Minh lão tổ tông thấy Sở Nam đằng đằng sát khí xông đến, còn cho rằng Sở Nam thật sự muốn lấy mạng hắn, liền thổ mấy ngụm huyết, Vân Phi Phong tung bay, nhanh nhẹn né tránh, Minh lão tổ tông còn cho rằng tránh khỏi Thổ Sơn Pháp tắc là có thể bình yên thoát đi.
Thế nhưng, lúc Minh lão tổ tông dốc tận năng lượng, không thể không ngừng lại thì phía sau lại truyền đến âm thanh:
- Ngươi muốn đi đâu vậy?
- Á….
Minh lão tổ tông kinh hoảng quay lại, nhưng nháy mắt nhìn thấy Sở Nam cầm Thần Khí trường khí của hắn trong tay thì Minh lão tổ tông liền khiếp sợ triệt để, lại hỏi:
- Tốc độ của ngươi tại sao còn nhanh hơn cả ta? Còn nữa, lúc trước ngươi làm sao có thể nhìn thấu quỹ tích của ta?
- Ta cũng không biết, ta chỉ biết là mình có thể nhìn thấu.
Sở Nam cười nói, nói nghe rất thật, thực sự mà nói thì lúc Minh lão tổ tông di động, Sở Nam nhìn thấy rất rõ, giống như động tác quay chậm vậy, Sở Nam thầm suy đoán liệu có phải có liên quan đến Thiên Nhai Chỉ Xích và thần niệm hay không.
Những lời này, Minh lão tổ tông tất nhiên không tin, hắn nhìn chằm chằm Sở Nam, hận không thể từng ngụm ăn sống Sở Nam, đột nhiên, Minh lão tổ tông lại hét thảm một tiếng, thần niệm mạnh mẽ của hắn đã bị “Tu La Ngục” của Sở Nam ăn sạch toàn bộ.
Sau đó, Sở Nam liền cảm thấy thần niệm của mình gia tăng, chỉ có điều độ dài cũng chỉ tăng thêm chừng trăm mét, vừa vặn 600 mét, Sở Nam khẽ lẩm bẩm:
- Thôn phệ thần niệm 3000 trượng của Võ Thánh đại viên mãn mà chỉ tăng 100 mét?
Sau khi cảm thán, Sở Nam lại vô cùng hài lòng với kết quả này, bởi dù sao thì thần niệm gia tăng như vậy so với “Tâm Luyện quyết” và luyện đan vẫn nhanh hơn nhiều, thần niệm tăng lên cũng có nghĩa là Ngũ Hành Vực có thể tăng lên, uy lực bội tăng.
Minh lão tổ tông nhìn Sở Nam như nhìn quái vật, cắn răng nói:
- Ngươi đến cùng muốn ta phải làm thế nào?
- Bán mạng cho ta năm năm!
- Nằm mơ!
Minh lão tổ tông không chút do dự liền từ chối, nói:
- Ta có thực lực Võ Thánh đại viên mãn, làm sao có thể thần phục một Võ Tôn nho nhỏ như ngươi?
- Vậy ngươi tại sao thất bại?
Minh lão tổ tông khựng lại, nói:
- Nếu ngươi cùng ta đơn đả độc đấu, ta giết ngươi chỉ như giẫm một con kiến!
- Đơn đả độc đấu? Ngươi chịu thiệt mới nói ra câu này!
Sở Nam cười trào phúng, quay qua nói với Thiết Thương Hùng:
- Chiến Thần, chúng ta lại tiếp tục!
Dứt lời, Sở Nam lại lần nữa lấy ra Chân Vũ Trụ, Chân Vũ Trụ vung lên thì Thiết Thương Hùng cũng dùng Kim Dương Thần Trượng nện xuống.
o0o
Lúc mà Sở Nam đang cố gắng thu phục Minh lão tổ tông thì tại một nơi rất xa, bên dưới hai vách đá vực sâu hơn ngàn trượng có một gian nhà tranh tồi tàn vô cùng, phía trước gian nhà là một cái sân, trong sân có một cô gái ăn mặc kiểu nông thôn, dáng vẻ thanh tú đang vung cuốc, chăm chút y thảo (thảo dược).
