- Một kiện thần khí, đủ chưa?
Lời này của Sở Nam khiến cho tất cả mọi người có mặt ở nơi này sững sờ. Bất kể là Tự Nhiên, Minh lão tổ, mười năm vị Võ thánh trúng phải Dược Xuân Hương hay là đám người Thiên Huệ của Lãm Nguyệt Hiên đều nhìn chằm chằm vào cây quạt trên tay hắn.
Đi vào thanh lâu, dùng thần khí mua xuân, chơi giá, tuyệt đối là chuyện trước nay chưa từng có, mới nghe lần đầu!
Ánh mắt Sở Nam sơ bộ nhìn lại, rất là tùy ý. Trên thực tế, hắn đang nhìn chằm chằm vào Thiên Huệ, hắn xuất ra một kiện thần khí, cũng không phải biểu hiện ra bên ngoài đơn giản như vậy. Sở Nam muốn xem xem, lúc Thiên Huệ nhìn thấy cây quạt trên tay hắn, có xuất hiện thần sắc gì ngoài ý muốn không. Từ đó, Sở Nam có thể phán đoán ra một vài tin tức. Bất quá, khiến cho Sở Nam thất vọng rồi, trong ánh mắt Thiên Huệ, quả thực là có khiếp sợ, nhưng loại khiếp sợ này chính là khiếp sợ vì vui mừng, không phải loại khiếp sợ bởi vì nhìn thấy vật mình biết đang ở trong tay người xa lạ.
Điều này chứng minh, Thiên Huệ không phải là thủ hạ của cỗ thế lực thần bí kia. Hoặc là do cấp bậc của nàng còn chưa đủ, không thể tiếp xúc với những phương diện kia. Cụ thể là loại tình huống nào, tiếp tục theo dõi sẽ biết được. Mặc dù nội tâm đang không ngừng suy nghĩ, nhưng trên mặt Sở Nam không có biểu lộ ra bất cứ sự khác thường nào, chỉ cười hỏi.
- Như thế nào? Một kiện thần khí còn chưa đủ? Hay là Lãm Nguyệt Hiên không làm cuộc mua bán này. Nếu như không làm, chúng ta đi nhà khác, ta tin rằng tìm kiếm bảy trăm ba mươi năm nữ nhân cũng không phải là việc gì quá khó!
- Làm, làm, Sở công tử! Chúng ta làm!
Mặc kệ Thiên Huệ lúc trước biện hiện ra bộ dáng cừu hận nam nhân như thế nào, Sở Nam có thể xuất ra một kiện thần khí, Thiên Huệ tuyệt đối sẽ nuốt trôi. Thần khí, đây là thứ có tiền cũng không mua được. Thiên Huệ vội vàng hô lên, sợ Sở Nam đi khỏi Lãm Nguyệt Hiên, mà nụ cười tràn ngập dối trá trên khuôn mặt cũng lập tức biến thành trăm hoa đua nở.
Thiên Huệ lập tức sai người đưa tới phục vụ cao quý nhất bên trong Lãm Nguyệt Hiên, sau đó thông báo với Sở Nam một tiếng, bắt tay vào chuẩn bị bảy trăm ba mươi năm đóa hoa. Thiên Huệ vừa vội vã lên đường, vừa âm thầm lẩm bẩm.
- Thần khí! Lại là thần khí, đừng nói chỉ là bảy trăm ba mươi năm đóa hoa, cho dù là bảy ngàn ba trăm năm ươi đóa hoa, lão nương cũng liều mạng tìm đủ cho các ngươi. Nếu không ngay cả lão nương cũng hiến thân luôn. Đám khách làng chơi kia trước mặt thần khí được tính là cái gì?
Nghĩ tới đây, Thiên Huệ đột nhiên dừng bước, thì thào.
- Người có thể tùy ý xuất ra thần khí lại là một người bình thường sao?
Thiên Huệ nhớ đến bộ dạng Sở Nam, đánh chết cũng không tin điều này.
- Tại Nam Xuyên Châu, ngoại trừ những thượng quốc có nội tình mấy ngàn năm, còn có tam đại thiên quốc là có được thần khí. Những thượng quốc thế lực yếu kém, còn có vương quốc, tuyệt đối không thể nào nắm giữ thần khí. Hơn nữa, người nắm giữ thần khí ít nhất cũng phải có tu vi Võ thánh, nhưng hắn chẳng qua mới chỉ là Võ đế, điều này sao có khả năng?
