Chiến đấu trước mắt không chưa đủ để uy hiếp an toàn tính mạng của Sở Nam.
Vì vậy cho nên Sở Nam cũng không dùng trọng kiếm, cũng không có biểu hiện ra thể chất song thuộc tính hay tam thuộc tính, thậm chí nhiều thuộc tính khiến bọn người kia nghẹn họng nhìn trân trối.
Liên tiếp thi triển Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai, vậy mà lực chú ý của Sở Nam vẫn đặt ở một tên hộ vệ đang chém giết trong bầy thổ phỉ.
Tên hộ vệ này rất đặc biệt, nguyên lực Mộc thuộc tính, từ bên trên chuôi bảo kiếm không ngừng kích phát ra nguyên lực, tên cường đạo cùng giao thủ với hắn không một ai có thể chống cự, dưới hai kiếm đều bị trảm sát.
Hơn nữa, tên hộ vệ này thoạt nhìn tuổi có lẽ không nhưng hắn chém người rất bình thẩn, so với Sở Nam chém giết còn bình thản hơn, quả thực không khác gì đang chơi đùa, khiến Sở Nam có một loại cảm giác giống như lấy đá chọi trứng.
- Tên hộ vệ này….
Lông mày Sở Nam nhíu chặt, đột nhiên một đạo linh quang hiện lên trong đầu, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tên hộ vệ này chính là cao cấp Võ Quân mà Nhị chưởng quỹ nhắc đến?
Sở Nam vừa nghĩ đến đây thì càng lúc càng cảm thấy phỏng đoán của mình là chuẩn xác, có chút hứng thú nhìn đám cường đạo tự cho là đã thành công, thầm nghĩ:
- Thì ra đám người Nhị chưởng quỹ có ý định muốn đánh….
Võ Quân bên trong Hung Thú bang vẫn đang cùng với Nhị chưởng quỹ loạn chiến, khóe miệng Nhị chưởng quỹ càng lúc càng nhếch lên vui mừng.
Đúng lúc này, thủ lĩnh của Hung Thú bang đã phát hiện Sở Nam có chút khó giải quyết, Sở Nam đã giết của hắn không ít người, trong lòng vô cùng giận dữ, lập tức rống lớn một tiếng:
- Tránh ra hết cho lão tử, để ta chém đầu tên tiểu tử này.
Thủ lĩnh của Hung Thú bang sở dĩ kiêu ngạo như vậy là bởi vì hắn cho rằng Sở Nam chỉ là sơ cấp Võ Tướng mà thôi, còn hắn đã là cao cấp Võ Tướng, một khi hắn đã xuất thủ thì còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao? Hơn nữa, nếu thể hiện được hình tượng cường đại của một người thủ lĩnh thì càng thu được nhân tâm.
Ánh mắt của Sở Nam giống như hàn băng, sắc bén dị thường, sát ý không hề lưu lại mà phóng xuất toàn bộ, lạnh giọng quát:
- Đến để dâng đầu người lên!
- Tiểu tử cuồng vọng!
Thủ lĩnh Hung Thú bang sử dụng một thanh đại phủ, trên thanh đại phủ hiện lên màu hoàng kim, một búa đập nát đầu một tên Đại Võ Sư, máu tươi bắn tung tóe trên không trung, tiếp đó thủ lĩnh Hung Thú bang liền mang theo khí thế máu tanh đó mà chém về phía đầu Sở Nam.
Lúc này, Sở Nam vẫn không dùng trọng kiếm, không chỉ không dùng trọng kiếm, ngược lại còn ném trường kiếm trong tay đi.
Trực tiếp vung lên một quyền, toàn bộ nắm quyền đếu phát ra màu vàng lóng lánh rực rỡ.
Đương nhiên, Kim nguyên lực chỉ là dùng để che dấu, thực chất là hắn muốn sử dụng lực lượng cường đại để chiến đấu.
