Sau khi trải qua hỗn chiến, vết nứt không gian lại khuếch trương thêm không ít. Lực lượng không gian cũng ra tăng thêm vài lần. Mặc dù Thần Thượng cách nơi này rất gần, nhưng vẫn hoàn toàn có thể chống đỡ được hấp lực, từng bước từng bước áp sát hai người Sở Nam. Sở Nam thấy vừa khiếp sợ sự lợi hại của Thần Thượng, đồng thời lại vừa nghi vấn.
- Phá không như vậy là chân chính phá không sao? Đã phá vỡ rồi vì cái gì còn có thể khôi phục?
Kỳ thật, bọn họ không biết dưới lớp mặt nạ kia, khóe miệng Thần Thượng đang không ngừng trào ra máu tươi. Công kích lúc trước của hai người cũng không phải là không có chút tác dụng nào. Cách đó không xa, ba mảnh toái phiến cùng với bảy cây trụ Chân Vũ vẫn lăng lặng lơ lửng giữa không trung.
Trong nháy mắt Thần Thượng đã đi tới trước mặt hai người, nhìn chằm chằm Sở Nam nói.
- Còn không Thần phục?
- Tại sao phải Thần phục?
Sắc mặt Sở Nam rạng rỡ, chẳng qua miệng mở lớn hết cỡ. Nghĩ cũng phải, hai đạo công kích quy tắc mang đến cho hắn đau đớn cực lớn. Thiên Nhiên đứng ở bên cạnh, Thần sắc tràn ngập lo lắng. Nhớ lại lúc trước Sở Nam như thiêu thân lao đầu vào lửa ngăn cản trước mặt nàng, trái tim nàng không khỏi quặn đau.
Nghe thấy Sở Nam trả lời như vậy, Thần Thượng cũng không có phân nộ, chỉ nhàn nhạt nói.
- Ta từng đi qua Thần Sơn, đi qua Đại Bách Sơn, đi qua Thái Hành Lâm, đi qua Vân Cương Sơn, phát hiện ra một chuyện. Toàn bộ những ngọn núi kia đều đã chết, toàn bộ năng lượng bên trong không còn một chút nào. Mà Thái Hành Lâm cũng không còn màu xanh biếc nữa, năng lượng mộc nguyên trong rừng vô cùng khan hiếm. Theo lý thuyết mà nói, đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể xảy ra. Nhưng mà hết lần này đến lần khác phát sinh, điều này chứng minh, ngươi không biết sử dụng thủ đoạn gì, có thể cắn nuốt toàn bộ năng lượng bên trong những nơi đó. Cho nên, tại Phong Hỏa Sơn ta bố trí ra một Tuyệt năng trận. Đây chính là nguyên nhân ngươi không cắn nuốt được năng lượng tại Phong Hỏa Sơn.
- Vậy thì sao?
Suy đoán của Sở Nam đối với việc bản thân không thể cắn nuốt được năng lượng với nguyên nhân mà Thần Thượng tự mình nói ra cũng không khác nhau quá xa. Thời điểm hắn cười hỏi, đã âm thầm nắm trong tay ngọc bội tổ bảo, dựa theo Hồn ấn lấy được từ Diệp Chính Phi bắt đầu tế luyện, tuy rằng không thành công để lại lạc ấn trên Viên Hình Hoàn Đao. Nhưng Sở Nam cũng đã đúc rút được rất nhiều kinh nghiệm, huống hồ giờ phút này là thời khắc phi thường, chỉ cần còn một phần vạn hi vọng cũng phải thử một lần. Sự cường đại của ngọc bội tổ bảo, vô cùng đáng tin, có thể khống chế thành thạo hơn một chút, uy năng của nó lại cường đại hơn một phần.
Thần Thượng nói.
- Ngươi có thể chiến thắng trong vài lần giao đấu trước, có liên quan mật thiết đến bí mật có thể cắn nuốt năng lượng. Hiện tại, ngươi không cắn nuốt được năng lượng của Phong Hỏa Sơn, ngươi lấy đâu ra năng lượng để liều mạng cùng ta?
- Còn gì nữa không?
