Một cuộc chiến sinh tử, hộ vệ của Nam Cung gia tộc đã chết không ít, ngay cả ba đại Võ Quân cũng đã bị tiêu diệt sạch.
Còn Ngũ công tử chuyên chơi bời phong lưu của Nam Cung gia tộc lại không còn chơi bời phong lưa nữa, lại cung kính mời kẻ thù đã giết chết ba đại Võ Quân trở thành hộ pháp cho Nam Cung gia tộc.
Người của Tứ Hải Thương Đội cũng có không ít bị chết, nhưng Nhị Chưởng Quỹ cũng không thèm để ý, lại vội vàng đi tranh giành người thiếu niên có tên Lâm Vân với Nam Cung gia tộc, còn đưa ba bốn phần mười cổ phần của Tứ Hải Thương Đội làm quà tặng.
Đứng trước lời mời của Tứ Hải Thương Đội và Nam Cung gia tộc, Sở Nam không trả lời mà hỏi Nam Cung Chân Minh:
- Ta giết người của ngươi, làm gãy tay ngươi, ngươi không hận ta?
Nam Cung Chân Minh định buột miệng nói ra hai chữ “không hận”, nhưng lại vội vàng ngậm miệng lại, ngẫm nghĩ một lát, loại người khác người bày không thể dùng lý lẽ thông thường để đối đãi, liền nói:
- Hận!
- Hận ta, lại còn mời ta làm hộ pháp, khả năng nhẫn nhịn thật đáng sợ.
Sở Nam nói không chút giấu giếm:
- Phải chăng đợi tới lúc ngươi có thực lực đánh bại ta, hoặc lợi dụng xong ta, cảm thấy ta không còn giá trị lợi dụng nữa, ngươi sẽ không chút lưu tình giết ta?
Nghe vậy, Nam Cung Chân Minh không khỏi sững lại, quả thực hắn đã nghĩ trong lòng như vậy, nhưng vấn đề bày không dễ trả lời, nếu hắn vẫn cứ thành thật trả lời như vừa rồi, kết quả như thế bào, không cần nói cũng biết.
- Lâm tiền bối, gia nhập Nam Cung gia tộc sẽ rất có lợi cho ngươi. Dựa vào tư chất của tiền bối, ta khẳng định sẽ không thể đánh thắng tiền bối được.
Nam Cung Chân Minh không trả lời thẳng, hơn nữa xưng hô với Sở Nam đã từ “Lâm công tử” chuyển thành “Lâm tiền bối”
Trong thế giới mà thực lực là trên hết, Sở Nam làm tiền bối của Nam Cung Chân Minh hoàn toàn không chút vấn đề.
Sở Nam cười có chút châm biếm:
- Thứ ta muốn, các ngươi không cho nổi.
- Tiền bối chỉ cần nói ra, Nam Cung gia tộc sẽ cố hết sức làm.
Nam Cung Chân Minh kiên định nói.
Sở Nam không nói gì nữa, hắn và Thiên Nhất Tông không đội trời chung, Thiên Nhất Tông đứng đầu các tông phái tại Bắc Tề Quốc, một Nam Cung gia tộc cỏn con sao có thể ngăn cản nổi? Chẳng phải là châu chấu đá xe hay sao?
- Tiền bối........
- Các ngươi và Tứ Hải Thương Đội, hoặc là thế lực đứng sau Tứ Hải Thương Đội có tranh chấp gì đều không liên quan tới ta, cũng đừng lôi ta vào, càng đừng nên trêu chọc tới ta. Kết cục của ba gã Võ Quân kia chính là ví dụ. Hộ pháp của Nam Cung gia tộc ta cũng sẽ không làm, vẫn câu nói cũ, ngươi hãy tự biết thân biết phận.
Sở Nam nói xong liền quay người bỏ đi, trong lòng khẽ đau đớn, làm hộ pháp của Nam Cung gia tộc hắn và Nam Cung Linh Vân sẽ càng gần hơn một chút, sẽ có thể.....
