(Chú: * chỗ nào cũng có.)
Trên Vụ Cấm Hải cái gì kinh khủng nhất? Không hề nghi ngờ, chính là Cấm Vụ làm cho người vừa thấy đã run sợ!
Không giống như Tương Hân, rơi vào thế cục bất dắc dĩ, nếu không phải vì khỏa vẫn tinh khiến người người thèm khát, tin tưởng rằng sẽ không có ai nguyện ý tiến vào Vụ Cấm Hải.
Lúc trước Cấm Vụ truy theo Sở Nam, như muốn đem hắn diệt sát, vì thế hắn kích bạo khỏa châu Tổ bảo, mở một đường cuồng trốn. Còn lần này, sau khi hắn tiến vào Vụ Cấm hải, cơ hồ là không bị Cấm Vụ làm khó dễ, ngay lúc Thủy Kiếp hàng lâm, Cấm Vụ lại càng lui ra xa xa.
Sở Nam hướng về phía Cấm Vụ đi tới, bức tường Cấm Vụ kia liền huyễn hóa ra một cái vòng xoáy chi nhãn, cùng Sở Nam ánh mắt chằm chằm vào, sau một lúc lâu, Sở Nam nói ra:
- Ngươi có ý thức, hoặc là nói ngươi có tính mạng, đúng không?
Mọi người nghe được câu này, ngoại trừ Chín Võ ra thì đều rất giật mình, mà Cấm Vụ bên trong cũng không truyền ra âm thanh, trong đầu Sở Nam cũng không có thanh âm vang lên, chỉ là bầu trời xa xa bay tới một đoàn Cấm Vụ.
Đợi Cấm Vụ tản ra, bang bang hai tiếng nổ, Sở Nam quét mắt tới lại nhìn thấy đúng là Thần Thượng cùng sửu đạo nhân nhưng cả hai cũng không có bị thương.
Sở Nam trong nội tâm càng thêm khẳng định suy đoán, mà sửu đạo nhân vừa tiếp xúc ánh mắt Sở Nam xong lập tức bắt đầu run rẩy, hô lên giống như cầu xin tha thứ:
- Đừng giết ta, cầu van ngươi, ta...
Giờ phút này, ánh mắt sửu đạo nhân nhìn Sở Nam đã chuyển biến 180 độ, trước kia Sở Nam trong mắt sửu đạo nhân chỉ như con sâu cái kiến, nhưng kết quả hắn lại bị con sâu cái kiến làm cho trọng thương, trở thành mười phần tàn phế. Mà bây giờ sửu đạo nhân cảm nhận sâu sắc chính mình là một con sâu cái kiến, mà hắn lại tuyệt đối không có khả năng lật bàn.
Nghe sửu đạo nhân cầu xin tha thứ, Sở Nam cười lạnh một tiếng.
Ngày ấy sửu đạo nhân rõ ràng giở trò với Thiên Nhiên, Sở Nam mặc dù không chứng kiến tận mắt nhưng phẫn nộ tự nhiên vẫn có. Sở Nam tự nhiên minh bạch tất cả nhưng hắn lại không kết liễu sửu đạo nhân mà hướng bức tường Cấm Vụ nói:
- Đem Thiên Nhiên trả lại cho ta.
Đến đây, thiết Thương Hùng đang chiến với Thiên Dương Tử cũng không khỏi chằm chằm vào bức tường Cấm Vụ, vòng xoáy chi nhãn một phen cực tốc xoay tròn, xa xa bay tới một đoàn Cấm Vụ.
Lúc này, Cấm Vụ không có đem người khốn ở bên trong mà lại cho người đứng trên Cấm Vụ, phảng phất như là đón đưa khách quý vậy.
Phía trên Cấm Vụ, đứng đấy đúng là Thiên Nhiên.
Ngũ Quan hô lên:
- Tiễn đến.
Nhưng cuối cùng lại không có, Sở Nam trong tâm lại có suy đoán, là ai ở trong Cấm Vụ trợ hắn, lúc gặp lại Thiên Dương Tử, Thiên Dương Tử lại nói hươu nói vượn, ánh mắt lại quét về bốn phía, khiến cho hắn mạnh mẽ nhớ lại bên ngoài Cấm Vụ Hải, lúc Thiên quốc Tấn quốc bỉ tái, cử chỉ Thiên Dương Tử biểu hiện ra ngoài nói lên hắn đang kinh hỉ...
