- Cút!
Sở Nam lại quát ra một chữ. Vẻ mặt Thủy Chi Hàn âm trầm, quát:
- Tiểu tử, ngươi xem lại tư cách, địa vị của bản thân. Ngươi có thể nói ra chữ này hay sao? Đã nói rồi thì đi chết đi!
Dứt lời, nước di chuyển quanh thân thể Thủy Chi Hàn như một con suối, chảy róc rách tới chỗ Sở Nam. Dòng suối này không hề mang lại cảm giác nguy hiểm, ngược lại khiến người ta cảm thấy như đang được ngắm nhìn một cảnh đẹp.
Dòng suối nhìn qua như đang chảy róc rách, rất chậm nhưng chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Sở Nam. Con suối hiền hòa trở nên cuồng bạo. Không! Dùng cuồng bạo vẫn chưa đủ để hình dung mức độ bạo động của dòng nước kia!
Không có mưa gió bão bùng, nhưng mỗi võ giả đi theo đều cảm giác trời đất này bị mưa bao phủ, bất kể là núi, là cây, là hỏa hay là kim đều biến thành mưa, còn bọn hắn cũng trở thành một bộ phận của mưa!
Sở Nam đứng yên, không né tránh, quyền cũng không đánh ra, tùy ý để nó đánh lên cơ thể. Mưa to vô tận lập tức thẩm thấu vào cơ thể Sở Nam. Thấy vậy, Thủy Chi Hàn điên cuồng cười:
- Bổn công tử còn tưởng rằng ngươi sẽ kiên trì được vài hiệp, không ngờ ngươi yếu tới vậy, ngay cả một hiệp cũng không chịu nổi!
Sở dĩ Thủy Chi Hàn kết luận như vậy vì trong suy nghĩ của hắn chưa từng xem Sở Nam là đối thủ, hắn cho là Sở Nam muốn trốn, nhưng không đủ khả năng mà thôi.
Không có bất cứ ai nói chuyện, tiếng cuồng tiếu của Thủy Chi Hàn cũng ngừng lại.
Bởi vì hắn không trông thấy Sở Nam phun máu, cũng không thấy Sở Nam lui lại, thậm chỉ là run lên cũng không có chứ đừng nói là ngã xuống. Hắn nghĩ tới tốc độ lúc trước của Sở Nam, liền thay đổi suy nghĩ, nhìn Sở Nam chằm chằm, đánh giá mấy lần, nghĩ tới việc Sở Nam là Ngũ hành chi thân, liền hiểu ra mục đích của Sở Nam. Vì vậy hắn nói:
- Tiểu tử, ngươi mượn Thủy của bổn công tử để cảm ngộ?
Lập tức hắn cười lạnh:
- Thủy của bổn công tử cho dù chỉ dùng ba phần thực lực cũng không phải là thứ tiểu tử ngươi có thể mượn được, đúng là tự tìm cái chết mà!
Sở Nam đã vượt qua Thủy kiếp, đương nhiên không phải mượn Thủy để cảm ngộ. Hắn nuốt Thủy của Thủy Chi Hàn là muốn xem đối phương mạnh tới mức nào. Hắn dám nuốt đương nhiên có phần nắm chắc, không nói tới bản thân hắn có nhiều loại năng lượng, Thủy tinh quan và xương cốt dung nhập cơ thể cũng không phải thứ dễ trêu.
Sở Nam cảm giác được Thủy pháp tắc vô cùng cường hãn, dù hắn đã vượt qua Thủy kiếp kinh khủng nhưng vẫn cảm thấy Thủy pháp tắc này vô cùng mạnh mẽ. Suy nghĩ một chút Sở Nam liền hiểu rõ, Thủy kiếp cũng chỉ là một loại Thủy pháp tắc, chỉ có điều loại pháp tắc này xuất hiện là để hủy diệt những võ giả nghịch ý, không tuân theo, vì vậy mới gọi là Thủy kiếp mà thôi!
