Tên hán tử mặt trắng lấy ra cái bình ngọc, mở bình trút ra một giọt nước trong suốt mà cuồng tiếu một trận:
- Bạch gia để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Thiên Thuỷ!
- Thiên Thuỷ?
Lúc Sở Nam thốt ra một tiếng đầy nghi hoặc thì giọt Thiên Thuỷ kia đã tiến vào trong Thuỷ pháp tắc trong đám hơi nước, ngay lập tức đám hơi nước kia liền trở nên rục rịch, bắt đầu biến ảo thành đủ các loại hình dạng, có núi, có sông, có tuyệt thế hung thú...
Thiên Thuỷ này trực tiếp rơi lên người Sở Nam, cũng theo vết thương mà tiến vào trong thể nội hắn. Sở Nam run rẩy toàn thân, cảm giác được tất cả huyết dịch trong thân thể, cả nước trong từng khoả tế bào đều muốn ngưng tụ lại về phía giọt Thiên Thuỷ kia.
Cảm giác này không chỉ là cảm giác, mà là sự tình đang chân chính phát sinh!
Nước, là ngọn nguồn của sinh mệnh!
Cây không nước cây khô, người không nước người chết!
Ngay cả võ giả trong người không còn một giọt nước, mặc kệ hắn tu vi cao bao nhiêu, thực lực mạnh mẽ như thế nào, kết cục cũng chỉ có chết khô. Mặc dù hắn có được Sinh mệnh lực, nhưng nếu để tình trạng không chút nước kéo dài, Sinh mệnh lực kia cũng sẽ biến thành vô nguyên chi thuỷ (nước không nguồn), cũng sẽ có một ngày trở nên khô kiệt.
Trong quá trình trưởng thành của hắn, cũng đã từng kinh qua cảnh cả người không còn chút nước nào, ví dụ như lần Canh Kinh Luyện Dịch kia. Lúc đấy tu vi của hắn còn thấp, Canh Kim Luyện Dịch có thể trong nháy mắt liền đem tất cả nước trong người hắn rút khô, còn hắn lại bị chưng tới gần chết.
Mà Thiên Thuỷ này, không phải là chưng mà là hấp !
(Dịch giả: chưng ở đây có thể hiểu là giống như sấy, làm cho nước trong cơ thể bốc hơi, còn hấp lại là hút hết nước trong người.)
Uy lực của Thiên Thuỷ so với Canh Kim Luyện Dịch mà nói đâu chỉ có mạnh gấp trăm lần, huyết nhục của hắn theo đó mà bắt đầu trở nên khô héo, Thiên Thuỷ đủ cường hãn, ngay cả nước bên trong Ngũ Hành Nguyên Dịch của hắn cũng bị hấp đi.
Bất quá, tốc độ đặc biệt chậm!
Sở Nam vốn muốn điều động toàn bộ năng lượng trong cơ thể, còn có Thần Lai Thuỷ hồn chiến một trận với Thiên Thuỷ, đem nó luyện hoá đi nhưng lúc này, vô số sợi thần kinh của hắn lại bị tác động, bỗng nhiên xuất hiện một câu:
- Thượng thiên nhược thuỷ, thuỷ thiện lợi vạn vật nhi bất tranh!
(Tạm dịch: nước trời sinh là thứ nhu hoà, nước không tranh với vạn vật.)
Không tranh?
Lời này khiến cho hắn phải sửng sốt.
Không tranh vậy lấy gì chiến thắng? Trong cái thế giới nhược nhục cường thực này, nếu ta không tranh, sớm đã hoá thành một đống bạch cốt rồi!
Sở Nam đang muốn đem câu kia vùi dập thì trong đầu lại nhiều hơn một cảnh tượng, trong cảnh tượng là một ngọn núi cao chọc trời ngay cả phi điểu cũng không thể bay qua được, nhưng trên núi lại có nước. Trong mấy ngàn vạn dặm mênh mông, cho dù Võ Thần muốn vượt qua cũng phải phí một phen đại công phu nhưng nước lại uốn lượn khúc chiết, rất nhanh có thể chảy qua, gặp núi vòng qua, gặp sông dung (hợp lại) sông...
