Trên bờ u đàm, nữ tử kia sắc mặt đại biến, miệng cuồng phún ra một ngụm tiên huyết, sau đó như diều đứt dây mà bắn ngược về phía sau.
Diệt Thiên Quyền hung mãnh không chỉ nhất cử khiến nàng bị thương mà dư lực còn lại lại đem tên đang tiến lên bắt Tương Hân kia cùng nhau đánh văng ra ngoài, hai mắt linh động tràn ngập tuyệt vọng của Tương Hân theo đó mà chợt vui sướng vạn phần.
Ngay sau đó, Sở Nam liền đi ra.
Ngay sát na khi hắn ra khỏi mặt nước hắn liền nhìn thấy Tương Hân đang nổi ở phía trên mặt nước, thấy vậy hắn liền thuận tay tóm lấy nàng, sau đó mới hạ xuống bờ u đàm, cùng nam tử còn sót lại giằng co.
Ba người thấy Sở Nam, lại nhìn thấy hàn băng trên người Tương Hân đứng bên cạnh Sở Nam đang dần dần rút đi, sắc mặt đang dần khôi phục thì không khỏi muốn hộc ra một ngụm máu.
Sống chết ngay trước mắt, ngay khi bọn hắn cho rằng lần này mười phần tuyệt đối có thể bắt giữ được Tương Hân thì trong u đàm lại nhảy ra một người đem nàng cứu đi.
Vô luận đối với người nào, kết quả như vậy chính là vạn phần buồn bực!
- Ngươi là ai?
Người duy nhất không bị thương lạnh giọng hỏi.
Nghe hỏi như vậy Sở Nam không khỏi cau mày, không phải bởi vì giọng nói của nam tử kia mà bởi vì ba chữ ngươi là ai này. Hắn tự nhận, chân diện mạo của hắn tại Đại Khánh, Bắc Tề, Man Việt tam quốc tuyệt đối là không ai không biết, chớ nói chi là những Võ Tôn cường giả này.
Mà bọn hắn là không nhận ra hắn, điều này nói lên, nơi này không phải thuộc phạm vi Đại Khánh tam quốc!
Trong nháy mắt này, trong đầu hắn liền xuất hiện lo lắng bản thân có phải hay không đang ở Thiên Võ đại lục, nghe qua nhị trưởng lão từng nói, Sở Nam cũng biết những đại lục khác cũng có phân chia cảnh giới giống hệt nhau, hắn hỏi:
- Nơi này có phải là Thiên Võ đại lục?
- Nói nhảm, nơi này không phải là Thiên Võ đại lục vậy thì là cái gì?
Nam tử này lớn tiếng nói ra, một nam một nữ bị thương còn lại cũng lấy ra đan dược phục dụng, lần nữa sắp thành hình tam giác đem Sở Nam cùng Tương Hân vây lại.
- Là Thiên Võ đại lục, ta đây yên tâm rồi.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám đối đầu cùng Chính Dương quốc?
- Chính Dương quốc là vậy gì?
Sở Nam nhàn nhạt nói, dưới tâm tình tốt, Sở Nam vận chuyển Ngũ Hành Nguyên Dịch, Hoả nguyên nhập thể, không phí chút công phu gì liền đem hàn băng trong cơ thể Tương Hân đánh tan, tiếp đó liền cho Sinh mệnh lực gột rửa một phen, đem thương thế của Tương Hân khôi phục lại hơn phân nửa.
Tương Hân kinh hỉ, kinh hỉ ngó chừng Sở Nam mà không nói nửa câu.
Nam tử kia tức giận mà quát lên:
- Thứ gì? Ngươi chỉ là một sơ giai Võ Tôn mà cũng dám cả gan làm loạn, lại nói Chính Dương quốc là thứ gì? Thứ mà ngươi vừa gọi là gì...
