Đối với một vài Vương tử xuất thân vô cùng tốt mà nói thì lực hấp dẫn của Lệnh bài chữ Thiên không phải quá lớn, bởi vì chỉ cần hắn lọt vào pháp nhãn của Thiên Dương Võ Thần, được Thiên Dương Võ Thần coi trọng, như vậy thì đâu phải chỉ xuất thủ một lần, rất có thể còn trở thành Võ Thần tiếp theo.
Thế nhưng, đối với những ngoại nhân như bọn hắn mà nói, có thể khiến Võ Thần thay mình xuất thủ một lần thì ý nghĩa hoàn toàn không giống, có thể làm rất nhiều chuyện, thậm chí có thể lợi dụng lần xuất thủ này, đợi khi lão tổ tông trùng phá Võ Thần chi cảnh thì Minh Hoa thượng quốc có một trăm phần trăm khả năng trở thành Minh Hoa thiên quốc.
Điều này so với lợi ích còn lớn hơn nhiều, có lợi ích như thế, đừng nói là Minh Vân Thế, cho dù là Võ Thần nhìn thấy Lệnh bài chữ Thiên cũng không thể làm như không nhìn thấy, thậm chí còn tranh đoạt dữ dội hơn.
Minh Vân Thế không thể ngờ rằng đại hảo sự này lại rơi trên đầu mình, trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Lệnh bài chữ Thiên , trong lòng liền có kế hoạch, ánh mắt quét đến trên người Sở Nam.
Lúc này, cái gì mà cao nhân ẩn thể đều bị Minh Vân Thế quẳng lên đến tận trời, hắn cũng đem cảnh Sở Nam ngồi yên trên đất thu vào trong mắt, cũng đã hiểu được nguyên nhân tại sao người trẻ tuổi kia lại sai thủ hạ của mình động thủ.
- Phong Dương thượng quốc, trẫm không thể giẫm vào vết xe đổ của chúng, trẫm phải trở thành Thiên Đế chi vị!
Minh Vân Thế lẩm bẩm, bóp nát khối ngọc trên tay, khoảnh khắc khối ngọc vỡ nát, một lão giả tại nơi bí ẩn trong hoàng cung Minh Hoa thượng quốc ở rất xa đột nhiên mở mắt, lẩm bẩm:
- Đã xảy ra chuyện lớn gì? Vân Thế tại sao lại phát ra tín hiệu khẩn cấp?
Ngay lập tức, lão giả lao ra khỏi nơi nơi trú ngụ bí ẩn của mình, hướng về phía cảm giác liên hệ yếu ớt kia cấp tốc phóng đi.
Người trẻ tuổi nhìn thấy thần sắc của Minh Vân Thế, nụ cười hiện đầy mặt, hỏi:
- Minh Vân Thế, ý của ngươi là gì?
- Vương thượng, lợi ích như vậy, ta sao có thể cự tuyệt được?
Minh Vân Thế nói đến đây, ánh mắt nhìn chăm chú Lệnh bài chữ Thiên , nói:
- Hôm nay, toàn bộ đều nghe Vương thượng phân phó.
- Tốt!
Người trẻ tuổi trực tiếp ném Lệnh bài chữ Thiên về phía Minh Vân Thế, hắn căn bản không sợ Minh Vân Thế cầm lệnh bài mà không làm việc, nếu làm vậy thì chẳng khác gì Minh Vân Thế tự tìm đường chết, đem Minh Hoa thượng quốc đẩy vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Minh Vân Thế nhìn thấy khối Lệnh bài chữ Thiên bay vào trong tay mình, trong lòng cực kỳ kích động, hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy, mộng tưởng vĩ đại đã không còn cách hiện thực bao xa nữa.
Ngay lúc Minh Vân Thế muốn vươn tay bắt lấy Lệnh bài chữ Thiên kia, Lệnh bài chữ Thiên đột nhiên không chút báo hiệu biến mất, Minh Vân Thế và người trẻ tuổi đều sững sờ, thoáng cái liền không kịp phản ứng.