Nhưng trên người Sở Nam có quá nhiều gánh nặng, con đường hắn cần đi không phải chỉ cần ở Nam Cung gia tộc là có thể giải quyết được. ở lại Nam Cung gia tộc, tu vi của hắn chưa biết chừng cũng sẽ dừng lại, hơn nữa, những lời hứa bằng máu, bằng tính mạng kia, sẽ phải hoàn thành như thế bào?
Hắn vẫn còn phải quay về gặp phụ thân, gặp phụ mẫu.
- Món nợ ta nợ bàng, ta sẽ trả cho bàng.
Sở Nam thầm trịnh trọng nói trong lòng với nữ nhân có đôi mắt long lanh trong sáng đó.
Nhìn thân ảnh Sở Nam rời đi, ánh mắt Nam Cung Chân Minh lại tràn đầy sự oán hận, tất cả mọi kế hoạch của hắn, thậm chí có thể gọi là đại kế trăm năm đều bị người bày phá hỏng.
Không chỉ phá hỏng kế hoạch, không chỉ là một cánh tay, mà còn cả chính hắn nữa.
Hình tượng chơi bời đàng điếm không phải là con người thực của Nam Cung Chân Minh, đó chỉ là vẻ bề ngoài hắn cố tạo ra, dùng nó để che mắt một số người, khiến người khác không thèm để ý tới hắn, ví dụ như ba đại gia tộc khác, Hứa gia, Phạm gia, Tần gia; ví dụ như thúc bá của hắn, huynh đệ của hắn.
Sau đó, hắn có thể âm thầm làm rất nhiều việc, hơn nữa thân phận đó quả thực cũng đã giúp Nam Cung gia tộc xử lý rất nhiều chuyện phiền phức, gia gia hắn cũng ngày càng tin yêu hắn, ngay cả võ giả có tiềm năng như Giang Thủy cũng bị phái đến làm hộ vệ ho hắn. Người khác chỉ nghĩ đó là do gia chủ chiều chuộng hắn, nhưng căn bản không biết đó là để bảo vệ hắn. Điểm bày chính Giang Thủy cũng không biết.
Còn hắn sở dĩ ở Sơn Hải Thành chính là vì Tứ Hải Thương Đội, phải nhổ tận gốc Tứ Hải Thương Đội ra khỏi Sơn Hải Thành, tuy chỉ là một thương đội, nhưng đã uy hiếp đến sự thống trị của Nam Cung gia tộc đối với Sơn Hải Thành.
Hơn nữa Tứ Hải Thương Đội không chỉ đơn giản là một thương đội bình thường, Nam Cung Chân Minh đã điều tra rõ, phía sau của Tứ Hải Thương Đội là Phạm gia.
Từ khi Nam Cung Chân Minh tới Sơn Hải Thành đã phát huy tới mức cao nhất thân phận bề ngoài bày của hắn, nhưng trong bóng tối, hắn lại ngấm ngầm điều tra lộ trình của Tứ Hải Thương Đội, và thế là, mấy năm sau, ở nơi tiếp giáp giữa Man Việt và Bắc Tề đã xuất hiện một bang cường đạo có tên “Hung Thú”, liên tục cướp bóc hàng hóa của Tứ Hải Thương Đội.
Nam Cung Chân Minh đã tính toán, đầu tiên tiêu hao dần nhân lực vật lực của Tứ Hải Thương Đội, biến của cải của Tứ Hải Thương Đội trở thành của Nam Cung gia tộc, đợi tới khi thời cơ tới sẽ phát động đòn tấn công cuối cùng đối với Tứ Hải Thương Đội.
Hơn một năm qua, kế hoạch đã từng bước hoàn thành đúng theo dự tính của hắn, ngày tháng của Tứ Hải Thương Đội ngày càng trở nên khốn khó, bởi liên tục thất tín, Tứ Hải Thương Đội đã ở vào tình trạng vô cùng khó khăn, Nam Cung Chân Minh cảm thấy thời khắc quyết định đã sắp tới.