Đột nhiên, cô gái nông thôn ngẩng đầu lên, lẩm bẩm:
- Hôm nay tại sao tâm thần ta có chút không yên thế này?
Đôi lông mày của cô gái nông thôn nhíu chặt, nhẹ nhàng phất tay một cái, liền có một làn gió thổi đến, lúc cơn gió thổi qua y thảo thì phát ra tiếng sàn sạt, âm thanh sàn sạt này hội tụ thành một khúc nhạc du dương dễ nghe.
Khúc nhạc này vừa vang lên thì tâm thần nàng liền yên tĩnh trở lại.
Mặc dù khúc nhạc khiến tâm thần bình yên, nhưng cô gái nông thôn vẫn nhíu mày, kết quả là cơn gió càng lúc càng lớn, dần dần tạo thành cuồng phong, khúc nhạc du dương cũng tràn đầy sát khí, giống như trống trận vang lên rung trời.
Gian nhà tranh sau lưng cô gái nông thôn mặc dù nằm trong cuồng phong, thế nhưng lại không chút suy suyễn.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện? Cũng có thể, ta đã gần hai mươi năm không về nhà rồi, liệu có nên trở về một lần hay không? Không biết tiểu đệ bây giờ thế nào.
Dứt lời, cô gái nông thôn lấy vài cọng y thảo trân quý, sau đó thân hình liền hướng vách núi thẳng tắp bay lên, giống như được gió nâng lên, cô gái nông thôn đi rồi, cuồng phong trong vách núi lại càng gào thét, âm thanh sàn sạt biến thành vù vù, mỗi một ngọn gió thổi qua thì trên vách đá lại xuất hiện một vết ngấn thật sâu.
Thế nhưng những y thảo kia vẫn nhẹ nhàng lay động, gian nhà tồi tạn vẫn sừng sững bất động.
Một lúc sau thì cô gái nông thôn đã đến trên vách núi, trên vách núi không có một cơn gió, thế nhưng khoảnh khắc cô gái nông thôn đứng trên vách núi thì cuồng phong lập tức nổi lên, cô gái nông thôn liền dựa theo cuồng phong đó mà bay đi.
o0o
Bên trong Thần Lai Sơn, đám người Công Dã Dương đang toàn lực khôi phục để ứng phó với việc năng lượng trong người không ngừng bị rút cạn. Người trẻ tuổi vẫn còn đang quỳ, nhìn hai chữ “Thần phục” mà ngây ngốc, Minh lão tổ tông lại bị đánh văng, lúc này kiện Thánh Khí “Vân Phi Phong” trên người và cả nhẫn trữ vật trên tay của Minh lão tổ tông đều đã bị Sở Nam lột xuống.
- Ngươi thực sự không chịu thần phục?
Sở Nam quát.
Trong mắt Minh lão tổ tông tràn đầy cừu hận, nhưng lại không lập tức trả lời, sau khi bị đánh thêm hai lần nữa, mới lên tiếng:
- Một năm, bán mạng một năm, lão phu sẽ đáp ứng ngươi!
Minh lão tổ tông cho rằng Sở Nam đang cầu hắn cho nên cũng khôi phục việc tự xưng “lão phu”.
Sở Nam cười nói:
- Muốn trả giá? Chỉ tiếc là ngươi không có tư cách đó. Bây giờ ta đổi ý rồi, nếu ngươi bán mạng cho ta mười năm thì ta sẽ không lấy mạng ngươi! Nói không chừng…
- Nằm mơ đi, lão phu cho dù chết cũng sẽ không bán mạng cho ngươi!
- Hai mươi năm!
- Ngươi giết lão phu đi…
- Ba mươi năm!