- Ngươi biết ta vẫn đang âm thầm quan sát, cho nên lúc trước trong lòng núi, người để cho sắc mặt mình biến thành tái nhợt. Thi triển ra công kích cũng không dốc toàn lực, muốn dùng điều này để mê hoặc ta. Nhưng mà giờ phút này bộ dáng sắc mặt tái nhợt của ngươi có thể lừa được ai? còn có thể thi triển công kích sao? Ngươi thân có ngũ hành, còn có không gian phát triển cực lớn, thậm chí Võ Thần cũng không phải là cực hạn của ngươi, nếu cứ như thế này mà chết đi, ngươi cảm thấy có đáng không? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi nguyện ý làm một người sống, hay là nguyện ý làm một bộ khôi lỗi?
- Thần phục ngươi đối với ta mà nói cùng việc biến thành khôi lỗi có gì khác nhau sao?
- Thần phục ta ngươi còn có tư tưởng, khôi lỗi, một chút ý thức cũng không có!
Thần Thượng rất kiên nhẫn khuyên bảo, không phải là vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không luyện chế Sở Nam thành khôi lỗi. Cùng lúc đó, ba bộ khôi lỗi đã bao vây đám người Thiên Quy, Tiên Nguyệt, Tam Vĩ Hồng Hồ.
Sở Nam cười nói.
- Ta từng nghe qua được một câu chuyện, không biết ngươi có muống nghe hay không?
- Nói đi!
- Một con sói bắt được một con dê, nhưng mà con sói không có trực tiếp ăn thịt con dê, mà là dùng cỏ non cho dê ăn. Dần dần con dê càng ngày càng lớn, càng ngày càng béo. Một ngày con dê hỏi con sói: Vì cái gì ngươi tốt với ta như vậy? Con sói nhếch miệng cười: Bởi vì ta muốn ăn dê càng mập . Bây giờ chẳng qua ngươi chỉ muốn dụ dỗ ta Thần phục, đó là bởi vì ngươi cảm thấy ta còn chưa phải là con dê mập, còn chưa đến lúc luyện chế thành khôi lỗi. Cho nên, bất kể là ta lựa chọn Thần phục hay là lựa chọn biến thành khôi lỗi, kết quả chỉ có một! Đó là trở thành khôi lỗi phải không?
Thần Thượng giật mình, đích xác hắn có tính toán như vậy, từ biểu hiện ban nãy của Sở Nam, tiềm lực của hắn còn chưa đạt tới đỉnh phong, cứ như vậy luyện chế thành khôi lỗi thì quá thua lỗ. Nhưng mà ngoài miệng hắn vẫn nói.
- Chỉ cần người thật tình Thần phục ta, ta tuyệt đối sẽ không....
- Lời sói nói.. Có thể tin sao?
- Ngươi không còn lựa chọn?
- Ai nói ta không còn lựa chọn?
Thần Thượng chứng kiến Thần sắc không chút nào sợ hãi của Sở Nam, chần chờ một lúc sau đó nói.
- Đừng nên dùng Thiên Vũ Điện lừa ta, không cần biết ngươi từ đâu biết được tin tức về Thiên Vũ Điện. Cùng ta so tâm cơ, sẽ vô dụng mà thôi, nếu còn người khác ở đây, vì cái gì không ra tay cứu ngươi?
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy lúc này ta đã lâm vào đường cùng rồi sao?
Khóe miệng Sở Nam nhếch nên nở một nụ cười mỉa mai. Thần Thượng nhíu mày, lạnh nhạt nói.
- Vậy ngươi cảm thấy bản thân còn nắm chắc mấy thành có thể an toàn rời khỏi đây?
Sở Nam giơ tay phải lên, hắn đang cầm trong tay ngọc bội tổ bảo, Sở Nam vẫn đang cố gắng để lại lạc ấn bên trên ngọc bội tổ bảo, ngoài miệng nói.
- Chỉ cần ta hô lên một tiếng bạo, ngươi và ta đều không còn.
Thần Thượng nheo mắt nhìn lại, nhìn chằm chằm mảnh ngọc bội, lạnh giọng nói.
