Đám người Kiếm Chí bọn họ là những người khôn khéo như thế nào cơ chứ? Tuy rằng năng lượng trong cơ thể bọn họ đã bị Sở Nam hấp thu thôn phệ gần như là khô kiệt rồi, nhưng mà đám người bọn họ chỉ vừa liếc mắt liền có thể nhìn ra được Sở Nam vừa rồi vẫn còn cường hãn vô cùng, giờ phút này tựa hồ như có chút gì đó lạ thường.
Quả thật không chút thích hợp!
- Ngươi có phát hiện hay không, uy áp trên người Sở Nam, tựa hồ như đã yếu hơn trước rất nhiều.
- Không phải là trở nên yếu hơn, mà là trở nên vô cùng yếu!
- Hắn yếu đến mức cho dù là ta ở trạng thái hiện tại, cũng đều có thể một chưởng đem hắn chụp chết!
Một câu cuối cùng chính là do gã cường giả của Phù Môn nói. Hắn vừa nói xong, liền hướng về phía Sở Nam mà bước tới, trong ánh mắt lộ ra hung quang rõ ràng. Ngay khi gã cường giả Phù Môn vừa mới tiến về phía trước một bước, bên tai hắn đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Tiếng hừ lạnh vừa mới vang lên, cả người gã cường giả Phù Môn liền trở nên lạnh lẽo, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác phi thường nguy hiểm. Phảng phất như là chỉ cần hắn tiến về phía trước thêm một bước nữa, chính mình sẽ bị người khác đánh chết! Cho nên, gã cường giả Phù Môn cũng không dám động đậy nữa.
- Những lời vừa rồi ta mới nói, chẳng lẽ ngươi đã quên mất rồi sao?
Sở Lập Hoa lạnh lùng nói một câu, gã cường giả Phù Môn lập tức nhớ lại, giờ phút này sau lưng của Sở Nam cũng không chỉ còn là Đại Đạo Tông nữa, mà còn là cả Sở gia! Càng làm cho người khác không thể nào tưởng tượng nổi chính là, Sở Nam còn cùng với cái người của Càn Khôn Tông kia, tựa hồ còn có mối quan hệ sâu xa nữa.
Trong lòng vừa mới nghĩ như vậy, gã cường giả Phù Môn liền nhìn thấy trước mắt đã có thêm không ít người. Đã có một đám đệ tử của Đại Đạo Tông như Đạo Vô Nhai, cũng còn có đám người thuộc hạ Hiên Viên như Chiến Thần, Địa Hoàng, còn có đám người Cửu Vũ, Thường Danh Ca, trước giờ vẫn luôn yếu hơn hắn không ít, nhưng hiện tại tu vi lại lộ ra chút cổ quái.
Trên bộ mặt của bọn họ, cũng đều là một bộ dáng chỉ cần ai dám động đến Sở Nam, bọn hắn liền một phen liều mạng cùng kẻ đó.
Lại trải qua một hồi sự kiện vừa rồi, trong lòng đám người Tông chủ Lực Tông vẫn còn lưu lại nổi khiếp sợ chưa tan, cũng không dám tiến lên động thủ nữa. Cả đám cũng đều quay sang giương mắt nhìn chằm chằm Sở Nam, nghiên cứu xem Sở Nam vì cái gì lại biến thành bộ dáng như thế này.
Giờ phút này, Sở Nam có thể nói là lâm vào nguy hiểm vạn phần. Những gì mà hắn có thể nghĩ đến, chính là hao hết thiên tân vạn khổ để mà thi triển ra Định Phù Văn, thế nhưng mà cũng không hề có chút xíu tác dụng nào cả, căn bản không thể định lại được thời gian đang điên cuồng lùi về quá khứ.
- Thời gian, cái gì là thời gian?
Trong đầu của Sở Nam vừa nảy lên một câu hỏi, so với câu hỏi ‘Cái gì là gió’ còn muốn bình thường hơn gấp trăm lần, tầm thường hơn gấp ngàn lần. Dù sao trong phiến thiên địa này, cũng còn có những lúc không có gió thổi, thế nhưng mà, thời gian thì cũng mặc kệ là ban ngày hay đêm tối, mặc kệ là ở chỗ nào, mặc kệ là đã chết hay còn sống, thì cũng đều đang hiện hữu.
