- Phịch!
Tử Đông Lai hung hăng vỗ lên bàn một cái, chiếc bàn làm từ Mộc Sam so với Thiết Thạch còn cứng hơn gấp ba lần lập tức để lại một dấu chưởng thật sâu.
Từ đó có thể thấy được Tử Đông Lai phẫn nộ như thế nào.
Tử Đông Lai rất phẫn nộ, bởi vì ông ta vừa biết được hai tin tức.
Tin tức thứ nhất là, khoảng chừng hai canh giờ trước, Thu Nguyệt cô nương đã đến Tàng Thư Các tìm Lâm Vân, sau đó Lâm Vân liền biến mất không thấy đâu nữa, Tử Đông Lai tất nhiên biết rõ Thu Nguyệt kia chính là Tử Mộng Nhân con gái ông ta.
Tin tức thứ hai là hơn nửa canh giờ trước, Lâm Vân đã dùng lệnh bài Tử cấp rời khỏi Thần Khí Phái.
Trong lòng Tử Đông Lai tràn đầy oán khí, nếu không phải Thái sư bá cho Mộng Nhân hai viên Biến Hình Đan, nếu không phải Thái sư bá cho Lâm Vân lệnh bài, hai người bọn họ như thế nào có thể thoát ra được?
Oán khí thì oán khí, Tử Đông Lai chỉ có thể để ở trong lòng, ông ta biết rõ, bây giờ quan trọng nhất đó là phải đem hai người kia trở về! Một người là con gái của ông, liên quan đến Lăng gia, một người là đệ tử có tiềm lực nhất Thần Khí Phái, hai việc này đều không thể không làm.
Tử Đông Lai lập tức ra lệnh:
- Tả Cửu, ngươi đem hai mươi tên cao cấp Võ Tướng truy đuổi, cần phải nhanh chóng đem Đại tiểu thư về!
- Vâng, thưa chưởng môn!
Tả Cửu cũng giống như nam tử mũi ưng, là trung cấp Võ Quân.
Tử Đông Lai nhìn bóng lưng của Tả Cửu đi xa, lông mày nhăn tít lại, bởi vì ông ta đang buồn bực không biết phải giải thích với Lăng gia như thế nào, hoặc có thể nói là thu thập Lăng gia như thế nào.
Cùng lúc đó, Hàn gia gia ở trong Tàng Thư Các đã buông quyển sách về “Long Quyển Phong” xuống, thở dài một tiếng, theo như lời trong sách này thì vẫn không thể giải thích nghi hoặc cho lão, ngược lại càng khiến nghi hoặc của lão trở nên nghiêm trọng hơn.
- Không biết Lâm tiểu tử đã thông suốt chưa?
Hàn gia gia thầm nghĩ, đồng thời phát xuất ra cảm tri lực.
Bỗng dưng Hàn gia gia nhíu mày lại, không hề cảm giác được khí tức của Sở Nam, khẽ lẩm bẩm:
- Vừa rồi chuyên tâm quá, thâm chí ngay cả Lâm tiểu tử rời đi cũng không phát hiện.
Vừa nói xong câu đó, sắc mặt Hàn gia gia đại biến, bởi vì lão nghĩ đến tiểu tử kia có cừu oán với Đại tiểu thư, mà Đại trưởng lão đã ở Thần Khí Phái nhiều năm, thế lực không nhỏ, vốn Thần Khí Phái sẽ phái cao thủ âm thầm bảo hộ Lâm Vân bởi vì hắn là đệ tử có tiềm lực vô cùng lớn, nhưng cũng bởi vì có lão ở bên cạnh Lâm Vân cho nên ông bạn già kia sẽ không phái người, dù sao đi nữa thì cũng không có kẻ nào có thể giết được Lâm Vân từ trong tay lão, trừ khi là Huyền Vô Kỳ đến.
Thế nhưng, bây giờ Lâm Vân đã rời khỏi phạm vi của lão.
Thân ảnh lão lóe lên, lúc xuất hiện lại thì Hàn gia gia đã ở bên ngoài Tàng Thư Các, nhìn thấy bầu không khí của Thần Khí Phái vẫn bình thường, lông mày lão lại càng nhíu chặt, nếu như Lâm Vân xảy ra chuyện, không chỉ ông bạn già kia không tha thứ cho lão, mà ngay cả chính bản thân lão cũng sẽ không thể tha thứ cho mình, bởi vì trực giác mách bảo với Hàn gia gia rằng Lâm Vân có thể giải quyết được câu hỏi “Cái gì gọi là gió.”
