?
Sở Nam nghe nói như vậy, trong đầu chợt xẹt qua một đạo tinh quang, giống như nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không nắm bắt được, Sở Nam cũng không để ý, nói thẳng ra:
- Pháp bảo của ngươi đâu?
/2163
|