Nhìn thấy thân hình dính đầy máu tươi trước mặt, thủ lĩnh Hung Thú bang lập tức dừng bước.
Lão già này chính là hy vọng chạy thoát lớn nhất của thủ lĩnh Hung Thú bang, bởi vì một tên Võ Quân có thể tạm thời ngăn cản được sự truy sát của Tứ Hải thương đội.
Thế nhưng, lúc này, hy vọng lớn nhất lại tan tành giống như bong bóng vậy.
Tiếp đó, gã hộ về vừa phóng ra thanh tiểu kiếm màu xanh liền phóng người nhảy lên, đáp xuống bên cạnh lão già đó, cũng đồng thời chặn luôn đường chạy trốn của tên thủ lĩnh Hung Thú bang.
Đến lúc này, tên hộ vệ đã không còn che dấu nữa, một cỗ uy áp khổng lồ lập tức phát ra, kèm theo đó là mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập, khiến lòng người kinh hãi, khiến người ta khiếp sợ, khiến cho đám cường đạo đồng loạt quỳ rạp xuống đất dập đầu cầu xin sự tha thứ.
Quả nhiên không ngoài phỏng đoán của Sở Nam, gã hộ vệ đó là một Võ Quân, còn là cường giả cao cấp Võ Quân, uy áp của cao cấp Võ Quân cũng khiến cho hô hấp của Sở Nam thoáng có vài phần cảm giác khó chịu.
- Phịch….
Dưới uy áp tràn ngập đó, một tên cường đạo quỳ xuống.
- Phịch….
Lại một tên cường đạo không chịu nổi uy áp, đầu gối đập xuống đất.
Phịch phịch phịch phịch….
Mấy tên cường đạo, tất cả đều quỳ xuống, chỉ còn thủ lĩnh Hung Thú bang và hai gã cường đạo với tu vi cao cấp Võ Quân, trong lòng gã thủ lĩnh lúc này vô cùng hận, hận đến tận cùng, nhưng chỉ có thể liều mạng chống đỡ.
Tiếp đó, sau khi rống lớn một tiếng, tên thủ lĩnh lớn tiếng mắng chửi:
- Ngươi thật hèn hạ, đường đường là một cường giả cao cấp Võ Quân, không ngờ lại thi triển thủ đoạn đánh lén hèn hạ….
Sở Nam đối với gã thủ lĩnh Hung Thú bang này cực kỳ chán ghét, nhưng đối với những lời của gã hắn vẫn có vài phần tán động, một cao cấp Võ Quân, tại đại lục Thiên Vũ cũng là một vị trí khá cao, không ngờ lại làm ra hành vi như vậy.
Thủ lĩnh Hung Thú bang vừa dứt lời, âm thanh của Nhị chưởng quỹ liền vang lên:
- Hèn hạ ư? Một tên cường đạo có tư cách gì nói hèn hạ? So với các người giết người cướp của, lăng nhục phụ nữ, chúng ta đây gọi là thay trời hành đạo, không cần biết là dùng thủ đoạn gì, chỉ cần đạt được mục đích, hôm nay, bọn cường đạo các người, đám cầm thú đều không kẻ nào có thể trốn thoát hết….
- Ngươi muốn gì? Chỉ cần cho ta một con đường sống, mọi chuyện ta đều có thể đáp ứng ngươi!
Tên thủ lĩnh Hung Thú bang không còn kiêu ngạo nữa, bởi vì hắn đã không còn vốn liếng để kiêu ngạo, chỉ có thể chịu thua, ăn nói khép nép, hy vọng xin được một con đường sống.
Nhị chưởng quỹ đắc ý cười, lạnh lùng nói:
- Ta muốn tiêu diệt Hung Thú bang, Hung Thú bang không giết thì những hộ vệ khác của Tứ Hải thương đội làm sao có thể chết nhắm mắt được? Những oan hồn đó, làm sao có thể nghỉ ngơi?
Những lời này, chính là nói với đám hộ của Tứ Hải thương đội, con mắt mỗi người đều đỏ hồng, hơi ươn ướt, một âm thanh đột nhiên vang lên giữa khe núi:
- Ta phải báo thù cho ca ca, ta phải đích thân giết chết bọn cường đạo này!
