- Lão đại!
Thiết Thương Hùng gọi, nhưng Sở Nam không có phản ứng gì, ngược lại hỏi:
- Ngươi là Chiến Thần!
- Đúng!
- Ngươi là Chiến Thần?
Sở Nam hỏi lại, Thiết Thương Hùng còn gọi hắn là lão đại, không biết vì lần cá cược đó hay là vì nguyên nhân khác. Lần cá cược đó Thiết Thương Hùng đã từng thấy những mảnh xương kia.
Câu hỏi ngược lại đầu tiên là ý nói lột xác thành Chiến Thần, lần thứ hai thì là hỏi Thiết Thương Hùng có phải Chiến Thần mà Sở Nam đã gọi ra trước đây không. Hỏi như vậy là vì hắn đã nhìn thấy rõ ràng những mảnh xương kia chui vào cơ thể Thiết Thương Hùng.
Với những đối tượng có sức mạnh lớn, không thể nắm bắt, Sở Nam không dám lơ là cảnh giác. Một hạt niệm chủng cũng có thể thay thế hắn, chứ đừng nói đến cả bộ xương hoàn chỉnh thế kia.
Thiết Thương Hùng rốt cuộc là Thiết Thương Hùng trước đây hay không, hắn vẫn chưa biết được.
Nghe Sở Nam hỏi vậy, Thiết Thương Hùng cười:
- Lão đại, hay là chúng ta đánh cược nhé?
Thiết Thương Hùng dùng một câu hỏi thay cho câu trả lời, Sở Nam hiểu ý liền cười.
Nhưng sự cảnh giác vẫn còn!
- Chiến Thần, ngươi còn có việc gì cần làm không? Nếu không thì chúng ta đi thôi.
Sở Nam đang rất nóng lòng muốn về nhà, không quan tâm đến gian phòng kia nữa, không hỏi Chiến Thần ngoài việc có thiết côn và thực lực tăng mạnh còn gì khác không ví du như ký ức gì đó.
Nhưng Chiến Thần lại nói:
- Gian phòng kia…lão đại vào đó một chút xem sao.
Sở Nam quay lại nhìn, nếu bảo hắn không hiếu kỳ thì là giả. Nhưng bây giờ hắn đang muốn về nhà nhanh nhất có thể, không muốn dính líu đến chuyện khác nữa. Nhưng Chiến Thần đã nói ra thì ý nghĩa khác rồi.
- Nếu ta không đi thì sao?
- Thế thì ta cứ đứng đây canh đến bao giờ lão đại vào xem!
- Ý của hắn ta?
- Đúng thế.
“Hắn ta” mà Sở Nam nhắc đến chính là con Thiết Thương Hùng đã biến mất. Nghe câu trả lời như vậy, Sở Nam không do dự nữa. Việc gì phải đến rồi cũng sẽ đến, hắn quay người đi thẳng tới gian phòng kia. Sở Nam bước vào trong, Chiến Thần đứng canh bên ngoài.
Gian phòng tạo nên từ sức mạnh, bên trong trống huơ trống hoác, chỉ có một mảnh xương không đầy đủ và vài mảnh vỡ khá lớn.
Mảnh xương này không phải chỉ có một hai miếng, hơn nữa còn là một bộ phận khá hoàn chỉnh. Nhưng Sở Nam vẫn không biết nó thuộc phần nào. Sở Nam vừa bước vào thì mảnh xương rung lên.
Sở Nam từng bước lại gần, đến càng gần thì mảnh xương rung càng mạnh, dường như đang rất phấn khích. Con mắt thứ ba trên trán Sở Nam hiện ra, quét qua, thứ ánh sáng kỳ dị lại hiện ra. Sở Nam thấy vậy, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn nhập vào cơ thể ta?
Mảnh xương nhảy lên không rồi rơi xuống như đang gật đầu.
Trong lòng Sở Nam rất không thoải mái, cười khảy:
- Nếu ta không cho phép thì sao?
Nói xong hắn tập trung toàn bộ sức mạnh vào mười mảnh xương trên người, còn cả con mắt kia, khi có bất cứ bất trắc nào hắn sẽ liều mạng bằng mọi giá. Vì Sở Nam không muốn mang về cho người nhà một tai họa nào hết, nếu mảnh xương cũng giống như niệm chủng, có ý đồ đen tối thì Sở Nam thà không về nhà!