Lực lượng trong thể nội nhanh chóng xoay tròn, thủ lĩnh Hung Thú bang nhìn thấy tình huống này thì trong lòng đại nộ, vốn chỉ sử dụng tám phần lực lượng, ngay lập tức xuất ra mười phần lực lượng, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã muốn tìm chết, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn….
Hoàng kim đại phủ phát ra ánh sáng hoàng kim càng lúc càng đậm, khí thế càng thêm dọa người.
Sở Nam hai chân đạp mạnh như cung rời tên, nắm đấm phát ra hào quang rực rỡ tiếp đón thanh đại phủ.
- Đáng hận, thật quá ngu xuẩn, chỉ bằng một nắm quyền của ngươi cũng muốn chống lại thần binh của ta, đúng là không biết lượng sức…..
Lời nói của thủ lĩnh Hung Thú bang còn chưa dứt thì nắm đấm đã tiếp xúc cùng với đại phủ.
Ngay lập tức, thủ lĩnh Hung Thú bang liền cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ thông qua đại phủ của hắn tràn về phía cơ thể.
- Phụt….
Thủ lĩnh Hung Thú bang thổ ra một ngụm máu lớn, mà bởi vì Sở Nam chỉ dùng nắm quyền ngạnh kháng, lại không sử dụng lực lượng phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ cho nên trên nắm tay cũng để lại một vệt máu thật sâu, có thể nhìn thấy xương.
Sở Nam không cần dùng Hỗn Nguyên Ban Chỉ, cũng không muốn quá ỷ lại vào Hỗn Nguyên Ban Chỉ, tu luyện như vậy đối với hắn không có quá nhiều chỗ tốt, võ đạo của hắn là một võ đạo liều mạng, có như vậy thực lực của hắn mới nhanh chóng tăng trưởng, trọng yếu hơn là nếu một ngày nào đó không có Hỗn Nguyên Ban Chỉ thì phải làm sao?
Cho nên Sở Nam chỉ dùng nắm tay không để xông trận giết địch.
Một quyền đánh lui thủ lĩnh Hung Thú bang, Sở Nam căn bản không quan tâm đến thương thế trên nắm tay, hai chân dẫm một cái, thoáng chốc đất rung núi chuyển, tiếng vang như sấm, lại lần nữa công tới thủ lĩnh Hung Thú bang.
Vẻ cuồng vọng trên mặt thủ lĩnh Hung Thú bang trong sát na đó liền biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là trở nên ngưng trọng, kinh hãi, thầm nghĩ:
- Thể chất Kim nguyên lực của tiểu tử này, tại sao lại có lực lượng đáng sợ như vậy?
Một quyền một cước của Sở Nam hoàn toàn không phải là dùng vũ kỹ gì, quả thực không tính là chiêu thức, thậm chí có thể nói là loạn quyền loạn cước, thế nhưng một quyền một cước không phải là chiêu thức này phảng phất ẩn chứa lực lượng cuồng bạo vô cùng tận.
Hai tên cường đạo tu vi sơ cấp Võ Tướng chắn trước mặt Sở Nam, thi triển vũ kỹ mạnh nhất của bọn hắn, Sở Nam đạp mạnh một cái, thân xoay tròn, sát ý lạnh thấu xương tản ra, nộ mục kim cương phát ra giống như thiên uy khó dò.
Song quyền đồng thời nện về phía tên cường đạo ở bên phái, tên Võ Tướng lập tức cảm thấy có một tòa núi nhỏ đè xuống người hắn, khiến hơi thở hắn không thông, ngay cả vũ kỹ đang thi triển dường như cũng bị áp chế.
Quyền đến, phát ra một tiếng nổ ầm….
Thoáng chốc, tên Võ Tướng này xương nứt thịt bong, máu tươi phun ra điên cuồng, một phần thân thể bị nện nát.
Uy lực của song quyền lại càng đem tên Võ Tướng nện đến nỗi hai đầu giối không chịu nổi áp lực mà nứt gãy.
