Thiên Võ điện, toạ lạc trên một ngọn núi cao, núi cao như muốn nhập thẳng vào mây trời, cao không thể chạm. Thiên Võ điện giống như cùng nhật nguyệt tinh tú làm bạn mà bao quát lấy Thiên Võ đại lục, mà trong lúc vô hình có một loại khí thế, uy nghiêm không địch nổi, mênh mông cuồn cuộn.
Mặc dù là ở ngay gần trước mặt, chỉ thoáng cái là có thể đến được nhưng trong nội tâm Sở Nam lại xuất hiện ưu tư. Đi vào Thiên Võ điện thì hắn cách vòng xoáy càng gần thêm một bước, sẽ biết càng nhiều thứ được che dấu hơn nữa...
Chuyện này, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Cùng với đó, Thiên Võ điện đối với Sở Nam mà nói là một chân trời mới, một phương thiên địa mới, mà người trong phiến thiên địa này như thế nào hắn lại không thể biết được, không biết có hay không giống như tông phái, gia tộc hắn từng gặp trước kia, đặc biệt là phụ mẫu của hắn đều ở Thiên Võ điện.
Sở Nam siết chặt quyền đầu, mặc kệ như thế nào hắn cũng muốn cho phụ mẫu hắn một hoàn cảnh an toàn!
- Hy vọng, mọi người đều giống như Tứ Quý, Cửu Võ!
Sau khi nói ra câu này xong hắn liền hướng về phía Thiên Võ điện đi tới, bộ pháp kiên định, hắn hướng về sân khấu mới.
Chân núi, hai nam một nữ tướng mạo thoạt nhìn trẻ tuổi như tuổi thực lại khiến người khác phải sợ hãi, nữ tử chính đang không ngừng trông ngóng, trong miệng lại còn thốt ra thanh âm thanh thuý:
- Tam Điều Tác, Bát Phiến Môn các ngươi nói xem, đã lâu như vậy mà Sở Nam đại ca như thế nào còn chưa có tới? Sở Nam đại ca có thể hay không lạc đường?
- Tú Hoa Nương, người ngươi còn chưa gặp qua vậy mà đã kêu là đại ca rồi, mà còn ngọt như vậy, chậc chậc chậc...
Tam Điều Tác trêu ghẹo.
Tú Hoa Nương quay đầu lại nở một nụ cười sáng láng, hơi thở như hương mà nói ra:
- Tam Điều Tác, ngươi tin hay không ta đem ngươi thêu thành một đoá cúc hoa?
Nghe vậy Tam Điều Tác toàn thân liền run lên, Bát Phiến Môn vẫn đứng thẳng một bên nghĩ tới Sở Nam trong miệng đại sư huynh cùng Cửu Võ, tự mình cố gắng như hắn cũng không khỏi sợ hãi thán phục:
- Người gọi là Sở Nam kia, bản thân chính là một cái kỳ tích!
Từ khi biết được Sở Nam sẽ tới Thiên Võ điện, đám huynh đệ tỷ muộn bọn hắn liền đến chân núi đón đường, nhìn xem có thể hay không nhận ra được cái người danh như sét đánh bên tai tại Thiên Võ điện này.
Đúng lúc này, trong tầm mắt Bát Phiến Môn chợt xuất hiện hai cái thân ảnh, nhất thời mắt hắn híp lại, toàn thân kịch chấn. Hắn không cảm giác được một chút khí tức cường đại nào, nhìn qua chỉ giống như hai tên tiều phu đốn củi, quá mức phổ thông. Bất quá, Bát Phiến Môn khẳng định một trong hai người này sẽ có Sở Nam, đổi là người khác tuyệt đối sẽ không đi đến nơi này được!
Chẳng lẽ hắn đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân?
Bát Phiến Môn đang thầm nghĩ thì Tú Hoa Nương cùng Tam Điều Tác cũng nhìn thấy hai người Sở Nam, Tú Hoa Nương loé lên, vọt đến trước mặt Sở Nam mà cười nói:
- Sở Nam đại ca?
Sở Nam cười cười:
- Ngươi là...
- Nàng gọi là Tú Hoa Nương, chuyên môn thêu người ta thành hoa cúc, ta gọi là Tam Đầu...