Nghĩ đến điều này, Sở Nam tựa hồ nắm bắt được cái gì đó mà lại phá khai được tầng mê vụ cuối cùng, lúc này công kích kia cũng càng lúc càng mạnh, phạm vi công kích còn đang hướng về phía đan điền hắn khuếch tán tới, nguy cơ theo đó càng lúc càng nghiêm trọng nhưng Sở Nam lại buông bỏ tâm thần, không đi chống cự mà lại còn lên tiếng:
- Một giọt, không đủ!
Đang đắc chí rung đùi nhìn một cỗ thây khô sắp xuất hiện trước mặt, tên mặt trắng nghe được câu này từ trong Thiên Thuỷ Vân truyền đến lập tức khiến toàn thân hắn phải chấn động.
Thiên Thuỷ có bao nhiêu lợi hại hắn là người tinh tường nhất.
Nếu không bị Thiên Thuỷ đánh trúng thì thôi, một khi đã bị Thiên Thuỷ nhập thể mà nói, kết cục tuyệt đối là không phải cái gì tốt đẹp.
Lúc hắn tiến vào Võ Thần chi cảnh, dưới tinh thần dâng cao mà trong vô ý mạo phạm phải một tồn tại Thiên Võ Thần. Theo lý mà nói, Nhân Võ Thần trước Thiên Võ Thần căn bản là không có khả năng phản kháng, sẽ bị trảm sát nhưng mà hắn lại có thể bình yên thoát thân.
Tất cả đều là dựa vào Thiên Thuỷ thần bí!
Thiên Thuỷ này là khi hắn vẫn còn là một Võ Tôn, trong một lần kỳ ngộ mà đoạt được, không nhiều lắm, chỉ có mười hai giọt!
Lúc hắn tiến giai Võ Thánh, đã dùng hai giọt vượt giai trảm sát Võ Thần, hơn nữa, lần đào thoát khỏi tay Thiên Võ Thần kia cũng là công lao của ba giọt Thiên Thuỷ. Hôm nay, lấy ra đối phó với một tên trung giai Võ Thánh cho dù có chút quỷ dị nhưng một giọt cũng đã đủ rồi.
Nhưng mà, vẫn không đủ!
Trong bình ngọc chỉ còn lại sáu giọt, tên mặt trắng thực không nỡ dùng tới, một giọt Thiên Thuỷ vừa rồi cũng là vì một câu thêm chút lực kia của Sở Nam mà hắn đem ra dùng. Nhưng tại lúc này, hắn đã tỉnh táo lại, trong bụng lại thầm nói:
Sớm biết như vậy đã dùng với nhị các chủ Tinh Bảo các, rắc rối bây giờ chắc hẳn sẽ không có rồi.
Giống như đã có chủ ý, tên mặt trắng liền nhấc quyền đầu lên, quát lạnh:
- Thuỷ Vân Quyền!
Tiếng hét truyền tới, Thiên Thuỷ Vân đang bao phủ Sở Nam chợt huyễn hoá ra từng sợi dây thừng, mà đám dây thừng này lại thực chất hoá trong nháy mắt, đem tứ chi Sở Nam trói chặt lại, khiến cho hắn vô pháp di chuyển được. Đồng thời trói chặt lại như vậy, Thuỷ pháp tắc còn đang không ngừng thẩm thấu vào trong thể nội hắn.
Thuỷ Vân Quyền đánh tới, Sở Nam không chút động, lúc này trong đầu hắn chỉ có một cảnh tượng một dòng hồng thuỷ yên lặng chảy, một thanh đao hướng mặt nước trảm xuống, đao rơi, thuỷ phần, đoạn lưu (nước bị cắt ngang, không chảy tiếp)...
