Nghe được vấn đề thứ hai của Sở Nam, sắc mặt Pháp Phàn đại biến, ánh mắt tỏa ra hào quang, nhìn chằm chằm vào Sở Nam, giống như đang điều tra, muốn xem Huyết Ma tháp rốt cục có đang trong cơ thể Sở Nam hay không.
Mười phút sau, Pháp Phàn buông tha cho, hào quang trong mắt biến mất, vẫn không tin hỏi:
- Ý của ngươi là Tiêu Thiên tháp ở… ở trong cơ thể của ngươi
- Hóa ra tòa Huyết tháp này gọi là Tiêu Thiên tháp. Đúng là nó đã tiến vào cơ thể của ta, nhưng ta không tìm thấy nó.
Sở Nam trả lời khẳng định, khiến cho vẻ mặt Pháp Phàn ngưng trọng:
- Nếu như chủ động thu pháp bảo vào cơ thể, vậy là điều tốt. Nhưng mà hắn vừa hỏi như vậy, chứng tỏ cũng không phải chủ động, không có không gian trong cơ thể. Nói cách khác là pháp bảo cưỡng ép tiến vào trong cơ thể hắn? Sao chuyện như vậy có thể xảy ra?
Pháp Phàn không biết cưỡng ép tiến vào thân thể Sở Nam không chỉ có Tiêu Thiên tháp mà còn có cả Thủy Tinh quan!
Sau một hồi lâu, Pháp Phàn nói:
- Ta chỉ có một đề nghị, ngươi tập trung tinh thần suy nghĩ về Tiêu Thiên tháp, có lẽ sẽ cảm nhận được nó. Dù sao nó cũng ở trong cơ thể của ngươi, nhất định sẽ có biện pháp.
- Tập trung tinh thần suy nghĩ?
- Mặt khác, thân thể con người chính là bảo tàng lớn nhất trên thế giới, có thể làm rất nhiều việc. Vì dụ nó có công năng cất chứa đồ vật, thu pháp bảo vào trong cơ thể.
- Cái gì?
Đây là lần đầu tiên Sở Nam cảm thấy kinh hãi kể từ sau khi tiến vào Huyết Ma quật. Tính hắn vốn thích nghĩ ngợi lung tung, có nhưng suy nghĩ lớn mật, nhưng thực sự hắn chưa từng nghĩ tới trong cơ thể con người cũng có thể tạo ra một không gian trữ vật. Những lời nói của Pháp Phàn tạo thành đả kích không nhỏ đối với Sở Nam. Nhưng lần đả kích này lại là chuyện tốt!
- Quả nhiên là ngoài trời còn có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn. Thứ ta còn chưa nghĩ tới thì người khác đã làm được rồi!
- Đan điền chính là năng lượng chi nguyên, có thể cất giữ năng lượng vô tận. Không gian mở ra trong cơ thể cũng có thể cất giữ rất nhiều thứ.
Pháp Phàn giải thích cho Sở Nam về không gian trong cơ thể. Sở Nam tranh thủ thời gian, tập trung tinh lực, ghi nhớ không xót một chữ những lời nói của Pháp Phàn. Sở Nam biết rõ giá trị của không gian trong cơ thể lớn đến mức nào.
Cửu Vũ đứng một bên cũng tập trung nghe, trong mắt Chiến Thần xuất hiện vẻ hồi ức, giống như đang suy nghĩ thứ gì. Pháp Phàn nói rất lâu, sau đó dừng một chút lại nói:
- Nếu như không gian trong cơ thể đủ mạnh, không những có thể cất chứa pháp bảo, linh dược mà còn có thể cất vật sống.
- Cất giữ vật sống?
Pháp Phàn gật đầu, ngữ khí càng thêm ngưng trọng:
- Có thể cất trời, cất đất, cất nhật nguyệt tinh thần, cất thương khung vạn vật!
