Sở Nam về tới Tàng Thư Các, mượn lại Thảo Mộc Quyết từ người kia, chuẩn bị đem võ quyết này ghi nhớ.
Trong lúc hắn ghi nhớ Thảo Mộc Quyết thì ánh mắt của nam tử mũi ưng lóe lên một tia nghi hoặc, khẽ lẩm bẩm:
- Vừa rồi Thu Nguyệt bên cạnh tiểu ma nữ có gì đó là lạ, giống như không phải là nàng ta vậy….
Mặc dù nghi vấn, thế nhưng nam tử mũi ưng cũng không quan tâm quá nhiều đến việc này, nhiệm vụ quan trọng nhất đối với hắn là đem đầu tên kia trở về, để Lăng Tiêu thiếu gia trút một bụng oán khí, sau đó nhận lấy ban thưởng.
Phần thưởng mà nam tử mũi ưng muốn đó chính là tiến vào tầng sáu.
Phần thưởng này nếu là lúc bình t hường thì Đại trưởng lão chưa chắc có thể làm được, bởi vì muốn tiến vào tầng sáu thì nhất định phải có cống hiến to lớn thì mới có thể đi vào, hoặc là hạng nhất tỷ thí, ví dụ như cuộc thi tỷ thí vừa rồi hoặc là tỷ thí tại Đại hội giao lưu, có thể giành được thành tích tốt, thế nhưng, bây giờ Thần Khí Phái rất xem trọng Lăng gia, muốn Lăng gia ở lại Thần Khí Phái, vì vậy vấn đề này cũng không còn là vấn đề nữa rồi.
Mà Đại trưởng lão sở dĩ nhất định phải giết chết Sở Nam, ngoại trừ để hả giận thì trong lòng còn muốn trảm thảo trừ căn, không lưu lại hậu hoạn, quan trọng hơn nữa là Sở Nam đã trở thành chướng ngại đối với Lăng Tiêu, chướng ngại này đối với tu hành mà nói có thể gọi là ác mộng.
Vì cơn ác mộng này, cho dù Đại trưởng lão có thể cho Lăng Tiêu phục vài viên Võ Tướng Đan đi nữa thì hiệu quả cũng sẽ không tốt.
Muốn tiêu trừ loại ác mộng này, biện pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất chính là khiến Sở Nam phải chết.
Vì thế cho nên Đại trưởng lão đã hạ xuống hai đạo mệnh lệnh.
Bỏ ra một phút đồng hồ, Sở Nam đã hoàn toàn ghi nhớ Thảo Mộc Quyết, lại đem quyển võ quyết này giao lại cho người kia, cười nói:
- Luyện cho tốt, võ quyết này rất tốt!
- Vâng, ta biết rồi, cảm ơn Lâm Vân sư thúc.
Ánh mắt người này lập tức bừng sáng, mừng rỡ đáp.
Những đệ tử khác vô cùng hâm mộ nhìn người này, đồng thời cũng đang suy đoán:
- Lâm Vân sư thúc muốn đến tầng sáu sao?
- Hẳn là vậy rồi, thật tuyệt, nếu ta cũng có thể đến tầng sáu, tìm một quyển võ quyết lợi hại, như vậy thì ta sẽ nhanh chóng từ sơ cấp Đại Võ Sư đột phá đến cảnh giới Võ Tướng.
- Ngươi đang nằm mơ sao?
Bọn hắn đang thảo luận, có hâm mộ, có ghen tỵ, nào biết rằng Sở Nam sắp phải đối mặt với một hồi chém giết sinh tử.
Sở Nam đi ra khỏi Tàng Thư Các, nam tử mũi ưng ở trong bóng tối lập tức mừng rỡ, gằn giọng nói:
- Ngươi rốt cuộc cũng cam lòng rời khỏi đây, lần này ta xem ngươi còn có thể trốn đi đâu.
Nam tử mũi ưng hiển nhiên không biết Sở Nam đã nhạy cảm phát hiện ra ý đồ của hắn, hắn còn tưởng rằng Sở Nam hoàn toàn không hay biết gì cả.
Lúc Sở Nam đi ra, lão nhân tóc trắng ở tầng sáu cũng khẽ động, đang muốn đặt cuốn cổ tịch trong tay xuống rồi đi ra ngoài, thế nhưng, lúc lão nhân tóc trắng buông cuốn sách xuống thì trang sách bỗng nhiên lật vài trang, ba chữ “Long Quyển Phong” (vòi rồng) lập tức xuất hiện trước mặt lão nhân tóc trắng.