Sở Nam xoay qua nơi khác, nhìn thấy người vừa lên tiếng, kẻ này một thân dính đầy máu tươi, trên mặt còn có một vết sẹo rõ ràng, hiển nhiên vừa rồi bị thương không nhẹ, nhìn lại trận chiến vừa rồi, hộ vệ của Tứ Hải thương đội cũng chết không ít, trong lòng thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ:
- Nếu như tên Võ Quân kia lúc vừa bắt đầu khai chiến liền hiện thân thì chắc chắn đã không thương vong lớn như vậy.
Thủ lĩnh Hung Thú bang sau khi nghe nói vậy thì lập tức im lặng, tiếp đó hung ác nói:
- Muốn giết ta thì các ngươi cũng phải trả một cái giá rất đắt!
Nhị chưởng quỹ không hề quan tâm, vẫn tiếp tục nói:
- Ta muốn biết nội tuyến của ngươi trong Tứ Hải thương đội là ai? Các ngươi được ai ra lệnh? Tại sao lại nhiều lần nhằm vào Tứ Hải thương đội chúng ta mà cướp bóc hàng hóa?
Nghe thấy lời này, sắc mặt tên thủ lĩnh Hung Thú bang lập tức biến hóa, cơ mặt thoáng run rẩy, sau đó liền biến mất, thấp giọng nói:
- Cường đạo thì tất nhiên phải cướp hàng, đồ vật nào đáng giá thì đoạt cái đó, mà Tứ Hải thương đội các ngươi chính là một con dê béo, không cướp của các ngươi thì cướp của ai? Mỗi người các ngươi đều gióng trống khua chiêng, là ai cũng có thể nhìn thấy, còn cần gì nội tuyến?
Nói xong, tên thủ lĩnh của Hung Thú bang không ngờ lại nở nụ cười.
Sở Nam cũng nghe ra được trong đó có chút mùi vị, xem ra lần cướp bóc này không phải đơn giản như bề ngoài, nói không chừng còn liên quan đến một âm mưu nào đó, nếu thật sự chỉ là một vụ cướp bóc bình thường, một tên đầu lĩnh cường đạo hung tàn cần gì phải giải thích một phen như vậy? Cường đạo cướp bóc còn cần lý do hay sao?
Âm thanh của Nhị chưởng quỹ vẫn không thay đổi, quát lạnh:
- Lộ tuyến của chúng ta mỗi lần đều không giống nhau, vậy các ngươi làm sao biết được? Đã thế còn thiết lập mai phục.
Thủ lĩnh Hung Thú bang không nói gì thêm.
- Không nói? Ngươi yên tâm, ta có hàng ngàn vạn phương pháp khiến ngươi phải nói.
Nghe thấy uy hiếp của Nhị chưởng quỹ, trong lòng tên thủ lĩnh Nhị chưởng quỹ chợt hiện lên một câu “Tự bạo, ngọc nát đá tan”, thế nhưng hắn không làm vậy, trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi….
Lúc âm thanh của Nhị chưởng quỹ vừa dứt, tên trung niên gọi là Kiếm Thúc liền đi về phía tên thủ lĩnh Hung Thú bang, muốn kéo hắn đi.
Hung Thú bang vẫn chưa chết hết, còn khoảng hai mười ngày, thế nhưng còn đứng chỉ có ba người, ngay cả lão già Võ Quân ngã trên mặt đất vẫn thống khổ dãy giụa, hiển nhiên không còn sức chiến đấu.
Mà Tứ Hải thương đội, lại có hai gã Võ Quân, còn có rất nhiều hộ vệ, ba tên cường đạo đó căn bản không có cơ hội phản kháng, có lẽ ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có, thủ lĩnh Hung Thú bang cảm thấy khí tức bị tên cao cấp Võ Quân kia trấn áp chặt chẽ, không thể động đậy, chỉ có thể để mặc cho Từ Kiếm chộp lấy.
Mà đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên:
- Hắn là người ta muốn!
