Trong dược trận, Sở Nam thu hoạch không tệ, dược thảo Phong Ma đan bên trong cơ hồ đều có, dược thảo Trường Thọ Đan cũng không thiếu, so với dược thảo trong Cửu Tiêu tháp không khác gì nhau. Ngoài ra, bên trong còn có không ít dược thảo trong Nguyên Dương đan phương Lôi Nhuỵ đưa cho Sở Nam kia.
Đặc biệt phi thường trân quý, tự nhiên là gốc dược thảo xuất hiện sau khi phá được dược trận. Bất quá, gốc dược thảo này thoạt nhìn phi thường bình thường, không tản mát một chút hương khí nào, cũng không có linh khí nồng đậm gì nhưng sau khi đem nó nắm vào trong tay, Sở Nam lại cảm giác được thân thể nhẹ nhõm, tinh thần thoải mái gấp trăm lần!
Sau khi phá vỡ pháp bảo chi trận xong, sau khi đem đủ loại pháp bảo phẩm giai thấp nhất cũng đã ngoài Thần khí thu lại không còn một mống, Sở Nam lại đem một khối thạch đầu thu vào trong túi. Vừa thu được thạch đầu, Sở Nam lập tức đã xác định sẽ dùng nó chuẩn bị luyện vào trong trọng kiếm.
Vừa mới đem toàn bộ bảo tàng quét sạch xong, Sở Nam mang theo mọi người tiến vào bên trong, đi vào trong ước chừng một phút đồng hồ mọi người liền chứng kiến bảo tàng tầng thứ hai, đều là một ít vật trân quý hi hữu, rất nhiều thứ Sở Nam đều không thể nhận ra danh tự.
Những vật này, trong mắt Sở Nam đều là hai chữ năng lượng , năng lượng Tiểu Hắc muốn, Địa Luân Bàn cũng muốn, tiểu nữ hài nhi (?) các loại cũng đều cần năng lượng.
May mắn đến Trận tông, bằng không thì đi nơi nào mới có thể tìm được số năng lượng chi vật này? Cũng may hoá thành Liên Thành Song, bằng không thì những bảo bối này muốn thu vào túi tuyệt đối là chuyện phi thường khó khăn. Hỗ trưởng lão cũng không cấp cho ta cái ánh mắt kia, ngầm đồng ý cho ta thu bảo...
Trong lúc Sở Nam một đường hành tẩu, Trịnh Vĩ Tán lại đang dùng danh nghĩa cứu vớt Sở Nam mà nói liên miệng, thao thao bất tuyệt. Cùng lúc đó, Thuỷ, Nguyệt, Dương tam động chủ rốt cuộc đã truyền tống tới Trận Không, bọn hắn không có phát sinh các loại sự kiện chém giết, ba vị động chủ cảnh giác nhìn Lãnh Mạc Nam xong liền vội vàng rời đi, tìm kiếm dấu vết Đại Đạo tông.
Bên này, đám người Sở Nam đang đi về phía trước lại nghe thấy tiếng chém giết ầm ầm vang vọng truyền tới, một đệ tử Đại Đạo tông nói:
- Phía trước có chiến đấu, chúng ta nhanh một chút, trợ giúp ba vị trưởng lão một tay.
- Nếu như các ngươi muốn chết, có thể tiến lên.
Sở Nam nói.
Người vừa nói sắc mặt trì trệ, ngay lập tức liền khôi phục nguyên dạng nhưng trong ánh mắt lại có vẻ bất mãn thật lớn. Mọi người không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Xác thực, nếu như Cổ chi cường giả buông tay chém giết mà nói, nếu mạo muội tiến vào, đây tuyệt đối chính là kết cục thân tử hồn diệt.
Đang lúc mọi người chuẩn bị chờ đợi bên ngoài một thời gian ngắn thì Sở Nam lại hướng Lôi Nhuỵ ra hiệu, sau đó một mình đi về phía trước.