Hơn nữa theo suy đoán của Sở Nam thì Thủy kiếp là có người hoặc là một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ nào đó đánh xuống. Giống như Thủy Chi Hàn, Thủy pháp tắc của hắn nếu hắn muốn hủy diệt Thủy pháp tắc Sở Nam sáng tạo ra thì Thủy pháp tắc của Thủy Chi Hàn chính là Thủy kiếp.
Thủy kiếp đối với võ giả mà nói đúng là mạnh mẽ. Nhưng từ hư không hạ xuống đại lục Thiên Vũ không có khả năng không bị hao tổn, còn Thủy pháp tắc do Thủy Chi Hàn tế ra ở khoảng cách cực gần, căn bản là không bị tổn hao chút nào.
Do vậy, đương nhiên là mạnh hơn không ít.
Trong lúc Sở Nam suy tư thì Thủy pháp tắc cũng không ngừng thẩm thấu, liên tục không ngừng. Lúc đầu, Thủy pháp tắc bị Sở Nam hủy diệt rất nhiều, sau khi thẩm thấu, mười phần không đủ một!
Nhưng trải qua thời gian, Thủy pháp tắc của Thủy Chi Hàn thẩm thấu vào trong cơ thể Sở Nam ngày càng nhiều. Còn Thủy Chi Hàn không động thủ, chỉ cười lạnh nhìn Sở Nam. Hắn muốn nhìn Sở Nam bị vẽ mặt, bị thổ huyết, nổ tung…
Nhưng trải qua mười phút đồng hồ nhưng Sở Nam vẫn như cũ, không hề có chút phản ứng. Thủy Chi Hàn nhíu mày:
- Chẳng lẽ tiểu tử này có biện pháp đối phó với Thủy pháp tắc của bổn công tử?
Thủy Chi Hàn dù nghĩ vậy, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Tiểu tử, chớ có vùng vẫy làm gì, cam chịu số phận đi. Bổn công tử cho ngươi một con đường sống, mau nói ra kỳ ngộ đạt được, giao ra bảo bối trong tay, dâng lên nữ nhân của ngươi, bổn công tử sẽ cho ngươi sống thêm một hai trăm năm nữa!
Lúc này, Sở Nam lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã không cút thì vĩnh viễn lưu lại đây cho lão tử!
Người nào quen với Sở Nam đều hiểu, mỗi khi hắn nói hai từ ‘lão tử’ có nghĩa là khi đó hắn đang rất tức giận.
Sở Nam tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thủy Chi Hàn đương nhiên không biết, hắn nghe được Sở Nam muốn lưu hắn lại chỉ cười sặc sụa.
- Chỉ bằng ngươi sao?
- Vậy là đủ rồi!
Sở Nam nhìn thằng vào Thủy Chi Hàn. Thủy Chi Hàn hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên sát ý, nhàn nhạt nói:
- Ngươi không bị thương?
- Sao ta lại bị thương?
- Không thể nao?
Sở Nam cười cười, hắn để cho pháp tắc của Thủy Chi Hàn thẩm thấu hết, thăm dò toàn bộ, hiện giờ
Thủy Chi Hàn nhìn kỹ vài lần, xác định Sở Nam không có bị thương, bèn hỏi:
- Ngươi dùng biện pháp gì? Trận pháp? Hay là phù văn?
- Đối phó với ngươi cũng cần trận pháp hay phù văn hay sao?
- Đáng chết, bổn công tử nói chuyện mà ngươi vẫn hung hăng càn quấy như vậy. Ngươi không nói vậy bổn công tử đánh cho ngươi nói!
Hai tay Thủy Chi Hàn múa lên, tạo thành hai dòng sông, trong sông lộ ra Thủy pháp tắc nồng đậm.