Nhưng lúc đao rời đi, nước bị phân tách kia lại tiếp tục hợp lại với nhau mà chảy nhanh về bát hoang!
- Rút đao chém nước, nước chảy càng mạnh!
Sở Nam mới đọc lên một câu thì quyền đầu của tên hán tử mặt trắng kia đã nện lên ngực hắn, ngay một sát na trúng đòn, ngực của Sở Nam liền trở nên mơ hồ, một cái vòng xoáy xuất hiện, cẩn thận nhìn lại, đúng là một cái hồng thuỷ!
Hán tử mặt trắng đánh vào trong nước, cảm giác được biến hoá như vậy mắt liền trở nên kinh ngạc, nhưng hắn vẫn quát lên:
- Biến thành nước, trước mặt Bạch gia ta nghịch nước, ngươi chán sống rồi!
Tên hán tử mặt trắng kia dám khẳng định, uy năng một chiêu Thuỷ Vân Quyền kia đã nhập vào trong thân thể Sở Nam, ngay khi thân thể Sở Nam biến thành nước, quyền kia vừa rút ra khỏi người thì đám uy năng này liền nứt vỡ.
Nhưng mà, khi tên mặt trắng rút tay ra khỏi người Sở Nam thì hồng thuỷ kia liền xoay tròn một cái rồi khôi phục lại nguyên trạng!
Tên mặt trắng kinh hoảng mà hét lớn lên:
- Không có khả năng!
Hét xong hắn lại xuất ra một quyền đánh tới, mà mỗi lần hắn nện lên nhục thể Sở Nam, tất cả đều là nước, mà nắm tay vừa rút ra thì hết thảy đều trở về nguyên dạng.
- Đây là không tranh sao?
Sở Nam thầm nhủ, lại lắc lắc đầu, khẳng định mà nói ra:
- Tuyệt đối không phải, không phải không tranh chân đế (chân chính)! Chân đế là cái gì? Nước kia bị đoạn, sau khi rút đao ra nước lại càng chảy thêm nhanh chóng, thế chảy càng thêm hung mãnh...
Tên mặt trắng thấy Sở Nam lắc đầu, tưởng là Sở Nam có ý chê bai hắn, nhưng hắn lại không cảm nhận được vẻ miệt thị từ trên người Sở Nam, hắn gào lên:
- Tiểu tử, Bạch gia ta là người ngươi có thể miệt thị hay sao? Đừng tưởng rằng biến thành nước là Bạch gia ta không đánh thương ngươi, để Bạch gia ta đem nước của ngươi đánh cho vỡ vụn!
Trong gào thét, tên mặt trắng lại nhổ ra ba ngụm máu lên nắm tay, máu tan vào quyền đầu, quyền đầu theo đó mà lưu chuyển một tầng quang hoa. Ngay lập tức, lại một chiêu Thuỷ Vân Quyền hướng Sở Nam đánh tới, chiêu Thuỷ Vân Quyền này uy năng so với lúc trước uy năng càng thêm hung mãnh gấp trăm lần!
- PHỐC...
Quyền nhập vào nước, nước toái.
Hán tử mặt trắng rút quyền, cười lạnh, còn Sở Nam lại ngẩng đầu lên nhìn trời mà nói:
- Mưa rơi xuống, chia năm xẻ bảy nhưng vẫn là mưa, nước vỡ vụn thì vẫn là nước, như thế nào lại có chuyện vỡ vụn?
Thuận theo ngữ khí của hắn, đám hồng thuỷ trước ngực vỡ tan kia lại bắt đầu hội tụ lại, kế đó liền khôi phục lại nguyên dạng, một tia thương tổn cũng không.
- Hít~~hà!
Tên hán tử mặt trắng hít một ngụm lãnh khí, Sở Nam nhìn chòng chọc hắn mà nói:
- Ta nói, một giọt, không đủ!