Sau hai lần nghiệm chứng, Sở Nam sao không rõ ai đã giúp hắn, người kia chính là Thiên Nhiên, hơn nữa còn là Thiên Nhiên đã tấn chức Võ Thần. Về phần Sở Nam hướng bức tường Cấm Vụ đòi người lại càng đơn giản hơn, Cấm Vụ có tư duy, có thể đem địch ẩn thân một bên bọn hắn bức, Thiên Nhiên hơn phân nửa nằm trong tay Cấm Vụ.
Thiên Nhiên bên trên Cấm Vụ đạp xuống, đối với Sở Nam cười nói, ngay lập tức một ngọn gió hướng sửu đạo nhân cuốn tới. Sửu đạo nhân chứng kiến Thiên Nhiên đã có Võ Thần tu vi, run rẩy theo đó càng thêm kịch liệt, bộ dáng tựa như muốn lập tức dập đầu cầu xin tha thứ vậy.
Nhưng còn chưa dập đầu được xuống, cơn gió liền thổi qua, sửu đạo nhân vẫn giữ một bộ dáng như trước. Đợi sửu đạo nhân vừa xoay chuyển nhãn châu thì thân thể đột nhiên nổ tung, một tia lưu lại cũng đều không còn.
Sở Nam hai mắt rét một cái, nói ra:
- Thẩm thấu?
- Phong, vô khổng bất nhập, ngay cả trong lỗ chân lông cũng có!
Thiên Nhiên thản nhiên nói ra, một chút đều không giữ lại.
Sở Nam cười:
- Thuỷ cùng Phong, ngược lại thật giống nhau, vô khổng bất nhập, vô vật bất sấm (không thứ gì không bị thấm), vật vô bất thôi (không gì là không làm được).
Hai người giống như không coi ai ra gì, sau một phen hảo hảo nghiên cứu thảo luận, Sở Nam đem Phong tế ra, lúc đánh lên mặt đất lập tức liền nổ tung, một cái hố sấu vài ngàn mét thình lình xuất hiện.
Thiên Nhiên nói ra:
- Vốn còn muốn giúp đỡ ngươi giải quyết một chút rắc rối, không nghĩ tới ngươi đều giải quyết tốt hết thảy.
Đặt ở dĩ vãng, Thiên Nhiên tuyệt đối sẽ không giải thích gì, nhưng bây giờ không biết tại sao, nàng muốn nói những lời vừa nói, dừng một chút, nàng tiếp tục nói:
- Cảm ơn ngươi, bằng không ta còn bị Cấm Vụ vây khốn đây này!
- Đa tạ ngươi đã giúp đỡ ta, lúc trước, nếu không có một tiễn kia, tình cảnh của ta sẽ rất thảm.
Sở Nam nói xong, hai đầu lông mày hiện vẻ suy nghĩ sâu xa, mà rồi nói ra:
- Ta cảm giác, Cấm Vụ cũng có thể có lỗ hổng !
Nghe vậy, Tự Nhiên cũng rùng mình, rồi sau đó khẳng định gật đầu. Ngay lập tức, hai người không hẹn mà cùng tế Phong ra, thoáng cái liền đem Cấm Vụ xua đi, tuy Sở Nam không sáng tạo ra Phong pháp tắc nhưng hắn lại dựa theo hình thức Hắc bạch ngư mà điều động Niết Phong thuộc về Thiên Nhiên, đem hiệu quả thẩm thấu của Thuỷ ứng dụng lên Phong. Sau khi tế Phong ra, đã không còn là hai loại Phong nữa mà là một loại Phong hòa hợp, tuy hai mà một.
Phong đến, Cấm Vụ khiến người người kinh hãi kia liền chấn động một hồi, bộ dáng như muốn tản ra, nhưng chấn động này chỉ duy trì đúng ba lần hít thở sau lại biến mất.
Sở Nam cùng Tự Nhiên dừng tay, nhìn nhau nở nụ cười, tuy dao động chỉ có ba tức nhưng đã nói rõ, Cấm Vụ xác thực có lỗ hổng, chỉ là bọn hắn bây giờ thực lực quá yếu, không thể xuyên thấu qua Cấm Vụ, khiến cho Cấm Vụ bị thương tổn, thổi tan Cấm Vụ.
Chứng kiến vòng xoáy chi nhãn toát ra kinh ngạc, Sở Nam lại nói:
- Trên tay ngươi còn ai khác, đúng không?