- Ngươi lừa ta!
- Vậy thì ngươi có thể thử một lần!
- Thật sự có uy năng lớn như vậy? Ngươi cũng không chạy thoát!
- So với việc biến thành khôi lỗi, ta tình nguyện chết!
Thần sắc Sở Nam kiên định, Thần Thượng nói.
- Vậy còn nữ nhân của ngươi? Ngươi cũng muốn nàng chết?
Nói xong vài đạo quy tắc của lửa phân ra bốn phía. Sở Nam thấy vậy vô cùng kinh hãi.
- Thần Thượng này quả là không đơn giản, không ngờ có thể lĩnh ngộ ra ba loại quy tắc thuộc tính kim, thổ, hỏa! Còn biết đến Thiên Vũ Điện, rốt cục lại lịch của tên Thần Thượng này là gì?
Thiên Nhiên chợt nói.
- Chết thì có gì không được?
Nàng vừa dứt lời chỉ thấy đám người Thiết Thương Hùng, Minh lão tổ tử bốn phương tám hướng bay đến nơi này, Thiết Thương Hùng lập tức gào lớn.
- Gia gia muốn ăn thịt các ngươi!
Không đợi Thiết Thương Hùng nện trụ Chân Vũ trong tay xuống, khôi lỗi Thần Thượng tế ra lúc trước lập tức bao vây lấy bọn họ. Thần Thượng nói.
- Vậy còn bọn họ?
- Có được một tên VõThần chôn cùng, chết cũng đáng!
Sở Nam cùng Thiên Nhiên nhìn nhau, đồng thởi nợ nụ cười.
- Muốn chết, đâu có dễ dàng như vậy?
Hai tay Thần Thượng huy động hai tay, đám lửa không màu bị hắn động tay động chân lập tức tạo thành một tòa tháp ba tầng nhốt hai người Sở Nam vào bên trong, bắt đầu thiêu đốt. Thần Thượng còn nói thêm.
- Ngươi không cắn nuốt được năng lượng, để xem có thể ngăn cản được ngọn lửa này bao lâu?
Sở Nam thấy thế mừng rỡ quát lớn.
- Ngươi tốt nhất không nên nhốt ta!
Cùng lúc đó, ngọc bội Sở Nam nắm trong tay đột nhiên lóe sáng!
- Phá không như vậy là chân chính phá không sao? Đã phá vỡ rồi vì cái gì còn có thể khôi phục?
Kỳ thật, bọn họ không biết dưới lớp mặt nạ kia, khóe miệng Thần Thượng đang không ngừng trào ra máu tươi. Công kích lúc trước của hai người cũng không phải là không có chút tác dụng nào. Cách đó không xa, ba mảnh toái phiến cùng với bảy cây trụ Chân Vũ vẫn lăng lặng lơ lửng giữa không trung.
Trong nháy mắt Thần Thượng đã đi tới trước mặt hai người, nhìn chằm chằm Sở Nam nói.
- Còn không Thần phục?
- Tại sao phải Thần phục?
Sắc mặt Sở Nam rạng rỡ, chẳng qua miệng mở lớn hết cỡ. Nghĩ cũng phải, hai đạo công kích quy tắc mang đến cho hắn đau đớn cực lớn. Thiên Nhiên đứng ở bên cạnh, Thần sắc tràn ngập lo lắng. Nhớ lại lúc trước Sở Nam như thiêu thân lao đầu vào lửa ngăn cản trước mặt nàng, trái tim nàng không khỏi quặn đau.
Nghe thấy Sở Nam trả lời như vậy, Thần Thượng cũng không có phân nộ, chỉ nhàn nhạt nói.