Chỉ một cái xoay người, Sở Nam lập tức hướng về phía một tên Võ Tướng khác, phản ứng của tên Võ Tướng này đặc biệt nhanh, vũ khí đánh vào trước ngực Sở Nam, mặc dù Sở Nam bị trì trệ, nhưng căn bản không bị trúng thương, trực tiếp chộp lấy tên Võ Tướng đó, động tác giống như hổ điên đem tên đầu Võ Tướng này cắm xuống đất, giống như trồng cây vậy.
- Phịch….
Tên Võ Tướng này trong nháy mắt từ đầu đến nửa người trên trở thành một bãi huyết nhục mơ hồ.
Thủ lĩnh Hung Thú bang nhìn thấy một màn như vậy liền bị dọa đến biến sắc, trong lòng thầm nhủ:
- Đến cùng ta là Hung thú hay ngươi là Hung thú?
Miệng không khỏi hét lớn:
- Ngăn hắn lại cho ta, ngăn hắn lại, giết hắn….
- Không phải ngươi muốn lấy mạng ta sao? Không phải ngươi muốn cùng ta đánh một trận sao? Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Ngươi đang trốn cái gì? Ngươi sợ hãi ai?
Sở Nam liên tục quát hỏi, tiếng quát khiến huyết dịch trong tim thủ lĩnh Hung Thú bang chảy nhanh hơn vài phần, trái tim cũng đập bình bịch….
Những tên cường đạo của Hung Thú bang, có Võ Tướng, có Đại Võ Sư đang vây quanh thủ lĩnh Hung Thú bang hầu hết đều xông lên, kể cả những tên cao cấp Võ Tướng lúc trước theo sau gã.
- Gầm….
Sở Nam lòng như sắt đá, rống lớn một tiếng, âm thanh bên trong cơ thể nổ vang như sấm, ngực phòng lên, thân thể trong nháy mắt lớn hơn không ít.
Tiếp đó, Sở Nam đột nhiên xông vào chính giữa đám cường đạo, không hề sử dụng bất kỳ vũ khí hay pháp bảo nào, thuần túy chỉ dựa vào lực lượng và phương thức cương mãnh cuồng liệt nhất để giết chóc.
Không hề có chút nhân từ nào….
Vì vậy cho nên Sở Nam cũng không dùng trọng kiếm, cũng không có biểu hiện ra thể chất song thuộc tính hay tam thuộc tính, thậm chí nhiều thuộc tính khiến bọn người kia nghẹn họng nhìn trân trối.
Liên tiếp thi triển Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai, vậy mà lực chú ý của Sở Nam vẫn đặt ở một tên hộ vệ đang chém giết trong bầy thổ phỉ.
Tên hộ vệ này rất đặc biệt, nguyên lực Mộc thuộc tính, từ bên trên chuôi bảo kiếm không ngừng kích phát ra nguyên lực, tên cường đạo cùng giao thủ với hắn không một ai có thể chống cự, dưới hai kiếm đều bị trảm sát.
Hơn nữa, tên hộ vệ này thoạt nhìn tuổi có lẽ không nhưng hắn chém người rất bình thẩn, so với Sở Nam chém giết còn bình thản hơn, quả thực không khác gì đang chơi đùa, khiến Sở Nam có một loại cảm giác giống như lấy đá chọi trứng.
- Tên hộ vệ này….
Lông mày Sở Nam nhíu chặt, đột nhiên một đạo linh quang hiện lên trong đầu, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tên hộ vệ này chính là cao cấp Võ Quân mà Nhị chưởng quỹ nhắc đến?
Sở Nam vừa nghĩ đến đây thì càng lúc càng cảm thấy phỏng đoán của mình là chuẩn xác, có chút hứng thú nhìn đám cường đạo tự cho là đã thành công, thầm nghĩ:
- Thì ra đám người Nhị chưởng quỹ có ý định muốn đánh….
Võ Quân bên trong Hung Thú bang vẫn đang cùng với Nhị chưởng quỹ loạn chiến, khóe miệng Nhị chưởng quỹ càng lúc càng nhếch lên vui mừng.
