Trước đó hốc mắt không hề nói gì.
Chỉ từ khi thần niệm Sở Nam vào đó, không biết là trùng hợp hay đó là điều khiến hốc mắt bắt đầu nói. Mà trong câu đầu tiên mà hốc mắt nói, Sở Nam không thấy có sự miệt thị mà là coi thường, hoàn toàn là coi thường.
Tiếp đó, lại là không hề coi Ngũ Hành Thể hay Quy Tắc Thể ra cái gì, Sở Nam căn bản không biết cái gì là Ngũ Hành Thể, nhưng sau khi nghe mấy từ đó thì hắn cũng đoán được một chút, có lẽ nó liên quan đến Ngũ Hành Quy Tắc mà hắn tu luyện.
Mọi chuyện ở đây đã cho thấy cái hốc mắt kia rất có lai lịch, kiểu nhìn chúng sinh từ trên cao đó giống như Sở Nam chỉ là một tiểu tử mới xuất đạo, còn đối phương đã là Võ Tôn cường giả rồi vậy, khoảng cách có khi còn xa hơn!
Vậy là Sở Nam có chủ ý, hắn đã quen bị kẻ khác coi thường, càng quan với việc cho địch nhân một đòn đả kích mạnh mẽ vì sự coi thường đó. Vì thế hắn giả vờ phát điên để ngầm dùng những thứ không rõ lai lịch nhưng tuyệt đối không phải loại tầm thường cho phát nổ.
Công kích quả nhiên có hiệu quả rất lớn, cái hốc mắt thiếu chút nữa là nổ thành hai nửa. Cũng có thể vì bị Sở Nam chơi xỏ nên cái hốc mắt mới nói như vậy, nổi điên, giận dữ.
Vốn dĩ kế hoạch của Sở Nam là xông tới cận chiến với hốc mắt để hủy diệt nó!
Thế nhưng hắn sững người.
Không chỉ vì cái “niệm chủng” mà hốc mắt nói.
Mà còn vì cái Trữ Vật Giới Chỉ kia phát nổ, đao, thương, ngô câu phát nổ, có ba thứ không hề nổ, một là Hồ Lô, hai là Liên Bàn, nhìn thấy Liên Bàn Sở Nam chấn kinh khó mà dùng lời nói để miêu tả cho hết.
Ban đầu hắn không hề ngờ đến Liên Bàn cũng xuất hiện, nhưng rồi mới chợt nhớ Liên Bàn là món trung phẩm linh khí Liên Bàn trong Trữ Vật Giới Chỉ của Hắc Lão Đầu!
Trong hoàn cảnh đó mà Liên Bàn không phát nổ, cũng không bị hỏng, chắc chắn đó là đồ tốt!
Điều khiến Sở Nam thấy lạ đó là Liên Bàn lúc này phẩm giới đã không phải trung phẩm linh khí nữa mà đã là hạ phẩm linh khí. Liên Bàn bị hạ phẩm giới lại tạo ra uy thế khiến người ta kinh ngạc hơn!
Nhưng điều khiến Sở Nam chấn kinh là món thứ ba. Đó chính là Hắc Bạch Cổ Thư. Cuốn sách mà trước đó Sở Nam đã dùng đến mọi thủ đoạn nhưng không thể mở.
Lúc này nó đã mở ra.
Chỉ là lật một trang!
Trong trang này, đập vào mắt Sở Nam đầu tiên là một bức tranh!
Bức tranh đó vẽ thứ mà Sở Nam có ấn tượng vô cùng sâu sắc, hai con cá, một trắng một đen, to tương đương với con trong đan điền của hắn. Điểm khác biệt là ở vị trí mắt của hai con cá này có thêm một con mắt khác.
Con cá đen có thêm mắt trắng, cá trắng có thêm mắt đen!
Có trắng có đen!
Trong khoảnh khắc dường như Sở Nam nhớ ra điều gì, đột nhiên trong đầu hắn tràn lên những thứ đã từng nghĩ như Thủy Nhu – Thủy Cương, Hỏa Liệt – Hỏa Nhu, Cuồng Phong – Vi Phong, hắn lại thấy bên cạnh bức tranh kia có ba chữ Âm Dương Ngư!
- Thì ra là Âm Dương Ngư, không phải Hắc Bạch Ngư!
Hắn lại nhìn xuống phía dưới bức tranh, ở đó có một câu: Vạn vật phụ âm nhi bao dương!