Ngay lập tức, lão nhân tóc trắng liền ngưng thần, cầm lấy cuốn cổ tịch, bắt đầu đọc, ánh mắt tràn đầy suy tư….
Mà tại lúc này, Sở Nam đã rời khỏi Tàng Thư Các một khoảng khá xa, mặc dù khá xa, mặc dù là ban đêm, thế nhưng võ giả tu luyện cũng bất kể ngày đêm, nhất là con đường đến Tàng Thư Các này lại còn có không ít người lui tới.
Nam tử mũi ưng cũng không vội vàng động thủ, mà đứng từ xa theo dõi, hơn nữa, thấy Sở Nam đi về phía hẻo lánh cũng không nóng vội tiến đến, nơi càng vắng vẻ đối với nam tử mũi ưng mà nói lại càng có lợi.
Lại đi một hồi lâu, Sở Nam đang trên đường đến động Cương Phong cũng không chậm rãi nữa mà đã dùng hết toàn lực, lập tức nhảy những bước dài.
Nam tử mũi ưng thấy Sở Nam đến động Cương Phong thì nghi hoặc không thôi, khẽ lẩm bẩm:
- Tiểu tử này đến động Cương Phong làm gì nhỉ?
Nam tử mũi ưng vừa lẩm bẩm xong, nhìn thấy Sở Nam nhảy đi, hơn nữa độ cao so với hắn còn cao hơn không ít.
Theo phản xạ có điều kiện, phản ứng đầu tiên của hắn đó là bật thốt:
- Hắn là Võ Quân sao?
Sau đó nam tử mũi ưng lại nhớ đến tư liệu về Sở Nam mà Đại trưởng lão đã đưa cho, trong đó có ghi rằng Sở Nam có đằng không vũ kỹ, nghĩ vậy, khóe miệng nam tử mũi ưng liền nhếch lên một nụ cười lạnh, vô cùng lạnh lẽo, khẽ nói:
- Ngươi nhảy càng nhanh thì chết càng sớm, động Cương Phong sẽ là nơi chôn thây của ngươi.
Nam tử mũi ưng đã nghĩ kỹ, sau khi giết Sở Nam, lấy đầu của hắn thì đem thi thể của Sở Nam ném ra ngoài động Cương Phong, ở mặt ngoài của cửa động chính là một cái vực sâu, cụ thể sâu bao nhiêu thì cũng không có ai biết, hơn nữa toàn bộ vực sâu này đều tràn ngập cương phong không biết xuất xứ từ đâu.
Năm đó, Thần Khí Phái cũng muốn nghiên cứu thử vực sâu này, nhưng lại không phát hiện được gì, đã phái không ít người xuống dưới, thế nhưng những người này, kể cả một cường giả Võ Vương cũng bị chết tại bên dưới vực sâu, vì thế Thần Khí Phái mới đành bỏ qua.
Sở Nam sở dĩ nhảy nhanh như vậy là bởi vì lo lắng nam tử mũi ưng nửa đường chặn đầu hắn, nếu như gặp tại giữa đường, Sở Nam dám khẳng định phải chết không thể nghi ngờ, mặc dù hắn rất tự tin, thế nhưng không tự tin đến mức có thể đánh gục một trung cấp Võ Quân giống như đánh gục Lăng Tiêu được. Cơ hội sinh tồn, cơ hội bảo toàn mạng sống của hắn chính là ở trong động Cương Phong, mặc dù cơ hội không lớn, nhưng dù sao vẫn là một cái cơ hội.
- Nếu như ta đã từng tôi luyện tại tầng thứ năm của động Cương Phong thì thật là tốt biết bao, như vậy thì cơ hội giữ mạng lại càng lớn hơn!
Sở Nam nhìn động Cương Phong ở ngay trước mắt, trong lòng thầm nhủ.
Ngày thường, động Cương Phong vẫn có Hàn gia gia trông coi, thế nhưng Hàn gia gia bây giờ đang bị những câu chữ của cụm từ “Long Quyển Phong” hấp dẫn, vì vậy động Cương Phong lúc này không còn ai trông coi nữa.
Sở Nam tiến vào động Cương Phong, lập tức chạy thẳng đến tầng thứ tư.
Mà nam tử mũi ưng cũng không ẩn giấu thân hình nữa, nghênh ngang từ trong bóng tối bước ra, nhìn thấy Sở Nam tiến vào tầng thứ tư của động Cương Phong thì có chút nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Tầng thứ tư? Tiểu tử này muốn làm gì? Tự sát sao? Đã như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Nam tử mũi ưng cười lạnh một tiếng, sau đó cũng bước đến tầng thứ tư.