Dùng tốc độ nhanh nhất, Hàn gia gia chạy đến đại điện đã bắt gặp Tử Đông Lai, sau khi biết rõ chuyện gì xảy ra, còn không đợi Tử Đông Lai nói hết câu thì Hàn gia gia đã phóng người xuống núi đuổi theo.
Sau khi Thần Khí Phái phát sinh những chuyện này, Tử Mộng Nhân có lẽ sẽ đoán được những hành động tiếp theo của Tử Đông Lai, thế nhưng bất kể là Tử Mộng Nhân hay là Sở Nam đều tuyệt đối không ngờ rằng Hàn gia gia cũng đuổi theo.
o0o
Lại nói, Tử Mộng Nhân hiện giờ cũng không nghĩ nhiều như vậy, có thể không phải thành hôn với tên họ Lăng kia, co thể rời khỏi Thần Khí Phái thì nàng đã vui vẻ lắm rồi, trên đường đi nhảy nhót, tíu tít không ngừng.
- Mộng Nhân, ta có một vấn đề.
Tử Mộng Nhân lộ vẻ nghi hoặc, giữa hai đầu lông mày có chút lo lắng, khẽ hỏi:
- Đồ ngốc, ngươi nói đi.
- Lệnh bài kia là sao?
Tử Mộng Nhân thở phào một hơi, mắng:
- Đồ ngốc, ngươi làm ta sợ muốn chết, làm gì mà ra vẻ trầm trọng vậy, ta còn tưởng ngươi muốn bỏ ta lại đây một mình chứ.
- Không có.
Tử Mộng Nhân lại cao hứng, nói tiếp:
- Lệnh bài mà Thái gia gia đưa cho ngươi, không chỉ có thể tự do xuất nhập Tàng Thư Các mà còn có nhiều tác dụng khác….
Sở Nam nhíu mày hỏi:
- Một tấm lệnh bài trọng yếu như vậy, tại sao lại đưa cho ta?
Tử Mộng Nhân lắc đầu đáp:
- Có lẽ Thái gia gia nhìn ngươi thuận mắt, tiện tay cho ngươi, hoặc là Thái gia gia muốn tạo điều kiện cho ngươi, bởi vì ngươi chính là người có tiềm lực lớn nhất Thần Khí Phái, nhưng Thái gia gia tuyệt sẽ không ngờ rằng ta lại kéo ngươi cùng bỏ đi.
Nói đến đây, Tử Mộng Nhân lộ ra nụ cười đắc ý, đột nhiên Tử Mộng Nhân nhớ đến một chuyện rất trọng yếu, khẽ hỏi:
- Đồ ngốc, ngươi thật sự đã giết Hoài Lệ rồi sao?
Trong giọng nói của Tử Mộng Nhân tràn đầy khiếp sợ, còn xen lẫn sùng bái, tên ngốc rõ ràng đã giết chết một tên trung cấp Võ Quân, tên ngốc đến tột cùng lợi hại như thế nào?
- May mắn thôi, cương phong đã giúp ta rất nhiều.
- May mắn? Đồ ngốc, ngươi hãy nói cho ta nghe quá trình đi.
Sở Nam suy nghĩ một chút, sau đó đem trọn quá trình chiến đấu kể lại một lần, rất nhiều điểm mấu chốt đều lược bớt, dù như thế thì Tử Mộng Nhân cũng đã hãi hùng kinh ngạc rồi, nhất là lúc nghe thấy Sở Nam nói nam tử mũi ưng tự bạo thì toàn thân Tử Mộng Nhân không nhịn được mà run rẩy.
Kể xong quá trình chiến đấu rồi mà Tử Mộng Nhân vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Thật lâu sau đó, Tử Mộng Nhân mới cảm thán nói:
- Thái gia gia nói không sai, đồ ngốc, ngươi quả là một tên Yêu nghiệt.
- Ách….
Nhìn thấy bộ dạng của Sở Nam, Tử Mộng Nhân lại bật cười nói:
- Đồ ngốc, ngươi nói xem chúng ta bây giờ đang đi đâu?
- Thiên Nhất Tông.
- Hả?
Tử Mộng Nhân hết sức kinh ngạc, còn tức giận nói:
- Thiên Nhất Tông? Như vậy không phải là….