Đám người Trác Việt trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đồng thời trong nội tâm còn mừng thầm:
Chẳng qua là vận khí cứt chó mà thôi, thật đúng là tự coi mình là một nhân vật, cho là mình có bao nhiêu lợi hại, Cổ cảnh cường giả chém giết mà cũng dám đi, đi đi, tốt nhất là một đi không trở về!
Sở Nam biết rõ hành động như thế là mạo hiểm, nhưng mà hắn biết chính mình chỉ có thể tiến về phía trước. Tuy rằng hắn đã thu thập được không ít năng lượng chi vật, nhưng mà đối với sự phát triển cần thiết của Tiểu Hắc lại vẫn ít tới thương cảm. Lại nói, còn có tên trẻ tuổi nguy hiểm kia, Sở Nam có trực giác, nếu như mình lập tức xoay người rời đi mà nói, thì rất có thể sẽ là có một chiêu công kích từ phía sau giết tới, chính mình không chết thì cũng phải trọng thương. Một khi trọng thượng, cách cái chết liền không xa.
Kịch liệt chấn động truyền tới thân thể Sở Nam, giống như có vô số búa tạ nện lên người, lại giống như có vô số cây châm đâm vào trong huyết nhục, đau đớn từ bốn phương tám hướng ập tới, mỗi bước bước ra đều phí không ít sức lực.
Đây chỉ là sóng chấn động, nếu thật sự thân ở trong đó, uy năng kia lại không biết khủng bố tới cỡ nào, đây cũng là một cái cơ hội có thể rèn luyện, chân thật nhìn Cổ chi cường giả công kích, ngày sau sẽ có cách đối phó.
Chỉ một khoảng cách ngắn, Sở Nam lại dùng trọn vẹn nửa canh giờ mới đi đến, trong vòng nửa canh giờ này hắn một mực tụ tập năng lượng, đem Tốc độ cùng Lực lượng kinh mạch cùng tuần hoàn.
Chợt, Sở Nam lại ngừng bước lại, thì thào thành tiếng:
- Thêm một bước nữa, chính là bước vào khu vực Cổ chi cường giả chiến đấu, phía trước rất nguy hiểm nhưng tuyệt đối không thể lui! Bởi vì cái ngày này, cũng phải đến...
Giờ phút này, khuôn mặt Sở Nam đã đỏ bừng một mảnh, đem kiện áo choàng rách rưới kia lấy ra choàng lên người, mục đích hắn dùng áo choàng không phải là bảo vệ mình mà vì mê hoặc những người khác, dùng để che dấu bản thân.
Hít sâu một hơi, chân phải bước ra, chân phải vừa đặt xuống lực độ công kích tới thân thể hắn lập tức mạnh hơn lúc trước trăm ngàn vạn lần. Sở Nam như bản năng muốn trợn mắt mà nhìn, nhưng mà ngay cả con mắt cũng mở không ra nổi, như phản xạ hắn muốn ngưng tụ Tinh thần chi quang cùng Thập thải quang mang, nhưng hắn lại gắng nhịn xuống, không hề nhìn nữa, không hề đi nghe nữa, bởi vì lỗ tai cái gì cũng đã đều không nghe được nữa, ngay cả âm thầm vận chuyển Trảm Thanh hay Trảm Thanh Sát đều không có tác dụng!
Chỉ có thể dựa vào cảm giác!
Sở Nam cảm giác được chính là huỷ diệt, bạo loạn, bá đạo các loại, những khí tức này có uy năng hơn xa Quy tắc.
Đây là uy lực của Pháp tắc sao? Không biết khí tức của người trẻ tuổi kia là cỗ khí tức nào.
Thời điểm Sở Nam thầm nghĩ thì khoé miệng đã rỉ ra một dòng máu tươi, không thể ức chế được.