Con mắt Sở Nam trợn trừng tới mức lớn nhất, sáu mươi ngôi sao trong hai mắt lập lóe. Pháp Phàn đã nói xong nhưng nó vẫn vang vọng như sấm nổ trong đầu, trong ý thức của Sở Nam. Đặc biệt là một câu nói: Cất trời cất đất, cất nhật nguyệt tinh thần, cất thương khung vạn vật!
Những lời này tạo thành lực trùng kích đối với Sở Nam lên tới đỉnh phong. Sau một hồi lâu Sở Nam mới định thần. Hắn nhìn Pháp Phàn, thấy trong mắt Pháp Phàn có vẻ chờ mong. Sở Nam khôi phục bình tĩnh, cười nói:
- Vậy còn niệm chủng kia?
- Niệm chủng?
Pháp Phàn nhíu mày, không rõ là hắn không biết hay là không muốn nói, chỉ biết là cuối cùng hắn vẫn lắc đầu. Sở Nam cũng không cố dò hỏi, Pháp Phàn vừa rồi tuy chỉ nói với hắn mấy câu nhưng Sở Nam cảm thấy những lời này là bảo tàng, một tòa bảo tàng rất lớn!
- Vậy còn đại lục Huyết Ma là tồn tại như thế nào? Ta cảm thấy nó không giống các đại lục khác.
Pháp Phàn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngục giam!
- Ngục giam? Dùng một đại lục để làm ngục giam?
Sở Nam lại cảm thấy khiếp sợ. Nhưng hắn rất nhanh tiếp nhận được, lại nghĩ:
- Ngục giam này hẳn là dùng để vây khốn Pháp Phàn? Như vậy những tên Huyết Ma tộc nhân kia là chuyện gì? Còn có truyền thuyết kia…
- Còn muốn hỏi gì sao?
Pháp Phàn nói xong, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Sở Nam còn rất nhiều điều muốn hỏi, vì dụ như sau Vũ Tổ là cảnh giới gì, cảnh giới cuối cùng của võ đạo, còn rất rất nhiều nghi vấn khác. Nhưng hắn thấy rõ ánh mắt của Pháp Phàn, vì vậy cuối cùng lắc đầu. Chẳng phải Pháp Phàn đã nói sao, thời cơ tới tự nhiên sẽ biết mọi chuyện. Pháp Phàn thấy Sở Nam lắc đầu, ôm quyền nói:
- Nếu như ta không chết, nhất định sẽ còn gặp mặt. Cảm ơn ngươi đã cứu ta! Đúng rồi, ngươi cần phải chú ý, mau chóng tăng thực lực lên. Hắn đã biết được việc ngươi cứu ta, nhất định vô cùng tức giận, chắc chắn sẽ tìm ngươi báo thù. Nhớ cẩn thận một chút!
- Cảm ơn đã nhắc nhở.
- Người phải nói cảm ơn chính là ta.
Pháp Phàn nói tới đây, đảo mắt nhìn Chiến Thần, quát lớn:
- Dùng tốc độ nhanh nhất tiêu hóa truyền thừa.
Sau đó lại quay đầu nhìn Thủy Lai Thập. Thủy Lai Thập nói:
- Nhớ kỹ chuyện ngươi đã đáp ứng ta lúc trước.
Pháp Phàn gật đầu, nói:
- Bảo trọng!
- Bảo trọng!
Ngay lập tức, thân thể Pháp Phàn bắn về phía Huyết thiên, tốc độ nhanh vô cùng. Sở Nam thấy vậy, tự nhận cho dù mình kết hợp Thiên nhai chỉ xích, Phù diêu trực thượng cửu vạn lý, Không gian tuần hình cũng không đuổi kịp Pháp Phàn. Hắn còn cảm nhận được tốc độ của Pháp Phàn nhanh như vậy cũng không phải nguyên nhân vũ kỹ mà chỉ bằng thực lực thuần túy.
Trong nháy mắt Pháp Phàn chỉ còn bé như con kiến.
