An tĩnh như vậy là bởi vì tứ Vực đánh lên người Sở Nam, không chút phòng ngự đến từ Hỗn Nguyên Ban Chỉ hay các loại bảo vật khác, tất cả hắn đều dùng thân thể đi ngạnh kháng, thử nghiệm một chút thân thể sau khi trải nghiệm qua Thôn Hồn sơn, Tinh thần thối luyện thể đã tăng cường được bao nhiêu mạnh mẽ.
Sát khí lẫm liệt đâm tới, chằng chịt lần lượt trảm lên mọi chỗ trên thân hắn, nhưng mà thân thể hắn căn bản là không có máu tươi chảy ra, có chăng là những vết tích khá sâu trên cơ thể!
Về phần hoả diễm kia, đối với Sở Nam mà nói lại càng thêm vô dụng. Trước hết, hắn vốn dĩ có tu luyện Hoả nguyên lực, sau lại trải qua Bát Cực Hoàng Hoả trong Sinh Tử Băng Hoả trận thối lôi luyện thân thể. Vì vậy, Phần Diệt Vực của Phương Võ Tôn, bất quá cũng chỉ là bổ phẩm cho Hàn Ngọc Lam Viêm Vương Hoả mà thôi.
Thiên sơn trùng trùng điệp điệp kia lại càng đè không ngã hắn!
Cát vàng kia, đồng dạng cũng không làm gì được.
Mặc dù Võ Tôn chi Vực đem Sở Nam cách tuyệt với ngoại giới, muốn đem Sở Nam hoá thành cát, hoá thành một đám huyết nhục, hoá thành một đám kiếm khí hay một ngọn lửa, nhưng mà với thân thể mạnh mẽ của hắn, hết thảy đều bị ngăn ở bên ngoài.
Tứ đại Võ Tôn kia cảm thấy không phù hợp càng lúc càng nồng đậm, Tiền Hung không khỏi lên tiếng nói:
- Chẳng lẽ, tiểu tử này đã chết rồi hả?
Lời vừa dứt, Chử Võ Tôn đã lên tiếng:
- Hắn còn sống, Trọng Thổ Vực của hắn vẫn còn đang cuồn cuộn không ngừng thâu nhập năng lượng, một mực không có suy yếu qua!
Một câu này với ngữ khí nhiều hơn một tia ngưng trọng, theo như kinh nghiệm chém giết của hắn từ trước đến nay mà nói, không ai có thể dưới Thạch Hoá Vực của hắn kiên trì lâu như vậy, sớm đã Vực phá, thân thể ngay lập tức hoá thành đá rồi.
Mi mắt Nghiêm Võ Tôn híp thành khe, quát:
- Mọi người xuất toàn lực đi!
Nói xong, Nghiêm Võ Tôn lập tức phun ra một ngụm máu, thi triển bí kỹ, trong một khắc, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt đi, uy năng Thiên Sơn Vực theo đó mà tăng gấp mười lần, bắt đầu khiến cho Sở Nam cảm giác được áp lực!
Mọi người thấy Nghiêm Võ Tôn làm ra như vậy tự nhiên không hề dấu diếm nữa, thổ huyết thì thổ huyết, phục dụng đan dược thì phục dụng, còn có pháp bảo gia tăng uy năng, trong lúc nhất thời kiếm khí kiếm mang sắc bén hắn lên, hoả diễm Phần Diệt Vực theo kiếm khí mà vào, cát vàng lại đem Sở Nam bao lấy, khiến cho mỗi một lỗ chân lông của hắn vô pháp hít thở, lại càng có một ít tiến vào trong thân thể hắn, còn có Trọng Thổ Vực dưới Thạch Hoá Vực của Chử Võ Tôn kia, tốc độ rút ra năng lượng trong nháy mắt liền gia tăng mấy chục lần!
Thanh âm lạnh lùng của Chử Võ Tôn truyền đến:
- Lão phu xem ngươi tối đa chỉ là cao giai Võ Tôn, đến tột cùng là có bao nhiêu năng lượng!