Thế nhưng, điều khiến Sở Nam bất ngờ đó là mảnh xương không có phản ứng, xương trong người hắn và con mắt thứ ba cũng không có phản ứng. Chỉ là trong đầu hắn lại hiện lên một cảnh tượng. Ban đầu chính là nơi mấy người Sở Nam xông vào Tỏa Hải Không Bình. Rồi tiếp tục đến cảnh xuất hiện một lớp màng khác.
Theo phản ứng có điều kiện, Sở Nam liền nhớ tới con đường hắn bảo các loài thú đi tìm. Cảnh tượng này chính là đường ra.
Sở Nam không hiểu những gì mảnh xương này đang làm, còn cảm thấy một thứ không khí bi thương lan tỏa trong gian phòng, khẽ đẩy hắn ra ngoài.
Nếu Sở Nam ra ngoài thật thì hắn không phải Sở Nam nữa rồi. Hơn nữa, với sự kỳ dị của mảnh xương này, nếu thật sự đối đầu thì Sở Nam cũng không có khả năng phản kháng, mảnh xương không cần phải làm vậy. Sở Nam lại nghĩ tới những sự trợ giúp của mảnh xương trên đường đến đây, nhớ lời hứa của hắn, hắn nói:
- Ta có thể cho ngươi nhập vào, nhưng…
Sở Nam không nói tiếp, nhưng ý tứ thì đã rõ.
Được Sở Nam cho phép, mảnh xương bám lên ngực và bụng hắn, chính là phần từ cổ xuống hông.
- Xương ở ngực bụng.
Sở Nam không hề có cảm giác bất an, dường như mảnh xương đó thật sự không gây hại gì cho hắn, nhưng Sở Nam vẫn không lơ là cảnh giác. Sau khi xương nhập vào cơ thể, Sở Nam không thấy sức mạnh tăng lên hay năng lượng truyền vào gì đó. Kết quả này khiến hắn thở phào.
Có điều, Sở Nam vẫn cảm thấy phần này thiếu cái gì đó, thiếu năm cái xương sườn, cột sống cũng thiếu ba đốt, còn xương hai bên trái phải cũng thiếu một vài miếng…
Sau khi xương nhập vào thân, mấy mảnh vỡ kia lại phủ lên nguời Sở Nam biến thành hoa văn, chủ yếu là ở trước ngực và lưng. Đến khi xương và mảnh vỡ biến mất, gian phòng và mặt đất làm từ sức mạnh bắt đầu có dị biến.
Từ chỗ Sở Nam làm trung tâm, mặt đất cũng như gian phòng ồ ạt đổ về phía Sở Nam như nước. Ánh mắt Sở Nam lóe tinh quang nhìn cảnh tượng đó, dị biến diễn ra rất nhanh, chỉ chín giây.
Sau khi dị biến kết thúc, sức mạnh hóa thành thực thể đều dung hợp ngưng tụ thành một viên ngọc to cỡ ngón tay cái dính vào chính giữa ngực Sở Nam. Thân thể hắn lập tức rung mạnh, dường như có vô số thứ đang tràn vào não hắn, đó đều là cảm ngộ đối với sức mạnh!
Sau khi viên ngọc ẩn vào trong cơ thể, hoa văn trên người Sở Nam cũng biến mất. Nhưng Sở Nam vẫn cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Hắn hít sâu một hơi, trong đầu nghĩ:
- Cuối cùng cũng hiểu rồi!
Hai nắm đấm của hắn siết chặt.
Thấy bốn bề lại trở thành cái hố sâu không đáy, Sở Nam nói với Chiến Thần:
- Đi thôi!
- Rõ, lão đại.
Hai thân ảnh đi thẳng về phía trước, bốn bề xung quanh đã không còn thứ sức mạnh cuồng bạo kia. Sở Nam xuất hiện ở sơn động, Tiên Nguyệt lập tức kích động:
- Công tử, ta biết công tử không sao mà…
- Sư tôn.
Cốc Hy Đan tiến tới hành lễ, những người còn lại cũng thở phào, Sở Nam ra hiệu, nói:
- Chúng ta ở dưới này bao lâu rồi?
- Bảy tháng.
- Bảy tháng?
Sở Nam giật mình, bước ra ngoài, mọi người theo sau, Sở Nam nghĩ bụng:
- Không ngờ lại ở dưới đó lâu như vậy. Quả nhiên tu luyện không ngày tháng.
Nếu đặt được trận pháp chuyển hóa thời gian thì tốt.
Tấm trận đồ Cấm Vụ đưa đã được Sở Nam đưa nhật trình lên, tuy trận đồ có thể không thật chính xác nhưng cũng có chỗ có thể học hỏi.