Thiên Huệ lại nghĩ tới đám người đứng sau Sở Nam.
- Có hai nữ nhân đi theo, còn có nhiều tùy tùng như vậy, thoạt nhìn tu vi của những tùy tùng kia cùng là cực yếu, tựa hồ cũng không quá quan trọng. Rốt cục Sở Nam này có địa vị gì? Là một vị vương tử của Thiên quốc? Hay là? Bọn hắn đến Lãm Nguyệt Hiên có mục đích gì?
Nghi hoặc trùng trùng, Thiên Huệ liên tưởng đến rất nhiều kết quả, thậm chí còn từng nghĩ qua việc có phải Sở Nam đến đập phá quán hay không. Bất quá, nghĩ đến dãy đình viện, nội tâm Thiên Huệ bình tĩnh lại không ít.
- Nếu như các ngươi muốn chơi lửa, lão lương có thể vui đùa cùng các ngươi một chút. Hừ, để Tiên Nguyệt, thăm dò tung tích của tên công tử kia...
Tiên Nguyệt chính là hoa khôi của Lãm Nguyệt Hiên!
Bên trong Họa Nguyệt Đình, 15 tên Võ thánh bị trúng độc đồng loạt nhìn về phía Sở Nam, trong ánh mắt tràn đầy cảm động, còn có chấn phục. Về phần Sở NAm, hắn đang mải miết thôi diễn hình thức, suy tư cách phá vỡ đình trận!
Đúng lúc này, một thân ảnh xinh đẹp tuyệt trần tựa như là tinh điêu ngọc mài cùng với hai nha hoàn xinh đẹp đi tới Họa Nguyệt Đình. Thân ảnh kia đúng là Tiên Nguyệt. Trong nháy mắt mười năm Võ thánh nhìn thấy Tiên Nguyệt, hô hấp biến thành dồn dập, sắc mặt càng thêm đỏ, Dục Xuân Hương trong cơ thể dường như muốn phá tan trói buộc của tử khí tràn ra ngoài. Ngay cả Minh lão tổ tim đập còn có chút không bình thường, Thiên Quy lại càng không cần phải nói.
Đám Võ thánh còn có phản ứng như thế, có thể thấy được mị hoặc của Tiên Nguyệt đã đạt tới cảnh giới gì?
Tiên Nguyệt thấy được cảnh tượng này, cũng không có đắc ý vạn phần, mà một bộ đương nhiên, tựa hồ mọi chuyện vốn nên là như thế. Nhưng mà khi ánh mắt của Tiên Nguyệt rơi vào trên người Sở Nam, tiếu ý trên mặt chợt ngưng trệ, bởi vì Sở Nam căn bản cũng không hề nhìn nàng! Đúng lúc Tiên Nguyệt khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, chuẩn bị hướng tới Sở Nam thi lễ, bên ngoài Họa Nguyệt Đình đột nhiên vang lêng tiếng kinh hô.
- Hoa khôi, trời ạ, đây chẳng phải là Tiên Nguyệt hay sao?
Một tiếng kinh hô vang lên, hấp dẫn vô số khách làng chơi, toàn bộ bọn họ lập tức dời mắt nhìn về phía Họa Nguyệt Đình, có người thấp giọng nghị luận nói.
- Ngươi bên trong Họa Nguyệt Đình là ai? Không ngờ có thể khiến cho Tiên Nguyệt tự mình xuống phụng bồi!
- Không biết! Bất quá tu vi người này cũng không cao, chỉ là Võ đế mà thôi!
Oanh động càng lúc càng lớn, bắt đầu lan tràn ra khắp toàn bộ Lãm Nguyệt Hiên, hoa khôi Tiên Nguyệt cũng không phải là bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy. Người nhìn thấy nàng đều có phúc phận vô cùng lớn, hơn nữa thanh danh Tiên Nguyệt quá lớn, lớn đến mức ngay cả những thanh lâu vốn đang phục thị cho khác làng chơi cũng lập tức vứt bỏ chén rượu, hoặc là xuống giường mặc lại y phục sau đó rời đi, khiến cho đám khách làng chơi ngơ ngác không biết làm sao?