Người liên can đều lấy ra át chủ bài, tranh thủ mọi thứ có thể nhưng lại vẫn không hề nghe được thứ thanh âm thảm thiết mà bọn hắn phi thường khát vọng nghe được, trái lại còn nghe được thanh âm hoàn toàn trấn định của Sở Nam từ trong truyền ra:
- Các ngươi còn dám lại thêm một phần lực sao?
- PHỐC!
Nghe được lời này, Tiền Hung đầu tiên là hộc ra một ngụm máu!
Ngay cả đan dược dành cho lúc sinh tử quan đầu hắn đã phục dụng rồi, giờ còn lấy đâu ra lực tăng lên đây?
Bốn người khắc sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm!
- Mấy khối đá mài đao các ngươi, còn dám cứng rắn hơn một chút sao?
Không có thanh âm đáp lại, chỉ có trầm mặc.
Trên đầu Tiểu Nê Thu, Tiểu Hắc càng lúc chuyển động càng nhanh, bởi vì nó càng lúc càng cao hứng.
Sở Nam lại nói:
- Nếu như các ngươi chỉ có một điểm thực lực như vậy, vậy thì ta không cần dây dưa thêm nữa rồi.
Lời vừa dứt, Sở Nam cả người xoay tròn, thẳng đem năng lượng tứ Vực hút vào!
Cùng lúc đó, Sở Nam cũng không muốn thì cũng phải bỏ qua Trọng Thổ Vực bằng một loại Vực, hoặc là một phương thức công kích khác, bởi vì quả thực hắn vẫn không có nghĩ ra phương pháp phá giải.
Đúng lúc này, Chử Võ Tôn lại lên tiếng:
- Tiểu tử, đừng quá hung hăng, bất luận như thế nào ngươi cũng không tránh thoát Thạch Hoá Vực của lão phu, lão phu nhất định sẽ hút khô ngươi, năng lượng một khi tận, tính mạng của ngươi lại còn có thể bảo tồn được sao?
- Tính mạng?
Sở Nam căn bản không ngó ngàng lơi của nhắn nhưng hai chữ này hắn lại mẫn cảm bắt được, trong nháy mắt, trong đầu hắn chợt loé linh quang.
Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt đám người Nghiêm Võ Tôn lại thai nghén một cỗ quyết tuyệt!
- Tính mạng!
Hai chữ này tựa như Lôi đình thiểm điện rạch phá trời đêm, làm cho Sở Nam trong nháy mắt liền nghĩ được tới rất nhiều chuyện.
Núi có tính mệnh, nước có tính mệnh, trận cũng có tính mệnh, vậy Võ Tôn chi Vực thì sao? Vực kia có hay không có thể có tính mệnh? Nếu Trọng Thổ Vực có được tính mệnh, có thể hay không như mầm cây từ dưới đất chui lên, thoát khỏi trói buộc, phá thạch hoá?
Mặc dù Sở Nam trong lòng chỉ nghĩ vậy, nhưng cũng đem Thần Long sơn Sơn hồn tại Đồ Đằng đại lục hút vào lúc trước âm thầm truyền vào trong Trọng Thổ Vực, đồng thời Sở Nam còn chậm rãi tán đi vòng xoáy đang hút cuốn lấy tứ Vực. Hắn muốn thí nghiệm có thể hay không ban cho Trọng Thổ Vực tính mạng, tự nhiên không thể đem bốn người Tiền Hung xử lý ngay, bằng không tứ đại Võ Tôn chó cùng rứt giậu, kích nổ tứ Vực sẽ quấy nhiếu hắn không nhỏ.
Vòng xoáy tản đi bốn người Nghiêm Võ Tôn liền cảm giác được, Tiền Hung sững sờ nhưng ngay lập tức giống như đã minh bạch ra cái gì mà lớn tiếng quát:
- Tiểu tử, ngươi thế nào? Có phải hay không năng lượng bên trong cơ thể không đủ dùng? Phải hay không không duy trì được rồi hả?
Tiền Hung lớn tiếng quát ra như vậy làm cho những người khác tâm đang hoảng loạn không khỏi hoà hoãn hơn nhiều, Nghiêm Võ Tôn trong nội tâm tuy buông lỏng nhưng ánh mắt vẫn sung mãn vẻ ngưng trọng, thậm chí còn chút ít hoài nghi.