Cho dù là vô tận tuế nguyệt ở trong trận pháp cũng vậy.
- Cần phải làm như thế nào? Như thế nào có thể ngăn cản lại được thời gian?
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến cho Sở Nam dốc hết thảy toàn bộ mọi thứ mà hắn có khả năng nghĩ đến, cũng đều dùng để đối phó với thời gian. Thứ đầu tiên trong lúc nhất thời nghĩ đến, tự nhiên chính là muốn thôn phệ. Hắn dùng toàn bộ năng lượng mà hắn có thể chi phối được, toàn lực vận chuyển Thiên Địa Hắc Động, thôn phệ về phía cái thời gian nhìn không thấy, sờ không được, dị thường thần bí mà lại tồn tại chân thật kia.
Giờ phút này, một khoảnh khắc mà giống như vạn năm…
Thời gian ước chừng ba lần hô hấp sau đó, Sở Nam cũng không có cảm giác rằng Thiên Địa Hắc Động có thể thôn phệ được cái gì cả, cũng không có bất cứ cảm giác dị thường nào cả. Sở Nam nhất thời hiểu được, Thiên Địa Hắc Động thôn phệ không được thời gian, cũng căn bản không thể luyện hóa được thời gian.
Tuy rằng sau này cũng không biết hắn có thể làm được hay không, nhưng mà Thiên Địa Hắc Động hiện tại lại cũng không thể. Cho dù là Sở Nam có lấy không gian nội thể ra để luân chuyển, cho dù hắn có đem khí tức vật chất cường đại ra vận chuyển đến, cũng đều không thể!
Phù Thuật cũng không được, Thiên Địa Hắc Động cũng càng không được. Sở Nam lấy trọng kiếm ra chém xuống, lại chém không đứt được thời gian, Diệt Thiên Quyền lại cũng không diệt được thời gian, trận hình cũng không vây khốn được, Thâu Thiên Hoán Nhật cũng không trộm được, cũng không đổi được. Đại Chân Thế Giới cũng nhìn không thấu được, những thứ như Thái Cực, Đạo gì gì đó, nhất thời cũng đều không thể nào diễn hóa ra được thời gian.
Sở Nam dốc hết thảy tất cả mọi thủ đoạn mà hắn có thể vận dụng được, trong khoảng thời gian ngắn này toàn bộ thi triển ra hết một lần, thế nhưng lại cũng không thể tạo thành nửa điểm tác dụng gì.
Giờ phút này, đối mặt với thời gian, Sở Nam mới chân chính cảm giác được chính mình nhỏ bé đến mức nào. Cái gì mà vật chất cường đại, cái gì mà Huyết, Cốt, Hồn của Hiên Viên, cái gì mà không gian nội thể, cái gì mà Thiên Địa Hắc Động, cái gì mà nhật nguyệt tinh thần, một khi đối diện với thời gian, toàn bộ cũng đều là một giọt nước đối diện với cả thời gian, không hề đáng chú ý đến.
Sở Nam thế nhưng cũng từng nghĩ đến Tiểu Hắc, không biết cái năng lực thông qua tín lực để đem công kích vận chuyển đến một cái đại lục khác kia của nó, có thể nào đối phó được với cái thời gian đảo lui hiện tại này hay không. Nhưng mà, cái ý niệm này vừa mới nảy lên, đã ngay lập tức bị Sở Nam quẳng ném đi mất. Lời nói do Thủy Tinh Quang từng nói lúc trước, vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Không thể động đến Tiểu Hắc!
Còn lại Thiên Long Hồn, Tiểu Lam, còn có đầu mãnh thú kia nữa, khẳng định sẽ phải là đối thủ của thời gian.
