Vòng xoáy tiếp tục xoay chuyển cấp tốc, sản sinh lực hút.
So với xoay tròn theo hình đinh ốc, “Hấp lực” do vòng xoáy này sinh ra còn hơn gấp mấy lần.
Quan trọng nhất đó là tốc độ vòng xoáy vẫn chưa đạt đến mức tận cùng, chưa đạt đến cực hạn.
Thiết Thương Hùng lập tức rơi vào bi kịch, một quyền vừa rồi của Sở Nam đánh vào sau lưng chứ không phải trước ngực nó, nếu như là trước ngực, nó có thể dùng hai chân đánh rơi, nhưng lại là sau lưng, nó không thể xoay về phía sau được, Thiết Thương Hùng mặc dù sốt ruột nhưng cũng không có biện pháp gì.
Tử Mộng Nhân và ba người kia không biết ngày hôm nay đã khiếp sợ bao nhiêu lần, càng về sau thì khiếp sợ lại càng lớn hơn.
- Có thể dùng lực lượng đánh Thiết Thương Hùng thành bộ dạng như vậy, đây có còn là lực lượng của con người hay không?
Trong ánh mắt người thanh niên lúc này đã tràn ngập kính nể.
Sở Nam cũng không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, bởi vì lúc này hắn còn phải suy tính đường kinh mạch thứ ba.
Thiết Thương Hùng cố gắng giãy dụa, liều mạng giãy dụa, thế nhưng vẫn bị hút chặt, thân thể giống như tòa núi dần dần thu nhỏ lại, càng lúc càng gần với trạng thái bình thường, vẻ thống khổ trên mặt Thiết Thương Hùng càng lúc càng đậm.
Mà Sở Nam lúc này cũng đầu đầy mồ hôi, trên mặt đỏ bừng, nhưng lại nở nụ cười, khẽ lẩm bẩm:
- Đường kinh mạch thứ ba đây rồi.
Mặc dù tìm ra đường kinh mạch thứ ba, cũng chính là tổ hợp kinh mạch của Mãng Sơn Quyết tầng thứ chín, nhưng Sở Nam cũng không vội vàng lập tức trùng kích, nếu như hắn trùng kích kinh mạch thì phải buông Thiết Thương Hùng ra, cho dù phần lớn Thổ nguyên lực của Thiết Thương Hùng đã bị hút mất, nhưng Sở Nam vẫn rất cách giác với nó, loại Ma thú thiên sinh địa dưỡng này, không ai biết nó còn chiêu thức lợi hại nào khác, mà lúc hắn trùng kích kinh mạch cũng chính là thời khắc mấu chốt, không có chút lực hoàn thủ nào. Đám người Tử Mộng Nhân hiển nhiên không phải là đối thủ của Thiết Thương Hùng.
Vì thế Sở Nam phải nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề này.
Sở Nam nhìn thấy thân hình của Thiết Thương Hùng đang run lẩy bẩy không ngừng, tâm niệm chợt động, lạnh giọng quát:
- Có muốn ta thả ngươi ra không?
Nghe nói vậy, Thiết Thương Hùng lập tức dùng cái đầu gấu khổng lồ gục gặc liên tục.
- Quả nhiên là Ma thú thông linh.
Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, tiếp tục nói:
- Ta có thể thả ngươi, thế nhưng cho dù ta thả ngươi thì ngươi cũng không được bỏ trốn, phải đứng yên, không được nhúc nhích, nếu không thì ta sẽ lột tấm da gấu của ngươi.
Thiết Thương Hùng càng gật đầu mạnh hơn, nó đang nghĩ, nhân loại này quả thật so với hung thú bọn chúng còn hung hãn hơn, nó chưa từng gặp qua quái sự như vậy bao giờ, nào còn dám di chuyển?
Sở Nam dời tay ra, nhưng vòng xoáy trong cơ thể vẫn không dừng lại, đợi chừng năm phút, Thiết Thương Hùng quả nhiên không nhúc nhích, mà Sở Nam đứng đằng xa cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, lại cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ:
- Không ngờ lại có ngày ta phải uy hiếp một con Ma thú!