Nam tử này đang nói thì sư muội của hắn lại thất thanh quát lên:
- Tần Dương sư huynh, hắn không phải là sơ giai Võ Tôn, hắn đang đột phá trung giai Võ Tôn!
- Đột phá?
Tần Dương cũng ngây ngốc một trận, ngay lập tức hắn liền ngửa mặt lên trời cười dài.
- Tiểu tử, ngươi thật xui xẻo, thế nhưng vào lúc này lại đột phá, xem ra, ngươi nhất định không thể trở thành trung giai Võ Tôn rồi.
Ngay cả Tương Hân cũng ngây cả ngươi mà lẩm bẩm một mình:
- Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ta vẫn không thể sống tiếp được sao?
Nói xong, nàng liền nghĩ tới cái đó.
Không đúng, hắn có thể sinh tồn tại Vụ Cấm Hải, hơn nữa mới vừa rồi còn có thể phá Hàn Băng Vực, hắn cũng không phải là sơ giai Võ Tôn bình thường...
Nghĩ như vậy, sắc mặt Tương Hân liền khá hơn nhiều, hướng Sở Nam nói:
- Xin hỏi ngài tên gọi là gì?
Tương Hân mặc dù là công chúa, nhưng lại là công chúa nước mất nhà tan, hơn nữa nàng còn đang cầu người, lại còn phải dựa vào hắn cứu mạng, tự nhiên hạ thấp tư thái của mình mà xưng hô với đối phương như vậy.
- Sở Nam.
- Sở Nam, ngươi cứu ta, ta liền phong ngươi làm Thiên Tướng quốc Đại thánh tôn!
- Không hứng thú.
Sở Nam không biết Đại thánh tôn là cái gì nhưng hắn cũng không có đi hỏi mà trực tiếp phun ra ba chữ này. Mà Tần Dương kia cũng đang ôm bụng ha hả cười:
- Tương Hân công chúa, Thiên Tướng quốc ngươi còn sao? Thiên Tướng quốc của ngươi, đã diệt vong, ngươi không còn là công chúa nữa, hơn nữa, ngươi còn lại phong cho một sơ giai Võ Tôn sắp chết là Đại thánh tôn sao? Phụ thân phụ mẫu ngươi có sống lại cũng sẽ bị quyết định của ngươi làm cho chết cười a!
Tương Hân không thèm để ý tới hắn, lại nói:
- Ngươi cứu ta, ta nguyện lấy thân báo đáp, để cho ngươi làm Phò mã, ngươi sẽ giúp ta thu phục Thiên Tướng quốc, đến lúc đó ta là nữ vương Thiên Tướng quốc, mà ngươi lại chính là Thiên Tướng hoàng đế!
- Không có hứng thú!
Sở Nam nhìn thoáng qua Tương Hân, lại lắc lắc đầu phun ra ba chữ như cũ.
Tương Hân không tài nào giải thích được, lúc Thiên Tướng quốc còn chưa diệt vong, nàng thường xuyên giả nam chạy ra khỏi hoàng cung, đã từng nghe được những câu truyện cổ tích ngày xưa, mà trong số đó có cảnh anh hùng cứu một vị công chúa gặp nạn, sau đó vừa gặp đã yêu, mà anh hùng kia sẽ vì công chúa mà thu phục lại vương quốc, hai ngươi sau đó liền hạnh phúc sống chung một chỗ.
Hôm nay, chuyện xưa tái hiện lại chân chính rớt xuống đầu nàng, nhưng chỉ là nửa phần trước, còn nửa phần sau nào có nửa điểm giống đâu?
Tương Hân hỏi:
- Vì sao?
Sở Nam thuận miệng nói:
- Ngươi quá nhỏ.
Tương Hân ngẩn cả người, lại chợt cao giọng nói:
- Của ta không nhỏ, của ta đã...
Vừa nói, nàng lại ưỡn bộ ngực của mình lên, dùng cái này chứng minh nàng đã không còn nhỏ nữa.