Đọc mấy chữ này trong đầu Sở Nam đột nhiên ầm ầm tiếng nổ, dường như có thứ gì đó đang sụp đổ, lại như có thứ gì đó đang trùng sinh từ đống đổ nát, “phụ âm, bao dương, thủy vi âm, hỏa vi dương, Thủy Cương vi dương, Thủy Nhu vi âm, Hỏa Liệt vi Dương, Hỏa Nhu vi âm…”
Sở Nam vừa ghi nhớ những chữ đó thì Hắc Bạch Cổ Thư gập lại rổi rơi xuống đất, đem theo Liên Bàn, Hồ Lô cùng rơi xuống. Hốc mắt cười thành tiếng, nhưng rồi đột nhiên dừng lại, nó tưởng Sở Nam sẽ tới cướp lại ba món bảo bối kia, nhưng hắn không hề động đậy.
Đương nhiên không phải Sở Nam không muốn có ba món bảo bối đó, chưa cần nói những cái khác, riêng trang mở ra kia của Hắc Bạch Cổ Thư đã đủ khiến hắn quyết tâm cướp về cho mình rồi.
Nhưng phải có một tiền đề, đó là hắn phải giữ được cái mạng này, sống thì mới cướp được!
- Hãy hiến tế thân thể ngươi để chuộc tội diệt tộc của ngươi!
Ngữ khí lại thêm phần lạnh lẽo, khi đó, Liên Bàn, Hồ Lô và Hắc Bạch Cổ Thư không rơi xuống mà bị một luồng sức mạnh giữ trên không trung. Sở Nam không làm gì, rõ ràng đó là do hốc mắt kia làm.
Sở Nam nghe vậy, hai mắt lạnh băng nhìn cái hốc mắt:
- Ngươi đã động vào điểm cấm kỵ của ta!
- Cấm kỵ? Trước mặt ta mà ngươi cũng xứng nói điều đó sao?
Sở Nam đương nhiên biết cái hốc mắt hoặc có thể nói là hạt niệm chủng này có lai lịch không phải lớn bình thường. Nhưng hắn không sợ hãi, chỉ cần sợ là chết ngay. Nhưng hắn không thể chết, hắn còn phải bảo vệ người thân yêu của mình!
- Bất cứ kẻ nào chạm vào điều cấm kỵ của ta đều phải chết!
- Chết?
Hốc mắt cười điên cuồng, trong tiếng cười mang một sự tự tin của kẻ nắm quyền thống trị:
- Ngươi giết ta? Ngươi muốn giết ta? Ngươi dám không?
- Bất luận ngươi là ai cũng giết! Giết! Giết! Huống hồ ngươi chỉ là một hạt niệm chủng, có gì mà ta không dám?
Sở Nam không biết “niệm chủng” là cái gì, nhưng rất dễ hiểu niệm chủng không phải bản nhân. Sở Nam quát lên, bá khí và nghịch ý hòa quện, bắn thẳng lên trời, hai con cá bơi ra, miệng hắn còn nói:
- Sức mạnh là dương, Thủy Quy Tắc là âm, phụ âm nhi bao dương!
Trên con cá sức mạnh kia có một chút Thủy Quy Tắc, trên cá sức mạnh cũng có sức mạnh!
Lần này tế ra Thủy Quy Tắc rất dễ dàng thuận lợi, đồng thời hai bên dung hợp lại khiến hốc mắt khá kinh ngạc:
- Ngộ tính không tồi, nhưng đáng tiếc hôm nay ngươi phải chết!
Vừa dứt lời, cái hốc mắt Sở Nam đã phải thiên tân vạn khổ mới cho nó nổ thàn hhai nửa đột nhiên liền lại và bắn ra huyết quang. Chỉ là hắn cảm thấy huyết quang lần này khác với trước đó.
Không chút do sự, Sở Nam bắn ra Âm Dương Ngư được tạo nên từ sức mạnh và Thủy Quy Tắc, hắn hô:
- Nổ!
Đồng thời, tia huyết quang kia xuyên vào cơ thể Sở Nam, ngay lập tức, năng lượng thần bí vẫn đang ngăn chặn sức mạnh và huyết quản ngoại lai bị thủng một lỗ. Tuy chỉ là một lỗ rất nhỏ nhưng sức mạnh và huyết quản ngoại lai đã kết nối được với nhau.
Bỗng chốc, sức mạnh cuồng bạo lên đến năm nghìn vạn cân, huyết quản ngoại lai thò ra vô số xúc tu bám lấy huyết quản của Sở Nam. Hốc mắt lại nổ tung, còn nổ thành bốn mảnh. Sở Nam chấn kinh, uy lực của Âm Dương Ngư quả nhiên rất lớn, trước đó mất bao nhiêu công sức mới khiến nó nổ thành hai, vậy mà chỉ một đôi cá đã có hiệu quả thế này.
Thế nhưng Sở Nam không thể vui lên được.
Khi hắn lại lấy sức mạnh ra thì vô cùng khó khăn, mà sức mạnh không lấy ra được, cả Thủy Quy Tắc cũng không ra!
Tình hình vô cùng nguy kịch!