Chỉ sau chốc lát, Minh Vân Thế lắc đầu, đưa mắt nhìn chằm chằm không trung, rồi lại nhìn trong tay, xác định Lệnh bài chữ Thiên không rơi vào tay mình, lập tức hét lớn:
- Lệnh bài đâu rồi? Lệnh bài chữ Thiên của trẫm đâu rồi?
Minh Vân Thế và đám Võ Thánh cao cấp sau lưng người trẻ tuổi đồng thời hét lên, chuyện xảy ra quá đột ngột, bọn hắn cũng không rõ thứ đã cướp đi Lệnh bài chữ Thiên là gì, thế nhưng bọn hắn cảm thấy có năng lượng chấn động trong thiên địa.
Mà nơi phát ra năng lượng chấn động chính là vị trí trung tâm của Sở Nam.
Người trẻ tuổi nghe xong tin này, cũng không hề lo lắng, ngược lại cảm thấy vui mừng, bởi nếu vậy thì mâu thuẫn giữa Sở Nam và Minh Vân Thế sẽ không thể điều tiết được, Lệnh bài chữ Thiên kia nhất định có thể khiến bọn hắn không chết không thôi.
Minh Vân Thế bày ra Thánh Hoàng chi uy, dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Sở Nam, nắm quyền siết chặt, nói:
- Tiền bối, xem như nể tình vừa rồi ta đem Thần Lai Bộc Bố giao cho tiền bối, kính xin tiền bối giao lệnh bài kia cho tại hạ.
Sở Nam ngay cả liếc nhìn hắn cũng không thèm, nhàn nhạt nói:
- Ân tình tặng Thần Lai Bộc Bố, ta dùng nó để tha cho ngươi một mạng!
Trong lúc Minh Vân Thế đang kích động thì Xương Nguyên cũng đem truyền thuyết về tấm Lệnh bài chữ Thiên này nói cho Sở Nam biết, Sở Nam không cần nhìn biểu lộ của Minh Vân Thế cũng biết Minh Vân Thế sẽ lựa chọn như thế nào, cùng hắn rơi vào bị động còn không bằng trước hết đem Lệnh bài chữ Thiên này cướp lấy, chiếm quyền chủ động. Cho nên Sở Nam quyết định ra tay, đúng lúc này, tiểu Hắc chợt truyền tin đến, nói có thể đem Lệnh bài chữ Thiên này đoạt lấy, vì vậy Sở Nam mới để tiểu Hắc động thủ.
- Tha cho ta một mạng?
Minh Vân Thế cực kỳ phẫn nộ, quát:
- Trẫm còn cần ngươi tha mạng sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống được sao? Trẫm nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi nhất định phải chết! Nhanh giao Lệnh bài chữ Thiên ra, trẫm có thể lưu cho ngươi toàn thây, bằng không trẫm sẽ khiến ngươi hài cốt không còn.
Phẫn nộ che mờ lý trí, Minh Vân Thế không gọi Sở Nam là tiền bối nữa, đồng thời cũng tự xưng là “Trẫm”, một màn kịch này cứ như vậy rơi vào trong mắt người trẻ tuổi.
Mà Thiết Thương Hùng thì lại mở trừng trừng đôi mắt thật to, nhìn về phía vị trí Sở Nam, chính xác là nhìn chằm chằm vị trí mà tiểu Hắc không lộ diện, cũng không biết nó đang nghĩ gì. Người trẻ tuổi nhìn thoáng qua Thiết Thương Hùng, sau khi nở nụ cười có thâm ý, liền đem ánh mắt chuyển về phía đám người Công Dã Dương, nhàn nhạt nói:
- Thân phận của bổn Vương, các ngươi cũng đã đoán ra được đại khái, bây giờ cho các ngươi một lựa chọn, thần phục bổn Vương, bổn Vương sẽ để các ngươi trở thành người của Thần Vân thiên quốc, các ngươi còn có thể có cơ hội gặp Thiên Dương Võ Thần, gặp Thiên Dương Võ Thần có giá trị như thế nào chắc hẳn các ngươi cũng biết rõ.