Quả nhiên, lần bày, Nhị Chưởng Quỹ đích thân dẫn đội, còn đưa theo cháu của Thương Thành Hùng đi, Nam Cung Chân Minh lập tức hạ lệnh cho Hung Thú Bang bằng mọi giá phải tiêu diệt sạch đám người Nhị Chưởng Quỹ.
Căn cứ theo tin tình báo, việc bày chắc chắn hoàn thành, nhưng không ngờ Nhị Chưởng Quỹ cũng có bố trí, ngầm bố trí một gã Võ Quân cao cấp ở trong đám hộ vệ, hơn nữa còn là một gã thích khách.
Và lại còn xuất hiện một biến số là Sở Nam.
Hung Thú Bang bị diệt sạch, Nam Cung Chân Minh vẫn chưa hề hay biết, hắn đang đợi tối tới, sau đó sẽ mang theo ba đại Võ Quân, tóm gọn đám người Thương Thành Hùng, tiêu diệt Tứ Hải Thương Đội.
Nhưng ở trên đường, Nam Cung Chân Minh lại nhìn thấy Tiểu Mạc vốn đã phải chết rồi, còn có cả gã Vu Kiếm đó nữa. Nam Cung Chân Minh lập tức hiểu ra, sự việc đã có biến cố, nhưng hắn không lập tức thể hiện ra, bởi lúc đó hắn vẫn còn là một gã Ngũ thiếu gia chỉ biết chơi bời, hơn nữa Tiểu Mạc còn ở ngay bên cạnh hắn, yêu cầu nặn một bức tượng mỹ nữ.
Thực ra, lúc đó Nam Cung Chân Minh rất muốn bắt Tiểu Mạc lôi về hỏi rõ sự tình, nhưng hắn đành phải tiếp tục làm một gã chơi bời, Ngũ công tử chuyên chơi bời mà nghe thấy mỹ nữ không chút động lòng thì còn là Ngũ công tử nữa sao? Chẳng phải sẽ khiến người khác chú ý tới hay sao?
Do vậy, Nam Cung Chân Minh liền hô lớn mỹ nữ ở đâu, sau đó liền lao tới chỗ Tử Mộng Nhi.....
Bởi vậy mà gặp họa.
Còn Ngũ công tử chuyên chơi bời phong lưu của Nam Cung gia tộc lại không còn chơi bời phong lưa nữa, lại cung kính mời kẻ thù đã giết chết ba đại Võ Quân trở thành hộ pháp cho Nam Cung gia tộc.
Người của Tứ Hải Thương Đội cũng có không ít bị chết, nhưng Nhị Chưởng Quỹ cũng không thèm để ý, lại vội vàng đi tranh giành người thiếu niên có tên Lâm Vân với Nam Cung gia tộc, còn đưa ba bốn phần mười cổ phần của Tứ Hải Thương Đội làm quà tặng.
Đứng trước lời mời của Tứ Hải Thương Đội và Nam Cung gia tộc, Sở Nam không trả lời mà hỏi Nam Cung Chân Minh:
- Ta giết người của ngươi, làm gãy tay ngươi, ngươi không hận ta?
Nam Cung Chân Minh định buột miệng nói ra hai chữ “không hận”, nhưng lại vội vàng ngậm miệng lại, ngẫm nghĩ một lát, loại người khác người bày không thể dùng lý lẽ thông thường để đối đãi, liền nói:
- Hận!
- Hận ta, lại còn mời ta làm hộ pháp, khả năng nhẫn nhịn thật đáng sợ.
Sở Nam nói không chút giấu giếm:
- Phải chăng đợi tới lúc ngươi có thực lực đánh bại ta, hoặc lợi dụng xong ta, cảm thấy ta không còn giá trị lợi dụng nữa, ngươi sẽ không chút lưu tình giết ta?
Nghe vậy, Nam Cung Chân Minh không khỏi sững lại, quả thực hắn đã nghĩ trong lòng như vậy, nhưng vấn đề bày không dễ trả lời, nếu hắn vẫn cứ thành thật trả lời như vừa rồi, kết quả như thế bào, không cần nói cũng biết.