Vì vậy, Nghiêm Võ Tôn hướng ánh mắt về phía Chử Võ Tôn, Chử Võ Tôn hiểu ý mà nói ra:
- Năng lượng của hắn xác thực có chút chậm rãi thiếu đi...
Sát khí lẫm liệt đâm tới, chằng chịt lần lượt trảm lên mọi chỗ trên thân hắn, nhưng mà thân thể hắn căn bản là không có máu tươi chảy ra, có chăng là những vết tích khá sâu trên cơ thể!
Về phần hoả diễm kia, đối với Sở Nam mà nói lại càng thêm vô dụng. Trước hết, hắn vốn dĩ có tu luyện Hoả nguyên lực, sau lại trải qua Bát Cực Hoàng Hoả trong Sinh Tử Băng Hoả trận thối lôi luyện thân thể. Vì vậy, Phần Diệt Vực của Phương Võ Tôn, bất quá cũng chỉ là bổ phẩm cho Hàn Ngọc Lam Viêm Vương Hoả mà thôi.
Thiên sơn trùng trùng điệp điệp kia lại càng đè không ngã hắn!
Cát vàng kia, đồng dạng cũng không làm gì được.
Mặc dù Võ Tôn chi Vực đem Sở Nam cách tuyệt với ngoại giới, muốn đem Sở Nam hoá thành cát, hoá thành một đám huyết nhục, hoá thành một đám kiếm khí hay một ngọn lửa, nhưng mà với thân thể mạnh mẽ của hắn, hết thảy đều bị ngăn ở bên ngoài.
Tứ đại Võ Tôn kia cảm thấy không phù hợp càng lúc càng nồng đậm, Tiền Hung không khỏi lên tiếng nói:
- Chẳng lẽ, tiểu tử này đã chết rồi hả?
Lời vừa dứt, Chử Võ Tôn đã lên tiếng:
- Hắn còn sống, Trọng Thổ Vực của hắn vẫn còn đang cuồn cuộn không ngừng thâu nhập năng lượng, một mực không có suy yếu qua!
Một câu này với ngữ khí nhiều hơn một tia ngưng trọng, theo như kinh nghiệm chém giết của hắn từ trước đến nay mà nói, không ai có thể dưới Thạch Hoá Vực của hắn kiên trì lâu như vậy, sớm đã Vực phá, thân thể ngay lập tức hoá thành đá rồi.
Mi mắt Nghiêm Võ Tôn híp thành khe, quát:
- Mọi người xuất toàn lực đi!
Nói xong, Nghiêm Võ Tôn lập tức phun ra một ngụm máu, thi triển bí kỹ, trong một khắc, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt đi, uy năng Thiên Sơn Vực theo đó mà tăng gấp mười lần, bắt đầu khiến cho Sở Nam cảm giác được áp lực!
Mọi người thấy Nghiêm Võ Tôn làm ra như vậy tự nhiên không hề dấu diếm nữa, thổ huyết thì thổ huyết, phục dụng đan dược thì phục dụng, còn có pháp bảo gia tăng uy năng, trong lúc nhất thời kiếm khí kiếm mang sắc bén hắn lên, hoả diễm Phần Diệt Vực theo kiếm khí mà vào, cát vàng lại đem Sở Nam bao lấy, khiến cho mỗi một lỗ chân lông của hắn vô pháp hít thở, lại càng có một ít tiến vào trong thân thể hắn, còn có Trọng Thổ Vực dưới Thạch Hoá Vực của Chử Võ Tôn kia, tốc độ rút ra năng lượng trong nháy mắt liền gia tăng mấy chục lần!
Thanh âm lạnh lùng của Chử Võ Tôn truyền đến:
- Lão phu xem ngươi tối đa chỉ là cao giai Võ Tôn, đến tột cùng là có bao nhiêu năng lượng!
Người liên can đều lấy ra át chủ bài, tranh thủ mọi thứ có thể nhưng lại vẫn không hề nghe được thứ thanh âm thảm thiết mà bọn hắn phi thường khát vọng nghe được, trái lại còn nghe được thanh âm hoàn toàn trấn định của Sở Nam từ trong truyền ra:
- Các ngươi còn dám lại thêm một phần lực sao?