Sở Nam sử dụng Thủy pháp tắc, hình thành một thanh kiếm rất lớn, dài chừng trăm trượng, từ trên bổ xuống. Chứng kiến thủy kiếm kia, sắc mặt Thủy Chi Hàn đại biến.
- Ngươi… ngươi… ngươi…
Khi hắn còn đang lắp bắp thì thủy kiếm dài trăm trượng đã chém lên hai dòng sông kia. Hai dòng sông không bị chém thành hai phần, nhưng không ngừng nổ vang, hai con sông lớn giờ cũng biến thành hai dòng sông nhỏ!
Thủy Chi Hà căn bản là không để ý tới điều đó, chỉ kinh hoảng nói:
- Ngươi dùng Thủy pháp tắc của bổn công tử?
- Ta thi triển ra, sao có thể là của ngươi được?
Sở Nam cười cười. Sở Nam giống như không thèm để ý, chậm rãi bước qua một bên. Thủy Chi Hàn giống như không thấy, tiếp tục nói với Sở Nam:
- Vừa rồi ngươi không phải là cảm ngộ Thủy pháp tắc, ngươi vừa nuốt Thủy pháp tắc của bổn công tử?
- Công tử? Một lão quái vật sống vài trăm năm như ngươi cũng có tư cách xưng công tử trước mặt ta sao?
Sở Nam chọc giận Thủy Chi Hàn, đồng thời lỗ đen xuất hiện, cắn nuốt hai dòng sông nhỏ Thủy Chi Hàn quên thu lại.
Thủy Chi Hàn nói:
- Không dựa vào bảo vật có thể cắn nuốt Thủy của bổn công tử, điều đó chứng tỏ ngươi đã vượt qua Thủy kiếp. Chỉ có ngươi vượt qua Thủy kiếp mới có thể cắn nuốt, bằng ngươi ngươi chắc chắn bị nổ tung!
Phỏng đoán Sở Nam đã vượt qua Thủy kiếp, Thủy Chi Hàn nhảy dựng lên, hô:
- Là ngươi, chính là ngươi!
Sở Nam lại quát ra một chữ. Vẻ mặt Thủy Chi Hàn âm trầm, quát:
- Tiểu tử, ngươi xem lại tư cách, địa vị của bản thân. Ngươi có thể nói ra chữ này hay sao? Đã nói rồi thì đi chết đi!
Dứt lời, nước di chuyển quanh thân thể Thủy Chi Hàn như một con suối, chảy róc rách tới chỗ Sở Nam. Dòng suối này không hề mang lại cảm giác nguy hiểm, ngược lại khiến người ta cảm thấy như đang được ngắm nhìn một cảnh đẹp.
Dòng suối nhìn qua như đang chảy róc rách, rất chậm nhưng chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Sở Nam. Con suối hiền hòa trở nên cuồng bạo. Không! Dùng cuồng bạo vẫn chưa đủ để hình dung mức độ bạo động của dòng nước kia!
Không có mưa gió bão bùng, nhưng mỗi võ giả đi theo đều cảm giác trời đất này bị mưa bao phủ, bất kể là núi, là cây, là hỏa hay là kim đều biến thành mưa, còn bọn hắn cũng trở thành một bộ phận của mưa!
Sở Nam đứng yên, không né tránh, quyền cũng không đánh ra, tùy ý để nó đánh lên cơ thể. Mưa to vô tận lập tức thẩm thấu vào cơ thể Sở Nam. Thấy vậy, Thủy Chi Hàn điên cuồng cười:
- Bổn công tử còn tưởng rằng ngươi sẽ kiên trì được vài hiệp, không ngờ ngươi yếu tới vậy, ngay cả một hiệp cũng không chịu nổi!
Sở dĩ Thủy Chi Hàn kết luận như vậy vì trong suy nghĩ của hắn chưa từng xem Sở Nam là đối thủ, hắn cho là Sở Nam muốn trốn, nhưng không đủ khả năng mà thôi.