- Mặc dù là đám cường giả có được thọ mệnh mấy vạn năm, thậm chí là mấy chục vạn năm đi chăng nữa, cũng chung quy có một ngày sẽ ngã xuống! Thế nhưng thời gian thì sao? Thời gian có thể làm cho con người ta từ một đứa bé con biến thành một lão giả tuổi già xế bóng, cũng có thể đem một mầm cây nhỏ bé biến thành cổ mộc che trời, có thể biến biển cả thành ruộng dâu, cũng có thể để cho mặt trời lặn xuống, mặt trăng mọc lên…
Sở Nam nghĩ đến đủ các loại cường đại của thời gian, lại vô tình nghĩ đến trước đây chính mình đã từng hỏi qua Cửu Vũ, trời cũng có thể nào ngã xuống hay không, trong lòng nhất thời đại chấn. Hắn không khỏi tự mình thì thào lẩm bẩm:
- Trời còn có thể ngã xuống, thế còn thời gian thì sao? Thời gian có bao giờ ngã xuống hay không?
Ý niệm trong đầu chỉ trong khoảnh khắc đã xoay chuyển mấy ngàn lần, Sở Nam trong lúc nhất thời không ngờ đã quên mất rằng chính mình hiện tại đang trong thế cục nguy hiểm.
- Nếu như thời gian còn có thể ngã xuống, vậy thì nó như thế nào mới có thể ngã xuống? Những triều đại có thể diệt vong, thế nhưng thời gian cũng sẽ không diệt vong! Các chủng tộc có thể bị hủy diệt, thế nhưng thời gian cũng sẽ không diệt vong. Cho dù trời có sụp, đất có đổ đi chăng nữa, cho dù là hư không phá toái, thiên khung băng diệt, thời gian cũng sẽ không ngã xuống, sẽ có một phiến thiên địa khác một lần nữa sinh ra. Liền giống như là Thái Sơn đổ sụp, thì Thương Sơn trổi lên vậy.
Những cái suy nghĩ này trong lòng hắn bắt đầu không ngừng chảy xuôi, ánh mắt hắn chợt nhìn thấy gã cường giả Phù Môn đang đứng đầu đám người nhìn về phía mình, trong đầu lập tức nhớ tới mấy chữ Hắc Ám Thời Đại, đột nhiên chợt có cảm nghĩ:
- Thời đại, có phải chính là ám chỉ sự biến hóa của một phiến thiên địa, vạn vật sinh sôi nảy nở trong một đoạn thời gian nhất định nào đó hay không? Giống như vậy, một cái thế lực nằm dưới một thời kỳ thống trị của nó, tất cả những gì từng trải qua, tất cả mọi sự vật từng xuất hiện, cũng đều được xưng là một cái Triều Đại…
Sở Nam mơ hồ nghĩ thấy dường như ý niệm của hắn đã tiếp cận được một chút da lông bên ngoài bản chất chân chính của Thời Đại, thế nhưng mà hiểu biết thô sơn giản lược một chút về Thời Đại, đối với Sở Nam hiện tại căn bản là không có bất cứ trợ giúp nào cả. Những hình ảnh vẫn như cũ không ngừng lùi lại, càng ngày càng lùi gần về thời khắc nguy cấp nhất…
- Triều đại cuối cùng cũng sẽ diệt vong, Thời Đại cũng sẽ có thời điểm chung kết cuối cùng, thế nhưng thời gian, thì lại vẫn tiếp tục trôi đi…
Sở Nam vẫn luôn không ngừng nghĩ đến cái bế tắc tựa hồ như là vĩnh viễn cũng không giải khai được, thì những hình ảnh xuất hiện trong đầu của hắn, cũng đã thối lui lại đến thời điểm ngay sau khi không gian nội thể trong cơ thể hắn hình thành, đến lúc hắn tỉnh lại. Nếu như lại tiếp tục trôi qua thêm một lúc nữa, thì hắn sẽ một lần nữa lâm vào hôn mê.
- Phải làm sao bây giờ?
Sở Nam căn bản không biết phải làm gì bây giờ. Đột nhiên ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, thì Tiểu Trận chợt từ trong đầm nước phóng vọt ra, giương tay ra bố trí một tòa Trận pháp thật mạnh. Cái Trận pháp này bằng vào một loại phương thức quỷ dị, dung hợp vào bên trong không gian nội thể, dung nhập vào trong đầu của Sở Nam.
Cũng đồng thời trong lúc này, bên trong không gian nội thể của Sở Nam cũng chỉ còn van lên thanh âm bốn chữ: Thời Gian Tĩnh Chỉ!
