Lôi Ngoan đã từng cùng Chiến Thần giao thủ, cây côn kia cũng đã từng gặp, nhưng khi đó cảm giác của hắn tuyệt đối không phải là pháp bảo không thể không địch nổi!
Mà giờ khắc này...
Tuy rằng hắn kinh hãi, tuy cánh tay vẫn còn run rẩy nhưng hắn vẫn không ngừng tế ra Kim sắc lôi đình đánh về phía Chiến Thần. Chiến Thần không có hắc động của Sở Nam thôn phệ Lôi đình nhưng mà Chiến Thần không chút né tránh, nhận lấy nỗi đau Lôi đình oanh thân, hắn chỉ đem Kình Thiên chiến côn nện xuống!
Một bên, lông mày Triệu Hữu càng nhíu càng chặt, ánh mắt tập trung vào cây côn trong tay Chiến Thần, hắn cố sức nghĩ đến vậy này là thứ gì.
Đám người Điện chủ thu được một cái kinh hỉ sâu sắc, Cửu Võ vẫn còn quan sát kiếm của hắn, vốn lúc trước muốn bắn trúng Lôi Ngoan nhưng mà Lôi Ngoan lại phản công, khoảng cách lại kéo xa ra, giờ phút này kiếm kia vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước...
- Phanh!
Kình Thiên chiến côn nện xuống, Lôi Ngoan vội vàng cản lại, bị một côn quét sang một bên, đồng thời hắn cũng nhìn ra thế cục của Chiến Thần. Lập tức, thi triển ra Lôi đình ẩn chứa quy tắc, khí tức huỷ diệt không ngừng bổ về phía Chiến Thần, nói:
- Côn của ngươi, quả nhiên là đồ tốt, ta muốn rồi.
Dứt lời, Lôi Ngoan không có dây dưa cùng Chiến Thần nữa mà chỉ đem Lôi đình vây khốn lấy Chiến Thần, hắn muốn trước tiên giải quyết Sở Nam đại biến số này trước, còn lại đấy, bất kể là Chiến Thần hay Thiên Võ điện, hoặc là cây côn kia, đều dễ dàng xử lý hơn nhiều.
Chiến Thần nghiêm nghị gào thét, Kình Thiên chiến côn càng múa càng cuồng, chiến ý càng đậm!
Lôi Ngoan nhìn chằm chằm về phía Sở Nam mà bay nhanh qua, thanh âm truyền tới:
- Vận khí của ngươi thật sự rất tốt, nhưng hiện tại còn ai có thể cứu ngươi?
Đang điên cuồng thôn phệ Kim Ngoan Lôi Y, Sở Nam nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, tay dương lên chém xuống.
Thân hình Lôi Ngoan thoáng trì trệ, chuẩn bị ứng đối công kích của Sở Nam thì lại nghe Sở Nam cuồng tiếu:
- Ta chỉ phất tay thôi mà, ngươi sợ cái gì chứ?
- Không ai có thể hí lộng ta, ta cam đoan ngươi sẽ chết rất thảm.
Lôi Ngoan bị ăn quả lừa, trong nội tâm rất không thoải mái mà lần nữa xông lên, lại thấy Sở Nam giương tay lên, hắn không thèm quản tới. Đột nhiên, máu tươi trong cơ thể lần nữa xuất hiện dị động, nhưng khi hắn đã khôi phục được thực lực, cho dù bị thương không nhẹ, điểm ấy dị động không tạo ra chút ảnh hưởng nghiêm trọng nào tới hắn, ánh mắt của hắn toả định Sở Nam, mặc kệ Sở Nam có hay không tiếp tục lừa đảo pháp bảo đã đều chuẩn bị tốt.
- Những thủ đoạn nho nhỏ, xem ra ngươi đã tiêu hết tiền vốn rồi! Đáng tiếc, những thủ đoạn này không cứu được ngươi một mạng!
Tay của Sở Nam rơi xuống, quả nhiên không có uy năng phát ra, chỉ là tay của Sở Nam đã rơi lên linh thú đại. Tay vừa rơi xuống, một con tiểu thú cực kỳ đáng yêu chợt phóng ra, trong tích tắc nó vừa hiện thân thì bụng lại trướng lên thật lớn. Ngay lúc Lôi Ngoan nheo mắt lại, sát quang vừa hiện thì tiểu thú chợt đem toàn bộ đồ vật trong bụng phun ra, trong chốc lát bụng của nó lại nhỏ lại như ban đầu và cũng suếu đến cực điểm.
Ngay lập tức, Sở Nam thu lại nó vào trong linh thú đại.