Bức tường Cấm Vụ vẫn không phát ra âm thanh, chỉ là xa xa đã bay lại một đoàn Cấm Vụ, bên trong chính là Thiên Ngã, Tương Hân, Trương Hồng. Ba người vốn dĩ run rẩy không thôi, vốn ba người đang ở trận pháp Sở Nam bố trí ra, nhưng lúc bị Cấm Vụ lôi ra ngoài, tưởng chừng Cấm Vụ muốn mạng người. Tuy nhiên, khi bọn hắn nhìn thấy Sở Nam, run rẩy kia thoáng cái biến mất không còn, thay vào đó là vẻ mặt mừng rỡ.
Ba người xuống khỏi Cấm Vụ, Tương Hân cùng Trương Đồng cung kính hô lên hai chữ đại nhân , còn Thiên Ngã không chút tỵ hiềm nào mà hô lên:
- Tỷ phu.
Bên kia Thiên Dương Tử nghe thế, trên mặt liền lộ ra thần sắc khen ngợi, giá trị Sở Nam hiện tại hắn rất rõ, nếu như cùng Sở Nam giao hảo. thậm chí là tạo được quan hệ, đó là tuyệt diệu trong tuyệt diệu.
Cấm Vụ vòng xoáy chi nhãn chớp chớp.
Sở Nam hỏi:
- Ngươi muốn ta làm cái gì?
Sở Nam minh bạch, không thể nào có chuyện vô công thụ lộc, Cấm Vụ vì hắn đưa tới những người này, kể cả lúc trước cản Đường Lang, không để Đường Lang chết, hành vi này gọi là có bỏ tất có được .
Sở Nam rất muốn biết Cấm Vụ muốn được cái gì.
Thần sắc vòng xoái chi nhãn lộ ra vẻ khen ngợi, bức tường Cấm Vụ theo đó lại phân ra một con đường, chính là để cho Sở Nam đi vào. Đám người Thiên Nhiên, Tiên Nguyệt, Cửu Võ thần sắc hơi khẩn trương, đi vào lối này, rất có thể tự chui dầu vô lưới.
Thần Thượng vốn đang lo sợ bất an, đúng lúc này Cửu Võ chứng kiến chữ Võ trên trán Thần Thượng sắc mặt liền đại biến, một đạo kiếm khí bắn thẳng đến Thần Thượng.
Đang lúc phân vân giữa đi hay bỏ qua, Sở Nam chợt lách mình ngăn trước Thần Thượng.
Trên Vụ Cấm Hải cái gì kinh khủng nhất? Không hề nghi ngờ, chính là Cấm Vụ làm cho người vừa thấy đã run sợ!
Không giống như Tương Hân, rơi vào thế cục bất dắc dĩ, nếu không phải vì khỏa vẫn tinh khiến người người thèm khát, tin tưởng rằng sẽ không có ai nguyện ý tiến vào Vụ Cấm Hải.
Lúc trước Cấm Vụ truy theo Sở Nam, như muốn đem hắn diệt sát, vì thế hắn kích bạo khỏa châu Tổ bảo, mở một đường cuồng trốn. Còn lần này, sau khi hắn tiến vào Vụ Cấm hải, cơ hồ là không bị Cấm Vụ làm khó dễ, ngay lúc Thủy Kiếp hàng lâm, Cấm Vụ lại càng lui ra xa xa.
Sở Nam hướng về phía Cấm Vụ đi tới, bức tường Cấm Vụ kia liền huyễn hóa ra một cái vòng xoáy chi nhãn, cùng Sở Nam ánh mắt chằm chằm vào, sau một lúc lâu, Sở Nam nói ra:
- Ngươi có ý thức, hoặc là nói ngươi có tính mạng, đúng không?
Mọi người nghe được câu này, ngoại trừ Chín Võ ra thì đều rất giật mình, mà Cấm Vụ bên trong cũng không truyền ra âm thanh, trong đầu Sở Nam cũng không có thanh âm vang lên, chỉ là bầu trời xa xa bay tới một đoàn Cấm Vụ.
Đợi Cấm Vụ tản ra, bang bang hai tiếng nổ, Sở Nam quét mắt tới lại nhìn thấy đúng là Thần Thượng cùng sửu đạo nhân nhưng cả hai cũng không có bị thương.
Sở Nam trong nội tâm càng thêm khẳng định suy đoán, mà sửu đạo nhân vừa tiếp xúc ánh mắt Sở Nam xong lập tức bắt đầu run rẩy, hô lên giống như cầu xin tha thứ:
- Đừng giết ta, cầu van ngươi, ta...