Tại tầng thứ nhất, trong một cái động tương đối ít gió, Tử Mộng Nhân đem hết thảy tình huống thu vào trong mắt, hai nắm tay xiết chặt, khẽ cầu nguyện:
- Lão thiên gia, người nhất định phải phù hộ cho tên ngốc! Tên ngốc không thể chết được! Nếu như tên ngốc chết thì suốt đời ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình….
Nếu như Sở Nam nghe thấy những lời cầu nguyện của Tử Mộng Nhân, chắc chắn hơn phân nửa sẽ bật cười, sau đó bồi thêm một câu:
- Ta chính là muốn chống lại lão tặc thiên, hắn làm sao có thể phù hộ ta được?
Sở Nam không biết rằng bản thân vừa đến nơi thì nam tử mũi ưng cũng đã xuất hiện.
Lúc này, Sở Nam đang ở tầng thứ tư, hắn đã lĩnh ngộ Loạn Phong Cương Trảm ở trong động này.
Lúc này, nam tử mũi ưng đang đứng trước cửa động.
Sở Nam quay lại, vừa cười vừa nói:
- Hoài Lệ, ngươi đến cũng nhanh lắm!
- Ngươi biết sao?
Nam tử mũi ưng hơi kinh ngạc thốt lên.
- Đương nhiên là biết, nếu như không biết thì sao ta lại cố ý dẫn ngươi đến động Cương Phong chứ?
Nam tử mũi ưng hơi có chút kiêng kỵ cương phong, thế nhưng Sở Nam lại không sợ chút nào, mặc dù có chút kinh ngạc, thế nhưng hắn lập tức đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, vẻ mặt âm độc nói:
- Dẫn ta đến động Cương Phong? Nói như vậy thì ngươi cũng đã biết ta muốn giết ngươi rồi sao?
- Ta biết, hơn nữa ta còn muốn trước khi ngươi giết ta thì sẽ giết ngươi.
- Ha ha ha…..
Nam tử mũi ưng sau giây lát sững sờ liền bật cười ha hả, trào phúng nói:
- Chỉ bằng vào ngươi? Lâm Vân, ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng ta sợ những thứ cương phong này? Ngươi không biết rằng một Võ Quân giết một Võ Tướng là rất đơn giản sao?
- Vậy ngươi đến thử xem!
Trong lúc hắn ghi nhớ Thảo Mộc Quyết thì ánh mắt của nam tử mũi ưng lóe lên một tia nghi hoặc, khẽ lẩm bẩm:
- Vừa rồi Thu Nguyệt bên cạnh tiểu ma nữ có gì đó là lạ, giống như không phải là nàng ta vậy….
Mặc dù nghi vấn, thế nhưng nam tử mũi ưng cũng không quan tâm quá nhiều đến việc này, nhiệm vụ quan trọng nhất đối với hắn là đem đầu tên kia trở về, để Lăng Tiêu thiếu gia trút một bụng oán khí, sau đó nhận lấy ban thưởng.
Phần thưởng mà nam tử mũi ưng muốn đó chính là tiến vào tầng sáu.
Phần thưởng này nếu là lúc bình t hường thì Đại trưởng lão chưa chắc có thể làm được, bởi vì muốn tiến vào tầng sáu thì nhất định phải có cống hiến to lớn thì mới có thể đi vào, hoặc là hạng nhất tỷ thí, ví dụ như cuộc thi tỷ thí vừa rồi hoặc là tỷ thí tại Đại hội giao lưu, có thể giành được thành tích tốt, thế nhưng, bây giờ Thần Khí Phái rất xem trọng Lăng gia, muốn Lăng gia ở lại Thần Khí Phái, vì vậy vấn đề này cũng không còn là vấn đề nữa rồi.
Mà Đại trưởng lão sở dĩ nhất định phải giết chết Sở Nam, ngoại trừ để hả giận thì trong lòng còn muốn trảm thảo trừ căn, không lưu lại hậu hoạn, quan trọng hơn nữa là Sở Nam đã trở thành chướng ngại đối với Lăng Tiêu, chướng ngại này đối với tu hành mà nói có thể gọi là ác mộng.
Vì cơn ác mộng này, cho dù Đại trưởng lão có thể cho Lăng Tiêu phục vài viên Võ Tướng Đan đi nữa thì hiệu quả cũng sẽ không tốt.
Muốn tiêu trừ loại ác mộng này, biện pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất chính là khiến Sở Nam phải chết.
Vì thế cho nên Đại trưởng lão đã hạ xuống hai đạo mệnh lệnh.