Tiểu thú này tự nhiên là Ác thú, còn thứ phun về phía Lôi Ngoan kia cũng chính là toàn bộ độc mà nó sở hữu, bên trong còn có sinh mệnh chí độc!
Những độc chất này lại khiến cho Lôi Ngoan biến đổi sắc mặt, đối với thương thế không nhẹ trên người hắn hiện giờ mà nói, cũng là một phiền toái không nhỏ, cho nên hắn lập tức tế ra Lôi đình trùng trùng điệp điệp, muốn đem những độc chất kia chôn vùi thành hư không.
Một hồi tích lý ba lạp loạn hưởng, độc chất bị Kim sắc lôi đình sắc bén giải quyết đi hơn phân nửa, phần còn lại lập tức quét tới người hắn. Bởi vì hắn chuyên tâm giải quyết đám độc chất này cho nên Chiến Thần thừa cơ thoát khốn mà lao tới nện xuống một côn!
Độc chất đánh tới trước mặt, Lôi Ngoan tinh tường chút độc này chính là thứ lợi hại nhất, lập tức pháp bảo trong tay hắn đánh ra một đạo Lôi đình, đem đám độc trước mắt đánh thành hư không, sau lại quay người đem pháp bảo trong tay đánh ra một đạo Lôi đình hướng về phía Chiến Thần, Chiến Thần lần nữa bị bức lui!
Lôi Ngoan quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Sở Nam mà nói:
- Ta muốn biết, ngươi còn trò bịp bợm gì!
Vừa oán hận xong thân thể Lôi Ngoan chợt động, sắc mặt đại biến, đã có một tia độc chất chui vào thân thể hắn, hắn bật thốt lên:
- Đây là độc gì? Vậy mà không có bị huỷ diệt!
Độc này đúng là sinh mệnh chí độc của Ác thú, Sở Nam cười nói:
- Đừng lo lắng, dùng thực lực của ngươi chút độc này còn chưa lấy được mạng của ngươi đâu, cũng sẽ không ảnh hướng đến ngươi phát uy, chỉ là để tính mạng của ngươi từng chút từng chút một ô nhiễm, không hơn.
Sở Nam nói thật nhẹ nhàng nhưng sắc mặt Lôi Ngoan lại đen đi trông thấy, tính mạng bị ô nhiễm, đây là cái vấn đề không hơn sao? Lôi Ngoan muốn tốc chiến tốc thắng rồi, muốn giải quyết xong sự tình ở nơi này rồi hảo hảo khu trừ đám độc chất kia, dù sao hắn cũng có được Lôi đình, thứ sắc bén nhất dưới Thương khung này, tiêu tốn thời gian nhất định sẽ có thể khu trừ được tia độc chất kia.
Triệu Hữu thấy Sở Nam mỗi lần gặp hiểm cảnh luôn luôn đều có thủ đoạn nghịch chuyển, dĩ nhiên là trợn mắt há mồm rồi.
Còn kém một chút, còn kém một chút xíu!
Sở Nam nhìn Lôi Ngoan càng ngày càng gần, toàn bộ thể xác, tinh thần đều kéo căng ra, trong linh thú đại còn có Tiểu Hắc vô cùng cường đại, đáng tiếc là Tiểu Hắc vẫn còn đang ngủ say, nếu không phải Tiểu Hắc tự động tỉnh lại thì hắn sẽ không đi quấy rầy Tiểu Hắc, huống hồ Sở Nam hiện tại cũng chưa tới tình trạng sơn cùng thuỷ tận, hắn chỉ nghĩ muốn cấp cho Lôi Ngoan một cái trọng kích!
Lôi Ngoan cảm giác được mối liên hệ với nửa kiện Kim Ngoan Lôi Y càng ngày càng suếu, sát cơ theo đó khoá chặt lấy Sở Nam, Sở Nam quát:
- Chiến Thần, Kình Thiên Nhất Côn. Tiểu Hắc, đi ra, nuốt hắn!
- Tiểu Hắc?
Lôi Ngoan nghe được một cái danh từ lạ lẫm như vậy lại cho rằng lại là đại át chủ bài của Sở Nam. Nếu như tại trước kia hắn mới mặc kệ cái gì tiểu hắc tiểu bạch, chỉ để ý tới đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà với ví dụ Ác thú đã khiến cho hắn không thể không cẩn thận, không muốn lật thuyền trong mương. Cộng thêm, Chiến Thần bên trong điên cuồng gào thét, Kình Thiên chiến côn rời tay bay tới, Lôi Ngoan không khỏi vui vẻ:
- Ném côn? Ta đây liền thu pháp bảo của ngươi!
