Đầm lầy độc vụ, càng vào trong thì độc khí càng dày đặc, càng nguy hiểm.
Trong lòng Thu Tiểu Mạch dâng lên vạn phần cảm động, hắn không hề nghi ngờ, nếu không có Sở Nam thì hắn căn bản không thể vào sâu đến vậy, mặc dù bây giờ vẫn chưa nhìn thấy tung tích của Mặc Liên Thuật Tử, nhưng cuối cùng vẫn còn hy vọng.
Lúc này, ba canh giờ đã sớm trôi qua, chướng vụ nồng đậm từ trên không trung hạ xuống, từ dưới mặt đất bốc lên, từ bốn phương tám hướng ập đến, đem đầm lầy độc vụ phủ kín dày đặc.
Mà lúc vụ chướng đột nhiên phủ xuống, rất nhiều tiểu thú linh hoạt không kịp trốn tránh, ngay lập tức, những con thú này liền đổ gục xuống đất, thân thể bắt đầu thối rữa, chỉ để lại từng bộ xương trắng hếu.
Ở trong vụ chướng mà còn có thể sống sót, không phải là những con thân chứa kịch độc hình thể khổng lộ, lớp da nhầy nhụa, bộ dáng xấu xí thì cũng là hung thú.
Những con hung thú này, mặc dù bị chướng vụ bao phủ, nhưng vẫn tiếp tục tranh đấu, thỉnh thoảng trên mặt đất lại diễn ra một hồi chém giết máu tanh tàn khốc, những trận chém giết này khiến Thiết Thương Hùng nhìn thấy cũng không nhịn được mà run rẩy.
Tử Mộng Nhân thì ngược lại, cảm thấy kích thích, khiến trong lòng Sở Nam hơi run rẩy, thầm nghĩ:
- Quả nhiên không hổ với danh xưng tiểu ma nữ.
Một đường đi tới, Sở Nam mọi thời khắc đều cảnh giác những hung thú đột nhiên xuất hiện, có thể nói là cẩn thận từng bước một, không dám có chút hồ đồ, sợ rằng nếu lọt vào tranh đấu của hung thú, cho dù phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ có mạnh hơn nữa cũng chưa chắc bảo vệ được an toàn.
Cũng trong lúc đó, Sở Nam bắt gặp rất nhiều linh thảo, đầm lầy độc vụ này rất ít có dấu vết con người, đừng nói là người bình thường không thể vào được, cho dù là Võ Quân, thậm chí là Võ Vương tiến vào cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Cũng bởi vì vậy cho nên đầm lầy độc vụ mới có thể thai nghén ra những loài linh thảo kỳ dị này.
Liên tục tìm kiếm trong đầm lầy độc vụ suốt ba ngày, thế nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Mặc Liên Thuật Tử, cũng may là số lượng nguyên thạch của năm tên Võ Tướng và một tên Võ Quân lưu lại cũng tương đối lớn, hơn nữa còn có các loại đan dược không ngừng cung cấp bổ sung nguyên lực cho Sở Nam, vì thế bọn hắn mới có thể tiếp tục tiến tới.
Chánh ngọ ngày hôm nay, vụ chướng trong đầm lầy độc vụ đã tản đi đến mức yếu nhất, Tử Mộng Nhân không khỏi thở phào, nói:
- Đã lâu rồi không được ăn thịt nướng, thịt của những hung thú kia khẳng định rất ngon.
Lời này của Tử Mộng Nhân vừa thốt ra lập tức chiếm được sự đồng ý nhiệt liệt của Thiết Thương Hùng, mà tần suất cái đầu khổng lồ đó gục gặc cũng nhanh đến kinh người.
- Đợi chút, ta đi nướng cho ngươi ăn.
Sở Nam vừa đáp thì Thu Tiểu Mạch cũng cười nói:
- Đợi Lâm đại ca và Vân tiểu thư đến Hóa Phương tộc, lúc đó ta nhất định mời các ngươi ăn dê nướng, heo nướng nguyên con….
- Có hổ nướng nguyên con không?
Thu Tiểu Mạch sững sờ, một lúc mới cười khổ đáp:
- Có lẽ không thành vấn đề.
Tử Mộng Nhân lập tức hoan hỉ.