Kỳ thật, Thiên Tử không có tham chiến, tham gia chính là ba người Hỗ trưởng lão cùng lão già tử y, còn có lão già bình thường kia nữa. Lão già bình thường chống lại chính là Hỗ trưởng lão, lão già bình thường ra tay lại không giống như đám người Hỗ trưởng lão, liều mạng chém giết mà giống như khoa tay múa chân vậy.
Hỗ trưởng lão đương nhiên cũng nhìn ra, lão mặc kệ lão già bình thường này có mục đích gì, tại sao phải làm như vậy, chỉ là bắt đầu cùng lão già bình thường này diễn kịch. Đồng thời còn mượn cơ hội này mà bắt đầu xem xét hoàn cảnh chung quanh, muốn phá vỡ trận pháp trước mặt, đem trọn vẹn Trận tông di tích nắm giữ trong tay.
Chú ý lực của Hỗ trưởng lão rơi vào toà phần một tại ví trí trung tâm kia, trực giác của lão nói lão biết, truyền thừa Trận tông đúng là nằm trong toà phần mộ kia.
Truyền thừa? Phần mộ?
Hỗ trưởng lão đang thầm nghĩ thì thấy được bóng dáng của Liên Thành Song, vốn muốn kêu hắn lui lại nhưng trong nội tâm lại nghĩ tới một chuyện.
Cái này đối với hắn cũng là một cơ hội ma luyện rất tốt, dù sao có ta ở đây, bảo trụ mạng của hắn là không thành vấn đề.
Đồng thời, trong nội tâm lão cũng hiện một ít nghi hoặc, nhưng vào lúc này lão già bình thường đột nhiên công kích ác liện hẳn lên, Hỗ trưởng lão bỏ qua nghi hoặc mà ứng phó với lão già bình thường, lại còn thoáng phân thần nhìn chằm chằm vào cái phần mộ.
Quả nhiên không có để cho ta thất vọng.
Thiên Tử đối với Cổ chi cường giả chém giết hoàn toàn không có hứng thú, chỉ là hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào Sở Nam. Chậm rãi, trong mắt hắn xuất hiện nghi hoặc...
Mà giờ khắc này Sở Nam đúng là có chút cố sức, ngay cả Thần Hành Bách Biến cũng rất nhanh tiến tới thời điềm duy trì không được...
Đặc biệt phi thường trân quý, tự nhiên là gốc dược thảo xuất hiện sau khi phá được dược trận. Bất quá, gốc dược thảo này thoạt nhìn phi thường bình thường, không tản mát một chút hương khí nào, cũng không có linh khí nồng đậm gì nhưng sau khi đem nó nắm vào trong tay, Sở Nam lại cảm giác được thân thể nhẹ nhõm, tinh thần thoải mái gấp trăm lần!
Sau khi phá vỡ pháp bảo chi trận xong, sau khi đem đủ loại pháp bảo phẩm giai thấp nhất cũng đã ngoài Thần khí thu lại không còn một mống, Sở Nam lại đem một khối thạch đầu thu vào trong túi. Vừa thu được thạch đầu, Sở Nam lập tức đã xác định sẽ dùng nó chuẩn bị luyện vào trong trọng kiếm.
Vừa mới đem toàn bộ bảo tàng quét sạch xong, Sở Nam mang theo mọi người tiến vào bên trong, đi vào trong ước chừng một phút đồng hồ mọi người liền chứng kiến bảo tàng tầng thứ hai, đều là một ít vật trân quý hi hữu, rất nhiều thứ Sở Nam đều không thể nhận ra danh tự.
Những vật này, trong mắt Sở Nam đều là hai chữ năng lượng , năng lượng Tiểu Hắc muốn, Địa Luân Bàn cũng muốn, tiểu nữ hài nhi (?) các loại cũng đều cần năng lượng.
May mắn đến Trận tông, bằng không thì đi nơi nào mới có thể tìm được số năng lượng chi vật này? Cũng may hoá thành Liên Thành Song, bằng không thì những bảo bối này muốn thu vào túi tuyệt đối là chuyện phi thường khó khăn. Hỗ trưởng lão cũng không cấp cho ta cái ánh mắt kia, ngầm đồng ý cho ta thu bảo...