Quay người, Lôi Ngoan chụp tới Kình Thiên chiến côn, đồng thời còn âm thầm đề phòng Tiểu Hắc trong miệng Sở Nam.
Sở Nam hô Tiểu Hắc vẫn là lừa dối, mục đích của hắn chính là kéo dài từng li từng tí thời gian. Chứng kiến Chiến Thần ném Kình Thiên chiến côn ra, hai mắt lẫm liệt, năng lượng toàn thân tuôn ra, phần còn lại của Kim Ngoan Lôi Y, hoàn toàn bị thôn phệ.
Nhanh chóng dẫn dắt, định kinh mạch!
Pháp bảo của Lôi Ngoan ngăn cản Kình Thiên chiến côn, lúc thò tay chộp tới thì kinh mạch đệ thất chuyển đại thành, tinh thần lực mạnh mẽ cuộn ra, lực cùng chất đồng thời phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất!
Chán chường diệt hết, thần sắc rực rỡ hẳn lên, tinh thần gấp trăm lần.
Không chờ tinh thần lực hoàn toàn chuyển hoá Sở Nam đã xông ra ngoài, hắn không thể để cho Kình Thiên chiến côn rơi vào trong tay Lôi Ngoan được, hắn quát:
- Dùng huyết nhục của ta làm cơ sở, dung tinh khí thần, hoà hợp linh hồn, hắc động, nuốt!
Trong tiếng hô, thứ Sở Nam tạo ra không phải là hắc động mà là đem toàn bộ thần niệm tế ra, vẽ lấy Định Thần Phù Văn.
Lôi Ngoan đang lúc phẫn nộ vì mất đi liên hệ với nửa kiện Kim Ngoan Lôi Y kia, lại nghe tiếng quát hắn lập tức nghĩ tới hắc động cường đại kia, quay người cầm pháp bảo hướng Sở Nam đánh tới.
Nhưng mà, vừa xoay đầu lại hắn không có nhìn thấy cái gì gọi là Tiểu Hắc , cũng không thấy được cái gì gọi là hắc động, chứng kiến đấy cũng chỉ Sở Nam thống khổ tới toàn thân vặn vẹo!
Sững sờ, lại một lần nữa ăn quả lừa, hết thảy lý trí của Lôi Ngoan đều bị thiêu đốt sạch, quát:
- Ta muốn ngươi chết, đưa Kim Ngoan Lôi Y ra...
Mà giờ khắc này...
Tuy rằng hắn kinh hãi, tuy cánh tay vẫn còn run rẩy nhưng hắn vẫn không ngừng tế ra Kim sắc lôi đình đánh về phía Chiến Thần. Chiến Thần không có hắc động của Sở Nam thôn phệ Lôi đình nhưng mà Chiến Thần không chút né tránh, nhận lấy nỗi đau Lôi đình oanh thân, hắn chỉ đem Kình Thiên chiến côn nện xuống!
Một bên, lông mày Triệu Hữu càng nhíu càng chặt, ánh mắt tập trung vào cây côn trong tay Chiến Thần, hắn cố sức nghĩ đến vậy này là thứ gì.
Đám người Điện chủ thu được một cái kinh hỉ sâu sắc, Cửu Võ vẫn còn quan sát kiếm của hắn, vốn lúc trước muốn bắn trúng Lôi Ngoan nhưng mà Lôi Ngoan lại phản công, khoảng cách lại kéo xa ra, giờ phút này kiếm kia vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước...
- Phanh!
Kình Thiên chiến côn nện xuống, Lôi Ngoan vội vàng cản lại, bị một côn quét sang một bên, đồng thời hắn cũng nhìn ra thế cục của Chiến Thần. Lập tức, thi triển ra Lôi đình ẩn chứa quy tắc, khí tức huỷ diệt không ngừng bổ về phía Chiến Thần, nói:
- Côn của ngươi, quả nhiên là đồ tốt, ta muốn rồi.
Dứt lời, Lôi Ngoan không có dây dưa cùng Chiến Thần nữa mà chỉ đem Lôi đình vây khốn lấy Chiến Thần, hắn muốn trước tiên giải quyết Sở Nam đại biến số này trước, còn lại đấy, bất kể là Chiến Thần hay Thiên Võ điện, hoặc là cây côn kia, đều dễ dàng xử lý hơn nhiều.
Chiến Thần nghiêm nghị gào thét, Kình Thiên chiến côn càng múa càng cuồng, chiến ý càng đậm!
Lôi Ngoan nhìn chằm chằm về phía Sở Nam mà bay nhanh qua, thanh âm truyền tới:
- Vận khí của ngươi thật sự rất tốt, nhưng hiện tại còn ai có thể cứu ngươi?