Đột nhiên một tiếng rống lớn từ đằng xa truyền đến, mọi người lập tức im lặng.
Tử Mộng Nhân chợt nói:
- Đoán chừng là những hung thú kia đang tự giết lẫn nhau, đồ ngốc, chúng ta mau đi xem một chút đi.
Sở Nam suy nghĩ một chút, nhắm mắt cảm nhận một phen, sau đó nói:
- Vùng đất bên kia vừa vặn có độc khí nồng đậm, có thể qua đó xem sao, tuy nhiên không được lộn xộn, hung thú trong này đồng loạt phát uy thì cũng không phải chúng ta có thể đối phó được.
Tử Mộng Nhân gật đầu, đoàn người bắt đầu đi đến địa phương phát ra tiếng rống lớn.
Đến được nơi đó, mọi người lập tức kinh ngạc đến ngây người, đây không phải là hai con hung thú đang quần nhau, mà là một đám hung thú đang quần nhau, một bên là hơn mười con Cự Ngạc (cá sấu) trên thân đầy huyết vân, một bên là hơn mười con Mãnh Sa (cá mập) răng kiếm….
Hung thú của hai phe trận doanh nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt lóe hung quang, răng nhọn lạnh lẽo phát ra ánh sáng ghê người, càng khiến người khác giật mình là mảnh đầm lầy này bốc lên mùi máu tươi nồng nặc.
Một màn này lập tức dọa Tử Mộng Nhân kinh hãi, vội vàng nói:
- Đồ ngốc, chúng ta mau rời khỏi đây, nếu như bị chúng phát hiện thì chúng ta sẽ thành đồ ăn của bọn chúng mất….
Lời này của Tử Mộng Nhân là thật, những Cự Ngạc huyết vân và Mãnh Sa răng kiếm này nếu như chuyển dời sự chú ý lên đám người bọn họ, cho dù Sở Nam có Hỗn Nguyên Ban Chỉ thì cũng không tránh được kết cục bị nuốt chửng.
Thiết Thương Hùng lại càng muốn quay người bọ chạy, chiếc chân gấu vừa thô vừa to đang run lẩy bẩy không ngớt, đoán chừng ý niệm ăn thịt nướng trong đầu nó lúc này đã sớm bay lên chín tầng mây rồi.
Thế nhưng Sở Nam lại không hề di chuyển, tại trong Thập Vạn Đại Sơn, Sở Nam đã bị trăm con hung thú vây quanh, đối với tình huống trước mặt đã có sự miễn dịch nhất định, thế nhưng đây cũng không phải lý do mà hắn lưu lại, ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm một vị trí nhô lên ở giữa Cự Ngạc huyết vân và Mãnh Sa răng kiếm.
Vị trí nổi lên này là một nhánh cây nho nhỏ, ở bên trên mọc ra vài chiếc lá, trên đỉnh đầu còn có một hạt màu đen như mực.
- Tiểu Mạch, gốc cây kia là gì?
Sở Nam chợt hỏi.
Thu Tiểu Mạch vội vàng quay đầu nhìn, sau đó trên mặt không nhịn được nở nụ cười kinh hỉ, hô lên:
- Mặc Liên Thuật Tử, đó chính là Mặc Liên Thuật Tử, giống như hạt mà Mạc lão nói với ta như đúc, đúng là Mặc Liên Thuật Tử rồi, cha ta được cứu rồi.
Thu Tiểu Mạch lúc này đã lâm vào vạn phần kinh hỉ.
Kinh hỉ kéo dài suốt ba phút thì Thu Tiểu Mạch lại trở nên trầm mặc, quả thật đã tìm được Mặc Liên Thuật Tử, thế nhưng những kẻ vây quanh Mặc Liên Thuật Tử cũng không phải là dễ dàng đối phó.
- Chẳng lẽ…. chỉ có thể từ bỏ sao?
Trong lòng Thu Tiểu Mạch lúc này chỉ một vị đắng chát.
Sở Nam nhíu chặt lông mày nói:
- Chúng ta trước hết tránh qua một bên, chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương thì có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy.
Tử Mộng Nhân cũng gật đầu nói.
Thu Tiểu Mạch chân thành nói:
- Lâm đại ca, đại ân này bất luận có thành công hay không, chỉ cần Thu Tiểu Mạch ta còn sống, Lâm đại ca có gì sai khiến thì ta tuyệt đối không nhíu mày.