Bỏ ra một phút đồng hồ, Sở Nam đã hoàn toàn ghi nhớ Thảo Mộc Quyết, lại đem quyển võ quyết này giao lại cho người kia, cười nói:
- Luyện cho tốt, võ quyết này rất tốt!
- Vâng, ta biết rồi, cảm ơn Lâm Vân sư thúc.
Ánh mắt người này lập tức bừng sáng, mừng rỡ đáp.
Những đệ tử khác vô cùng hâm mộ nhìn người này, đồng thời cũng đang suy đoán:
- Lâm Vân sư thúc muốn đến tầng sáu sao?
- Hẳn là vậy rồi, thật tuyệt, nếu ta cũng có thể đến tầng sáu, tìm một quyển võ quyết lợi hại, như vậy thì ta sẽ nhanh chóng từ sơ cấp Đại Võ Sư đột phá đến cảnh giới Võ Tướng.
- Ngươi đang nằm mơ sao?
Bọn hắn đang thảo luận, có hâm mộ, có ghen tỵ, nào biết rằng Sở Nam sắp phải đối mặt với một hồi chém giết sinh tử.
Sở Nam đi ra khỏi Tàng Thư Các, nam tử mũi ưng ở trong bóng tối lập tức mừng rỡ, gằn giọng nói:
- Ngươi rốt cuộc cũng cam lòng rời khỏi đây, lần này ta xem ngươi còn có thể trốn đi đâu.
Nam tử mũi ưng hiển nhiên không biết Sở Nam đã nhạy cảm phát hiện ra ý đồ của hắn, hắn còn tưởng rằng Sở Nam hoàn toàn không hay biết gì cả.
Lúc Sở Nam đi ra, lão nhân tóc trắng ở tầng sáu cũng khẽ động, đang muốn đặt cuốn cổ tịch trong tay xuống rồi đi ra ngoài, thế nhưng, lúc lão nhân tóc trắng buông cuốn sách xuống thì trang sách bỗng nhiên lật vài trang, ba chữ “Long Quyển Phong” (vòi rồng) lập tức xuất hiện trước mặt lão nhân tóc trắng.
Ngay lập tức, lão nhân tóc trắng liền ngưng thần, cầm lấy cuốn cổ tịch, bắt đầu đọc, ánh mắt tràn đầy suy tư….
Mà tại lúc này, Sở Nam đã rời khỏi Tàng Thư Các một khoảng khá xa, mặc dù khá xa, mặc dù là ban đêm, thế nhưng võ giả tu luyện cũng bất kể ngày đêm, nhất là con đường đến Tàng Thư Các này lại còn có không ít người lui tới.
Nam tử mũi ưng cũng không vội vàng động thủ, mà đứng từ xa theo dõi, hơn nữa, thấy Sở Nam đi về phía hẻo lánh cũng không nóng vội tiến đến, nơi càng vắng vẻ đối với nam tử mũi ưng mà nói lại càng có lợi.
Lại đi một hồi lâu, Sở Nam đang trên đường đến động Cương Phong cũng không chậm rãi nữa mà đã dùng hết toàn lực, lập tức nhảy những bước dài.
Nam tử mũi ưng thấy Sở Nam đến động Cương Phong thì nghi hoặc không thôi, khẽ lẩm bẩm:
- Tiểu tử này đến động Cương Phong làm gì nhỉ?
Nam tử mũi ưng vừa lẩm bẩm xong, nhìn thấy Sở Nam nhảy đi, hơn nữa độ cao so với hắn còn cao hơn không ít.
Theo phản xạ có điều kiện, phản ứng đầu tiên của hắn đó là bật thốt:
- Hắn là Võ Quân sao?
Sau đó nam tử mũi ưng lại nhớ đến tư liệu về Sở Nam mà Đại trưởng lão đã đưa cho, trong đó có ghi rằng Sở Nam có đằng không vũ kỹ, nghĩ vậy, khóe miệng nam tử mũi ưng liền nhếch lên một nụ cười lạnh, vô cùng lạnh lẽo, khẽ nói:
- Ngươi nhảy càng nhanh thì chết càng sớm, động Cương Phong sẽ là nơi chôn thây của ngươi.
Nam tử mũi ưng đã nghĩ kỹ, sau khi giết Sở Nam, lấy đầu của hắn thì đem thi thể của Sở Nam ném ra ngoài động Cương Phong, ở mặt ngoài của cửa động chính là một cái vực sâu, cụ thể sâu bao nhiêu thì cũng không có ai biết, hơn nữa toàn bộ vực sâu này đều tràn ngập cương phong không biết xuất xứ từ đâu.