Tung người nhảy vài lần, Sở Nam khoanh chân ngồi xuống, trùng kích đường kinh mạch thứ ba.
Vừa trùng kích, cơn đau xé rách tâm can ùn ùn kéo đến.
Tử Mộng Nhân hồi phục lại tinh thần trước tiên, chạy đến bên cạnh Sở Nam thủ hộ.
Thanh niên suy nghĩ một chút rồi cũng đến bên cạnh, lắp tên vào cung, bảo hộ cho Sở Nam, ánh mắt của hắn vẫn không dời khỏi Sở Nam, thầm nghĩ:
- Thiết Thương Hùng đã bị hắn thu phục! Nếu như được hắn trợ giúp, hi vọng tìm được Mặc Liên Thuật Tử của ta sẽ càng lớn hơn, chỉ có điều nhìn cách ăn mặc của hai người bọn họ, bọn họ hẳn là người Bắc Tề….
Sở Nam vừa rời tay khỏi sau lưng Thiết Thương Hùng, Thiết Thương Hùng cũng cảm thấy nguyên lực không còn thoát ra ngoài nữa, thế nhưng sợ hãi trong lòng không những không giảm, trái lại còn tăng, lúc này nó không dám di chuyển nửa bước, khoảnh khắc quỷ dị vừa rồi khiến nó cảm thấy uy hiếp của tử vong.
Thống khổ đối với Sở Nam mà nói chỉ là chuyện thường, đây cũng không phải là do hắn thích tự ngược, hắn chỉ muốn sống, sống thật tốt, làm một vài chuyện mà bản thân phải làm!
Những thống khổ này có thể giúp hắn nhanh chóng phát triển, trở nên mạnh mẽ.
Sở Nam tất nhiên rất hoan nghênh.
Thống khổ thì đã tính là gì chứ?
Đau? Đau cũng đã thành thói quen rồi!
Giờ phút này, mặc dù Sở Nam đang bị vây khốn trong thống khổ, nhưng vẫn rõ ràng cảm thấy đường kinh mạch dần hình thành, giống như đào một cái rãnh trên đất bằng vậy.
Nửa canh giờ trôi qua.
Đường kinh mạch thứ ba đã thành hình, tuy nhiên Sở Nam vẫn không mở mắt, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, Sở Nam dựa theo võ quyết bắt đầu luyện tầng thứ chín Mãng Sơn Quyết.
Nếu dựa theo võ quyết Mãng Sơn Quyết mà tu luyện, vậy phải tu luyện qua mấy trăm đường kinh mạch, còn phải vận hành theo phương thức phức tạp, hướng chảy,… tuyệt đối không phải người bình thường có thể luyện thành, hơn nữa lực lượng Mãng Sơn Quyết và thân thể đều có đặc tính, vì thế càng ít người lựa chọn tu luyện loại võ quyết này.
Tuy nhiên, Sở Nam lại luyện nó, hơn nữa còn tu luyện trong thời gian cực ngắn, luyện đến tầng thứ chín Mãng Sơn Quyết.
Đại khái là người đã sáng tạo ra Mãng Sơn Quyết cũng tuyệt không nghĩ rằng sẽ có một người không có kinh mạch dùng một loại phương thức kỳ lạ luyện thành Mãng Sơn Quyết.
Sở Nam có thể tu luyện thành Mãng Sơn Quyết, dựa vào rất nhiều nhân tố, thiếu một cái cũng không thể, mà phương thức hắn tu luyện tuyệt đối là độc nhất vô nhị khắp toàn bộ đại lục Thiên Vũ, người khác muốn bắt chước cũng không được.
Muốn bắt chước thì bước đầu tiên phải tự hủy kinh mạch, có võ giả nào lại muốn tự hủy kinh mạch?
Tầng thứ chín khó luyện, Sở Nam phải mất một thời gian khá dài, trong rừng trời bắt đầu tối, người thanh niên bảo hai thủ hạ đốt một đống lửa, bởi vì quanh đây chồng chất thi thể của hơn ngàn con Hỏa Giác Lang, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khắp nơi, dẫn đến không ít Ma thú khác, thế nhưng những Ma thú kia thấy Thiết Thương Hùng đứng sững ở cách đó không xa, vì đẳng cấp chênh lệch quá xa cho nên bọn chúng vẫn do dự không tiến đến.