Đúng lúc này, thủ lĩnh của Hung Thú bang đã phát hiện Sở Nam có chút khó giải quyết, Sở Nam đã giết của hắn không ít người, trong lòng vô cùng giận dữ, lập tức rống lớn một tiếng:
- Tránh ra hết cho lão tử, để ta chém đầu tên tiểu tử này.
Thủ lĩnh của Hung Thú bang sở dĩ kiêu ngạo như vậy là bởi vì hắn cho rằng Sở Nam chỉ là sơ cấp Võ Tướng mà thôi, còn hắn đã là cao cấp Võ Tướng, một khi hắn đã xuất thủ thì còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao? Hơn nữa, nếu thể hiện được hình tượng cường đại của một người thủ lĩnh thì càng thu được nhân tâm.
Ánh mắt của Sở Nam giống như hàn băng, sắc bén dị thường, sát ý không hề lưu lại mà phóng xuất toàn bộ, lạnh giọng quát:
- Đến để dâng đầu người lên!
- Tiểu tử cuồng vọng!
Thủ lĩnh Hung Thú bang sử dụng một thanh đại phủ, trên thanh đại phủ hiện lên màu hoàng kim, một búa đập nát đầu một tên Đại Võ Sư, máu tươi bắn tung tóe trên không trung, tiếp đó thủ lĩnh Hung Thú bang liền mang theo khí thế máu tanh đó mà chém về phía đầu Sở Nam.
Lúc này, Sở Nam vẫn không dùng trọng kiếm, không chỉ không dùng trọng kiếm, ngược lại còn ném trường kiếm trong tay đi.
Trực tiếp vung lên một quyền, toàn bộ nắm quyền đếu phát ra màu vàng lóng lánh rực rỡ.
Đương nhiên, Kim nguyên lực chỉ là dùng để che dấu, thực chất là hắn muốn sử dụng lực lượng cường đại để chiến đấu.
Lực lượng trong thể nội nhanh chóng xoay tròn, thủ lĩnh Hung Thú bang nhìn thấy tình huống này thì trong lòng đại nộ, vốn chỉ sử dụng tám phần lực lượng, ngay lập tức xuất ra mười phần lực lượng, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã muốn tìm chết, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn….
Hoàng kim đại phủ phát ra ánh sáng hoàng kim càng lúc càng đậm, khí thế càng thêm dọa người.
Sở Nam hai chân đạp mạnh như cung rời tên, nắm đấm phát ra hào quang rực rỡ tiếp đón thanh đại phủ.
- Đáng hận, thật quá ngu xuẩn, chỉ bằng một nắm quyền của ngươi cũng muốn chống lại thần binh của ta, đúng là không biết lượng sức…..
Lời nói của thủ lĩnh Hung Thú bang còn chưa dứt thì nắm đấm đã tiếp xúc cùng với đại phủ.
Ngay lập tức, thủ lĩnh Hung Thú bang liền cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ thông qua đại phủ của hắn tràn về phía cơ thể.
- Phụt….
Thủ lĩnh Hung Thú bang thổ ra một ngụm máu lớn, mà bởi vì Sở Nam chỉ dùng nắm quyền ngạnh kháng, lại không sử dụng lực lượng phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ cho nên trên nắm tay cũng để lại một vệt máu thật sâu, có thể nhìn thấy xương.
Sở Nam không cần dùng Hỗn Nguyên Ban Chỉ, cũng không muốn quá ỷ lại vào Hỗn Nguyên Ban Chỉ, tu luyện như vậy đối với hắn không có quá nhiều chỗ tốt, võ đạo của hắn là một võ đạo liều mạng, có như vậy thực lực của hắn mới nhanh chóng tăng trưởng, trọng yếu hơn là nếu một ngày nào đó không có Hỗn Nguyên Ban Chỉ thì phải làm sao?
Cho nên Sở Nam chỉ dùng nắm tay không để xông trận giết địch.
Một quyền đánh lui thủ lĩnh Hung Thú bang, Sở Nam căn bản không quan tâm đến thương thế trên nắm tay, hai chân dẫm một cái, thoáng chốc đất rung núi chuyển, tiếng vang như sấm, lại lần nữa công tới thủ lĩnh Hung Thú bang.