Sở Nam nhìn không chớp mắt, hắn muốn xem Pháp Phàn đang suy yếu làm cách nào có thể xé trời mà đi. Hắn lại càng muốn xem Pháp Phàn xé rách trời mà đi khác gì so với Vũ Thần xé rách không gian. Hắn chỉ thấy ngay tại thời điểm Pháp Phàn va chạm vào Huyết thiên, một đạo hào quang đặc thù đột nhiên đánh về phía Huyết thiên.
Nhất thời, Huyết thiên chấn động!
Sáu mươi ngôi sao xoay tròn với tốc độ cao cũng không nhìn rõ. Chỉ thấy Pháp Phàn giống như vươn hai tay ra, xé rách Huyết thiênnhư xé một trang giấy. Say đó, Huyết thiên xuất hiện một khe hở, Pháp Phàn lách mình đi ra, biến mất trong tầm mắt Sở Nam.
Ngay sau đó khe hở biến mất!
- Không có vòng xoáy xuất hiện, xé xong rồi lại hợp.
Sở Nam nhíu chặt lông mày, đột nhiên thân hình xông lên trên. Thời gian khe hở xuất hiện tuy rất ngắn, đại khải chỉ một phần ngàn hơi thở nhưng từ trong cũng có một cỗ năng lượng không gian khổng lồ trút xuống.
Sở Nam chính là phóng về phía cỗ năng lượng không gian này. Hắn đánh ra Diệt thiên quyết, tốc độ lao xuống của năng lượng không gian có xu thế chậm lại. Năng lượng không gian nổ mạnh, khiến Sở Nam bị bắn về phía mặt đất, tốc độ nhanh như lưu tinh. Nếu hắn mà rơi lên mặt đất, nhất định sẽ tạo thành một hố sâu không thấy đáy.
Hơn nữa năng lượng không gian vẫn tiếp tục truy kích Sở Nam!
- Khe hở Vũ Thần tạo ra so với cái này đúng là trò trẻ con! Thật mạnh!
Ngực Sở Nam chấn động mạnh. Nếu như không phải thân thể hắn đã trải qua rèn luyện nhiều lần thì nhất định sẽ bị năng lượng không gian bắn nát. Sở Nam muốn dừng lại nhưng không cách nào dừng được!
Đột nhiên hắn nhớ tới tinh thần vẫn lạc, nhớ tới những lời Cửu Vũ nói qua
Mười phút sau, Pháp Phàn buông tha cho, hào quang trong mắt biến mất, vẫn không tin hỏi:
- Ý của ngươi là Tiêu Thiên tháp ở… ở trong cơ thể của ngươi
- Hóa ra tòa Huyết tháp này gọi là Tiêu Thiên tháp. Đúng là nó đã tiến vào cơ thể của ta, nhưng ta không tìm thấy nó.
Sở Nam trả lời khẳng định, khiến cho vẻ mặt Pháp Phàn ngưng trọng:
- Nếu như chủ động thu pháp bảo vào cơ thể, vậy là điều tốt. Nhưng mà hắn vừa hỏi như vậy, chứng tỏ cũng không phải chủ động, không có không gian trong cơ thể. Nói cách khác là pháp bảo cưỡng ép tiến vào trong cơ thể hắn? Sao chuyện như vậy có thể xảy ra?
Pháp Phàn không biết cưỡng ép tiến vào thân thể Sở Nam không chỉ có Tiêu Thiên tháp mà còn có cả Thủy Tinh quan!
Sau một hồi lâu, Pháp Phàn nói:
- Ta chỉ có một đề nghị, ngươi tập trung tinh thần suy nghĩ về Tiêu Thiên tháp, có lẽ sẽ cảm nhận được nó. Dù sao nó cũng ở trong cơ thể của ngươi, nhất định sẽ có biện pháp.
- Tập trung tinh thần suy nghĩ?
- Mặt khác, thân thể con người chính là bảo tàng lớn nhất trên thế giới, có thể làm rất nhiều việc. Vì dụ nó có công năng cất chứa đồ vật, thu pháp bảo vào trong cơ thể.
- Cái gì?