Đang điên cuồng thôn phệ Kim Ngoan Lôi Y, Sở Nam nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, tay dương lên chém xuống.
Thân hình Lôi Ngoan thoáng trì trệ, chuẩn bị ứng đối công kích của Sở Nam thì lại nghe Sở Nam cuồng tiếu:
- Ta chỉ phất tay thôi mà, ngươi sợ cái gì chứ?
- Không ai có thể hí lộng ta, ta cam đoan ngươi sẽ chết rất thảm.
Lôi Ngoan bị ăn quả lừa, trong nội tâm rất không thoải mái mà lần nữa xông lên, lại thấy Sở Nam giương tay lên, hắn không thèm quản tới. Đột nhiên, máu tươi trong cơ thể lần nữa xuất hiện dị động, nhưng khi hắn đã khôi phục được thực lực, cho dù bị thương không nhẹ, điểm ấy dị động không tạo ra chút ảnh hưởng nghiêm trọng nào tới hắn, ánh mắt của hắn toả định Sở Nam, mặc kệ Sở Nam có hay không tiếp tục lừa đảo pháp bảo đã đều chuẩn bị tốt.
- Những thủ đoạn nho nhỏ, xem ra ngươi đã tiêu hết tiền vốn rồi! Đáng tiếc, những thủ đoạn này không cứu được ngươi một mạng!
Tay của Sở Nam rơi xuống, quả nhiên không có uy năng phát ra, chỉ là tay của Sở Nam đã rơi lên linh thú đại. Tay vừa rơi xuống, một con tiểu thú cực kỳ đáng yêu chợt phóng ra, trong tích tắc nó vừa hiện thân thì bụng lại trướng lên thật lớn. Ngay lúc Lôi Ngoan nheo mắt lại, sát quang vừa hiện thì tiểu thú chợt đem toàn bộ đồ vật trong bụng phun ra, trong chốc lát bụng của nó lại nhỏ lại như ban đầu và cũng suếu đến cực điểm.
Ngay lập tức, Sở Nam thu lại nó vào trong linh thú đại.
Tiểu thú này tự nhiên là Ác thú, còn thứ phun về phía Lôi Ngoan kia cũng chính là toàn bộ độc mà nó sở hữu, bên trong còn có sinh mệnh chí độc!
Những độc chất này lại khiến cho Lôi Ngoan biến đổi sắc mặt, đối với thương thế không nhẹ trên người hắn hiện giờ mà nói, cũng là một phiền toái không nhỏ, cho nên hắn lập tức tế ra Lôi đình trùng trùng điệp điệp, muốn đem những độc chất kia chôn vùi thành hư không.
Một hồi tích lý ba lạp loạn hưởng, độc chất bị Kim sắc lôi đình sắc bén giải quyết đi hơn phân nửa, phần còn lại lập tức quét tới người hắn. Bởi vì hắn chuyên tâm giải quyết đám độc chất này cho nên Chiến Thần thừa cơ thoát khốn mà lao tới nện xuống một côn!
Độc chất đánh tới trước mặt, Lôi Ngoan tinh tường chút độc này chính là thứ lợi hại nhất, lập tức pháp bảo trong tay hắn đánh ra một đạo Lôi đình, đem đám độc trước mắt đánh thành hư không, sau lại quay người đem pháp bảo trong tay đánh ra một đạo Lôi đình hướng về phía Chiến Thần, Chiến Thần lần nữa bị bức lui!
Lôi Ngoan quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Sở Nam mà nói:
- Ta muốn biết, ngươi còn trò bịp bợm gì!
Vừa oán hận xong thân thể Lôi Ngoan chợt động, sắc mặt đại biến, đã có một tia độc chất chui vào thân thể hắn, hắn bật thốt lên:
- Đây là độc gì? Vậy mà không có bị huỷ diệt!
Độc này đúng là sinh mệnh chí độc của Ác thú, Sở Nam cười nói:
- Đừng lo lắng, dùng thực lực của ngươi chút độc này còn chưa lấy được mạng của ngươi đâu, cũng sẽ không ảnh hướng đến ngươi phát uy, chỉ là để tính mạng của ngươi từng chút từng chút một ô nhiễm, không hơn.
Sở Nam nói thật nhẹ nhàng nhưng sắc mặt Lôi Ngoan lại đen đi trông thấy, tính mạng bị ô nhiễm, đây là cái vấn đề không hơn sao? Lôi Ngoan muốn tốc chiến tốc thắng rồi, muốn giải quyết xong sự tình ở nơi này rồi hảo hảo khu trừ đám độc chất kia, dù sao hắn cũng có được Lôi đình, thứ sắc bén nhất dưới Thương khung này, tiêu tốn thời gian nhất định sẽ có thể khu trừ được tia độc chất kia.