Tất cả mọi người trong Tứ Hải thương đội đều ngạc nhiên, kể cả hai gã Võ Quân.
Dưới tình huống như vậy, vẫn còn người không biết tốt xấu nói ra những lời này?
Mọi người đều quay đầu lại, nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, người vừa lên tiếng chính là Sở Nam!
Nhị chưởng quỹ thấy Sở Nam thì lông mày không khỏi nhíu lại, vừa rồi cảnh tượng Sở Nam giết đám cường đạo rất hung ác đều nằm trong mắt hắn, trong lòng hắn có một suy nghĩ đó là đợi sau khi tra rõ lai lịch của tên tiểu tử này, nếu như trong sạch sẽ giữ hắn lại trong Tứ Hải thương đội.
Thế nhưng, không ngờ lúc này hắn lại nói một câu như vậy.
Nếu nói tiểu tử này là vì cứu thủ lĩnh Hung Thú bang thì Nhị chưởng quỹ tuyệt đối không tin, hắn vừa rồi giết đám cường đạo của Hung Thú bang như vậy, ngay cả một chút lưu tình cũng không có, Nhị chưởng quỹ không nhịn được hỏi:
- Ngươi muốn hắn để làm gì?
- Vừa rồi hắn nói năng lỗ mãng, ta đã đáp ứng với người khác sẽ bắn hắn giao cho nàng tùy ý xử lý!
Âm thanh của Sở Nam tràn đầy mùi vị kiên quyết, Tử Mộng Nhân nghe thấy như vậy, đôi mắt đẹp nhấp nháy, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, dù sao thì nơi này cũng có hai tên Võ Quân, một trong số đó còn là cao cấp Võ Quân, nhưng nàng cũng biết, lúc này nói từ bỏ gì đó lại càng tồi tệ hơn.
Cho nên, Tử Mộng Nhân mới âm thầm đề phòng, trong lòng khẽ lẩm bẩm:
- Nếu như muốn đánh, ta giúp ngươi đánh là được.
Nhị chưởng quỹ đã tin lời Sở Nam, đôi mắt híp lại, lạnh lùng nói:
- Nếu như ta không giao, ngươi sẽ làm gì?
Lão già này chính là hy vọng chạy thoát lớn nhất của thủ lĩnh Hung Thú bang, bởi vì một tên Võ Quân có thể tạm thời ngăn cản được sự truy sát của Tứ Hải thương đội.
Thế nhưng, lúc này, hy vọng lớn nhất lại tan tành giống như bong bóng vậy.
Tiếp đó, gã hộ về vừa phóng ra thanh tiểu kiếm màu xanh liền phóng người nhảy lên, đáp xuống bên cạnh lão già đó, cũng đồng thời chặn luôn đường chạy trốn của tên thủ lĩnh Hung Thú bang.
Đến lúc này, tên hộ vệ đã không còn che dấu nữa, một cỗ uy áp khổng lồ lập tức phát ra, kèm theo đó là mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập, khiến lòng người kinh hãi, khiến người ta khiếp sợ, khiến cho đám cường đạo đồng loạt quỳ rạp xuống đất dập đầu cầu xin sự tha thứ.
Quả nhiên không ngoài phỏng đoán của Sở Nam, gã hộ vệ đó là một Võ Quân, còn là cường giả cao cấp Võ Quân, uy áp của cao cấp Võ Quân cũng khiến cho hô hấp của Sở Nam thoáng có vài phần cảm giác khó chịu.
- Phịch….
Dưới uy áp tràn ngập đó, một tên cường đạo quỳ xuống.
- Phịch….
Lại một tên cường đạo không chịu nổi uy áp, đầu gối đập xuống đất.
Phịch phịch phịch phịch….
Mấy tên cường đạo, tất cả đều quỳ xuống, chỉ còn thủ lĩnh Hung Thú bang và hai gã cường đạo với tu vi cao cấp Võ Quân, trong lòng gã thủ lĩnh lúc này vô cùng hận, hận đến tận cùng, nhưng chỉ có thể liều mạng chống đỡ.