Thiết Thương Hùng gọi, nhưng Sở Nam không có phản ứng gì, ngược lại hỏi:
- Ngươi là Chiến Thần!
- Đúng!
- Ngươi là Chiến Thần?
Sở Nam hỏi lại, Thiết Thương Hùng còn gọi hắn là lão đại, không biết vì lần cá cược đó hay là vì nguyên nhân khác. Lần cá cược đó Thiết Thương Hùng đã từng thấy những mảnh xương kia.
Câu hỏi ngược lại đầu tiên là ý nói lột xác thành Chiến Thần, lần thứ hai thì là hỏi Thiết Thương Hùng có phải Chiến Thần mà Sở Nam đã gọi ra trước đây không. Hỏi như vậy là vì hắn đã nhìn thấy rõ ràng những mảnh xương kia chui vào cơ thể Thiết Thương Hùng.
Với những đối tượng có sức mạnh lớn, không thể nắm bắt, Sở Nam không dám lơ là cảnh giác. Một hạt niệm chủng cũng có thể thay thế hắn, chứ đừng nói đến cả bộ xương hoàn chỉnh thế kia.
Thiết Thương Hùng rốt cuộc là Thiết Thương Hùng trước đây hay không, hắn vẫn chưa biết được.
Nghe Sở Nam hỏi vậy, Thiết Thương Hùng cười:
- Lão đại, hay là chúng ta đánh cược nhé?
Thiết Thương Hùng dùng một câu hỏi thay cho câu trả lời, Sở Nam hiểu ý liền cười.
Nhưng sự cảnh giác vẫn còn!
- Chiến Thần, ngươi còn có việc gì cần làm không? Nếu không thì chúng ta đi thôi.
Sở Nam đang rất nóng lòng muốn về nhà, không quan tâm đến gian phòng kia nữa, không hỏi Chiến Thần ngoài việc có thiết côn và thực lực tăng mạnh còn gì khác không ví du như ký ức gì đó.
Nhưng Chiến Thần lại nói:
- Gian phòng kia…lão đại vào đó một chút xem sao.
Sở Nam quay lại nhìn, nếu bảo hắn không hiếu kỳ thì là giả. Nhưng bây giờ hắn đang muốn về nhà nhanh nhất có thể, không muốn dính líu đến chuyện khác nữa. Nhưng Chiến Thần đã nói ra thì ý nghĩa khác rồi.
- Nếu ta không đi thì sao?
- Thế thì ta cứ đứng đây canh đến bao giờ lão đại vào xem!
- Ý của hắn ta?
- Đúng thế.
“Hắn ta” mà Sở Nam nhắc đến chính là con Thiết Thương Hùng đã biến mất. Nghe câu trả lời như vậy, Sở Nam không do dự nữa. Việc gì phải đến rồi cũng sẽ đến, hắn quay người đi thẳng tới gian phòng kia. Sở Nam bước vào trong, Chiến Thần đứng canh bên ngoài.
Gian phòng tạo nên từ sức mạnh, bên trong trống huơ trống hoác, chỉ có một mảnh xương không đầy đủ và vài mảnh vỡ khá lớn.
Mảnh xương này không phải chỉ có một hai miếng, hơn nữa còn là một bộ phận khá hoàn chỉnh. Nhưng Sở Nam vẫn không biết nó thuộc phần nào. Sở Nam vừa bước vào thì mảnh xương rung lên.
Sở Nam từng bước lại gần, đến càng gần thì mảnh xương rung càng mạnh, dường như đang rất phấn khích. Con mắt thứ ba trên trán Sở Nam hiện ra, quét qua, thứ ánh sáng kỳ dị lại hiện ra. Sở Nam thấy vậy, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn nhập vào cơ thể ta?
Mảnh xương nhảy lên không rồi rơi xuống như đang gật đầu.
Trong lòng Sở Nam rất không thoải mái, cười khảy:
- Nếu ta không cho phép thì sao?
Nói xong hắn tập trung toàn bộ sức mạnh vào mười mảnh xương trên người, còn cả con mắt kia, khi có bất cứ bất trắc nào hắn sẽ liều mạng bằng mọi giá. Vì Sở Nam không muốn mang về cho người nhà một tai họa nào hết, nếu mảnh xương cũng giống như niệm chủng, có ý đồ đen tối thì Sở Nam thà không về nhà!