Sau đó, Sở Nam bước về phía trước.
- Bạch gia để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Thiên Thuỷ!
- Thiên Thuỷ?
Lúc Sở Nam thốt ra một tiếng đầy nghi hoặc thì giọt Thiên Thuỷ kia đã tiến vào trong Thuỷ pháp tắc trong đám hơi nước, ngay lập tức đám hơi nước kia liền trở nên rục rịch, bắt đầu biến ảo thành đủ các loại hình dạng, có núi, có sông, có tuyệt thế hung thú...
Thiên Thuỷ này trực tiếp rơi lên người Sở Nam, cũng theo vết thương mà tiến vào trong thể nội hắn. Sở Nam run rẩy toàn thân, cảm giác được tất cả huyết dịch trong thân thể, cả nước trong từng khoả tế bào đều muốn ngưng tụ lại về phía giọt Thiên Thuỷ kia.
Cảm giác này không chỉ là cảm giác, mà là sự tình đang chân chính phát sinh!
Nước, là ngọn nguồn của sinh mệnh!
Cây không nước cây khô, người không nước người chết!
Ngay cả võ giả trong người không còn một giọt nước, mặc kệ hắn tu vi cao bao nhiêu, thực lực mạnh mẽ như thế nào, kết cục cũng chỉ có chết khô. Mặc dù hắn có được Sinh mệnh lực, nhưng nếu để tình trạng không chút nước kéo dài, Sinh mệnh lực kia cũng sẽ biến thành vô nguyên chi thuỷ (nước không nguồn), cũng sẽ có một ngày trở nên khô kiệt.
Trong quá trình trưởng thành của hắn, cũng đã từng kinh qua cảnh cả người không còn chút nước nào, ví dụ như lần Canh Kinh Luyện Dịch kia. Lúc đấy tu vi của hắn còn thấp, Canh Kim Luyện Dịch có thể trong nháy mắt liền đem tất cả nước trong người hắn rút khô, còn hắn lại bị chưng tới gần chết.
Mà Thiên Thuỷ này, không phải là chưng mà là hấp !
(Dịch giả: chưng ở đây có thể hiểu là giống như sấy, làm cho nước trong cơ thể bốc hơi, còn hấp lại là hút hết nước trong người.)
Uy lực của Thiên Thuỷ so với Canh Kim Luyện Dịch mà nói đâu chỉ có mạnh gấp trăm lần, huyết nhục của hắn theo đó mà bắt đầu trở nên khô héo, Thiên Thuỷ đủ cường hãn, ngay cả nước bên trong Ngũ Hành Nguyên Dịch của hắn cũng bị hấp đi.
Bất quá, tốc độ đặc biệt chậm!
Sở Nam vốn muốn điều động toàn bộ năng lượng trong cơ thể, còn có Thần Lai Thuỷ hồn chiến một trận với Thiên Thuỷ, đem nó luyện hoá đi nhưng lúc này, vô số sợi thần kinh của hắn lại bị tác động, bỗng nhiên xuất hiện một câu:
- Thượng thiên nhược thuỷ, thuỷ thiện lợi vạn vật nhi bất tranh!
(Tạm dịch: nước trời sinh là thứ nhu hoà, nước không tranh với vạn vật.)
Không tranh?
Lời này khiến cho hắn phải sửng sốt.
Không tranh vậy lấy gì chiến thắng? Trong cái thế giới nhược nhục cường thực này, nếu ta không tranh, sớm đã hoá thành một đống bạch cốt rồi!
Sở Nam đang muốn đem câu kia vùi dập thì trong đầu lại nhiều hơn một cảnh tượng, trong cảnh tượng là một ngọn núi cao chọc trời ngay cả phi điểu cũng không thể bay qua được, nhưng trên núi lại có nước. Trong mấy ngàn vạn dặm mênh mông, cho dù Võ Thần muốn vượt qua cũng phải phí một phen đại công phu nhưng nước lại uốn lượn khúc chiết, rất nhanh có thể chảy qua, gặp núi vòng qua, gặp sông dung (hợp lại) sông...