Tam Điều Tác còn chưa nói xong thì đã bị đánh bay ra ngoài, trên mặt nở rộ một đoá cúc hoa, mà trung tâm đoá hoa lại phun ra một chữ Tác !
Thấy một màn như vậy Sở Nam không khỏi cảm thấy vui vẻ, theo bọn hắn vui đùa ầm ỹ lên. Sở Nam không có làm tịch làm bộ, đều là tuỳ tâm sở dục, Bát Phiến Môn cũng đi xuống dưới, hướng Sở Nam đưa tay ra, nói:
- Bát Phiến Môn, hoan nghênh tới Thiên Võ điện!
- Sở Nam!
- Chiến Thần!
Mọi người gật gật đầu, sau hướng cung điện trên đỉnh núi đi tới.
Tú Hoa Nương đang muốn hỏi Sở Nam thì Sở Nam đã mở miệng ra nói trước:
- Phụ mẫu ta khoẻ chứ?
- Đều khoẻ, thời điểm mới đến...
- Ân?
Một chữ trống không khiến cho đám người Bát Phiến Môn cảm giác được nhiệt độ chung quanh kịch liệt giảm xuống, ngay cả linh hồn cũng truyền đến cảm giác băng hàn, bộ dáng tươi cười của Tú Hoa Nương bị đông cứng lại, ba người kinh hãi.
Năng lượng thật đáng sợ, còn có cái này...
Tú Hoa Nương không đợi khiếp sợ thối lui liền rối rít đáp:
- Sở Nam đại ca, bá phụ bá mẫu đều không có việc gì, một điểm thương tổn đều không có.
Lúc này Sở Nam mới thở dài một hơi, mọi người cảm thấy nhiệt độ lại quay về lúc ban đầu, Sở Nam lại hỏi:
- Tứ Quý cùng Cửu Võ, bọn hắn ổn chứ?
- Đại sư huynh nhân hoạ đắc phúc, tại lằn răn sinh tử đột phá tiến nhập Võ Tổ chi cảnh, Cửu Võ...
- Hắn làm sao?
- Toàn bộ Kiếm khí quy tắc bị huỷ, thiếu chút nữa là mất mạng!
Trong mắt Sở Nam hiện lên hàn mang, năm người liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thiên Võ điện. Vừa tiến nhập vào mây xanh, Thiên Võ điện trong tưởng tượng của hắn càng thêm hùng vĩ bao la, nhưng mà hắn đã không còn tâm đi thưởng thức, đi cảm khái...
Trước tiên, hắn đi gặp phụ mẫu hắn, chứng kiến phụ mẫu thực sự bình yên vô sự thì lúc này hắn mới an tâm. Cùng phụ mẫu trò chuyện một lát Sở Nam đi gặp Cửu Võ. Đi trong Thiên Võ điện, người trong Thiên Võ điện nhìn thấy Sở Nam cùng Chiến Thần hai người xa lạ, đều đang suy đoán thân phận hai người thì đột nhiên có người lên tiếng:
- Có thể làm cho Tú Hoa Nương can tâm tình nguyện đi cùng như vậy, ngoại trừ yêu nghiệt Sở Nam ra thì không còn...
Vừa nói đến chỗ này thì trên miệng người đang lên tiếng kia đột nhiên xuất hiện một đoá cúc hoa, ngay lập tức tiếng Tú Hoa Nương truyền tới:
- Ngươi mới là yêu nghiệt, toàn thân ngươi đều là yêu nghiệt... cúc hoa!
Dứt lời, trên thân người này quả nhiên mọc đầy cúc hoa, mỗi một đoá đều không giống nhau, những người khác ha hả cười, còn nói thêm:
- Lại thêm một đoá hoa loa kèn, lại thêm một đoá...
Trong ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Sở Nam đều lộ ra vẻ kích động, còn có kính nể, khi thì còn thêm một ít hâm mộ. Bất quá, bọn hắn hâm mộ là vì người gọi là Sở Nam này chắc chắc sẽ không bị Tú Hoa Nương thêu lên cúc hoa.