Thanh âm vẫn còn quanh quẩn liên hồi trong đó, thế nhưng những hình ảnh trong đầu của Sở Nam, đã yên lặng dừng lại, vừa lúc dừng lại ngay tại trong nháy mắt cuối cùng trước khi hắn một lần nữa lâm vào hôn mê.
Mặc dù những hình ảnh đã dừng lại, nhưng Sở Nam trong lúc nhất thời vẫn còn chưa thể lấy lại tinh thần được. Chỉ thoáng giật mình một cái, hai mắt hắn bắn ra tinh quang kinh hỉ, hỏi:
- Tiểu Trận, ngươi như thế nào lại có thể làm được vậy?
- Phụ thân, Trận pháp Thời Gian Tĩnh Chỉ mà ta thôi diễn đi ra này vẫn còn chưa hoàn toàn hình thành…
Đồng thời trong lúc Tiểu Trận còn đang nói, cũng đã đem toàn bộ quá trình bày bố Thời Gian Tĩnh Chỉ hoàn toàn chia sẻ cho Sở Nam. Còn chưa đợi Sở Nam sợ hãi than thở, suy tư về vấn đề này, hồn thể của Tiểu Trận đã run rẩy kịch liệt một trận, bắt đầu trở nên vặn vẹo, giống như là sinh mệnh thể đang thừa nhận một hồi oanh kích kịch liệt vậy.
- Phụ thân, ta cố định lại cũng không được bao lâu đâu, nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!
Lời nói vẫn còn chưa hoàn toàn nói xong, Sở Nam cũng còn chưa thể hoàn toàn hấp thu cùng với lý giải về Trận pháp Thời Gian Tĩnh Chỉ do Tiểu Trận bố trí ra, thì hình ảnh trong đầu của hắn đã hiện ra hình ảnh hắn lâm vào hôn mê. Ánh mắt của Sở Nam trở nên một trận mờ mịt, suy nghĩ của cả người cũng hoàn toàn trở nên mơ hồ.
Sở Lập Hoa nhìn thấy hết thảy một màn này, cặp mày nhăn tít lại thật chặt:
- Hắn làm sao vậy? Vừa rồi gây cho người ta một loại cảm giác vô cùng cường đại, như thế nào đột nhiên ngay lập tức liền trở nên suy yếu như vậy? Cái hắn độ đến tột cùng là kiếp gì đây?
Cái nghi vấn này, cũng đồng thời thoáng hiện lên trong đầu của người đến từ Càn Khôn Tông. Ánh mắt của hắn ngay cả chớp mắt một cái cũng không có, giương mắt nhìn chằm chằm Sở Nam.
Mà ở bên kia, trong ánh mắt của Diễn Hư chợt lóe lên một tia tinh quang hung ác. Đám người Kiếm Chí, cường giả Phù Môn kia đã bị danh tiếng của Sở gia hù dọa, thế nhưng hắn lại không hề sợ. Diễn Thiên Động chính là bởi vì cái gã thanh niên Sở Nam này mà bị hủy diệt, hắn còn có cái gì phải cố kỵ nữa cơ chứ? Tuy nói rằng hắn đối với mạng nhỏ của chính mình còn có chút cố kỵ, nhưng mà, một khi Sở Nam tỉnh lại, hắn cũng hẳn là phải chết không chút nghi ngờ. Cho dù hắn có giống như vừa rồi vậy, thôn phệ hết toàn bộ năng lượng mà cũng không lấy mạng của hắn, nhưng cũng khiến cho hắn lâm vào tình trạng sống không bằng chết.
Bởi vậy, Diễn Hư khẽ tiến về phía trước mấy bước. Hắn phải thừa dịp nhân cơ hội này đem Sở Nam hoàn toàn hủy diệt, nhằm để giải tỏa mối hận trong lòng chính mình. Cho dù là có phải trả bằng tính mạng chính mình đi chăng nữa, hắn cũng không chút hối hận.
Thân hình của Diễn Hư vừa mới động, thì Cửu Vũ và Thường Danh Ca cũng đã chắn lại trước mặt Diễn Hư, lạnh lùng nói:
- Bước thêm một bước nữa, chết!