Nói đến đây, người trẻ tuổi hơi ngừng lại một chút, hắn nhìn thấy biểu lộ trên mặt đám người Công Dã Dương rất cổ quái, nghĩ mãi mà không rõ là gì, lại tiếp tục nói:
- Nếu như các ngươi tiếp tục đi theo người này, bổn Vương cam đoan, Thần Lai Sơn này hôm nay chính là nơi thây các ngươi.
Thế nhưng, đối với những ngoại nhân như bọn hắn mà nói, có thể khiến Võ Thần thay mình xuất thủ một lần thì ý nghĩa hoàn toàn không giống, có thể làm rất nhiều chuyện, thậm chí có thể lợi dụng lần xuất thủ này, đợi khi lão tổ tông trùng phá Võ Thần chi cảnh thì Minh Hoa thượng quốc có một trăm phần trăm khả năng trở thành Minh Hoa thiên quốc.
Điều này so với lợi ích còn lớn hơn nhiều, có lợi ích như thế, đừng nói là Minh Vân Thế, cho dù là Võ Thần nhìn thấy Lệnh bài chữ Thiên cũng không thể làm như không nhìn thấy, thậm chí còn tranh đoạt dữ dội hơn.
Minh Vân Thế không thể ngờ rằng đại hảo sự này lại rơi trên đầu mình, trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Lệnh bài chữ Thiên , trong lòng liền có kế hoạch, ánh mắt quét đến trên người Sở Nam.
Lúc này, cái gì mà cao nhân ẩn thể đều bị Minh Vân Thế quẳng lên đến tận trời, hắn cũng đem cảnh Sở Nam ngồi yên trên đất thu vào trong mắt, cũng đã hiểu được nguyên nhân tại sao người trẻ tuổi kia lại sai thủ hạ của mình động thủ.
- Phong Dương thượng quốc, trẫm không thể giẫm vào vết xe đổ của chúng, trẫm phải trở thành Thiên Đế chi vị!
Minh Vân Thế lẩm bẩm, bóp nát khối ngọc trên tay, khoảnh khắc khối ngọc vỡ nát, một lão giả tại nơi bí ẩn trong hoàng cung Minh Hoa thượng quốc ở rất xa đột nhiên mở mắt, lẩm bẩm:
- Đã xảy ra chuyện lớn gì? Vân Thế tại sao lại phát ra tín hiệu khẩn cấp?
Ngay lập tức, lão giả lao ra khỏi nơi nơi trú ngụ bí ẩn của mình, hướng về phía cảm giác liên hệ yếu ớt kia cấp tốc phóng đi.
Người trẻ tuổi nhìn thấy thần sắc của Minh Vân Thế, nụ cười hiện đầy mặt, hỏi:
- Minh Vân Thế, ý của ngươi là gì?
- Vương thượng, lợi ích như vậy, ta sao có thể cự tuyệt được?
Minh Vân Thế nói đến đây, ánh mắt nhìn chăm chú Lệnh bài chữ Thiên , nói:
- Hôm nay, toàn bộ đều nghe Vương thượng phân phó.
- Tốt!
Người trẻ tuổi trực tiếp ném Lệnh bài chữ Thiên về phía Minh Vân Thế, hắn căn bản không sợ Minh Vân Thế cầm lệnh bài mà không làm việc, nếu làm vậy thì chẳng khác gì Minh Vân Thế tự tìm đường chết, đem Minh Hoa thượng quốc đẩy vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Minh Vân Thế nhìn thấy khối Lệnh bài chữ Thiên bay vào trong tay mình, trong lòng cực kỳ kích động, hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy, mộng tưởng vĩ đại đã không còn cách hiện thực bao xa nữa.
Ngay lúc Minh Vân Thế muốn vươn tay bắt lấy Lệnh bài chữ Thiên kia, Lệnh bài chữ Thiên đột nhiên không chút báo hiệu biến mất, Minh Vân Thế và người trẻ tuổi đều sững sờ, thoáng cái liền không kịp phản ứng.
Chỉ sau chốc lát, Minh Vân Thế lắc đầu, đưa mắt nhìn chằm chằm không trung, rồi lại nhìn trong tay, xác định Lệnh bài chữ Thiên không rơi vào tay mình, lập tức hét lớn:
- Lệnh bài đâu rồi? Lệnh bài chữ Thiên của trẫm đâu rồi?