- PHỐC!
Nghe được lời này, Tiền Hung đầu tiên là hộc ra một ngụm máu!
Ngay cả đan dược dành cho lúc sinh tử quan đầu hắn đã phục dụng rồi, giờ còn lấy đâu ra lực tăng lên đây?
Bốn người khắc sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm!
- Mấy khối đá mài đao các ngươi, còn dám cứng rắn hơn một chút sao?
Không có thanh âm đáp lại, chỉ có trầm mặc.
Trên đầu Tiểu Nê Thu, Tiểu Hắc càng lúc chuyển động càng nhanh, bởi vì nó càng lúc càng cao hứng.
Sở Nam lại nói:
- Nếu như các ngươi chỉ có một điểm thực lực như vậy, vậy thì ta không cần dây dưa thêm nữa rồi.
Lời vừa dứt, Sở Nam cả người xoay tròn, thẳng đem năng lượng tứ Vực hút vào!
Cùng lúc đó, Sở Nam cũng không muốn thì cũng phải bỏ qua Trọng Thổ Vực bằng một loại Vực, hoặc là một phương thức công kích khác, bởi vì quả thực hắn vẫn không có nghĩ ra phương pháp phá giải.
Đúng lúc này, Chử Võ Tôn lại lên tiếng:
- Tiểu tử, đừng quá hung hăng, bất luận như thế nào ngươi cũng không tránh thoát Thạch Hoá Vực của lão phu, lão phu nhất định sẽ hút khô ngươi, năng lượng một khi tận, tính mạng của ngươi lại còn có thể bảo tồn được sao?
- Tính mạng?
Sở Nam căn bản không ngó ngàng lơi của nhắn nhưng hai chữ này hắn lại mẫn cảm bắt được, trong nháy mắt, trong đầu hắn chợt loé linh quang.
Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt đám người Nghiêm Võ Tôn lại thai nghén một cỗ quyết tuyệt!
- Tính mạng!
Hai chữ này tựa như Lôi đình thiểm điện rạch phá trời đêm, làm cho Sở Nam trong nháy mắt liền nghĩ được tới rất nhiều chuyện.
Núi có tính mệnh, nước có tính mệnh, trận cũng có tính mệnh, vậy Võ Tôn chi Vực thì sao? Vực kia có hay không có thể có tính mệnh? Nếu Trọng Thổ Vực có được tính mệnh, có thể hay không như mầm cây từ dưới đất chui lên, thoát khỏi trói buộc, phá thạch hoá?
Mặc dù Sở Nam trong lòng chỉ nghĩ vậy, nhưng cũng đem Thần Long sơn Sơn hồn tại Đồ Đằng đại lục hút vào lúc trước âm thầm truyền vào trong Trọng Thổ Vực, đồng thời Sở Nam còn chậm rãi tán đi vòng xoáy đang hút cuốn lấy tứ Vực. Hắn muốn thí nghiệm có thể hay không ban cho Trọng Thổ Vực tính mạng, tự nhiên không thể đem bốn người Tiền Hung xử lý ngay, bằng không tứ đại Võ Tôn chó cùng rứt giậu, kích nổ tứ Vực sẽ quấy nhiếu hắn không nhỏ.
Vòng xoáy tản đi bốn người Nghiêm Võ Tôn liền cảm giác được, Tiền Hung sững sờ nhưng ngay lập tức giống như đã minh bạch ra cái gì mà lớn tiếng quát:
- Tiểu tử, ngươi thế nào? Có phải hay không năng lượng bên trong cơ thể không đủ dùng? Phải hay không không duy trì được rồi hả?
Tiền Hung lớn tiếng quát ra như vậy làm cho những người khác tâm đang hoảng loạn không khỏi hoà hoãn hơn nhiều, Nghiêm Võ Tôn trong nội tâm tuy buông lỏng nhưng ánh mắt vẫn sung mãn vẻ ngưng trọng, thậm chí còn chút ít hoài nghi.
Vì vậy, Nghiêm Võ Tôn hướng ánh mắt về phía Chử Võ Tôn, Chử Võ Tôn hiểu ý mà nói ra:
- Năng lượng của hắn xác thực có chút chậm rãi thiếu đi...
/2163
|