Nghĩ đến điều này, Sở Nam tựa hồ nắm bắt được cái gì đó mà lại phá khai được tầng mê vụ cuối cùng, lúc này công kích kia cũng càng lúc càng mạnh, phạm vi công kích còn đang hướng về phía đan điền hắn khuếch tán tới, nguy cơ theo đó càng lúc càng nghiêm trọng nhưng Sở Nam lại buông bỏ tâm thần, không đi chống cự mà lại còn lên tiếng:
- Một giọt, không đủ!
Đang đắc chí rung đùi nhìn một cỗ thây khô sắp xuất hiện trước mặt, tên mặt trắng nghe được câu này từ trong Thiên Thuỷ Vân truyền đến lập tức khiến toàn thân hắn phải chấn động.
Thiên Thuỷ có bao nhiêu lợi hại hắn là người tinh tường nhất.
Nếu không bị Thiên Thuỷ đánh trúng thì thôi, một khi đã bị Thiên Thuỷ nhập thể mà nói, kết cục tuyệt đối là không phải cái gì tốt đẹp.
Lúc hắn tiến vào Võ Thần chi cảnh, dưới tinh thần dâng cao mà trong vô ý mạo phạm phải một tồn tại Thiên Võ Thần. Theo lý mà nói, Nhân Võ Thần trước Thiên Võ Thần căn bản là không có khả năng phản kháng, sẽ bị trảm sát nhưng mà hắn lại có thể bình yên thoát thân.
Tất cả đều là dựa vào Thiên Thuỷ thần bí!
Thiên Thuỷ này là khi hắn vẫn còn là một Võ Tôn, trong một lần kỳ ngộ mà đoạt được, không nhiều lắm, chỉ có mười hai giọt!
Lúc hắn tiến giai Võ Thánh, đã dùng hai giọt vượt giai trảm sát Võ Thần, hơn nữa, lần đào thoát khỏi tay Thiên Võ Thần kia cũng là công lao của ba giọt Thiên Thuỷ. Hôm nay, lấy ra đối phó với một tên trung giai Võ Thánh cho dù có chút quỷ dị nhưng một giọt cũng đã đủ rồi.
Nhưng mà, vẫn không đủ!
Trong bình ngọc chỉ còn lại sáu giọt, tên mặt trắng thực không nỡ dùng tới, một giọt Thiên Thuỷ vừa rồi cũng là vì một câu thêm chút lực kia của Sở Nam mà hắn đem ra dùng. Nhưng tại lúc này, hắn đã tỉnh táo lại, trong bụng lại thầm nói:
Sớm biết như vậy đã dùng với nhị các chủ Tinh Bảo các, rắc rối bây giờ chắc hẳn sẽ không có rồi.
Giống như đã có chủ ý, tên mặt trắng liền nhấc quyền đầu lên, quát lạnh:
- Thuỷ Vân Quyền!
Tiếng hét truyền tới, Thiên Thuỷ Vân đang bao phủ Sở Nam chợt huyễn hoá ra từng sợi dây thừng, mà đám dây thừng này lại thực chất hoá trong nháy mắt, đem tứ chi Sở Nam trói chặt lại, khiến cho hắn vô pháp di chuyển được. Đồng thời trói chặt lại như vậy, Thuỷ pháp tắc còn đang không ngừng thẩm thấu vào trong thể nội hắn.
Thuỷ Vân Quyền đánh tới, Sở Nam không chút động, lúc này trong đầu hắn chỉ có một cảnh tượng một dòng hồng thuỷ yên lặng chảy, một thanh đao hướng mặt nước trảm xuống, đao rơi, thuỷ phần, đoạn lưu (nước bị cắt ngang, không chảy tiếp)...