Lần này, Minh lão tổ tông không rống lên nữa, hắn trầm mặc, Sở Nam nói:
- Ngươi muốn chết thì cần gì ta phải giết ngươi? Ngươi chẳng phải có thể tự bạo sao? Chết rồi thì cũng không cần bán mạng cho ta nữa!
Thế nhưng, lúc Minh lão tổ tông dốc tận năng lượng, không thể không ngừng lại thì phía sau lại truyền đến âm thanh:
- Ngươi muốn đi đâu vậy?
- Á….
Minh lão tổ tông kinh hoảng quay lại, nhưng nháy mắt nhìn thấy Sở Nam cầm Thần Khí trường khí của hắn trong tay thì Minh lão tổ tông liền khiếp sợ triệt để, lại hỏi:
- Tốc độ của ngươi tại sao còn nhanh hơn cả ta? Còn nữa, lúc trước ngươi làm sao có thể nhìn thấu quỹ tích của ta?
- Ta cũng không biết, ta chỉ biết là mình có thể nhìn thấu.
Sở Nam cười nói, nói nghe rất thật, thực sự mà nói thì lúc Minh lão tổ tông di động, Sở Nam nhìn thấy rất rõ, giống như động tác quay chậm vậy, Sở Nam thầm suy đoán liệu có phải có liên quan đến Thiên Nhai Chỉ Xích và thần niệm hay không.
Những lời này, Minh lão tổ tông tất nhiên không tin, hắn nhìn chằm chằm Sở Nam, hận không thể từng ngụm ăn sống Sở Nam, đột nhiên, Minh lão tổ tông lại hét thảm một tiếng, thần niệm mạnh mẽ của hắn đã bị “Tu La Ngục” của Sở Nam ăn sạch toàn bộ.
Sau đó, Sở Nam liền cảm thấy thần niệm của mình gia tăng, chỉ có điều độ dài cũng chỉ tăng thêm chừng trăm mét, vừa vặn 600 mét, Sở Nam khẽ lẩm bẩm:
- Thôn phệ thần niệm 3000 trượng của Võ Thánh đại viên mãn mà chỉ tăng 100 mét?
Sau khi cảm thán, Sở Nam lại vô cùng hài lòng với kết quả này, bởi dù sao thì thần niệm gia tăng như vậy so với “Tâm Luyện quyết” và luyện đan vẫn nhanh hơn nhiều, thần niệm tăng lên cũng có nghĩa là Ngũ Hành Vực có thể tăng lên, uy lực bội tăng.
Minh lão tổ tông nhìn Sở Nam như nhìn quái vật, cắn răng nói:
- Ngươi đến cùng muốn ta phải làm thế nào?
- Bán mạng cho ta năm năm!
- Nằm mơ!
Minh lão tổ tông không chút do dự liền từ chối, nói:
- Ta có thực lực Võ Thánh đại viên mãn, làm sao có thể thần phục một Võ Tôn nho nhỏ như ngươi?
- Vậy ngươi tại sao thất bại?
Minh lão tổ tông khựng lại, nói:
- Nếu ngươi cùng ta đơn đả độc đấu, ta giết ngươi chỉ như giẫm một con kiến!
- Đơn đả độc đấu? Ngươi chịu thiệt mới nói ra câu này!
Sở Nam cười trào phúng, quay qua nói với Thiết Thương Hùng:
- Chiến Thần, chúng ta lại tiếp tục!
Dứt lời, Sở Nam lại lần nữa lấy ra Chân Vũ Trụ, Chân Vũ Trụ vung lên thì Thiết Thương Hùng cũng dùng Kim Dương Thần Trượng nện xuống.
o0o
Lúc mà Sở Nam đang cố gắng thu phục Minh lão tổ tông thì tại một nơi rất xa, bên dưới hai vách đá vực sâu hơn ngàn trượng có một gian nhà tranh tồi tàn vô cùng, phía trước gian nhà là một cái sân, trong sân có một cô gái ăn mặc kiểu nông thôn, dáng vẻ thanh tú đang vung cuốc, chăm chút y thảo (thảo dược).