- Hai con kiến hôi, cũng dám nói với ta như thế à?
Diễn Hư nổi giận, cười lạnh. Cửu Vũ chém ra một kiếm, đồng thời nói:
- Vừa lúc lấy ngươi để mà thử kiếm!
Quả thật không chút thích hợp!
- Ngươi có phát hiện hay không, uy áp trên người Sở Nam, tựa hồ như đã yếu hơn trước rất nhiều.
- Không phải là trở nên yếu hơn, mà là trở nên vô cùng yếu!
- Hắn yếu đến mức cho dù là ta ở trạng thái hiện tại, cũng đều có thể một chưởng đem hắn chụp chết!
Một câu cuối cùng chính là do gã cường giả của Phù Môn nói. Hắn vừa nói xong, liền hướng về phía Sở Nam mà bước tới, trong ánh mắt lộ ra hung quang rõ ràng. Ngay khi gã cường giả Phù Môn vừa mới tiến về phía trước một bước, bên tai hắn đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Tiếng hừ lạnh vừa mới vang lên, cả người gã cường giả Phù Môn liền trở nên lạnh lẽo, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác phi thường nguy hiểm. Phảng phất như là chỉ cần hắn tiến về phía trước thêm một bước nữa, chính mình sẽ bị người khác đánh chết! Cho nên, gã cường giả Phù Môn cũng không dám động đậy nữa.
- Những lời vừa rồi ta mới nói, chẳng lẽ ngươi đã quên mất rồi sao?
Sở Lập Hoa lạnh lùng nói một câu, gã cường giả Phù Môn lập tức nhớ lại, giờ phút này sau lưng của Sở Nam cũng không chỉ còn là Đại Đạo Tông nữa, mà còn là cả Sở gia! Càng làm cho người khác không thể nào tưởng tượng nổi chính là, Sở Nam còn cùng với cái người của Càn Khôn Tông kia, tựa hồ còn có mối quan hệ sâu xa nữa.
Trong lòng vừa mới nghĩ như vậy, gã cường giả Phù Môn liền nhìn thấy trước mắt đã có thêm không ít người. Đã có một đám đệ tử của Đại Đạo Tông như Đạo Vô Nhai, cũng còn có đám người thuộc hạ Hiên Viên như Chiến Thần, Địa Hoàng, còn có đám người Cửu Vũ, Thường Danh Ca, trước giờ vẫn luôn yếu hơn hắn không ít, nhưng hiện tại tu vi lại lộ ra chút cổ quái.
Trên bộ mặt của bọn họ, cũng đều là một bộ dáng chỉ cần ai dám động đến Sở Nam, bọn hắn liền một phen liều mạng cùng kẻ đó.
Lại trải qua một hồi sự kiện vừa rồi, trong lòng đám người Tông chủ Lực Tông vẫn còn lưu lại nổi khiếp sợ chưa tan, cũng không dám tiến lên động thủ nữa. Cả đám cũng đều quay sang giương mắt nhìn chằm chằm Sở Nam, nghiên cứu xem Sở Nam vì cái gì lại biến thành bộ dáng như thế này.
Giờ phút này, Sở Nam có thể nói là lâm vào nguy hiểm vạn phần. Những gì mà hắn có thể nghĩ đến, chính là hao hết thiên tân vạn khổ để mà thi triển ra Định Phù Văn, thế nhưng mà cũng không hề có chút xíu tác dụng nào cả, căn bản không thể định lại được thời gian đang điên cuồng lùi về quá khứ.
- Thời gian, cái gì là thời gian?
Trong đầu của Sở Nam vừa nảy lên một câu hỏi, so với câu hỏi ‘Cái gì là gió’ còn muốn bình thường hơn gấp trăm lần, tầm thường hơn gấp ngàn lần. Dù sao trong phiến thiên địa này, cũng còn có những lúc không có gió thổi, thế nhưng mà, thời gian thì cũng mặc kệ là ban ngày hay đêm tối, mặc kệ là ở chỗ nào, mặc kệ là đã chết hay còn sống, thì cũng đều đang hiện hữu.
Cho dù là vô tận tuế nguyệt ở trong trận pháp cũng vậy.