Tiếp đó, sau khi rống lớn một tiếng, tên thủ lĩnh lớn tiếng mắng chửi:
- Ngươi thật hèn hạ, đường đường là một cường giả cao cấp Võ Quân, không ngờ lại thi triển thủ đoạn đánh lén hèn hạ….
Sở Nam đối với gã thủ lĩnh Hung Thú bang này cực kỳ chán ghét, nhưng đối với những lời của gã hắn vẫn có vài phần tán động, một cao cấp Võ Quân, tại đại lục Thiên Vũ cũng là một vị trí khá cao, không ngờ lại làm ra hành vi như vậy.
Thủ lĩnh Hung Thú bang vừa dứt lời, âm thanh của Nhị chưởng quỹ liền vang lên:
- Hèn hạ ư? Một tên cường đạo có tư cách gì nói hèn hạ? So với các người giết người cướp của, lăng nhục phụ nữ, chúng ta đây gọi là thay trời hành đạo, không cần biết là dùng thủ đoạn gì, chỉ cần đạt được mục đích, hôm nay, bọn cường đạo các người, đám cầm thú đều không kẻ nào có thể trốn thoát hết….
- Ngươi muốn gì? Chỉ cần cho ta một con đường sống, mọi chuyện ta đều có thể đáp ứng ngươi!
Tên thủ lĩnh Hung Thú bang không còn kiêu ngạo nữa, bởi vì hắn đã không còn vốn liếng để kiêu ngạo, chỉ có thể chịu thua, ăn nói khép nép, hy vọng xin được một con đường sống.
Nhị chưởng quỹ đắc ý cười, lạnh lùng nói:
- Ta muốn tiêu diệt Hung Thú bang, Hung Thú bang không giết thì những hộ vệ khác của Tứ Hải thương đội làm sao có thể chết nhắm mắt được? Những oan hồn đó, làm sao có thể nghỉ ngơi?
Những lời này, chính là nói với đám hộ của Tứ Hải thương đội, con mắt mỗi người đều đỏ hồng, hơi ươn ướt, một âm thanh đột nhiên vang lên giữa khe núi:
- Ta phải báo thù cho ca ca, ta phải đích thân giết chết bọn cường đạo này!
Sở Nam xoay qua nơi khác, nhìn thấy người vừa lên tiếng, kẻ này một thân dính đầy máu tươi, trên mặt còn có một vết sẹo rõ ràng, hiển nhiên vừa rồi bị thương không nhẹ, nhìn lại trận chiến vừa rồi, hộ vệ của Tứ Hải thương đội cũng chết không ít, trong lòng thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ:
- Nếu như tên Võ Quân kia lúc vừa bắt đầu khai chiến liền hiện thân thì chắc chắn đã không thương vong lớn như vậy.
Thủ lĩnh Hung Thú bang sau khi nghe nói vậy thì lập tức im lặng, tiếp đó hung ác nói:
- Muốn giết ta thì các ngươi cũng phải trả một cái giá rất đắt!
Nhị chưởng quỹ không hề quan tâm, vẫn tiếp tục nói:
- Ta muốn biết nội tuyến của ngươi trong Tứ Hải thương đội là ai? Các ngươi được ai ra lệnh? Tại sao lại nhiều lần nhằm vào Tứ Hải thương đội chúng ta mà cướp bóc hàng hóa?
Nghe thấy lời này, sắc mặt tên thủ lĩnh Hung Thú bang lập tức biến hóa, cơ mặt thoáng run rẩy, sau đó liền biến mất, thấp giọng nói:
- Cường đạo thì tất nhiên phải cướp hàng, đồ vật nào đáng giá thì đoạt cái đó, mà Tứ Hải thương đội các ngươi chính là một con dê béo, không cướp của các ngươi thì cướp của ai? Mỗi người các ngươi đều gióng trống khua chiêng, là ai cũng có thể nhìn thấy, còn cần gì nội tuyến?
Nói xong, tên thủ lĩnh của Hung Thú bang không ngờ lại nở nụ cười.
Sở Nam cũng nghe ra được trong đó có chút mùi vị, xem ra lần cướp bóc này không phải đơn giản như bề ngoài, nói không chừng còn liên quan đến một âm mưu nào đó, nếu thật sự chỉ là một vụ cướp bóc bình thường, một tên đầu lĩnh cường đạo hung tàn cần gì phải giải thích một phen như vậy? Cường đạo cướp bóc còn cần lý do hay sao?