Cùng lúc đó, Trương Hồng liền hô lên:
- Tần sư huỳnh, Trương sư huynh, động thủ!
Diệt Thiên Quyền hung mãnh không chỉ nhất cử khiến nàng bị thương mà dư lực còn lại lại đem tên đang tiến lên bắt Tương Hân kia cùng nhau đánh văng ra ngoài, hai mắt linh động tràn ngập tuyệt vọng của Tương Hân theo đó mà chợt vui sướng vạn phần.
Ngay sau đó, Sở Nam liền đi ra.
Ngay sát na khi hắn ra khỏi mặt nước hắn liền nhìn thấy Tương Hân đang nổi ở phía trên mặt nước, thấy vậy hắn liền thuận tay tóm lấy nàng, sau đó mới hạ xuống bờ u đàm, cùng nam tử còn sót lại giằng co.
Ba người thấy Sở Nam, lại nhìn thấy hàn băng trên người Tương Hân đứng bên cạnh Sở Nam đang dần dần rút đi, sắc mặt đang dần khôi phục thì không khỏi muốn hộc ra một ngụm máu.
Sống chết ngay trước mắt, ngay khi bọn hắn cho rằng lần này mười phần tuyệt đối có thể bắt giữ được Tương Hân thì trong u đàm lại nhảy ra một người đem nàng cứu đi.
Vô luận đối với người nào, kết quả như vậy chính là vạn phần buồn bực!
- Ngươi là ai?
Người duy nhất không bị thương lạnh giọng hỏi.
Nghe hỏi như vậy Sở Nam không khỏi cau mày, không phải bởi vì giọng nói của nam tử kia mà bởi vì ba chữ ngươi là ai này. Hắn tự nhận, chân diện mạo của hắn tại Đại Khánh, Bắc Tề, Man Việt tam quốc tuyệt đối là không ai không biết, chớ nói chi là những Võ Tôn cường giả này.
Mà bọn hắn là không nhận ra hắn, điều này nói lên, nơi này không phải thuộc phạm vi Đại Khánh tam quốc!
Trong nháy mắt này, trong đầu hắn liền xuất hiện lo lắng bản thân có phải hay không đang ở Thiên Võ đại lục, nghe qua nhị trưởng lão từng nói, Sở Nam cũng biết những đại lục khác cũng có phân chia cảnh giới giống hệt nhau, hắn hỏi:
- Nơi này có phải là Thiên Võ đại lục?
- Nói nhảm, nơi này không phải là Thiên Võ đại lục vậy thì là cái gì?
Nam tử này lớn tiếng nói ra, một nam một nữ bị thương còn lại cũng lấy ra đan dược phục dụng, lần nữa sắp thành hình tam giác đem Sở Nam cùng Tương Hân vây lại.
- Là Thiên Võ đại lục, ta đây yên tâm rồi.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám đối đầu cùng Chính Dương quốc?
- Chính Dương quốc là vậy gì?
Sở Nam nhàn nhạt nói, dưới tâm tình tốt, Sở Nam vận chuyển Ngũ Hành Nguyên Dịch, Hoả nguyên nhập thể, không phí chút công phu gì liền đem hàn băng trong cơ thể Tương Hân đánh tan, tiếp đó liền cho Sinh mệnh lực gột rửa một phen, đem thương thế của Tương Hân khôi phục lại hơn phân nửa.
Tương Hân kinh hỉ, kinh hỉ ngó chừng Sở Nam mà không nói nửa câu.
Nam tử kia tức giận mà quát lên:
- Thứ gì? Ngươi chỉ là một sơ giai Võ Tôn mà cũng dám cả gan làm loạn, lại nói Chính Dương quốc là thứ gì? Thứ mà ngươi vừa gọi là gì...
Nam tử này đang nói thì sư muội của hắn lại thất thanh quát lên:
- Tần Dương sư huynh, hắn không phải là sơ giai Võ Tôn, hắn đang đột phá trung giai Võ Tôn!