- Cần phải làm như thế nào? Như thế nào có thể ngăn cản lại được thời gian?
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến cho Sở Nam dốc hết thảy toàn bộ mọi thứ mà hắn có khả năng nghĩ đến, cũng đều dùng để đối phó với thời gian. Thứ đầu tiên trong lúc nhất thời nghĩ đến, tự nhiên chính là muốn thôn phệ. Hắn dùng toàn bộ năng lượng mà hắn có thể chi phối được, toàn lực vận chuyển Thiên Địa Hắc Động, thôn phệ về phía cái thời gian nhìn không thấy, sờ không được, dị thường thần bí mà lại tồn tại chân thật kia.
Giờ phút này, một khoảnh khắc mà giống như vạn năm…
Thời gian ước chừng ba lần hô hấp sau đó, Sở Nam cũng không có cảm giác rằng Thiên Địa Hắc Động có thể thôn phệ được cái gì cả, cũng không có bất cứ cảm giác dị thường nào cả. Sở Nam nhất thời hiểu được, Thiên Địa Hắc Động thôn phệ không được thời gian, cũng căn bản không thể luyện hóa được thời gian.
Tuy rằng sau này cũng không biết hắn có thể làm được hay không, nhưng mà Thiên Địa Hắc Động hiện tại lại cũng không thể. Cho dù là Sở Nam có lấy không gian nội thể ra để luân chuyển, cho dù hắn có đem khí tức vật chất cường đại ra vận chuyển đến, cũng đều không thể!
Phù Thuật cũng không được, Thiên Địa Hắc Động cũng càng không được. Sở Nam lấy trọng kiếm ra chém xuống, lại chém không đứt được thời gian, Diệt Thiên Quyền lại cũng không diệt được thời gian, trận hình cũng không vây khốn được, Thâu Thiên Hoán Nhật cũng không trộm được, cũng không đổi được. Đại Chân Thế Giới cũng nhìn không thấu được, những thứ như Thái Cực, Đạo gì gì đó, nhất thời cũng đều không thể nào diễn hóa ra được thời gian.
Sở Nam dốc hết thảy tất cả mọi thủ đoạn mà hắn có thể vận dụng được, trong khoảng thời gian ngắn này toàn bộ thi triển ra hết một lần, thế nhưng lại cũng không thể tạo thành nửa điểm tác dụng gì.
Giờ phút này, đối mặt với thời gian, Sở Nam mới chân chính cảm giác được chính mình nhỏ bé đến mức nào. Cái gì mà vật chất cường đại, cái gì mà Huyết, Cốt, Hồn của Hiên Viên, cái gì mà không gian nội thể, cái gì mà Thiên Địa Hắc Động, cái gì mà nhật nguyệt tinh thần, một khi đối diện với thời gian, toàn bộ cũng đều là một giọt nước đối diện với cả thời gian, không hề đáng chú ý đến.
Sở Nam thế nhưng cũng từng nghĩ đến Tiểu Hắc, không biết cái năng lực thông qua tín lực để đem công kích vận chuyển đến một cái đại lục khác kia của nó, có thể nào đối phó được với cái thời gian đảo lui hiện tại này hay không. Nhưng mà, cái ý niệm này vừa mới nảy lên, đã ngay lập tức bị Sở Nam quẳng ném đi mất. Lời nói do Thủy Tinh Quang từng nói lúc trước, vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Không thể động đến Tiểu Hắc!
Còn lại Thiên Long Hồn, Tiểu Lam, còn có đầu mãnh thú kia nữa, khẳng định sẽ phải là đối thủ của thời gian.
- Mặc dù là đám cường giả có được thọ mệnh mấy vạn năm, thậm chí là mấy chục vạn năm đi chăng nữa, cũng chung quy có một ngày sẽ ngã xuống! Thế nhưng thời gian thì sao? Thời gian có thể làm cho con người ta từ một đứa bé con biến thành một lão giả tuổi già xế bóng, cũng có thể đem một mầm cây nhỏ bé biến thành cổ mộc che trời, có thể biến biển cả thành ruộng dâu, cũng có thể để cho mặt trời lặn xuống, mặt trăng mọc lên…
Sở Nam nghĩ đến đủ các loại cường đại của thời gian, lại vô tình nghĩ đến trước đây chính mình đã từng hỏi qua Cửu Vũ, trời cũng có thể nào ngã xuống hay không, trong lòng nhất thời đại chấn. Hắn không khỏi tự mình thì thào lẩm bẩm:
- Trời còn có thể ngã xuống, thế còn thời gian thì sao? Thời gian có bao giờ ngã xuống hay không?