- Ta đã từng uống qua rượu của ngươi.
Sở Nam cũng chân thành nói, mang theo mọi người ẩn nấp phía sau một gốc đại thụ không có lá cây, quan sát nhất cử nhất động trong đầm lầy phía trước.
Ba con Cự Ngạc huyết vân bỗng nhiên từ trong đầm lầy xông ra, răng nhọn cắm lên người con Mãnh Sa răng kiếm ở gần nhất, sau đó đem nó kéo trở về, tốc độ cực nhanh khiến người khác nhìn thấy mà kinh hãi.
Máu tươi trong đầm lầy bắn tung tóe khắp nơi, Mãnh Sa răng kiếm giãy dụa kịch liệt, thế nhưng nó chỉ có một mình, mà Cự Ngạc huyết vân thì lại có hơn mười con, tình thế cực kỳ bất lợi.
Đám Mãnh Sa răng kiếm bên kia thấy đồng bạn bị bắn đương nhiên sẽ không để yên, cùng nhau vọt tới, Cự Ngạc huyết vân tách ra năm con chặn ở phía trước, còn những con Cự Ngạc huyết vân khác chỉ mất vài giây đã kéo con Mãnh Sa răng kiếm chìm xuống.
Một màn chém giết máu tanh này khiến trái tim đám người Sở Nam trở nên lạnh lẽo, công thủ của đám Cự Ngạc huyết văn này giống như người, còn có mưu kế và trình tự, Mãnh Sa răng kiếm thì cái gì cũng không để ý, chỉ biết dùng hàm răng sắc bén của nó mà liều mạng cắn xé.
Thân thể hung thú hai bên vô cùng cao lớn, đem bùn lầy trong đầm vẩy tung tóe đầy trời, huyết nhục cũng theo đó mà bay khắp nơi.
Ba người một thú, bốn cặp mặt không chớp lấy một cái.
Trong miệng Tử Mộng Nhân còn lẩm bẩm:
- Cố lên, liều mạng tấn công, tốt nhất là toàn bộ đều chết, như vậy thì chúng ta có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi rồi.
Trong lòng Thu Tiểu Mạch dâng lên vạn phần cảm động, hắn không hề nghi ngờ, nếu không có Sở Nam thì hắn căn bản không thể vào sâu đến vậy, mặc dù bây giờ vẫn chưa nhìn thấy tung tích của Mặc Liên Thuật Tử, nhưng cuối cùng vẫn còn hy vọng.
Lúc này, ba canh giờ đã sớm trôi qua, chướng vụ nồng đậm từ trên không trung hạ xuống, từ dưới mặt đất bốc lên, từ bốn phương tám hướng ập đến, đem đầm lầy độc vụ phủ kín dày đặc.
Mà lúc vụ chướng đột nhiên phủ xuống, rất nhiều tiểu thú linh hoạt không kịp trốn tránh, ngay lập tức, những con thú này liền đổ gục xuống đất, thân thể bắt đầu thối rữa, chỉ để lại từng bộ xương trắng hếu.
Ở trong vụ chướng mà còn có thể sống sót, không phải là những con thân chứa kịch độc hình thể khổng lộ, lớp da nhầy nhụa, bộ dáng xấu xí thì cũng là hung thú.
Những con hung thú này, mặc dù bị chướng vụ bao phủ, nhưng vẫn tiếp tục tranh đấu, thỉnh thoảng trên mặt đất lại diễn ra một hồi chém giết máu tanh tàn khốc, những trận chém giết này khiến Thiết Thương Hùng nhìn thấy cũng không nhịn được mà run rẩy.
Tử Mộng Nhân thì ngược lại, cảm thấy kích thích, khiến trong lòng Sở Nam hơi run rẩy, thầm nghĩ:
- Quả nhiên không hổ với danh xưng tiểu ma nữ.
Một đường đi tới, Sở Nam mọi thời khắc đều cảnh giác những hung thú đột nhiên xuất hiện, có thể nói là cẩn thận từng bước một, không dám có chút hồ đồ, sợ rằng nếu lọt vào tranh đấu của hung thú, cho dù phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ có mạnh hơn nữa cũng chưa chắc bảo vệ được an toàn.