- Ta từng đi qua Thần Sơn, đi qua Đại Bách Sơn, đi qua Thái Hành Lâm, đi qua Vân Cương Sơn, phát hiện ra một chuyện. Toàn bộ những ngọn núi kia đều đã chết, toàn bộ năng lượng bên trong không còn một chút nào. Mà Thái Hành Lâm cũng không còn màu xanh biếc nữa, năng lượng mộc nguyên trong rừng vô cùng khan hiếm. Theo lý thuyết mà nói, đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể xảy ra. Nhưng mà hết lần này đến lần khác phát sinh, điều này chứng minh, ngươi không biết sử dụng thủ đoạn gì, có thể cắn nuốt toàn bộ năng lượng bên trong những nơi đó. Cho nên, tại Phong Hỏa Sơn ta bố trí ra một Tuyệt năng trận. Đây chính là nguyên nhân ngươi không cắn nuốt được năng lượng tại Phong Hỏa Sơn.
- Vậy thì sao?
Suy đoán của Sở Nam đối với việc bản thân không thể cắn nuốt được năng lượng với nguyên nhân mà Thần Thượng tự mình nói ra cũng không khác nhau quá xa. Thời điểm hắn cười hỏi, đã âm thầm nắm trong tay ngọc bội tổ bảo, dựa theo Hồn ấn lấy được từ Diệp Chính Phi bắt đầu tế luyện, tuy rằng không thành công để lại lạc ấn trên Viên Hình Hoàn Đao. Nhưng Sở Nam cũng đã đúc rút được rất nhiều kinh nghiệm, huống hồ giờ phút này là thời khắc phi thường, chỉ cần còn một phần vạn hi vọng cũng phải thử một lần. Sự cường đại của ngọc bội tổ bảo, vô cùng đáng tin, có thể khống chế thành thạo hơn một chút, uy năng của nó lại cường đại hơn một phần.
Thần Thượng nói.
- Ngươi có thể chiến thắng trong vài lần giao đấu trước, có liên quan mật thiết đến bí mật có thể cắn nuốt năng lượng. Hiện tại, ngươi không cắn nuốt được năng lượng của Phong Hỏa Sơn, ngươi lấy đâu ra năng lượng để liều mạng cùng ta?
- Còn gì nữa không?
- Ngươi biết ta vẫn đang âm thầm quan sát, cho nên lúc trước trong lòng núi, người để cho sắc mặt mình biến thành tái nhợt. Thi triển ra công kích cũng không dốc toàn lực, muốn dùng điều này để mê hoặc ta. Nhưng mà giờ phút này bộ dáng sắc mặt tái nhợt của ngươi có thể lừa được ai? còn có thể thi triển công kích sao? Ngươi thân có ngũ hành, còn có không gian phát triển cực lớn, thậm chí Võ Thần cũng không phải là cực hạn của ngươi, nếu cứ như thế này mà chết đi, ngươi cảm thấy có đáng không? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi nguyện ý làm một người sống, hay là nguyện ý làm một bộ khôi lỗi?
- Thần phục ngươi đối với ta mà nói cùng việc biến thành khôi lỗi có gì khác nhau sao?
- Thần phục ta ngươi còn có tư tưởng, khôi lỗi, một chút ý thức cũng không có!
Thần Thượng rất kiên nhẫn khuyên bảo, không phải là vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không luyện chế Sở Nam thành khôi lỗi. Cùng lúc đó, ba bộ khôi lỗi đã bao vây đám người Thiên Quy, Tiên Nguyệt, Tam Vĩ Hồng Hồ.
Sở Nam cười nói.
- Ta từng nghe qua được một câu chuyện, không biết ngươi có muống nghe hay không?
- Nói đi!
- Một con sói bắt được một con dê, nhưng mà con sói không có trực tiếp ăn thịt con dê, mà là dùng cỏ non cho dê ăn. Dần dần con dê càng ngày càng lớn, càng ngày càng béo. Một ngày con dê hỏi con sói: Vì cái gì ngươi tốt với ta như vậy? Con sói nhếch miệng cười: Bởi vì ta muốn ăn dê càng mập . Bây giờ chẳng qua ngươi chỉ muốn dụ dỗ ta Thần phục, đó là bởi vì ngươi cảm thấy ta còn chưa phải là con dê mập, còn chưa đến lúc luyện chế thành khôi lỗi. Cho nên, bất kể là ta lựa chọn Thần phục hay là lựa chọn biến thành khôi lỗi, kết quả chỉ có một! Đó là trở thành khôi lỗi phải không?