Đột nhiên, cô gái nông thôn ngẩng đầu lên, lẩm bẩm:
- Hôm nay tại sao tâm thần ta có chút không yên thế này?
Đôi lông mày của cô gái nông thôn nhíu chặt, nhẹ nhàng phất tay một cái, liền có một làn gió thổi đến, lúc cơn gió thổi qua y thảo thì phát ra tiếng sàn sạt, âm thanh sàn sạt này hội tụ thành một khúc nhạc du dương dễ nghe.
Khúc nhạc này vừa vang lên thì tâm thần nàng liền yên tĩnh trở lại.
Mặc dù khúc nhạc khiến tâm thần bình yên, nhưng cô gái nông thôn vẫn nhíu mày, kết quả là cơn gió càng lúc càng lớn, dần dần tạo thành cuồng phong, khúc nhạc du dương cũng tràn đầy sát khí, giống như trống trận vang lên rung trời.
Gian nhà tranh sau lưng cô gái nông thôn mặc dù nằm trong cuồng phong, thế nhưng lại không chút suy suyễn.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện? Cũng có thể, ta đã gần hai mươi năm không về nhà rồi, liệu có nên trở về một lần hay không? Không biết tiểu đệ bây giờ thế nào.
Dứt lời, cô gái nông thôn lấy vài cọng y thảo trân quý, sau đó thân hình liền hướng vách núi thẳng tắp bay lên, giống như được gió nâng lên, cô gái nông thôn đi rồi, cuồng phong trong vách núi lại càng gào thét, âm thanh sàn sạt biến thành vù vù, mỗi một ngọn gió thổi qua thì trên vách đá lại xuất hiện một vết ngấn thật sâu.
Thế nhưng những y thảo kia vẫn nhẹ nhàng lay động, gian nhà tồi tạn vẫn sừng sững bất động.
Một lúc sau thì cô gái nông thôn đã đến trên vách núi, trên vách núi không có một cơn gió, thế nhưng khoảnh khắc cô gái nông thôn đứng trên vách núi thì cuồng phong lập tức nổi lên, cô gái nông thôn liền dựa theo cuồng phong đó mà bay đi.
o0o
Bên trong Thần Lai Sơn, đám người Công Dã Dương đang toàn lực khôi phục để ứng phó với việc năng lượng trong người không ngừng bị rút cạn. Người trẻ tuổi vẫn còn đang quỳ, nhìn hai chữ “Thần phục” mà ngây ngốc, Minh lão tổ tông lại bị đánh văng, lúc này kiện Thánh Khí “Vân Phi Phong” trên người và cả nhẫn trữ vật trên tay của Minh lão tổ tông đều đã bị Sở Nam lột xuống.
- Ngươi thực sự không chịu thần phục?
Sở Nam quát.
Trong mắt Minh lão tổ tông tràn đầy cừu hận, nhưng lại không lập tức trả lời, sau khi bị đánh thêm hai lần nữa, mới lên tiếng:
- Một năm, bán mạng một năm, lão phu sẽ đáp ứng ngươi!
Minh lão tổ tông cho rằng Sở Nam đang cầu hắn cho nên cũng khôi phục việc tự xưng “lão phu”.
Sở Nam cười nói:
- Muốn trả giá? Chỉ tiếc là ngươi không có tư cách đó. Bây giờ ta đổi ý rồi, nếu ngươi bán mạng cho ta mười năm thì ta sẽ không lấy mạng ngươi! Nói không chừng…
- Nằm mơ đi, lão phu cho dù chết cũng sẽ không bán mạng cho ngươi!
- Hai mươi năm!
- Ngươi giết lão phu đi…
- Ba mươi năm!
Lần này, Minh lão tổ tông không rống lên nữa, hắn trầm mặc, Sở Nam nói:
- Ngươi muốn chết thì cần gì ta phải giết ngươi? Ngươi chẳng phải có thể tự bạo sao? Chết rồi thì cũng không cần bán mạng cho ta nữa!
/2163
|