Không có bất cứ ai nói chuyện, tiếng cuồng tiếu của Thủy Chi Hàn cũng ngừng lại.
Bởi vì hắn không trông thấy Sở Nam phun máu, cũng không thấy Sở Nam lui lại, thậm chỉ là run lên cũng không có chứ đừng nói là ngã xuống. Hắn nghĩ tới tốc độ lúc trước của Sở Nam, liền thay đổi suy nghĩ, nhìn Sở Nam chằm chằm, đánh giá mấy lần, nghĩ tới việc Sở Nam là Ngũ hành chi thân, liền hiểu ra mục đích của Sở Nam. Vì vậy hắn nói:
- Tiểu tử, ngươi mượn Thủy của bổn công tử để cảm ngộ?
Lập tức hắn cười lạnh:
- Thủy của bổn công tử cho dù chỉ dùng ba phần thực lực cũng không phải là thứ tiểu tử ngươi có thể mượn được, đúng là tự tìm cái chết mà!
Sở Nam đã vượt qua Thủy kiếp, đương nhiên không phải mượn Thủy để cảm ngộ. Hắn nuốt Thủy của Thủy Chi Hàn là muốn xem đối phương mạnh tới mức nào. Hắn dám nuốt đương nhiên có phần nắm chắc, không nói tới bản thân hắn có nhiều loại năng lượng, Thủy tinh quan và xương cốt dung nhập cơ thể cũng không phải thứ dễ trêu.
Sở Nam cảm giác được Thủy pháp tắc vô cùng cường hãn, dù hắn đã vượt qua Thủy kiếp kinh khủng nhưng vẫn cảm thấy Thủy pháp tắc này vô cùng mạnh mẽ. Suy nghĩ một chút Sở Nam liền hiểu rõ, Thủy kiếp cũng chỉ là một loại Thủy pháp tắc, chỉ có điều loại pháp tắc này xuất hiện là để hủy diệt những võ giả nghịch ý, không tuân theo, vì vậy mới gọi là Thủy kiếp mà thôi!
Hơn nữa theo suy đoán của Sở Nam thì Thủy kiếp là có người hoặc là một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ nào đó đánh xuống. Giống như Thủy Chi Hàn, Thủy pháp tắc của hắn nếu hắn muốn hủy diệt Thủy pháp tắc Sở Nam sáng tạo ra thì Thủy pháp tắc của Thủy Chi Hàn chính là Thủy kiếp.
Thủy kiếp đối với võ giả mà nói đúng là mạnh mẽ. Nhưng từ hư không hạ xuống đại lục Thiên Vũ không có khả năng không bị hao tổn, còn Thủy pháp tắc do Thủy Chi Hàn tế ra ở khoảng cách cực gần, căn bản là không bị tổn hao chút nào.
Do vậy, đương nhiên là mạnh hơn không ít.
Trong lúc Sở Nam suy tư thì Thủy pháp tắc cũng không ngừng thẩm thấu, liên tục không ngừng. Lúc đầu, Thủy pháp tắc bị Sở Nam hủy diệt rất nhiều, sau khi thẩm thấu, mười phần không đủ một!
Nhưng trải qua thời gian, Thủy pháp tắc của Thủy Chi Hàn thẩm thấu vào trong cơ thể Sở Nam ngày càng nhiều. Còn Thủy Chi Hàn không động thủ, chỉ cười lạnh nhìn Sở Nam. Hắn muốn nhìn Sở Nam bị vẽ mặt, bị thổ huyết, nổ tung…
Nhưng trải qua mười phút đồng hồ nhưng Sở Nam vẫn như cũ, không hề có chút phản ứng. Thủy Chi Hàn nhíu mày:
- Chẳng lẽ tiểu tử này có biện pháp đối phó với Thủy pháp tắc của bổn công tử?