Chỉ từ khi thần niệm Sở Nam vào đó, không biết là trùng hợp hay đó là điều khiến hốc mắt bắt đầu nói. Mà trong câu đầu tiên mà hốc mắt nói, Sở Nam không thấy có sự miệt thị mà là coi thường, hoàn toàn là coi thường.
Tiếp đó, lại là không hề coi Ngũ Hành Thể hay Quy Tắc Thể ra cái gì, Sở Nam căn bản không biết cái gì là Ngũ Hành Thể, nhưng sau khi nghe mấy từ đó thì hắn cũng đoán được một chút, có lẽ nó liên quan đến Ngũ Hành Quy Tắc mà hắn tu luyện.
Mọi chuyện ở đây đã cho thấy cái hốc mắt kia rất có lai lịch, kiểu nhìn chúng sinh từ trên cao đó giống như Sở Nam chỉ là một tiểu tử mới xuất đạo, còn đối phương đã là Võ Tôn cường giả rồi vậy, khoảng cách có khi còn xa hơn!
Vậy là Sở Nam có chủ ý, hắn đã quen bị kẻ khác coi thường, càng quan với việc cho địch nhân một đòn đả kích mạnh mẽ vì sự coi thường đó. Vì thế hắn giả vờ phát điên để ngầm dùng những thứ không rõ lai lịch nhưng tuyệt đối không phải loại tầm thường cho phát nổ.
Công kích quả nhiên có hiệu quả rất lớn, cái hốc mắt thiếu chút nữa là nổ thành hai nửa. Cũng có thể vì bị Sở Nam chơi xỏ nên cái hốc mắt mới nói như vậy, nổi điên, giận dữ.
Vốn dĩ kế hoạch của Sở Nam là xông tới cận chiến với hốc mắt để hủy diệt nó!
Thế nhưng hắn sững người.
Không chỉ vì cái “niệm chủng” mà hốc mắt nói.
Mà còn vì cái Trữ Vật Giới Chỉ kia phát nổ, đao, thương, ngô câu phát nổ, có ba thứ không hề nổ, một là Hồ Lô, hai là Liên Bàn, nhìn thấy Liên Bàn Sở Nam chấn kinh khó mà dùng lời nói để miêu tả cho hết.
Ban đầu hắn không hề ngờ đến Liên Bàn cũng xuất hiện, nhưng rồi mới chợt nhớ Liên Bàn là món trung phẩm linh khí Liên Bàn trong Trữ Vật Giới Chỉ của Hắc Lão Đầu!
Trong hoàn cảnh đó mà Liên Bàn không phát nổ, cũng không bị hỏng, chắc chắn đó là đồ tốt!
Điều khiến Sở Nam thấy lạ đó là Liên Bàn lúc này phẩm giới đã không phải trung phẩm linh khí nữa mà đã là hạ phẩm linh khí. Liên Bàn bị hạ phẩm giới lại tạo ra uy thế khiến người ta kinh ngạc hơn!
Nhưng điều khiến Sở Nam chấn kinh là món thứ ba. Đó chính là Hắc Bạch Cổ Thư. Cuốn sách mà trước đó Sở Nam đã dùng đến mọi thủ đoạn nhưng không thể mở.
Lúc này nó đã mở ra.
Chỉ là lật một trang!
Trong trang này, đập vào mắt Sở Nam đầu tiên là một bức tranh!
Bức tranh đó vẽ thứ mà Sở Nam có ấn tượng vô cùng sâu sắc, hai con cá, một trắng một đen, to tương đương với con trong đan điền của hắn. Điểm khác biệt là ở vị trí mắt của hai con cá này có thêm một con mắt khác.
Con cá đen có thêm mắt trắng, cá trắng có thêm mắt đen!
Có trắng có đen!
Trong khoảnh khắc dường như Sở Nam nhớ ra điều gì, đột nhiên trong đầu hắn tràn lên những thứ đã từng nghĩ như Thủy Nhu – Thủy Cương, Hỏa Liệt – Hỏa Nhu, Cuồng Phong – Vi Phong, hắn lại thấy bên cạnh bức tranh kia có ba chữ Âm Dương Ngư!
- Thì ra là Âm Dương Ngư, không phải Hắc Bạch Ngư!
Hắn lại nhìn xuống phía dưới bức tranh, ở đó có một câu: Vạn vật phụ âm nhi bao dương!