Thần Thượng giật mình, đích xác hắn có tính toán như vậy, từ biểu hiện ban nãy của Sở Nam, tiềm lực của hắn còn chưa đạt tới đỉnh phong, cứ như vậy luyện chế thành khôi lỗi thì quá thua lỗ. Nhưng mà ngoài miệng hắn vẫn nói.
- Chỉ cần người thật tình Thần phục ta, ta tuyệt đối sẽ không....
- Lời sói nói.. Có thể tin sao?
- Ngươi không còn lựa chọn?
- Ai nói ta không còn lựa chọn?
Thần Thượng chứng kiến Thần sắc không chút nào sợ hãi của Sở Nam, chần chờ một lúc sau đó nói.
- Đừng nên dùng Thiên Vũ Điện lừa ta, không cần biết ngươi từ đâu biết được tin tức về Thiên Vũ Điện. Cùng ta so tâm cơ, sẽ vô dụng mà thôi, nếu còn người khác ở đây, vì cái gì không ra tay cứu ngươi?
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy lúc này ta đã lâm vào đường cùng rồi sao?
Khóe miệng Sở Nam nhếch nên nở một nụ cười mỉa mai. Thần Thượng nhíu mày, lạnh nhạt nói.
- Vậy ngươi cảm thấy bản thân còn nắm chắc mấy thành có thể an toàn rời khỏi đây?
Sở Nam giơ tay phải lên, hắn đang cầm trong tay ngọc bội tổ bảo, Sở Nam vẫn đang cố gắng để lại lạc ấn bên trên ngọc bội tổ bảo, ngoài miệng nói.
- Chỉ cần ta hô lên một tiếng bạo, ngươi và ta đều không còn.
Thần Thượng nheo mắt nhìn lại, nhìn chằm chằm mảnh ngọc bội, lạnh giọng nói.
- Ngươi lừa ta!
- Vậy thì ngươi có thể thử một lần!
- Thật sự có uy năng lớn như vậy? Ngươi cũng không chạy thoát!
- So với việc biến thành khôi lỗi, ta tình nguyện chết!
Thần sắc Sở Nam kiên định, Thần Thượng nói.
- Vậy còn nữ nhân của ngươi? Ngươi cũng muốn nàng chết?
Nói xong vài đạo quy tắc của lửa phân ra bốn phía. Sở Nam thấy vậy vô cùng kinh hãi.
- Thần Thượng này quả là không đơn giản, không ngờ có thể lĩnh ngộ ra ba loại quy tắc thuộc tính kim, thổ, hỏa! Còn biết đến Thiên Vũ Điện, rốt cục lại lịch của tên Thần Thượng này là gì?
Thiên Nhiên chợt nói.
- Chết thì có gì không được?
Nàng vừa dứt lời chỉ thấy đám người Thiết Thương Hùng, Minh lão tổ tử bốn phương tám hướng bay đến nơi này, Thiết Thương Hùng lập tức gào lớn.
- Gia gia muốn ăn thịt các ngươi!
Không đợi Thiết Thương Hùng nện trụ Chân Vũ trong tay xuống, khôi lỗi Thần Thượng tế ra lúc trước lập tức bao vây lấy bọn họ. Thần Thượng nói.
- Vậy còn bọn họ?
- Có được một tên VõThần chôn cùng, chết cũng đáng!
Sở Nam cùng Thiên Nhiên nhìn nhau, đồng thởi nợ nụ cười.
- Muốn chết, đâu có dễ dàng như vậy?
Hai tay Thần Thượng huy động hai tay, đám lửa không màu bị hắn động tay động chân lập tức tạo thành một tòa tháp ba tầng nhốt hai người Sở Nam vào bên trong, bắt đầu thiêu đốt. Thần Thượng còn nói thêm.
- Ngươi không cắn nuốt được năng lượng, để xem có thể ngăn cản được ngọn lửa này bao lâu?
Sở Nam thấy thế mừng rỡ quát lớn.
- Ngươi tốt nhất không nên nhốt ta!
Cùng lúc đó, ngọc bội Sở Nam nắm trong tay đột nhiên lóe sáng!
/2163
|