Vẻ cuồng vọng trên mặt thủ lĩnh Hung Thú bang trong sát na đó liền biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là trở nên ngưng trọng, kinh hãi, thầm nghĩ:
- Thể chất Kim nguyên lực của tiểu tử này, tại sao lại có lực lượng đáng sợ như vậy?
Một quyền một cước của Sở Nam hoàn toàn không phải là dùng vũ kỹ gì, quả thực không tính là chiêu thức, thậm chí có thể nói là loạn quyền loạn cước, thế nhưng một quyền một cước không phải là chiêu thức này phảng phất ẩn chứa lực lượng cuồng bạo vô cùng tận.
Hai tên cường đạo tu vi sơ cấp Võ Tướng chắn trước mặt Sở Nam, thi triển vũ kỹ mạnh nhất của bọn hắn, Sở Nam đạp mạnh một cái, thân xoay tròn, sát ý lạnh thấu xương tản ra, nộ mục kim cương phát ra giống như thiên uy khó dò.
Song quyền đồng thời nện về phía tên cường đạo ở bên phái, tên Võ Tướng lập tức cảm thấy có một tòa núi nhỏ đè xuống người hắn, khiến hơi thở hắn không thông, ngay cả vũ kỹ đang thi triển dường như cũng bị áp chế.
Quyền đến, phát ra một tiếng nổ ầm….
Thoáng chốc, tên Võ Tướng này xương nứt thịt bong, máu tươi phun ra điên cuồng, một phần thân thể bị nện nát.
Uy lực của song quyền lại càng đem tên Võ Tướng nện đến nỗi hai đầu giối không chịu nổi áp lực mà nứt gãy.
Chỉ một cái xoay người, Sở Nam lập tức hướng về phía một tên Võ Tướng khác, phản ứng của tên Võ Tướng này đặc biệt nhanh, vũ khí đánh vào trước ngực Sở Nam, mặc dù Sở Nam bị trì trệ, nhưng căn bản không bị trúng thương, trực tiếp chộp lấy tên Võ Tướng đó, động tác giống như hổ điên đem tên đầu Võ Tướng này cắm xuống đất, giống như trồng cây vậy.
- Phịch….
Tên Võ Tướng này trong nháy mắt từ đầu đến nửa người trên trở thành một bãi huyết nhục mơ hồ.
Thủ lĩnh Hung Thú bang nhìn thấy một màn như vậy liền bị dọa đến biến sắc, trong lòng thầm nhủ:
- Đến cùng ta là Hung thú hay ngươi là Hung thú?
Miệng không khỏi hét lớn:
- Ngăn hắn lại cho ta, ngăn hắn lại, giết hắn….
- Không phải ngươi muốn lấy mạng ta sao? Không phải ngươi muốn cùng ta đánh một trận sao? Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Ngươi đang trốn cái gì? Ngươi sợ hãi ai?
Sở Nam liên tục quát hỏi, tiếng quát khiến huyết dịch trong tim thủ lĩnh Hung Thú bang chảy nhanh hơn vài phần, trái tim cũng đập bình bịch….
Những tên cường đạo của Hung Thú bang, có Võ Tướng, có Đại Võ Sư đang vây quanh thủ lĩnh Hung Thú bang hầu hết đều xông lên, kể cả những tên cao cấp Võ Tướng lúc trước theo sau gã.
- Gầm….
Sở Nam lòng như sắt đá, rống lớn một tiếng, âm thanh bên trong cơ thể nổ vang như sấm, ngực phòng lên, thân thể trong nháy mắt lớn hơn không ít.
Tiếp đó, Sở Nam đột nhiên xông vào chính giữa đám cường đạo, không hề sử dụng bất kỳ vũ khí hay pháp bảo nào, thuần túy chỉ dựa vào lực lượng và phương thức cương mãnh cuồng liệt nhất để giết chóc.
Không hề có chút nhân từ nào….
/2163
|