Ý niệm trong đầu chỉ trong khoảnh khắc đã xoay chuyển mấy ngàn lần, Sở Nam trong lúc nhất thời không ngờ đã quên mất rằng chính mình hiện tại đang trong thế cục nguy hiểm.
- Nếu như thời gian còn có thể ngã xuống, vậy thì nó như thế nào mới có thể ngã xuống? Những triều đại có thể diệt vong, thế nhưng thời gian cũng sẽ không diệt vong! Các chủng tộc có thể bị hủy diệt, thế nhưng thời gian cũng sẽ không diệt vong. Cho dù trời có sụp, đất có đổ đi chăng nữa, cho dù là hư không phá toái, thiên khung băng diệt, thời gian cũng sẽ không ngã xuống, sẽ có một phiến thiên địa khác một lần nữa sinh ra. Liền giống như là Thái Sơn đổ sụp, thì Thương Sơn trổi lên vậy.
Những cái suy nghĩ này trong lòng hắn bắt đầu không ngừng chảy xuôi, ánh mắt hắn chợt nhìn thấy gã cường giả Phù Môn đang đứng đầu đám người nhìn về phía mình, trong đầu lập tức nhớ tới mấy chữ Hắc Ám Thời Đại, đột nhiên chợt có cảm nghĩ:
- Thời đại, có phải chính là ám chỉ sự biến hóa của một phiến thiên địa, vạn vật sinh sôi nảy nở trong một đoạn thời gian nhất định nào đó hay không? Giống như vậy, một cái thế lực nằm dưới một thời kỳ thống trị của nó, tất cả những gì từng trải qua, tất cả mọi sự vật từng xuất hiện, cũng đều được xưng là một cái Triều Đại…
Sở Nam mơ hồ nghĩ thấy dường như ý niệm của hắn đã tiếp cận được một chút da lông bên ngoài bản chất chân chính của Thời Đại, thế nhưng mà hiểu biết thô sơn giản lược một chút về Thời Đại, đối với Sở Nam hiện tại căn bản là không có bất cứ trợ giúp nào cả. Những hình ảnh vẫn như cũ không ngừng lùi lại, càng ngày càng lùi gần về thời khắc nguy cấp nhất…
- Triều đại cuối cùng cũng sẽ diệt vong, Thời Đại cũng sẽ có thời điểm chung kết cuối cùng, thế nhưng thời gian, thì lại vẫn tiếp tục trôi đi…
Sở Nam vẫn luôn không ngừng nghĩ đến cái bế tắc tựa hồ như là vĩnh viễn cũng không giải khai được, thì những hình ảnh xuất hiện trong đầu của hắn, cũng đã thối lui lại đến thời điểm ngay sau khi không gian nội thể trong cơ thể hắn hình thành, đến lúc hắn tỉnh lại. Nếu như lại tiếp tục trôi qua thêm một lúc nữa, thì hắn sẽ một lần nữa lâm vào hôn mê.
- Phải làm sao bây giờ?
Sở Nam căn bản không biết phải làm gì bây giờ. Đột nhiên ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, thì Tiểu Trận chợt từ trong đầm nước phóng vọt ra, giương tay ra bố trí một tòa Trận pháp thật mạnh. Cái Trận pháp này bằng vào một loại phương thức quỷ dị, dung hợp vào bên trong không gian nội thể, dung nhập vào trong đầu của Sở Nam.
Cũng đồng thời trong lúc này, bên trong không gian nội thể của Sở Nam cũng chỉ còn van lên thanh âm bốn chữ: Thời Gian Tĩnh Chỉ!
Thanh âm vẫn còn quanh quẩn liên hồi trong đó, thế nhưng những hình ảnh trong đầu của Sở Nam, đã yên lặng dừng lại, vừa lúc dừng lại ngay tại trong nháy mắt cuối cùng trước khi hắn một lần nữa lâm vào hôn mê.