- Lâm tiền bối, gia nhập Nam Cung gia tộc sẽ rất có lợi cho ngươi. Dựa vào tư chất của tiền bối, ta khẳng định sẽ không thể đánh thắng tiền bối được.
Nam Cung Chân Minh không trả lời thẳng, hơn nữa xưng hô với Sở Nam đã từ “Lâm công tử” chuyển thành “Lâm tiền bối”
Trong thế giới mà thực lực là trên hết, Sở Nam làm tiền bối của Nam Cung Chân Minh hoàn toàn không chút vấn đề.
Sở Nam cười có chút châm biếm:
- Thứ ta muốn, các ngươi không cho nổi.
- Tiền bối chỉ cần nói ra, Nam Cung gia tộc sẽ cố hết sức làm.
Nam Cung Chân Minh kiên định nói.
Sở Nam không nói gì nữa, hắn và Thiên Nhất Tông không đội trời chung, Thiên Nhất Tông đứng đầu các tông phái tại Bắc Tề Quốc, một Nam Cung gia tộc cỏn con sao có thể ngăn cản nổi? Chẳng phải là châu chấu đá xe hay sao?
- Tiền bối........
- Các ngươi và Tứ Hải Thương Đội, hoặc là thế lực đứng sau Tứ Hải Thương Đội có tranh chấp gì đều không liên quan tới ta, cũng đừng lôi ta vào, càng đừng nên trêu chọc tới ta. Kết cục của ba gã Võ Quân kia chính là ví dụ. Hộ pháp của Nam Cung gia tộc ta cũng sẽ không làm, vẫn câu nói cũ, ngươi hãy tự biết thân biết phận.
Sở Nam nói xong liền quay người bỏ đi, trong lòng khẽ đau đớn, làm hộ pháp của Nam Cung gia tộc hắn và Nam Cung Linh Vân sẽ càng gần hơn một chút, sẽ có thể.....
Nhưng trên người Sở Nam có quá nhiều gánh nặng, con đường hắn cần đi không phải chỉ cần ở Nam Cung gia tộc là có thể giải quyết được. ở lại Nam Cung gia tộc, tu vi của hắn chưa biết chừng cũng sẽ dừng lại, hơn nữa, những lời hứa bằng máu, bằng tính mạng kia, sẽ phải hoàn thành như thế bào?
Hắn vẫn còn phải quay về gặp phụ thân, gặp phụ mẫu.
- Món nợ ta nợ bàng, ta sẽ trả cho bàng.
Sở Nam thầm trịnh trọng nói trong lòng với nữ nhân có đôi mắt long lanh trong sáng đó.
Nhìn thân ảnh Sở Nam rời đi, ánh mắt Nam Cung Chân Minh lại tràn đầy sự oán hận, tất cả mọi kế hoạch của hắn, thậm chí có thể gọi là đại kế trăm năm đều bị người bày phá hỏng.
Không chỉ phá hỏng kế hoạch, không chỉ là một cánh tay, mà còn cả chính hắn nữa.
Hình tượng chơi bời đàng điếm không phải là con người thực của Nam Cung Chân Minh, đó chỉ là vẻ bề ngoài hắn cố tạo ra, dùng nó để che mắt một số người, khiến người khác không thèm để ý tới hắn, ví dụ như ba đại gia tộc khác, Hứa gia, Phạm gia, Tần gia; ví dụ như thúc bá của hắn, huynh đệ của hắn.
Sau đó, hắn có thể âm thầm làm rất nhiều việc, hơn nữa thân phận đó quả thực cũng đã giúp Nam Cung gia tộc xử lý rất nhiều chuyện phiền phức, gia gia hắn cũng ngày càng tin yêu hắn, ngay cả võ giả có tiềm năng như Giang Thủy cũng bị phái đến làm hộ vệ ho hắn. Người khác chỉ nghĩ đó là do gia chủ chiều chuộng hắn, nhưng căn bản không biết đó là để bảo vệ hắn. Điểm bày chính Giang Thủy cũng không biết.