Cũng trong lúc đó, Sở Nam bắt gặp rất nhiều linh thảo, đầm lầy độc vụ này rất ít có dấu vết con người, đừng nói là người bình thường không thể vào được, cho dù là Võ Quân, thậm chí là Võ Vương tiến vào cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Cũng bởi vì vậy cho nên đầm lầy độc vụ mới có thể thai nghén ra những loài linh thảo kỳ dị này.
Liên tục tìm kiếm trong đầm lầy độc vụ suốt ba ngày, thế nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Mặc Liên Thuật Tử, cũng may là số lượng nguyên thạch của năm tên Võ Tướng và một tên Võ Quân lưu lại cũng tương đối lớn, hơn nữa còn có các loại đan dược không ngừng cung cấp bổ sung nguyên lực cho Sở Nam, vì thế bọn hắn mới có thể tiếp tục tiến tới.
Chánh ngọ ngày hôm nay, vụ chướng trong đầm lầy độc vụ đã tản đi đến mức yếu nhất, Tử Mộng Nhân không khỏi thở phào, nói:
- Đã lâu rồi không được ăn thịt nướng, thịt của những hung thú kia khẳng định rất ngon.
Lời này của Tử Mộng Nhân vừa thốt ra lập tức chiếm được sự đồng ý nhiệt liệt của Thiết Thương Hùng, mà tần suất cái đầu khổng lồ đó gục gặc cũng nhanh đến kinh người.
- Đợi chút, ta đi nướng cho ngươi ăn.
Sở Nam vừa đáp thì Thu Tiểu Mạch cũng cười nói:
- Đợi Lâm đại ca và Vân tiểu thư đến Hóa Phương tộc, lúc đó ta nhất định mời các ngươi ăn dê nướng, heo nướng nguyên con….
- Có hổ nướng nguyên con không?
Thu Tiểu Mạch sững sờ, một lúc mới cười khổ đáp:
- Có lẽ không thành vấn đề.
Tử Mộng Nhân lập tức hoan hỉ.
Đột nhiên một tiếng rống lớn từ đằng xa truyền đến, mọi người lập tức im lặng.
Tử Mộng Nhân chợt nói:
- Đoán chừng là những hung thú kia đang tự giết lẫn nhau, đồ ngốc, chúng ta mau đi xem một chút đi.
Sở Nam suy nghĩ một chút, nhắm mắt cảm nhận một phen, sau đó nói:
- Vùng đất bên kia vừa vặn có độc khí nồng đậm, có thể qua đó xem sao, tuy nhiên không được lộn xộn, hung thú trong này đồng loạt phát uy thì cũng không phải chúng ta có thể đối phó được.
Tử Mộng Nhân gật đầu, đoàn người bắt đầu đi đến địa phương phát ra tiếng rống lớn.
Đến được nơi đó, mọi người lập tức kinh ngạc đến ngây người, đây không phải là hai con hung thú đang quần nhau, mà là một đám hung thú đang quần nhau, một bên là hơn mười con Cự Ngạc (cá sấu) trên thân đầy huyết vân, một bên là hơn mười con Mãnh Sa (cá mập) răng kiếm….
Hung thú của hai phe trận doanh nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt lóe hung quang, răng nhọn lạnh lẽo phát ra ánh sáng ghê người, càng khiến người khác giật mình là mảnh đầm lầy này bốc lên mùi máu tươi nồng nặc.
Một màn này lập tức dọa Tử Mộng Nhân kinh hãi, vội vàng nói:
- Đồ ngốc, chúng ta mau rời khỏi đây, nếu như bị chúng phát hiện thì chúng ta sẽ thành đồ ăn của bọn chúng mất….
Lời này của Tử Mộng Nhân là thật, những Cự Ngạc huyết vân và Mãnh Sa răng kiếm này nếu như chuyển dời sự chú ý lên đám người bọn họ, cho dù Sở Nam có Hỗn Nguyên Ban Chỉ thì cũng không tránh được kết cục bị nuốt chửng.
Thiết Thương Hùng lại càng muốn quay người bọ chạy, chiếc chân gấu vừa thô vừa to đang run lẩy bẩy không ngớt, đoán chừng ý niệm ăn thịt nướng trong đầu nó lúc này đã sớm bay lên chín tầng mây rồi.