- Công tử! Tiên Nguyệt bái kiến công tử!
Tiên Nguyệt đưa tới oanh động lớn như vậy, nhưng trên mặt không có một chút đắc ý nào. Lực chú ý của nàng đang tập trung ở trên người Sở Nam, thanh âm của Tiên Nguyệt vô cùng mềm mại, mềm mại đến mức khiến cho xương khớp người nghe dường như nhũn ra. Cho dù trong cơ thể ngươi có được năng lượng to lớn, có được quy tắc lợi hại cũng là vô dụng. Hơn nữa đây mới chỉ là thanh âm đã khiến cho người ta cảm thấy ngọt ngào, không chỉ là từ vị giác...
Thiên Nhiên nghe được thanh âm này, lập tức liếc nhìn Tiên Nguyệt, thì thầm.
- Người này, cực kỳ lợi hại!
Sau đó dời mắt nhìn về phía Sở Nam. Lúc này Sở Nam cũng mở mắt nhìn Tiên Nguyệt, Tiên Nguyệt lập tức thể hiện ra bộ dáng hấp dẫn người khác nhất. Tiên Nguyệt tin tưởng, chỉ cần người này vừa nhìn mình, ánh mắt của hăn tuyệt đối sẽ không dời đi được nữa!
Tiên Nguyệt nghĩ vậy, chợt nghe thấy Sở Nam nói.
- Ừ, biết khúc gì, hát nghe coi!
Ngữ khí Sở Nam rất bình thản, tuy rằng trên măt tươi cười, nhưng đối với những nữ tử thanh lâu khác cũng không có gì khác nhau. Tiên Nguyệt trực tiếp nghẹn lời, cảm thấy vô cùng buồn bực. Nhưng mà hoa khôi chính là hoa khôi, không phải là nữ tử tầm thường, lập tức khôi phục như bình thường nói.
- Như vậy Tiên Nguyệt vì công tử xướng lên một khúc tên là Ngư nhi ...
- A...
Tiên Nguyệt vừa hát lên một câu, trong đám người tập trung đông nghịt ở phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm.
- Tiên Nguyệt! Không được hát!
Lời này của Sở Nam khiến cho tất cả mọi người có mặt ở nơi này sững sờ. Bất kể là Tự Nhiên, Minh lão tổ, mười năm vị Võ thánh trúng phải Dược Xuân Hương hay là đám người Thiên Huệ của Lãm Nguyệt Hiên đều nhìn chằm chằm vào cây quạt trên tay hắn.
Đi vào thanh lâu, dùng thần khí mua xuân, chơi giá, tuyệt đối là chuyện trước nay chưa từng có, mới nghe lần đầu!
Ánh mắt Sở Nam sơ bộ nhìn lại, rất là tùy ý. Trên thực tế, hắn đang nhìn chằm chằm vào Thiên Huệ, hắn xuất ra một kiện thần khí, cũng không phải biểu hiện ra bên ngoài đơn giản như vậy. Sở Nam muốn xem xem, lúc Thiên Huệ nhìn thấy cây quạt trên tay hắn, có xuất hiện thần sắc gì ngoài ý muốn không. Từ đó, Sở Nam có thể phán đoán ra một vài tin tức. Bất quá, khiến cho Sở Nam thất vọng rồi, trong ánh mắt Thiên Huệ, quả thực là có khiếp sợ, nhưng loại khiếp sợ này chính là khiếp sợ vì vui mừng, không phải loại khiếp sợ bởi vì nhìn thấy vật mình biết đang ở trong tay người xa lạ.
Điều này chứng minh, Thiên Huệ không phải là thủ hạ của cỗ thế lực thần bí kia. Hoặc là do cấp bậc của nàng còn chưa đủ, không thể tiếp xúc với những phương diện kia. Cụ thể là loại tình huống nào, tiếp tục theo dõi sẽ biết được. Mặc dù nội tâm đang không ngừng suy nghĩ, nhưng trên mặt Sở Nam không có biểu lộ ra bất cứ sự khác thường nào, chỉ cười hỏi.
- Như thế nào? Một kiện thần khí còn chưa đủ? Hay là Lãm Nguyệt Hiên không làm cuộc mua bán này. Nếu như không làm, chúng ta đi nhà khác, ta tin rằng tìm kiếm bảy trăm ba mươi năm nữ nhân cũng không phải là việc gì quá khó!