Sở Nam trong tâm có chút vội vàng nhưng vẫn đem tất cả ánh mắt thu vào trong đáy mắt, trong nội tâm cảm thấy an tâm đi một chút, dù sao thì ánh mắt cũng khó mà giả dối được, lại càng không lừa được một trắm lẻ tám khoả tinh tú trong mắt hắn.
Sau khi chuyển qua mấy khúc ngoặt liền đến phòng của Cửu Võ, Cửu Võ đang nhắm mắt trong phòng cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc liền mở mắt ra, hắn hô lên:
- Sở Nam, rốt cuộc ngươi đã tới, thật tốt quá! Bá phụ bá mẫu đều không có chuyện...
Không đợi Cửu Võ nói tiếp Sở Nam đã ôm lấy cổ Cửu Võ (*), nói:
- Hảo huynh đệ!
(Chú: * nguyên văn là Tứ Quý nhưng mà theo ngữ cảnh lại không giống, do đó mình sửa lại cho nó phù hợp với logic hơn.)
Cửu Võ cũng nhiên bị ba chữ hảo huynh đệ kia làm cho sửng sốt, thật lâu mới lấy lại tinh thần.
Sở Nam trùng trùng điệp điệp vỗ vai hắn, nói:
- Cần ta làm gì? Vô luận là ngươi cần cái gì ta đều tìm ra cho ngươi!
Cửu Võ cười nói:
- Kỳ thật, vốn ta đã định huỷ Kiếm khí quy tắc, cho nên, huynh đệ, ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ dục hoả trùng sinh đấy! Không chỉ là Kiếm khí quy tắc mà còn có Kiếm chi ý!
- Ta đi tìm cho ngươi mấy người nghiên cứu Kiếm đạo?
Cửu Võ sững sờ.
- Quyết định như vậy đi.
Sở Nam nói xong thì Tứ Quý từ từ đi vào, Sở Nam nói:
- Tứ Quý, cảm ơn ngươi.
- Người nên tạ phải chính là ta mới đúng, bằng không ta còn không biết bao lâu mới bước chân vào Võ Tổ chi cảnh đây này.
Tứ Quý cười nói, nói sang chuyện khác:
- Sở Nam, Điện chủ gọi ngươi đi một chuyến.
- Cửu Võ, mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm ngươi.
- Tốt.
Tứ Quý mang Sở Nam đi, mấy người Tú Hoa Nương lại hỏi tới cảm giác của Cửu Võ lúc nãy...
Mặc dù là ở ngay gần trước mặt, chỉ thoáng cái là có thể đến được nhưng trong nội tâm Sở Nam lại xuất hiện ưu tư. Đi vào Thiên Võ điện thì hắn cách vòng xoáy càng gần thêm một bước, sẽ biết càng nhiều thứ được che dấu hơn nữa...
Chuyện này, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Cùng với đó, Thiên Võ điện đối với Sở Nam mà nói là một chân trời mới, một phương thiên địa mới, mà người trong phiến thiên địa này như thế nào hắn lại không thể biết được, không biết có hay không giống như tông phái, gia tộc hắn từng gặp trước kia, đặc biệt là phụ mẫu của hắn đều ở Thiên Võ điện.
Sở Nam siết chặt quyền đầu, mặc kệ như thế nào hắn cũng muốn cho phụ mẫu hắn một hoàn cảnh an toàn!
- Hy vọng, mọi người đều giống như Tứ Quý, Cửu Võ!
Sau khi nói ra câu này xong hắn liền hướng về phía Thiên Võ điện đi tới, bộ pháp kiên định, hắn hướng về sân khấu mới.
Chân núi, hai nam một nữ tướng mạo thoạt nhìn trẻ tuổi như tuổi thực lại khiến người khác phải sợ hãi, nữ tử chính đang không ngừng trông ngóng, trong miệng lại còn thốt ra thanh âm thanh thuý:
- Tam Điều Tác, Bát Phiến Môn các ngươi nói xem, đã lâu như vậy mà Sở Nam đại ca như thế nào còn chưa có tới? Sở Nam đại ca có thể hay không lạc đường?
- Tú Hoa Nương, người ngươi còn chưa gặp qua vậy mà đã kêu là đại ca rồi, mà còn ngọt như vậy, chậc chậc chậc...
Tam Điều Tác trêu ghẹo.