Trong lúc Sở Nam một đường hành tẩu, Trịnh Vĩ Tán lại đang dùng danh nghĩa cứu vớt Sở Nam mà nói liên miệng, thao thao bất tuyệt. Cùng lúc đó, Thuỷ, Nguyệt, Dương tam động chủ rốt cuộc đã truyền tống tới Trận Không, bọn hắn không có phát sinh các loại sự kiện chém giết, ba vị động chủ cảnh giác nhìn Lãnh Mạc Nam xong liền vội vàng rời đi, tìm kiếm dấu vết Đại Đạo tông.
Bên này, đám người Sở Nam đang đi về phía trước lại nghe thấy tiếng chém giết ầm ầm vang vọng truyền tới, một đệ tử Đại Đạo tông nói:
- Phía trước có chiến đấu, chúng ta nhanh một chút, trợ giúp ba vị trưởng lão một tay.
- Nếu như các ngươi muốn chết, có thể tiến lên.
Sở Nam nói.
Người vừa nói sắc mặt trì trệ, ngay lập tức liền khôi phục nguyên dạng nhưng trong ánh mắt lại có vẻ bất mãn thật lớn. Mọi người không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Xác thực, nếu như Cổ chi cường giả buông tay chém giết mà nói, nếu mạo muội tiến vào, đây tuyệt đối chính là kết cục thân tử hồn diệt.
Đang lúc mọi người chuẩn bị chờ đợi bên ngoài một thời gian ngắn thì Sở Nam lại hướng Lôi Nhuỵ ra hiệu, sau đó một mình đi về phía trước.
Đám người Trác Việt trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đồng thời trong nội tâm còn mừng thầm:
Chẳng qua là vận khí cứt chó mà thôi, thật đúng là tự coi mình là một nhân vật, cho là mình có bao nhiêu lợi hại, Cổ cảnh cường giả chém giết mà cũng dám đi, đi đi, tốt nhất là một đi không trở về!
Sở Nam biết rõ hành động như thế là mạo hiểm, nhưng mà hắn biết chính mình chỉ có thể tiến về phía trước. Tuy rằng hắn đã thu thập được không ít năng lượng chi vật, nhưng mà đối với sự phát triển cần thiết của Tiểu Hắc lại vẫn ít tới thương cảm. Lại nói, còn có tên trẻ tuổi nguy hiểm kia, Sở Nam có trực giác, nếu như mình lập tức xoay người rời đi mà nói, thì rất có thể sẽ là có một chiêu công kích từ phía sau giết tới, chính mình không chết thì cũng phải trọng thương. Một khi trọng thượng, cách cái chết liền không xa.
Kịch liệt chấn động truyền tới thân thể Sở Nam, giống như có vô số búa tạ nện lên người, lại giống như có vô số cây châm đâm vào trong huyết nhục, đau đớn từ bốn phương tám hướng ập tới, mỗi bước bước ra đều phí không ít sức lực.
Đây chỉ là sóng chấn động, nếu thật sự thân ở trong đó, uy năng kia lại không biết khủng bố tới cỡ nào, đây cũng là một cái cơ hội có thể rèn luyện, chân thật nhìn Cổ chi cường giả công kích, ngày sau sẽ có cách đối phó.
Chỉ một khoảng cách ngắn, Sở Nam lại dùng trọn vẹn nửa canh giờ mới đi đến, trong vòng nửa canh giờ này hắn một mực tụ tập năng lượng, đem Tốc độ cùng Lực lượng kinh mạch cùng tuần hoàn.
Chợt, Sở Nam lại ngừng bước lại, thì thào thành tiếng:
- Thêm một bước nữa, chính là bước vào khu vực Cổ chi cường giả chiến đấu, phía trước rất nguy hiểm nhưng tuyệt đối không thể lui! Bởi vì cái ngày này, cũng phải đến...