- Làm, làm, Sở công tử! Chúng ta làm!
Mặc kệ Thiên Huệ lúc trước biện hiện ra bộ dáng cừu hận nam nhân như thế nào, Sở Nam có thể xuất ra một kiện thần khí, Thiên Huệ tuyệt đối sẽ nuốt trôi. Thần khí, đây là thứ có tiền cũng không mua được. Thiên Huệ vội vàng hô lên, sợ Sở Nam đi khỏi Lãm Nguyệt Hiên, mà nụ cười tràn ngập dối trá trên khuôn mặt cũng lập tức biến thành trăm hoa đua nở.
Thiên Huệ lập tức sai người đưa tới phục vụ cao quý nhất bên trong Lãm Nguyệt Hiên, sau đó thông báo với Sở Nam một tiếng, bắt tay vào chuẩn bị bảy trăm ba mươi năm đóa hoa. Thiên Huệ vừa vội vã lên đường, vừa âm thầm lẩm bẩm.
- Thần khí! Lại là thần khí, đừng nói chỉ là bảy trăm ba mươi năm đóa hoa, cho dù là bảy ngàn ba trăm năm ươi đóa hoa, lão nương cũng liều mạng tìm đủ cho các ngươi. Nếu không ngay cả lão nương cũng hiến thân luôn. Đám khách làng chơi kia trước mặt thần khí được tính là cái gì?
Nghĩ tới đây, Thiên Huệ đột nhiên dừng bước, thì thào.
- Người có thể tùy ý xuất ra thần khí lại là một người bình thường sao?
Thiên Huệ nhớ đến bộ dạng Sở Nam, đánh chết cũng không tin điều này.
- Tại Nam Xuyên Châu, ngoại trừ những thượng quốc có nội tình mấy ngàn năm, còn có tam đại thiên quốc là có được thần khí. Những thượng quốc thế lực yếu kém, còn có vương quốc, tuyệt đối không thể nào nắm giữ thần khí. Hơn nữa, người nắm giữ thần khí ít nhất cũng phải có tu vi Võ thánh, nhưng hắn chẳng qua mới chỉ là Võ đế, điều này sao có khả năng?
Thiên Huệ lại nghĩ tới đám người đứng sau Sở Nam.
- Có hai nữ nhân đi theo, còn có nhiều tùy tùng như vậy, thoạt nhìn tu vi của những tùy tùng kia cùng là cực yếu, tựa hồ cũng không quá quan trọng. Rốt cục Sở Nam này có địa vị gì? Là một vị vương tử của Thiên quốc? Hay là? Bọn hắn đến Lãm Nguyệt Hiên có mục đích gì?
Nghi hoặc trùng trùng, Thiên Huệ liên tưởng đến rất nhiều kết quả, thậm chí còn từng nghĩ qua việc có phải Sở Nam đến đập phá quán hay không. Bất quá, nghĩ đến dãy đình viện, nội tâm Thiên Huệ bình tĩnh lại không ít.
- Nếu như các ngươi muốn chơi lửa, lão lương có thể vui đùa cùng các ngươi một chút. Hừ, để Tiên Nguyệt, thăm dò tung tích của tên công tử kia...
Tiên Nguyệt chính là hoa khôi của Lãm Nguyệt Hiên!
Bên trong Họa Nguyệt Đình, 15 tên Võ thánh bị trúng độc đồng loạt nhìn về phía Sở Nam, trong ánh mắt tràn đầy cảm động, còn có chấn phục. Về phần Sở NAm, hắn đang mải miết thôi diễn hình thức, suy tư cách phá vỡ đình trận!
Đúng lúc này, một thân ảnh xinh đẹp tuyệt trần tựa như là tinh điêu ngọc mài cùng với hai nha hoàn xinh đẹp đi tới Họa Nguyệt Đình. Thân ảnh kia đúng là Tiên Nguyệt. Trong nháy mắt mười năm Võ thánh nhìn thấy Tiên Nguyệt, hô hấp biến thành dồn dập, sắc mặt càng thêm đỏ, Dục Xuân Hương trong cơ thể dường như muốn phá tan trói buộc của tử khí tràn ra ngoài. Ngay cả Minh lão tổ tim đập còn có chút không bình thường, Thiên Quy lại càng không cần phải nói.