Đọc mấy chữ này trong đầu Sở Nam đột nhiên ầm ầm tiếng nổ, dường như có thứ gì đó đang sụp đổ, lại như có thứ gì đó đang trùng sinh từ đống đổ nát, “phụ âm, bao dương, thủy vi âm, hỏa vi dương, Thủy Cương vi dương, Thủy Nhu vi âm, Hỏa Liệt vi Dương, Hỏa Nhu vi âm…”
Sở Nam vừa ghi nhớ những chữ đó thì Hắc Bạch Cổ Thư gập lại rổi rơi xuống đất, đem theo Liên Bàn, Hồ Lô cùng rơi xuống. Hốc mắt cười thành tiếng, nhưng rồi đột nhiên dừng lại, nó tưởng Sở Nam sẽ tới cướp lại ba món bảo bối kia, nhưng hắn không hề động đậy.
Đương nhiên không phải Sở Nam không muốn có ba món bảo bối đó, chưa cần nói những cái khác, riêng trang mở ra kia của Hắc Bạch Cổ Thư đã đủ khiến hắn quyết tâm cướp về cho mình rồi.
Nhưng phải có một tiền đề, đó là hắn phải giữ được cái mạng này, sống thì mới cướp được!
- Hãy hiến tế thân thể ngươi để chuộc tội diệt tộc của ngươi!
Ngữ khí lại thêm phần lạnh lẽo, khi đó, Liên Bàn, Hồ Lô và Hắc Bạch Cổ Thư không rơi xuống mà bị một luồng sức mạnh giữ trên không trung. Sở Nam không làm gì, rõ ràng đó là do hốc mắt kia làm.
Sở Nam nghe vậy, hai mắt lạnh băng nhìn cái hốc mắt:
- Ngươi đã động vào điểm cấm kỵ của ta!
- Cấm kỵ? Trước mặt ta mà ngươi cũng xứng nói điều đó sao?
Sở Nam đương nhiên biết cái hốc mắt hoặc có thể nói là hạt niệm chủng này có lai lịch không phải lớn bình thường. Nhưng hắn không sợ hãi, chỉ cần sợ là chết ngay. Nhưng hắn không thể chết, hắn còn phải bảo vệ người thân yêu của mình!
- Bất cứ kẻ nào chạm vào điều cấm kỵ của ta đều phải chết!
- Chết?
Hốc mắt cười điên cuồng, trong tiếng cười mang một sự tự tin của kẻ nắm quyền thống trị:
- Ngươi giết ta? Ngươi muốn giết ta? Ngươi dám không?
- Bất luận ngươi là ai cũng giết! Giết! Giết! Huống hồ ngươi chỉ là một hạt niệm chủng, có gì mà ta không dám?
Sở Nam không biết “niệm chủng” là cái gì, nhưng rất dễ hiểu niệm chủng không phải bản nhân. Sở Nam quát lên, bá khí và nghịch ý hòa quện, bắn thẳng lên trời, hai con cá bơi ra, miệng hắn còn nói:
- Sức mạnh là dương, Thủy Quy Tắc là âm, phụ âm nhi bao dương!
Trên con cá sức mạnh kia có một chút Thủy Quy Tắc, trên cá sức mạnh cũng có sức mạnh!
Lần này tế ra Thủy Quy Tắc rất dễ dàng thuận lợi, đồng thời hai bên dung hợp lại khiến hốc mắt khá kinh ngạc:
- Ngộ tính không tồi, nhưng đáng tiếc hôm nay ngươi phải chết!
Vừa dứt lời, cái hốc mắt Sở Nam đã phải thiên tân vạn khổ mới cho nó nổ thàn hhai nửa đột nhiên liền lại và bắn ra huyết quang. Chỉ là hắn cảm thấy huyết quang lần này khác với trước đó.
Không chút do sự, Sở Nam bắn ra Âm Dương Ngư được tạo nên từ sức mạnh và Thủy Quy Tắc, hắn hô:
- Nổ!
Đồng thời, tia huyết quang kia xuyên vào cơ thể Sở Nam, ngay lập tức, năng lượng thần bí vẫn đang ngăn chặn sức mạnh và huyết quản ngoại lai bị thủng một lỗ. Tuy chỉ là một lỗ rất nhỏ nhưng sức mạnh và huyết quản ngoại lai đã kết nối được với nhau.
Bỗng chốc, sức mạnh cuồng bạo lên đến năm nghìn vạn cân, huyết quản ngoại lai thò ra vô số xúc tu bám lấy huyết quản của Sở Nam. Hốc mắt lại nổ tung, còn nổ thành bốn mảnh. Sở Nam chấn kinh, uy lực của Âm Dương Ngư quả nhiên rất lớn, trước đó mất bao nhiêu công sức mới khiến nó nổ thành hai, vậy mà chỉ một đôi cá đã có hiệu quả thế này.
Thế nhưng Sở Nam không thể vui lên được.
Khi hắn lại lấy sức mạnh ra thì vô cùng khó khăn, mà sức mạnh không lấy ra được, cả Thủy Quy Tắc cũng không ra!
Tình hình vô cùng nguy kịch!
/2163
|