Mặc dù những hình ảnh đã dừng lại, nhưng Sở Nam trong lúc nhất thời vẫn còn chưa thể lấy lại tinh thần được. Chỉ thoáng giật mình một cái, hai mắt hắn bắn ra tinh quang kinh hỉ, hỏi:
- Tiểu Trận, ngươi như thế nào lại có thể làm được vậy?
- Phụ thân, Trận pháp Thời Gian Tĩnh Chỉ mà ta thôi diễn đi ra này vẫn còn chưa hoàn toàn hình thành…
Đồng thời trong lúc Tiểu Trận còn đang nói, cũng đã đem toàn bộ quá trình bày bố Thời Gian Tĩnh Chỉ hoàn toàn chia sẻ cho Sở Nam. Còn chưa đợi Sở Nam sợ hãi than thở, suy tư về vấn đề này, hồn thể của Tiểu Trận đã run rẩy kịch liệt một trận, bắt đầu trở nên vặn vẹo, giống như là sinh mệnh thể đang thừa nhận một hồi oanh kích kịch liệt vậy.
- Phụ thân, ta cố định lại cũng không được bao lâu đâu, nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!
Lời nói vẫn còn chưa hoàn toàn nói xong, Sở Nam cũng còn chưa thể hoàn toàn hấp thu cùng với lý giải về Trận pháp Thời Gian Tĩnh Chỉ do Tiểu Trận bố trí ra, thì hình ảnh trong đầu của hắn đã hiện ra hình ảnh hắn lâm vào hôn mê. Ánh mắt của Sở Nam trở nên một trận mờ mịt, suy nghĩ của cả người cũng hoàn toàn trở nên mơ hồ.
Sở Lập Hoa nhìn thấy hết thảy một màn này, cặp mày nhăn tít lại thật chặt:
- Hắn làm sao vậy? Vừa rồi gây cho người ta một loại cảm giác vô cùng cường đại, như thế nào đột nhiên ngay lập tức liền trở nên suy yếu như vậy? Cái hắn độ đến tột cùng là kiếp gì đây?
Cái nghi vấn này, cũng đồng thời thoáng hiện lên trong đầu của người đến từ Càn Khôn Tông. Ánh mắt của hắn ngay cả chớp mắt một cái cũng không có, giương mắt nhìn chằm chằm Sở Nam.
Mà ở bên kia, trong ánh mắt của Diễn Hư chợt lóe lên một tia tinh quang hung ác. Đám người Kiếm Chí, cường giả Phù Môn kia đã bị danh tiếng của Sở gia hù dọa, thế nhưng hắn lại không hề sợ. Diễn Thiên Động chính là bởi vì cái gã thanh niên Sở Nam này mà bị hủy diệt, hắn còn có cái gì phải cố kỵ nữa cơ chứ? Tuy nói rằng hắn đối với mạng nhỏ của chính mình còn có chút cố kỵ, nhưng mà, một khi Sở Nam tỉnh lại, hắn cũng hẳn là phải chết không chút nghi ngờ. Cho dù hắn có giống như vừa rồi vậy, thôn phệ hết toàn bộ năng lượng mà cũng không lấy mạng của hắn, nhưng cũng khiến cho hắn lâm vào tình trạng sống không bằng chết.
Bởi vậy, Diễn Hư khẽ tiến về phía trước mấy bước. Hắn phải thừa dịp nhân cơ hội này đem Sở Nam hoàn toàn hủy diệt, nhằm để giải tỏa mối hận trong lòng chính mình. Cho dù là có phải trả bằng tính mạng chính mình đi chăng nữa, hắn cũng không chút hối hận.
Thân hình của Diễn Hư vừa mới động, thì Cửu Vũ và Thường Danh Ca cũng đã chắn lại trước mặt Diễn Hư, lạnh lùng nói:
- Bước thêm một bước nữa, chết!
- Hai con kiến hôi, cũng dám nói với ta như thế à?
Diễn Hư nổi giận, cười lạnh. Cửu Vũ chém ra một kiếm, đồng thời nói:
- Vừa lúc lấy ngươi để mà thử kiếm!
/2163
|