Giờ phút này, khuôn mặt Sở Nam đã đỏ bừng một mảnh, đem kiện áo choàng rách rưới kia lấy ra choàng lên người, mục đích hắn dùng áo choàng không phải là bảo vệ mình mà vì mê hoặc những người khác, dùng để che dấu bản thân.
Hít sâu một hơi, chân phải bước ra, chân phải vừa đặt xuống lực độ công kích tới thân thể hắn lập tức mạnh hơn lúc trước trăm ngàn vạn lần. Sở Nam như bản năng muốn trợn mắt mà nhìn, nhưng mà ngay cả con mắt cũng mở không ra nổi, như phản xạ hắn muốn ngưng tụ Tinh thần chi quang cùng Thập thải quang mang, nhưng hắn lại gắng nhịn xuống, không hề nhìn nữa, không hề đi nghe nữa, bởi vì lỗ tai cái gì cũng đã đều không nghe được nữa, ngay cả âm thầm vận chuyển Trảm Thanh hay Trảm Thanh Sát đều không có tác dụng!
Chỉ có thể dựa vào cảm giác!
Sở Nam cảm giác được chính là huỷ diệt, bạo loạn, bá đạo các loại, những khí tức này có uy năng hơn xa Quy tắc.
Đây là uy lực của Pháp tắc sao? Không biết khí tức của người trẻ tuổi kia là cỗ khí tức nào.
Thời điểm Sở Nam thầm nghĩ thì khoé miệng đã rỉ ra một dòng máu tươi, không thể ức chế được.
Kỳ thật, Thiên Tử không có tham chiến, tham gia chính là ba người Hỗ trưởng lão cùng lão già tử y, còn có lão già bình thường kia nữa. Lão già bình thường chống lại chính là Hỗ trưởng lão, lão già bình thường ra tay lại không giống như đám người Hỗ trưởng lão, liều mạng chém giết mà giống như khoa tay múa chân vậy.
Hỗ trưởng lão đương nhiên cũng nhìn ra, lão mặc kệ lão già bình thường này có mục đích gì, tại sao phải làm như vậy, chỉ là bắt đầu cùng lão già bình thường này diễn kịch. Đồng thời còn mượn cơ hội này mà bắt đầu xem xét hoàn cảnh chung quanh, muốn phá vỡ trận pháp trước mặt, đem trọn vẹn Trận tông di tích nắm giữ trong tay.
Chú ý lực của Hỗ trưởng lão rơi vào toà phần một tại ví trí trung tâm kia, trực giác của lão nói lão biết, truyền thừa Trận tông đúng là nằm trong toà phần mộ kia.
Truyền thừa? Phần mộ?
Hỗ trưởng lão đang thầm nghĩ thì thấy được bóng dáng của Liên Thành Song, vốn muốn kêu hắn lui lại nhưng trong nội tâm lại nghĩ tới một chuyện.
Cái này đối với hắn cũng là một cơ hội ma luyện rất tốt, dù sao có ta ở đây, bảo trụ mạng của hắn là không thành vấn đề.
Đồng thời, trong nội tâm lão cũng hiện một ít nghi hoặc, nhưng vào lúc này lão già bình thường đột nhiên công kích ác liện hẳn lên, Hỗ trưởng lão bỏ qua nghi hoặc mà ứng phó với lão già bình thường, lại còn thoáng phân thần nhìn chằm chằm vào cái phần mộ.
Quả nhiên không có để cho ta thất vọng.
Thiên Tử đối với Cổ chi cường giả chém giết hoàn toàn không có hứng thú, chỉ là hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào Sở Nam. Chậm rãi, trong mắt hắn xuất hiện nghi hoặc...
Mà giờ khắc này Sở Nam đúng là có chút cố sức, ngay cả Thần Hành Bách Biến cũng rất nhanh tiến tới thời điềm duy trì không được...
/2163
|