Giờ phút này, ánh mắt sửu đạo nhân nhìn Sở Nam đã chuyển biến 180 độ, trước kia Sở Nam trong mắt sửu đạo nhân chỉ như con sâu cái kiến, nhưng kết quả hắn lại bị con sâu cái kiến làm cho trọng thương, trở thành mười phần tàn phế. Mà bây giờ sửu đạo nhân cảm nhận sâu sắc chính mình là một con sâu cái kiến, mà hắn lại tuyệt đối không có khả năng lật bàn.
Nghe sửu đạo nhân cầu xin tha thứ, Sở Nam cười lạnh một tiếng.
Ngày ấy sửu đạo nhân rõ ràng giở trò với Thiên Nhiên, Sở Nam mặc dù không chứng kiến tận mắt nhưng phẫn nộ tự nhiên vẫn có. Sở Nam tự nhiên minh bạch tất cả nhưng hắn lại không kết liễu sửu đạo nhân mà hướng bức tường Cấm Vụ nói:
- Đem Thiên Nhiên trả lại cho ta.
Đến đây, thiết Thương Hùng đang chiến với Thiên Dương Tử cũng không khỏi chằm chằm vào bức tường Cấm Vụ, vòng xoáy chi nhãn một phen cực tốc xoay tròn, xa xa bay tới một đoàn Cấm Vụ.
Lúc này, Cấm Vụ không có đem người khốn ở bên trong mà lại cho người đứng trên Cấm Vụ, phảng phất như là đón đưa khách quý vậy.
Phía trên Cấm Vụ, đứng đấy đúng là Thiên Nhiên.
Ngũ Quan hô lên:
- Tiễn đến.
Nhưng cuối cùng lại không có, Sở Nam trong tâm lại có suy đoán, là ai ở trong Cấm Vụ trợ hắn, lúc gặp lại Thiên Dương Tử, Thiên Dương Tử lại nói hươu nói vượn, ánh mắt lại quét về bốn phía, khiến cho hắn mạnh mẽ nhớ lại bên ngoài Cấm Vụ Hải, lúc Thiên quốc Tấn quốc bỉ tái, cử chỉ Thiên Dương Tử biểu hiện ra ngoài nói lên hắn đang kinh hỉ...
Sau hai lần nghiệm chứng, Sở Nam sao không rõ ai đã giúp hắn, người kia chính là Thiên Nhiên, hơn nữa còn là Thiên Nhiên đã tấn chức Võ Thần. Về phần Sở Nam hướng bức tường Cấm Vụ đòi người lại càng đơn giản hơn, Cấm Vụ có tư duy, có thể đem địch ẩn thân một bên bọn hắn bức, Thiên Nhiên hơn phân nửa nằm trong tay Cấm Vụ.
Thiên Nhiên bên trên Cấm Vụ đạp xuống, đối với Sở Nam cười nói, ngay lập tức một ngọn gió hướng sửu đạo nhân cuốn tới. Sửu đạo nhân chứng kiến Thiên Nhiên đã có Võ Thần tu vi, run rẩy theo đó càng thêm kịch liệt, bộ dáng tựa như muốn lập tức dập đầu cầu xin tha thứ vậy.
Nhưng còn chưa dập đầu được xuống, cơn gió liền thổi qua, sửu đạo nhân vẫn giữ một bộ dáng như trước. Đợi sửu đạo nhân vừa xoay chuyển nhãn châu thì thân thể đột nhiên nổ tung, một tia lưu lại cũng đều không còn.
Sở Nam hai mắt rét một cái, nói ra:
- Thẩm thấu?
- Phong, vô khổng bất nhập, ngay cả trong lỗ chân lông cũng có!
Thiên Nhiên thản nhiên nói ra, một chút đều không giữ lại.
Sở Nam cười:
- Thuỷ cùng Phong, ngược lại thật giống nhau, vô khổng bất nhập, vô vật bất sấm (không thứ gì không bị thấm), vật vô bất thôi (không gì là không làm được).
Hai người giống như không coi ai ra gì, sau một phen hảo hảo nghiên cứu thảo luận, Sở Nam đem Phong tế ra, lúc đánh lên mặt đất lập tức liền nổ tung, một cái hố sấu vài ngàn mét thình lình xuất hiện.
Thiên Nhiên nói ra:
- Vốn còn muốn giúp đỡ ngươi giải quyết một chút rắc rối, không nghĩ tới ngươi đều giải quyết tốt hết thảy.
Đặt ở dĩ vãng, Thiên Nhiên tuyệt đối sẽ không giải thích gì, nhưng bây giờ không biết tại sao, nàng muốn nói những lời vừa nói, dừng một chút, nàng tiếp tục nói:
- Cảm ơn ngươi, bằng không ta còn bị Cấm Vụ vây khốn đây này!