Tú Hoa Nương quay đầu lại nở một nụ cười sáng láng, hơi thở như hương mà nói ra:
- Tam Điều Tác, ngươi tin hay không ta đem ngươi thêu thành một đoá cúc hoa?
Nghe vậy Tam Điều Tác toàn thân liền run lên, Bát Phiến Môn vẫn đứng thẳng một bên nghĩ tới Sở Nam trong miệng đại sư huynh cùng Cửu Võ, tự mình cố gắng như hắn cũng không khỏi sợ hãi thán phục:
- Người gọi là Sở Nam kia, bản thân chính là một cái kỳ tích!
Từ khi biết được Sở Nam sẽ tới Thiên Võ điện, đám huynh đệ tỷ muộn bọn hắn liền đến chân núi đón đường, nhìn xem có thể hay không nhận ra được cái người danh như sét đánh bên tai tại Thiên Võ điện này.
Đúng lúc này, trong tầm mắt Bát Phiến Môn chợt xuất hiện hai cái thân ảnh, nhất thời mắt hắn híp lại, toàn thân kịch chấn. Hắn không cảm giác được một chút khí tức cường đại nào, nhìn qua chỉ giống như hai tên tiều phu đốn củi, quá mức phổ thông. Bất quá, Bát Phiến Môn khẳng định một trong hai người này sẽ có Sở Nam, đổi là người khác tuyệt đối sẽ không đi đến nơi này được!
Chẳng lẽ hắn đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân?
Bát Phiến Môn đang thầm nghĩ thì Tú Hoa Nương cùng Tam Điều Tác cũng nhìn thấy hai người Sở Nam, Tú Hoa Nương loé lên, vọt đến trước mặt Sở Nam mà cười nói:
- Sở Nam đại ca?
Sở Nam cười cười:
- Ngươi là...
- Nàng gọi là Tú Hoa Nương, chuyên môn thêu người ta thành hoa cúc, ta gọi là Tam Đầu...
Tam Điều Tác còn chưa nói xong thì đã bị đánh bay ra ngoài, trên mặt nở rộ một đoá cúc hoa, mà trung tâm đoá hoa lại phun ra một chữ Tác !
Thấy một màn như vậy Sở Nam không khỏi cảm thấy vui vẻ, theo bọn hắn vui đùa ầm ỹ lên. Sở Nam không có làm tịch làm bộ, đều là tuỳ tâm sở dục, Bát Phiến Môn cũng đi xuống dưới, hướng Sở Nam đưa tay ra, nói:
- Bát Phiến Môn, hoan nghênh tới Thiên Võ điện!
- Sở Nam!
- Chiến Thần!
Mọi người gật gật đầu, sau hướng cung điện trên đỉnh núi đi tới.
Tú Hoa Nương đang muốn hỏi Sở Nam thì Sở Nam đã mở miệng ra nói trước:
- Phụ mẫu ta khoẻ chứ?
- Đều khoẻ, thời điểm mới đến...
- Ân?
Một chữ trống không khiến cho đám người Bát Phiến Môn cảm giác được nhiệt độ chung quanh kịch liệt giảm xuống, ngay cả linh hồn cũng truyền đến cảm giác băng hàn, bộ dáng tươi cười của Tú Hoa Nương bị đông cứng lại, ba người kinh hãi.
Năng lượng thật đáng sợ, còn có cái này...
Tú Hoa Nương không đợi khiếp sợ thối lui liền rối rít đáp:
- Sở Nam đại ca, bá phụ bá mẫu đều không có việc gì, một điểm thương tổn đều không có.
Lúc này Sở Nam mới thở dài một hơi, mọi người cảm thấy nhiệt độ lại quay về lúc ban đầu, Sở Nam lại hỏi:
- Tứ Quý cùng Cửu Võ, bọn hắn ổn chứ?
- Đại sư huynh nhân hoạ đắc phúc, tại lằn răn sinh tử đột phá tiến nhập Võ Tổ chi cảnh, Cửu Võ...
- Hắn làm sao?
- Toàn bộ Kiếm khí quy tắc bị huỷ, thiếu chút nữa là mất mạng!