Đây là lần đầu tiên Sở Nam cảm thấy kinh hãi kể từ sau khi tiến vào Huyết Ma quật. Tính hắn vốn thích nghĩ ngợi lung tung, có nhưng suy nghĩ lớn mật, nhưng thực sự hắn chưa từng nghĩ tới trong cơ thể con người cũng có thể tạo ra một không gian trữ vật. Những lời nói của Pháp Phàn tạo thành đả kích không nhỏ đối với Sở Nam. Nhưng lần đả kích này lại là chuyện tốt!
- Quả nhiên là ngoài trời còn có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn. Thứ ta còn chưa nghĩ tới thì người khác đã làm được rồi!
- Đan điền chính là năng lượng chi nguyên, có thể cất giữ năng lượng vô tận. Không gian mở ra trong cơ thể cũng có thể cất giữ rất nhiều thứ.
Pháp Phàn giải thích cho Sở Nam về không gian trong cơ thể. Sở Nam tranh thủ thời gian, tập trung tinh lực, ghi nhớ không xót một chữ những lời nói của Pháp Phàn. Sở Nam biết rõ giá trị của không gian trong cơ thể lớn đến mức nào.
Cửu Vũ đứng một bên cũng tập trung nghe, trong mắt Chiến Thần xuất hiện vẻ hồi ức, giống như đang suy nghĩ thứ gì. Pháp Phàn nói rất lâu, sau đó dừng một chút lại nói:
- Nếu như không gian trong cơ thể đủ mạnh, không những có thể cất chứa pháp bảo, linh dược mà còn có thể cất vật sống.
- Cất giữ vật sống?
Pháp Phàn gật đầu, ngữ khí càng thêm ngưng trọng:
- Có thể cất trời, cất đất, cất nhật nguyệt tinh thần, cất thương khung vạn vật!
Con mắt Sở Nam trợn trừng tới mức lớn nhất, sáu mươi ngôi sao trong hai mắt lập lóe. Pháp Phàn đã nói xong nhưng nó vẫn vang vọng như sấm nổ trong đầu, trong ý thức của Sở Nam. Đặc biệt là một câu nói: Cất trời cất đất, cất nhật nguyệt tinh thần, cất thương khung vạn vật!
Những lời này tạo thành lực trùng kích đối với Sở Nam lên tới đỉnh phong. Sau một hồi lâu Sở Nam mới định thần. Hắn nhìn Pháp Phàn, thấy trong mắt Pháp Phàn có vẻ chờ mong. Sở Nam khôi phục bình tĩnh, cười nói:
- Vậy còn niệm chủng kia?
- Niệm chủng?
Pháp Phàn nhíu mày, không rõ là hắn không biết hay là không muốn nói, chỉ biết là cuối cùng hắn vẫn lắc đầu. Sở Nam cũng không cố dò hỏi, Pháp Phàn vừa rồi tuy chỉ nói với hắn mấy câu nhưng Sở Nam cảm thấy những lời này là bảo tàng, một tòa bảo tàng rất lớn!
- Vậy còn đại lục Huyết Ma là tồn tại như thế nào? Ta cảm thấy nó không giống các đại lục khác.
Pháp Phàn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngục giam!
- Ngục giam? Dùng một đại lục để làm ngục giam?
Sở Nam lại cảm thấy khiếp sợ. Nhưng hắn rất nhanh tiếp nhận được, lại nghĩ:
- Ngục giam này hẳn là dùng để vây khốn Pháp Phàn? Như vậy những tên Huyết Ma tộc nhân kia là chuyện gì? Còn có truyền thuyết kia…
- Còn muốn hỏi gì sao?
Pháp Phàn nói xong, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Sở Nam còn rất nhiều điều muốn hỏi, vì dụ như sau Vũ Tổ là cảnh giới gì, cảnh giới cuối cùng của võ đạo, còn rất rất nhiều nghi vấn khác. Nhưng hắn thấy rõ ánh mắt của Pháp Phàn, vì vậy cuối cùng lắc đầu. Chẳng phải Pháp Phàn đã nói sao, thời cơ tới tự nhiên sẽ biết mọi chuyện. Pháp Phàn thấy Sở Nam lắc đầu, ôm quyền nói:
- Nếu như ta không chết, nhất định sẽ còn gặp mặt. Cảm ơn ngươi đã cứu ta! Đúng rồi, ngươi cần phải chú ý, mau chóng tăng thực lực lên. Hắn đã biết được việc ngươi cứu ta, nhất định vô cùng tức giận, chắc chắn sẽ tìm ngươi báo thù. Nhớ cẩn thận một chút!