Âm thanh của Nhị chưởng quỹ vẫn không thay đổi, quát lạnh:
- Lộ tuyến của chúng ta mỗi lần đều không giống nhau, vậy các ngươi làm sao biết được? Đã thế còn thiết lập mai phục.
Thủ lĩnh Hung Thú bang không nói gì thêm.
- Không nói? Ngươi yên tâm, ta có hàng ngàn vạn phương pháp khiến ngươi phải nói.
Nghe thấy uy hiếp của Nhị chưởng quỹ, trong lòng tên thủ lĩnh Nhị chưởng quỹ chợt hiện lên một câu “Tự bạo, ngọc nát đá tan”, thế nhưng hắn không làm vậy, trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi….
Lúc âm thanh của Nhị chưởng quỹ vừa dứt, tên trung niên gọi là Kiếm Thúc liền đi về phía tên thủ lĩnh Hung Thú bang, muốn kéo hắn đi.
Hung Thú bang vẫn chưa chết hết, còn khoảng hai mười ngày, thế nhưng còn đứng chỉ có ba người, ngay cả lão già Võ Quân ngã trên mặt đất vẫn thống khổ dãy giụa, hiển nhiên không còn sức chiến đấu.
Mà Tứ Hải thương đội, lại có hai gã Võ Quân, còn có rất nhiều hộ vệ, ba tên cường đạo đó căn bản không có cơ hội phản kháng, có lẽ ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có, thủ lĩnh Hung Thú bang cảm thấy khí tức bị tên cao cấp Võ Quân kia trấn áp chặt chẽ, không thể động đậy, chỉ có thể để mặc cho Từ Kiếm chộp lấy.
Mà đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên:
- Hắn là người ta muốn!
Tất cả mọi người trong Tứ Hải thương đội đều ngạc nhiên, kể cả hai gã Võ Quân.
Dưới tình huống như vậy, vẫn còn người không biết tốt xấu nói ra những lời này?
Mọi người đều quay đầu lại, nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, người vừa lên tiếng chính là Sở Nam!
Nhị chưởng quỹ thấy Sở Nam thì lông mày không khỏi nhíu lại, vừa rồi cảnh tượng Sở Nam giết đám cường đạo rất hung ác đều nằm trong mắt hắn, trong lòng hắn có một suy nghĩ đó là đợi sau khi tra rõ lai lịch của tên tiểu tử này, nếu như trong sạch sẽ giữ hắn lại trong Tứ Hải thương đội.
Thế nhưng, không ngờ lúc này hắn lại nói một câu như vậy.
Nếu nói tiểu tử này là vì cứu thủ lĩnh Hung Thú bang thì Nhị chưởng quỹ tuyệt đối không tin, hắn vừa rồi giết đám cường đạo của Hung Thú bang như vậy, ngay cả một chút lưu tình cũng không có, Nhị chưởng quỹ không nhịn được hỏi:
- Ngươi muốn hắn để làm gì?
- Vừa rồi hắn nói năng lỗ mãng, ta đã đáp ứng với người khác sẽ bắn hắn giao cho nàng tùy ý xử lý!
Âm thanh của Sở Nam tràn đầy mùi vị kiên quyết, Tử Mộng Nhân nghe thấy như vậy, đôi mắt đẹp nhấp nháy, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, dù sao thì nơi này cũng có hai tên Võ Quân, một trong số đó còn là cao cấp Võ Quân, nhưng nàng cũng biết, lúc này nói từ bỏ gì đó lại càng tồi tệ hơn.
Cho nên, Tử Mộng Nhân mới âm thầm đề phòng, trong lòng khẽ lẩm bẩm:
- Nếu như muốn đánh, ta giúp ngươi đánh là được.
Nhị chưởng quỹ đã tin lời Sở Nam, đôi mắt híp lại, lạnh lùng nói:
- Nếu như ta không giao, ngươi sẽ làm gì?
/2163
|