- Đa tạ ngươi đã giúp đỡ ta, lúc trước, nếu không có một tiễn kia, tình cảnh của ta sẽ rất thảm.
Sở Nam nói xong, hai đầu lông mày hiện vẻ suy nghĩ sâu xa, mà rồi nói ra:
- Ta cảm giác, Cấm Vụ cũng có thể có lỗ hổng !
Nghe vậy, Tự Nhiên cũng rùng mình, rồi sau đó khẳng định gật đầu. Ngay lập tức, hai người không hẹn mà cùng tế Phong ra, thoáng cái liền đem Cấm Vụ xua đi, tuy Sở Nam không sáng tạo ra Phong pháp tắc nhưng hắn lại dựa theo hình thức Hắc bạch ngư mà điều động Niết Phong thuộc về Thiên Nhiên, đem hiệu quả thẩm thấu của Thuỷ ứng dụng lên Phong. Sau khi tế Phong ra, đã không còn là hai loại Phong nữa mà là một loại Phong hòa hợp, tuy hai mà một.
Phong đến, Cấm Vụ khiến người người kinh hãi kia liền chấn động một hồi, bộ dáng như muốn tản ra, nhưng chấn động này chỉ duy trì đúng ba lần hít thở sau lại biến mất.
Sở Nam cùng Tự Nhiên dừng tay, nhìn nhau nở nụ cười, tuy dao động chỉ có ba tức nhưng đã nói rõ, Cấm Vụ xác thực có lỗ hổng, chỉ là bọn hắn bây giờ thực lực quá yếu, không thể xuyên thấu qua Cấm Vụ, khiến cho Cấm Vụ bị thương tổn, thổi tan Cấm Vụ.
Chứng kiến vòng xoáy chi nhãn toát ra kinh ngạc, Sở Nam lại nói:
- Trên tay ngươi còn ai khác, đúng không?
Bức tường Cấm Vụ vẫn không phát ra âm thanh, chỉ là xa xa đã bay lại một đoàn Cấm Vụ, bên trong chính là Thiên Ngã, Tương Hân, Trương Hồng. Ba người vốn dĩ run rẩy không thôi, vốn ba người đang ở trận pháp Sở Nam bố trí ra, nhưng lúc bị Cấm Vụ lôi ra ngoài, tưởng chừng Cấm Vụ muốn mạng người. Tuy nhiên, khi bọn hắn nhìn thấy Sở Nam, run rẩy kia thoáng cái biến mất không còn, thay vào đó là vẻ mặt mừng rỡ.
Ba người xuống khỏi Cấm Vụ, Tương Hân cùng Trương Đồng cung kính hô lên hai chữ đại nhân , còn Thiên Ngã không chút tỵ hiềm nào mà hô lên:
- Tỷ phu.
Bên kia Thiên Dương Tử nghe thế, trên mặt liền lộ ra thần sắc khen ngợi, giá trị Sở Nam hiện tại hắn rất rõ, nếu như cùng Sở Nam giao hảo. thậm chí là tạo được quan hệ, đó là tuyệt diệu trong tuyệt diệu.
Cấm Vụ vòng xoáy chi nhãn chớp chớp.
Sở Nam hỏi:
- Ngươi muốn ta làm cái gì?
Sở Nam minh bạch, không thể nào có chuyện vô công thụ lộc, Cấm Vụ vì hắn đưa tới những người này, kể cả lúc trước cản Đường Lang, không để Đường Lang chết, hành vi này gọi là có bỏ tất có được .
Sở Nam rất muốn biết Cấm Vụ muốn được cái gì.
Thần sắc vòng xoái chi nhãn lộ ra vẻ khen ngợi, bức tường Cấm Vụ theo đó lại phân ra một con đường, chính là để cho Sở Nam đi vào. Đám người Thiên Nhiên, Tiên Nguyệt, Cửu Võ thần sắc hơi khẩn trương, đi vào lối này, rất có thể tự chui dầu vô lưới.
Thần Thượng vốn đang lo sợ bất an, đúng lúc này Cửu Võ chứng kiến chữ Võ trên trán Thần Thượng sắc mặt liền đại biến, một đạo kiếm khí bắn thẳng đến Thần Thượng.
Đang lúc phân vân giữa đi hay bỏ qua, Sở Nam chợt lách mình ngăn trước Thần Thượng.
/2163
|