- Thêm chút lực nữa, nhanh hơn chút nữa, thêm một chút lực lượng nữa là có thể thành!
Sở Nam tự khích lệ bản thân, dốc sức vận hành nguyên lực và lực lượng….
Đột nhiên, Sở Nam cảm thấy cơ cấu huyết nhục bắt đầu vỡ vụn, một loại đau nhức kịch liệt đột nhiên ập đến.
Sở Nam cắn chặt răng, loại đau nhức vỡ vụn này hắn cũng đã từng trải qua, máu tươi từ trên người chảy xuống, dưới ánh lửa chiếu rọi vừa mỹ lệ mà vừa quỷ dị….
Tử Mộng Nhân cắn môi, cố gắng ngăn dòng nước mắt chảy xuống.
Người thanh niên cũng động dung, trong lòng thầm nhủ:
- Hắn niệm võ quyết gì thế? Tại sao lại chảy máu? Không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?
Trong mỗi khoảnh khắc vỡ vụn, cảm giác giống như bị Tịch Diệt chi hỏa thiêu đốt, một giây dài bằng cả năm.
- Không thể gục ngã, không thể gục ngã!
- Không thể hôn mê!
- Không thể từ bỏ!
- Chịu đựng!
.....
Trong đầu Sở Nam không ngừng văng vẳng những lời này.
Quá trình “Đau nhức” kéo dài chừng 10 phút, 10 phút này gần như đã hao hết toàn bộ nguyên lực và lực lượng của Sở Nam, nếu không phải nhờ vào ý chí ngoan cường một mực chống đỡ thì hắn đã sớm gục ngã rồi.
Tuy nhiên, sau khi thống khổ vỡ vụn qua đi, cơ thể bắt đầu trọng sinh, tân sinh.
Huyết nhục mới bắt đầu tạo ra….
So với xoay tròn theo hình đinh ốc, “Hấp lực” do vòng xoáy này sinh ra còn hơn gấp mấy lần.
Quan trọng nhất đó là tốc độ vòng xoáy vẫn chưa đạt đến mức tận cùng, chưa đạt đến cực hạn.
Thiết Thương Hùng lập tức rơi vào bi kịch, một quyền vừa rồi của Sở Nam đánh vào sau lưng chứ không phải trước ngực nó, nếu như là trước ngực, nó có thể dùng hai chân đánh rơi, nhưng lại là sau lưng, nó không thể xoay về phía sau được, Thiết Thương Hùng mặc dù sốt ruột nhưng cũng không có biện pháp gì.
Tử Mộng Nhân và ba người kia không biết ngày hôm nay đã khiếp sợ bao nhiêu lần, càng về sau thì khiếp sợ lại càng lớn hơn.
- Có thể dùng lực lượng đánh Thiết Thương Hùng thành bộ dạng như vậy, đây có còn là lực lượng của con người hay không?
Trong ánh mắt người thanh niên lúc này đã tràn ngập kính nể.
Sở Nam cũng không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, bởi vì lúc này hắn còn phải suy tính đường kinh mạch thứ ba.
Thiết Thương Hùng cố gắng giãy dụa, liều mạng giãy dụa, thế nhưng vẫn bị hút chặt, thân thể giống như tòa núi dần dần thu nhỏ lại, càng lúc càng gần với trạng thái bình thường, vẻ thống khổ trên mặt Thiết Thương Hùng càng lúc càng đậm.
Mà Sở Nam lúc này cũng đầu đầy mồ hôi, trên mặt đỏ bừng, nhưng lại nở nụ cười, khẽ lẩm bẩm:
- Đường kinh mạch thứ ba đây rồi.