Triệu Hữu thấy Sở Nam mỗi lần gặp hiểm cảnh luôn luôn đều có thủ đoạn nghịch chuyển, dĩ nhiên là trợn mắt há mồm rồi.
Còn kém một chút, còn kém một chút xíu!
Sở Nam nhìn Lôi Ngoan càng ngày càng gần, toàn bộ thể xác, tinh thần đều kéo căng ra, trong linh thú đại còn có Tiểu Hắc vô cùng cường đại, đáng tiếc là Tiểu Hắc vẫn còn đang ngủ say, nếu không phải Tiểu Hắc tự động tỉnh lại thì hắn sẽ không đi quấy rầy Tiểu Hắc, huống hồ Sở Nam hiện tại cũng chưa tới tình trạng sơn cùng thuỷ tận, hắn chỉ nghĩ muốn cấp cho Lôi Ngoan một cái trọng kích!
Lôi Ngoan cảm giác được mối liên hệ với nửa kiện Kim Ngoan Lôi Y càng ngày càng suếu, sát cơ theo đó khoá chặt lấy Sở Nam, Sở Nam quát:
- Chiến Thần, Kình Thiên Nhất Côn. Tiểu Hắc, đi ra, nuốt hắn!
- Tiểu Hắc?
Lôi Ngoan nghe được một cái danh từ lạ lẫm như vậy lại cho rằng lại là đại át chủ bài của Sở Nam. Nếu như tại trước kia hắn mới mặc kệ cái gì tiểu hắc tiểu bạch, chỉ để ý tới đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà với ví dụ Ác thú đã khiến cho hắn không thể không cẩn thận, không muốn lật thuyền trong mương. Cộng thêm, Chiến Thần bên trong điên cuồng gào thét, Kình Thiên chiến côn rời tay bay tới, Lôi Ngoan không khỏi vui vẻ:
- Ném côn? Ta đây liền thu pháp bảo của ngươi!
Quay người, Lôi Ngoan chụp tới Kình Thiên chiến côn, đồng thời còn âm thầm đề phòng Tiểu Hắc trong miệng Sở Nam.
Sở Nam hô Tiểu Hắc vẫn là lừa dối, mục đích của hắn chính là kéo dài từng li từng tí thời gian. Chứng kiến Chiến Thần ném Kình Thiên chiến côn ra, hai mắt lẫm liệt, năng lượng toàn thân tuôn ra, phần còn lại của Kim Ngoan Lôi Y, hoàn toàn bị thôn phệ.
Nhanh chóng dẫn dắt, định kinh mạch!
Pháp bảo của Lôi Ngoan ngăn cản Kình Thiên chiến côn, lúc thò tay chộp tới thì kinh mạch đệ thất chuyển đại thành, tinh thần lực mạnh mẽ cuộn ra, lực cùng chất đồng thời phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất!
Chán chường diệt hết, thần sắc rực rỡ hẳn lên, tinh thần gấp trăm lần.
Không chờ tinh thần lực hoàn toàn chuyển hoá Sở Nam đã xông ra ngoài, hắn không thể để cho Kình Thiên chiến côn rơi vào trong tay Lôi Ngoan được, hắn quát:
- Dùng huyết nhục của ta làm cơ sở, dung tinh khí thần, hoà hợp linh hồn, hắc động, nuốt!
Trong tiếng hô, thứ Sở Nam tạo ra không phải là hắc động mà là đem toàn bộ thần niệm tế ra, vẽ lấy Định Thần Phù Văn.
Lôi Ngoan đang lúc phẫn nộ vì mất đi liên hệ với nửa kiện Kim Ngoan Lôi Y kia, lại nghe tiếng quát hắn lập tức nghĩ tới hắc động cường đại kia, quay người cầm pháp bảo hướng Sở Nam đánh tới.
Nhưng mà, vừa xoay đầu lại hắn không có nhìn thấy cái gì gọi là Tiểu Hắc , cũng không thấy được cái gì gọi là hắc động, chứng kiến đấy cũng chỉ Sở Nam thống khổ tới toàn thân vặn vẹo!
Sững sờ, lại một lần nữa ăn quả lừa, hết thảy lý trí của Lôi Ngoan đều bị thiêu đốt sạch, quát:
- Ta muốn ngươi chết, đưa Kim Ngoan Lôi Y ra...
/2163
|