Thế nhưng Sở Nam lại không hề di chuyển, tại trong Thập Vạn Đại Sơn, Sở Nam đã bị trăm con hung thú vây quanh, đối với tình huống trước mặt đã có sự miễn dịch nhất định, thế nhưng đây cũng không phải lý do mà hắn lưu lại, ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm một vị trí nhô lên ở giữa Cự Ngạc huyết vân và Mãnh Sa răng kiếm.
Vị trí nổi lên này là một nhánh cây nho nhỏ, ở bên trên mọc ra vài chiếc lá, trên đỉnh đầu còn có một hạt màu đen như mực.
- Tiểu Mạch, gốc cây kia là gì?
Sở Nam chợt hỏi.
Thu Tiểu Mạch vội vàng quay đầu nhìn, sau đó trên mặt không nhịn được nở nụ cười kinh hỉ, hô lên:
- Mặc Liên Thuật Tử, đó chính là Mặc Liên Thuật Tử, giống như hạt mà Mạc lão nói với ta như đúc, đúng là Mặc Liên Thuật Tử rồi, cha ta được cứu rồi.
Thu Tiểu Mạch lúc này đã lâm vào vạn phần kinh hỉ.
Kinh hỉ kéo dài suốt ba phút thì Thu Tiểu Mạch lại trở nên trầm mặc, quả thật đã tìm được Mặc Liên Thuật Tử, thế nhưng những kẻ vây quanh Mặc Liên Thuật Tử cũng không phải là dễ dàng đối phó.
- Chẳng lẽ…. chỉ có thể từ bỏ sao?
Trong lòng Thu Tiểu Mạch lúc này chỉ một vị đắng chát.
Sở Nam nhíu chặt lông mày nói:
- Chúng ta trước hết tránh qua một bên, chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương thì có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy.
Tử Mộng Nhân cũng gật đầu nói.
Thu Tiểu Mạch chân thành nói:
- Lâm đại ca, đại ân này bất luận có thành công hay không, chỉ cần Thu Tiểu Mạch ta còn sống, Lâm đại ca có gì sai khiến thì ta tuyệt đối không nhíu mày.
- Ta đã từng uống qua rượu của ngươi.
Sở Nam cũng chân thành nói, mang theo mọi người ẩn nấp phía sau một gốc đại thụ không có lá cây, quan sát nhất cử nhất động trong đầm lầy phía trước.
Ba con Cự Ngạc huyết vân bỗng nhiên từ trong đầm lầy xông ra, răng nhọn cắm lên người con Mãnh Sa răng kiếm ở gần nhất, sau đó đem nó kéo trở về, tốc độ cực nhanh khiến người khác nhìn thấy mà kinh hãi.
Máu tươi trong đầm lầy bắn tung tóe khắp nơi, Mãnh Sa răng kiếm giãy dụa kịch liệt, thế nhưng nó chỉ có một mình, mà Cự Ngạc huyết vân thì lại có hơn mười con, tình thế cực kỳ bất lợi.
Đám Mãnh Sa răng kiếm bên kia thấy đồng bạn bị bắn đương nhiên sẽ không để yên, cùng nhau vọt tới, Cự Ngạc huyết vân tách ra năm con chặn ở phía trước, còn những con Cự Ngạc huyết vân khác chỉ mất vài giây đã kéo con Mãnh Sa răng kiếm chìm xuống.
Một màn chém giết máu tanh này khiến trái tim đám người Sở Nam trở nên lạnh lẽo, công thủ của đám Cự Ngạc huyết văn này giống như người, còn có mưu kế và trình tự, Mãnh Sa răng kiếm thì cái gì cũng không để ý, chỉ biết dùng hàm răng sắc bén của nó mà liều mạng cắn xé.
Thân thể hung thú hai bên vô cùng cao lớn, đem bùn lầy trong đầm vẩy tung tóe đầy trời, huyết nhục cũng theo đó mà bay khắp nơi.
Ba người một thú, bốn cặp mặt không chớp lấy một cái.
Trong miệng Tử Mộng Nhân còn lẩm bẩm:
- Cố lên, liều mạng tấn công, tốt nhất là toàn bộ đều chết, như vậy thì chúng ta có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi rồi.
/2163
|