Thế nhưng, điều khiến Sở Nam bất ngờ đó là mảnh xương không có phản ứng, xương trong người hắn và con mắt thứ ba cũng không có phản ứng. Chỉ là trong đầu hắn lại hiện lên một cảnh tượng. Ban đầu chính là nơi mấy người Sở Nam xông vào Tỏa Hải Không Bình. Rồi tiếp tục đến cảnh xuất hiện một lớp màng khác.
Theo phản ứng có điều kiện, Sở Nam liền nhớ tới con đường hắn bảo các loài thú đi tìm. Cảnh tượng này chính là đường ra.
Sở Nam không hiểu những gì mảnh xương này đang làm, còn cảm thấy một thứ không khí bi thương lan tỏa trong gian phòng, khẽ đẩy hắn ra ngoài.
Nếu Sở Nam ra ngoài thật thì hắn không phải Sở Nam nữa rồi. Hơn nữa, với sự kỳ dị của mảnh xương này, nếu thật sự đối đầu thì Sở Nam cũng không có khả năng phản kháng, mảnh xương không cần phải làm vậy. Sở Nam lại nghĩ tới những sự trợ giúp của mảnh xương trên đường đến đây, nhớ lời hứa của hắn, hắn nói:
- Ta có thể cho ngươi nhập vào, nhưng…
Sở Nam không nói tiếp, nhưng ý tứ thì đã rõ.
Được Sở Nam cho phép, mảnh xương bám lên ngực và bụng hắn, chính là phần từ cổ xuống hông.
- Xương ở ngực bụng.
Sở Nam không hề có cảm giác bất an, dường như mảnh xương đó thật sự không gây hại gì cho hắn, nhưng Sở Nam vẫn không lơ là cảnh giác. Sau khi xương nhập vào cơ thể, Sở Nam không thấy sức mạnh tăng lên hay năng lượng truyền vào gì đó. Kết quả này khiến hắn thở phào.
Có điều, Sở Nam vẫn cảm thấy phần này thiếu cái gì đó, thiếu năm cái xương sườn, cột sống cũng thiếu ba đốt, còn xương hai bên trái phải cũng thiếu một vài miếng…
Sau khi xương nhập vào thân, mấy mảnh vỡ kia lại phủ lên nguời Sở Nam biến thành hoa văn, chủ yếu là ở trước ngực và lưng. Đến khi xương và mảnh vỡ biến mất, gian phòng và mặt đất làm từ sức mạnh bắt đầu có dị biến.
Từ chỗ Sở Nam làm trung tâm, mặt đất cũng như gian phòng ồ ạt đổ về phía Sở Nam như nước. Ánh mắt Sở Nam lóe tinh quang nhìn cảnh tượng đó, dị biến diễn ra rất nhanh, chỉ chín giây.
Sau khi dị biến kết thúc, sức mạnh hóa thành thực thể đều dung hợp ngưng tụ thành một viên ngọc to cỡ ngón tay cái dính vào chính giữa ngực Sở Nam. Thân thể hắn lập tức rung mạnh, dường như có vô số thứ đang tràn vào não hắn, đó đều là cảm ngộ đối với sức mạnh!
Sau khi viên ngọc ẩn vào trong cơ thể, hoa văn trên người Sở Nam cũng biến mất. Nhưng Sở Nam vẫn cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Hắn hít sâu một hơi, trong đầu nghĩ:
- Cuối cùng cũng hiểu rồi!
Hai nắm đấm của hắn siết chặt.
Thấy bốn bề lại trở thành cái hố sâu không đáy, Sở Nam nói với Chiến Thần:
- Đi thôi!
- Rõ, lão đại.
Hai thân ảnh đi thẳng về phía trước, bốn bề xung quanh đã không còn thứ sức mạnh cuồng bạo kia. Sở Nam xuất hiện ở sơn động, Tiên Nguyệt lập tức kích động:
- Công tử, ta biết công tử không sao mà…
- Sư tôn.
Cốc Hy Đan tiến tới hành lễ, những người còn lại cũng thở phào, Sở Nam ra hiệu, nói:
- Chúng ta ở dưới này bao lâu rồi?
- Bảy tháng.
- Bảy tháng?
Sở Nam giật mình, bước ra ngoài, mọi người theo sau, Sở Nam nghĩ bụng:
- Không ngờ lại ở dưới đó lâu như vậy. Quả nhiên tu luyện không ngày tháng.
Nếu đặt được trận pháp chuyển hóa thời gian thì tốt.
Tấm trận đồ Cấm Vụ đưa đã được Sở Nam đưa nhật trình lên, tuy trận đồ có thể không thật chính xác nhưng cũng có chỗ có thể học hỏi.
/2163
|