Trong mắt Sở Nam hiện lên hàn mang, năm người liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thiên Võ điện. Vừa tiến nhập vào mây xanh, Thiên Võ điện trong tưởng tượng của hắn càng thêm hùng vĩ bao la, nhưng mà hắn đã không còn tâm đi thưởng thức, đi cảm khái...
Trước tiên, hắn đi gặp phụ mẫu hắn, chứng kiến phụ mẫu thực sự bình yên vô sự thì lúc này hắn mới an tâm. Cùng phụ mẫu trò chuyện một lát Sở Nam đi gặp Cửu Võ. Đi trong Thiên Võ điện, người trong Thiên Võ điện nhìn thấy Sở Nam cùng Chiến Thần hai người xa lạ, đều đang suy đoán thân phận hai người thì đột nhiên có người lên tiếng:
- Có thể làm cho Tú Hoa Nương can tâm tình nguyện đi cùng như vậy, ngoại trừ yêu nghiệt Sở Nam ra thì không còn...
Vừa nói đến chỗ này thì trên miệng người đang lên tiếng kia đột nhiên xuất hiện một đoá cúc hoa, ngay lập tức tiếng Tú Hoa Nương truyền tới:
- Ngươi mới là yêu nghiệt, toàn thân ngươi đều là yêu nghiệt... cúc hoa!
Dứt lời, trên thân người này quả nhiên mọc đầy cúc hoa, mỗi một đoá đều không giống nhau, những người khác ha hả cười, còn nói thêm:
- Lại thêm một đoá hoa loa kèn, lại thêm một đoá...
Trong ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Sở Nam đều lộ ra vẻ kích động, còn có kính nể, khi thì còn thêm một ít hâm mộ. Bất quá, bọn hắn hâm mộ là vì người gọi là Sở Nam này chắc chắc sẽ không bị Tú Hoa Nương thêu lên cúc hoa.
Sở Nam trong tâm có chút vội vàng nhưng vẫn đem tất cả ánh mắt thu vào trong đáy mắt, trong nội tâm cảm thấy an tâm đi một chút, dù sao thì ánh mắt cũng khó mà giả dối được, lại càng không lừa được một trắm lẻ tám khoả tinh tú trong mắt hắn.
Sau khi chuyển qua mấy khúc ngoặt liền đến phòng của Cửu Võ, Cửu Võ đang nhắm mắt trong phòng cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc liền mở mắt ra, hắn hô lên:
- Sở Nam, rốt cuộc ngươi đã tới, thật tốt quá! Bá phụ bá mẫu đều không có chuyện...
Không đợi Cửu Võ nói tiếp Sở Nam đã ôm lấy cổ Cửu Võ (*), nói:
- Hảo huynh đệ!
(Chú: * nguyên văn là Tứ Quý nhưng mà theo ngữ cảnh lại không giống, do đó mình sửa lại cho nó phù hợp với logic hơn.)
Cửu Võ cũng nhiên bị ba chữ hảo huynh đệ kia làm cho sửng sốt, thật lâu mới lấy lại tinh thần.
Sở Nam trùng trùng điệp điệp vỗ vai hắn, nói:
- Cần ta làm gì? Vô luận là ngươi cần cái gì ta đều tìm ra cho ngươi!
Cửu Võ cười nói:
- Kỳ thật, vốn ta đã định huỷ Kiếm khí quy tắc, cho nên, huynh đệ, ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ dục hoả trùng sinh đấy! Không chỉ là Kiếm khí quy tắc mà còn có Kiếm chi ý!
- Ta đi tìm cho ngươi mấy người nghiên cứu Kiếm đạo?
Cửu Võ sững sờ.
- Quyết định như vậy đi.
Sở Nam nói xong thì Tứ Quý từ từ đi vào, Sở Nam nói:
- Tứ Quý, cảm ơn ngươi.
- Người nên tạ phải chính là ta mới đúng, bằng không ta còn không biết bao lâu mới bước chân vào Võ Tổ chi cảnh đây này.
Tứ Quý cười nói, nói sang chuyện khác:
- Sở Nam, Điện chủ gọi ngươi đi một chuyến.
- Cửu Võ, mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm ngươi.
- Tốt.
Tứ Quý mang Sở Nam đi, mấy người Tú Hoa Nương lại hỏi tới cảm giác của Cửu Võ lúc nãy...
/2163
|