- Ta phải đến đó.
Âm thanh của Sở Nam vô cùng kiên định.
- Đến tham gia Đại hội giao lưu?
Sở Nam khẽ gật đầu, hắn đương nhiên không thể nói mục đích thực sự khi mình đến Thiên Nhất Tông được.
- Đồ ngốc, chẳng lẽ Đại hội giao lưu đối với ngươi quan trọng như vậy sao?
Trong lòng Tử Mộng Nhân có chút lành lạnh, nàng vừa mới trốn thoát, không muốn đến Đại hội giao lưu chút nào.
- Ta có lý do phải đi.
- Lý do gì?
Sở Nam trầm mặc, Tử Mộng Nhân quệt miệng nói:
- Bỏ đi, đồ ngốc, chúng ta đến Thiên Nhất Tông, tuy nhiên, lộ tuyến nhất định phải do ta sắp đặt.
Sở Nam há miệng, còn chưa kịp nói gì thì Tử Mộng Nhân đã bồi thêm:
- Ta cam đoan, nhất định sẽ đến đó trước khi bắt đầu Đại hội giao lưu.
- Được.
- Yeah…
Tử Mộng Nhân mừng rõ đến nhảy cẫng lên, bộ dạng cao hứng không thôi, khuôn mặt có chút trắng bệch của Sở Nam cũng khẽ lộ ra ý cười.
Tử Mộng Nhân chạy nhảy, kéo cánh tay Sở Nam, vui vẻ nói:
- Đồ ngốc, chúng ta hãy tìm nơi nào đó có người, ta muốn làm hiệp nữ.
- Mộng Nhân, chúng ta bây giờ rời khỏi Thần Khí Phái cũng chưa xa lắm, nếu như chưởng môn phái người đuổi theo chúng ta, rất nhanh sẽ đuổi kịp.
Sở Nam phân tích một chút, lại nói:
- Nếu vậy thì chúng ta rất có thể sẽ bị bắt trở về.
Vẻ mặt Tử Mộng Nhân trở nên ảm đạm, biết rõ những lời này của Sở Nam là sự thật, lo lắng nói:
- Đồ ngốc, vậy ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tử Đông Lai hung hăng vỗ lên bàn một cái, chiếc bàn làm từ Mộc Sam so với Thiết Thạch còn cứng hơn gấp ba lần lập tức để lại một dấu chưởng thật sâu.
Từ đó có thể thấy được Tử Đông Lai phẫn nộ như thế nào.
Tử Đông Lai rất phẫn nộ, bởi vì ông ta vừa biết được hai tin tức.
Tin tức thứ nhất là, khoảng chừng hai canh giờ trước, Thu Nguyệt cô nương đã đến Tàng Thư Các tìm Lâm Vân, sau đó Lâm Vân liền biến mất không thấy đâu nữa, Tử Đông Lai tất nhiên biết rõ Thu Nguyệt kia chính là Tử Mộng Nhân con gái ông ta.
Tin tức thứ hai là hơn nửa canh giờ trước, Lâm Vân đã dùng lệnh bài Tử cấp rời khỏi Thần Khí Phái.
Trong lòng Tử Đông Lai tràn đầy oán khí, nếu không phải Thái sư bá cho Mộng Nhân hai viên Biến Hình Đan, nếu không phải Thái sư bá cho Lâm Vân lệnh bài, hai người bọn họ như thế nào có thể thoát ra được?
Oán khí thì oán khí, Tử Đông Lai chỉ có thể để ở trong lòng, ông ta biết rõ, bây giờ quan trọng nhất đó là phải đem hai người kia trở về! Một người là con gái của ông, liên quan đến Lăng gia, một người là đệ tử có tiềm lực nhất Thần Khí Phái, hai việc này đều không thể không làm.
Tử Đông Lai lập tức ra lệnh:
- Tả Cửu, ngươi đem hai mươi tên cao cấp Võ Tướng truy đuổi, cần phải nhanh chóng đem Đại tiểu thư về!
- Vâng, thưa chưởng môn!
Tả Cửu cũng giống như nam tử mũi ưng, là trung cấp Võ Quân.
Tử Đông Lai nhìn bóng lưng của Tả Cửu đi xa, lông mày nhăn tít lại, bởi vì ông ta đang buồn bực không biết phải giải thích với Lăng gia như thế nào, hoặc có thể nói là thu thập Lăng gia như thế nào.