Thủy Chi Hàn dù nghĩ vậy, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Tiểu tử, chớ có vùng vẫy làm gì, cam chịu số phận đi. Bổn công tử cho ngươi một con đường sống, mau nói ra kỳ ngộ đạt được, giao ra bảo bối trong tay, dâng lên nữ nhân của ngươi, bổn công tử sẽ cho ngươi sống thêm một hai trăm năm nữa!
Lúc này, Sở Nam lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã không cút thì vĩnh viễn lưu lại đây cho lão tử!
Người nào quen với Sở Nam đều hiểu, mỗi khi hắn nói hai từ ‘lão tử’ có nghĩa là khi đó hắn đang rất tức giận.
Sở Nam tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thủy Chi Hàn đương nhiên không biết, hắn nghe được Sở Nam muốn lưu hắn lại chỉ cười sặc sụa.
- Chỉ bằng ngươi sao?
- Vậy là đủ rồi!
Sở Nam nhìn thằng vào Thủy Chi Hàn. Thủy Chi Hàn hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên sát ý, nhàn nhạt nói:
- Ngươi không bị thương?
- Sao ta lại bị thương?
- Không thể nao?
Sở Nam cười cười, hắn để cho pháp tắc của Thủy Chi Hàn thẩm thấu hết, thăm dò toàn bộ, hiện giờ
Thủy Chi Hàn nhìn kỹ vài lần, xác định Sở Nam không có bị thương, bèn hỏi:
- Ngươi dùng biện pháp gì? Trận pháp? Hay là phù văn?
- Đối phó với ngươi cũng cần trận pháp hay phù văn hay sao?
- Đáng chết, bổn công tử nói chuyện mà ngươi vẫn hung hăng càn quấy như vậy. Ngươi không nói vậy bổn công tử đánh cho ngươi nói!
Hai tay Thủy Chi Hàn múa lên, tạo thành hai dòng sông, trong sông lộ ra Thủy pháp tắc nồng đậm.
Sở Nam sử dụng Thủy pháp tắc, hình thành một thanh kiếm rất lớn, dài chừng trăm trượng, từ trên bổ xuống. Chứng kiến thủy kiếm kia, sắc mặt Thủy Chi Hàn đại biến.
- Ngươi… ngươi… ngươi…
Khi hắn còn đang lắp bắp thì thủy kiếm dài trăm trượng đã chém lên hai dòng sông kia. Hai dòng sông không bị chém thành hai phần, nhưng không ngừng nổ vang, hai con sông lớn giờ cũng biến thành hai dòng sông nhỏ!
Thủy Chi Hà căn bản là không để ý tới điều đó, chỉ kinh hoảng nói:
- Ngươi dùng Thủy pháp tắc của bổn công tử?
- Ta thi triển ra, sao có thể là của ngươi được?
Sở Nam cười cười. Sở Nam giống như không thèm để ý, chậm rãi bước qua một bên. Thủy Chi Hàn giống như không thấy, tiếp tục nói với Sở Nam:
- Vừa rồi ngươi không phải là cảm ngộ Thủy pháp tắc, ngươi vừa nuốt Thủy pháp tắc của bổn công tử?
- Công tử? Một lão quái vật sống vài trăm năm như ngươi cũng có tư cách xưng công tử trước mặt ta sao?
Sở Nam chọc giận Thủy Chi Hàn, đồng thời lỗ đen xuất hiện, cắn nuốt hai dòng sông nhỏ Thủy Chi Hàn quên thu lại.
Thủy Chi Hàn nói:
- Không dựa vào bảo vật có thể cắn nuốt Thủy của bổn công tử, điều đó chứng tỏ ngươi đã vượt qua Thủy kiếp. Chỉ có ngươi vượt qua Thủy kiếp mới có thể cắn nuốt, bằng ngươi ngươi chắc chắn bị nổ tung!
Phỏng đoán Sở Nam đã vượt qua Thủy kiếp, Thủy Chi Hàn nhảy dựng lên, hô:
- Là ngươi, chính là ngươi!
/2163
|