Mặc dù tìm ra đường kinh mạch thứ ba, cũng chính là tổ hợp kinh mạch của Mãng Sơn Quyết tầng thứ chín, nhưng Sở Nam cũng không vội vàng lập tức trùng kích, nếu như hắn trùng kích kinh mạch thì phải buông Thiết Thương Hùng ra, cho dù phần lớn Thổ nguyên lực của Thiết Thương Hùng đã bị hút mất, nhưng Sở Nam vẫn rất cách giác với nó, loại Ma thú thiên sinh địa dưỡng này, không ai biết nó còn chiêu thức lợi hại nào khác, mà lúc hắn trùng kích kinh mạch cũng chính là thời khắc mấu chốt, không có chút lực hoàn thủ nào. Đám người Tử Mộng Nhân hiển nhiên không phải là đối thủ của Thiết Thương Hùng.
Vì thế Sở Nam phải nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề này.
Sở Nam nhìn thấy thân hình của Thiết Thương Hùng đang run lẩy bẩy không ngừng, tâm niệm chợt động, lạnh giọng quát:
- Có muốn ta thả ngươi ra không?
Nghe nói vậy, Thiết Thương Hùng lập tức dùng cái đầu gấu khổng lồ gục gặc liên tục.
- Quả nhiên là Ma thú thông linh.
Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, tiếp tục nói:
- Ta có thể thả ngươi, thế nhưng cho dù ta thả ngươi thì ngươi cũng không được bỏ trốn, phải đứng yên, không được nhúc nhích, nếu không thì ta sẽ lột tấm da gấu của ngươi.
Thiết Thương Hùng càng gật đầu mạnh hơn, nó đang nghĩ, nhân loại này quả thật so với hung thú bọn chúng còn hung hãn hơn, nó chưa từng gặp qua quái sự như vậy bao giờ, nào còn dám di chuyển?
Sở Nam dời tay ra, nhưng vòng xoáy trong cơ thể vẫn không dừng lại, đợi chừng năm phút, Thiết Thương Hùng quả nhiên không nhúc nhích, mà Sở Nam đứng đằng xa cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, lại cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ:
- Không ngờ lại có ngày ta phải uy hiếp một con Ma thú!
Tung người nhảy vài lần, Sở Nam khoanh chân ngồi xuống, trùng kích đường kinh mạch thứ ba.
Vừa trùng kích, cơn đau xé rách tâm can ùn ùn kéo đến.
Tử Mộng Nhân hồi phục lại tinh thần trước tiên, chạy đến bên cạnh Sở Nam thủ hộ.
Thanh niên suy nghĩ một chút rồi cũng đến bên cạnh, lắp tên vào cung, bảo hộ cho Sở Nam, ánh mắt của hắn vẫn không dời khỏi Sở Nam, thầm nghĩ:
- Thiết Thương Hùng đã bị hắn thu phục! Nếu như được hắn trợ giúp, hi vọng tìm được Mặc Liên Thuật Tử của ta sẽ càng lớn hơn, chỉ có điều nhìn cách ăn mặc của hai người bọn họ, bọn họ hẳn là người Bắc Tề….
Sở Nam vừa rời tay khỏi sau lưng Thiết Thương Hùng, Thiết Thương Hùng cũng cảm thấy nguyên lực không còn thoát ra ngoài nữa, thế nhưng sợ hãi trong lòng không những không giảm, trái lại còn tăng, lúc này nó không dám di chuyển nửa bước, khoảnh khắc quỷ dị vừa rồi khiến nó cảm thấy uy hiếp của tử vong.
Thống khổ đối với Sở Nam mà nói chỉ là chuyện thường, đây cũng không phải là do hắn thích tự ngược, hắn chỉ muốn sống, sống thật tốt, làm một vài chuyện mà bản thân phải làm!
Những thống khổ này có thể giúp hắn nhanh chóng phát triển, trở nên mạnh mẽ.
Sở Nam tất nhiên rất hoan nghênh.
Thống khổ thì đã tính là gì chứ?
Đau? Đau cũng đã thành thói quen rồi!
Giờ phút này, mặc dù Sở Nam đang bị vây khốn trong thống khổ, nhưng vẫn rõ ràng cảm thấy đường kinh mạch dần hình thành, giống như đào một cái rãnh trên đất bằng vậy.