Cùng lúc đó, Hàn gia gia ở trong Tàng Thư Các đã buông quyển sách về “Long Quyển Phong” xuống, thở dài một tiếng, theo như lời trong sách này thì vẫn không thể giải thích nghi hoặc cho lão, ngược lại càng khiến nghi hoặc của lão trở nên nghiêm trọng hơn.
- Không biết Lâm tiểu tử đã thông suốt chưa?
Hàn gia gia thầm nghĩ, đồng thời phát xuất ra cảm tri lực.
Bỗng dưng Hàn gia gia nhíu mày lại, không hề cảm giác được khí tức của Sở Nam, khẽ lẩm bẩm:
- Vừa rồi chuyên tâm quá, thâm chí ngay cả Lâm tiểu tử rời đi cũng không phát hiện.
Vừa nói xong câu đó, sắc mặt Hàn gia gia đại biến, bởi vì lão nghĩ đến tiểu tử kia có cừu oán với Đại tiểu thư, mà Đại trưởng lão đã ở Thần Khí Phái nhiều năm, thế lực không nhỏ, vốn Thần Khí Phái sẽ phái cao thủ âm thầm bảo hộ Lâm Vân bởi vì hắn là đệ tử có tiềm lực vô cùng lớn, nhưng cũng bởi vì có lão ở bên cạnh Lâm Vân cho nên ông bạn già kia sẽ không phái người, dù sao đi nữa thì cũng không có kẻ nào có thể giết được Lâm Vân từ trong tay lão, trừ khi là Huyền Vô Kỳ đến.
Thế nhưng, bây giờ Lâm Vân đã rời khỏi phạm vi của lão.
Thân ảnh lão lóe lên, lúc xuất hiện lại thì Hàn gia gia đã ở bên ngoài Tàng Thư Các, nhìn thấy bầu không khí của Thần Khí Phái vẫn bình thường, lông mày lão lại càng nhíu chặt, nếu như Lâm Vân xảy ra chuyện, không chỉ ông bạn già kia không tha thứ cho lão, mà ngay cả chính bản thân lão cũng sẽ không thể tha thứ cho mình, bởi vì trực giác mách bảo với Hàn gia gia rằng Lâm Vân có thể giải quyết được câu hỏi “Cái gì gọi là gió.”
Dùng tốc độ nhanh nhất, Hàn gia gia chạy đến đại điện đã bắt gặp Tử Đông Lai, sau khi biết rõ chuyện gì xảy ra, còn không đợi Tử Đông Lai nói hết câu thì Hàn gia gia đã phóng người xuống núi đuổi theo.
Sau khi Thần Khí Phái phát sinh những chuyện này, Tử Mộng Nhân có lẽ sẽ đoán được những hành động tiếp theo của Tử Đông Lai, thế nhưng bất kể là Tử Mộng Nhân hay là Sở Nam đều tuyệt đối không ngờ rằng Hàn gia gia cũng đuổi theo.
o0o
Lại nói, Tử Mộng Nhân hiện giờ cũng không nghĩ nhiều như vậy, có thể không phải thành hôn với tên họ Lăng kia, co thể rời khỏi Thần Khí Phái thì nàng đã vui vẻ lắm rồi, trên đường đi nhảy nhót, tíu tít không ngừng.
- Mộng Nhân, ta có một vấn đề.
Tử Mộng Nhân lộ vẻ nghi hoặc, giữa hai đầu lông mày có chút lo lắng, khẽ hỏi:
- Đồ ngốc, ngươi nói đi.
- Lệnh bài kia là sao?
Tử Mộng Nhân thở phào một hơi, mắng:
- Đồ ngốc, ngươi làm ta sợ muốn chết, làm gì mà ra vẻ trầm trọng vậy, ta còn tưởng ngươi muốn bỏ ta lại đây một mình chứ.
- Không có.
Tử Mộng Nhân lại cao hứng, nói tiếp:
- Lệnh bài mà Thái gia gia đưa cho ngươi, không chỉ có thể tự do xuất nhập Tàng Thư Các mà còn có nhiều tác dụng khác….
Sở Nam nhíu mày hỏi:
- Một tấm lệnh bài trọng yếu như vậy, tại sao lại đưa cho ta?