Đám Võ thánh còn có phản ứng như thế, có thể thấy được mị hoặc của Tiên Nguyệt đã đạt tới cảnh giới gì?
Tiên Nguyệt thấy được cảnh tượng này, cũng không có đắc ý vạn phần, mà một bộ đương nhiên, tựa hồ mọi chuyện vốn nên là như thế. Nhưng mà khi ánh mắt của Tiên Nguyệt rơi vào trên người Sở Nam, tiếu ý trên mặt chợt ngưng trệ, bởi vì Sở Nam căn bản cũng không hề nhìn nàng! Đúng lúc Tiên Nguyệt khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, chuẩn bị hướng tới Sở Nam thi lễ, bên ngoài Họa Nguyệt Đình đột nhiên vang lêng tiếng kinh hô.
- Hoa khôi, trời ạ, đây chẳng phải là Tiên Nguyệt hay sao?
Một tiếng kinh hô vang lên, hấp dẫn vô số khách làng chơi, toàn bộ bọn họ lập tức dời mắt nhìn về phía Họa Nguyệt Đình, có người thấp giọng nghị luận nói.
- Ngươi bên trong Họa Nguyệt Đình là ai? Không ngờ có thể khiến cho Tiên Nguyệt tự mình xuống phụng bồi!
- Không biết! Bất quá tu vi người này cũng không cao, chỉ là Võ đế mà thôi!
Oanh động càng lúc càng lớn, bắt đầu lan tràn ra khắp toàn bộ Lãm Nguyệt Hiên, hoa khôi Tiên Nguyệt cũng không phải là bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy. Người nhìn thấy nàng đều có phúc phận vô cùng lớn, hơn nữa thanh danh Tiên Nguyệt quá lớn, lớn đến mức ngay cả những thanh lâu vốn đang phục thị cho khác làng chơi cũng lập tức vứt bỏ chén rượu, hoặc là xuống giường mặc lại y phục sau đó rời đi, khiến cho đám khách làng chơi ngơ ngác không biết làm sao?
- Công tử! Tiên Nguyệt bái kiến công tử!
Tiên Nguyệt đưa tới oanh động lớn như vậy, nhưng trên mặt không có một chút đắc ý nào. Lực chú ý của nàng đang tập trung ở trên người Sở Nam, thanh âm của Tiên Nguyệt vô cùng mềm mại, mềm mại đến mức khiến cho xương khớp người nghe dường như nhũn ra. Cho dù trong cơ thể ngươi có được năng lượng to lớn, có được quy tắc lợi hại cũng là vô dụng. Hơn nữa đây mới chỉ là thanh âm đã khiến cho người ta cảm thấy ngọt ngào, không chỉ là từ vị giác...
Thiên Nhiên nghe được thanh âm này, lập tức liếc nhìn Tiên Nguyệt, thì thầm.
- Người này, cực kỳ lợi hại!
Sau đó dời mắt nhìn về phía Sở Nam. Lúc này Sở Nam cũng mở mắt nhìn Tiên Nguyệt, Tiên Nguyệt lập tức thể hiện ra bộ dáng hấp dẫn người khác nhất. Tiên Nguyệt tin tưởng, chỉ cần người này vừa nhìn mình, ánh mắt của hăn tuyệt đối sẽ không dời đi được nữa!
Tiên Nguyệt nghĩ vậy, chợt nghe thấy Sở Nam nói.
- Ừ, biết khúc gì, hát nghe coi!
Ngữ khí Sở Nam rất bình thản, tuy rằng trên măt tươi cười, nhưng đối với những nữ tử thanh lâu khác cũng không có gì khác nhau. Tiên Nguyệt trực tiếp nghẹn lời, cảm thấy vô cùng buồn bực. Nhưng mà hoa khôi chính là hoa khôi, không phải là nữ tử tầm thường, lập tức khôi phục như bình thường nói.
- Như vậy Tiên Nguyệt vì công tử xướng lên một khúc tên là Ngư nhi ...
- A...
Tiên Nguyệt vừa hát lên một câu, trong đám người tập trung đông nghịt ở phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm.
- Tiên Nguyệt! Không được hát!
/2163
|