Còn hắn sở dĩ ở Sơn Hải Thành chính là vì Tứ Hải Thương Đội, phải nhổ tận gốc Tứ Hải Thương Đội ra khỏi Sơn Hải Thành, tuy chỉ là một thương đội, nhưng đã uy hiếp đến sự thống trị của Nam Cung gia tộc đối với Sơn Hải Thành.
Hơn nữa Tứ Hải Thương Đội không chỉ đơn giản là một thương đội bình thường, Nam Cung Chân Minh đã điều tra rõ, phía sau của Tứ Hải Thương Đội là Phạm gia.
Từ khi Nam Cung Chân Minh tới Sơn Hải Thành đã phát huy tới mức cao nhất thân phận bề ngoài bày của hắn, nhưng trong bóng tối, hắn lại ngấm ngầm điều tra lộ trình của Tứ Hải Thương Đội, và thế là, mấy năm sau, ở nơi tiếp giáp giữa Man Việt và Bắc Tề đã xuất hiện một bang cường đạo có tên “Hung Thú”, liên tục cướp bóc hàng hóa của Tứ Hải Thương Đội.
Nam Cung Chân Minh đã tính toán, đầu tiên tiêu hao dần nhân lực vật lực của Tứ Hải Thương Đội, biến của cải của Tứ Hải Thương Đội trở thành của Nam Cung gia tộc, đợi tới khi thời cơ tới sẽ phát động đòn tấn công cuối cùng đối với Tứ Hải Thương Đội.
Hơn một năm qua, kế hoạch đã từng bước hoàn thành đúng theo dự tính của hắn, ngày tháng của Tứ Hải Thương Đội ngày càng trở nên khốn khó, bởi liên tục thất tín, Tứ Hải Thương Đội đã ở vào tình trạng vô cùng khó khăn, Nam Cung Chân Minh cảm thấy thời khắc quyết định đã sắp tới.
Quả nhiên, lần bày, Nhị Chưởng Quỹ đích thân dẫn đội, còn đưa theo cháu của Thương Thành Hùng đi, Nam Cung Chân Minh lập tức hạ lệnh cho Hung Thú Bang bằng mọi giá phải tiêu diệt sạch đám người Nhị Chưởng Quỹ.
Căn cứ theo tin tình báo, việc bày chắc chắn hoàn thành, nhưng không ngờ Nhị Chưởng Quỹ cũng có bố trí, ngầm bố trí một gã Võ Quân cao cấp ở trong đám hộ vệ, hơn nữa còn là một gã thích khách.
Và lại còn xuất hiện một biến số là Sở Nam.
Hung Thú Bang bị diệt sạch, Nam Cung Chân Minh vẫn chưa hề hay biết, hắn đang đợi tối tới, sau đó sẽ mang theo ba đại Võ Quân, tóm gọn đám người Thương Thành Hùng, tiêu diệt Tứ Hải Thương Đội.
Nhưng ở trên đường, Nam Cung Chân Minh lại nhìn thấy Tiểu Mạc vốn đã phải chết rồi, còn có cả gã Vu Kiếm đó nữa. Nam Cung Chân Minh lập tức hiểu ra, sự việc đã có biến cố, nhưng hắn không lập tức thể hiện ra, bởi lúc đó hắn vẫn còn là một gã Ngũ thiếu gia chỉ biết chơi bời, hơn nữa Tiểu Mạc còn ở ngay bên cạnh hắn, yêu cầu nặn một bức tượng mỹ nữ.
Thực ra, lúc đó Nam Cung Chân Minh rất muốn bắt Tiểu Mạc lôi về hỏi rõ sự tình, nhưng hắn đành phải tiếp tục làm một gã chơi bời, Ngũ công tử chuyên chơi bời mà nghe thấy mỹ nữ không chút động lòng thì còn là Ngũ công tử nữa sao? Chẳng phải sẽ khiến người khác chú ý tới hay sao?
Do vậy, Nam Cung Chân Minh liền hô lớn mỹ nữ ở đâu, sau đó liền lao tới chỗ Tử Mộng Nhi.....
Bởi vậy mà gặp họa.
/2163
|