Tử Mộng Nhân lắc đầu đáp:
- Có lẽ Thái gia gia nhìn ngươi thuận mắt, tiện tay cho ngươi, hoặc là Thái gia gia muốn tạo điều kiện cho ngươi, bởi vì ngươi chính là người có tiềm lực lớn nhất Thần Khí Phái, nhưng Thái gia gia tuyệt sẽ không ngờ rằng ta lại kéo ngươi cùng bỏ đi.
Nói đến đây, Tử Mộng Nhân lộ ra nụ cười đắc ý, đột nhiên Tử Mộng Nhân nhớ đến một chuyện rất trọng yếu, khẽ hỏi:
- Đồ ngốc, ngươi thật sự đã giết Hoài Lệ rồi sao?
Trong giọng nói của Tử Mộng Nhân tràn đầy khiếp sợ, còn xen lẫn sùng bái, tên ngốc rõ ràng đã giết chết một tên trung cấp Võ Quân, tên ngốc đến tột cùng lợi hại như thế nào?
- May mắn thôi, cương phong đã giúp ta rất nhiều.
- May mắn? Đồ ngốc, ngươi hãy nói cho ta nghe quá trình đi.
Sở Nam suy nghĩ một chút, sau đó đem trọn quá trình chiến đấu kể lại một lần, rất nhiều điểm mấu chốt đều lược bớt, dù như thế thì Tử Mộng Nhân cũng đã hãi hùng kinh ngạc rồi, nhất là lúc nghe thấy Sở Nam nói nam tử mũi ưng tự bạo thì toàn thân Tử Mộng Nhân không nhịn được mà run rẩy.
Kể xong quá trình chiến đấu rồi mà Tử Mộng Nhân vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Thật lâu sau đó, Tử Mộng Nhân mới cảm thán nói:
- Thái gia gia nói không sai, đồ ngốc, ngươi quả là một tên Yêu nghiệt.
- Ách….
Nhìn thấy bộ dạng của Sở Nam, Tử Mộng Nhân lại bật cười nói:
- Đồ ngốc, ngươi nói xem chúng ta bây giờ đang đi đâu?
- Thiên Nhất Tông.
- Hả?
Tử Mộng Nhân hết sức kinh ngạc, còn tức giận nói:
- Thiên Nhất Tông? Như vậy không phải là….
- Ta phải đến đó.
Âm thanh của Sở Nam vô cùng kiên định.
- Đến tham gia Đại hội giao lưu?
Sở Nam khẽ gật đầu, hắn đương nhiên không thể nói mục đích thực sự khi mình đến Thiên Nhất Tông được.
- Đồ ngốc, chẳng lẽ Đại hội giao lưu đối với ngươi quan trọng như vậy sao?
Trong lòng Tử Mộng Nhân có chút lành lạnh, nàng vừa mới trốn thoát, không muốn đến Đại hội giao lưu chút nào.
- Ta có lý do phải đi.
- Lý do gì?
Sở Nam trầm mặc, Tử Mộng Nhân quệt miệng nói:
- Bỏ đi, đồ ngốc, chúng ta đến Thiên Nhất Tông, tuy nhiên, lộ tuyến nhất định phải do ta sắp đặt.
Sở Nam há miệng, còn chưa kịp nói gì thì Tử Mộng Nhân đã bồi thêm:
- Ta cam đoan, nhất định sẽ đến đó trước khi bắt đầu Đại hội giao lưu.
- Được.
- Yeah…
Tử Mộng Nhân mừng rõ đến nhảy cẫng lên, bộ dạng cao hứng không thôi, khuôn mặt có chút trắng bệch của Sở Nam cũng khẽ lộ ra ý cười.
Tử Mộng Nhân chạy nhảy, kéo cánh tay Sở Nam, vui vẻ nói:
- Đồ ngốc, chúng ta hãy tìm nơi nào đó có người, ta muốn làm hiệp nữ.
- Mộng Nhân, chúng ta bây giờ rời khỏi Thần Khí Phái cũng chưa xa lắm, nếu như chưởng môn phái người đuổi theo chúng ta, rất nhanh sẽ đuổi kịp.
Sở Nam phân tích một chút, lại nói:
- Nếu vậy thì chúng ta rất có thể sẽ bị bắt trở về.
Vẻ mặt Tử Mộng Nhân trở nên ảm đạm, biết rõ những lời này của Sở Nam là sự thật, lo lắng nói:
- Đồ ngốc, vậy ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?
/2163
|