Minh Vân Thế và đám Võ Thánh cao cấp sau lưng người trẻ tuổi đồng thời hét lên, chuyện xảy ra quá đột ngột, bọn hắn cũng không rõ thứ đã cướp đi Lệnh bài chữ Thiên là gì, thế nhưng bọn hắn cảm thấy có năng lượng chấn động trong thiên địa.
Mà nơi phát ra năng lượng chấn động chính là vị trí trung tâm của Sở Nam.
Người trẻ tuổi nghe xong tin này, cũng không hề lo lắng, ngược lại cảm thấy vui mừng, bởi nếu vậy thì mâu thuẫn giữa Sở Nam và Minh Vân Thế sẽ không thể điều tiết được, Lệnh bài chữ Thiên kia nhất định có thể khiến bọn hắn không chết không thôi.
Minh Vân Thế bày ra Thánh Hoàng chi uy, dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Sở Nam, nắm quyền siết chặt, nói:
- Tiền bối, xem như nể tình vừa rồi ta đem Thần Lai Bộc Bố giao cho tiền bối, kính xin tiền bối giao lệnh bài kia cho tại hạ.
Sở Nam ngay cả liếc nhìn hắn cũng không thèm, nhàn nhạt nói:
- Ân tình tặng Thần Lai Bộc Bố, ta dùng nó để tha cho ngươi một mạng!
Trong lúc Minh Vân Thế đang kích động thì Xương Nguyên cũng đem truyền thuyết về tấm Lệnh bài chữ Thiên này nói cho Sở Nam biết, Sở Nam không cần nhìn biểu lộ của Minh Vân Thế cũng biết Minh Vân Thế sẽ lựa chọn như thế nào, cùng hắn rơi vào bị động còn không bằng trước hết đem Lệnh bài chữ Thiên này cướp lấy, chiếm quyền chủ động. Cho nên Sở Nam quyết định ra tay, đúng lúc này, tiểu Hắc chợt truyền tin đến, nói có thể đem Lệnh bài chữ Thiên này đoạt lấy, vì vậy Sở Nam mới để tiểu Hắc động thủ.
- Tha cho ta một mạng?
Minh Vân Thế cực kỳ phẫn nộ, quát:
- Trẫm còn cần ngươi tha mạng sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống được sao? Trẫm nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi nhất định phải chết! Nhanh giao Lệnh bài chữ Thiên ra, trẫm có thể lưu cho ngươi toàn thây, bằng không trẫm sẽ khiến ngươi hài cốt không còn.
Phẫn nộ che mờ lý trí, Minh Vân Thế không gọi Sở Nam là tiền bối nữa, đồng thời cũng tự xưng là “Trẫm”, một màn kịch này cứ như vậy rơi vào trong mắt người trẻ tuổi.
Mà Thiết Thương Hùng thì lại mở trừng trừng đôi mắt thật to, nhìn về phía vị trí Sở Nam, chính xác là nhìn chằm chằm vị trí mà tiểu Hắc không lộ diện, cũng không biết nó đang nghĩ gì. Người trẻ tuổi nhìn thoáng qua Thiết Thương Hùng, sau khi nở nụ cười có thâm ý, liền đem ánh mắt chuyển về phía đám người Công Dã Dương, nhàn nhạt nói:
- Thân phận của bổn Vương, các ngươi cũng đã đoán ra được đại khái, bây giờ cho các ngươi một lựa chọn, thần phục bổn Vương, bổn Vương sẽ để các ngươi trở thành người của Thần Vân thiên quốc, các ngươi còn có thể có cơ hội gặp Thiên Dương Võ Thần, gặp Thiên Dương Võ Thần có giá trị như thế nào chắc hẳn các ngươi cũng biết rõ.
Nói đến đây, người trẻ tuổi hơi ngừng lại một chút, hắn nhìn thấy biểu lộ trên mặt đám người Công Dã Dương rất cổ quái, nghĩ mãi mà không rõ là gì, lại tiếp tục nói:
- Nếu như các ngươi tiếp tục đi theo người này, bổn Vương cam đoan, Thần Lai Sơn này hôm nay chính là nơi thây các ngươi.
/2163
|