Nhưng lúc đao rời đi, nước bị phân tách kia lại tiếp tục hợp lại với nhau mà chảy nhanh về bát hoang!
- Rút đao chém nước, nước chảy càng mạnh!
Sở Nam mới đọc lên một câu thì quyền đầu của tên hán tử mặt trắng kia đã nện lên ngực hắn, ngay một sát na trúng đòn, ngực của Sở Nam liền trở nên mơ hồ, một cái vòng xoáy xuất hiện, cẩn thận nhìn lại, đúng là một cái hồng thuỷ!
Hán tử mặt trắng đánh vào trong nước, cảm giác được biến hoá như vậy mắt liền trở nên kinh ngạc, nhưng hắn vẫn quát lên:
- Biến thành nước, trước mặt Bạch gia ta nghịch nước, ngươi chán sống rồi!
Tên hán tử mặt trắng kia dám khẳng định, uy năng một chiêu Thuỷ Vân Quyền kia đã nhập vào trong thân thể Sở Nam, ngay khi thân thể Sở Nam biến thành nước, quyền kia vừa rút ra khỏi người thì đám uy năng này liền nứt vỡ.
Nhưng mà, khi tên mặt trắng rút tay ra khỏi người Sở Nam thì hồng thuỷ kia liền xoay tròn một cái rồi khôi phục lại nguyên trạng!
Tên mặt trắng kinh hoảng mà hét lớn lên:
- Không có khả năng!
Hét xong hắn lại xuất ra một quyền đánh tới, mà mỗi lần hắn nện lên nhục thể Sở Nam, tất cả đều là nước, mà nắm tay vừa rút ra thì hết thảy đều trở về nguyên dạng.
- Đây là không tranh sao?
Sở Nam thầm nhủ, lại lắc lắc đầu, khẳng định mà nói ra:
- Tuyệt đối không phải, không phải không tranh chân đế (chân chính)! Chân đế là cái gì? Nước kia bị đoạn, sau khi rút đao ra nước lại càng chảy thêm nhanh chóng, thế chảy càng thêm hung mãnh...
Tên mặt trắng thấy Sở Nam lắc đầu, tưởng là Sở Nam có ý chê bai hắn, nhưng hắn lại không cảm nhận được vẻ miệt thị từ trên người Sở Nam, hắn gào lên:
- Tiểu tử, Bạch gia ta là người ngươi có thể miệt thị hay sao? Đừng tưởng rằng biến thành nước là Bạch gia ta không đánh thương ngươi, để Bạch gia ta đem nước của ngươi đánh cho vỡ vụn!
Trong gào thét, tên mặt trắng lại nhổ ra ba ngụm máu lên nắm tay, máu tan vào quyền đầu, quyền đầu theo đó mà lưu chuyển một tầng quang hoa. Ngay lập tức, lại một chiêu Thuỷ Vân Quyền hướng Sở Nam đánh tới, chiêu Thuỷ Vân Quyền này uy năng so với lúc trước uy năng càng thêm hung mãnh gấp trăm lần!
- PHỐC...
Quyền nhập vào nước, nước toái.
Hán tử mặt trắng rút quyền, cười lạnh, còn Sở Nam lại ngẩng đầu lên nhìn trời mà nói:
- Mưa rơi xuống, chia năm xẻ bảy nhưng vẫn là mưa, nước vỡ vụn thì vẫn là nước, như thế nào lại có chuyện vỡ vụn?
Thuận theo ngữ khí của hắn, đám hồng thuỷ trước ngực vỡ tan kia lại bắt đầu hội tụ lại, kế đó liền khôi phục lại nguyên dạng, một tia thương tổn cũng không.
- Hít~~hà!
Tên hán tử mặt trắng hít một ngụm lãnh khí, Sở Nam nhìn chòng chọc hắn mà nói:
- Ta nói, một giọt, không đủ!
Sau đó, Sở Nam bước về phía trước.
/2163
|