Năm đó, Thần Khí Phái cũng muốn nghiên cứu thử vực sâu này, nhưng lại không phát hiện được gì, đã phái không ít người xuống dưới, thế nhưng những người này, kể cả một cường giả Võ Vương cũng bị chết tại bên dưới vực sâu, vì thế Thần Khí Phái mới đành bỏ qua.
Sở Nam sở dĩ nhảy nhanh như vậy là bởi vì lo lắng nam tử mũi ưng nửa đường chặn đầu hắn, nếu như gặp tại giữa đường, Sở Nam dám khẳng định phải chết không thể nghi ngờ, mặc dù hắn rất tự tin, thế nhưng không tự tin đến mức có thể đánh gục một trung cấp Võ Quân giống như đánh gục Lăng Tiêu được. Cơ hội sinh tồn, cơ hội bảo toàn mạng sống của hắn chính là ở trong động Cương Phong, mặc dù cơ hội không lớn, nhưng dù sao vẫn là một cái cơ hội.
- Nếu như ta đã từng tôi luyện tại tầng thứ năm của động Cương Phong thì thật là tốt biết bao, như vậy thì cơ hội giữ mạng lại càng lớn hơn!
Sở Nam nhìn động Cương Phong ở ngay trước mắt, trong lòng thầm nhủ.
Ngày thường, động Cương Phong vẫn có Hàn gia gia trông coi, thế nhưng Hàn gia gia bây giờ đang bị những câu chữ của cụm từ “Long Quyển Phong” hấp dẫn, vì vậy động Cương Phong lúc này không còn ai trông coi nữa.
Sở Nam tiến vào động Cương Phong, lập tức chạy thẳng đến tầng thứ tư.
Mà nam tử mũi ưng cũng không ẩn giấu thân hình nữa, nghênh ngang từ trong bóng tối bước ra, nhìn thấy Sở Nam tiến vào tầng thứ tư của động Cương Phong thì có chút nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Tầng thứ tư? Tiểu tử này muốn làm gì? Tự sát sao? Đã như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Nam tử mũi ưng cười lạnh một tiếng, sau đó cũng bước đến tầng thứ tư.
Tại tầng thứ nhất, trong một cái động tương đối ít gió, Tử Mộng Nhân đem hết thảy tình huống thu vào trong mắt, hai nắm tay xiết chặt, khẽ cầu nguyện:
- Lão thiên gia, người nhất định phải phù hộ cho tên ngốc! Tên ngốc không thể chết được! Nếu như tên ngốc chết thì suốt đời ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình….
Nếu như Sở Nam nghe thấy những lời cầu nguyện của Tử Mộng Nhân, chắc chắn hơn phân nửa sẽ bật cười, sau đó bồi thêm một câu:
- Ta chính là muốn chống lại lão tặc thiên, hắn làm sao có thể phù hộ ta được?
Sở Nam không biết rằng bản thân vừa đến nơi thì nam tử mũi ưng cũng đã xuất hiện.
Lúc này, Sở Nam đang ở tầng thứ tư, hắn đã lĩnh ngộ Loạn Phong Cương Trảm ở trong động này.
Lúc này, nam tử mũi ưng đang đứng trước cửa động.
Sở Nam quay lại, vừa cười vừa nói:
- Hoài Lệ, ngươi đến cũng nhanh lắm!
- Ngươi biết sao?
Nam tử mũi ưng hơi kinh ngạc thốt lên.
- Đương nhiên là biết, nếu như không biết thì sao ta lại cố ý dẫn ngươi đến động Cương Phong chứ?
Nam tử mũi ưng hơi có chút kiêng kỵ cương phong, thế nhưng Sở Nam lại không sợ chút nào, mặc dù có chút kinh ngạc, thế nhưng hắn lập tức đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, vẻ mặt âm độc nói:
- Dẫn ta đến động Cương Phong? Nói như vậy thì ngươi cũng đã biết ta muốn giết ngươi rồi sao?
- Ta biết, hơn nữa ta còn muốn trước khi ngươi giết ta thì sẽ giết ngươi.
- Ha ha ha…..
Nam tử mũi ưng sau giây lát sững sờ liền bật cười ha hả, trào phúng nói:
- Chỉ bằng vào ngươi? Lâm Vân, ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng ta sợ những thứ cương phong này? Ngươi không biết rằng một Võ Quân giết một Võ Tướng là rất đơn giản sao?
- Vậy ngươi đến thử xem!
/2163
|