- Đột phá?
Tần Dương cũng ngây ngốc một trận, ngay lập tức hắn liền ngửa mặt lên trời cười dài.
- Tiểu tử, ngươi thật xui xẻo, thế nhưng vào lúc này lại đột phá, xem ra, ngươi nhất định không thể trở thành trung giai Võ Tôn rồi.
Ngay cả Tương Hân cũng ngây cả ngươi mà lẩm bẩm một mình:
- Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ta vẫn không thể sống tiếp được sao?
Nói xong, nàng liền nghĩ tới cái đó.
Không đúng, hắn có thể sinh tồn tại Vụ Cấm Hải, hơn nữa mới vừa rồi còn có thể phá Hàn Băng Vực, hắn cũng không phải là sơ giai Võ Tôn bình thường...
Nghĩ như vậy, sắc mặt Tương Hân liền khá hơn nhiều, hướng Sở Nam nói:
- Xin hỏi ngài tên gọi là gì?
Tương Hân mặc dù là công chúa, nhưng lại là công chúa nước mất nhà tan, hơn nữa nàng còn đang cầu người, lại còn phải dựa vào hắn cứu mạng, tự nhiên hạ thấp tư thái của mình mà xưng hô với đối phương như vậy.
- Sở Nam.
- Sở Nam, ngươi cứu ta, ta liền phong ngươi làm Thiên Tướng quốc Đại thánh tôn!
- Không hứng thú.
Sở Nam không biết Đại thánh tôn là cái gì nhưng hắn cũng không có đi hỏi mà trực tiếp phun ra ba chữ này. Mà Tần Dương kia cũng đang ôm bụng ha hả cười:
- Tương Hân công chúa, Thiên Tướng quốc ngươi còn sao? Thiên Tướng quốc của ngươi, đã diệt vong, ngươi không còn là công chúa nữa, hơn nữa, ngươi còn lại phong cho một sơ giai Võ Tôn sắp chết là Đại thánh tôn sao? Phụ thân phụ mẫu ngươi có sống lại cũng sẽ bị quyết định của ngươi làm cho chết cười a!
Tương Hân không thèm để ý tới hắn, lại nói:
- Ngươi cứu ta, ta nguyện lấy thân báo đáp, để cho ngươi làm Phò mã, ngươi sẽ giúp ta thu phục Thiên Tướng quốc, đến lúc đó ta là nữ vương Thiên Tướng quốc, mà ngươi lại chính là Thiên Tướng hoàng đế!
- Không có hứng thú!
Sở Nam nhìn thoáng qua Tương Hân, lại lắc lắc đầu phun ra ba chữ như cũ.
Tương Hân không tài nào giải thích được, lúc Thiên Tướng quốc còn chưa diệt vong, nàng thường xuyên giả nam chạy ra khỏi hoàng cung, đã từng nghe được những câu truyện cổ tích ngày xưa, mà trong số đó có cảnh anh hùng cứu một vị công chúa gặp nạn, sau đó vừa gặp đã yêu, mà anh hùng kia sẽ vì công chúa mà thu phục lại vương quốc, hai ngươi sau đó liền hạnh phúc sống chung một chỗ.
Hôm nay, chuyện xưa tái hiện lại chân chính rớt xuống đầu nàng, nhưng chỉ là nửa phần trước, còn nửa phần sau nào có nửa điểm giống đâu?
Tương Hân hỏi:
- Vì sao?
Sở Nam thuận miệng nói:
- Ngươi quá nhỏ.
Tương Hân ngẩn cả người, lại chợt cao giọng nói:
- Của ta không nhỏ, của ta đã...
Vừa nói, nàng lại ưỡn bộ ngực của mình lên, dùng cái này chứng minh nàng đã không còn nhỏ nữa.
Cùng lúc đó, Trương Hồng liền hô lên:
- Tần sư huỳnh, Trương sư huynh, động thủ!
/2163
|