Nửa canh giờ trôi qua.
Đường kinh mạch thứ ba đã thành hình, tuy nhiên Sở Nam vẫn không mở mắt, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, Sở Nam dựa theo võ quyết bắt đầu luyện tầng thứ chín Mãng Sơn Quyết.
Nếu dựa theo võ quyết Mãng Sơn Quyết mà tu luyện, vậy phải tu luyện qua mấy trăm đường kinh mạch, còn phải vận hành theo phương thức phức tạp, hướng chảy,… tuyệt đối không phải người bình thường có thể luyện thành, hơn nữa lực lượng Mãng Sơn Quyết và thân thể đều có đặc tính, vì thế càng ít người lựa chọn tu luyện loại võ quyết này.
Tuy nhiên, Sở Nam lại luyện nó, hơn nữa còn tu luyện trong thời gian cực ngắn, luyện đến tầng thứ chín Mãng Sơn Quyết.
Đại khái là người đã sáng tạo ra Mãng Sơn Quyết cũng tuyệt không nghĩ rằng sẽ có một người không có kinh mạch dùng một loại phương thức kỳ lạ luyện thành Mãng Sơn Quyết.
Sở Nam có thể tu luyện thành Mãng Sơn Quyết, dựa vào rất nhiều nhân tố, thiếu một cái cũng không thể, mà phương thức hắn tu luyện tuyệt đối là độc nhất vô nhị khắp toàn bộ đại lục Thiên Vũ, người khác muốn bắt chước cũng không được.
Muốn bắt chước thì bước đầu tiên phải tự hủy kinh mạch, có võ giả nào lại muốn tự hủy kinh mạch?
Tầng thứ chín khó luyện, Sở Nam phải mất một thời gian khá dài, trong rừng trời bắt đầu tối, người thanh niên bảo hai thủ hạ đốt một đống lửa, bởi vì quanh đây chồng chất thi thể của hơn ngàn con Hỏa Giác Lang, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khắp nơi, dẫn đến không ít Ma thú khác, thế nhưng những Ma thú kia thấy Thiết Thương Hùng đứng sững ở cách đó không xa, vì đẳng cấp chênh lệch quá xa cho nên bọn chúng vẫn do dự không tiến đến.
- Thêm chút lực nữa, nhanh hơn chút nữa, thêm một chút lực lượng nữa là có thể thành!
Sở Nam tự khích lệ bản thân, dốc sức vận hành nguyên lực và lực lượng….
Đột nhiên, Sở Nam cảm thấy cơ cấu huyết nhục bắt đầu vỡ vụn, một loại đau nhức kịch liệt đột nhiên ập đến.
Sở Nam cắn chặt răng, loại đau nhức vỡ vụn này hắn cũng đã từng trải qua, máu tươi từ trên người chảy xuống, dưới ánh lửa chiếu rọi vừa mỹ lệ mà vừa quỷ dị….
Tử Mộng Nhân cắn môi, cố gắng ngăn dòng nước mắt chảy xuống.
Người thanh niên cũng động dung, trong lòng thầm nhủ:
- Hắn niệm võ quyết gì thế? Tại sao lại chảy máu? Không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?
Trong mỗi khoảnh khắc vỡ vụn, cảm giác giống như bị Tịch Diệt chi hỏa thiêu đốt, một giây dài bằng cả năm.
- Không thể gục ngã, không thể gục ngã!
- Không thể hôn mê!
- Không thể từ bỏ!
- Chịu đựng!
.....
Trong đầu Sở Nam không ngừng văng vẳng những lời này.
Quá trình “Đau nhức” kéo dài chừng 10 phút, 10 phút này gần như đã hao hết toàn bộ nguyên lực và lực lượng của Sở Nam, nếu không phải nhờ vào ý chí ngoan cường một mực chống đỡ thì hắn đã sớm gục ngã rồi.
Tuy nhiên, sau khi thống khổ vỡ vụn qua đi, cơ thể bắt đầu trọng sinh, tân sinh.
Huyết nhục mới bắt đầu tạo ra….
/2163
|