- Cảm ơn đã nhắc nhở.
- Người phải nói cảm ơn chính là ta.
Pháp Phàn nói tới đây, đảo mắt nhìn Chiến Thần, quát lớn:
- Dùng tốc độ nhanh nhất tiêu hóa truyền thừa.
Sau đó lại quay đầu nhìn Thủy Lai Thập. Thủy Lai Thập nói:
- Nhớ kỹ chuyện ngươi đã đáp ứng ta lúc trước.
Pháp Phàn gật đầu, nói:
- Bảo trọng!
- Bảo trọng!
Ngay lập tức, thân thể Pháp Phàn bắn về phía Huyết thiên, tốc độ nhanh vô cùng. Sở Nam thấy vậy, tự nhận cho dù mình kết hợp Thiên nhai chỉ xích, Phù diêu trực thượng cửu vạn lý, Không gian tuần hình cũng không đuổi kịp Pháp Phàn. Hắn còn cảm nhận được tốc độ của Pháp Phàn nhanh như vậy cũng không phải nguyên nhân vũ kỹ mà chỉ bằng thực lực thuần túy.
Trong nháy mắt Pháp Phàn chỉ còn bé như con kiến.
Sở Nam nhìn không chớp mắt, hắn muốn xem Pháp Phàn đang suy yếu làm cách nào có thể xé trời mà đi. Hắn lại càng muốn xem Pháp Phàn xé rách trời mà đi khác gì so với Vũ Thần xé rách không gian. Hắn chỉ thấy ngay tại thời điểm Pháp Phàn va chạm vào Huyết thiên, một đạo hào quang đặc thù đột nhiên đánh về phía Huyết thiên.
Nhất thời, Huyết thiên chấn động!
Sáu mươi ngôi sao xoay tròn với tốc độ cao cũng không nhìn rõ. Chỉ thấy Pháp Phàn giống như vươn hai tay ra, xé rách Huyết thiênnhư xé một trang giấy. Say đó, Huyết thiên xuất hiện một khe hở, Pháp Phàn lách mình đi ra, biến mất trong tầm mắt Sở Nam.
Ngay sau đó khe hở biến mất!
- Không có vòng xoáy xuất hiện, xé xong rồi lại hợp.
Sở Nam nhíu chặt lông mày, đột nhiên thân hình xông lên trên. Thời gian khe hở xuất hiện tuy rất ngắn, đại khải chỉ một phần ngàn hơi thở nhưng từ trong cũng có một cỗ năng lượng không gian khổng lồ trút xuống.
Sở Nam chính là phóng về phía cỗ năng lượng không gian này. Hắn đánh ra Diệt thiên quyết, tốc độ lao xuống của năng lượng không gian có xu thế chậm lại. Năng lượng không gian nổ mạnh, khiến Sở Nam bị bắn về phía mặt đất, tốc độ nhanh như lưu tinh. Nếu hắn mà rơi lên mặt đất, nhất định sẽ tạo thành một hố sâu không thấy đáy.
Hơn nữa năng lượng không gian vẫn tiếp tục truy kích Sở Nam!
- Khe hở Vũ Thần tạo ra so với cái này đúng là trò trẻ con! Thật mạnh!
Ngực Sở Nam chấn động mạnh. Nếu như không phải thân thể hắn đã trải qua rèn luyện nhiều lần thì nhất định sẽ bị năng lượng không gian bắn nát. Sở Nam muốn dừng lại nhưng không cách nào dừng được!
Đột nhiên hắn nhớ tới tinh thần vẫn lạc, nhớ tới những lời Cửu Vũ nói qua
/2163
|